Lâm Tiểu Thanh gào thét trong bất lực: "Dừng lại, làm ơn dừng lại. Hãy để anh ấy sống, đừng mà".
Long Mặc nhìn cô nước mắt dàn dụa mà xin cho hẳn khiến hắn nhói lòng. Lồi hắn gây ra nhưng lại liên đới đến cả cô và ba cô, đều là sai phạm của hẳn. Nhưng nhìn nước mắt người con gái kia rơi vì mình Long Mặc vừa đau lòng vừa mừng thầm, cuối cùng cô cũng chịu thương xót cho hắn rồi.
Ôn Mạnh đứng bên cạnh chứng kiến thích thú cười như điên: "Đặc sắc, thật đặc sắc. Long Mặc không ngờ mày cũng có ngày thê thảm thế này. Để một bóng hồng khóc hết nước mắt phải cầu xin cho mày. Thật sự rất nực cười".
Long Mặc vấn ngang tàng ngạo nghễ, dù đã đứng bên bờ vực thẳm của cái chết nhưng hắn không hề sợ chết.
Hắn cười một tiếng khỉnh bỉ, giọng điệu đầy thách thức: "Đắc ý xứng đáng chết".
Ôn Mạnh không hề hay biết gì, vẫn nghĩ hắn đang mạnh mồm lớn miệng của một kẻ thất bại cô độc tuyệt vọng vùng vẫy. Chưa kịp định hình, một tên đàn em gục ngay tại chỗ, bên thái dương xuất hiện lỗ đạn máu chảy ra đỏ mặt đất.
Những kẻ còn lại rơi bẫy của tử thần, bất kì kẻ nào đứng đây cũng sẽ phải chết, mặt mũi đều tái mét sợ hãi khúm rúm lại với nhau. Tất cả đều rơi vào tầm ngắm của hắn. Ốn Mạnh giận dữ: "'Con chó, mày...".
Chưa nói dứt câu một tên khác cũng nằm xuống, cái chết y hệt giống tên vừa rồi.
Tất cả cả kinh có tên ngã lăn ra đất vì sợ. Ôn Mạnh nhìn từng kẻ ngã xuống tràn ngập phẫn nộ, kéo mạnh cô đứng dậy khỏi ghế, dao ghì sát làn da mỏng ở cô cô thét lên: "Mày bắn đi, mày giỏi thì hạ lệnh bắn đi".
Hắn kéo khóa chiếc áo khoác xuống, dưới bụng hắn là một quả bom hẹn giờ đã được cài sẵn. Đồng hồ đếm ngược chỉ còn năm phút, gã chỉ vào quả bom và nói: "Nhìn vào đây, nhìn đây này, chỉ năm phút nữa thôi sẽ có màn pháo hoa đặc sắc, hôm nay đừng hòng ai thoát".
Lâm Tiều Thanh hoảng sợ, đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ: "Ông chủ Long, chạy đi, anh mau đi đi".
Hắn sao nỡ chứ ? Hắn không nỡ bỏ cô ở lại. Dù có chết, cùng chết thì hắn cũng cam lòng, nhưng hắn sao có thể để cô có chuyện gì.
Hắn đã bỏ rơi cô nhiều lần trong nguy hiểm, lần này sẽ là không, tuyệt đối không.
Bên tòa nhà cách đó 1km, Long Bắc Yến trốn tại một căn phòng, khẩu tỉa đã lên đạn từ lâu nhưng không thể bóp cò. Gã đứng sau Lâm Tiểu Thanh, nếu như lần này bóp cò e là sẽ chết cả hai người. Long Bắc Yến đầy phẫn nộ trong lòng: "Mẹ nó, tôi không thể bắn, sẽ chết cả hai. Á Viêm, cậu chết ở cái xó nào rồi ?".
Á Viêm ngay sau khi cứu được lão Lâm nhanh chóng đã xuất hiện trên tầng thượng. Á Viêm giơ khẩu súng lên định bắn gã, Long Mặc ngăn lại: "Hạ xuống".
Không phải là hắn không tin kĩ thuật bắn súng của Á Viêm nhưng hắn sợ nếu hi hữu trường hợp đạn lệch trúng vào quả bom kia tất cả đều phải chết. Á Viêm buông khẩu súng xuống theo lệnh Long Mặc mà dưng dưng khó chịu trong lòng.
Long Mặc nhìn Lâm Tiểu Thanh bị Ôn Mạnh làm cô bị thương khiến hắn đau lòng. Điều hắn muốn làm bây giờ là cứu được cô, nhưng liệu cô có muốn phối hợp với hắn hay không ?
"Lâm Tiểu Thanh, sự vùng vẫy giằng co của em chỉ dành cho tôi thôi phải không ? Em bây giờ sao lại ngoan ngoãn chịu trói như thể? Vì cái gì ?".
Lâm Tiểu Thanh nhìn hắn, chân mày khế nhíu như đưa ra ám hiệu, Lâm Tiểu Thanh đã hiểu. Cô lập tức giẫm mạnh vào chân Ôn Mạnh, gã đau lập tức buông cô ra. Long Mặc chạy tới ôm cô vào lòng ci trói cho cô. Á Viêm rút súng khử sạch toàn bộ đám người Ôn Mạnh. Long Bắc Yến nhắm thẳng vào thái dương gã tặng cho gã một phát đạn khiến gã chết ngay tại chỗ.
Đồng hồ quả bom bây giờ chỉ còn điểm sáu mươi giây.
"Rời khỏi đây".
Ba người họ chạy xuống khỏi tầng thượng nhưng đột nhiên hắn dừng lại nói với Á Viêm: "Đưa em ấy ra ngoài trước".
"Ông chủ định làm gì ?".
Hắn gắt lên: "Mau đi".
Lâm Tiểu Thanh hoảng sợ, giữ chặt tay hắn: "Làm gì vậy ? Không được".
Chỉ còn ít thời gian ngắn ngủi hẳn muốn làm gì chứ? Quay lại để chết sao ?
Hắn không nói không rằng chỉ mỉm cười ôn nhu quay trở lại tầng thượng. Á Viêm đành cam lòng kéo Lâm Tiểu Thanh ra ngoài. Lâm Tiểu Thanh sợ hãi muốn quay lại với hắn nhưng chỉ biết giãy giụa bất lực gào thét: "Anh muốn làm gì ? Ra ngoài đi, đừng mà".
Kéo cô ra được đến ngoài, Á Viêm kìm chặt cô lại mặc cho cô khóc gào gọi hắn khan cả tiếng. Cô còn rất yêu hắn nhưng lại tự dối lòng mình, nói ra những lời tàn nhẫn khiến hắn đau lòng. Cứ nói hắn tàn nhẫn nhưng rồi cuối cùng cô mới là kẻ tàn nhẫn nhất.
Hắn đã quyết hạ mình vì cô rồi, sao cô còn nỡ lòng tổn thương hắn như vậy ? Bây giờ nếu Long Mặc chết thì cô sẽ hận bản thân mình suốt đời này, lúc đó đau đớn biết bao.
Long Mặc nhìn cô nước mắt dàn dụa mà xin cho hẳn khiến hắn nhói lòng. Lồi hắn gây ra nhưng lại liên đới đến cả cô và ba cô, đều là sai phạm của hẳn. Nhưng nhìn nước mắt người con gái kia rơi vì mình Long Mặc vừa đau lòng vừa mừng thầm, cuối cùng cô cũng chịu thương xót cho hắn rồi.
Ôn Mạnh đứng bên cạnh chứng kiến thích thú cười như điên: "Đặc sắc, thật đặc sắc. Long Mặc không ngờ mày cũng có ngày thê thảm thế này. Để một bóng hồng khóc hết nước mắt phải cầu xin cho mày. Thật sự rất nực cười".
Long Mặc vấn ngang tàng ngạo nghễ, dù đã đứng bên bờ vực thẳm của cái chết nhưng hắn không hề sợ chết.
Hắn cười một tiếng khỉnh bỉ, giọng điệu đầy thách thức: "Đắc ý xứng đáng chết".
Ôn Mạnh không hề hay biết gì, vẫn nghĩ hắn đang mạnh mồm lớn miệng của một kẻ thất bại cô độc tuyệt vọng vùng vẫy. Chưa kịp định hình, một tên đàn em gục ngay tại chỗ, bên thái dương xuất hiện lỗ đạn máu chảy ra đỏ mặt đất.
Những kẻ còn lại rơi bẫy của tử thần, bất kì kẻ nào đứng đây cũng sẽ phải chết, mặt mũi đều tái mét sợ hãi khúm rúm lại với nhau. Tất cả đều rơi vào tầm ngắm của hắn. Ốn Mạnh giận dữ: "'Con chó, mày...".
Chưa nói dứt câu một tên khác cũng nằm xuống, cái chết y hệt giống tên vừa rồi.
Tất cả cả kinh có tên ngã lăn ra đất vì sợ. Ôn Mạnh nhìn từng kẻ ngã xuống tràn ngập phẫn nộ, kéo mạnh cô đứng dậy khỏi ghế, dao ghì sát làn da mỏng ở cô cô thét lên: "Mày bắn đi, mày giỏi thì hạ lệnh bắn đi".
Hắn kéo khóa chiếc áo khoác xuống, dưới bụng hắn là một quả bom hẹn giờ đã được cài sẵn. Đồng hồ đếm ngược chỉ còn năm phút, gã chỉ vào quả bom và nói: "Nhìn vào đây, nhìn đây này, chỉ năm phút nữa thôi sẽ có màn pháo hoa đặc sắc, hôm nay đừng hòng ai thoát".
Lâm Tiều Thanh hoảng sợ, đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ: "Ông chủ Long, chạy đi, anh mau đi đi".
Hắn sao nỡ chứ ? Hắn không nỡ bỏ cô ở lại. Dù có chết, cùng chết thì hắn cũng cam lòng, nhưng hắn sao có thể để cô có chuyện gì.
Hắn đã bỏ rơi cô nhiều lần trong nguy hiểm, lần này sẽ là không, tuyệt đối không.
Bên tòa nhà cách đó 1km, Long Bắc Yến trốn tại một căn phòng, khẩu tỉa đã lên đạn từ lâu nhưng không thể bóp cò. Gã đứng sau Lâm Tiểu Thanh, nếu như lần này bóp cò e là sẽ chết cả hai người. Long Bắc Yến đầy phẫn nộ trong lòng: "Mẹ nó, tôi không thể bắn, sẽ chết cả hai. Á Viêm, cậu chết ở cái xó nào rồi ?".
Á Viêm ngay sau khi cứu được lão Lâm nhanh chóng đã xuất hiện trên tầng thượng. Á Viêm giơ khẩu súng lên định bắn gã, Long Mặc ngăn lại: "Hạ xuống".
Không phải là hắn không tin kĩ thuật bắn súng của Á Viêm nhưng hắn sợ nếu hi hữu trường hợp đạn lệch trúng vào quả bom kia tất cả đều phải chết. Á Viêm buông khẩu súng xuống theo lệnh Long Mặc mà dưng dưng khó chịu trong lòng.
Long Mặc nhìn Lâm Tiểu Thanh bị Ôn Mạnh làm cô bị thương khiến hắn đau lòng. Điều hắn muốn làm bây giờ là cứu được cô, nhưng liệu cô có muốn phối hợp với hắn hay không ?
"Lâm Tiểu Thanh, sự vùng vẫy giằng co của em chỉ dành cho tôi thôi phải không ? Em bây giờ sao lại ngoan ngoãn chịu trói như thể? Vì cái gì ?".
Lâm Tiểu Thanh nhìn hắn, chân mày khế nhíu như đưa ra ám hiệu, Lâm Tiểu Thanh đã hiểu. Cô lập tức giẫm mạnh vào chân Ôn Mạnh, gã đau lập tức buông cô ra. Long Mặc chạy tới ôm cô vào lòng ci trói cho cô. Á Viêm rút súng khử sạch toàn bộ đám người Ôn Mạnh. Long Bắc Yến nhắm thẳng vào thái dương gã tặng cho gã một phát đạn khiến gã chết ngay tại chỗ.
Đồng hồ quả bom bây giờ chỉ còn điểm sáu mươi giây.
"Rời khỏi đây".
Ba người họ chạy xuống khỏi tầng thượng nhưng đột nhiên hắn dừng lại nói với Á Viêm: "Đưa em ấy ra ngoài trước".
"Ông chủ định làm gì ?".
Hắn gắt lên: "Mau đi".
Lâm Tiểu Thanh hoảng sợ, giữ chặt tay hắn: "Làm gì vậy ? Không được".
Chỉ còn ít thời gian ngắn ngủi hẳn muốn làm gì chứ? Quay lại để chết sao ?
Hắn không nói không rằng chỉ mỉm cười ôn nhu quay trở lại tầng thượng. Á Viêm đành cam lòng kéo Lâm Tiểu Thanh ra ngoài. Lâm Tiểu Thanh sợ hãi muốn quay lại với hắn nhưng chỉ biết giãy giụa bất lực gào thét: "Anh muốn làm gì ? Ra ngoài đi, đừng mà".
Kéo cô ra được đến ngoài, Á Viêm kìm chặt cô lại mặc cho cô khóc gào gọi hắn khan cả tiếng. Cô còn rất yêu hắn nhưng lại tự dối lòng mình, nói ra những lời tàn nhẫn khiến hắn đau lòng. Cứ nói hắn tàn nhẫn nhưng rồi cuối cùng cô mới là kẻ tàn nhẫn nhất.
Hắn đã quyết hạ mình vì cô rồi, sao cô còn nỡ lòng tổn thương hắn như vậy ? Bây giờ nếu Long Mặc chết thì cô sẽ hận bản thân mình suốt đời này, lúc đó đau đớn biết bao.
Danh sách chương