Không thể nói rõ thiết kế này là chính xác, tinh vi bao nhiêu, nhưng máy móc lớn như vậy đặt ở một bên, lẽ nào Hứa Khuê không nhìn thấy sao? Tiếp theo đó, Hạ Thần Phong cũng nói ra một phát hiện mới, “Đội khám nghiệm tử thi phát hiện phần đầu của nạn nhân có vết thương với lực lớn, có lẽ vào thời điểm hung thủ hành hung, hắn đập cho nạn nhân hôn mê trước, sau đó sắp xếp xong xuôi hiện trường vụ án rồi mới rời đi.”

Hầu Tử và vài đồng nghiệp giơ tay, “Anh Phong, nói như vậy rất chuẩn. Ở hành lang tầng mười lăm chúng ta phát hiện, bốn giờ trước khi vụ án xảy ra, cậu giao hàng nhanh cũng đã từng xuất hiện, và sau khi xuất hiện trong giây lát, cậu ta trực tiếp đi vào thang máy, rất có thể lúc đó cậu ta đi sắp xếp hiện trường.”

Hạ Thần Phong gật đầu, “Không sai. Tuy lúc đó vụ cháy đã phá hủy rất nhiều manh mối, nhưng tôi vẫn có thể tìm ra, căn phòng lúc đầu chắc hẳn không có hiện tượng bị phá hủy bởi lực tác động mạnh từ bên ngoài. Hơn nữa hung thủ có sắp xếp hiện trường như vậy, thứ nhất là phải biết rất rõ cấu trúc của căn phòng, các căn phòng bình thường đều kéo cửa vào bên trong, nhưng cánh cửa này lại đẩy hướng ra ngoài. Thứ hai, góc độ của dây thép này cũng cần không ngừng tính toán và điều chỉnh, chỉ có nắm được thông tin và một vài thói quen của Hứa Khuê thì mới có thể làm được chính xác như vậy.”

Chỉ cần tính toán sai vị trí của cái móc ngầm ở trên trần nhà một chút, vậy rất có khả năng không thể giết được Hứa Khuê, hoặc là trực tiếp văng lên người Hứa Khuê.

Rốt cuộc tại sao hung thủ lại tốn nhiều công sức để thiết kế ra trình tự giết người như vậy?

Tiểu Đao suy đoán, “Nếu như đúng như như anh Phong nói, vậy người này phải biết rất rõ về Hứa Khuê, hơn nữa Hứa Khuê cũng quen biết và không hề đề phòng người này, người như vậy dường như chỉ có một người là Hứa Kiến thôi.”

Hai anh em hứa Khuê Và Hứa Kiến luôn sống cùng nhau, nói thẳng ra thì người mà Hứa Khuê biết rõ nhất, không đề phòng nhất chỉ có Hứa Kiến thôi, nhưng Hứa Kiến đã biến mất lâu như vậy, rốt cuộc hắn đã đi đâu.

Dường như Hạ Thần Phong không sốt ruột chút nào, anh chỉ đứng ở một bên, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười, “Được rồi, mọi người không cần phải suy đoán nữa, ở đây chúng ta còn có một tin tức tốt nữa, đó chính là chúng ta đã phát hiện ra trên chiếc máy đó còn có ADN không thuộc về nạn nhân, hơn nữa chỉ số tương đồng với nạn nhân rất cao.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều hiểu rồi, “Về chỉ số tương đồng rất cao thì chỉ có Chu Văn, Chu Văn Lâu và Hứa Kiến thôi.”

Nhưng Chu Văn Lâu đi công tác ở nước ngoài, Chu Văn và Hứa Kiến....

“Bây giờ Hứa Kiến nằm trong số người không rõ tung tích... Chúng ta tìm thế nào?” Hầu Tử cau mày, “Đến chỗ Chu Văn tìm.” Hạ Thần Phong tắt máy chiếu.

Trước đây Lục Dao từng nói, sự thay đổi của Chu Văn mấy ngày nay quá lớn. Cho dù hai người rất giống nhau, nhưng hành vi, phương diện tri thức lại khác nhau rất nhiều.

***

Hứa Kiến nằm trên giường của Chu Văn, cuộc sống như thế này từ là điều từ trước đến giờ hắn chưa từng trải qua. Nếu không phải trong một lần vô tình, hắn phát hiện sinh viên xuất sắc của đại học Thanh Hà này và mình giống nhau như đúc, hắn thực sự không biết mình còn có một ông bố có địa vị hiển hách như vậy.

Công ty kiến trúc Văn Lâu của thành phố Tô, ha ha…

Hứa Kiến nhìn tất cả những thứ này, vốn dĩ hắn phải là người được hưởng những thứ này, nhưng bây giờ chỉ có một mình người anh em đó của mình hưởng. Chu Văn... Chu Văn...

Nhìn xem, người anh em của hắn được bố yêu thương nhường nào kìa, ông ta tên là Chu Văn Lâu, anh ta tên là Chu Văn, còn mình thì sao?

Hứa Kiến và người anh trai vô công rồi nghề kia tên là Hứa Khuê gì đó, không có bất cứ quan hệ nào với nhà họ Chu.

Thời gian này Chu Văn vẫn ở trong phòng đọc sách, căn phòng này là quà của Chu Văn Lâu lúc cậu hai mươi tuổi. Tâm tư của cậu bây giờ rất hỗn loạn, sống trên đời bao nhiêu năm nay, đây là lâu đầu tiên cậu biết mình không phải con ruột của mẹ, lần đầu tiên cậu biết bố mình là loại người như vậy, lần đầu tiên biết đến mình còn có anh và em trai...

Khi cậu nhìn thấy Hứa Kiến giống hệt mình xuất hiện, thời điểm đó cậu vốn muốn nói với Lục Dao, nhưng Lục Dao ở huyện Bình Dao, rồi sau đó cậu bị Lục Dao từ chối, Lư Tử Cầm cũng phản đối mình và Lục Dao.

Tất cả đều cho rằng Chu Văn là con trai duy nhất của Chu Văn Lâu, lúc đó cậu liền muốn nói, Chu Văn Lâu có ba người con trai, vì sao hết lần này đến lần khác lại cứ phải là mình.

Chu Văn nhận được điện thoại của trợ lý của bố mình, cậu cau chặt mày, “Anh nói cái gì, bố mẹ tôi đều bị mời đến cục cảnh sát rồi ư?” Chu Văn nghĩ đến lúc trước Phương Phong Lợi cũng đến tìm cậu, cậu đứng lên, đẩy cửa phòng mình ra, “Hứa Kiến, rốt cuộc em đã làm cái gì rồi!”

Hứa Kiến mở mắt ra nhìn Chu Văn, “Không, nên nói anh đã làm cái gì mới phải.”

Bây giờ dường như Hứa Kiến trước mặt và Chu Văn là giống nhau như đúc, lời nói của cậu ta trước đây đã làm mình dao động. Hai người dùng chung một thân phận, lúc mình mệt rồi thì cậu ta liền xuất hiện, hơn nữa lúc bản thân mới biết sự thật thì cũng mê mang. Cứ thế, Chu Văn đã dao động trong mơ hồ.

“Em nói vậy là có ý gì?” Chu Văn nhìn hắn, Hứa Kiến cười, nụ cười vốn lưu manh đã trở nên hòa nhã giống hệt mình, giống như ánh mặt trời vậy.

Hứa Kiến đứng đậy, bây giờ hai người mặc đồ giống nhau, “Anh và tôi ai mới là Hứa Kiến, ai mới là Chu Văn đây?”

Lời nói vừa dứt, chuông cửa liền vang lên, Tiểu Đao cười nhìn hai người giống nhau như đúc trong phòng, “Quả nhiên Lục Dao đoán đúng rồi, các cậu là hai người.”

“Lục Dao...”

Một người trong đó đau khổ nói ra câu này, nét mặt người con trai bên cạnh cũng trở nên khó coi.

Tiểu Đao mơ hồ, phải nói rằng thông thường anh em song sinh cũng sẽ có một chút khác biệt khi lớn lên, nhưng trước mặt mình, nhìn hai người đều giống Chu Văn, không có ai là Hứa Kiến cả.

“Chu Văn, Hứa Kiến, hai người các cậu cùng tôi đến cục cảnh sát một chuyến đi.”

Tiểu Đao dẫn hai người giống nhau như đúc vào cục cảnh sát, vì Lư Tử Cầm không tin, cho nên đứng ngay bên ngoài, nhưng ngay lúc tận mắt nhìn thấy tất cả, bà ta lập tức vỡ òa.

“Không! Không! Đây đều là giả hết!”

“Mẹ!”

“Mẹ!”

Hai người kêu lên cùng lúc, Lư Tử Cầm nhìn hai người, cho dù là đứa con mình nuôi lớn, bà ta vẫn không thể lập tức nhận ra ai mới là Chu Văn, mà Chu Văn Lâu vừa mới đi ra từ bên kia cũng kinh ngạc nhìn hai người giống nhau trước mặt.

“Việc này...”

Tuy Chu Văn Lâu biết mình có hai người con trai sinh đôi, nhưng dựa vào bức ảnh được cung cấp trước đây, Hứa Kiến và Chu Văn lớn lên không giống nhau chút nào, nhưng vì sao bây giờ nhìn hai người lại như một vậy?

Lư Tử Cầm cúi đầu, nước mắt cứ thế rơi xuống, “Chu Văn Lâu!”

Chỉ trong nháy mắt, Lư Tử Cầm xông lên hung hăng tát Chu Văn Lâu một cái, “Con tôi ở đâu! Vậy mà tôi... thay ông và con hồ ly tinh kia nuôi con nhiều năm như vậy! Ông thực sự không thấy có lỗi với tôi sao!”

Cái tát kia của Lư Tử Cầm rất mạnh, mặt của Chu Văn lâu bị đánh đến lệch sang một lên, kính trên mặt sắp rơi xuống rồi, “Lư Tử Cầm, bà bình tĩnh một chút cho tôi!”

“Bình tĩnh bình tĩnh, ông muốn tôi bình tĩnh thế nào, con của tôi đâu! Con của tôi đâu!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện