Một khúc u lan sang hèn cùng hưởng! Thỏa mãn danh sĩ môn đệ đối với âm nhạc hoạ theo ngôn từ hoàn mỹ kết hợp tưởng tượng. Thời điểm Sở Sở cùng Tứ a ca ra khỏi Tùng Trúc trai, trong tay Sở Sở là mấy bản cổ tịch tốt nhất Tam a ca đưa, cùng một quyển Thanh Từ Nhược bút tích thực của Nạp Lan Dung do mấy danh sĩ đưa, Sở Sở bất giác vui mừng khấp khởi, thầm nghĩ: cái này nếu ở hiện đại, đoán chừng có thể trở thành top 10 bảo vật thế giới ở buổi đấu giá. Tứ a ca nhìn dáng vẻ cao hứng của nàng lắc đầu bật cười.
Hai người từ tây lưu ly xưởng đi bộ trở về, Sở Sở chỉ mua một kính thấu tinh xảo nghe nói là đời Hán, tốn một trăm lượng bạc, Sở Sở thích vì nó hoa văn cổ phác, hướng về phía ánh sáng mặt trời khi chiếu ở trên giấy là hình dáng mặt trời, rất rõ ràng rất giống văn hóa Maya gì đó. Lúc Tứ a ca lấy ngựa, đèn đã lên rực rỡ, hai người lên ngựa chạy thẳng tới Thập Sát Hải.
Đến Thập Sát Hải, Sở Sở có chút tâm thần hoảng hốt, nhớ mình chính là ở chỗ này xuyên qua, chẳng lẽ nơi này có lối đi thời gian ư. Âm thầm quan sát bốn phía, so sánh với Thập Sát Hải ở hiện đại, nơi này còn có một vẻ mỹ lệ như điêu khắc, bên bờ cây liễu rũ dài nhỏ, có cành nhẹ rủ xuống tới trong nước, phía bên phải không có tứ hợp viện dùng cho buôn bán như ở hiện đại, đều là trạch môn tương đối lớn. Qua cầu đến giữa hồ có một lầu các cao hai tầng, đủ khí phách, phong cách gần giống Thanh Quán của làng du lịch Sở Sở.
Trước cửa có vài kiệu quan xanh biếc đang dừng, so với trong tưởng tượng của Sở Sở ngựa xe như nước rất bất đồng, đại khái thời gian còn sớm, cửa không có mấy khách. Ngay giữa hai đèn lồng đỏ lớn, là một bảng hiệu lớn chữ màu vàng “Đắc Ý lâu” treo ở ngay phía trên, nơi cửa vào có bốn gã sai vặt sạch sẽ nhẹ nhàng nhanh nhẹn chờ đợi, thấy Tứ a ca cùng Sở Sở, vội vàng ân cần tiến lên cúi chào hành lễ nói:
“Tứ gia cát tường!”
Một gã sai vặt lưu loát dắt ngựa, Tứ a ca dắt tay Sở Sở đi vào bên trong, chạm mặt là một đá thái hồ (loại đá vùng Thái Hồ có lỗ hang rất đẹp, lạ) rất lớn, hình dáng tự nhiên sắc màu dịu dàng, hai bên có lối đi cho khách, không có sảnh đường lớn, hai tầng đều là phòng đơn độc lập, lầu một có 12 phòng đều là lấy tên hoa: mẫu đơn thu cúc, lầu hai cũng chỉ có bốn gian phòng, tên rất thanh nhã, từ trái sang phải theo thứ tự là “Vọng Hải, Lâm Hải, Cận Hải, Quan Hải” rất hợp với tình hình.
Đá Thái Hồ(loại đá vùng Thái Hồ có lỗ hang rất đẹp, lạ)
Trước cửa mỗi gian đơn đều đặt bình phong làm người ta khó có thể nhìn thấy tình huống bên trong, rất riêng tư. Gã sai vặt đem bọn họ vào Quan Hải, phòng bên phải ngoài cùng. Sở Sở tò mò quan sát, là một gian phòng không nhỏ, ngoài có màn lụa cùng rèm bằng gỗ xen kẽ, tiếp xúc cao nhã lại tự nhiên, bên ngoài coi như bỏ qua, bên trong lại có cửa sổ thủy tinh rất lớn, liếc nhìn là thấy phong cảnh Thập Sát Hải thu hết vào mắt, trung gian là một bàn bát tiên khảm vân thạch lớn, bốn phía là gấm khảm vân thạch, trên tường bên trái treo một bức tranh sơn thủy rất rộng, phía bên phải cũng là một bức tranh chữ Tào Tháo nhìn biển cả, viết lối chữ thảo rồng bay phượng múa rất có khí thế.
Tứ a ca ngồi ở trên ghế thái sư gần cửa sổ nói:
“So với làng du lịch của nàng như thế nào, phải nói lão Cửu làm những chuyện này, có chung ý tưởng với nàng.”
Sở Sở gật gật đầu nói:
“Khung cảnh nơi này rất tuyệt, không biết đồ ăn như thế nào?”
Nói mới vừa dứt câu, bên ngoài liền truyền tới một giọng nói nam nhân:
“Tứ đệ ở nơi này ư?”
Ánh mắt Tứ a ca chợt lóe, đứng dậy đi ra ngoài đón, Sở Sở thầm nghĩ: khẳng định không phải Tam a ca, vậy thì không phải là đại a ca chính là thái tử rồi. Thật ra thì Sở Sở vẫn còn rất tò mò, dạ yến lần trước ở Bảo Hòa điện cũng không chú ý vị này, hiện tại bởi vì quan hệ với Tô Tô, mình và thái tử ngược lại có chút liên quan, mặc dù Tô Tô không đáng để đồng tình, dù sao khá giống Hiểu Oánh, mình không muốn thấy nàng ta sống không tốt.
Rất nhanh Tứ a ca liền để hai người đi vào, người nam nhân ở giữa mặc thường phục màu vàng, tay cầm chiết phiến, ước chừng ba mươi tuổi, mặt mũi rất trắng, ngũ quan dáng dấp không tệ, tự có một loại khí độ cao cao tại thượng. Bên cạnh là một người nam nhân rất giống người Tân Cương, hai mươi hai hai mươi ba tuổi, ngũ quan rất sâu, con ngươi có chút màu nâu nhạt, không phải đầu hình trăng sáng của Thanh triều, một đầu tóc hơi xoăn, dùng một kim cô búi chắc, rủ xuống vai bên phải, vóc người rất cao lớn, tuyệt đối chính là một người nam nhân cá tính thu hút.
Kim cô
Ánh mắt hai người cũng quét qua Sở Sở hàm chứa nghi vấn nhìn Tứ a ca, Tứ a ca nói:
“Sở Sở, đây là thái tử cùng Sách Vượng, vương tử Cát Nhĩ Đan, đây là Sở Sở, đệ tử của Hoàng a mã.”
Sở Sở thong dong làm lễ ra mắt, hai người kia đều quan sát Sở Sở hồi lâu, thái tử mở miệng nói:
“Cô nương chính là Sở Sở ở làng du lịch Sở Sở?”
Tò mò quan sát Sở Sở hồi lâu, không nói thêm gì cứ tiếp tục cùng Tứ a ca hàn huyên, Sách Vượng ngược lại rất sảng khoái đầy nam tính, có chút thú vị nhìn chằm chằm Sở Sở nói:
“Ta biết cô, cô nương chính là cách cách thần tiên làm mưa.”
Sở Sở âm thầm cau mày, tại sao lại tới, lần đầu tiên gặp mặt Sách Vượng cho Sở Sở cảm giác rất tốt, rất đàn ông, cho nên Sở Sở vẫn rất kiên nhẫn nói:
“Không phải trời mưa, là dùng nhân lực tạo mưa thôi.”
Trong mắt Sách Vượng kia ánh sáng lóe lên một phát nói:
“Cát Nhĩ Đan nếu như có cô nương tạo mưa, ta liền nghênh nàng vào kim trướng của ta làm vương phi!”
Sắc mặt Tứ a ca trầm xuống, lời còn chưa nói ra miệng, phía ngoài một giọng nói vang lên:
“Sách Vượng, ngươi cái tên này là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”
Sách Vượng ngược lại cười ha hả cao hứng nói:
“Thập Tứ tới!”
Vừa nói đại mã kim đao cùng Thập Tứ vừa tiến vào ôm nhau nhiệt tình, Sở Sở xem ra so huynh đệ ruột còn th không khỏi âm thầm kinh ngạc. Đi theo ở đằng sau cũng là Cửu a ca, tiếp theo đó là lễ tiết mặt ngoài dối trá, mọi người hành lễ với thái tử, đệ đệ lại hành lễ với ca ca, tóm lại một bức tranh huynh hữu đệ cung hài hòa. Sở Sở oán thầm đều là cao thủ diễn trò, đoán chừng Thanh triều nếu như cử hành Oscar, mấy vị a ca này cũng có thể đoạt được tượng vàng, thật sự rất biết diễn.
Thập Tứ chỉ vào Sở Sở nói:
“Hôm nay gia tìm cô nửa ngày, thế nhưng chạy đến tửu lâu của Cửu ca, không phải nói rồi sao, ngày đó chúng ta cùng Thập Tam tới ăn sao?”
Sở Sở hướng hắn le lưỡi làm mặt quỷ nói:
“Cùng các ngài, khẳng định lại muốn nô tỳ móc bạc, khoản mua bán này không lãi.”
Cửu a ca cười như không cười liếc Sở Sở một cái nói:
“Hôm nay đã đến nơi này rồi, gia có thể so với nha đầu cô hào phóng hơn, hôm nay gia mời khách.”
Sở Sở nghĩ đến tiêu phí ở làng du lịch của Cửu a ca, nhanh chóng nói:
“Đây chính ngài chủ động mời khách, không thể cùng sổ sách trong làng du lịch của tiểu nữ xen lẫn cùng một chỗ. Có câu nói là thân huynh đệ sổ sách rõ ràng, huống chi tiểu nữ cùng ngài không thân cũng không có họ hàng.”
Cửu a ca nổi đóa, nói:
“Chưa gặp qua nha đầu nào tính toán như cô nương vậy.”
Mọi người cười to, Sách Vượng vỗ Thập Tứ nói:
“Không trách được ngươi và ta luyện mấy cái liền chạy, nguyên lai là tìm thiên nga phải không?”
Nhỏ giọng lại gần bên tai Thập Tứ nói:
“Thiên nga này dáng dấp kém chút, hơn nữa còn là người của ca ca ngươi, sáng mai ta đem A Mễ Đạt - đệ nhất mỹ nữ bộ lạc chúng ta - đưa cho ngươi, đây mới thực sự là thiên nga.”
Thập Tứ trừng mắt liếc hắn một cái nói:
“Không cho nói bậy, ta xem nàng như
Hai người dị thường thân thiết nói thầm một hồi, khách và chủ ngồi xuống, Sở Sở mới bất kể bọn họ là giả vờ hòa hợp, hay là lục đục đấu đá, uống trà thơm cực phẩm mới đưa lên, đợi nửa ngày cũng không thấy có người đưa thực đơn đồ ăn tới, nhanh chóng nhìn Cửu a ca nói:
“Cửu gia ngài mời khách cũng không cho tiểu nữ gọi đồ sao?!.”
Cửu a ca xích cười nói:
“Cần gì, liền đem tất cả món ngon nhất lên không phải đủ sao, yên tâm, gia hào phóng hơn so với cô.”
Sở Sở bĩu môi nói:
“Như vậy có cái gì vui, không phải thành ăn tiệc sao, vậy còn có cảm giác tới tửu lâu nữa?”
Thập Tứ hỏi nói:
“Chẳng lẽ tới tửu lâu phải gọi thức ăn mới được sao?”
“Dĩ nhiên, mình thích cái gì, cái gì thấy ngon, đi lên một đống lớn mình không thích ăn, chính là mình thích cũng không ăn được.”
Thái tử cười nói:
“Nghe ngược lại có chút đạo lý, lão Cửu hôm nay chúng ta sẽ để cho nàng chọn một lần, xem một chút có cái gì vui.”
Cửu a ca cười một tiếng gọi nô tài cầm thực đơn tơi. Thực đơn được viết bằng Khải thư, Sở Sở một hơi chọn ốc xà cừ xào, cá tráp biển hấp, bào ngư nướng nguyên vỏ, tôm rim, hàu chiên vàng... Mười món ăn đại biểu, Cửu a ca gật gật đầu nói:
“Ngược lại liền thấy hay!”
ốc xà cừ
油爆海螺 - ốc xà cử xào
清蒸加吉鱼 - cá tráp biển hấp
扒原壳鲍鱼 – bào ngư nướng nguyên vỏ
靠大虾 – tôm rim
炸蛎黄等 – hàu chiên vàng
Tứ a ca nói:
“Nha đầu này từ trước đến giờ ở chuyện ăn cùng chơi có chút hiểu biết.”
Vừa nói điểm cái trán Sở Sở một cái, Sở Sở nói:
“Cuộc sống chính là ăn uống chơi vui, đây là châm ngôn của tiểu nữ.”
Thái tử đang uống một ngụm trà liền phun ra ngoài, trong mắt một tia thú vị thoáng qua nói:
“Thường nghe Hoàng a mã nói cô nương đọc nhiều sách, kiến thức uyên bác, chẳng lẽ cô nương chính là vì ăn uống sao?”
Sở Sở nói:
“Đương nhiên là muốn ăn ngon, nhất định phải có kinh tế hậu thuẫn, cái gọi là kinh tế hậu thuẫn chính là bạc phải nhiều, muốn kiếm bạc trắng nhanh nhất nhiều nhất, sẽ phải đọc nhiều sách, nắm giữ những thứ người khác không biết, mới có thể kiếm được bạc trước người khác. Thí dụ như tửu lâu này, Cửu a ca bố trí so tửu lâu khác liền cao nhã có ý vị hơn, dĩ nhiên là có thể kiếm được bạc gấp mấy lần người khác, những thứ này đều là kiến thức tài phú của Cửu a ca, chuyển đổi thành vật chất tài phú thì bạc cũng chính là ví dụ tốt nhất.”
Cửu a ca dở khóc dở cười, Tứ a ca nói:
“Người đọc sách trong thiên hạ nghe cao luận của nàng liền thắt cổ một lượt quá!”
“Làm người phải thực tế chút!”
Sở Sở rút ra tổng kết như vậy, mọi người mỉm cười. Chỉ chốc lát sau món ăn liền lục tục đưa lên, quả nhiên sắc hương vị cầu toàn. Trừ Sở Sở chỉ ăn, những người khác uống rượu rất nhiều, Sở Sở liền ăn no bụng liền bưng ly trà bên cạnh ngồi vào phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Bây giờ Thập Sát Hải không để đèn lên rực rỡ như hiện đại, chỉ có ở dưới ánh trăng có thể thấy được mơ hồ sóng nước trong veo, nơi xa có vài ngọn đèn dầu mông lung, đại khái là trong nhà ai đó đốt đèn.
Sở Sở âm thầm suy nghĩ, nhớ mình giống như đang ở một quán bar gần cầu Ngân Đĩnh uống rượu, nhưng bây giờ phương hướng cũng rất khó phân biệt, khẽ thở dài.
Cầu Ngân Đĩnh -银锭桥
Tứ a ca đã sớm chú ý tới, Sở Sở kể từ khi tới Thập Sát Hải cũng không nhớ rõ, nhớ nàng nói qua phu thê Đông lão hán ngay gần hồ nhặt được nàng, nhìn vẻ mặt hôm nay của nàng nhất định là nhớ tới những thứ gì, không khỏi có chút tâm hoảng ý loạn. Mình cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới, nếu như Sở Sở lại hư không tiêu thất làm sao bây giờ, đến lúc đó chính mình tự đi nơi nào mà tìm tới nàng.
Thái tử cũng ở đây ngắm nhìn quan sát Sở Sở, nữ nhân này hắn cũng biết một chút từ Tô Tô, từ Hoàng a mã, từ tin đồn bên ngoài, chỉ có điều so với nữ nhân trước mắt không quá giống nhau. Coi như Tô Tô nói còn có thể tin chút, dĩ nhiên mình duyệt vô số nữ nhân, một có thể nhìn ra Tô Tô đó là một nữ nhân nông cạn hám lợi, loại nữ nhân này bình thường tốt nhất đặt trong lòng bàn tay, vui đùa một chút thì cũng thôi đi, nhưng từ lời của Hoàng a mã hắn nghe ra được chút tín hiệu khác. Ở Hoàng a mã xem ra quốc mẫu tương lai của Đại Thanh muốn chọn kiểu người như nha đầu này, Hoàng a mã không chỉ một lần chỉ điểm cho hắn, về chuyện của nha đầu này, nhưng hắn xem ra cũng chẳng qua như thế, nữ nhân rất bình thường, không có gì đặc biệt.
So sánh thì mình thích nữ nhân như Tô Tô hơn, mặt mũi nghiên lệ vóc người thướt tha, mặc dù còn chưa có chạm qua, chỉ là ngày mai sẽ có thể nếm thử một chút tư vị, chờ ngán còn có thể đặt ở Thính Hương Các kiếm tiền, thật tốt. Về phần Sở Sở này mình không có hứng thú, cũng không phải là nữ nhân có thể dễ dàng động vào, nếu không đoán chừng người đầu tiên phản đối chính là Hoàng a mã, dù sao cũng là đi theo Tứ đệ, cũng không có rơi vào trong tay lão Bát dã tâm bừng bừng.
Mấy người theo đuổi tâm tư của mình, cơm nước xong, trở về phủ của mình, Tứ a ca dị thường nhanh chóng đem Sở Sở còn thất thần xách trở về, trong lòng âm thầm thề về sau đi Thập Sát Hải cũng không thể mang nha đầu này đi, cảm giác nơi đó cùng Sở Sở giống như có liên hệ nào đó rất quỷ dị.
Ngày hôm sau Sở Sở không thể không đi làng du lịch tiếp đãi Sách Vượng cùng thái tử, nghe Thập Tứ nói thái tử háo sắc xấu xa như thế nào, Sở Sở ngược lại không có cảm giác, có lẽ bề ngoài của mình bình thường, còn không đạt tới ranh giới cuối cùng để người ta háo sắc xấu xa.
Cho nên cũng rất tự tại dẫn bọn họ đi dạo các nơi thăm quan cảnh sắc của làng du lịch. Nhưng làm nàng không được tự nhiên chính là Tô Tô, cùng thái tử tiến vào làng du lịch, rất không biết điều, đối với Sở Sở không chút nào khiêm tốn, mơ hồ cư xử như chính mình làm trắc phi rồi. Sở Sở cũng không hiểu nàng ta thế nào ngu xuẩn như vậy. Nhanh chóng không có cùng với bọn họ hăng hái, đơn giản giới thiệu mấy chỗ, liền đem Sách Vượng cùng thái tử chia cho Thập Tam Thập Tứ, mình trở về Dung Nguyệt cư.
Ngày hôm qua đi Thập Sát Hải một chuyến, lòng của Sở Sở rối loạn, nàng có dự cảm rất mạnh, giống như mình còn có thể từ nơi này trở về, nhưng để tay lên ngực tự hỏi, nàng muốn trở về sao? Có chút mâu thuẫn, tình cảnh ngày hôm qua, ban đêm Tứ a ca dịu dàng triền miên, đều làm lòng Sở Sở sinh chút lưu luyến, mình đã yêu Tứ a ca sao? Trước kia nàng sẽ như đinh chém sắt mà nói: thích có thể tuyệt sẽ không yêu. Nhưng trải qua ngày hôm qua giống như có ít thứ chậm rãi đi vào ở bên trong lòng của nàng. Nàng do dự bàng hoàng.
-------ghi chú thêm-------
—Bến Thập Sát Hải—
Thập Sát Hải là khu phong cảnh văn hoá lịch sử, nằm ở quận Tây Thành trung tâm thành phố Bắc Kinh. Diện tích mặt nước là 336.000 m², thông với hồ trong Trung Nam Hải, là khu phố cổ diện tích lớn nhất, được bảo tồn hoàn chỉnh nhất trong nội thành Bắc Kinh. Thập Sát Hải gồm ba hồ là Tiền Hải, Hậu Hải và Tây Hải cùng khu vực lân cận.
Thập Sát Hải
Ngày xưa, xung quanh Thập Sát Hải có mười ngôi chùa Phật, nên nơi đây còn có tên là “Mười chùa cổ”. Nhiều kiến trúc cổ ở khu phong cảnh Thập Sát Hải có vị trí quan trọng trong lịch sử xây dựng và phát triển của thành phố Bắc Kinh cũng như văn hoá, lịch sử và chính trị Trung Quốc, các kiến trúc tiêu biểu là Cung Vương Phủ, Khu di tích Tống Khánh Linh, Thuần Vương Phủ, Nhà kỷ niệm Quách Mạt Nhược, Lầu chuông và Lầu trống, Lầu tiễn Đưc Thắng Môn, Hội Thông Từ, Hội Hiền Đường. Từ xưa đến nay, Thập Sát Hải thường là nơi diễn ra nhiều hoạt động dân gian như thả đèn Sen, du thuyền,... Ngoài ra, còn có nhiều món ăn đặc sắc như thịt Tô Tạo, cháo hạt sen, v.v..
Cầu Ngân Đĩnh
Cầu Ngân Đĩnh
Cầu Ngân Đĩnh nằm giữa Tiền Hải và Hậu Hải, là cầu vòm bằng đá, do hình dáng giống “đĩnh bạc” nên được đặt tên là cầu Ngân Đĩnh. Khi thời tiết tốt, đứng trên cầu Ngân Đĩnh thì có thể ngắm cảnh núi Tây Sơn. Cây cầu này xây từ đời nhà Minh, hiện đã có hơn 500 năm lịch sử.
“Ngân Đĩnh Quan Sơn”
Được biết, cầu Ngân Đĩnh Hậu Hải Bắc Kinh có “tam tuyệt”, lần lượt là ngắm cảnh núi Tây Sơn, thưởng thức hoa sen và nhấm nháp thịt nướng. Trong “tam tuyệt”, đầu tiên phải kể đê ngắm cảnh núi Tây Sơn, tương truyền, người dân đứng ở bất cứ chỗ bằng phẳng nào trong nội thành cũng không nhìn thấy núi Tây Sơn ở ngoại ô, chỉ có đứng trên cầu Ngân Đĩnh mới nhìn thấy phong cảnh của núi Tây Sơn. “Nhị tuyệt” là thưởng thức Hoa sen. Ở Thập Sát Hải, mỗi khi mùa hè đến, là thời điểm mọi người được ngắm “Hoa trung quân tử” đua nhau nở rộ. Đặc sắc thứ ba là nhấm nháp thịt nướng. Cách cầu Ngân Đĩnh vài chục bước, có một nhà hàng nổi tiếng lâu năm “Khảo Nhục Quý”. Du khách đếnếu mới chỉ nếm món vịt quay Bắc Kinh, lẩu cừu mà chưa được nếm món thịt nướng, thì quả là đáng tiếc.
Phố chéo Yên Đại
Phố chéo Yên Đại
Phố chéo Yên Đại nằm ở bên trái cầu Ngân Đĩnh, dài khoảng 300 mét, là một phố cổ thương mại có lịch sử trăm năm. Ngày xưa, người dân tộc Mãn sống ở phía Bắc thành phố đều có thói quen hút tẩu hoặếu cày, thế là ngành thuốc lá dần dần phát triển. Hiện nay, dọc hai bên phố này chủ yếu là cửa hàng bán đồ lưu niệm đặc sắc Bắc Kinh.
Chợ Hoa sen
Chợ Hoa sen
Chợ Hoa sen hình thành từ những năm 20 thế kỷ XX, nằm ở phía tây Thập Sát Hải. Ban đầu, chợ Hoa sen là nơi nghỉ mát của người dân Bắc Kinh, có chỗ giải trí và chợ bán hàng, nhiều diễn viên khúc nghệ đến đây biểu diễn, người dân có thể vừa uống trà vừa xem kịch. Hiện nay, từ chợ Hoa sen đến Thập Sát Hải là phố quán Bar, đã trở thành nơi vui chơi giải trí của du khách trong và ngoài nước.
Phố quán Bar Thập Sát Hải
Một số thông tin liên quan
Khách sạn xung quanh: Nhà hàng Khảo Nhục Quý, Nhà hàng Hậu Hải số 16.
Giao thông công cộng: Tàu điện ngầm tuyến số 8 đến bến Thập Sát Hải
Nhà hàng Khảo Nhục Quý
Hai người từ tây lưu ly xưởng đi bộ trở về, Sở Sở chỉ mua một kính thấu tinh xảo nghe nói là đời Hán, tốn một trăm lượng bạc, Sở Sở thích vì nó hoa văn cổ phác, hướng về phía ánh sáng mặt trời khi chiếu ở trên giấy là hình dáng mặt trời, rất rõ ràng rất giống văn hóa Maya gì đó. Lúc Tứ a ca lấy ngựa, đèn đã lên rực rỡ, hai người lên ngựa chạy thẳng tới Thập Sát Hải.
Đến Thập Sát Hải, Sở Sở có chút tâm thần hoảng hốt, nhớ mình chính là ở chỗ này xuyên qua, chẳng lẽ nơi này có lối đi thời gian ư. Âm thầm quan sát bốn phía, so sánh với Thập Sát Hải ở hiện đại, nơi này còn có một vẻ mỹ lệ như điêu khắc, bên bờ cây liễu rũ dài nhỏ, có cành nhẹ rủ xuống tới trong nước, phía bên phải không có tứ hợp viện dùng cho buôn bán như ở hiện đại, đều là trạch môn tương đối lớn. Qua cầu đến giữa hồ có một lầu các cao hai tầng, đủ khí phách, phong cách gần giống Thanh Quán của làng du lịch Sở Sở.
Trước cửa có vài kiệu quan xanh biếc đang dừng, so với trong tưởng tượng của Sở Sở ngựa xe như nước rất bất đồng, đại khái thời gian còn sớm, cửa không có mấy khách. Ngay giữa hai đèn lồng đỏ lớn, là một bảng hiệu lớn chữ màu vàng “Đắc Ý lâu” treo ở ngay phía trên, nơi cửa vào có bốn gã sai vặt sạch sẽ nhẹ nhàng nhanh nhẹn chờ đợi, thấy Tứ a ca cùng Sở Sở, vội vàng ân cần tiến lên cúi chào hành lễ nói:
“Tứ gia cát tường!”
Một gã sai vặt lưu loát dắt ngựa, Tứ a ca dắt tay Sở Sở đi vào bên trong, chạm mặt là một đá thái hồ (loại đá vùng Thái Hồ có lỗ hang rất đẹp, lạ) rất lớn, hình dáng tự nhiên sắc màu dịu dàng, hai bên có lối đi cho khách, không có sảnh đường lớn, hai tầng đều là phòng đơn độc lập, lầu một có 12 phòng đều là lấy tên hoa: mẫu đơn thu cúc, lầu hai cũng chỉ có bốn gian phòng, tên rất thanh nhã, từ trái sang phải theo thứ tự là “Vọng Hải, Lâm Hải, Cận Hải, Quan Hải” rất hợp với tình hình.
Đá Thái Hồ(loại đá vùng Thái Hồ có lỗ hang rất đẹp, lạ)
Trước cửa mỗi gian đơn đều đặt bình phong làm người ta khó có thể nhìn thấy tình huống bên trong, rất riêng tư. Gã sai vặt đem bọn họ vào Quan Hải, phòng bên phải ngoài cùng. Sở Sở tò mò quan sát, là một gian phòng không nhỏ, ngoài có màn lụa cùng rèm bằng gỗ xen kẽ, tiếp xúc cao nhã lại tự nhiên, bên ngoài coi như bỏ qua, bên trong lại có cửa sổ thủy tinh rất lớn, liếc nhìn là thấy phong cảnh Thập Sát Hải thu hết vào mắt, trung gian là một bàn bát tiên khảm vân thạch lớn, bốn phía là gấm khảm vân thạch, trên tường bên trái treo một bức tranh sơn thủy rất rộng, phía bên phải cũng là một bức tranh chữ Tào Tháo nhìn biển cả, viết lối chữ thảo rồng bay phượng múa rất có khí thế.
Tứ a ca ngồi ở trên ghế thái sư gần cửa sổ nói:
“So với làng du lịch của nàng như thế nào, phải nói lão Cửu làm những chuyện này, có chung ý tưởng với nàng.”
Sở Sở gật gật đầu nói:
“Khung cảnh nơi này rất tuyệt, không biết đồ ăn như thế nào?”
Nói mới vừa dứt câu, bên ngoài liền truyền tới một giọng nói nam nhân:
“Tứ đệ ở nơi này ư?”
Ánh mắt Tứ a ca chợt lóe, đứng dậy đi ra ngoài đón, Sở Sở thầm nghĩ: khẳng định không phải Tam a ca, vậy thì không phải là đại a ca chính là thái tử rồi. Thật ra thì Sở Sở vẫn còn rất tò mò, dạ yến lần trước ở Bảo Hòa điện cũng không chú ý vị này, hiện tại bởi vì quan hệ với Tô Tô, mình và thái tử ngược lại có chút liên quan, mặc dù Tô Tô không đáng để đồng tình, dù sao khá giống Hiểu Oánh, mình không muốn thấy nàng ta sống không tốt.
Rất nhanh Tứ a ca liền để hai người đi vào, người nam nhân ở giữa mặc thường phục màu vàng, tay cầm chiết phiến, ước chừng ba mươi tuổi, mặt mũi rất trắng, ngũ quan dáng dấp không tệ, tự có một loại khí độ cao cao tại thượng. Bên cạnh là một người nam nhân rất giống người Tân Cương, hai mươi hai hai mươi ba tuổi, ngũ quan rất sâu, con ngươi có chút màu nâu nhạt, không phải đầu hình trăng sáng của Thanh triều, một đầu tóc hơi xoăn, dùng một kim cô búi chắc, rủ xuống vai bên phải, vóc người rất cao lớn, tuyệt đối chính là một người nam nhân cá tính thu hút.
Kim cô
Ánh mắt hai người cũng quét qua Sở Sở hàm chứa nghi vấn nhìn Tứ a ca, Tứ a ca nói:
“Sở Sở, đây là thái tử cùng Sách Vượng, vương tử Cát Nhĩ Đan, đây là Sở Sở, đệ tử của Hoàng a mã.”
Sở Sở thong dong làm lễ ra mắt, hai người kia đều quan sát Sở Sở hồi lâu, thái tử mở miệng nói:
“Cô nương chính là Sở Sở ở làng du lịch Sở Sở?”
Tò mò quan sát Sở Sở hồi lâu, không nói thêm gì cứ tiếp tục cùng Tứ a ca hàn huyên, Sách Vượng ngược lại rất sảng khoái đầy nam tính, có chút thú vị nhìn chằm chằm Sở Sở nói:
“Ta biết cô, cô nương chính là cách cách thần tiên làm mưa.”
Sở Sở âm thầm cau mày, tại sao lại tới, lần đầu tiên gặp mặt Sách Vượng cho Sở Sở cảm giác rất tốt, rất đàn ông, cho nên Sở Sở vẫn rất kiên nhẫn nói:
“Không phải trời mưa, là dùng nhân lực tạo mưa thôi.”
Trong mắt Sách Vượng kia ánh sáng lóe lên một phát nói:
“Cát Nhĩ Đan nếu như có cô nương tạo mưa, ta liền nghênh nàng vào kim trướng của ta làm vương phi!”
Sắc mặt Tứ a ca trầm xuống, lời còn chưa nói ra miệng, phía ngoài một giọng nói vang lên:
“Sách Vượng, ngươi cái tên này là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”
Sách Vượng ngược lại cười ha hả cao hứng nói:
“Thập Tứ tới!”
Vừa nói đại mã kim đao cùng Thập Tứ vừa tiến vào ôm nhau nhiệt tình, Sở Sở xem ra so huynh đệ ruột còn th không khỏi âm thầm kinh ngạc. Đi theo ở đằng sau cũng là Cửu a ca, tiếp theo đó là lễ tiết mặt ngoài dối trá, mọi người hành lễ với thái tử, đệ đệ lại hành lễ với ca ca, tóm lại một bức tranh huynh hữu đệ cung hài hòa. Sở Sở oán thầm đều là cao thủ diễn trò, đoán chừng Thanh triều nếu như cử hành Oscar, mấy vị a ca này cũng có thể đoạt được tượng vàng, thật sự rất biết diễn.
Thập Tứ chỉ vào Sở Sở nói:
“Hôm nay gia tìm cô nửa ngày, thế nhưng chạy đến tửu lâu của Cửu ca, không phải nói rồi sao, ngày đó chúng ta cùng Thập Tam tới ăn sao?”
Sở Sở hướng hắn le lưỡi làm mặt quỷ nói:
“Cùng các ngài, khẳng định lại muốn nô tỳ móc bạc, khoản mua bán này không lãi.”
Cửu a ca cười như không cười liếc Sở Sở một cái nói:
“Hôm nay đã đến nơi này rồi, gia có thể so với nha đầu cô hào phóng hơn, hôm nay gia mời khách.”
Sở Sở nghĩ đến tiêu phí ở làng du lịch của Cửu a ca, nhanh chóng nói:
“Đây chính ngài chủ động mời khách, không thể cùng sổ sách trong làng du lịch của tiểu nữ xen lẫn cùng một chỗ. Có câu nói là thân huynh đệ sổ sách rõ ràng, huống chi tiểu nữ cùng ngài không thân cũng không có họ hàng.”
Cửu a ca nổi đóa, nói:
“Chưa gặp qua nha đầu nào tính toán như cô nương vậy.”
Mọi người cười to, Sách Vượng vỗ Thập Tứ nói:
“Không trách được ngươi và ta luyện mấy cái liền chạy, nguyên lai là tìm thiên nga phải không?”
Nhỏ giọng lại gần bên tai Thập Tứ nói:
“Thiên nga này dáng dấp kém chút, hơn nữa còn là người của ca ca ngươi, sáng mai ta đem A Mễ Đạt - đệ nhất mỹ nữ bộ lạc chúng ta - đưa cho ngươi, đây mới thực sự là thiên nga.”
Thập Tứ trừng mắt liếc hắn một cái nói:
“Không cho nói bậy, ta xem nàng như
Hai người dị thường thân thiết nói thầm một hồi, khách và chủ ngồi xuống, Sở Sở mới bất kể bọn họ là giả vờ hòa hợp, hay là lục đục đấu đá, uống trà thơm cực phẩm mới đưa lên, đợi nửa ngày cũng không thấy có người đưa thực đơn đồ ăn tới, nhanh chóng nhìn Cửu a ca nói:
“Cửu gia ngài mời khách cũng không cho tiểu nữ gọi đồ sao?!.”
Cửu a ca xích cười nói:
“Cần gì, liền đem tất cả món ngon nhất lên không phải đủ sao, yên tâm, gia hào phóng hơn so với cô.”
Sở Sở bĩu môi nói:
“Như vậy có cái gì vui, không phải thành ăn tiệc sao, vậy còn có cảm giác tới tửu lâu nữa?”
Thập Tứ hỏi nói:
“Chẳng lẽ tới tửu lâu phải gọi thức ăn mới được sao?”
“Dĩ nhiên, mình thích cái gì, cái gì thấy ngon, đi lên một đống lớn mình không thích ăn, chính là mình thích cũng không ăn được.”
Thái tử cười nói:
“Nghe ngược lại có chút đạo lý, lão Cửu hôm nay chúng ta sẽ để cho nàng chọn một lần, xem một chút có cái gì vui.”
Cửu a ca cười một tiếng gọi nô tài cầm thực đơn tơi. Thực đơn được viết bằng Khải thư, Sở Sở một hơi chọn ốc xà cừ xào, cá tráp biển hấp, bào ngư nướng nguyên vỏ, tôm rim, hàu chiên vàng... Mười món ăn đại biểu, Cửu a ca gật gật đầu nói:
“Ngược lại liền thấy hay!”
ốc xà cừ
油爆海螺 - ốc xà cử xào
清蒸加吉鱼 - cá tráp biển hấp
扒原壳鲍鱼 – bào ngư nướng nguyên vỏ
靠大虾 – tôm rim
炸蛎黄等 – hàu chiên vàng
Tứ a ca nói:
“Nha đầu này từ trước đến giờ ở chuyện ăn cùng chơi có chút hiểu biết.”
Vừa nói điểm cái trán Sở Sở một cái, Sở Sở nói:
“Cuộc sống chính là ăn uống chơi vui, đây là châm ngôn của tiểu nữ.”
Thái tử đang uống một ngụm trà liền phun ra ngoài, trong mắt một tia thú vị thoáng qua nói:
“Thường nghe Hoàng a mã nói cô nương đọc nhiều sách, kiến thức uyên bác, chẳng lẽ cô nương chính là vì ăn uống sao?”
Sở Sở nói:
“Đương nhiên là muốn ăn ngon, nhất định phải có kinh tế hậu thuẫn, cái gọi là kinh tế hậu thuẫn chính là bạc phải nhiều, muốn kiếm bạc trắng nhanh nhất nhiều nhất, sẽ phải đọc nhiều sách, nắm giữ những thứ người khác không biết, mới có thể kiếm được bạc trước người khác. Thí dụ như tửu lâu này, Cửu a ca bố trí so tửu lâu khác liền cao nhã có ý vị hơn, dĩ nhiên là có thể kiếm được bạc gấp mấy lần người khác, những thứ này đều là kiến thức tài phú của Cửu a ca, chuyển đổi thành vật chất tài phú thì bạc cũng chính là ví dụ tốt nhất.”
Cửu a ca dở khóc dở cười, Tứ a ca nói:
“Người đọc sách trong thiên hạ nghe cao luận của nàng liền thắt cổ một lượt quá!”
“Làm người phải thực tế chút!”
Sở Sở rút ra tổng kết như vậy, mọi người mỉm cười. Chỉ chốc lát sau món ăn liền lục tục đưa lên, quả nhiên sắc hương vị cầu toàn. Trừ Sở Sở chỉ ăn, những người khác uống rượu rất nhiều, Sở Sở liền ăn no bụng liền bưng ly trà bên cạnh ngồi vào phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Bây giờ Thập Sát Hải không để đèn lên rực rỡ như hiện đại, chỉ có ở dưới ánh trăng có thể thấy được mơ hồ sóng nước trong veo, nơi xa có vài ngọn đèn dầu mông lung, đại khái là trong nhà ai đó đốt đèn.
Sở Sở âm thầm suy nghĩ, nhớ mình giống như đang ở một quán bar gần cầu Ngân Đĩnh uống rượu, nhưng bây giờ phương hướng cũng rất khó phân biệt, khẽ thở dài.
Cầu Ngân Đĩnh -银锭桥
Tứ a ca đã sớm chú ý tới, Sở Sở kể từ khi tới Thập Sát Hải cũng không nhớ rõ, nhớ nàng nói qua phu thê Đông lão hán ngay gần hồ nhặt được nàng, nhìn vẻ mặt hôm nay của nàng nhất định là nhớ tới những thứ gì, không khỏi có chút tâm hoảng ý loạn. Mình cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới, nếu như Sở Sở lại hư không tiêu thất làm sao bây giờ, đến lúc đó chính mình tự đi nơi nào mà tìm tới nàng.
Thái tử cũng ở đây ngắm nhìn quan sát Sở Sở, nữ nhân này hắn cũng biết một chút từ Tô Tô, từ Hoàng a mã, từ tin đồn bên ngoài, chỉ có điều so với nữ nhân trước mắt không quá giống nhau. Coi như Tô Tô nói còn có thể tin chút, dĩ nhiên mình duyệt vô số nữ nhân, một có thể nhìn ra Tô Tô đó là một nữ nhân nông cạn hám lợi, loại nữ nhân này bình thường tốt nhất đặt trong lòng bàn tay, vui đùa một chút thì cũng thôi đi, nhưng từ lời của Hoàng a mã hắn nghe ra được chút tín hiệu khác. Ở Hoàng a mã xem ra quốc mẫu tương lai của Đại Thanh muốn chọn kiểu người như nha đầu này, Hoàng a mã không chỉ một lần chỉ điểm cho hắn, về chuyện của nha đầu này, nhưng hắn xem ra cũng chẳng qua như thế, nữ nhân rất bình thường, không có gì đặc biệt.
So sánh thì mình thích nữ nhân như Tô Tô hơn, mặt mũi nghiên lệ vóc người thướt tha, mặc dù còn chưa có chạm qua, chỉ là ngày mai sẽ có thể nếm thử một chút tư vị, chờ ngán còn có thể đặt ở Thính Hương Các kiếm tiền, thật tốt. Về phần Sở Sở này mình không có hứng thú, cũng không phải là nữ nhân có thể dễ dàng động vào, nếu không đoán chừng người đầu tiên phản đối chính là Hoàng a mã, dù sao cũng là đi theo Tứ đệ, cũng không có rơi vào trong tay lão Bát dã tâm bừng bừng.
Mấy người theo đuổi tâm tư của mình, cơm nước xong, trở về phủ của mình, Tứ a ca dị thường nhanh chóng đem Sở Sở còn thất thần xách trở về, trong lòng âm thầm thề về sau đi Thập Sát Hải cũng không thể mang nha đầu này đi, cảm giác nơi đó cùng Sở Sở giống như có liên hệ nào đó rất quỷ dị.
Ngày hôm sau Sở Sở không thể không đi làng du lịch tiếp đãi Sách Vượng cùng thái tử, nghe Thập Tứ nói thái tử háo sắc xấu xa như thế nào, Sở Sở ngược lại không có cảm giác, có lẽ bề ngoài của mình bình thường, còn không đạt tới ranh giới cuối cùng để người ta háo sắc xấu xa.
Cho nên cũng rất tự tại dẫn bọn họ đi dạo các nơi thăm quan cảnh sắc của làng du lịch. Nhưng làm nàng không được tự nhiên chính là Tô Tô, cùng thái tử tiến vào làng du lịch, rất không biết điều, đối với Sở Sở không chút nào khiêm tốn, mơ hồ cư xử như chính mình làm trắc phi rồi. Sở Sở cũng không hiểu nàng ta thế nào ngu xuẩn như vậy. Nhanh chóng không có cùng với bọn họ hăng hái, đơn giản giới thiệu mấy chỗ, liền đem Sách Vượng cùng thái tử chia cho Thập Tam Thập Tứ, mình trở về Dung Nguyệt cư.
Ngày hôm qua đi Thập Sát Hải một chuyến, lòng của Sở Sở rối loạn, nàng có dự cảm rất mạnh, giống như mình còn có thể từ nơi này trở về, nhưng để tay lên ngực tự hỏi, nàng muốn trở về sao? Có chút mâu thuẫn, tình cảnh ngày hôm qua, ban đêm Tứ a ca dịu dàng triền miên, đều làm lòng Sở Sở sinh chút lưu luyến, mình đã yêu Tứ a ca sao? Trước kia nàng sẽ như đinh chém sắt mà nói: thích có thể tuyệt sẽ không yêu. Nhưng trải qua ngày hôm qua giống như có ít thứ chậm rãi đi vào ở bên trong lòng của nàng. Nàng do dự bàng hoàng.
-------ghi chú thêm-------
—Bến Thập Sát Hải—
Thập Sát Hải là khu phong cảnh văn hoá lịch sử, nằm ở quận Tây Thành trung tâm thành phố Bắc Kinh. Diện tích mặt nước là 336.000 m², thông với hồ trong Trung Nam Hải, là khu phố cổ diện tích lớn nhất, được bảo tồn hoàn chỉnh nhất trong nội thành Bắc Kinh. Thập Sát Hải gồm ba hồ là Tiền Hải, Hậu Hải và Tây Hải cùng khu vực lân cận.
Thập Sát Hải
Ngày xưa, xung quanh Thập Sát Hải có mười ngôi chùa Phật, nên nơi đây còn có tên là “Mười chùa cổ”. Nhiều kiến trúc cổ ở khu phong cảnh Thập Sát Hải có vị trí quan trọng trong lịch sử xây dựng và phát triển của thành phố Bắc Kinh cũng như văn hoá, lịch sử và chính trị Trung Quốc, các kiến trúc tiêu biểu là Cung Vương Phủ, Khu di tích Tống Khánh Linh, Thuần Vương Phủ, Nhà kỷ niệm Quách Mạt Nhược, Lầu chuông và Lầu trống, Lầu tiễn Đưc Thắng Môn, Hội Thông Từ, Hội Hiền Đường. Từ xưa đến nay, Thập Sát Hải thường là nơi diễn ra nhiều hoạt động dân gian như thả đèn Sen, du thuyền,... Ngoài ra, còn có nhiều món ăn đặc sắc như thịt Tô Tạo, cháo hạt sen, v.v..
Cầu Ngân Đĩnh
Cầu Ngân Đĩnh
Cầu Ngân Đĩnh nằm giữa Tiền Hải và Hậu Hải, là cầu vòm bằng đá, do hình dáng giống “đĩnh bạc” nên được đặt tên là cầu Ngân Đĩnh. Khi thời tiết tốt, đứng trên cầu Ngân Đĩnh thì có thể ngắm cảnh núi Tây Sơn. Cây cầu này xây từ đời nhà Minh, hiện đã có hơn 500 năm lịch sử.
“Ngân Đĩnh Quan Sơn”
Được biết, cầu Ngân Đĩnh Hậu Hải Bắc Kinh có “tam tuyệt”, lần lượt là ngắm cảnh núi Tây Sơn, thưởng thức hoa sen và nhấm nháp thịt nướng. Trong “tam tuyệt”, đầu tiên phải kể đê ngắm cảnh núi Tây Sơn, tương truyền, người dân đứng ở bất cứ chỗ bằng phẳng nào trong nội thành cũng không nhìn thấy núi Tây Sơn ở ngoại ô, chỉ có đứng trên cầu Ngân Đĩnh mới nhìn thấy phong cảnh của núi Tây Sơn. “Nhị tuyệt” là thưởng thức Hoa sen. Ở Thập Sát Hải, mỗi khi mùa hè đến, là thời điểm mọi người được ngắm “Hoa trung quân tử” đua nhau nở rộ. Đặc sắc thứ ba là nhấm nháp thịt nướng. Cách cầu Ngân Đĩnh vài chục bước, có một nhà hàng nổi tiếng lâu năm “Khảo Nhục Quý”. Du khách đếnếu mới chỉ nếm món vịt quay Bắc Kinh, lẩu cừu mà chưa được nếm món thịt nướng, thì quả là đáng tiếc.
Phố chéo Yên Đại
Phố chéo Yên Đại
Phố chéo Yên Đại nằm ở bên trái cầu Ngân Đĩnh, dài khoảng 300 mét, là một phố cổ thương mại có lịch sử trăm năm. Ngày xưa, người dân tộc Mãn sống ở phía Bắc thành phố đều có thói quen hút tẩu hoặếu cày, thế là ngành thuốc lá dần dần phát triển. Hiện nay, dọc hai bên phố này chủ yếu là cửa hàng bán đồ lưu niệm đặc sắc Bắc Kinh.
Chợ Hoa sen
Chợ Hoa sen
Chợ Hoa sen hình thành từ những năm 20 thế kỷ XX, nằm ở phía tây Thập Sát Hải. Ban đầu, chợ Hoa sen là nơi nghỉ mát của người dân Bắc Kinh, có chỗ giải trí và chợ bán hàng, nhiều diễn viên khúc nghệ đến đây biểu diễn, người dân có thể vừa uống trà vừa xem kịch. Hiện nay, từ chợ Hoa sen đến Thập Sát Hải là phố quán Bar, đã trở thành nơi vui chơi giải trí của du khách trong và ngoài nước.
Phố quán Bar Thập Sát Hải
Một số thông tin liên quan
Khách sạn xung quanh: Nhà hàng Khảo Nhục Quý, Nhà hàng Hậu Hải số 16.
Giao thông công cộng: Tàu điện ngầm tuyến số 8 đến bến Thập Sát Hải
Nhà hàng Khảo Nhục Quý
Danh sách chương