Hứa Kiến và Chu Văn cứ đứng ở đây như vậy, hai người họ đều tỏ ra hết sức đau khổ, giống như bọn họ đều là Chu Văn vậy, “Bố mẹ, hai người đang làm gì vậy!”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy!”
Nói xong hai người cùng nhìn đối phương, “Hứa Kiến, rốt cuộc em muốn làm gì!”
“Cậu đang nói cái gì, tôi mới là Chu Văn, anh cảnh sát, tôi mới là Chu Văn!”
Tiểu Đao ôm đầu, “Anh nhìn đi, tình hình chính là như vậy.” Bởi vì hai người đều không thừa nhận mình là Hứa Kiến, mà đều nói mình chính là Chu Văn.
Hạ Thần Phong liếc nhìn hai người, “Chia ra thẩm vấn.”
Tiểu Đao và Hầu Tử mỗi người dẫn một người đi vào phòng thẩm vấn, mà một đồng nghiệp khác của văn phòng lại kéo Lư Tử Cầm. Đôi vợ chồng này bình thường trông sang trọng là thế mà bây giờ lại giống như gà chọi muốn chửi chết đối phương.
“Ly hôn! Tôi muốn Ly hôn! Chu Văn Lâu, tôi phải khiến nhà họ Chu của ông thân bại danh liệt!” Lư Tử Cầm căm giận nói.
Chỉ cần nghĩ đến đứa con mình vất vả nuôi lớn lại không phải là con đẻ của mình, mà là của con hồ ly tinh kia, nghĩ đến đây Lư Tử Cầm làm gì còn quan tâm đến những thứ khác. Bây giờ Lư Tử Cầm muốn lật đổ Chu Văn Lâu, bà ta nhất định phải bắt Chu Văn Lâu trả giá thật đắt vì chuyện này.
Cuộc thẩm vấn tiến hành một cách khó khăn, bởi vì hai người là sinh đôi, vì vậy ADN đương nhiên là giống nhau, chỉ có một điều duy nhất có thể xác nhận chính là, hung thủ chắc chắn là Hứa Kiến, bởi vì ADN trên máy móc cũng tương đồng với bọn họ.
“Hung thủ là Hứa Kiến, bây giờ ADN chỉ có thể nói hai người đều nằm trong diện tình nghi. Khoảng thời gian xảy ra vụ án, chúng ta chụp được mấy bộ ảnh Chu Văn trong mấy camera giám sát ở trung tâm thành phố.” Hẩu Tử mở video ghi hình ra.
Hạ Thần Phong lắc đầu, bây giờ chúng ta không thể xác định hung thủ là Chu Văn hay là Hứa Kiến, ADN của hai người giống nhau, điều này có nghĩa là chúng ta không thể dựa vào ADN để kết luận người nào là hung thủ.”
Cho nên, tình hình bây giờ là cho dù là đã biết hung thủ thì vẫn không thể bắt người, đây là thói đời gì vậy.
“Vậy chúng ta nên làm gì?”
Nhóm Tiểu Đao cũng mơ hồ rồi, thật khó khăn lắm mới tìm được điểm đột phá, nhưng bây giờ lại là vì ADN của hai người giống nhau như đúc mà thấy mịt mờ. Hung thủ thì chỉ có một, nhưng bây giờ xuất hiện đến hai người, muốn cảnh sát phải làm thế nào đây.
“Nếu như chúng ta có thể tìm ra dấu vân tay có ích, hoặc là có thể tìm ra hung thủ giết hại Hứa Khuê là ai.”
Thai song sinh có lẽ sẽ có tổ chức gen y hệt, nhưng dấu vân tay chắc chắn sẽ khác nhau, nếu có thể xác nhận rốt cuộc dấu vân tay là của Hứa Kiến hay là Chu Văn thì tốt.
Chu Văn và Hứa Kiến tuy là anh em song sinh, nhưng cho dù “điều kiện bẩm sinh” của bọn họ giống nhau, nhưng hoàn cảnh lớn lên sau này có khác biệt rất lớn. Cơ thể con người sẽ dựa vào hoàn cảnh khác nhau, ví dụ như chất lượng nước, phấn hoa, dinh dưỡng… để trải qua sự sắp xếp lại gen, mà dấu vân tay chính là sự thể hiện trực quan đáng ngạc nhiên nhất.
“Nhưng toàn bộ hiện trường đều bị thiêu hủy rồi, căn bản là không tìm được bất kỳ dấu vân tay có giá trị.” Lúc này Tiểu Đao xem như là đã hiểu, vì sao sau khi giết người hung thủ lại muốn thiêu hủy hiên trường phạm tội.
Hạ Thần Phong cau mày, việc này sắp đi vào ngõ cụt rồi, cần có đột phá mới, “Lại đi điều tra hiện trường tiếp, xem xem có thể có manh mối nào giá trị không.”
Tiểu Đao gật đầu, “Đúng vậy, em thấy vẫn nên phân biệt ra người nào là Chu Văn, người nào là Hứa Kiến.” Hạ Thần Phong đã nghĩ được một chủ ý, “Muốn đóng giả một người rất đơn giản, nhưng muốn học hết tất cả về người đó trong thời gian ngắn, vậy chỉ cần tìm người đến thử là được.”
Chu Văn là sinh viên giỏi nổi tiếng của khoa Kiến trúc, cậu am hiểu rất rõ về kiến trúc, vậy thì việc này rất đơn giản rồi, tìm mấy sinh viên khoa Kiến trúc, trực tiếp kiểm tra hai người này, về cơ bản liền có thể biết ai là Chu Văn.
Tiểu Đao tìm được giáo viên ở trường, vì đã là buổi tối, giáo sư tuổi tác cao nên đã giới thiệu học sinh của ông ấy đến. Lúc vừa mới biết chuyện này ông cũng khiếp sợ, nhưng giáo sư tin học sinh của mình sẽ không làm việc phạm pháp, đồng thời cũng vui lòng phối hợp.
Lục Dao lại không ngờ giáo sư lại có thể gọi cô đi hỗ trợ cục cảnh sát.
Lúc Tiểu Quách đến đón Lục Dao cũng thấy ngạc nhiên, “Haiz, Tiểu Dao à, không ngờ lại là cô!” Nói xong cô đến gần Lục Dao, “Tôi vừa mới nghe nói, cái hộp giao hàng này cũng là cô tìm ra phải không.”
Lục Dao mỉm cười, “Thế nào rồi? Vụ án..”
Tiểu Quách lắc đầu, “Đừng nói nữa, tuy đã tìm được manh mối phá án rồi, nhưng bây giờ ADN của Hứa Kiến và Chu Văn giống nhau như đúc, quả thực là rất khó để nhận ra người nào là hung thủ.” Tiểu Quách nói xong liền nhìn Lục Dao, “Tiểu Dao, cô có thể nhìn ra phải không?”
“Tôi nhìn ra cũng không vô ích, thứ các cô cần là bằng chứng, mà tôi thì không thể gọi là bằng chứng được.” Bây giờ Lục Dao đã nhìn nhận rất thông suốt rồi, cho dù cô có thể tìm ra hung thủ, nhưng ở trước mặt quan tòa, bọn họ đều nhìn vào cái gọi là chuỗi bằng chứng có đầy đủ hay không.
Mà vụ án bây giờ, cho dù là Lục Dao không có chuyên môn cũng nghe được rõ ràng, bây giờ tuy đã tìm ra được chỗ đột phá, thế nhưng lại không có cách nào hoàn thành chuỗi bằng chứng hoàn chỉnh.
“Được rồi, bây giờ có thể nhận ra Chu Văn hay không thì phải nhờ vào cô rồi. Đương nhiên chúng tôi phải có được bằng chứng, Lục Dao.”
Tiểu Quách biết bản lĩnh của Lục Dao, dường như cô chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn ra người nào là Chu Văn thật, người nào là Chu Văn giả, thế nhưng điều này không thể làm bằng chứng được, cho nên vẫn phải đi theo trình tự.
Lục Dao đi vào một căn phòng thẩm vấn, cô mang theo đề trắc nghiệm chuyên môn của bọn họ, cô nhìn người con trai trước mặt, trực tiếp đưa ra câu hỏi, sau đó quay người rời khỏi, “Lục Dao, cậu tin tớ không?”
Lục Dao không trả lời, cô chỉ cúi đầu đi đến phòng thẩm vấn bên cạnh, nhưng lần này, sau khi để bài trắc nghiệm xuống Lục Dao không rời đi mà ngồi ở đó.
Bởi vì mọi người đều biết Lục Dao, hơn nữa lần này cô mang bài trắc nghiệm đến.
Người con trai cầm lấy đề trắc nghiệm, cậu ngẩng đầu lên, “Lục Dao, cậu biết là tớ, phòng bên cạnh mới là giả.”
Lục Dao mỉm cười, “Là thật hay giả, cậu làm xong phiếu trắc nghiệm này liền biết ngay.”
Nhìn tướng mạo trước mặt, Lục Dao khẽ cau mày, mà phía ngoài phòng thẩm vấn, Hạ Thần Phong cản nhân viên cảnh sát muốn đi vào lại, “Đây có lẽ là Hứa Kiến.”
Kết quả vẫn chưa có nhưng hành vi của Lục Dao đã thể hiện rõ, cô cảm thấy rất nghi ngờ “Chu Văn” này.
Hứa Kiến biết người trước mặt mình là Lục Dao, cũng biết cô là người trong lòng của Chu Văn, nhưng Chu Văn lúc đó hoàn toàn không ở cùng hắn, Chu Văn đã thổ lộ, hơn nữa là thổ lộ thất bại.
“Lục Dao, tớ...”
“Hứa Kiến.” Lục Dao nói, cô nhìn thẳng vào Hứa Kiến, “Nếu anh còn không trả lời trắc nghiệm, vậy Chu Văn ở bên kia dường như đã trả lời xong rồi, dù sao thì đề bài này rất đơn giản với Chu Văn, nhưng đối với người chưa từng học kiến trúc mà nói lại là rất cao sâu.”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy!”
Nói xong hai người cùng nhìn đối phương, “Hứa Kiến, rốt cuộc em muốn làm gì!”
“Cậu đang nói cái gì, tôi mới là Chu Văn, anh cảnh sát, tôi mới là Chu Văn!”
Tiểu Đao ôm đầu, “Anh nhìn đi, tình hình chính là như vậy.” Bởi vì hai người đều không thừa nhận mình là Hứa Kiến, mà đều nói mình chính là Chu Văn.
Hạ Thần Phong liếc nhìn hai người, “Chia ra thẩm vấn.”
Tiểu Đao và Hầu Tử mỗi người dẫn một người đi vào phòng thẩm vấn, mà một đồng nghiệp khác của văn phòng lại kéo Lư Tử Cầm. Đôi vợ chồng này bình thường trông sang trọng là thế mà bây giờ lại giống như gà chọi muốn chửi chết đối phương.
“Ly hôn! Tôi muốn Ly hôn! Chu Văn Lâu, tôi phải khiến nhà họ Chu của ông thân bại danh liệt!” Lư Tử Cầm căm giận nói.
Chỉ cần nghĩ đến đứa con mình vất vả nuôi lớn lại không phải là con đẻ của mình, mà là của con hồ ly tinh kia, nghĩ đến đây Lư Tử Cầm làm gì còn quan tâm đến những thứ khác. Bây giờ Lư Tử Cầm muốn lật đổ Chu Văn Lâu, bà ta nhất định phải bắt Chu Văn Lâu trả giá thật đắt vì chuyện này.
Cuộc thẩm vấn tiến hành một cách khó khăn, bởi vì hai người là sinh đôi, vì vậy ADN đương nhiên là giống nhau, chỉ có một điều duy nhất có thể xác nhận chính là, hung thủ chắc chắn là Hứa Kiến, bởi vì ADN trên máy móc cũng tương đồng với bọn họ.
“Hung thủ là Hứa Kiến, bây giờ ADN chỉ có thể nói hai người đều nằm trong diện tình nghi. Khoảng thời gian xảy ra vụ án, chúng ta chụp được mấy bộ ảnh Chu Văn trong mấy camera giám sát ở trung tâm thành phố.” Hẩu Tử mở video ghi hình ra.
Hạ Thần Phong lắc đầu, bây giờ chúng ta không thể xác định hung thủ là Chu Văn hay là Hứa Kiến, ADN của hai người giống nhau, điều này có nghĩa là chúng ta không thể dựa vào ADN để kết luận người nào là hung thủ.”
Cho nên, tình hình bây giờ là cho dù là đã biết hung thủ thì vẫn không thể bắt người, đây là thói đời gì vậy.
“Vậy chúng ta nên làm gì?”
Nhóm Tiểu Đao cũng mơ hồ rồi, thật khó khăn lắm mới tìm được điểm đột phá, nhưng bây giờ lại là vì ADN của hai người giống nhau như đúc mà thấy mịt mờ. Hung thủ thì chỉ có một, nhưng bây giờ xuất hiện đến hai người, muốn cảnh sát phải làm thế nào đây.
“Nếu như chúng ta có thể tìm ra dấu vân tay có ích, hoặc là có thể tìm ra hung thủ giết hại Hứa Khuê là ai.”
Thai song sinh có lẽ sẽ có tổ chức gen y hệt, nhưng dấu vân tay chắc chắn sẽ khác nhau, nếu có thể xác nhận rốt cuộc dấu vân tay là của Hứa Kiến hay là Chu Văn thì tốt.
Chu Văn và Hứa Kiến tuy là anh em song sinh, nhưng cho dù “điều kiện bẩm sinh” của bọn họ giống nhau, nhưng hoàn cảnh lớn lên sau này có khác biệt rất lớn. Cơ thể con người sẽ dựa vào hoàn cảnh khác nhau, ví dụ như chất lượng nước, phấn hoa, dinh dưỡng… để trải qua sự sắp xếp lại gen, mà dấu vân tay chính là sự thể hiện trực quan đáng ngạc nhiên nhất.
“Nhưng toàn bộ hiện trường đều bị thiêu hủy rồi, căn bản là không tìm được bất kỳ dấu vân tay có giá trị.” Lúc này Tiểu Đao xem như là đã hiểu, vì sao sau khi giết người hung thủ lại muốn thiêu hủy hiên trường phạm tội.
Hạ Thần Phong cau mày, việc này sắp đi vào ngõ cụt rồi, cần có đột phá mới, “Lại đi điều tra hiện trường tiếp, xem xem có thể có manh mối nào giá trị không.”
Tiểu Đao gật đầu, “Đúng vậy, em thấy vẫn nên phân biệt ra người nào là Chu Văn, người nào là Hứa Kiến.” Hạ Thần Phong đã nghĩ được một chủ ý, “Muốn đóng giả một người rất đơn giản, nhưng muốn học hết tất cả về người đó trong thời gian ngắn, vậy chỉ cần tìm người đến thử là được.”
Chu Văn là sinh viên giỏi nổi tiếng của khoa Kiến trúc, cậu am hiểu rất rõ về kiến trúc, vậy thì việc này rất đơn giản rồi, tìm mấy sinh viên khoa Kiến trúc, trực tiếp kiểm tra hai người này, về cơ bản liền có thể biết ai là Chu Văn.
Tiểu Đao tìm được giáo viên ở trường, vì đã là buổi tối, giáo sư tuổi tác cao nên đã giới thiệu học sinh của ông ấy đến. Lúc vừa mới biết chuyện này ông cũng khiếp sợ, nhưng giáo sư tin học sinh của mình sẽ không làm việc phạm pháp, đồng thời cũng vui lòng phối hợp.
Lục Dao lại không ngờ giáo sư lại có thể gọi cô đi hỗ trợ cục cảnh sát.
Lúc Tiểu Quách đến đón Lục Dao cũng thấy ngạc nhiên, “Haiz, Tiểu Dao à, không ngờ lại là cô!” Nói xong cô đến gần Lục Dao, “Tôi vừa mới nghe nói, cái hộp giao hàng này cũng là cô tìm ra phải không.”
Lục Dao mỉm cười, “Thế nào rồi? Vụ án..”
Tiểu Quách lắc đầu, “Đừng nói nữa, tuy đã tìm được manh mối phá án rồi, nhưng bây giờ ADN của Hứa Kiến và Chu Văn giống nhau như đúc, quả thực là rất khó để nhận ra người nào là hung thủ.” Tiểu Quách nói xong liền nhìn Lục Dao, “Tiểu Dao, cô có thể nhìn ra phải không?”
“Tôi nhìn ra cũng không vô ích, thứ các cô cần là bằng chứng, mà tôi thì không thể gọi là bằng chứng được.” Bây giờ Lục Dao đã nhìn nhận rất thông suốt rồi, cho dù cô có thể tìm ra hung thủ, nhưng ở trước mặt quan tòa, bọn họ đều nhìn vào cái gọi là chuỗi bằng chứng có đầy đủ hay không.
Mà vụ án bây giờ, cho dù là Lục Dao không có chuyên môn cũng nghe được rõ ràng, bây giờ tuy đã tìm ra được chỗ đột phá, thế nhưng lại không có cách nào hoàn thành chuỗi bằng chứng hoàn chỉnh.
“Được rồi, bây giờ có thể nhận ra Chu Văn hay không thì phải nhờ vào cô rồi. Đương nhiên chúng tôi phải có được bằng chứng, Lục Dao.”
Tiểu Quách biết bản lĩnh của Lục Dao, dường như cô chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn ra người nào là Chu Văn thật, người nào là Chu Văn giả, thế nhưng điều này không thể làm bằng chứng được, cho nên vẫn phải đi theo trình tự.
Lục Dao đi vào một căn phòng thẩm vấn, cô mang theo đề trắc nghiệm chuyên môn của bọn họ, cô nhìn người con trai trước mặt, trực tiếp đưa ra câu hỏi, sau đó quay người rời khỏi, “Lục Dao, cậu tin tớ không?”
Lục Dao không trả lời, cô chỉ cúi đầu đi đến phòng thẩm vấn bên cạnh, nhưng lần này, sau khi để bài trắc nghiệm xuống Lục Dao không rời đi mà ngồi ở đó.
Bởi vì mọi người đều biết Lục Dao, hơn nữa lần này cô mang bài trắc nghiệm đến.
Người con trai cầm lấy đề trắc nghiệm, cậu ngẩng đầu lên, “Lục Dao, cậu biết là tớ, phòng bên cạnh mới là giả.”
Lục Dao mỉm cười, “Là thật hay giả, cậu làm xong phiếu trắc nghiệm này liền biết ngay.”
Nhìn tướng mạo trước mặt, Lục Dao khẽ cau mày, mà phía ngoài phòng thẩm vấn, Hạ Thần Phong cản nhân viên cảnh sát muốn đi vào lại, “Đây có lẽ là Hứa Kiến.”
Kết quả vẫn chưa có nhưng hành vi của Lục Dao đã thể hiện rõ, cô cảm thấy rất nghi ngờ “Chu Văn” này.
Hứa Kiến biết người trước mặt mình là Lục Dao, cũng biết cô là người trong lòng của Chu Văn, nhưng Chu Văn lúc đó hoàn toàn không ở cùng hắn, Chu Văn đã thổ lộ, hơn nữa là thổ lộ thất bại.
“Lục Dao, tớ...”
“Hứa Kiến.” Lục Dao nói, cô nhìn thẳng vào Hứa Kiến, “Nếu anh còn không trả lời trắc nghiệm, vậy Chu Văn ở bên kia dường như đã trả lời xong rồi, dù sao thì đề bài này rất đơn giản với Chu Văn, nhưng đối với người chưa từng học kiến trúc mà nói lại là rất cao sâu.”
Danh sách chương