Edit: Mr.Downer

Lục Tư ở nhà liền trãi qua cuộc sống sinh hoạt của một trạch nam, trong khi đó, Tề Viễn cứ một ngày gọi ba cuộc điện thoại cho cậu. Hắn lo Lục Tư ở một mình ăn không ngon, ngủ không tốt, mặc dù cậu có bao nhiêu nhớ nhung, nhưng tất cả đều miễn cưỡng bị Tề Viễn mài cho sạch bách. Lục Tư nhìn điện thoại trong tay, thở dài một hơi, mỗi ngày tốn hết bao nhiêu tiền điện thoại, vậy mà hắn chỉ toàn gọi để nói nhảm.

Nhưng mà mọi việc đều có ngoại lệ, Tề Viễn không biết bận cái gì hai ngày nay, cũng không gọi điện thoại cho cậu. Lục Tư vốn dĩ cảm thấy được yên tĩnh rồi, chỉ có điều yên tĩnh chưa được một ngày thì cậu lại không tự chủ được mà lo lắng cho hắn, chủ động gọi điện thì tiếng báo máy bận vang lên.

Có phải anh ấy đang trên đường trở về hay không? Nhưng nếu anh ấy quay về sẽ làm ầm ĩ trước một tuần liền…

Tạo sự bất ngờ sao…

Lục Tư trong lòng không yên ngồi trên ghế sô pha, tai nghe âm thanh trên ti vi nhưng đôi mắt thì lại ngẩn người nhìn laptop. Đột nhiên, một trận chuông cửa dồn dập vang lên. Lục Tư lấy lại tinh thần, đặt laptop trên người xuống, chạy đi mở cửa.

“Tề Viễn…” Âm thanh của Lục Tư có chút ngạc nhiên.

Người đàn bà ngoài cửa cũng không nghĩ tới cửa sẽ mở, sửng sốt một chút liền rất nhanh phản ứng lại, suýt chút nữa xô đẩy Lục Tư vào trong.

Lục Tư lui về sau một bước khiến bà ta vồ hụt, cậu nhíu mày, vẻ mặt đề phòng nói: “Bà Trần, bà đến đây là gì?”

Nhiều năm không thấy, Đường Liễn Kỳ xuất hiện một lần nữa vẫn là dáng vẻ thô bạo như xưa, không thể không khiến người khác đề phòng. Bà Trần hung tợn trừng Lục Tư, ngón trỏ chỉ vào mặt cậu, run giọng nói: “Tao phải sớm biết, tao phải sớm biết… Mẹ mày không phải là thứ gì tốt, mẹ mày câu dẫn chồng tao, bây giờ đến lượt mày câu dẫn con trai tao! Cả nhà mày đều là thứ hồ mị tử!

“Bà nói cái gì đó?” Đường Liễn Kỳ mắng chửi Lục Uyển và lên án cậu, khiến cho cơn tức giận trong lòng Lục Tư càng không thể giải thích được, không biết bà ta đang làm ầm ĩ cái gì. “Bà còn nói lung tung, tôi phải mời bà đi ra ngoài!”

“A,” Đường Liễn Kỳ cười lạnh, tiện tay từ trong túi moi ra một tấm hình đặt lên bàn, ngón tay tô sơn đỏ tươi chỉ vào bức ảnh: “Mày nhìn cho kỹ vào, tao tìm được tấm hình này từ dưới gối trong phòng ngủ của con trai tao. Mày nhìn xem người trong ảnh này là ai, xem tao có phải nói bậy hay không!”

Lục Tư cầm lấy bức ảnh, người trong ảnh lại chính là cậu thời đại học!

Trong hình, cậu mặc áo thun trắng cùng quần jean, ánh mặt trời rọi xuống xuyên qua hàng cây, khuôn mặt cậu nhu hòa thanh tú, tuy không biểu lộ ra cảm xúc gì nhưng lại tràn ngập sức sống tuổi trẻ.

“Trần Tể Vũ, cậu ta…”

“Tao khuyên nó sớm tìm một đứa con gái nhà lành để kết hôn biết bao nhiêu năm trời, nhưng nó vẫn không chịu nghe. Nếu không phải tao đi đến chỗ ở của nó, thì sẽ không phát hiện được bí mật của đứa con ngoan này!” Đường Liễn Kỳ căm ghét, liếc mắt nhìn Lục Tư, căm hận nói: “Tụi mày sao có thể làm ra chuyện như vậy!”

Lục Tư đã nghe qua lời thổ lộ của Trần Tể Vũ dành cho cậu, nhưng phải đối mặt với mẹ của đối phương lại là một chuyện khác, Lục Tư nhất thời không biết nên nói cái gì. Trong ti vi, tiếng phim truyền hình vẫn phát ra, nữ chính khóc lóc như mưa, cãi nhau cùng nam chính.

Đường Liễn Kỳ nhìn một vòng quanh căn hộ không lớn không nhỏ của Lục Tư, hoàn toàn khinh bỉ nói: “Mày xem chỗ ở bây giờ của mày, lúc trước còn nói chắc như đinh đóng đột rằng không muốn chung sống với gia đình tao, cuối cùng lại câu dẫn Trần Tể Vũ nhà tao! Mày thì có thể có bao nhiêu thanh cao chứ, hoàn toàn đúc từ một khuôn ra giống như mẹ mày!”

“Bà Trần, tôi là hậu bối nên mới kính bà, gọi bà một tiếng bà Trần, thế nhưng bà có xứng đáng với cái xưng hô này không, tôi nghĩ chính bà rõ ràng nhất. Địa vị bây giờ của bà từ đâu mà có, chắc không cần tôi nhắc lại đâu.”

Sắc mặt Đường Liễn Kỳ trắng bệch, không tự chủ lùi lại một bước, tay đỡ trên bàn: “Mày, mày uy hiếp tao.”

Trong ánh mắt Lục Tư lóe lên một tia bực mình, lạnh lùng nói: “Đúng, vậy thì thế nào, tôi đã nói rõ ràng tôi sẽ không quay về Trần gia, tôi đối xử lịch sự với bà, nhưng bà đối xử với mẹ con tôi như thế nào. Bà chưa rõ ràng chân tướng mọi chuyện, lại chạy đến đây vênh váo, bà cho rằng tôi vẫn là đứa nhỏ năm đó để mặc cho bà bắt nạt hay sao, không phải mỗi người đều giống bà, đều xem Trần gia là của riêng mình.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến âm thanh đập cửa, người bên ngoài hiển nhiên vô cùng sốt ruột: “Lục Tư, Lục Tư, cậu mau mở cửa! Lục Tư!”

“Vừa khéo,” Lục Tư đi ra cửa, thản nhiên nói, “Con trai bà đến đây, tại sao bà không thử lắng nghe xem cậu ta sẽ nói thế nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện