Bị ý nghĩ lung tung trong lòng làm cho Sở Sở không biết làm sao, cũng không có lưu ý số mạng Tô Tô. Năm Khang Hi thứ 37, mùa xuân lặng lẽ rời đi, nhưng mùa xuân của Sở Sở cùng Tứ a ca giờ mới bắt đầu, hai người có thể nói là giảng hòa tính thuận. Biến hóa rõ ràng nhất là Sở Sở, giống như tất cả phụ nữ, sau khi động lòng Sở Sở trở nên thật đáng yêu, dần dần trầm luân ở trong nhu tình của Tứ a ca không thể tự thoát ra được, cơ hồ quên mất đêm nay là đêm nào.
Từ vừa mới bắt đầu, run run rẩy rẩy thử dò xét, càng về sau tâm như nước chảy thành sông, dĩ nhiên lúc này Sở Sở cởi bỏ khôn khéo, lý trí trước kia hóa thành một vũng nước xuân ấm áp say lòng người. Vào mùa hè, khi đêm xuống hai người cùng dạo đêm trên lưng ngựa, tìm kiếm tốc độ của gió và sự mát mẻ hiếm thấy. Ở mùa thu, sáng sớm đi Hương Sơn nhìn lá đỏ, đem một bài thơ ngắn viết trên lá làm phiếu tên sách. Khi thời tiết bão tuyết rét đậm, đốt một lò đất sét nhỏ pha trà thưởng tuyết. Rừng phong ở Hương Sơn, có lưu lại bóng dáng động tình ôm hôn của bọn họ, trong căn phòng nhỏ bé ở Dung Nguyệt cư có triền miên trắng đêm không biết mệt mỏi của họ. Tứ a ca càng thêm dịu dàng săn sóc, cũng khó tìm thấy một tia lạnh lùng, giống như một trưng phu thâm tình mỗi ngày tỉ mỉ che chở Sở Sở, che chở cuộc sống thần tiên không dễ có được của hai người.
Sở Sở cơ hồ quên mất thân phận của hắn, quên nữ nhân trong phủ của hắn, quên mưa gió phía ngoài thời khắc đều có thể đả kích tình yêu bắt đầu sinh yếu ớt của nàng. Quyền thế cùng tình yêu từ xưa chính là hai quỹ đạo đi ngược lại không bao giờ tương giao. Sở Sở quên mất những thứ này. Sở Sở bén nhọn cùng thực tế bị tình yêu mài mòn thành mượt mà và mơ mộng. Tứ a ca cũng cưng chiều Sở Sở như vậy, theo ý hắn bây giờ chuyên sủng cũng là một loại bồi thường đối với tương lai. Tứ a ca dù sao cũng là tinh anh được giáo dục trong vương triều phong kiến, mặc dù yêu Sở Sở, nhưng mà đối với sự trung thực thân thể không để ý lắm, trong lòng của hắn cho là chỉ cần trong lòng mình thủy chung thích Sở Sở nhất, cưng chiều Sở Sở, chính là t có thể ban cho rồi.
Dĩ nhiên đây là giáo dục cùng xuất thân bối cảnh của hai người quyết định quan niệm bất đồng, khó có thể trung hòa điều giải mâu thuẫn, hai người cũng mang quan niệm của mình mong đợi đối với đối phương, cũng không có khai thông. Chuyện này thường thường là tai hoạ ngầm và sát thủ lớn nhất của tình yêu. Trong quan niệm của Sở Sở nếu như không yêu cho dù thân thể có dây dưa cũng không sao cả, cho nên trước kia Sở Sở chưa bao giờ đi để ý nữ nhân trong phủ Tứ a ca, thậm chí khích lệ hắn đi tìm nữ nhân khác, nhưng nếu yêu sẽ phải tuyệt đối trung thực, tuyệt đối duy nhất, không có người khác xen vào, bất kể là thân thể hay là tâm. Nàng cho là tiếp xúc lâu như vậy Tứ a ca phải hiểu chút kiên trì của mình. Tình yêu của nàng nếu không có thì không cần, nếu không thì muốn toàn bộ, không có mông lung mơ hồ.
Bất kể nói thế nào, hai người quả thật sống hơn một năm thần tiên quyến lữ, cho nên khi mùa xuân Khang Hi năm 38, Sở Sở giống như bươm buớm phá kén, lay động giữa lông cánh phủi xuống cũng không giấu được xuân ý, thân thể mặc dù lớn thêm một tuổi, so với trước kia Sở Sở đơn thuần ngây thơ hơn nhiều. Nàng không đi phỏng đoán kết cục lịch sử, không đi để ý Niên thị mà Ung Chính sủng ái nhất trong lịch sử, nàng cảm thấy Tứ a ca Dận Chân yêu nàng, nếu yêu nàng cũng sẽ không phản bội nàng. Đối với điểm này, Sở Sở cùng với phụ nữ hiện đại khi đang đắm chìm ở trong ái tình tự tin mù quáng rất nhiều, dĩ nhiên những chuyển biến này chậm rãi mới xuất hiện.
Khi Tứ a ca cũng cảm thấy Sở Sở đáp lại, mừng rỡ như điên, càng thêm sủng ái nàng, cơ hồ không ước thúc nàng nhiều, chính là nàng đi gặp Thuấn An Nhan đều ngầm cho phép. Vốn thong thả sống những ngày vui vẻ, khi Đông quý phi bệnh qua đời, nổi lên phong vân mới. Mùa thu Khang Hi năm 38 Đông quý phi đột ngột mất, Đông gia trong nháy mắt trở nên bấp bênh, đây đối với Đông Bán Triều Đông gia mà nói là một đả kích trí mệnh. Mất đi ỷ trượng lớn nhất, Đông gia bôn ba chung quanh. Đông quốc trượng cũng không có như mọi người dự liệu, đầu nhập trận doanh Tứ a ca – con nuôi của Đông quý phi mà là đầu phục Bát a ca xem ra thế lợi khá lớn, môn nhân đông đảo.
Cứ như vậy, thế cục triều đình lần nữa đảo lộn, có Đông gia ủng hộ Bát gia đảng nhất thời phong sinh thủy khởi, khí thế bức trực tiếp thái tử, lúc này Khang Hi cũng đang im lặng là vàng, triều đình nhất thời loạn ghê gớm. Những chuyện này đối với Sở Sở thật ra không có ảnh hưởng gì, nếu có thì mình họ Đông mà thôi. Đức Phi Ô Nhã thị - mẹ ruột của Tứ a ca đối với họ Đông vô cùng kiêng kỵ, trước kia khi Đông quý phi còn sống cũng may, bây giờ đã chết rồi, đối với chuyện Tứ a ca không trở về phủ mà ở tại Dung Nguyệt cư chuyên sủng Sở Sở rất là căm tức
*”Phong sinh thủy khởi” tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.
Vì vậy thời điểm Sở Sở theo Khang Hi khởi giá đông thú, Đức Phi theo giá mang theo Lý thị cùng một thị thiếp trong phủ Tứ a ca. Vốn dĩ Sở Sở và Tứ a ca ở cùng một chỗ, Đức Phi ý chỉ Lý thị cùng thị thiếp họ Trương đó tới phục vụ Tứ a ca, Tứ a ca cự tuyệt Lý thị nhưng lưu lại Trương thị. Chuyện khác Sở Sở rất là kỳ quái, những ngày gần đây Khang Hi lúc nào cũng đem nàng kêu đến bên cạnh giảng dạy, không phải là cái gì con cháu hoàng gia quan hệ đến vận nước thịnh vượng vân vân một đống lớn, đơn giản là khiến Sở Sở đem Tứ a ca chạy ra gieo giống mà thôi.
Kể từ mùa thu Sở Sở không kháng cự chuyện này nữa, trong nội tâm cảm thấy có một đứa bé với Tứ a ca cũng không tồi, dù sao chuyện Tứ a ca bị khó xử nàng vẫn hiểu một hai, chỉ cần hắn trước sau như một, chân thành thẳng thắn đối đãi nàng, sinh đứa bé cho hắn cũng là hy vọng của mình. Sở Sở càng ngày càng hiểu những chuyện nữ nhân tranh giành tình nhân kia. Trước kia không yêu thì tùy, gần đây chỉ cần vừa nghĩ tới Tứ a ca leo lên giường cùng nữ nhân khác thì khó có thể chịu được. Có phải hay không khi nữ nhân yêu nam nhân, cũng sẽ có ham muốn giữ lấy siêu cường? Tất cả tiền lời của làng du lịch trong một năm đều cho Tứ a ca, trong lòng cảm thấy trợ giúp hắn là chuyện mình nên làm. Nhưng hoa hồng của Dạ Nùng Trang cùng Cửu a ca còn gạt Tứ a ca, không dám cho hắn biết. Đây là nghề kiếm tiền rất nhiều, hoa hồng một năm thế nhưng cho Sở Sở một triệu lượng, Sở Sở len lén đưa cho thuyền trưởng John, để cho ông ta mua một tòa trang viên ở Anh quốc cho mình, nghĩ tới một ngày kia có thể cùng Tứ a ca đi ra xem một chút cũng tốt. Chính là không nghĩ ra, giá đất tăng nhờ John bán qua tay, cũng có lời rất khả quan, Sở Sở hoạch định viễn cảnh tự cho là đúng, thế nên cuộc sống sau này trong nháy mắt sụp đổ.
Thật ra thì trước khi đông thú Thập Tam cùng Tứ a ca có một cuộc nói chuyện rất tư mật, tránh Sở Sở ra, Thập Tam hỏi:
“Tứ ca tình hình bây giờ không tốt lắm, Hoàng a mã đối với vấn đề con cái của huynh rất để ý, hay đề cập tới, tất cả thị thiếp Bát ca đều sinh cho huynh ấy một a ca, ngườinha đầu kia thật sự không thể sinh, ngài phải nhanh một chút, nghĩ đối sách mới phải a.”
Tứ a ca trầm ngâm một hồi nói:
“Huynh cùng Sở Sở thật vất vả đến cục diện hôm nay, thật ra thì huynh cũng nghĩ thông suốt rồi, chỗ ngồi đó không cần cũng được, cùng Sở Sở nắm tay lâu dài cũng rất tốt.”
Thập Tam nhất thời cả kinh, vội vàng nói:
“Tứ ca, huynh có thể nghĩ lại đi, không ngờ Sở Sở nha đầu kia cùng Cửu a ca mở ra Dạ Nùng Trang như thế, huynh đã biết chưa?”
Tứ a ca gật đầu một cái, môi nhẹ nhàng hơi cong một cái cười nói:
“Nha đầu kia còn tưởng rằng huynh không biết, mỗi lần Tát Khắc Đạt tới đưa hoa hồng cho nàng, nàng đều rất dịu dàng áy náy nhìn huynh, rất thú vị đáng yêu. Thật ra thì huynh chỉ làm bộ như không biết thôi, tựa như Sở Sở nói giữa phu thê cũng có thể có quyền riêng tư. Đối với chuyện của nàng, huynh làm sao có thể hồ đồ chứ, huynh còn biết nàng đem số tiền đó cho thuyền trưởng người nước ngoài kia, đầu tư ở Anh quốc, thật là một con sâu bạc.”
Thập Tam nói:
“Nhưng huynh biết Cửu ca thích nàng ư, ngay cả Bát ca đối với nàng cũng là có chút tâm tư, nếu như Bát ca bọn họ được chỗ ngồi đó, huynh có nghĩ tới cuộc sống sau này không?! Chính là Bát ca e ngại Bát tẩu sẽ không như thế nào, Cửu ca kia cũng sẽ không vì vậy không động.”
Trên mặt Tứ a ca một mảnh thâm thúy âm trầm, thầm nghĩ: ‘Đúng vậy a Thập Tam nói rất có lý, nếu như mình không có quyền lợi, cũng chỉ có thể thành dao thớt ta là cá thịt, giống như Lý Hậu Chủ ngay cả nữ nhân mình thích nhất sợ rằng cũng phải chắp tay nhường cho. Nhưng Sở Sở nơi đó, mặc dù không nói ra, hắn vẫn hiểu Sở Sở, nha đầu kia rất cố chấp, sợ rằng nếu mình sủng ái nữ nhân khác, phải náo một hồi không được tự nhiên, nhưng mình sẽ dỗ dành nàng là được, tìm một thị thiếp địa vị thấp không có uy hiếp đối với nàng, sinh một a ca ôm nuôi dưới gối nàng, cũng là giải pháp tốt nhất, nếu không đợi đến khi hoàng a mã chán ghét nàng tựa như chán ghét Quách Lạc La thị sẽ trễ.’
*Lý Dực (937-978), còn gọi là Lý Hậu Chủ hay Nam Đường Hậu Chủ, tự: Trùng Quang; hiệu Chung Ẩn; là nhà làm từ và là ông vua cuối cùng của Nam Đường trong lịch sử Trung Quốc. Sau khi mất nước phải dâng vợ là Tiểu Châu Hậcho Triệu Khuông Dận sau khi Triệu Khuông Dận chết lại để cho Triệu Quang Nghĩa em trai Triệu Khuông Dận cưỡng bức nhiều lần.
Quyết định chủ ý, cho nên thời điểm theo giá đông thú, Tứ a ca mặc dù nhìn thấu tính toán của Đức Phi nương nương, cũng liền thuận nước đẩy thuyền không có phản ứng lại. Cho nên hậu quả sau này Tứ a ca luôn hối hận biết vậy chẳng làm. Đây là nói sau.
Lại nói Sở Sở kể từ lần đông thú đó luôn có dự cảm không tốt, Tứ a ca cự tuyệt Lý thị hầu hạ, nhưng lưu lại thị thiếp đó. Vừa bắt đầu Sở Sở không có để ý, dù sao Đại Nữu đã gả cho Điền Văn Viễn, Tô ma ma được nhi tử nhận dưỡng lão, bên cạnh Sở Sở không có người thân cận phục vụ hợp ý, Sở Sở có thói quen tự mình động thủ. Nhưng Tứ a ca không có thói quen đó cho nên lưu lại Trương thị cũng liền không có cố ý phản đối, sau nhớ tới chuyện này, mới biết mình quá ngu xuẩn a, thế nhưng không nhìn ra tâm tư xấu xa của Dận Chân, có thể thấy được tình yêu đối với nữ nhân có bao nhiêu lực sát thương, nó làm Sở Sở không thấy rõ chuyện mà tất cả mọi người đều hiểu.
Thập Tứ nhắc nhở nàng nhiều lần, kêu nàng đề phòng thị thiếp đó, Sở Sở không đồng ý, đối với Tứ a ca mù quáng tin tưởng. Rất buồn cười, ngày đó nàng nhớ rất rõ ràng, mình bị Khang sư phụ kêu ở bên người, nói cho ông ấy chuyện về Tây Dương, đến rất khuya Khang sư phụ còn chưa hiểu rõ, sau Sở Sở mới biết không hiểu cái gì, là phụ tử bọn hắn cộng thêm Đức Phi định một cái tha đao kế, đại khái là cảm thấy gạo sống nấu thành cơm chín là việc đã làm rồi, nàng cũng cũng chỉ có thể nhận.
Đêm khuya ngày đó Sở Sở cáo lui thì Khang Hi tình ý sâu xa nói một câu:
“Nha đầu, phàm là người phải có khoan dung, mới là phong cách quý phái.”
Sở Sở rất buồn bực, suy nghĩ một chút không hiểu có ý gì, lắc đầu một cái ra khỏi kim trướng, ánh mắt cự tuyệt Lý Đức Toàn đưa tiễn. Mình tản bộ hướng trướng của Tứ a ca đi tới, cách kim trướng của Khang sư phụ không xa, ước chừng 400 thước, mới vừa đi gần trướng chỉ thấy Cao Vô Dung đứng ở bên ngoài, nhìn thấy bóng dáng của Sở Sở đầu tiên là sửng sốt, giống như nhìn thấy quỷ, rất là hoảng loạn, Sở Sở không có để ý, cùng ông ta chào hỏi muốn đi vào, Cao Vô Dung vội vàng ngăn Sở Sở lại, úp úp mở mở nói:
“Cách cách hay là trước không nên vào?”
Sở Sở vừa muốn hỏi tại sao, chỉ nghe thấy từ trong trướng mơ hồ truyền tới rên rỉ cùng tiếng thở dốc, Sở Sở dĩ nhiên hiểu đây là chuyện gì xảy ra. Mặt liền biến sắc, trong nháy mắt trong đầu giống như bị điện giật, hiện lên rất nhiều ống kính, Tứ a ca muốn nói lại thôi, ánh mắt đùa cợt của Đức Phi, Thập Tứ a ca tức giận bất bình, Thập Tam áy náy né tránh, cùng với câu “khoan dung mới là phong phạm” của Khang sư phụ hôm nay... hôm nay đều hiểu rồi.
Nguyên lai mình mới là đứa ngốc nhất, không phải nói người cuối cùng biết chồng có người bên ngoài là người bên gối mình ư, quả nhiên là danh ngôn chí lý. Lắc lắc đầu âm thầm nắm chặt bàn tay, tự nhủ mình tỉnh táo một chút, đây đều là kết quả mày tin tưởng vào tình yêu, tin tưởng vào đàn ông, mày tại sao lại trầm luân thành một phụ nữ ngu xuẩn khốn khổ vì tình chứ, đã mất đi tôn nghiêm không thể mất đi kiêu ngạo nữa.
Nghĩ đến chỗ này, nhìn Cao Vô Dung một cái, con ngươi mang ý lạnh làm Cao Vô Dung âm thầm kinh hãi:
“Vị cách cách này mình tiếp xúc thời gian không ngắn, mặc dù nói gia nhà mình làm như vậy cũng là chuyện không có cách nào khác, nữ nhân tới trận này cũng nên nhận, dù sao mình còn thụ sủng nhất, chỉ là náo một hồi không được tự nhiên coi như xong, thế nhưng nhìn vị này, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch tan đi mang theo nụ cười nhàn nhạt, làm trong lòng rất là run sợ.”
Nụ cười của Sở Sở hàm chứa châm chọc nói:
“Cao công công yên tâm, nô tỳ chỉ là đi vào nhìn một chút, cầm ít thứ sẽ không để công công khó xử.”
Cao Vô Dung đâu còn dám cản nàng, Sở Sở một bước liền bước đi vào, một mùi hương xông tới mặt làm Sở Sở bất giác nôn mửa, Tứ a ca cùng Trương cách cách ở trên giường trong trướng hiển nhiên là nghe đối thoại phía ngoài, đã ngưng tiếp tục dây dưa. Tứ a ca bên ngồi ở đầu giường, cái mền chảy xuống lộ ra những vết hôn trên người, phấn màu hồng phía trên dị thường rõ ràng, nhìn chằm chằm Sở Sở, ánh mắt chỉ có thoáng qua một chút áy náy cuối cùng, còn dư lại là dối trá vội vàng hốt hoảng, nữ nhân kia núp ở sau lưng Tứ a ca, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vừa thấy đã thương, nhìn Sở Sở trong mắt lại tràn đầy ác ý giễu cợt, Sở Sở ngược lại khẽ cười nói:
“Thì ra là Tứ gia tìm thấy giai nhân hợp ý rồi, sớm nói không phải tốt sao, cần gì bỏ tâm tư giấu giếm nô tỳ, gia mệt mỏi nô tỳ cũng mệt mỏi.”
Vừa nói cũng không nhìn hai người, đi tới bên trên trong rương, đơn giản cầm gói đồ nhỏ của mình, xoay người rời đi ra ngoài, phía sau một hồi xột xột xoạt xoạt làm Tứ a ca hô to:
“Đứng lại, Sở Sở nàng đứng lại cho gia, nghe gia giải thích...”
Sở Sở mới không để ý tới hắn, nhanh chóng dắt một con ngựa ở sau trướng, lật người ngồi lên, thúc vào bụng ngựa xông ra ngoài, đem Tứ a ca quần áo xốc xếch ở phía sau đuổi theo ra, xa dần sau lưng.
Từ vừa mới bắt đầu, run run rẩy rẩy thử dò xét, càng về sau tâm như nước chảy thành sông, dĩ nhiên lúc này Sở Sở cởi bỏ khôn khéo, lý trí trước kia hóa thành một vũng nước xuân ấm áp say lòng người. Vào mùa hè, khi đêm xuống hai người cùng dạo đêm trên lưng ngựa, tìm kiếm tốc độ của gió và sự mát mẻ hiếm thấy. Ở mùa thu, sáng sớm đi Hương Sơn nhìn lá đỏ, đem một bài thơ ngắn viết trên lá làm phiếu tên sách. Khi thời tiết bão tuyết rét đậm, đốt một lò đất sét nhỏ pha trà thưởng tuyết. Rừng phong ở Hương Sơn, có lưu lại bóng dáng động tình ôm hôn của bọn họ, trong căn phòng nhỏ bé ở Dung Nguyệt cư có triền miên trắng đêm không biết mệt mỏi của họ. Tứ a ca càng thêm dịu dàng săn sóc, cũng khó tìm thấy một tia lạnh lùng, giống như một trưng phu thâm tình mỗi ngày tỉ mỉ che chở Sở Sở, che chở cuộc sống thần tiên không dễ có được của hai người.
Sở Sở cơ hồ quên mất thân phận của hắn, quên nữ nhân trong phủ của hắn, quên mưa gió phía ngoài thời khắc đều có thể đả kích tình yêu bắt đầu sinh yếu ớt của nàng. Quyền thế cùng tình yêu từ xưa chính là hai quỹ đạo đi ngược lại không bao giờ tương giao. Sở Sở quên mất những thứ này. Sở Sở bén nhọn cùng thực tế bị tình yêu mài mòn thành mượt mà và mơ mộng. Tứ a ca cũng cưng chiều Sở Sở như vậy, theo ý hắn bây giờ chuyên sủng cũng là một loại bồi thường đối với tương lai. Tứ a ca dù sao cũng là tinh anh được giáo dục trong vương triều phong kiến, mặc dù yêu Sở Sở, nhưng mà đối với sự trung thực thân thể không để ý lắm, trong lòng của hắn cho là chỉ cần trong lòng mình thủy chung thích Sở Sở nhất, cưng chiều Sở Sở, chính là t có thể ban cho rồi.
Dĩ nhiên đây là giáo dục cùng xuất thân bối cảnh của hai người quyết định quan niệm bất đồng, khó có thể trung hòa điều giải mâu thuẫn, hai người cũng mang quan niệm của mình mong đợi đối với đối phương, cũng không có khai thông. Chuyện này thường thường là tai hoạ ngầm và sát thủ lớn nhất của tình yêu. Trong quan niệm của Sở Sở nếu như không yêu cho dù thân thể có dây dưa cũng không sao cả, cho nên trước kia Sở Sở chưa bao giờ đi để ý nữ nhân trong phủ Tứ a ca, thậm chí khích lệ hắn đi tìm nữ nhân khác, nhưng nếu yêu sẽ phải tuyệt đối trung thực, tuyệt đối duy nhất, không có người khác xen vào, bất kể là thân thể hay là tâm. Nàng cho là tiếp xúc lâu như vậy Tứ a ca phải hiểu chút kiên trì của mình. Tình yêu của nàng nếu không có thì không cần, nếu không thì muốn toàn bộ, không có mông lung mơ hồ.
Bất kể nói thế nào, hai người quả thật sống hơn một năm thần tiên quyến lữ, cho nên khi mùa xuân Khang Hi năm 38, Sở Sở giống như bươm buớm phá kén, lay động giữa lông cánh phủi xuống cũng không giấu được xuân ý, thân thể mặc dù lớn thêm một tuổi, so với trước kia Sở Sở đơn thuần ngây thơ hơn nhiều. Nàng không đi phỏng đoán kết cục lịch sử, không đi để ý Niên thị mà Ung Chính sủng ái nhất trong lịch sử, nàng cảm thấy Tứ a ca Dận Chân yêu nàng, nếu yêu nàng cũng sẽ không phản bội nàng. Đối với điểm này, Sở Sở cùng với phụ nữ hiện đại khi đang đắm chìm ở trong ái tình tự tin mù quáng rất nhiều, dĩ nhiên những chuyển biến này chậm rãi mới xuất hiện.
Khi Tứ a ca cũng cảm thấy Sở Sở đáp lại, mừng rỡ như điên, càng thêm sủng ái nàng, cơ hồ không ước thúc nàng nhiều, chính là nàng đi gặp Thuấn An Nhan đều ngầm cho phép. Vốn thong thả sống những ngày vui vẻ, khi Đông quý phi bệnh qua đời, nổi lên phong vân mới. Mùa thu Khang Hi năm 38 Đông quý phi đột ngột mất, Đông gia trong nháy mắt trở nên bấp bênh, đây đối với Đông Bán Triều Đông gia mà nói là một đả kích trí mệnh. Mất đi ỷ trượng lớn nhất, Đông gia bôn ba chung quanh. Đông quốc trượng cũng không có như mọi người dự liệu, đầu nhập trận doanh Tứ a ca – con nuôi của Đông quý phi mà là đầu phục Bát a ca xem ra thế lợi khá lớn, môn nhân đông đảo.
Cứ như vậy, thế cục triều đình lần nữa đảo lộn, có Đông gia ủng hộ Bát gia đảng nhất thời phong sinh thủy khởi, khí thế bức trực tiếp thái tử, lúc này Khang Hi cũng đang im lặng là vàng, triều đình nhất thời loạn ghê gớm. Những chuyện này đối với Sở Sở thật ra không có ảnh hưởng gì, nếu có thì mình họ Đông mà thôi. Đức Phi Ô Nhã thị - mẹ ruột của Tứ a ca đối với họ Đông vô cùng kiêng kỵ, trước kia khi Đông quý phi còn sống cũng may, bây giờ đã chết rồi, đối với chuyện Tứ a ca không trở về phủ mà ở tại Dung Nguyệt cư chuyên sủng Sở Sở rất là căm tức
*”Phong sinh thủy khởi” tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.
Vì vậy thời điểm Sở Sở theo Khang Hi khởi giá đông thú, Đức Phi theo giá mang theo Lý thị cùng một thị thiếp trong phủ Tứ a ca. Vốn dĩ Sở Sở và Tứ a ca ở cùng một chỗ, Đức Phi ý chỉ Lý thị cùng thị thiếp họ Trương đó tới phục vụ Tứ a ca, Tứ a ca cự tuyệt Lý thị nhưng lưu lại Trương thị. Chuyện khác Sở Sở rất là kỳ quái, những ngày gần đây Khang Hi lúc nào cũng đem nàng kêu đến bên cạnh giảng dạy, không phải là cái gì con cháu hoàng gia quan hệ đến vận nước thịnh vượng vân vân một đống lớn, đơn giản là khiến Sở Sở đem Tứ a ca chạy ra gieo giống mà thôi.
Kể từ mùa thu Sở Sở không kháng cự chuyện này nữa, trong nội tâm cảm thấy có một đứa bé với Tứ a ca cũng không tồi, dù sao chuyện Tứ a ca bị khó xử nàng vẫn hiểu một hai, chỉ cần hắn trước sau như một, chân thành thẳng thắn đối đãi nàng, sinh đứa bé cho hắn cũng là hy vọng của mình. Sở Sở càng ngày càng hiểu những chuyện nữ nhân tranh giành tình nhân kia. Trước kia không yêu thì tùy, gần đây chỉ cần vừa nghĩ tới Tứ a ca leo lên giường cùng nữ nhân khác thì khó có thể chịu được. Có phải hay không khi nữ nhân yêu nam nhân, cũng sẽ có ham muốn giữ lấy siêu cường? Tất cả tiền lời của làng du lịch trong một năm đều cho Tứ a ca, trong lòng cảm thấy trợ giúp hắn là chuyện mình nên làm. Nhưng hoa hồng của Dạ Nùng Trang cùng Cửu a ca còn gạt Tứ a ca, không dám cho hắn biết. Đây là nghề kiếm tiền rất nhiều, hoa hồng một năm thế nhưng cho Sở Sở một triệu lượng, Sở Sở len lén đưa cho thuyền trưởng John, để cho ông ta mua một tòa trang viên ở Anh quốc cho mình, nghĩ tới một ngày kia có thể cùng Tứ a ca đi ra xem một chút cũng tốt. Chính là không nghĩ ra, giá đất tăng nhờ John bán qua tay, cũng có lời rất khả quan, Sở Sở hoạch định viễn cảnh tự cho là đúng, thế nên cuộc sống sau này trong nháy mắt sụp đổ.
Thật ra thì trước khi đông thú Thập Tam cùng Tứ a ca có một cuộc nói chuyện rất tư mật, tránh Sở Sở ra, Thập Tam hỏi:
“Tứ ca tình hình bây giờ không tốt lắm, Hoàng a mã đối với vấn đề con cái của huynh rất để ý, hay đề cập tới, tất cả thị thiếp Bát ca đều sinh cho huynh ấy một a ca, ngườinha đầu kia thật sự không thể sinh, ngài phải nhanh một chút, nghĩ đối sách mới phải a.”
Tứ a ca trầm ngâm một hồi nói:
“Huynh cùng Sở Sở thật vất vả đến cục diện hôm nay, thật ra thì huynh cũng nghĩ thông suốt rồi, chỗ ngồi đó không cần cũng được, cùng Sở Sở nắm tay lâu dài cũng rất tốt.”
Thập Tam nhất thời cả kinh, vội vàng nói:
“Tứ ca, huynh có thể nghĩ lại đi, không ngờ Sở Sở nha đầu kia cùng Cửu a ca mở ra Dạ Nùng Trang như thế, huynh đã biết chưa?”
Tứ a ca gật đầu một cái, môi nhẹ nhàng hơi cong một cái cười nói:
“Nha đầu kia còn tưởng rằng huynh không biết, mỗi lần Tát Khắc Đạt tới đưa hoa hồng cho nàng, nàng đều rất dịu dàng áy náy nhìn huynh, rất thú vị đáng yêu. Thật ra thì huynh chỉ làm bộ như không biết thôi, tựa như Sở Sở nói giữa phu thê cũng có thể có quyền riêng tư. Đối với chuyện của nàng, huynh làm sao có thể hồ đồ chứ, huynh còn biết nàng đem số tiền đó cho thuyền trưởng người nước ngoài kia, đầu tư ở Anh quốc, thật là một con sâu bạc.”
Thập Tam nói:
“Nhưng huynh biết Cửu ca thích nàng ư, ngay cả Bát ca đối với nàng cũng là có chút tâm tư, nếu như Bát ca bọn họ được chỗ ngồi đó, huynh có nghĩ tới cuộc sống sau này không?! Chính là Bát ca e ngại Bát tẩu sẽ không như thế nào, Cửu ca kia cũng sẽ không vì vậy không động.”
Trên mặt Tứ a ca một mảnh thâm thúy âm trầm, thầm nghĩ: ‘Đúng vậy a Thập Tam nói rất có lý, nếu như mình không có quyền lợi, cũng chỉ có thể thành dao thớt ta là cá thịt, giống như Lý Hậu Chủ ngay cả nữ nhân mình thích nhất sợ rằng cũng phải chắp tay nhường cho. Nhưng Sở Sở nơi đó, mặc dù không nói ra, hắn vẫn hiểu Sở Sở, nha đầu kia rất cố chấp, sợ rằng nếu mình sủng ái nữ nhân khác, phải náo một hồi không được tự nhiên, nhưng mình sẽ dỗ dành nàng là được, tìm một thị thiếp địa vị thấp không có uy hiếp đối với nàng, sinh một a ca ôm nuôi dưới gối nàng, cũng là giải pháp tốt nhất, nếu không đợi đến khi hoàng a mã chán ghét nàng tựa như chán ghét Quách Lạc La thị sẽ trễ.’
*Lý Dực (937-978), còn gọi là Lý Hậu Chủ hay Nam Đường Hậu Chủ, tự: Trùng Quang; hiệu Chung Ẩn; là nhà làm từ và là ông vua cuối cùng của Nam Đường trong lịch sử Trung Quốc. Sau khi mất nước phải dâng vợ là Tiểu Châu Hậcho Triệu Khuông Dận sau khi Triệu Khuông Dận chết lại để cho Triệu Quang Nghĩa em trai Triệu Khuông Dận cưỡng bức nhiều lần.
Quyết định chủ ý, cho nên thời điểm theo giá đông thú, Tứ a ca mặc dù nhìn thấu tính toán của Đức Phi nương nương, cũng liền thuận nước đẩy thuyền không có phản ứng lại. Cho nên hậu quả sau này Tứ a ca luôn hối hận biết vậy chẳng làm. Đây là nói sau.
Lại nói Sở Sở kể từ lần đông thú đó luôn có dự cảm không tốt, Tứ a ca cự tuyệt Lý thị hầu hạ, nhưng lưu lại thị thiếp đó. Vừa bắt đầu Sở Sở không có để ý, dù sao Đại Nữu đã gả cho Điền Văn Viễn, Tô ma ma được nhi tử nhận dưỡng lão, bên cạnh Sở Sở không có người thân cận phục vụ hợp ý, Sở Sở có thói quen tự mình động thủ. Nhưng Tứ a ca không có thói quen đó cho nên lưu lại Trương thị cũng liền không có cố ý phản đối, sau nhớ tới chuyện này, mới biết mình quá ngu xuẩn a, thế nhưng không nhìn ra tâm tư xấu xa của Dận Chân, có thể thấy được tình yêu đối với nữ nhân có bao nhiêu lực sát thương, nó làm Sở Sở không thấy rõ chuyện mà tất cả mọi người đều hiểu.
Thập Tứ nhắc nhở nàng nhiều lần, kêu nàng đề phòng thị thiếp đó, Sở Sở không đồng ý, đối với Tứ a ca mù quáng tin tưởng. Rất buồn cười, ngày đó nàng nhớ rất rõ ràng, mình bị Khang sư phụ kêu ở bên người, nói cho ông ấy chuyện về Tây Dương, đến rất khuya Khang sư phụ còn chưa hiểu rõ, sau Sở Sở mới biết không hiểu cái gì, là phụ tử bọn hắn cộng thêm Đức Phi định một cái tha đao kế, đại khái là cảm thấy gạo sống nấu thành cơm chín là việc đã làm rồi, nàng cũng cũng chỉ có thể nhận.
Đêm khuya ngày đó Sở Sở cáo lui thì Khang Hi tình ý sâu xa nói một câu:
“Nha đầu, phàm là người phải có khoan dung, mới là phong cách quý phái.”
Sở Sở rất buồn bực, suy nghĩ một chút không hiểu có ý gì, lắc đầu một cái ra khỏi kim trướng, ánh mắt cự tuyệt Lý Đức Toàn đưa tiễn. Mình tản bộ hướng trướng của Tứ a ca đi tới, cách kim trướng của Khang sư phụ không xa, ước chừng 400 thước, mới vừa đi gần trướng chỉ thấy Cao Vô Dung đứng ở bên ngoài, nhìn thấy bóng dáng của Sở Sở đầu tiên là sửng sốt, giống như nhìn thấy quỷ, rất là hoảng loạn, Sở Sở không có để ý, cùng ông ta chào hỏi muốn đi vào, Cao Vô Dung vội vàng ngăn Sở Sở lại, úp úp mở mở nói:
“Cách cách hay là trước không nên vào?”
Sở Sở vừa muốn hỏi tại sao, chỉ nghe thấy từ trong trướng mơ hồ truyền tới rên rỉ cùng tiếng thở dốc, Sở Sở dĩ nhiên hiểu đây là chuyện gì xảy ra. Mặt liền biến sắc, trong nháy mắt trong đầu giống như bị điện giật, hiện lên rất nhiều ống kính, Tứ a ca muốn nói lại thôi, ánh mắt đùa cợt của Đức Phi, Thập Tứ a ca tức giận bất bình, Thập Tam áy náy né tránh, cùng với câu “khoan dung mới là phong phạm” của Khang sư phụ hôm nay... hôm nay đều hiểu rồi.
Nguyên lai mình mới là đứa ngốc nhất, không phải nói người cuối cùng biết chồng có người bên ngoài là người bên gối mình ư, quả nhiên là danh ngôn chí lý. Lắc lắc đầu âm thầm nắm chặt bàn tay, tự nhủ mình tỉnh táo một chút, đây đều là kết quả mày tin tưởng vào tình yêu, tin tưởng vào đàn ông, mày tại sao lại trầm luân thành một phụ nữ ngu xuẩn khốn khổ vì tình chứ, đã mất đi tôn nghiêm không thể mất đi kiêu ngạo nữa.
Nghĩ đến chỗ này, nhìn Cao Vô Dung một cái, con ngươi mang ý lạnh làm Cao Vô Dung âm thầm kinh hãi:
“Vị cách cách này mình tiếp xúc thời gian không ngắn, mặc dù nói gia nhà mình làm như vậy cũng là chuyện không có cách nào khác, nữ nhân tới trận này cũng nên nhận, dù sao mình còn thụ sủng nhất, chỉ là náo một hồi không được tự nhiên coi như xong, thế nhưng nhìn vị này, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch tan đi mang theo nụ cười nhàn nhạt, làm trong lòng rất là run sợ.”
Nụ cười của Sở Sở hàm chứa châm chọc nói:
“Cao công công yên tâm, nô tỳ chỉ là đi vào nhìn một chút, cầm ít thứ sẽ không để công công khó xử.”
Cao Vô Dung đâu còn dám cản nàng, Sở Sở một bước liền bước đi vào, một mùi hương xông tới mặt làm Sở Sở bất giác nôn mửa, Tứ a ca cùng Trương cách cách ở trên giường trong trướng hiển nhiên là nghe đối thoại phía ngoài, đã ngưng tiếp tục dây dưa. Tứ a ca bên ngồi ở đầu giường, cái mền chảy xuống lộ ra những vết hôn trên người, phấn màu hồng phía trên dị thường rõ ràng, nhìn chằm chằm Sở Sở, ánh mắt chỉ có thoáng qua một chút áy náy cuối cùng, còn dư lại là dối trá vội vàng hốt hoảng, nữ nhân kia núp ở sau lưng Tứ a ca, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vừa thấy đã thương, nhìn Sở Sở trong mắt lại tràn đầy ác ý giễu cợt, Sở Sở ngược lại khẽ cười nói:
“Thì ra là Tứ gia tìm thấy giai nhân hợp ý rồi, sớm nói không phải tốt sao, cần gì bỏ tâm tư giấu giếm nô tỳ, gia mệt mỏi nô tỳ cũng mệt mỏi.”
Vừa nói cũng không nhìn hai người, đi tới bên trên trong rương, đơn giản cầm gói đồ nhỏ của mình, xoay người rời đi ra ngoài, phía sau một hồi xột xột xoạt xoạt làm Tứ a ca hô to:
“Đứng lại, Sở Sở nàng đứng lại cho gia, nghe gia giải thích...”
Sở Sở mới không để ý tới hắn, nhanh chóng dắt một con ngựa ở sau trướng, lật người ngồi lên, thúc vào bụng ngựa xông ra ngoài, đem Tứ a ca quần áo xốc xếch ở phía sau đuổi theo ra, xa dần sau lưng.
Danh sách chương