Đêm thanh tịnh, dòng ngươi trên đường dần thưa thớt, Long Mặc nhấn tăng ga thật nhanh lái trở lại thành phố C, theo hắn là hai chiếc Mercedes - Benz màu đen yểm trợ.

Ruột gan như lửa đốt, hắn liên tiếp gọi lại số lạ kia nhưng mãi không thể liên lạc được, gã đã tắt máy rồi. Tiếng im lặng bên đầu dây khiến hắn càng thêm lo lắng bất an cho cô. Lần này nếu hắn còn tới trể thì hắn sẽ hận bản thân mình cả cuộc đời này.

Hắn không thể chần chừ thêm giây phút nào nữa liền ra gọi điện cho Á Viêm ra lệnh: "Điều trực thăng, nhanh".

"Vâng, ông chủ".

Hắn nhấn ga hết cỡ lao như bay trên cao tốc thầm cầu nguyện cho cô: "Lâm Tiểu Thanh, đợi tôi, em nhất định phải đợi tôi".

Đã rất nhiều lần hắn đến trễ lần này hắn hứa với bản thân sẽ không tới trễ nữa, sẽ không để cô xảy ra chuyện thêm một lần nào nữa.

Ở căn nhà hoang nơi Lâm Tiểu Thanh bị Ôn Mạnh bắt cóc, Ôn Mạnh nhìn lên bầu trời kia nhìn thấy đèn hiệu của trực thăng, gã biết Long Mặc đã đến rồi.

"Mày đây rồi, Long Mặc".

Ôn Mạnh trở vào trong, gã nhìn cô bằng đôi mắt tự đắc, vài phần ngưỡng mộ thích thú: "Không ngờ vì cô mà hắn điều cả trực thăng đi tìm cho thấy con đàn bà là cô rất quan trọng với nó".

Lâm Tiểu Thanh lặng im không nói chỉ cảm thấy hắn bây giờ như kẻ ngốc vì tình. Vì cô mà tự lao đầu vào nguy hiểm, đúng là không có mổ chôn nào đau đớn như mồ chôn của tình yêu.

"Cô nên nói xem tôi có nên bắn pháo hiệu gọi nó tới bên cô bây giờ không ?".

Ôn Mạnh lại gần cô đưa tay chạm lên mặt cô khế trêu đùa: "Nó mà nhìn bộ dạng của cô bây giờ chắc đau lòng

เส้m".

Lâm Tiểu Thanh quay ngoắt mặt đi. Ôn Mạnh nhếch miệng cười hiểm không nói gì quay người bỏ đi. Lâm Tiểu Thanh bây giờ chỉ bất lực mà cười khổ: "Long Mặc, đồ tồi nhà anh đến đây để nộp mạng hay sao ?".

"Ông chủ, đã tìm thấy vị trí của cô Lâm rồi".

Thông tin không hề sai sót, Log Mặc không chút do dự đi theo vị trí định vị mà Á Viêm đã đánh dấu. Hắn không cho ai theo cùng chỉ riêng một mình hắn lái xe tiến vào khu nhà bỏ hoang.

Khu nhà xác xơ, tối ôm lạnh lẽo, cỏ cây mọc um tùm bao quanh khiến quang cảnh tiêu điều u ám bao trùm. Hắn xuống xe rồi từng bước tiến vào cổng khu nhà hoang, lên bậc cầu thang gạch treo veo không lấy chiếc lan can bảo hộ.

Hắn bước lên tầng thượng cao lộng gió, Ôn Mạnh trói chặt tay cô mang cô lên đây từ bao giờ, theo sau Ồn Mạnh là mấy đứa đàn em của hắn, tên nào tên đó mặt mày cũng hằm hắm thù hận. Gã đứng sau Lâm Tiểu Thanh, tay lăm le con dao sắc nhọn đang từng chút cứa lên da cổ Lâm Tiểu Thanh. Gã nở nủ cười ma mãnh: "Long Mặc, mày đến một mình à ? Không kêu ai đi cùng sao ?".

Hắn vẫn lãnh đạm: "Tao đến cho mày giết. Thả người".

Ôn Mạnh ghì con dao vào cổ Lâm Tiểu Thanh, dòng máu đỏ tươi đã vấy đỏ lưỡi dao bạc. Long Mặc lập tức chau mày đau lòng, tức giận nhìn Ôn Mạnh. Ôn Mạnh như một kẻ điên mất kiếm soát cười như điên: "Thả người? Sau khi giết mày xong tao sẽ để nó làm điểm cho tao".

Long Mặc tức giận siết chặt tay thành quyền, nếu có phép dịch chuyển thì hắn sẽ không để tên nào sống sót.

Lâm Tiểu Thanh rưng rưng lưng tròng nhìn hẳn, khóe miệng bất giác cười khố: "Đáng lẽ anh không nên tới".

"Lâm Tiểu Thanh, tôi phải tới".

Hắn không nói nhiều lời, đó là điều hắn nhủ trong lòng, là lệnh bắt buộc mà hắn tự đặt ra, hắn phải tới, vì cô, hắn không thể không tới.

"Thắm thiết quá. Xem mà làm tao thật buôn nôn".

Ánh mắt hung tàn của Ôn Mạnh như con dao găm, gã vẫy tay ra lệnh cho đàn em bao vây hắn, cười khoái chí nói:

"Long Mặc, mày rất giỏi. Nhưng tao nghĩ chắc chỉ đến đây thôi".

Lâm Tiểu Thanh hoảng sợ: "Ốn Mạnh, anh định làm gì ?".

Gã tóm chặt cổ cô nói bên tai: "Mỹ nữ, tôi muốn cô chứng kiến ngày hôm nay Long Mặc chết như thế nào ?".

Đám đàn em bao vây Long Mặc, tên nào tên đấy cũng đều có vũ khí không dao thì cũng là gậy lăm le muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Bọn chúng lao vào một cách bất ngờ, Lâm Tiểu Thanh sợ hãi mà hét lên: "Dừng, dừng lại đi".

Ôn Mạnh giữ chặt lấy cổ cô không cho cô di chuyển, gã muốn cô phải chứng kiến máu của Long Mặc sẽ đem làm vật tế cho những người đã chết ở Đức Hợp. Gã cười đảo điên đất trời thích thú, phấn khích.

Long Mặc học võ từ lúc sáu tuổi, đạt giải nhất cấp quốc gia thì dù có là thêm người cũng không thể đã thương hắn nhưng càng lâu sẽ khiến hắn càng đuối sức thừa sức để Ôn Mạnh một dao lấy mạng. Ẩu đả ngay trước mắt, một chọi sáu tên nào tên đấy cũng không phải dạng vừa, mảy may sơ suất tay hắn bị cứa một dao. Càng mỗi lúc lâm vào thế khó bị dồn đến vách tường cao, sau lưng là mặt đất cách năm mươi mét, bất cần trượt chân chỉ có chết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện