Edit + Beta: Vịt

Lúc Tạ Kế Hiên nhận được điện thoại đang họp, đội trưởng an ninh ở trong điện thoại nói với anh, có một nữ sĩ họ Đổng tự xưng là mẹ anh, nhất định muốn vào xem một chút, hắn không khuyên được, chỉ có thể gọi điện thoại tới trưng cầu ý kiến.

Trong khu dân cư cao cấp này, tất cả đều là người có tiền có thân phận, nữ sĩ gây chuyện này nhìn cũng là không giàu sang thì cũng cao quý, hắn không dám mạnh mẽ cự tuyệt, cũng không thể đáp ứng, cho nên liền gọi điện thoại cho Tạ Kế Hiên.

15 phút sau, Tạ Kế Hiên chạy ô tô tới. Một cái nhìn thấy Tạ phu nhân đang giằng co với người ta.

"Mẹ, sao mẹ —"

Tạ Kế Hiên lời còn chưa nói hết, đã bị Tạ phu nhân kéo đến một bên, nhíu mày nói: "Con tới làm gì?"

"...... Con còn muốn hỏi mẹ đấy." Tạ Kế Hiên vẻ mặt bất đắc dĩ, "Mẹ sao biết con ở đây?"

Tạ phu nhân lẽ thẳng khí hùng nói: "Mẹ là mẹ con!"

"...... Mẹ hãy giải thích cẩn thận, mẹ có phải tìm người điều tra con hay không?"

Chuyện này rốt cuộc là Tạ phu nhân không chiếm lý, nhưng bà cũng không phải vì tốt cho con trai sao.

Bà sở dĩ không gọi điện thoại cho Tạ Kế Hiên, chính là muốn tự mình giải quyết, điều tra ra "bảo bối" trong miệng Thẩm Gia Ngôn rốt cuộc là ai. Nếu hiểu lầm vậy thì tất cả đều vui vẻ, nếu thật sự ngoại tình, dù gì cũng cho con trai một thời gian hòa hoãn, bà làm mẹ trước tiên giải quyết xong.

Aiiii, chuyện này làm, rốt cuộc vẫn không giấu được Tạ Kế Hiên.

Bà cũng biết mình trước kia làm không đúng, hại con trai dọn nhà cũng không nói với bà. Chuyện này bà nếu không giải thích rõ ràng, sợ con trai lại giận bà.

Nhưng nói thế nào được đây.

Tạ phu nhân suy nghĩ hồi lâu, "Mẹ chính là muốn xem xem con bình thường ở đâu, cái này chẳng lẽ có gì không thể sao?" Bà nghĩ lại nghĩ, vẫn cảm thấy chuyện bà nghi ngờ Thẩm Gia Ngôn đội nón xanh cho anh không thể dễ dàng nói ra.

Tạ Kế Hiên thở dài: "Mẹ thật là muốn làm là làm, trực tiếp hỏi con không được sao."

Tạ phu nhân nhẹ nhàng nói: "Con quả nhiên ở đây, bọn họ đều biết điện thoại của con." Bà chỉ chính là bảo an.

Tạ Kế Hiên nhưng không dẫn bà vào, "Mẹ trước về đi, chuyện này chờ sau này có thời gian lại nói."

"Mẹ chỉ xem nhà, khó khăn vậy sao?"

"Hôm nay con bận lắm, không thể vào cùng mẹ."

"Vậy mẹ tự —" Tạ phu nhân đột nhiên ngừng miệng: "Vậy cũng được, hôm nào cũng được." Tính tình con trai bà rõ nhất, nói một không hai, bạn muốn ép nó cũng không được.

Không thể cứng, vậy thì dùng trí.

Đội trưởng an ninh thấy Đổng nữ sĩ là mẹ của Tạ tổng tài, yên lòng. Hắn đã nói, mượn 100 lá gan, cũng không ai dám giả mạo mẹ Tạ Kế Hiên.

"Đều là hiểu lầm, xin nhị vị thứ lỗi."

Tạ phu nhân hòa khí: "Không liên quan tới các cậu, đều tại bất động sản của nó nhiều quá, dọn tới dọn lui cũng không nói với tôi, còn phải người làm mẹ tôi đây đích thân đến tìm. Phiền các cậu rồi, hôm nay tôi không vào, giờ cũng trưa rồi tôi phải về nghỉ ngơi."

"Vâng vâng vâng, ngài đi thong thả."

Tạ Kế Hiên nói xin lỗi đưa người về nhà.

Lúc quay lại ăn cơm với Đỗ Tử Tửu nói đến chuyện này. Anh hiện tại cũng rất rầu rĩ, phải nói với mẹ anh chuyện con cái thế nào.

"Đừng thấy bọn tao có team nghiên cứu quốc tế chuyên môn, nhưng cũng rất bí mật, không tham dự giao lưu học thuật bình thường. Người bình thường nhưng không biết nam nhân biết sinh con, cũng không tiếp nhận được. Nhưng cũng có người có thể tiếp nhận, mày phải suy nghĩ thật kỹ nói với mẹ mày thế nào, ngàn vạn đừng dọa bà ấy."

Chuyện này, Tạ Kế Hiên rất lâu trước đây đã suy nghĩ.

Trước kia Tạ phu nhân không chấp nhận Thẩm Gia Ngôn, càng đừng nhắc tới nói với bà Thẩm Gia Ngôn biết sinh con, bà nếu không tiếp nhận được, chuyện không phải càng khó giải quyết sao. Mà tình huống bây giờ chuyển biến tốt, nhưng không biết mở miệng thế nào, thật vất vả phát triển theo hướng tốt, Tạ Kế Hiên chỉ sợ sau khi nói, chuyện tốt biến thành xấu.

Nhưng luôn phải giải quyết.

Đỗ Tử Tửu an ủi: "Mày đừng lo lắng quá, chỉ là tốn chút thời gian, mẹ mày không giống kiểu người hồ đồ mất linh. Thật sự không được, tao có thể đi giải thích với bà ấy, từ từ làm."

Tạ Kế Hiên về nhà ôm Bảo Bảo đi dạo. Nhóc con gặm núm vú cao su, mắt to đen trắng rõ ràng nhìn nhìn đó, nhìn nhìn kia, làm một bong bóng nước miếng.

Tạ Kế Hiên lau sạch cho nhóc, thuận tay nhéo khuôn mặt nhỏ ú thịt của nhóc, lại không nhịn được chọt chọt. Nhóc con vui vẻ, đạp chân tay, nhóc luôn có thể tự dưng vui vẻ, cười hai tiếng, hai bá bá liền cảm thấy nhìn thấy thiên sứ.

Tạ Kế Hiên cọ cọ tay thịt nhỏ của nhóc, nhóc con cực kỳ vui vẻ.

Thẩm Gia Ngôn đúng lúc nghỉ ngơi, vừa nhìn giám sát, liền nhìn thấy Tạ Kế Hiên đang chơi với Bảo Bảo. Bức ảnh cha con biết bao đẹp, Thẩm Gia Ngôn đầy mặt ôn nhu nhìn, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa, nhìn thấy Đổng Hạ Lãng cầm điện thoại hướng về phía cậu.

"Hôm nay phải chụp hậu trường sao?" Bọn họ cũng phải chụp hậu trường gì đó, sau này tung lên mạng để cho mọi người hiểu hơn chút quá trình quay phim.

Đổng Hạ Lãng chột dạ để điện thoại xuống, lắc lắc đầu, ánh mắt chớp động.

Thẩm Gia Ngôn hai ngày gần đây đã chú ý tới Đổng Hạ Lãng, còn tưởng cậu hiểu lầm, hóa ra thật sự đang chụp cậu sao. Thẩm Gia Ngôn có chút không giải thích được: "Không phải hậu trường, em đang chụp cái gì?"

Đổng Hạ Lãng nói quanh co: "Em, em muốn học chụp ảnh."

"Đưa di động cho anh xem xem." Thẩm Gia Ngôn ôn hòa nói. Cậu luôn cảm thấy có điểm không đúng.

Đổng Hạ Lãng chỉ có thể đưa di động cho Thẩm Gia Ngôn, trong lòng thở dài, chức vị trợ lý của y e là không giữ được, hi vọng anh họ đừng đập chết y.

Thẩm Gia Ngôn kiểm tra, không chỉ hôm nay, hôm kia hôm qua cũng chụp cậu.

"Em chụp anh làm gì?" Thẩm Gia Ngôn không có ý tứ trách mắng, chỉ muốn hỏi rõ ràng. Đứa nhỏ Hạ Lãng này làm việc tự hiểu rõ, chụp cậu nhất định có nguyên nhân gì đó.

Không có biện pháp, Đổng Hạ Lãng chỉ có thể nói đầu đuôi.

Thẩm Gia Ngôn sau khi nghe xong không biết nói cái gì cho phải, xem ra chụp trộm thật sự là di truyền của Tạ gia.

Xã hội a xã hội, không dám chọc.

Thẩm Gia Ngôn nói chuyện này với Tạ Kế Hiên, không phải chuyện gì lớn, chỉ là khiến cậu giật mình thôi, "Tạ tổng, nhà các anh có phải từng có quá khứ gì không tốt hay không, sao mọi người đều thích chụp trộm như vậy?"

Tạ Kế Hiên thật lâu không lên tiếng.

"Anh không chụp trộm."

"......" Vậy mấy tấm hình kia đều là giả hả.

"Anh không chụp trộm thì hơn 10 nghìn tấm trong máy tính là cái gì?"

Tạ Kế Hiên nói đương nhiên, "Lúc anh chụp em không nhìn thấy có thể trách ai?"

"............"

Muốn đánh người.

Thẩm Gia Ngôn nói: "Anh có phải thiếu mất tên ở giữa không hả, kỳ thực tên đầy đủ là, Tạ · không nói đạo lý · Kế Hiên."

"Hừm."

Thẩm Gia Ngôn nói: "Em bảo Hạ Lãng tiếp tục chụp cho mẹ anh xem, chỉ cần không chụp lúc diễn là được.

Tạ Kế Hiên cũng không có cách với Tạ phu nhân.

"Vậy thì để bà ấy xem đi, đối với kiểu người thích chụp trộm này thật sự không lời nào để nói."

"......"

Sao anh không nói mình không lời nào để nói? Thấy Thẩm Gia Ngôn không trách y, Đổng Hạ Lãng mạnh mẽ thở phào, tâm tình nặng nề nhận được cứu rỗi. Dựa theo Thẩm Gia Ngôn nói, sẽ không nói với Tạ phu nhân y bị phát hiện. Hàng ngày quay video ngắn tiện tay từ chỗ Tạ phu nhân cầm phần thưởng cuộc sống nhỏ trải qua còn rất thoải mái.

Tạ phu nhân nhưng không quá dễ chịu.

Mắt thấy, ngày họp ngày từng ngày tới gần, bà nhưng vẫn không biết nói với Tạ Kế Hiên thế nào, nhưng cái này còn không phải khiến bà để ý nhất.

Hiện tại trong lòng bà nghĩ đều là Thẩm Gia Ngôn có phải bên ngoài có người hay không.

Tạ phu nhân không nhịn được, qua 2 ngày lại tới biệt thự bờ biển, lúc này bảo an thoải mái cho bà qua.

Dù sao ai cũng không muốn khiến Tạ đại tổng tài ngột ngạt.

Đội trưởng an ninh còn chỉ đường cho Tạ phu nhân, rất dễ tìm, chỗ Tạ Kế Hiên ở là khu biệt thự ngắm cảnh biển đẹp nhất.

Tạ phu nhân một đường ngồi xe đi về phía trước, rất nhanh tới nơi.

Cửa lớn khóa chặt, từ cửa có thể nhìn thấy lầu hai hướng lên trên. Tạ phu nhân nhìn chung quanh, chim hót hoa thơm, gió biển chậm rãi thổi qua, khiến cho người ta tâm tình thoải mái. Con trai ngoan của bà còn rất biết chọn chỗ, trong vườn hoa trồng hoa tường vi leo tường, bên cạnh còn có xích đu, cầu trượt, nhìn rất có hơi thở của nhà.

Trên bãi cỏ còn có một cái cây, đó là cây ăn quả hay là hoa, Tạ phu nhân cũng không biết.

Tạ phu nhân đang rầu rĩ vào cửa thế nào, cửa lớn đột nhiên mở ra, bên trong có người lái xe ra ngoài.

Tạ phu nhân giật mình, bà nhưng đã nghe ngóng Tạ Kế Hiên không ở nhà mới tới, làm sao trong nhà còn có người chứ? Bà đang muốn trốn, xe ngừng lại, thư ký Hoàng từ trên xe bước xuống, cung kính nói: "Phu nhân, sao bà cũng tới?"

Thư ký Hoàng tới cầm tài liệu cần dùng cho Tạ Kế Hiên, đi tới cửa lại nhìn thấy Tạ phu nhân ở đây, còn tưởng mình nhìn lầm.

Tạ phu nhân vừa thấy là hắn, vội vàng nhân cơ hội qua cửa, "Tôi tới đưa chút đồ ăn cho Kế Hiên."

"Tạ tổng hiện tại không có nhà, ở công ty ạ, nếu không bà hôm nào lại tới nhé, tôi đưa bà tới công ty."

Một người hai người đều bảo bà hôm nào lại tới, rốt cuộc có cái gì không thể để cho bà thấy, không phải căn biệt thự thôi à.

Không để cho bà nhìn, bà càng phải xem xem.

Bước chân Tạ phu nhân không ngừng, hùng hổ đi về phía biệt thự, thư ký Hoàng vội vàng gửi tin cho Tạ Kế Hiên, nhấc chân đi theo.

Tạ phu nhân còn chưa vào cửa đã bị người cản, Tạ Kế Hiên thuê bảo tiêu 24h trông chừng, không quen biết tuyệt đối không cho vào cửa. Bảo tiêu chưa từng gặp Tạ phu nhân, đương nhiên phải ngăn bà lại.

Tạ phu nhân tức giận: "Tôi là mẹ nó, tôi thăm nhà con mình cũng không được sao?"

"Vị này là Tạ phu nhân, mẹ của Tạ tổng." Thư ký Hoàng vội vàng thay Tạ phu nhân nói rõ thân phận, bảo tiêu mà Tạ Kế Hiên thuê thủ đoạn độc ác, đối với người quấy rầy không ngừng ra tay không thương lượng.

Nghe thư ký Hoàng nói chuyện, bảo tiêu mới bằng lòng thả người. Tạ phu nhân không nghĩ tới bảo tiêu nghe thư ký nhỏ, không nghe bà, điều này làm cho bà có chút buồn bực.

Vào cửa, đi dạo một vòng, cái gì cũng không nhìn thấy, Tạ phu nhân có chút nhụt chí: "Bình thường chỉ hai đứa nó ở đây?"

Thư ký Hoàng gật đầu: "Còn có bảo mẫu và bảo tiêu, một đầu bếp."

"Còn có đầu bếp nữa, xa xỉ như vậy."

Tạ phu nhân tới, bảo mẫu đầu bếp đều tới chào hỏi. Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tạ phu nhân, hết sức câu nệ, hỏi gì đáp đó, cẩn thận không muốn nói sai lời.

Bảo mẫu nhìn thời gian, chờ Tạ phu nhân đi xong đút sữa cho Bảo Bảo, Bảo Bảo có thời gian đút sữa cố định, hiện tại đã quá 3 phút.

Kết quả Tạ phu nhân ngồi trên sofa không nhúc nhích.

Tạ phu nhân đang suy nghĩ chỗ nào khả nghi, trong tai đột nhiên truyền đến tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt, một lần mạnh hơn một lần, lúc đầu bà còn cảm thấy mình nghe nhầm, một lát sau, chờ âm thanh lớn, bà rất xác định không phải mình ù tai.

_____________

Thế là đi tới chặng cuối bộ này rồi các cô ạ:(((( nhanh quá mất thôiii. Tui sẽ cố gắng xong trước khi tui chuẩn bị thi cuối kỳ này và dự là sau bộ này tui sẽ tạm dừng edit 1 vài tháng, 1 là để tìm truyện thích hợp, 2 là để tui thi IELTS với ôn tốt nghiệp TT-TT
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện