Edit: Mr.Downer

Trần Tể Vũ nhìn thấy Lục Tư, ngay lập tức bắt lấy cánh tay cậu, vội vàng hỏi: “Lục Tư, mẹ tôi có phải đến tìm cậu? Cậu vẫn ổn chứ?”

Lục Tư không trả lời, nghiêng người cho Trần Tể Vũ đi vào. Vừa liếc mắt vào phòng khách, Trần Tể Vũ lập tức phát hiện ra Đường Liễn Kỳ, vội vàng chạy tới, tức giận nói: “Mẹ, con đã nói với mẹ có chuyện gì thì mẹ cứ bảo với con, đừng đi tìm Lục Tư.”

Đường Liễn Kỳ nhìn thấy con trai, viền mắt liền đỏ thành một vòng, vỗ ngực của mình, nói: “Đồ con cái bất hiếu! Mày còn che chở nó, trong mắt mày còn có mẹ mày hay không! Mày thích ai không thích lại cố tình đi thích nó!”

“Mẹ! Lục Tư rất tốt, mẹ đừng nói nữa. Là con thích cậu ấy, chỉ là con đơn phương thôi, cậu ấy đã sớm có người mình thích rồi.” Tuy rằng đây đều là sự thật, nhưng khi chính miệng Trần Tể Vũ nói ra những lời này, y vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng.

Lục Tư ở bên cạnh lạnh lùng chứng kiến, chỉ cảm thấy buồn cười không nói ra được.

Đường Liễn Kỳ hận cậu và mẹ cậu cả đời, bà ta cho rằng bọn họ đã đoạt đi tất cả những gì vốn thuộc về bà ta, thế nhưng kết quả chỉ nhận được một hồi chê cười. Bà ta hận thù một đời, khổ sở cả một đời, muốn làm khó bọn họ, nhưng cũng tự làm cho bản thân cảm thấy khó chịu.

“Me, đừng làm rộn.” Trần Tể Vũ thay đổi sắc mặt, “Không có liên quan gì đến Lục Tư, Lục Tư không có sai. Là con không đúng, chúng ta về nhà đi…”

Sắc trời dần tối, màn đêm chậm rãi buông xuống, dần nuốt chửng ánh sáng trên bầu trời. Ngoài cửa sổ ầm ĩ âm thanh của học sinh tan học cùng người đi làm về nhà. Lục Tư ôm đầu gối, không nhúc nhích ngồi trên ghế sô pha. Đèn trong phòng không mở, tạo nên một mảnh u ám giống như bên ngoài.

Ti vi vẫn chưa tắt, phim thần tượng đã hết từ lâu, đổi thành quảng cáo trước bản tin thời sự. Mùa đông đêm dài, trời tối đến sớm, hiện tại cũng chỉ mới bảy giờ.

Điện thoại di động vang lên, vì không có ai để ý nên màn hình lại tối đen. Không lâu sau, một ai đó gọi điện tới, Lục Tư mới có phản ứng.

“Alo, chào ngài.”

Tề gia nằm trong một khu biệt thự nhỏ xa hoa ở phía đông thành phố S. Đằng trước Hoa An Lệ đa phần là nhà cao tầng, cách một hàng cây xanh, mặt sau là các tòa biệt thự rộng lớn. Trong tiểu khu, phong cảnh tràn ngập màu xanh mát của cây cối vô cùng đẹp đẽ, an ninh cùng riêng tư của từng gia đình cũng được đặc biệt chú ý, rất nhiều người có tiền đều sẽ chọn nơi này.

Sau khi xuống xe, đập vào mắt Lục Tư là một hồ nước ngoài trời đã kết băng, một bên là hoa viên của Tề gia. Khí lạnh ngày đông vừa khéo làm cho cây mai vàng nở. Những bụi cây hoa hồng hòa mình vào bóng đêm, thấp thoáng những bông mai vàng. Gần hàng rào chạm trổ hoa văn là những đóa quân tử lan* đáng yêu đang nở rộ.

*quân tử lan

01300000178518124303736487470

“Cảm ơn chú.” Lục Tư nói cảm ơn với người tài xế đã đến đón cậu.

Tài xế hơi gật đầu, lái xe về phía ga ra.

Trước cửa chính đã có quản gia đứng sẵn đợi cậu, sau khi nhìn thấy Lục Tư, ông cung kính chào hỏi cậu, mở cánh cửa lớn khắc kim màu đen, mời cậu đi vào. Trang trí nội thất trong biệt thự chỉ có thể dùng bốn chữ “nguy nga lộng lẫy” để hình dung, toàn bộ biệt thự đều giống như đang phát sáng, cực kỳ xa hoa, cực kỳ tráng lệ.

Lục Tư không nhìn kỹ, dưới sự chỉ dẫn của quản gia, cậu câu nệ lên lầu, đi tới cửa thư phòng. Hít sâu một hơi, Lục Tư nhẹ nhàng gõ cửa hai lần, bên trong truyền đến một thanh âm trầm ổn mà uy nghiêm.

“Mời vào.”

Lục Tư đứng trước chiếc bàn đọc sách rộng lớn, Tề Huy mắt đeo kính, đang luyện thư pháp, thấy cậu tiến vào cũng chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, rồi lại tiếp tục luyện chữ.

Lục Tư chắp tay sau lưng, nắm chặt lại, nói: “Tề tiên sinh, chào ngài.”

Tề Huy không để ý tới cậu, rèm cửa ám sắc buông xuống, ánh đèn thủy tinh trên trần soi rõ từng ngóc ngách trong phòng, Lục Tư cũng không nói gì thêm, yên tĩnh chờ Tề Huy viết xong.

Cuối cùng cũng thu bút, Tề Huy đặt bút lông lên trên giá, cầm lấy tờ giấy thổi nhẹ, thì thầm: “Tư nhĩ vi sồ nhật, cao phi bối mẫu thì. Đương kim phụ mẫu niệm, kim nhật nhĩ ứng tri.”*

*Đây là hai câu thơ trong Yến Thơ Kỳ Lưu Tẩu do Bạch Cư Dị thời Đường sáng tác, mượn hình ảnh song yến để khuyên những người con không quan tâm đến thống khổ của cha mẹ mình mà một mình cao chạy xa bay, rời bỏ họ. Dịch nghĩa của hai câu thơ trên đại khái là: “Nhớ lại thuở còn bé, khi chưa thể bay cao chỉ biết dựa trên lưng cha mẹ. Lúc đó chỉ biết đến cha mẹ mình, nhưng liệu bây giờ ngươi có còn biết hay không.” (Mình dốt thơ kinh khủng, tra nghĩa mấy thứ này đúng là cực hình, nên có chỗ nào sai xin các bạn bỏ qua cho.)

“Cậu thấy thế nào?”

Lục Tư không biết Tề Huy ám chỉ câu thơ hay chữ viết, đành phải hàm hồ nói: “Rất tốt…”

Tề Huy lắc đầu, cười nói: “Tề Viễn từ xưa đến nay đều không nghe lời, muốn nó kết hôn thì nó không muốn lấy, muốn nó tiếp nhận Vạn Huy thì nó cũng không chịu nhận. Tại sao nó lại không vâng lời như thế?”

Tề Huy mặc dù cười nói, nhưng không để làm lơ thâm ý cùng lãnh ý trong lời nói của ông ta. Tề Huy chỉ trích con trai mình, tuy nhiên, câu hỏi cuối cùng lại giống như chất vấn Lục Tư, chất vấn cậu tại sao lại muốn làm nhiễu loạn cuộc đời của Tề Viễn, làm nhiễu loạn kế hoặch của Tề Huy.

“Tề Viễn… Tề Viễn rất tốt.” Lục Tư chỉ có thể nói vậy.

“Hừ, nó đương nhiên là tốt rồi.” Trong ánh mắt Tề Huy chợt lóe lên một tia sáng, “Nó dốc toàn lực thoát khỏi khống chế của tôi để ở cùng với cậu, làm sao có thể không tốt cho được?”

“Anh ấy, anh ấy là con trai ngài, tại sao ngài lại muốn khống chế Tề Viễn? Anh ấy cũng phải có cuộc đời của chính mình.”

Tề Huy khinh bỉ nói: ” Tề Huy tôi cả đời này chỉ tin chính mình, cái gì cũng cần phải nắm trong tay quyền lợi cùng lợi ích, tại sao lại có thể cần thứ tình cảm cha con với Tề Viễn?”

Lục Tư nghe nói như thế, trong lòng không chút nào dễ chịu. Không những vì những lời lẽ xem thường Tề Viễn của Tề Huy, mà còn vì biết rõ Tề Huy vẫn luôn không coi Tề Viễn là con trai mình trong suốt nhiều năm qua. Tề Viễn trong mắt ông ta chỉ là một con rối, một loại công cụ.

“Nếu như tôi muốn cậu rời khỏi nó, cậu sẽ sao?”

“Sẽ không.”

Tề Huy không tức giận, chỉ gật đầu: “Thế nhưng cậu xem, nó vì cậu mất đi tất cả. Nó vốn thuộc về nơi này, nhưng bây giờ lại cùng cậu chen chúc trong một căn phòng nhỏ cũ kỹ chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ. Nó có thể có tất cả, nhưng chỉ vì cậu mà vứt bỏ hết mọi thứ.”

“Cái này không phải là điều Tề Viễn mong muốn. Tề Viễn không phải ngài, nếu như ngài quả thực hiểu rõ anh ấy, thì sẽ biết mong muốn của anh ấy chưa bao giờ giống với ngài.”

“Cậu biết nó rất rõ? Vậy cậu có biết khi nó ở nước ngoài gặp phải cướp, còn suýt nữa bị đâm chết hay không?”

“!” Lục Tư mở to hai mắt, kinh hãi nhìn Tề Huy.

Biểu tình không thể tin được của Lục Tư khiến Tề Huy hài lòng, ông ta cười khẽ, lấy một tập hồ sơ từ trong ngăn kéo đưa cho Lục Tư. Cậu mở ra xem, là một báo cáo nghiệm thương được viết bằng tiếng nước ngoài cùng với một số thuật ngữ chuyên môn. Tuy cậu xem không hiểu, nhưng bên trong còn đính kèm vài bức hình Tề Viễn quấn băng gạc nằm trên giường bệnh cùng với hình ảnh đặc tả vết thương rõ ràng.

“Đây là… Chuyện gì đã xảy ra?” Tay cầm bức ảnh của Lục Tư run rẩy, cậu phải dùng rất nhiều khí lực mới có thể phát ra tiếng.

Trên mặt Tề Huy xuất hiện một loại cảm giác hưng phấn khó có thể diễn tả bằng lời: “Sau khi cảnh sát đến, nó đã bất tỉnh. Kẻ xấu đường cùng mạt lộ nên mất đi khống chế, nhặt lấy con dao đâm nó một nhát. Thời điểm bệnh viện liên hệ với tôi, cậu có biết tôi cảm thấy thở phào không? Tôi còn đặc biệt nhờ bệnh viện gửi báo cáo nghiệm thương cùng ảnh chụp đến cho tôi.”

Lục Tư cảm thấy vô cùng phẫn nộ lẫn khiếp sợ không gì sánh nổi với ý nghĩ của Tề Huy, cậu không nhịn được quăng bức ảnh lên bàn, đè nén âm thanh nói: “Ông biết ông đang làm gì không?! Anh ấy là con trai ông! Ông không thích anh ấy, nhưng sao ông có thể nhìn thấy anh ấy ở trong hoàn cảnh nguy hiểm mà còn làm ra những chuyện này?!”

“Tại sao tôi lại phải muốn cứu nó? Đây là dạy dỗ cho nó biết, nó không nghe lời tôi thì sẽ phải trả giá thật đắt.”

“Ông là người cha ích kỷ nhất tôi từng thấy! Nếu như anh ấy nghe lời ông, sống cuộc đời do ông sắp đặt, tôi sợ anh ấy đã sớm mất mạng rồi. Cả đời này, tôi cũng sẽ không bao giờ rời khỏi Tề Viễn, cho dù ông có dùng bất cứ thủ đoạn gì đi chăng nữa.”

Đi tới trước cửa, Lục Tư xoay người lại nói: “Không quan tâm ông đối với người con trai này có rất nhiều bất mãn hay không, nhưng dù sao Tề Viễn vẫn là đứa con trai duy nhất của ông. Hổ dữ còn không ăn thịt con, ông thật sự không có một chút tình cảm nào với anh ấy hay sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện