Edit: LinhLan601

Beta: Min Heun

"Tiết Hàm, anh đừng khóc."

Giong nói Mộng Nhã tràn ngập đau lòng.

"Anh phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu lúc em nhìn thấy anh có chỗ nào không tốt, em nhất định sẽ ghét bỏ anh."

Tiết Hàm nghe cô nói, không đáp lại.

Mộng Nhã sờ đến tay hắn, cô dùng sức, bàn tay to thô ráp lập tức bị bàn tay nhỏ non mềm chồng lên.

Băng gạc trên tay cô bị nước mắt của Tiết Hàm thấm ướt.

Nhưng Mộng Nhã cũng không để ý. Cô dùng đầu ngón tay lộ ra bên ngoài vuốt ve tay hắn.

"Có phải anh bị thương hay không?" Mộng Nhã hỏi.

Tiết Hàm theo bản năng lắc đầu, nhưng hắn nghĩ đến Mộng Nhã hiện tại không thấy được, vội vàng nói: "Không có."

Tuy rằng giọng nói của hắn khàn khàn lại khô khốc, nhưng Mộng Nhã vẫn cười, nói: "Được rồi. Anh đương nhiên phải tốt chứ, đúng không? Vì em cứu anh nên mệnh của anh chính là của em. Nếu anh dám đối với chính mình không tốt, em sẽ......"

Mộng Nhã muốn nói " em sẽ không cần anh nữa ", nhưng những lời này cô như thế nào cũng không thể nói ra được.

Dừng một chút, Mộng Nhã nói tiếp: "Em sẽ đau lòng, rất đau."

Tiết Hàm sửng sốt, hắn cầm lấy tay Mộng Nhã, thành kính mà hôn lên đầu ngón tay cô.

"Được. Anh nhất định sẽ chăm sóc mình tốt."

Mộng Nhã đột nhiên giảo hoạt cười. Tuy rằng cặp mắt sáng ngời kia được giấu bên dưới bịt mắt, nhưng Tiết Hàm nhìn đến nụ cười vui vẻ của cô, cũng có thể đoán được biểu tình hiện tại của Mộng Nhã nhất định rất sinh động.

Lại nghe cô tiếp tục nói: "Vì thế cho nên thừa dịp em vẫn chưa tháo băng gạc trên mắt xuống, anh hãy nhanh chóng đi thay quần áo, thu thập chính mình thật tốt đi. Nếu như anh trở nên xấu trai, nói không chừng em liền đi tìm một soái ca Tiết Hàm khác."

Tiết Hàm rốt cuộc bị cô chọc cười: "Được."

***

Chờ đến khi cửa phòng bệnh được mở ra, Mộng Nhã mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, cô nhíu chặt mày, cắn răng, cố nén đau đớn toàn thân.

Hệ thống xuất hiện, thật cẩn thận cùng Mộng Nhã trao đổi: "Ký chủ, hiện tại năng lượng của ta không đủ, không thể giúp ngươi giảm bớt đau đớn. Thực xin lỗi."

Mộng Nhã chờ trận đau đớn này qua đi mới nói: "Không sao. Cảm ơn ngươi đã cứu ta."

Nếu không trong vụ nổ mạnh kia, cô hẳn phải chết là không thể nghi ngờ.

Cô cũng biết, thời điểm bản thân lâm vào hôn mê hệ thống cũng bị trọng thương, nếu không lúc này sẽ không yếu ớt như vậy.

Hệ thống được ký chủ thông cảm càng thêm tự trách: "Ta nhất định sẽ cố gắng thăng cấp. Chờ đến lúc năng lượng của ta gia tăng, tình trạng này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa."

Mộng Nhã cười: "Được, ta chờ ngươi."

Hệ thống đột nhiên nghĩ tới cái gì, vui mừng nói: "Điểm công lược đã đầy, ký chủ lợi hại lắm! Nhiệm vụ ở thế giới này nhanh như vậy đã hoàn thành."

Mộng Nhã lắc đầu, nói: "Cũng chúc mừng hệ thống đáng yêu của chúng ta, trận chiến đầu đã thành công!"

Mộng Nhã đang bị trọng thương, thân thể không tốt. Sau khi thuốc tê mất hiệu quả, thân thể cô rõ ràng cảm nhận được từng đợt đau đớn co rút.

Nhưng bởi vì đã ngủ quá lâu, lúc này cô có nhắm mắt lại như thế nào cũng không thể ngủ được.

Không hiểu vì sao đột nhiên trong đầu cô lại nhảy ra một câu --

"Sinh con chắc cũng không đau như thế này."

Khụ khụ, Mộng Nhã vội vàng xua đi suy nghĩ khủng bố này.

Cô còn nhỏ, vẫn là hoàng hoa đại cô nương, cái gì mà sinh với chả không sinh.

Thời điểm Tiết Hàm đến, liền nhìn thấy biểu tình kì quái của Mộng Nhã.

"Làm sao vậy? Nghĩ đến cái gì?"

Mộng Nhã buột miệng thốt ra: "Sinh con có phải rất đau hay không?"

Khụ khụ!!!

Cô muốn đem chính mình đập chết quá. Sao cô có thể trực tiếp hỏi ra như vậy cơ chứ? Thật sự cô không ám chỉ bất cứ chuyện gì!

Thật sự!

Cô hoàn toàn trong sáng. Rất rất trong sáng!

Đấy chỉ là nhất thời nói sai mà thôi! o(╥﹏╥)o

14/7/2018
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện