Tiểu Đao như cười như không nhìn Chu Văn Lâu, “Chu tổng, xem ra ngay vả việc mình có mấy đứa con trai ông cũng không biết sao?”

Nghe đến câu nói này, Chu Văn Lâu liền cau chặt mày, vì cắn răng nên thớ thịt trên mặt ông ta cũng hơi căng, “Cảnh sát Phương, cậu nói thẳng ra đi.”

Tiểu Đao đưa tài liệu cho Chu Văn Lâu, phía trên có ảnh chụp ba người Hứa Khuê, Hứa Kiến và Chu Văn, “Ba người này đều là con trai ông phải không.”

Chu Lăn Lâu cúi đầu, “Đúng vậy.”

“Hứa Khuê chết rồi.” Tiểu Đao nhìn thấy Chu Văn Lâu đã thừa nhận, cậu liền lập tức đưa ra một thông tin khác. Ban đầu, Tiểu Đao nghĩ tốt xấu gì ba người này cũng là con trai của Chu Văn Lâu, nghe được cái chết của con trai mình chắc hẳn là có chút dao động chứ, nhưng Tiểu Đao lại không ngờ, người này thật sự chỉ có một chút dao động.

Khi Chu Văn Lâu nghe được Hứa Khuê chết rồi, trong giây lát mắt ông cũng có chút kinh hoàng, nhưng sau chút kinh hoàng này qua đi, dường như Chu Văn Lâu lại tỏ ra hết sức bình tĩnh.

“Chết rồi?” Chu Văn Lâu nói nhỏ, “Việc xảy ra lúc nào?”

Tiểu Đao không lập tức trả lời câu hỏi của Chu Văn Lâu mà chỉ nhìn ông ta, “Dường như ông không quan tâm lắm thì phải.”

“Hứa Khuê là con của tôi và người tình trước đây, Hứa Vân Vân. Năm đó nhà tôi sa sút, chúng tôi cần đồng vốn quay vòng của nhà họ Lư, cho nên tôi đã cắt đứt quan hệ với Hứa Vân Vân, chuẩn bị kết hôn với Lư Tử Cầm, nhưng tôi không ngờ rằng lúc đó Hứa Vân Vân đã có Hứa Khuê rồi.” Chu Văn Lâu khẽ nhắm mắt, dường như là nhớ về tình hình năm đó.

Năm đó lúc sinh ra Hứa Khuê, Hứa Vân Vân không thông báo trước với Chu Văn Lâu, mà chờ đến lúc đứa trẻ tròn hai tháng mới tìm ông ta. Nhưng lúc đó Chu Văn Lâu đã kết hôn rồi, vì có sự trợ giúp của nhà họ Lư mà việc làm ăn của nhà họ Chu mới vượt qua được cửa ải khó khăn.

Nhưng cho dù thế nào, Chu Văn Lâu của bây giờ cũng nhờ vào tình nghĩa của Lư Tử Cầm mới chống đỡ được. Nếu năm đó, Chu Văn Lâu và Hứa Vân Vân không có đứa con trai lớn là Hứa Khuê này thì có lẽ những chuyện sau đó sẽ không xảy ra.

Khi hai người đã có con, chẳng khác nào có sự ràng buộc về huyết thống. Vào lúc Lư Tử Cầm có thai không lâu, Hứa Vân Vân cũng phát hiện mình lại mang thai lần nữa.

Chu Văn Lâu sợ bị phát hiện, cho nên đều giấu con của Hứa Vân Vân ở dưới quê, nhưng ông ta không ngờ rằng lần này Hứa Vân Vân lại mang song thai, một cặp song sinh nam mạnh khỏe. Nhưng cho dù Chu Văn Lâu yêu thích thế nào thì cặp song thai này chỉ có thể là con riêng, giống như Hứa Khuê trước đây.

Nhưng đứa bé Lư Tử Cầm sinh ra lại không may mắn như vậy, bà ta sinh ra một bé gái có vấn đề về trí óc. Lúc Chu Văn Lâu phát hiện ra tình hình đó, ông ta đã đưa ra một quyết định, đổi người anh của bào thai song sinh đó sang. Vì ngày Hứa Vân Vân và Lư Tử Cầm sinh con chỉ kém nhau có hơn một tuần, cho nên ông ta giao đứa bé con của Lư Tử Cầm đưa cho viện phúc lợi, ông ta đưa một khoản tiền rồi ôm người anh song sinh trở về.

Tiểu Đao cau mày nghe hết câu chuyện, “Vậy lần gần đây nhất ông gặp Hứa Khuê là lúc nào?”

Chu Văn Lâu lắc đầu, “Tôi chỉ nhận một đứa con trai là Chu Văn, Hứa Khuê và Hứa Kiến tuy là con tôi, nhưng không phải là con cái của nhà họ Chu.”

Nói xong đoạn hội thoại này, Tiểu Đao cảm thấy chua xót trong lòng, đều là con như nhau, nhưng chỉ vì hoàn cảnh sinh ra và lớn lên lại không giống nhau mà lại kém nhau nhiều như vậy.

Nhưng lẽ nào Hứa Khuê và Hứa Kiến không phát hiện ra sao? Tuy trước đó đã nhìn thấy hiện trường rồi, nhà họ Hứa ở trong khu dân cư không tồi. Nhưng người ngoài cũng nói rồi, Hứa Khuê và Hứa Kiến đều là hạng vô công rồi nghề sống vạ vật qua ngày, lại mê cờ bạc như vậy nên đương nhiên sẽ cần một số tiền mặt lớn. Trong khi đó Hứa Vân Vân, dựa theo cách nói của phụ nữ bây giờ, đều đã sinh cho Chu Văn Lâu ba người con rồi, làm sao lại không có tham vọng muốn bay lên làm bà cả đây? Chu Văn Lâu liếc nhìn Tiểu Đao, cười lạnh một tiếng, ông ta nghĩ quả nhiên không thể đánh đồng cuộc sống của mình với đám người bình thường này được. Tuy bây giờ việc làm ăn và sản nghiệp của ông ta đều dựa vào nhà họ Lư, nhưng việc này không có nghĩ là trong lòng Chu Văn Lâu thật sự chịu phục, tư tưởng của ông ta vẫn rất bảo thủ, ông ta rất gia trưởng, bao giờ cũng đặt lợi ích lên hàng đầu.

Việc đã từng thất bại trong làm ăn khiến Chu Vân Lâu biết rằng, chỉ có người có giá trị, không có người có tình nghĩa. Cũng chính vào lúc đó, cho dù Hứa Vân Vân lại đến tận cửa tìm mình, cho dù bà ta uy hiếp ông ta sẽ nói cho Lư Tử Cầm tất cả, nhưng đều bị Chu Văn Lâu che giấu đi bằng cách dụ dỗ lẫn đe dọa, năm nào cũng gửi cho bà ta một khoản tiền lớn đủ cho ba mẹ con bà ta tiêu pha.

“Cậu cho rằng Hứa Vân Vân thực sự là người dễ nói chuyện vậy sao? Nhà của nhà họ Hứa bây giờ chính là tôi bỏ tiền ra mua, nhưng Hứa Khuê và Hứa Kiến hoàn toàn không biết sự tồn tại của tôi. Đây là giao dịch giữa tôi với Hứa Vân Vân, chỉ cần bà ấy nói cho Hứa Khuê và Hứa Kiến thân phận của tôi, vậy thì tất cả những gì bà ấy đang có bây giờ đều tan thành bọt biển.”

Tiểu Đao cảm thấy trái tim mình trở nên vô cùng lạnh lẽo, người làm ăn buôn bán này không coi tình nghĩa ruột thịt là gì nữa, “Ý ông là sau khi Hứa Vân Vân qua đời hơn một năm, ông cũng không gặp lại hai anh em Hứa Khuê và Hứa Kiến?”

“Đúng vậy.”

Chu Văn Lâu không có bất kỳ cảm giác gì trước cái chết của Hứa Vân Vân, ngược lại còn cảm thấy mình đã được giải thoát, bây giờ nghe thấy tin Hứa Khuê chết rồi, ông ta cũng không có cảm giác gì lắm.

Thứ nhất là vì Hứa Khuê không học vấn không nghề nghiệp, căn bản là một thằng lưu manh. Trong mắt Chu Văn Lâu, người như vậy không có một chút giá trị nào, ngược lại còn trở thành một vết nhơ của ông ta. Thứ hai là từ sau khi Hứa Khuê được sinh ra, ông ta dường như chưa bao giờ gặp, giữa hai người căn bản không có quan hệ tình thân gì cả.

Cho nên bây giờ ông ta nghe đến Hứa Khuê đã chết rồi, cũng chỉ kinh ngạc một chút như thế mà thôi, vốn không có nhiều cảm xúc.

Tiểu Đao uể oải đi ra khỏi phòng thầm vấn, Chu Văn Lâu cũng rất phối hợp, nhưng cậu lại không hỏi ra được bất kỳ thông tin nào có ý nghĩa, cậu chỉ cảm thấy, con người này đúng là tâm địa máu lạnh.

Cậu cầm túi tài liệu, vừa đi vừa móc thuốc lá ra, hung hăng hút một hơi, đi vào văn phòng, ném tài liệu lên bàn, “Đúng là tàn nhẫn thật, ông đây cũng là đàn ông, nhìn Chu Văn Lâu như vậy còn cảm thấy chán ghét, quả thực là làm mất hết thể điện của cánh đàn ông!”

Mấy đồng nghiệp ở bên ngoài phòng thẩm vấn thấy thế cũng lắc đầu, đặc biệt là một nữ đồng nghiệp, thở phì phì kêu to, “Đúng là một tên đàn ông cặn bã! Sao loại đàn ông này có thể làm cái gì mà phó Hội trưởng Hiệp hội kiến trúc của thành phố Tô vậy! Đúng là chỉ có danh hão, không có nhân phẩm!”

Hạ Thần Phong về đến văn phòng, tay cầm báo cáo, “Tìm ra bằng chứng rồi, đợt kiểm ra hiện trường kia dựa theo máy móc đó đã mô phỏng lại được tình huống hôm đó.”

Mọi người nhận được tin tức như vậy liền có tinh thần, xôn xao tiến lên, nhân viên của đội kỹ thuật đã mô phỏng được cảnh tượng lúc đó.

Lúc đó nạn nhân chết ở cửa, mà cửa phòng của anh ta đẩy theo hướng từ bên ngoài vào. Ở trong đoạn băng ghi hình đó, mọi người đều nhìn thấy nạn nhân lên phía trước đẩy cửa, mà dây thép kia được móc ở cửa, chỉ cần nạn nhân đẩy cửa ra, dây thép vốn móc ở phía dưới cửa phòng liền mất đi trọng lượng hạn chế. Ngay trong khoảnh khắc đó, mặt sau của chiếc máy và cửa vốn được móc bằng dây thép rất chặt chỉ cần cửa bên kia mất đi sức nặng kiềm chế, dây thép thuận theo móc ngầm phía trên trần nhà chụp đến nhanh chóng buộc chặt, góc độ đó vừa vặn thít cổ nạn nhân, chỉ trong chốc lạt đầu nạn nhân sẽ bị cắt đứt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện