Khi đó Hứa Thiên Tứ cùng cha chồng nàng về quê cúng tổ, trên đường gặp phải bọn cướp, cha chồng chết ngay nhưng Hứa Thiên Tứ còn trẻ, cầm cự về được thôn Vương gia. Tuy vậy bị đâm mấy nhát, cố gắng hai tháng nhưng vẫn không qua khỏi.
Lúc đó nguyên chủ đang mang thai, vì biến cố liên tiếp nên thân thể càng suy yếu so với trước kia, trải qua rất nhiều khổ đau mới sinh ra được đứa bé.
Mộc Cẩn đoán đây là nguyên nhân khiến nàng xuyên đến đây.
Vương Lý Thị nhìn dáng vẻ con gái đau lòng không thôi, vốn dĩ gả nàng cho Hứa Thiên Tứ vì thấy hắn có học, sẽ có tiền đồ tốt trong tương lai. Con gái có thể sống những ngày tháng êm đẹp, không ngờ rằng mới thành thân được hơn một năm thì con rể đã mất.
Nếu lúc Hứa Thiên Tứ còn sống, con gái sinh được một trai một gái sẽ là chuyện tốt lớn.
Nhưng bây giờ mà nói thì là gánh nặng.
Con gái mới mười bảy, nếu chỉ sinh một đứa con gái thì chuyện tái giá không nhiều khó khăn. Thế nhưng sinh con trai sẽ khó hơn, dù sao đứa bé sau này còn phải lấy vợ, đến lúc đó sẽ loại về tiền bạc.
Mà hai năm nay mùa màng lại không tốt, không phải là hạn hán thì lũ lụt. Hoa màu trong ruộng ngày càng tệ, nhà mẹ ruột dù khá giả cũng nuôi hai đứa bé mới ra đời không dễ dàng gì.
Sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ, Vương Lý thị để con dâu cả đi nấu cơm.
Lúc này mùa màng đã xanh tươi, ruộng đồng cũng rộn ràng.
Nhà nàng có sáu mươi mẫu ruộng, tuy rằng đã mướn hai người giúp việc nhưng nam nhân trong nhà vẫn chăm chỉ làm việc.
Nếu không thì ngày tháng năm nào mới xong.
Buổi trưa cha nguyên chủ Vương Bảo Sơn đến thăm, trên tay xách một bình canh gà: “Nhà lão đại nấu, cho con gái bồi bổ thân thể.”
Nếu chỉ có Vương Lý thị giống mẹ ở hiện đại của Mộc Cẩn cũng được đi, dù sao cũng có thể nói là trùng hợp. Thế nhưng Vương Bảo Sơn cũng giống ba Mộc Cẩn đến bảy tám phần.
Chẳng qua do Vương Bảo Sơn làm việc dưới ruộng nhiều năm nên làn da sẫm màu hơn da ba nàng.
Mộc Cẩn nhìn thấy hai người bọn họ, rốt cuộc không kiềm được nên khóc lớn lên.
Mặc dù Vương Bảo Sơn đau lòng con gái nhưng bản thân vẫn là cổ nhân, không quen thân thiết với con nên hai cánh tay chỉ có thể ủ rũ buông thõng xuống.
“Mộc Cẩn đừng khóc mà, mặc dù mùa màng không tốt nhưng ta nuôi các con vẫn được.”
Vương Bảo Sơn chỉ nghĩ rằng Mộc Cẩn khóc vì bất lực trước thế sự rối ren.
Bốn tháng trước Thiên Tứ đi, vì hai năm nay mất mùa. Bên ngoài vì chiến tranh nên nạn trộm cướp thịnh hành, giá lương thực cũng đắt hơn ba bốn phần so với những năm trước.
May là có nhà mẹ ruột giúp đỡ, nếu không mấy tháng này nguyên chủ cũng rất túng quẫn.
Vương Bảo Sơn còn nói: “Chờ hết ở cữ con chuyển về nhà đi.”
Có lẽ hai người con trai sẽ có lời oán giận nhưng bây giờ còn chưa phân gia, tiền của nhà đều trong tay Vương Bảo Sơn nên bọn họ chỉ dám phàn nàn trong lòng.
Lúc đó nguyên chủ đang mang thai, vì biến cố liên tiếp nên thân thể càng suy yếu so với trước kia, trải qua rất nhiều khổ đau mới sinh ra được đứa bé.
Mộc Cẩn đoán đây là nguyên nhân khiến nàng xuyên đến đây.
Vương Lý Thị nhìn dáng vẻ con gái đau lòng không thôi, vốn dĩ gả nàng cho Hứa Thiên Tứ vì thấy hắn có học, sẽ có tiền đồ tốt trong tương lai. Con gái có thể sống những ngày tháng êm đẹp, không ngờ rằng mới thành thân được hơn một năm thì con rể đã mất.
Nếu lúc Hứa Thiên Tứ còn sống, con gái sinh được một trai một gái sẽ là chuyện tốt lớn.
Nhưng bây giờ mà nói thì là gánh nặng.
Con gái mới mười bảy, nếu chỉ sinh một đứa con gái thì chuyện tái giá không nhiều khó khăn. Thế nhưng sinh con trai sẽ khó hơn, dù sao đứa bé sau này còn phải lấy vợ, đến lúc đó sẽ loại về tiền bạc.
Mà hai năm nay mùa màng lại không tốt, không phải là hạn hán thì lũ lụt. Hoa màu trong ruộng ngày càng tệ, nhà mẹ ruột dù khá giả cũng nuôi hai đứa bé mới ra đời không dễ dàng gì.
Sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ, Vương Lý thị để con dâu cả đi nấu cơm.
Lúc này mùa màng đã xanh tươi, ruộng đồng cũng rộn ràng.
Nhà nàng có sáu mươi mẫu ruộng, tuy rằng đã mướn hai người giúp việc nhưng nam nhân trong nhà vẫn chăm chỉ làm việc.
Nếu không thì ngày tháng năm nào mới xong.
Buổi trưa cha nguyên chủ Vương Bảo Sơn đến thăm, trên tay xách một bình canh gà: “Nhà lão đại nấu, cho con gái bồi bổ thân thể.”
Nếu chỉ có Vương Lý thị giống mẹ ở hiện đại của Mộc Cẩn cũng được đi, dù sao cũng có thể nói là trùng hợp. Thế nhưng Vương Bảo Sơn cũng giống ba Mộc Cẩn đến bảy tám phần.
Chẳng qua do Vương Bảo Sơn làm việc dưới ruộng nhiều năm nên làn da sẫm màu hơn da ba nàng.
Mộc Cẩn nhìn thấy hai người bọn họ, rốt cuộc không kiềm được nên khóc lớn lên.
Mặc dù Vương Bảo Sơn đau lòng con gái nhưng bản thân vẫn là cổ nhân, không quen thân thiết với con nên hai cánh tay chỉ có thể ủ rũ buông thõng xuống.
“Mộc Cẩn đừng khóc mà, mặc dù mùa màng không tốt nhưng ta nuôi các con vẫn được.”
Vương Bảo Sơn chỉ nghĩ rằng Mộc Cẩn khóc vì bất lực trước thế sự rối ren.
Bốn tháng trước Thiên Tứ đi, vì hai năm nay mất mùa. Bên ngoài vì chiến tranh nên nạn trộm cướp thịnh hành, giá lương thực cũng đắt hơn ba bốn phần so với những năm trước.
May là có nhà mẹ ruột giúp đỡ, nếu không mấy tháng này nguyên chủ cũng rất túng quẫn.
Vương Bảo Sơn còn nói: “Chờ hết ở cữ con chuyển về nhà đi.”
Có lẽ hai người con trai sẽ có lời oán giận nhưng bây giờ còn chưa phân gia, tiền của nhà đều trong tay Vương Bảo Sơn nên bọn họ chỉ dám phàn nàn trong lòng.
Danh sách chương