Long Mặc trở về dinh thự sau ngày làm việc. Tiếng thở dài nặng nhọc u buồn nghe thấy rõ. Nếp gấp mi tâm không thể nào xóa bỏ trên gương mặt hắn, căng thẳng có, phiền muộn có, nhung nhớ có nhưng lại trở thành nỗi bất lực trong hắn.

Đặt chân vào trong sảnh, Vương Hằng Thước vẫn phong thái lạnh lùng như xa lạ ngồi đọc báo, nói: "Cuối cùng vẫn là về một mình. Xem ra con bé không chấp nhận rồi".

Long Mặc ngậm ngùi cay đắng không nói được gì, bởi vì bà nói đúng, không còn cơ hội nào cho hắn được hàn gắn vết nứt tình cảm kia. Chỉ cảm thấy lồng ngực nghẹt thở khó chịu không tả thành lời. Hắn nuốt hết tất cả những đau khổ kia ngược vào trong che giấu đi vết thương trong lòng.

Định lên trên lầu, chuông điện thoại trong túi áo liền reo lên. Nhìn màn hình số lạ, trong lòng nổi lên nỗi bất an không rõ. Hắn không ngần ngại nhấc máy lên nghe.

"Ông chủ Long, còn nhớ tao không ?".

Một giọng nói phát ra từ đầu dây dường như hắn rất quen: "Ôn Mạnh".

Ôn Mạnh nghe thấy được hắn đã đoán ra mình cười khoái chí: "Ây dô, vẫn còn nhớ tao à ? Sau khi mày ra lệnh giết sạch toàn bộ anh em tao. Không sao, tao có cái này cho mày này".

Ôn Mạnh ghé máy vào tai Lâm Tiểu Thanh. Lâm Tiểu Thanh và ba cô đều bị bắt làm con tin. Bộ dạng cô nhếch nhác, chân tay bị trói chặt vào ghế gỗ. Dây trói thiết chặt chân tay hằn đỏ đến bật cả máu. Lâm Tiểu Thanh vẫn bình tĩnh nói: "Ống chủ Long, anh đừng có đến. Quên tôi đi".

Long Mặc nghe thấy đầu dây bên kia yếu ớt nói mà không kìm được đau lòng. Tay hắn siwets chặt lại thành quyền muốn giết chết Ôn Mạnh ngay tức khắc. Sâu trong đôi mắt bùng tỏa sát khí nặng nề. Hắn tức giận gằn giọng với Ôn Mạnh: "Mày tìm chết ?".

Ôn Mạnh cười lớn như phát điên: "Đúng, đến đây mà giết tao này. Để xem tao chết hay con người yêu mày chết ?".

Hắn giận dữ: "Mày dám...?".

Chưa để hắn nói hết câu đầu bên kia cúp máy ngay tức khắc. Hắn nổi trận lôi đình, bên thái dương gân xanh nổi lên đáng sợ. Hắn bỏ đi ngay trong tối, lái xe trở lại thành phố C. Vương Hằng Thước cũng nghe mang máng được câu chuyện, bà lệnh cho vị tổng quản già: "Điều thêm người theo Long Mặc, gọi cho Bắc Yến yểm trợ".

"Vâng".

Vương Hằng Thước rất lo cho Lâm Tiều Thanh như đang ngồi trên lửa cầu nguyện cô sẽ bình an không sao.

Ôn Mạnh bắt hai người họ đến khu ổ chuột gần phố Cao. Gã ngồi đối diện trước mặt cô, trên tay gã xăm xăm con dao bạc sắc đang ngồi gọt táo. Lâm Tiểu Thanh lãnh đạm nhìn gã không hề hoảng loạn sợ hãi. Thái độ của cô khiến Ôn Mạnh cảm thấy vô cùng thú vị: "Bị bắt làm con tin, sắp chết mà vẫn có thể ung dung vậy sao ?".

Lâm Tiểu Thanh nhếch miệng: "'Sẽ không có ai đến đâu".

"Sao chắc chắn được cô em? Ban nãy gọi cho nó, nó giận lắm. Nó muốn giết tao cho kỳ được. Vậy chứng mình là nó yêu cô".

"Tôi với anh ta đường ai nấy đi, không còn liên quan gì nữa rồi. Muốn chém muốn giết thì luôn một lượt đi. Tôi sợ ba tôi lên cơn đau tim".

Ôn Mạnh nở nụ cười ma mãnh: "Đừng vội. Tôi sẽ không giết cô. Người tôi muốn giết là nó. Với lại lâm vào tình cảnh bây giờ thì cô đừng có trách tôi, mà phải trách nó".

"Đắc tội gì lớn với anh ta sao ? Không có lý nào cả Đức Hợp xã như vậy bị anh ta giết sạch thế ?".

Tay cầm dao gọt của Ôn Mạnh dừng lại như bị chọc đúng tim đen khiến mặt gã biến sắc đằng đằng lửa hận muốn chút hết lên cô mà đang cố kìm nén: "Con đàn bà như cô cũng hiểu chuyện thật. Không câm mồm tôi sẽ khâu miệng cô lại đẩy".

Lâm Tiểu Thanh nhướn mày thầm cười biết là mình đoán đúng cả rồi. Ôn Mạnh càng thêm tức giận: "Cười cái con khỉ gì ?".

Gã điên tiết tay gã bóp lấy cổ cô: "Muốn chết ?".

Yết hầu cô bị bóp sắp nghẹt nhưng cô không do dự cô gắng nói: "Vậy là đúng rồi. Tôi không muốn biết câu chuyện phía sau là gì, tôi chỉ thấy nếu không có lửa thì làm sao có khói ? Chột dạ sao ?".

Gã gẵn lên: "Im mồm".

Lực đạo như muốn bẻ gãy cổ Lâm Tiểu Thanh ngay lập tức nhưng cuối cùng lại buông ra. Gã tuyệt vọng cười khổ thất thần kể nể: "Chỉ một phút chót dại của tao đã làm liên lụy tới Đức Hợp. Tất cả đều chết rồi. Máu chảy thành sông đều chết hết rồi".

Gã cười phát điên lên trừng mắt với cô: "Nhưng đó chỉ là lỗi của mình tao, muốn gì nhắm thẳng vào tao. Tại sao ? Tại sao nó lại diệt toàn bộ Đức Hợp ? Bọn họ sai cái gì ?".

Lâm Tiều Thanh nhìn bộ dạng thảm thương của gã bây giờ Lâm Tiểu Thanh càng thương hại gã. Dù có là ông trùm của Đức Hợp nhưng gã vẫn quan những người đã nằm xuống trong tay Long Mặc. Gã hận, gã điên, phát cuồng giờ chỉ muốn giết chết Long Mặc mà thôi.

Gã nhìn cô, trừng mắt, hận thù như mổi lửa đã bao phủ toàn bộ lí trí gã: "Long Mặc nhất định phải chết".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện