Lưu Đình Quân mở thư ra bên trong là dòng chữ được ghi bằng bút đỏ. Dòng chữ của người ẩn danh thần bí, bên trong còn là vô số bức ảnh được sắp xếp gọn gàng. Lật từng bức ảnh, anh ta bất ngờ ngã ngửa một phen. Dư Thương Hải đứng phía sau cũng được một phen hú hồn.
Lưu Đình Quân lườm gã một cái cảm giác lạnh sống lưng xẹt qua người gã. Gã cụp pha không nhìn nữa mà nín bặt. Lưu Đình Quân rời khỏi khu phố đèn đỏ. Những tấm ảnh nhét vào hốc xe rồi đánh xe đi khỏi.
Ngạn - thư ký riêng của Lưu Đình Quần - nhìn gương chiếu hậu mà bật cười có chút đắc ý. Lưu Đình Quần mặt đỏ như vang cố kìm nén cơn tức tối. Anh ta nói ngắn gọn một chữ vỏn vẹn: "Về".
"Vâng".
Biệt Uyển Cổ Hoa vài ngày sau....
Như đã hẹn trước, cuộc hẹn họp dự án đầu tư Thiên Mộc Chi Viên diễn ra ở đây. Thiên Mộc Chi Viên vốn là mảnh đất đắc địa, là kho vàng, dựa vào nó có thể kiếm bộn tiền, tất nhiên các ông chủ lớn không thể bỏ qua miếng mồi béo bở ngon lành này.
Đại sánh lớn của Biệt Uyền Cổ Hoa là nơi tiếp khách quý đến để bàn dự án. Sảnh rộng thoáng đãng, thiết kế theo kiến trúc cổ kính độc đáo mang hơi hướng phong cách thời kì Phục Hưng.
Lưu Đình Quân đang mải thưởng ngoạn cảnh sắc nơi đây, kiến trúc độc đáo cũng thu hút anh ta si mê mãi. Chiếc Rolls - Royce Cullinan đen quen thuộc thuộc hạng người trong hội siêu giàu mới có thể sở hữu đang từ từ tiến đến gần sảnh lớn của Biệt Uyển.
Cánh cửa xe mở ra, người bước xuống xe không ai khác là Long Mặc. Phong thái của hắn vẫn vậy, lãnh đạm, kiêu ngạo là không ai bằng. Lưu Đình Quân nhìn hắn mà bản thân có chút bất an.
Hắn đến đây để thưởng cảnh đi chơi sao ? Hay là đến đầu tư dự án tranh giành với mình ?
Mất một số tiền lớn như vậy mà hắn vẫn còn thản nhiên như không như vậy được? Hay là đang cố tỏ ra vẻ ?
Long Mặc không quan tâm đến Lưu Đình Quân trực tiếp bước vào sảnh. Lưu Đình Quân khẽ cười vọng lại hỏi hắn:
"Long tiền sinh cũng có hứng thú với Thiên Mộc Chi Viên sao ?".
Lưu Đình Quân không dừng lại, tiếp tục lấy câu chuyện mất món trăm, ngàn tỷ kia mà sát vào vết thương của hắn: "Nghe nói dự án vừa rồi của anh thiệt hại không nhỏ. Nhìn Long tiên sinh bình tĩnh như vậy chắc mọi chuyện giải quyết ổn thỏa rồi nên mới có tâm chí với dự án này ?"
Long Mặc không câu nệ nhượng bộ, hẳn lãnh đạm: "Hướng giải quyết sẽ có nếu mà thật sự muốn tìm cách. Còn dự án này, chỉ cần Lưu tiên sinh thích thì tôi cũng thích".
Lưu Đình Quân nhíu mày như đang thiếu đi sự tự tin kiên định như ban đầu. Miếng mồi sắp bị kẻ khác cướp mất, mà còn bị khiêu khích khiến anh ta đứng ngồi không yên. Nhưng nếu mà để lộ cảm xúc ra bên ngoài không phải để đối phương đắc ý hay sao ?
Nhất định không.
Lưu Đình Quân giữ thái độ bình tĩnh, nở nụ cười đề nén đi sự tức giận nói: "Cũng đúng. Thiên Mộc Chi Viên này là dự án có một không hai. Bỏ đi thì tiếc quá. Nếu đã lọt vào mắt xanh của Long tiên sinh thì giá trị của nó càng được nâng tầm hơn rồi".
Vẫn là thái độ phần kiêu ngạo của hắn lớn, thách thức một câu: "Vậy mong hôm nay Lưu tiên sinh mang đủ tiền để mua lại nó. Như anh nói, bỏ đi thì tiếc quá".
Lưu Đình Quân ngoài mặt không biến sắc nhưng bên trong phần nào tức mình vẫn đáp lại: "Tôi sẽ cổ gắng hết
SứC".
"Cố gắng thôi thì không đủ đâu. Cần có may mắn nữa".
Nói rồi Long Mặc tiến vào trong sảnh chờ chủ nhân của Thiên Mộc Chi Viên tới. Lưu Đình Quân nhìn hắn ghim chặt ánh mắt hình viên đạn, sát khí tỏa nặng nề mà căm hận.
Rồi tôi sẽ lấy hết tất cả, bao gồm cả Long Dương.
Ở bên Thập gia....
Tống Cửu mời Lâm Tiểu Thanh đến dự tiệc sinh nhật của Trí Thiên. Cùng đó rất nhiều người bè bạn, họ hàng quen biết cũng sang gửi lời chúc mừng.
Trí Thiên nhìn thấy Lâm Tiểu Thanh mừng hơn nhìn thấy ba mẹ đón từ trường học về. Thằng bé reo lên: "A, cô
Lâm tới rồi".
"Chào Tiểu Thiền nhé. Sinh nhật vui vẻ".
Lâm Tiểu Thanh niềm nở chúc mừng bảo bối sinh nhật bảy tuổi, cùng với món quà là một con robot loại mới ra khiến Trí Thiên thích vô cùng: "Oa, con robot này con đã muốn mua lâu rồi mà ba mẹ không cho, không ngờ sinh nhật con cô tặng. Cô hiểu con nhất. Cảm ơn cô nhiều ạ".
"Tiều Thiên thích là cô vui rồi".
Tống Cửu bất lực trước cái sự ương bướng ranh ma của Trí Thiên, nói: "Không được vô lễ với Long phu nhân, cũng không được vòi vĩnh như thế".
Lâm Tiểu Thanh xua tay thoải mái nói: "Không sao đâu chị Tống. Trẻ con mà, ai chẳng thích đồ chơi đúng không ?
Cứ để bé tự nhiên. Nhiêu đây có đáng là gì đâu".
Lưu Đình Quân lườm gã một cái cảm giác lạnh sống lưng xẹt qua người gã. Gã cụp pha không nhìn nữa mà nín bặt. Lưu Đình Quân rời khỏi khu phố đèn đỏ. Những tấm ảnh nhét vào hốc xe rồi đánh xe đi khỏi.
Ngạn - thư ký riêng của Lưu Đình Quần - nhìn gương chiếu hậu mà bật cười có chút đắc ý. Lưu Đình Quần mặt đỏ như vang cố kìm nén cơn tức tối. Anh ta nói ngắn gọn một chữ vỏn vẹn: "Về".
"Vâng".
Biệt Uyển Cổ Hoa vài ngày sau....
Như đã hẹn trước, cuộc hẹn họp dự án đầu tư Thiên Mộc Chi Viên diễn ra ở đây. Thiên Mộc Chi Viên vốn là mảnh đất đắc địa, là kho vàng, dựa vào nó có thể kiếm bộn tiền, tất nhiên các ông chủ lớn không thể bỏ qua miếng mồi béo bở ngon lành này.
Đại sánh lớn của Biệt Uyền Cổ Hoa là nơi tiếp khách quý đến để bàn dự án. Sảnh rộng thoáng đãng, thiết kế theo kiến trúc cổ kính độc đáo mang hơi hướng phong cách thời kì Phục Hưng.
Lưu Đình Quân đang mải thưởng ngoạn cảnh sắc nơi đây, kiến trúc độc đáo cũng thu hút anh ta si mê mãi. Chiếc Rolls - Royce Cullinan đen quen thuộc thuộc hạng người trong hội siêu giàu mới có thể sở hữu đang từ từ tiến đến gần sảnh lớn của Biệt Uyển.
Cánh cửa xe mở ra, người bước xuống xe không ai khác là Long Mặc. Phong thái của hắn vẫn vậy, lãnh đạm, kiêu ngạo là không ai bằng. Lưu Đình Quân nhìn hắn mà bản thân có chút bất an.
Hắn đến đây để thưởng cảnh đi chơi sao ? Hay là đến đầu tư dự án tranh giành với mình ?
Mất một số tiền lớn như vậy mà hắn vẫn còn thản nhiên như không như vậy được? Hay là đang cố tỏ ra vẻ ?
Long Mặc không quan tâm đến Lưu Đình Quân trực tiếp bước vào sảnh. Lưu Đình Quân khẽ cười vọng lại hỏi hắn:
"Long tiền sinh cũng có hứng thú với Thiên Mộc Chi Viên sao ?".
Lưu Đình Quân không dừng lại, tiếp tục lấy câu chuyện mất món trăm, ngàn tỷ kia mà sát vào vết thương của hắn: "Nghe nói dự án vừa rồi của anh thiệt hại không nhỏ. Nhìn Long tiên sinh bình tĩnh như vậy chắc mọi chuyện giải quyết ổn thỏa rồi nên mới có tâm chí với dự án này ?"
Long Mặc không câu nệ nhượng bộ, hẳn lãnh đạm: "Hướng giải quyết sẽ có nếu mà thật sự muốn tìm cách. Còn dự án này, chỉ cần Lưu tiên sinh thích thì tôi cũng thích".
Lưu Đình Quân nhíu mày như đang thiếu đi sự tự tin kiên định như ban đầu. Miếng mồi sắp bị kẻ khác cướp mất, mà còn bị khiêu khích khiến anh ta đứng ngồi không yên. Nhưng nếu mà để lộ cảm xúc ra bên ngoài không phải để đối phương đắc ý hay sao ?
Nhất định không.
Lưu Đình Quân giữ thái độ bình tĩnh, nở nụ cười đề nén đi sự tức giận nói: "Cũng đúng. Thiên Mộc Chi Viên này là dự án có một không hai. Bỏ đi thì tiếc quá. Nếu đã lọt vào mắt xanh của Long tiên sinh thì giá trị của nó càng được nâng tầm hơn rồi".
Vẫn là thái độ phần kiêu ngạo của hắn lớn, thách thức một câu: "Vậy mong hôm nay Lưu tiên sinh mang đủ tiền để mua lại nó. Như anh nói, bỏ đi thì tiếc quá".
Lưu Đình Quân ngoài mặt không biến sắc nhưng bên trong phần nào tức mình vẫn đáp lại: "Tôi sẽ cổ gắng hết
SứC".
"Cố gắng thôi thì không đủ đâu. Cần có may mắn nữa".
Nói rồi Long Mặc tiến vào trong sảnh chờ chủ nhân của Thiên Mộc Chi Viên tới. Lưu Đình Quân nhìn hắn ghim chặt ánh mắt hình viên đạn, sát khí tỏa nặng nề mà căm hận.
Rồi tôi sẽ lấy hết tất cả, bao gồm cả Long Dương.
Ở bên Thập gia....
Tống Cửu mời Lâm Tiểu Thanh đến dự tiệc sinh nhật của Trí Thiên. Cùng đó rất nhiều người bè bạn, họ hàng quen biết cũng sang gửi lời chúc mừng.
Trí Thiên nhìn thấy Lâm Tiểu Thanh mừng hơn nhìn thấy ba mẹ đón từ trường học về. Thằng bé reo lên: "A, cô
Lâm tới rồi".
"Chào Tiểu Thiền nhé. Sinh nhật vui vẻ".
Lâm Tiểu Thanh niềm nở chúc mừng bảo bối sinh nhật bảy tuổi, cùng với món quà là một con robot loại mới ra khiến Trí Thiên thích vô cùng: "Oa, con robot này con đã muốn mua lâu rồi mà ba mẹ không cho, không ngờ sinh nhật con cô tặng. Cô hiểu con nhất. Cảm ơn cô nhiều ạ".
"Tiều Thiên thích là cô vui rồi".
Tống Cửu bất lực trước cái sự ương bướng ranh ma của Trí Thiên, nói: "Không được vô lễ với Long phu nhân, cũng không được vòi vĩnh như thế".
Lâm Tiểu Thanh xua tay thoải mái nói: "Không sao đâu chị Tống. Trẻ con mà, ai chẳng thích đồ chơi đúng không ?
Cứ để bé tự nhiên. Nhiêu đây có đáng là gì đâu".
Danh sách chương