Edit: Mai Thúy.
Chỉnh sửa: Miên Miên.
“Chỉ được chơi thêm một giờ.” Dương Hy nhường một bước, “Sau đó đi ngủ.”
“Vâng.” Thẩm Hàm tiện tay cầm lấy một quả táo cắn, “Dạo này anh có chú ý động thái của Vệ Dật không?”
“Không có tin tức gì đặc biệt.” Dương Hy nói, “Vừa mới quay xong bộ phim “Số 13 phố Bình Dương”, cậu ta cũng nên nghỉ ngơi một chút.”
“Trên mạng cũng không có tin gì về cậu ta.” Thẩm Hàm nói, “Với cái tính thích gây chuyện của cậu ta, hình như yên tĩnh quá lại có chút không bình thường.”
“Anh sẽ giúp em theo dõi, sẽ không để xảy ra chuyện như lúc trước.” Dương Hy ngồi bên cạnh cậu, “Hơn nữa bây giờ em đang nổi tiếng, cũng không phải ai muốn bắt nạt là bắt nạt được, cho nên không cần quá để ý.”
“Không chỉ có em, còn có Nhạc Nhạc.” Thẩm Hàm nói, “Gần đây các đài truyền thông đều đang so sánh “Sự kiện Bình Lạc” với “Số 13 phố Dương Bình”, đối với Vệ Dật mà nói, bây giờ thực ra Nhạc Nhạc càng uy hiếp cậu ta nhiều hơn em. Cậu ta hẹp hòi như thế, thủ đoạn lại bỉ ổi muốn chết, chắc chắn sẽ nhân cơ hội gây sức ép bằng đủ kiểu trò bịp bợm.”
“Nhạc Nhạc có Nghiêm tổng ở bên cạnh, lại càng không phải lo lắng.” Dương Hy xoa đầu cậu.
“Chính là vì có Nghiêm tổng ở bên cạnh đấy!” Thẩm Hàm vô cùng đau khổ, “Mấy người phụ nữ xấu xa kia chính là điểm đen duy nhất của Nhạc Nhạc từ khi xuất đạo đến nay.” Chuyên ngáng chân.
Dương Hy buồn cười, “Nghiêm tổng có biết em nói anh ấy như vậy không?”
“Đương nhiên không biết.” Thẩm Hàm lập tức lắc đầu, “Lúc có BOSS bên cạnh, từ trước đến nay em chỉ biết ca ngợi hết mình.” Vô cùng thông minh.
“Em có thể nghĩ tới, Nghiêm tổng làm sao lại không nghĩ tới chứ.” Dương Hy nói, “Cho nên anh ấy chắc chắn sẽ bảo vệ Nhạc Nhạc gấp bội, sẽ không để cho người có ý đồ xấu nhân cơ hội.”
“Nếu như lần này tại lễ điện ảnh châu Âu, Nhạc Nhạc có thể giành được giải nam chính xuất sắc nhất thì quá tốt rồi.” Thẩm Hàm nói, “Như thế này cho dù bị papazazzi chụp được, lời đồn đãi liên quan đến việc dùng quy tắc ngầm để thăng tiến cũng sẽ ít đi.” Dù sao sức ảnh hưởng của truyền thông Đông Hoàn trong nước có lớn mạnh như thế nào, cũng không có khả năng thao túng được việc bình chọn giải thưởng trong liên hoan phim điện ảnh châu Âu. Nếu như lần này có thể thuận lợi đoạt giải, cũng coi như chứng minh thực lực của bản thân.
“’THE SUNSET’ thành công ngoài mong đợi, không chừng tất cả đều giống như em mong muốn.” Dương Hy lấy lại con chuột từ trong tay cậu, ấn vào nút tắt, “Được rồi, đi ngủ thôi.”
“Còn chưa được một tiếng!” Thẩm Hàm kháng nghị.
“Thì sao?” Dương Hy hỏi.
Cho nên em còn phải tiếp tục chơi máy tính, anh mau mở ra cho em! Thẩm béo không nói gì nhìn anh thể hiện sự kháng nghị.
Dương Hy hơi cúi người nhìn thẳng vào mắt cậu, “Hả?”
Thẩm Hàm dũng cảm đối diện với anh! Dương Hy nhếch lên khóe môi.
Ba phút sau, Thẩm béo không chịu nổi áp lực đầu hàng, căm giận nói, “Ngủ thì ngủ!”
Dương Hy cười ra tiếng, ôm eo cậu bế người vào phòng tắm.
“Em có gầy đi tí nào không?” Thẩm Hàm hỏi.
Dương Hy đặt cậu lên cân.
“Đợi đã đợi đã!” Thẩm Hàm nhảy khỏi chiếc cân, mau chóng thoát quần áo chỉ giữ lại mỗi quần lót, “Chúng ta phải cân khối lượng tịnh!”
*Khối lượng tịnh là khối lượng của vật khi không có trọng lượng của bao bì kèm theo.
Dương Hy nhịn cười.
Thẩm Hàm nhìn con số một cách tỉ mỉ, sau đó cười hi hi nói, “Quả nhiên gầy hơn rồi.”
“Bởi vì dạo này lượng công việc của em quá nhiều.” Dương Hy xả nước vào trong bồn tắm, “Bởi vì vậy, anh đã bị dạy dỗ một trận trên mạng.” Cho nên mới nói fan của Thẩm béo rất khó hầu hạ, hơn nữa ai cũng là cao thủ top tìm kiếm! Công việc quá ít lên top # Dương Hy đi đâu rồi lên top #, công việc quá nhiều lên top # Nhà tư bản Dương Hy lên top #, Béo lên rồi lên top # Dương Hy mau dừng tay lên top#, Gầy đi rồi lên top # Dương Hy đi nấu cơm lên top#, tốc độ chóng mặt không ngừng, đều làm mưa làm gió trên bảng xếp hạng!
Về điểm này, ngay cả fan của Tô Nặc và Phương Nhạc Cảnh cũng không đuổi kịp.
Tưởng chừng như chính là số liệu máy móc.
Thẩm Hàm lẩm bẩm, lấy lòng ôm anh từ phía sau, “Anh có thể quay lại trách em mà.”
Cái này gọi là Fan làm, idol chịu…
Dựa theo kế hoạch của Nghiêm Khải và Phương Nhạc Cảnh, vốn dĩ chuẩn bị ở nước Anh một tuần sau đó mới về nước, kết quả lại ngoài ý muốn.
Bởi vì cha mẹ Nghiêm cũng đi máy bay từ nước Mỹ đến châu Âu.
“Trùng hợp quá, vậy cuối tuần cha mẹ cũng tới nước Anh.” Moli vui vẻ nói, “Gặp mặt cha mẹ của Nhạc Nhạc.”
Điện thoại mở loa ngoài, Phương Nhạc Cảnh ngồi xếp bằng trên giường, sau khi nghe thấy đột nhiên trừng to mắt.
“Mẹ xác định muốn vội vã như vậy?” Nghiêm Khải an ủi vỗ nhẹ đầu cậu, “Không thì đợi lần sau được không ạ?”
“Vì sao phải đợi lần sau chứ!” Moli không vừa lòng, “Đúng lúc có thời gian rảnh, có thể ngồi xuống trò chuyện nghiêm túc.”
Phương Nhạc Cảnh nắm lấy cánh tay của Nghiêm Khải, còn phải nói chuyện nghiêm túc nữa sao?!
“Liệu có qua loa … lắm không ạ?” Nghiêm Khải nói có lệ, “Dù sao lần này chúng con cũng không phải cố ý bay qua đây, mà là vì sinh nhật của bác Trương, sau đó mới tiện đường bay tới nước Anh.”
“Cũng không cần cố ý bay về Mỹ, sau đó mới bay qua đó chứ?” Moli chau mày.
Nghiêm Khải nghẹn họng, đây là lối tư duy logic gì thế.
Điểm quan trọng lẽ nào không phải là còn nhiều thời gian sao.
Nhưng anh chưa kịp mở lời, Moli đã cúp điện thoại, bắt đầu suy nghĩ tặng thông gia món quà gì.
“Thực sự là cuối tuần hả?” Phương Nhạc Cảnh căng thẳng hỏi.
“Có lẽ vậy.” Nghiêm Khải gật đầu, “Anh cũng không khuyên nổi, hay là em cũng thử xem?”
“Em không thử đâu.” Phương Nhạc Cảnh lắc đầu từ chối.
“Ngoan nào, em thả tay ra trước đi.” Nghiêm Khải vỗ nhẹ cậu, “Cánh tay cũng bị em nắm thâm tím rồi.”
Phương Nhạc Cảnh:…
Quên mất.
“Sợ gì chứ.” Nghiêm Khải ôm người vào trong lòng, “Dù sao sớm hay muộn cũng phải gặp mặt, cũng không để ý sớm hơn mấy ngày.” Nghĩ một chút lại nói thêm, “Cho dù có căng thằng, cũng là bác trai căng thẳng.”
Nhà kho lầu dưới, cha Phương đang chỉnh lại cần câu đột nhiên có cảm giác sau lưng tê dại.
Loại cảm giác gió thổi từng cơn lạnh lẽo này…
Quả là sởn cả gai ốc.
“Cuối tuần cha mẹ cháu đến đây?” Sáng hôm sau, sau khi nghe được tin này, mẹ Phương quả nhiên hơi ngạc nhiên.
“Dạ.” Nghiêm Khải gật đầu, “Liệu bác có thời gian không ạ?”
“Đương nhiên là có.” Mẹ Phương vui vẻ ra mặt, tiện thể liếc nhìn cha Phương, “Nghe thấy chưa, nhà thông gia đến rồi.”
“Nghe rõ rồi.” Cha Phương yên lặng thái dạ dày nướng, vui cũng không được, không vui lại càng không được, thật đau khổ.
Rốt cuộc vì sao năm đó mình lại mua quyển vở ghi đó chứ!
Lúc chiều, phó tổng Bạch đang tăng ca ở công ty lại nhận được một cuộc gọi.
“Cái gì là ‘Cậu vài ngày nữa mới có thể về nước’?” Bạch Dực rất muốn hất bàn.
“Chính là ý trên mặt chữ mà cậu hiểu được.” Nghiêm Khải bình tĩnh trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Dực đi tới đi lui trong phòng.
Lúc trước rõ ràng đã nói rõ là đi một tuần rồi về, sự tin tưởng tối thiểu giữa người với người đâu rồi!
Nhưng mà BOSS cậu ấy thật lãnh khốc vô tình lại còn ngang ngược không biết lý.
Nên phó tổng Bạch chỉ đành kí tên lên văn kiện quan trọng được gửi đến, hội nghị tập đoàn định trước đó lại lùi về tuần sau, bởi vì Nghiêm tổng còn đang thám hiểm ở Nam cực.
Trên dưới công ty lần lượt cảm thán, nói đi Nam cực là đi Nam cực luôn, BOSS của chúng ta quả nhiên là cao phú soái nha.
Buổi chiều một tuần sau, Nghiêm Khải ôm em trai chơi đùa ở sân sau, Phương Nhạc Cảnh ngồi trên xích đu phơi nắng, thỉnh thoảng nhìn về phía lầu trên.
“Đang nhìn gì thế?” Nghiêm Khải ngồi ở bên cạnh cậu.
“Cha mẹ em lên đấy tròn nửa tiếng rồi.” Phương Nhạc Cảnh buồn bực nói, “Rốt cuộc đang thay quần áo gì thế.” Cho dù là đến khách sạn gặp thông gia, hình như cũng quá trang trọng thì phải…
“Đi lên xem.” Nghiêm Khải nhìn đồng hồ, “Nếu không không kịp giờ.”
Phương Nhạc Cảnh đứng dậy chạy lên lầu, sau khi mở cửa lập tức bị dọa rồi, loại cảm giác hỗn loạn như chiến tranh thế giới này!
“Sắp xong rồi.” Mẹ Phương hiền từ nói, “Cha con phải ăn mặc trang trọng một chút.”
Cha Phương nhân cơ hội tố cáo, “Vừa rồi mẹ con tìm quần áo cho cha, mặc vào hệt như thằng đi ăn trộm dầu.”
“Ha ha ha.” Phương Nhạc Cảnh cười ra tiếng.
Cha Phương yên lặng làm thủ thế SOS.
“Sắp đến giờ rồi, cha mẹ đừng làm ồn kẻo muộn.” Phương Nhạc Cảnh lấy một bộ quần áo từ trong tủ ra, “Nhanh lên ạ, mười phút sau cả nhà mình xuất phát.”
Cha Phương như trút được gánh nặng.
Mẹ Phương vô cùng lãnh diễm, nhìn vào gương chỉnh lại kiểu tóc.
Chắc chắn không thể thua!
Chiếc xe đi thẳng đến khách sạn, nhân viên tạp vụ nho nhã lễ độ, dẫn mọi người đi tới nhà ăn tầng cao nhất.
“Nhạc Nhạc.” Cửa vừa mới mở, Moli tươi cười chào đón, vô cùng nhiệt tình.
“Bác gái.” Phương Nhạc Cảnh ôm bà một cái, “Con cảm ơn mọi người vì đã đến.”
“Chỉ là hơi vội.” Moli vỗ nhẹ lưng cậu, cười nói, “Không quấy rầy cha mẹ con chứ?”
“Đương nhiên là không ạ.” Phương Nhạc Cảnh buông tay ra, giới thiệu hai bên.
“Chị Phương nhìn qua thật trẻ trung.” Moli thân thiết kéo tay của bà.
Mẹ Phương vừa tươi cười bắt chuyện với bà, trong đầu lại không ngừng hiện lên nữ đặc vụ! nữ đặc vụ! nữ đặc vụ! Không có cách khác, lúc trẻ không xem nhiều phim, xem phim nào là có ấn tượng sâu sắc với phim đó, càng đừng nói tới diễn xuất xuất thần nhập hóa của Moli, quả thực chính là liếc mắt khó quên.
Hai người cha cũng bắt chuyện với nhau rất nhanh, cho dù nghề nghiệp không giống nhau, nhưng mà dù sao đều trải qua cùng một niên đại, cũng có thể tìm được rất nhiều đề tài chung.
“Cuối cùng anh cũng hiểu, vì sao em và Thẩm Hàm mới gặp mà đã thân.” Nghiêm Khải vừa rót nước cho cậu, vừa nhỏ giọng nói, “Quả thực giống nhau như đúc.” Hoàn toàn chính là cùng một kiểu người.
“Hồi đó tôi từng xem rất nhiều bộ phim series điệp viên.” Mẹ Phương nói chuyện rất vui vẻ với Moli.
“Những bộ phim năm đó, sao có thể so với bây giờ.” Moli cười nói, “Chỗ nào cũng lỗi, không dám xem kĩ.”
“Nhưng diễn xuất rất tốt.” Mẹ Phương cảm thán, “Cha của Nhạc Nhạc cũng rất thích xem.”
Cha Phương ho sặc sụa, loại cảm giác nằm cũng trúng đạn này!
Mẹ Phương yên lặng đạp ông một cái ở dưới bàn.
Tiền đồ đâu!
Bữa tiệc đến lúc giữa, không khí trên bàn càng hài hòa, nhìn thấy mẹ Phương cùng Moli trò chuyện điện ảnh như lòng bàn tay, Phương Nhạc Cảnh và cha Phương quả thực mắt chữ A mồm chữ O.
Không ngờ còn có kĩ năng tiềm ẩn này!
“Không ngờ chị Phương đã từng xem qua bộ phim này.” Moli kinh ngạc lại vui vẻ, “Tôi chỉ là khách mời xuất hiện không tới một phút, ngay cả trên mạng cũng không có tin tức gì.”
Mẹ Phương cầm tay bà, “Tôi thích nhất hóa trang của chị trong bộ phim này, báo ảnh phim năm đó còn lên trang bìa đón năm mới, cả người mặc chiếc váy đỏ, vô cùng đẹp.”
Cha Phương cùng Phương Nhạc Cảnh chỉ kém muốn quỳ lạy.
Sau bữa cơm này, Moli cùng mẹ Phương khoác tay nhau đi dạo phố, tiện thể hẹn buổi tối tiếp tục trò chuyện ở khách sạn, dáng vẻ chị chị em em thân thiết, cha Phương cũng tùy ý mời ông thông gia đi tham quan nông trại của mình, còn có rượu vang mới ủ.
Phương Nhạc Cảnh ngồi ở trong xe, cảm thấy 囧.
“Vẻ mặt này của em là thế nào?” Nghiêm Khải huơ tay trước mặt cậu.
“Liệu có phải nói chuyện quá sung rồi không?” Phương Nhạc Cảnh quay đầu nhìn anh.
Nghiêm Khải buồn cười, “Chẳng lẽ đây không phải là chuyện tốt sao?”
“Không ngờ mẹ em xem nhiều phim của bác gái như vậy.” Phương Nhạc Cảnh nói.
Nghiêm Khải nghĩ, “Có lẽ là công lao của quyển vở ghi đó.” Năm đó chỉ muốn tìm hiểu thêm về tình địch, nên xem liền một mạch hai mươi mấy bộ phim, kết quả lần này đúng lúc có đất dụng võ.
“Cũng ghen tuông quá mức đi?” Phương Nhạc Cảnh đau đầu.
“Không thể nói nhiều như thế, vậy có lẽ là lương nửa tháng của bác trai năm đó.” Nghiêm Khải nói, “Ví dụ nói,anh bây giờ tiêu một số tiền lớn, vất vả lắm mới nhờ người mua được một tờ báo nữ minh tinh từ nước ngoài, còn giấu giếm không cho em xem…”
“Anh dám!” Phương Nhạc Cảnh véo mặt anh.
“Em xem đi.” Nghiêm Khải bật cười, “Anh nói thôi mà em đã không bằng lòng rồi.”
Phương Nhạc Cảnh buông mặt anh ra, nghĩ một lát nói, “Đúng vậy, đây hoàn toàn là lỗi của cha em!”
Quả nhiên là mẹ con đồng lòng.
“Dù nói như thế nào, lần này thuận lợi hơn nhiều so với chúng ta nghĩ.” Nghiêm Khải nói, “Thơm một cái?”
Phương Nhạc Cảnh nhìn về chỗ ngồi phía sau xe.
Em trai đắp chiếc chăn in đầy hình dâu tây, đang nằm ở ghế phía sau ngủ ngon lành.
Phương Nhạc Cảnh nhắm mắt lại ngẩng đầu lên.
Nghiêm Khải cười ra tiếng, cúi đầu trêu ghẹo cắn lên môi cậu một chút, còn chưa đợi cậu mở mắt, đã kéo eo cậu, tiếp tục hôn sâu.
Em trai nhỏ mơ màng mở mắt, nghi ngờ nhìn hai người ngồi ở hàng ghế trước, sau khi xác nhận không phải là đánh nhau, mới lặng lẽ xoay người, co người vào thảm tiếp tục ngủ.
Cắn đi cắn lại… thế giới của người lớn thật là ngây thơ quá đi…
Vài ngày sau, Moli cùng mẹ Phương lưu luyến không rời chia tay ở sân bay, còn hẹn ngày gặp mặt lần sau.
Ngày hôm sau, Phương Nhạc Cảnh cùng Nghiêm Khải đi chuyến bay khác nhau trở về nước, kết thúc kì nghỉ ngắn ngủi lại ngọt ngào này.
“Chúc mừng!” Thẩm Hàm đưa chiếc kẹo mút tới miệng cậu, “Xin hỏi cảm giác sinh em bé như thế nào?”
“Khá tốt.” Phương Nhạc Cảnh ngậm kẹo vào trong miệng, “Candy Day? Vị này ngon đấy.”
“Thật không? Vị này do tớ đề xuất đấy.” Thẩm Hàm nói, “Mọi người đều nói ăn ngon.”
“Tìm cậu làm người phát ngôn thật lời quá đi.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Còn tự nghiên cứu ra công năng của sản phẩm.”
“Tớ cũng nghĩ như vậy.” Thẩm béo vô cùng đắc ý, nghĩ tí lại nói, “Đúng rồi, tháng sau có lời mời tham gia chương trình truyền hình, Lý Tĩnh nói cho cậu chưa?”
“Dã ngoại tầm bảo à?” Phương Nhạc Cảnh nói, “Lý Tĩnh vừa nói chi tiết cho tớ.”
“Đúng vậy.” Thẩm Hàm cầm chén nước, “Tớ muốn tham gia.”
“Cậu muốn tham gia? Tớ vừa mới từ chối.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Hình như không thú vị.”
“Chế tác tiết mục này là bạn của tớ, lúc tớ mới xuất đạo giúp đỡ tớ không ít.” Thẩm Hàm nói, “Hơn nữa chỉ quay trong thời gian ba ngày, đúng lúc tớ đang nghỉ, cũng không tiện từ chối.”
“Cậu chắc chứ? Nhưng mà Vệ Dật cũng sẽ tham gia.” Phương Nhạc Cảnh nhắc nhở.
“Vậy thì sao chứ.” Thẩm Hàm ngược lại không để bụng, “Tớ cũng chẳng sợ cậu ta.”
“Được rồi.” Hai tay Phương Nhạc Cảnh đỡ lấy bờ vai cậu ta, “Nếu như cậu chắc chắn muốn tham gia, vậy tớ tham gia cùng cậu.”
“Thật sao?” Thẩm Hàm quả nhiên cảm động, hai mắt đẫm lệ nắm lấy bàn tay cậu, “Đại ân đại đức không thể hồi báo, xin lấy thân báo đáp được không?”
“Không cần.” Phương Nhạc Cảnh từ chối.
“Vì sao?” Thẩm Hàm không vừa lòng, hơn nữa còn tự đẩy mạnh tiêu thụ, “Thử một chút thôi, không chừng cậu sẽ thích.”
Phương Nhạc Cảnh nói, “Béo.”
Một chữ bắn trúng hồng tâm, Thẩm Hàm ôm vết thương té ngã trên mặt đất, đau đớn nói, “Mắng người không được mắng vào điểm yếu!” Phẩm chất tốt đẹp truyền thống chị ngã em nâng đi đâu rồi.
Phương Nhạc Cảnh tựa vào ghế sô pha, bình tĩnh cầm điều khiển từ xa đổi kênh.
Thẩm Hàm giận dữ nói, “Quả nhiên cậu giống hệt nhân vật trong sách.”
“Sách gì?” Phương Nhạc Cảnh hơi buồn bực.
Thẩm Hàm nói, “Tình nhân bé nhỏ điêu ngoa của tổng tài.”
Phương Nhạc Cảnh bị sấm đánh đến da đầu tê dại.
Thẩm Hàm vươn tay về phía cậu, “Mau kéo tớ đứng lên.”
Phương Nhạc Cảnh lấy kẹo mút từ trong miệng ra, “Vốn dĩ tớ chỉ có ý định lờ đi cậu.”
“Thế bây giờ?” Thẩm Hàm hỏi, “Có phải lương tâm trỗi dậy, quyết định cho tớ một cái ôm nồng nhiệt không?”
Sau đó cậu bị đánh một trận tàn nhẫn vô tình.
Năm phút sau, Thẩm béo hấp hối nằm rạp trên thảm trải sàn, trên người còn có ba bốn cái gối dựa.
Thực sự tan nát cõi lòng.
Tiết mục Dã ngoại tầm bảo gọi là “ Discover minh tinh”, nói là tiết mục thám hiểm người thật, trên thực tế cũng chỉ là mánh lới. Dù sao nếu như có nguy hiểm thực sự, công ty môi giới cũng không bằng lòng để nghệ sĩ của mình tham gia. Lúc Nghiêm Khải nghe nói Phương Nhạc Cảnh muốn tham gia, hơi ngạc nhiên, “Em xác định?”
“Dù sao dạo này không có việc gì, coi như duy trì tần suất xuất hiện.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Thời gian ba ngày cũng không dài.”
“Được rồi, tùy em.” Nghiêm Khải xoa đầu cậu, “Nhưng nên chú ý an toàn.”
“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, “Tuy nói thám hiểm chỉ là vì hấp dẫn mọi người, cơ bản không có nguy hiểm gì, trước khi tiết mục bắt đầu còn phải huấn luyện chuyên môn.”
“Vậy cũng phải cẩn thận.” Nghiêm Khải nói, “Tháng năm còn phải tham gia lễ điện ảnh châu Âu, không được bị thương dù là một chút.”
Phương Nhạc Cảnh gật đầu, ghé sát lại hôn anh.
- Hết chương 105-
Chỉnh sửa: Miên Miên.
“Chỉ được chơi thêm một giờ.” Dương Hy nhường một bước, “Sau đó đi ngủ.”
“Vâng.” Thẩm Hàm tiện tay cầm lấy một quả táo cắn, “Dạo này anh có chú ý động thái của Vệ Dật không?”
“Không có tin tức gì đặc biệt.” Dương Hy nói, “Vừa mới quay xong bộ phim “Số 13 phố Bình Dương”, cậu ta cũng nên nghỉ ngơi một chút.”
“Trên mạng cũng không có tin gì về cậu ta.” Thẩm Hàm nói, “Với cái tính thích gây chuyện của cậu ta, hình như yên tĩnh quá lại có chút không bình thường.”
“Anh sẽ giúp em theo dõi, sẽ không để xảy ra chuyện như lúc trước.” Dương Hy ngồi bên cạnh cậu, “Hơn nữa bây giờ em đang nổi tiếng, cũng không phải ai muốn bắt nạt là bắt nạt được, cho nên không cần quá để ý.”
“Không chỉ có em, còn có Nhạc Nhạc.” Thẩm Hàm nói, “Gần đây các đài truyền thông đều đang so sánh “Sự kiện Bình Lạc” với “Số 13 phố Dương Bình”, đối với Vệ Dật mà nói, bây giờ thực ra Nhạc Nhạc càng uy hiếp cậu ta nhiều hơn em. Cậu ta hẹp hòi như thế, thủ đoạn lại bỉ ổi muốn chết, chắc chắn sẽ nhân cơ hội gây sức ép bằng đủ kiểu trò bịp bợm.”
“Nhạc Nhạc có Nghiêm tổng ở bên cạnh, lại càng không phải lo lắng.” Dương Hy xoa đầu cậu.
“Chính là vì có Nghiêm tổng ở bên cạnh đấy!” Thẩm Hàm vô cùng đau khổ, “Mấy người phụ nữ xấu xa kia chính là điểm đen duy nhất của Nhạc Nhạc từ khi xuất đạo đến nay.” Chuyên ngáng chân.
Dương Hy buồn cười, “Nghiêm tổng có biết em nói anh ấy như vậy không?”
“Đương nhiên không biết.” Thẩm Hàm lập tức lắc đầu, “Lúc có BOSS bên cạnh, từ trước đến nay em chỉ biết ca ngợi hết mình.” Vô cùng thông minh.
“Em có thể nghĩ tới, Nghiêm tổng làm sao lại không nghĩ tới chứ.” Dương Hy nói, “Cho nên anh ấy chắc chắn sẽ bảo vệ Nhạc Nhạc gấp bội, sẽ không để cho người có ý đồ xấu nhân cơ hội.”
“Nếu như lần này tại lễ điện ảnh châu Âu, Nhạc Nhạc có thể giành được giải nam chính xuất sắc nhất thì quá tốt rồi.” Thẩm Hàm nói, “Như thế này cho dù bị papazazzi chụp được, lời đồn đãi liên quan đến việc dùng quy tắc ngầm để thăng tiến cũng sẽ ít đi.” Dù sao sức ảnh hưởng của truyền thông Đông Hoàn trong nước có lớn mạnh như thế nào, cũng không có khả năng thao túng được việc bình chọn giải thưởng trong liên hoan phim điện ảnh châu Âu. Nếu như lần này có thể thuận lợi đoạt giải, cũng coi như chứng minh thực lực của bản thân.
“’THE SUNSET’ thành công ngoài mong đợi, không chừng tất cả đều giống như em mong muốn.” Dương Hy lấy lại con chuột từ trong tay cậu, ấn vào nút tắt, “Được rồi, đi ngủ thôi.”
“Còn chưa được một tiếng!” Thẩm Hàm kháng nghị.
“Thì sao?” Dương Hy hỏi.
Cho nên em còn phải tiếp tục chơi máy tính, anh mau mở ra cho em! Thẩm béo không nói gì nhìn anh thể hiện sự kháng nghị.
Dương Hy hơi cúi người nhìn thẳng vào mắt cậu, “Hả?”
Thẩm Hàm dũng cảm đối diện với anh! Dương Hy nhếch lên khóe môi.
Ba phút sau, Thẩm béo không chịu nổi áp lực đầu hàng, căm giận nói, “Ngủ thì ngủ!”
Dương Hy cười ra tiếng, ôm eo cậu bế người vào phòng tắm.
“Em có gầy đi tí nào không?” Thẩm Hàm hỏi.
Dương Hy đặt cậu lên cân.
“Đợi đã đợi đã!” Thẩm Hàm nhảy khỏi chiếc cân, mau chóng thoát quần áo chỉ giữ lại mỗi quần lót, “Chúng ta phải cân khối lượng tịnh!”
*Khối lượng tịnh là khối lượng của vật khi không có trọng lượng của bao bì kèm theo.
Dương Hy nhịn cười.
Thẩm Hàm nhìn con số một cách tỉ mỉ, sau đó cười hi hi nói, “Quả nhiên gầy hơn rồi.”
“Bởi vì dạo này lượng công việc của em quá nhiều.” Dương Hy xả nước vào trong bồn tắm, “Bởi vì vậy, anh đã bị dạy dỗ một trận trên mạng.” Cho nên mới nói fan của Thẩm béo rất khó hầu hạ, hơn nữa ai cũng là cao thủ top tìm kiếm! Công việc quá ít lên top # Dương Hy đi đâu rồi lên top #, công việc quá nhiều lên top # Nhà tư bản Dương Hy lên top #, Béo lên rồi lên top # Dương Hy mau dừng tay lên top#, Gầy đi rồi lên top # Dương Hy đi nấu cơm lên top#, tốc độ chóng mặt không ngừng, đều làm mưa làm gió trên bảng xếp hạng!
Về điểm này, ngay cả fan của Tô Nặc và Phương Nhạc Cảnh cũng không đuổi kịp.
Tưởng chừng như chính là số liệu máy móc.
Thẩm Hàm lẩm bẩm, lấy lòng ôm anh từ phía sau, “Anh có thể quay lại trách em mà.”
Cái này gọi là Fan làm, idol chịu…
Dựa theo kế hoạch của Nghiêm Khải và Phương Nhạc Cảnh, vốn dĩ chuẩn bị ở nước Anh một tuần sau đó mới về nước, kết quả lại ngoài ý muốn.
Bởi vì cha mẹ Nghiêm cũng đi máy bay từ nước Mỹ đến châu Âu.
“Trùng hợp quá, vậy cuối tuần cha mẹ cũng tới nước Anh.” Moli vui vẻ nói, “Gặp mặt cha mẹ của Nhạc Nhạc.”
Điện thoại mở loa ngoài, Phương Nhạc Cảnh ngồi xếp bằng trên giường, sau khi nghe thấy đột nhiên trừng to mắt.
“Mẹ xác định muốn vội vã như vậy?” Nghiêm Khải an ủi vỗ nhẹ đầu cậu, “Không thì đợi lần sau được không ạ?”
“Vì sao phải đợi lần sau chứ!” Moli không vừa lòng, “Đúng lúc có thời gian rảnh, có thể ngồi xuống trò chuyện nghiêm túc.”
Phương Nhạc Cảnh nắm lấy cánh tay của Nghiêm Khải, còn phải nói chuyện nghiêm túc nữa sao?!
“Liệu có qua loa … lắm không ạ?” Nghiêm Khải nói có lệ, “Dù sao lần này chúng con cũng không phải cố ý bay qua đây, mà là vì sinh nhật của bác Trương, sau đó mới tiện đường bay tới nước Anh.”
“Cũng không cần cố ý bay về Mỹ, sau đó mới bay qua đó chứ?” Moli chau mày.
Nghiêm Khải nghẹn họng, đây là lối tư duy logic gì thế.
Điểm quan trọng lẽ nào không phải là còn nhiều thời gian sao.
Nhưng anh chưa kịp mở lời, Moli đã cúp điện thoại, bắt đầu suy nghĩ tặng thông gia món quà gì.
“Thực sự là cuối tuần hả?” Phương Nhạc Cảnh căng thẳng hỏi.
“Có lẽ vậy.” Nghiêm Khải gật đầu, “Anh cũng không khuyên nổi, hay là em cũng thử xem?”
“Em không thử đâu.” Phương Nhạc Cảnh lắc đầu từ chối.
“Ngoan nào, em thả tay ra trước đi.” Nghiêm Khải vỗ nhẹ cậu, “Cánh tay cũng bị em nắm thâm tím rồi.”
Phương Nhạc Cảnh:…
Quên mất.
“Sợ gì chứ.” Nghiêm Khải ôm người vào trong lòng, “Dù sao sớm hay muộn cũng phải gặp mặt, cũng không để ý sớm hơn mấy ngày.” Nghĩ một chút lại nói thêm, “Cho dù có căng thằng, cũng là bác trai căng thẳng.”
Nhà kho lầu dưới, cha Phương đang chỉnh lại cần câu đột nhiên có cảm giác sau lưng tê dại.
Loại cảm giác gió thổi từng cơn lạnh lẽo này…
Quả là sởn cả gai ốc.
“Cuối tuần cha mẹ cháu đến đây?” Sáng hôm sau, sau khi nghe được tin này, mẹ Phương quả nhiên hơi ngạc nhiên.
“Dạ.” Nghiêm Khải gật đầu, “Liệu bác có thời gian không ạ?”
“Đương nhiên là có.” Mẹ Phương vui vẻ ra mặt, tiện thể liếc nhìn cha Phương, “Nghe thấy chưa, nhà thông gia đến rồi.”
“Nghe rõ rồi.” Cha Phương yên lặng thái dạ dày nướng, vui cũng không được, không vui lại càng không được, thật đau khổ.
Rốt cuộc vì sao năm đó mình lại mua quyển vở ghi đó chứ!
Lúc chiều, phó tổng Bạch đang tăng ca ở công ty lại nhận được một cuộc gọi.
“Cái gì là ‘Cậu vài ngày nữa mới có thể về nước’?” Bạch Dực rất muốn hất bàn.
“Chính là ý trên mặt chữ mà cậu hiểu được.” Nghiêm Khải bình tĩnh trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Dực đi tới đi lui trong phòng.
Lúc trước rõ ràng đã nói rõ là đi một tuần rồi về, sự tin tưởng tối thiểu giữa người với người đâu rồi!
Nhưng mà BOSS cậu ấy thật lãnh khốc vô tình lại còn ngang ngược không biết lý.
Nên phó tổng Bạch chỉ đành kí tên lên văn kiện quan trọng được gửi đến, hội nghị tập đoàn định trước đó lại lùi về tuần sau, bởi vì Nghiêm tổng còn đang thám hiểm ở Nam cực.
Trên dưới công ty lần lượt cảm thán, nói đi Nam cực là đi Nam cực luôn, BOSS của chúng ta quả nhiên là cao phú soái nha.
Buổi chiều một tuần sau, Nghiêm Khải ôm em trai chơi đùa ở sân sau, Phương Nhạc Cảnh ngồi trên xích đu phơi nắng, thỉnh thoảng nhìn về phía lầu trên.
“Đang nhìn gì thế?” Nghiêm Khải ngồi ở bên cạnh cậu.
“Cha mẹ em lên đấy tròn nửa tiếng rồi.” Phương Nhạc Cảnh buồn bực nói, “Rốt cuộc đang thay quần áo gì thế.” Cho dù là đến khách sạn gặp thông gia, hình như cũng quá trang trọng thì phải…
“Đi lên xem.” Nghiêm Khải nhìn đồng hồ, “Nếu không không kịp giờ.”
Phương Nhạc Cảnh đứng dậy chạy lên lầu, sau khi mở cửa lập tức bị dọa rồi, loại cảm giác hỗn loạn như chiến tranh thế giới này!
“Sắp xong rồi.” Mẹ Phương hiền từ nói, “Cha con phải ăn mặc trang trọng một chút.”
Cha Phương nhân cơ hội tố cáo, “Vừa rồi mẹ con tìm quần áo cho cha, mặc vào hệt như thằng đi ăn trộm dầu.”
“Ha ha ha.” Phương Nhạc Cảnh cười ra tiếng.
Cha Phương yên lặng làm thủ thế SOS.
“Sắp đến giờ rồi, cha mẹ đừng làm ồn kẻo muộn.” Phương Nhạc Cảnh lấy một bộ quần áo từ trong tủ ra, “Nhanh lên ạ, mười phút sau cả nhà mình xuất phát.”
Cha Phương như trút được gánh nặng.
Mẹ Phương vô cùng lãnh diễm, nhìn vào gương chỉnh lại kiểu tóc.
Chắc chắn không thể thua!
Chiếc xe đi thẳng đến khách sạn, nhân viên tạp vụ nho nhã lễ độ, dẫn mọi người đi tới nhà ăn tầng cao nhất.
“Nhạc Nhạc.” Cửa vừa mới mở, Moli tươi cười chào đón, vô cùng nhiệt tình.
“Bác gái.” Phương Nhạc Cảnh ôm bà một cái, “Con cảm ơn mọi người vì đã đến.”
“Chỉ là hơi vội.” Moli vỗ nhẹ lưng cậu, cười nói, “Không quấy rầy cha mẹ con chứ?”
“Đương nhiên là không ạ.” Phương Nhạc Cảnh buông tay ra, giới thiệu hai bên.
“Chị Phương nhìn qua thật trẻ trung.” Moli thân thiết kéo tay của bà.
Mẹ Phương vừa tươi cười bắt chuyện với bà, trong đầu lại không ngừng hiện lên nữ đặc vụ! nữ đặc vụ! nữ đặc vụ! Không có cách khác, lúc trẻ không xem nhiều phim, xem phim nào là có ấn tượng sâu sắc với phim đó, càng đừng nói tới diễn xuất xuất thần nhập hóa của Moli, quả thực chính là liếc mắt khó quên.
Hai người cha cũng bắt chuyện với nhau rất nhanh, cho dù nghề nghiệp không giống nhau, nhưng mà dù sao đều trải qua cùng một niên đại, cũng có thể tìm được rất nhiều đề tài chung.
“Cuối cùng anh cũng hiểu, vì sao em và Thẩm Hàm mới gặp mà đã thân.” Nghiêm Khải vừa rót nước cho cậu, vừa nhỏ giọng nói, “Quả thực giống nhau như đúc.” Hoàn toàn chính là cùng một kiểu người.
“Hồi đó tôi từng xem rất nhiều bộ phim series điệp viên.” Mẹ Phương nói chuyện rất vui vẻ với Moli.
“Những bộ phim năm đó, sao có thể so với bây giờ.” Moli cười nói, “Chỗ nào cũng lỗi, không dám xem kĩ.”
“Nhưng diễn xuất rất tốt.” Mẹ Phương cảm thán, “Cha của Nhạc Nhạc cũng rất thích xem.”
Cha Phương ho sặc sụa, loại cảm giác nằm cũng trúng đạn này!
Mẹ Phương yên lặng đạp ông một cái ở dưới bàn.
Tiền đồ đâu!
Bữa tiệc đến lúc giữa, không khí trên bàn càng hài hòa, nhìn thấy mẹ Phương cùng Moli trò chuyện điện ảnh như lòng bàn tay, Phương Nhạc Cảnh và cha Phương quả thực mắt chữ A mồm chữ O.
Không ngờ còn có kĩ năng tiềm ẩn này!
“Không ngờ chị Phương đã từng xem qua bộ phim này.” Moli kinh ngạc lại vui vẻ, “Tôi chỉ là khách mời xuất hiện không tới một phút, ngay cả trên mạng cũng không có tin tức gì.”
Mẹ Phương cầm tay bà, “Tôi thích nhất hóa trang của chị trong bộ phim này, báo ảnh phim năm đó còn lên trang bìa đón năm mới, cả người mặc chiếc váy đỏ, vô cùng đẹp.”
Cha Phương cùng Phương Nhạc Cảnh chỉ kém muốn quỳ lạy.
Sau bữa cơm này, Moli cùng mẹ Phương khoác tay nhau đi dạo phố, tiện thể hẹn buổi tối tiếp tục trò chuyện ở khách sạn, dáng vẻ chị chị em em thân thiết, cha Phương cũng tùy ý mời ông thông gia đi tham quan nông trại của mình, còn có rượu vang mới ủ.
Phương Nhạc Cảnh ngồi ở trong xe, cảm thấy 囧.
“Vẻ mặt này của em là thế nào?” Nghiêm Khải huơ tay trước mặt cậu.
“Liệu có phải nói chuyện quá sung rồi không?” Phương Nhạc Cảnh quay đầu nhìn anh.
Nghiêm Khải buồn cười, “Chẳng lẽ đây không phải là chuyện tốt sao?”
“Không ngờ mẹ em xem nhiều phim của bác gái như vậy.” Phương Nhạc Cảnh nói.
Nghiêm Khải nghĩ, “Có lẽ là công lao của quyển vở ghi đó.” Năm đó chỉ muốn tìm hiểu thêm về tình địch, nên xem liền một mạch hai mươi mấy bộ phim, kết quả lần này đúng lúc có đất dụng võ.
“Cũng ghen tuông quá mức đi?” Phương Nhạc Cảnh đau đầu.
“Không thể nói nhiều như thế, vậy có lẽ là lương nửa tháng của bác trai năm đó.” Nghiêm Khải nói, “Ví dụ nói,anh bây giờ tiêu một số tiền lớn, vất vả lắm mới nhờ người mua được một tờ báo nữ minh tinh từ nước ngoài, còn giấu giếm không cho em xem…”
“Anh dám!” Phương Nhạc Cảnh véo mặt anh.
“Em xem đi.” Nghiêm Khải bật cười, “Anh nói thôi mà em đã không bằng lòng rồi.”
Phương Nhạc Cảnh buông mặt anh ra, nghĩ một lát nói, “Đúng vậy, đây hoàn toàn là lỗi của cha em!”
Quả nhiên là mẹ con đồng lòng.
“Dù nói như thế nào, lần này thuận lợi hơn nhiều so với chúng ta nghĩ.” Nghiêm Khải nói, “Thơm một cái?”
Phương Nhạc Cảnh nhìn về chỗ ngồi phía sau xe.
Em trai đắp chiếc chăn in đầy hình dâu tây, đang nằm ở ghế phía sau ngủ ngon lành.
Phương Nhạc Cảnh nhắm mắt lại ngẩng đầu lên.
Nghiêm Khải cười ra tiếng, cúi đầu trêu ghẹo cắn lên môi cậu một chút, còn chưa đợi cậu mở mắt, đã kéo eo cậu, tiếp tục hôn sâu.
Em trai nhỏ mơ màng mở mắt, nghi ngờ nhìn hai người ngồi ở hàng ghế trước, sau khi xác nhận không phải là đánh nhau, mới lặng lẽ xoay người, co người vào thảm tiếp tục ngủ.
Cắn đi cắn lại… thế giới của người lớn thật là ngây thơ quá đi…
Vài ngày sau, Moli cùng mẹ Phương lưu luyến không rời chia tay ở sân bay, còn hẹn ngày gặp mặt lần sau.
Ngày hôm sau, Phương Nhạc Cảnh cùng Nghiêm Khải đi chuyến bay khác nhau trở về nước, kết thúc kì nghỉ ngắn ngủi lại ngọt ngào này.
“Chúc mừng!” Thẩm Hàm đưa chiếc kẹo mút tới miệng cậu, “Xin hỏi cảm giác sinh em bé như thế nào?”
“Khá tốt.” Phương Nhạc Cảnh ngậm kẹo vào trong miệng, “Candy Day? Vị này ngon đấy.”
“Thật không? Vị này do tớ đề xuất đấy.” Thẩm Hàm nói, “Mọi người đều nói ăn ngon.”
“Tìm cậu làm người phát ngôn thật lời quá đi.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Còn tự nghiên cứu ra công năng của sản phẩm.”
“Tớ cũng nghĩ như vậy.” Thẩm béo vô cùng đắc ý, nghĩ tí lại nói, “Đúng rồi, tháng sau có lời mời tham gia chương trình truyền hình, Lý Tĩnh nói cho cậu chưa?”
“Dã ngoại tầm bảo à?” Phương Nhạc Cảnh nói, “Lý Tĩnh vừa nói chi tiết cho tớ.”
“Đúng vậy.” Thẩm Hàm cầm chén nước, “Tớ muốn tham gia.”
“Cậu muốn tham gia? Tớ vừa mới từ chối.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Hình như không thú vị.”
“Chế tác tiết mục này là bạn của tớ, lúc tớ mới xuất đạo giúp đỡ tớ không ít.” Thẩm Hàm nói, “Hơn nữa chỉ quay trong thời gian ba ngày, đúng lúc tớ đang nghỉ, cũng không tiện từ chối.”
“Cậu chắc chứ? Nhưng mà Vệ Dật cũng sẽ tham gia.” Phương Nhạc Cảnh nhắc nhở.
“Vậy thì sao chứ.” Thẩm Hàm ngược lại không để bụng, “Tớ cũng chẳng sợ cậu ta.”
“Được rồi.” Hai tay Phương Nhạc Cảnh đỡ lấy bờ vai cậu ta, “Nếu như cậu chắc chắn muốn tham gia, vậy tớ tham gia cùng cậu.”
“Thật sao?” Thẩm Hàm quả nhiên cảm động, hai mắt đẫm lệ nắm lấy bàn tay cậu, “Đại ân đại đức không thể hồi báo, xin lấy thân báo đáp được không?”
“Không cần.” Phương Nhạc Cảnh từ chối.
“Vì sao?” Thẩm Hàm không vừa lòng, hơn nữa còn tự đẩy mạnh tiêu thụ, “Thử một chút thôi, không chừng cậu sẽ thích.”
Phương Nhạc Cảnh nói, “Béo.”
Một chữ bắn trúng hồng tâm, Thẩm Hàm ôm vết thương té ngã trên mặt đất, đau đớn nói, “Mắng người không được mắng vào điểm yếu!” Phẩm chất tốt đẹp truyền thống chị ngã em nâng đi đâu rồi.
Phương Nhạc Cảnh tựa vào ghế sô pha, bình tĩnh cầm điều khiển từ xa đổi kênh.
Thẩm Hàm giận dữ nói, “Quả nhiên cậu giống hệt nhân vật trong sách.”
“Sách gì?” Phương Nhạc Cảnh hơi buồn bực.
Thẩm Hàm nói, “Tình nhân bé nhỏ điêu ngoa của tổng tài.”
Phương Nhạc Cảnh bị sấm đánh đến da đầu tê dại.
Thẩm Hàm vươn tay về phía cậu, “Mau kéo tớ đứng lên.”
Phương Nhạc Cảnh lấy kẹo mút từ trong miệng ra, “Vốn dĩ tớ chỉ có ý định lờ đi cậu.”
“Thế bây giờ?” Thẩm Hàm hỏi, “Có phải lương tâm trỗi dậy, quyết định cho tớ một cái ôm nồng nhiệt không?”
Sau đó cậu bị đánh một trận tàn nhẫn vô tình.
Năm phút sau, Thẩm béo hấp hối nằm rạp trên thảm trải sàn, trên người còn có ba bốn cái gối dựa.
Thực sự tan nát cõi lòng.
Tiết mục Dã ngoại tầm bảo gọi là “ Discover minh tinh”, nói là tiết mục thám hiểm người thật, trên thực tế cũng chỉ là mánh lới. Dù sao nếu như có nguy hiểm thực sự, công ty môi giới cũng không bằng lòng để nghệ sĩ của mình tham gia. Lúc Nghiêm Khải nghe nói Phương Nhạc Cảnh muốn tham gia, hơi ngạc nhiên, “Em xác định?”
“Dù sao dạo này không có việc gì, coi như duy trì tần suất xuất hiện.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Thời gian ba ngày cũng không dài.”
“Được rồi, tùy em.” Nghiêm Khải xoa đầu cậu, “Nhưng nên chú ý an toàn.”
“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, “Tuy nói thám hiểm chỉ là vì hấp dẫn mọi người, cơ bản không có nguy hiểm gì, trước khi tiết mục bắt đầu còn phải huấn luyện chuyên môn.”
“Vậy cũng phải cẩn thận.” Nghiêm Khải nói, “Tháng năm còn phải tham gia lễ điện ảnh châu Âu, không được bị thương dù là một chút.”
Phương Nhạc Cảnh gật đầu, ghé sát lại hôn anh.
- Hết chương 105-
Danh sách chương