"Anh định tham gia dự án Thiên Mộc sao ?".
Long Mặc nhìn cô nhướn mày nói: "Ừm. Cô tò mò sao ?".
Lâm Tiểu Thanh chỉ nhẹ nhếch khuôn miệng: "Không. Chỉ hỏi thôi. Anh tự quyết định, tôi không sợ anh dính bấy kẻ khác mà chỉ thấy tội cho kẻ khác chuẩn bị thành con mổi thôi".
Long Mặc hừ lạnh, tỏ rõ thái độ ghen tuông với cô, nắm lấy cằm Lâm Tiểu Thanh kể sát mặt cô mà lạnh giọng:
"Cô có tâm tư lo cho kẻ khác như vậy à ? Không hề lo cho tôi ? Cô xem tôi là gì ?".
Lâm Tiểu Thanh híp mắt trong lòng có chút khoan khoái thăm dò đối phương: "Anh muốn tôi xem anh là gì ?".
Sâu thằm trong đôi mắt dữ lửa hờn ghen của Long Mặc, Lâm Tiểu Thanh đã nhìn thấy rõ nhưng vẫn muốn xem hắn có thể giận được bao nhiêu. Càng như vậy Lâm Tiểu Thanh mới cảm thấy giá trị của mình trong lòng hắn.
Lâm Tiểu Thanh gạt tay hắn ra, đứng dậy rời giường đến chỗ sofa đặt mình ngồi xuống, không nhanh không chậm câu từ: "Suy đoán của anh tôi không hiểu thêm, anh cứ làm theo cách của anh, tôi sẽ làm theo cách của tôi.
Còn xem anh là gì thì vẫn là ông chủ của tôi thôi. Cuộc chơi này tôi tự tin sẽ thẳng. Chỉ cần anh đảm an toàn cho ba tôi được bình an là được".
Hắn cười mỉa mai: "Cô cũng có gan dám ra điều kiện với tôi ?".
Lâm Tiều Thanh lộ ra chút suy tư lo lắng: "Đương nhiên không. Đó chỉ là thỉnh cầu. Chắc đối với anh không có gì khó khăn. Tại vì tôi có linh cảm không tốt, vậy thôi".
Cô đưa tay ôm lấy chiếc bụng mang Tiểu Bảo trong mình, trong thâm tâm luôn có dự cảm không lành cho chuyện này. Sợ rằng ba cô sẽ gặp nguy hiểm, ngay lúc này cô không thể ở cạnh.
Long Mặc nhìn thái độ bồn chồn của cô cũng thấy mủi lòng, hắn nói chắc như đinh đóng cột: "Tôi sẽ cử thêm người đến đó. Không cần lo".
Lâm Tiểu Thanh bật cười một tiếng khổ tâm: "Vậy thì xin cảm ơn trước".
Trên phố tây vài ngày sau....
Khu phố của những tay buôn khét tiếng ăn chơi sa đọa. Còn gọi là khu phố tệ nạn nhất buôn người, ma túy, mại dâm... đều quy tụ ở nơi này.
Trong căn phòng ngập tràn ánh đèn đỏ, thuốc lá rồi ma tuy bủa vây xung quanh, những cô gái "nai tơ" nóng bỏng không mảnh vải che thân lô da thịt căng múp đang trong cơn nghiện thuốc "hầu hạ" Dư Thương Hải.
Trái phải mỗi người một mỹ nữ, thêm hai mỹ nữ đang "phục vụ" thân dưới của gã, gã thăng hoa hưởng thụ. Tàn thuốc lá cháy đỏ trên khuôn miệng "xồm xoàm" râu ria, híp đôi mắt của kẻ "'quái dâm" nhìn hai "ả đào điếm".
Cái bàn tay thô kệch dùng để giết người kia nắm đầu một ả rồi "'sục" mạnh vào trong họng ả đau nghẹn đến nghẹt thở. Cả căn phòng ám mị mùi vị tình dục tàn ác. Cách gã chơi gái cũng phải có người chết thảm, không làm gã hứng thì cũng phải những thây lạnh mà đáp vào chuồng sói hoang.
Tiếng đẩy cửa vào, Dư Thương Hải hoảng hốt quát tháo đuổi tất cả ả điếm tơ ra ngoài, mặc chiếc quần vội vàng đón "khách quý". Lưu Đình Quần ngồi bên ghế, châm một điếu xì gà cháy đỏ rít một hơi. Dư Thương Hải khúm núm trước mặt "ông chủ" của mình.
"Hôm nay anh đến phân phó cho tôi việc gì sao ?".
Lưu Đình Quân tựa vào ghế thả ra một làn khói, đôi mắt thăm dò khó hiểu: "Chưa có thông tin gì à ?".
Dư Thương Hải biết Lưu Đình Quân nhắc đến vụ gì. Hiện tại thông tin Long Bắc Yến sống hay chết còn chưa rõ nhưng lô hàng gã đã cướp được thành công từ tay Hắc Vương Giả. Hắc Vương Giả mất đi một con "rồng to" như vậy đương nhiên cũng ảnh hưởng sa sút tuy không nhiều nhưng cũng đủ làm gã vững tâm.
"Vẫn chưa có thông tin của ả nhưng mà thành công cướp được lô hàng lớn của Hắc Vương Giả, còn thêm khu cảng Thiên Long".
Lưu Đình Quân bật cười điên loạn, bạt tai gã một cái xước cả mắt, gào thét điên cuồng: "Chỉ có từng đó mà đã chủ quan rồi sao? Khinh thường đối thủ là tự giết mình đấy, đồ ngu. Từ trước đến giờ mày có vụ nào làm tao vừa lòng sao ?".
Dư Thương Hải khép nép cúi gắm mặt không hé răng câu nào y hệt con chó ngoan ngoãn mà Lưu Đình Quân nuôi. Lưu Đình Quân nói tiếp: "Long Bắc Yến đó phải nghe ngóng tình hình. Con ả đó nhúng tay không ít chuyện làm ăn của tao. Sống phải thấy người chết phải thấy xác".
"Vầng".
"Tiếp nữa, lần này phải cho Hắc Vương Giả đó biến mất cho tao, giờ chỉ còm là tôm tép mày liệu mà xử đi. Còn tên Long Mặc bất trị đó để tao lo".
"Tôi hiểu rồi".
Từ ngoài bước vào, Ngạn đảo mắt qua nhìn hai tên khốn đó cúi đầu chào rồi đưa ra bức thư cho Lưu Đình Quân:
"Lão đại, có người gửi cho anh thứ này".
Dư Thương Hải nhìn bức thư có ý khinh thường: "Thời buổi nào rồi mà còn gửi mấy thứ rẻ tiền này ?".
Lưu Đình Quân nhận lấy rồi ra lệnh cho cô ra ngoài.
Long Mặc nhìn cô nhướn mày nói: "Ừm. Cô tò mò sao ?".
Lâm Tiểu Thanh chỉ nhẹ nhếch khuôn miệng: "Không. Chỉ hỏi thôi. Anh tự quyết định, tôi không sợ anh dính bấy kẻ khác mà chỉ thấy tội cho kẻ khác chuẩn bị thành con mổi thôi".
Long Mặc hừ lạnh, tỏ rõ thái độ ghen tuông với cô, nắm lấy cằm Lâm Tiểu Thanh kể sát mặt cô mà lạnh giọng:
"Cô có tâm tư lo cho kẻ khác như vậy à ? Không hề lo cho tôi ? Cô xem tôi là gì ?".
Lâm Tiểu Thanh híp mắt trong lòng có chút khoan khoái thăm dò đối phương: "Anh muốn tôi xem anh là gì ?".
Sâu thằm trong đôi mắt dữ lửa hờn ghen của Long Mặc, Lâm Tiểu Thanh đã nhìn thấy rõ nhưng vẫn muốn xem hắn có thể giận được bao nhiêu. Càng như vậy Lâm Tiểu Thanh mới cảm thấy giá trị của mình trong lòng hắn.
Lâm Tiểu Thanh gạt tay hắn ra, đứng dậy rời giường đến chỗ sofa đặt mình ngồi xuống, không nhanh không chậm câu từ: "Suy đoán của anh tôi không hiểu thêm, anh cứ làm theo cách của anh, tôi sẽ làm theo cách của tôi.
Còn xem anh là gì thì vẫn là ông chủ của tôi thôi. Cuộc chơi này tôi tự tin sẽ thẳng. Chỉ cần anh đảm an toàn cho ba tôi được bình an là được".
Hắn cười mỉa mai: "Cô cũng có gan dám ra điều kiện với tôi ?".
Lâm Tiều Thanh lộ ra chút suy tư lo lắng: "Đương nhiên không. Đó chỉ là thỉnh cầu. Chắc đối với anh không có gì khó khăn. Tại vì tôi có linh cảm không tốt, vậy thôi".
Cô đưa tay ôm lấy chiếc bụng mang Tiểu Bảo trong mình, trong thâm tâm luôn có dự cảm không lành cho chuyện này. Sợ rằng ba cô sẽ gặp nguy hiểm, ngay lúc này cô không thể ở cạnh.
Long Mặc nhìn thái độ bồn chồn của cô cũng thấy mủi lòng, hắn nói chắc như đinh đóng cột: "Tôi sẽ cử thêm người đến đó. Không cần lo".
Lâm Tiểu Thanh bật cười một tiếng khổ tâm: "Vậy thì xin cảm ơn trước".
Trên phố tây vài ngày sau....
Khu phố của những tay buôn khét tiếng ăn chơi sa đọa. Còn gọi là khu phố tệ nạn nhất buôn người, ma túy, mại dâm... đều quy tụ ở nơi này.
Trong căn phòng ngập tràn ánh đèn đỏ, thuốc lá rồi ma tuy bủa vây xung quanh, những cô gái "nai tơ" nóng bỏng không mảnh vải che thân lô da thịt căng múp đang trong cơn nghiện thuốc "hầu hạ" Dư Thương Hải.
Trái phải mỗi người một mỹ nữ, thêm hai mỹ nữ đang "phục vụ" thân dưới của gã, gã thăng hoa hưởng thụ. Tàn thuốc lá cháy đỏ trên khuôn miệng "xồm xoàm" râu ria, híp đôi mắt của kẻ "'quái dâm" nhìn hai "ả đào điếm".
Cái bàn tay thô kệch dùng để giết người kia nắm đầu một ả rồi "'sục" mạnh vào trong họng ả đau nghẹn đến nghẹt thở. Cả căn phòng ám mị mùi vị tình dục tàn ác. Cách gã chơi gái cũng phải có người chết thảm, không làm gã hứng thì cũng phải những thây lạnh mà đáp vào chuồng sói hoang.
Tiếng đẩy cửa vào, Dư Thương Hải hoảng hốt quát tháo đuổi tất cả ả điếm tơ ra ngoài, mặc chiếc quần vội vàng đón "khách quý". Lưu Đình Quần ngồi bên ghế, châm một điếu xì gà cháy đỏ rít một hơi. Dư Thương Hải khúm núm trước mặt "ông chủ" của mình.
"Hôm nay anh đến phân phó cho tôi việc gì sao ?".
Lưu Đình Quân tựa vào ghế thả ra một làn khói, đôi mắt thăm dò khó hiểu: "Chưa có thông tin gì à ?".
Dư Thương Hải biết Lưu Đình Quân nhắc đến vụ gì. Hiện tại thông tin Long Bắc Yến sống hay chết còn chưa rõ nhưng lô hàng gã đã cướp được thành công từ tay Hắc Vương Giả. Hắc Vương Giả mất đi một con "rồng to" như vậy đương nhiên cũng ảnh hưởng sa sút tuy không nhiều nhưng cũng đủ làm gã vững tâm.
"Vẫn chưa có thông tin của ả nhưng mà thành công cướp được lô hàng lớn của Hắc Vương Giả, còn thêm khu cảng Thiên Long".
Lưu Đình Quân bật cười điên loạn, bạt tai gã một cái xước cả mắt, gào thét điên cuồng: "Chỉ có từng đó mà đã chủ quan rồi sao? Khinh thường đối thủ là tự giết mình đấy, đồ ngu. Từ trước đến giờ mày có vụ nào làm tao vừa lòng sao ?".
Dư Thương Hải khép nép cúi gắm mặt không hé răng câu nào y hệt con chó ngoan ngoãn mà Lưu Đình Quân nuôi. Lưu Đình Quân nói tiếp: "Long Bắc Yến đó phải nghe ngóng tình hình. Con ả đó nhúng tay không ít chuyện làm ăn của tao. Sống phải thấy người chết phải thấy xác".
"Vầng".
"Tiếp nữa, lần này phải cho Hắc Vương Giả đó biến mất cho tao, giờ chỉ còm là tôm tép mày liệu mà xử đi. Còn tên Long Mặc bất trị đó để tao lo".
"Tôi hiểu rồi".
Từ ngoài bước vào, Ngạn đảo mắt qua nhìn hai tên khốn đó cúi đầu chào rồi đưa ra bức thư cho Lưu Đình Quân:
"Lão đại, có người gửi cho anh thứ này".
Dư Thương Hải nhìn bức thư có ý khinh thường: "Thời buổi nào rồi mà còn gửi mấy thứ rẻ tiền này ?".
Lưu Đình Quân nhận lấy rồi ra lệnh cho cô ra ngoài.
Danh sách chương