Lúc Mộc Cẩn tỉnh lại, người xung quanh rất nhốn nháo khiến nàng càng khó chịu hơn.
Nàng còn chưa kịp ngồi dậy thì một phụ nhân bên cạnh đã ấn nàng xuống: “Mộc Cẩn, mau nằm xuống nhanh cho nương, đứa bé đã không có cha nên con cũng không thể có chuyện gì được.”
Nói xong phụ nhân lại lau nước mắt: “Coi như con mặc kệ vợ chồng già chúng ta, con cũng không thể mặc kệ đứa bé.”
Mộc Cẩn thấy cả người choáng váng, thân dưới khẽ động đã đau nhức vô cùng.
Ngẩn người rất lâu nàng mới hiểu được chuyện mình đã xuyên không, không phải nằm mơ hay có người đùa ác. Nàng thật sự xuyên không mất rồi.
Cũng may bởi vì nguyên chủ vừa mới tang chồng, người trong phòng chỉ nghĩ là do nàng đau buồn quá mức.
Mộc Cẩn ngẩng đầu nhìn xung quanh, đến lúc nhìn thấy mặt phụ nhân đứng bên cạnh mới ngây ngẩn cả người.
Người kia thế mà lại rất giống người mẹ hiện đại của nàng, điểm khác biệt duy nhất chính là khuôn mặt của bà ấy có thêm mấy phần già nua tang thương.
Mộc Cẩn nhìn khuôn mặt đối diện, không kiềm được mà rơi nước mắt.
Vương Lý Thị ngồi trên giường vỗ xuôi theo lưng nàng, nói: “Ở cữ không nên khóc nhiều, con xem con gái con trai của con này.”
Nói xong thì có người bế đứa bé vừa sinh xong đến cho Mộc Cẩn, đứa bé vừa sinh màu đỏ nhăn nheo, không hề đẹp một chút nào.
Bây giờ nàng còn muốn khóc hơn.
Nàng có ký ức của nguyên chủ, mặc dù chỉ là những đoạn ngắn hơi mơ hồ.
Vị trí của nàng bây giờ tên là thôn Vương gia, người trưởng thành trong thôn đều mang họ Vương, phần lớn có quan hệ thân thích với nhau.
Nguyên chủ cũng có tên Mộc Cẩn giống như nàng, thậm chí nguyên nhân lấy tên là do sinh ra là khi hoa dâm bụt nở cũng giống nhau.
Nguyên chủ là con gái của một gia đình giàu có trong thôn, phụ thân tên là Vương Bảo Sơn. Thừa kế từ tổ tiên đến nay mấy chục mẫu đất, khi còn bé thì làm ruộng lại còn biết chữ. Sau đó cưới con gái nhà giàu Lý thôn bên cạnh, sinh hạ hai con trai một con gái. Người con gái chính là Mộc Cẩn, nàng còn có ca ca tên là Vương Sùng Văn, đệ đệ là Vương Sùng Vũ. Chẳng qua mùa màng năm đó không được tốt, mặc dù trong nhà không lo ăn uống nhưng cũng không dư dả cho bọn họ đi học thi khoa cử. Hai người chỉ theo phụ thân biết được vài chữ.
Vương gia xem như một nhà tiểu địa chủ. Mặc dù vẫn không bằng đại gia tộc nhưng gặp thời gian mùa màng tốt có thể sống rất no đủ, gặp năm xấu cũng không trở thành người chết đói.
Nguyên nhân gả Hứa Thiên Tứ là vì hắn là một tú tài trẻ. Nhà mới chuyển từ huyện đến nên là gia đình duy nhất trong thôn. Lúc này mọi người đều kính trọng người có học, gia đình hắn cũng không bị người khác khinh rẻ.
Sau này Hứa gia kết thân với Vương gia trong thôn, sau lưng cũng có người chống.
Nguyên chủ và Hứa Thiên Tứ Tứ thành thân được hơn một năm, đôi phu thê trẻ ngọt ngào như mật.
Nàng còn chưa kịp ngồi dậy thì một phụ nhân bên cạnh đã ấn nàng xuống: “Mộc Cẩn, mau nằm xuống nhanh cho nương, đứa bé đã không có cha nên con cũng không thể có chuyện gì được.”
Nói xong phụ nhân lại lau nước mắt: “Coi như con mặc kệ vợ chồng già chúng ta, con cũng không thể mặc kệ đứa bé.”
Mộc Cẩn thấy cả người choáng váng, thân dưới khẽ động đã đau nhức vô cùng.
Ngẩn người rất lâu nàng mới hiểu được chuyện mình đã xuyên không, không phải nằm mơ hay có người đùa ác. Nàng thật sự xuyên không mất rồi.
Cũng may bởi vì nguyên chủ vừa mới tang chồng, người trong phòng chỉ nghĩ là do nàng đau buồn quá mức.
Mộc Cẩn ngẩng đầu nhìn xung quanh, đến lúc nhìn thấy mặt phụ nhân đứng bên cạnh mới ngây ngẩn cả người.
Người kia thế mà lại rất giống người mẹ hiện đại của nàng, điểm khác biệt duy nhất chính là khuôn mặt của bà ấy có thêm mấy phần già nua tang thương.
Mộc Cẩn nhìn khuôn mặt đối diện, không kiềm được mà rơi nước mắt.
Vương Lý Thị ngồi trên giường vỗ xuôi theo lưng nàng, nói: “Ở cữ không nên khóc nhiều, con xem con gái con trai của con này.”
Nói xong thì có người bế đứa bé vừa sinh xong đến cho Mộc Cẩn, đứa bé vừa sinh màu đỏ nhăn nheo, không hề đẹp một chút nào.
Bây giờ nàng còn muốn khóc hơn.
Nàng có ký ức của nguyên chủ, mặc dù chỉ là những đoạn ngắn hơi mơ hồ.
Vị trí của nàng bây giờ tên là thôn Vương gia, người trưởng thành trong thôn đều mang họ Vương, phần lớn có quan hệ thân thích với nhau.
Nguyên chủ cũng có tên Mộc Cẩn giống như nàng, thậm chí nguyên nhân lấy tên là do sinh ra là khi hoa dâm bụt nở cũng giống nhau.
Nguyên chủ là con gái của một gia đình giàu có trong thôn, phụ thân tên là Vương Bảo Sơn. Thừa kế từ tổ tiên đến nay mấy chục mẫu đất, khi còn bé thì làm ruộng lại còn biết chữ. Sau đó cưới con gái nhà giàu Lý thôn bên cạnh, sinh hạ hai con trai một con gái. Người con gái chính là Mộc Cẩn, nàng còn có ca ca tên là Vương Sùng Văn, đệ đệ là Vương Sùng Vũ. Chẳng qua mùa màng năm đó không được tốt, mặc dù trong nhà không lo ăn uống nhưng cũng không dư dả cho bọn họ đi học thi khoa cử. Hai người chỉ theo phụ thân biết được vài chữ.
Vương gia xem như một nhà tiểu địa chủ. Mặc dù vẫn không bằng đại gia tộc nhưng gặp thời gian mùa màng tốt có thể sống rất no đủ, gặp năm xấu cũng không trở thành người chết đói.
Nguyên nhân gả Hứa Thiên Tứ là vì hắn là một tú tài trẻ. Nhà mới chuyển từ huyện đến nên là gia đình duy nhất trong thôn. Lúc này mọi người đều kính trọng người có học, gia đình hắn cũng không bị người khác khinh rẻ.
Sau này Hứa gia kết thân với Vương gia trong thôn, sau lưng cũng có người chống.
Nguyên chủ và Hứa Thiên Tứ Tứ thành thân được hơn một năm, đôi phu thê trẻ ngọt ngào như mật.
Danh sách chương