Hắc Anh mang theo tâm tình mình đã thoát nạn từ từ mở mắt ra.
Đặp vào mặt hắn đầu tiên là hai cái vòng tròn màu bạc.
Kết nối hai cái vòng tròn là một sợi sích màu bạc ngắn.
Giữa sợi xích bạc lại có một khối vuông bên trong lấp lóe điện quang.
Bên cạnh vật này còn có một bàn tay trong suốt lưu chuyển ánh sáng trắng óng ánh.
Bàn tay này cầm lấy nó và lơ lững giữa chừng không.
Thứ này không hề xa lạ gì đối với giới dị nhân và dị cảnh.
Chính là còng điện từ trường chuyên khắc chế dị năng lực của dị nhân, thậm chí đối với tu tiên giả cũng có tác dụng nhất định.
Mắt Hắc Anh mở lớn như muốn lòi ra.
Tròng mắt liếc sang bên phải, hơn trăm cái còng điện trường đang được cầm bay lơ lửng.
Lại liếc mắt sang bên trái cũng có mấy chục cái còng điện trường.
Hắc Anh không kịp nhăn nhó vội bật dậy định bỏ chạy.
Bởi vì trước mặt hắn không chỉ có mấy cái còng mà thôi.
Trước mắt hắn còn có tận tám người đang bay lơ lửng.
Khả năng bay này hắn cũng có nghe nói tới, chỉ những dị nhân đạt cấp độ 50 trở lên mới làm được.
Dị nhân cấp 50, mạnh hơn hắn - một kẻ chưa thể bay là chắc chắn.
Tám người này trong đó ngoài trừ Nhã Hân và Tiểu Ly phải nhờ Hắc Vận chụp vai kéo bay lên thì năm người còn lại, ai cũng có thể tự mình bay lơ lững.
Thậm chí còn có một cô gái cực kỳ xinh đẹp vừa đứng trên thảm đen bay vừa múa vũ điệu quái dị rung rung giật giật như bị bệnh.
Cái thảm của cô gái này trong như trong câu chuyện nghìn lẻ một đêm nhưng lại có thêm vô số cánh quạt nhỏ hoặc đứng hoặc nằm đang quay tít nhưng lại không có âm thanh gì phát ra.
Cả tám người điều không vang chút tiếng động, mang theo ánh mắt trào phúng mà lơ lửng ở đó như hồn ma nhìn Hắc Anh diễn trò giả chết.
Định bỏ chạy nhưng nhìn lại thì… Mặt Hắc Anh đen lại, tuyệt vọng, buông tay chịu trói.
Trong tám người này còn có cả tên lúc đầu xuất hiện vứt bay tảng đá khổng lồ che chắn cửa hang mà hắn sợ, thêm vào bốn người khác không yếu hơn.
Hắn làm sao dám phản kháng.
Vốn nghĩ giả chết có thể đợi được ba cô bé cứu người, bắt đàn em hắn xong thì sẽ bỏ đi vì dù sao ở đây chỉ còn lại một cái xác của một tên dị phạm là hắn mà thôi.
Ai dè không thể qua mắt được mấy kẻ đứng sau ba cô bé được.
Lúc đầu hai cô bé kinh nghiệm chiến đấu non trẻ hắn có thể không sợ, nhưng mà nháy mắt sau hai cô bé lại phối hợp tốt như vậy khiến mình bị thương, hắn liền biết xung quanh vẫn âm thầm có người quan sát chỉ dẫn cho hai nhóc này.
Lại nhớ tới Nguyễn Văn Chiến lúc trước xuất hiện, hắn liền lo nghĩ ‘Chỉ sợ hôm nay mình không thoát được’.
Một kế nảy ra, giả chết.
Tiếc thay cho tên này.
Hắn giả chết quả thật qua mắt được Nhã Hân, Tiểu Ly, Hắc Vận.
Thậm chí là Nguyễn Văn Chiến đang quang chiến cũng bị lừa.
Ba người khác là Phong Nha, Thủy Nha, Hỏa Nha được Nhiễm Nam kéo đi theo lần này cũng bị lừa nốt.
Bọn họ lúc này cũng tu luyện tới cấp 50, điều có thể tự bay được và có cảm ngộ đầy đủ.
Hắc Anh lừa được tất cả nhưng lại không qua được mắt Nhiễm Nam.
Cậu ta tu là mệnh lực, cảm giác nhạy cảm với sinh mạng sống rất mạnh.
Dù Hắc Anh giả chết rất thật, đến cả hơi thở, nhịp tim vâng vâng điều biến mất nhưng cậu chàng vẫn phát hiện được trò lừa dối.
Vết thương ở bụng của Hắc Anh, bề ngoài máu me be bét thật ghê người.
Nhưng sâu bên trong rõ ràng đang nhanh chóng liền lại, hồi phục.
Chết rồi còn có thể dùng dị năng chữa thương sao? Thế là cậu ta truyền âm cho mọi người, tặng cho Hắc Anh một sự ngạc nhiên khi bò dậy.
“Anh Nhiễm Nam.
Sao anh kéo theo nhiều người quá vậy? Chú Chiến, Chú Phong, Chú Thủy, Chú Hỏa.
Anh gọi hết mọi người tới à” Nhã Hân dẩu môi nói.
Được nhiều bảo kê như vầy khiến cô bé giảm hẳn cảm giác thành tựu siêu anh hùng bắt giặc của mình a.
Hầu như trừ Lục Hồng Huấn, Khổ Ca, Lão Nhân và các mẹ, các dì, những người mà cô bé biết điều bị Nhiễm Nam gọi theo.
Nhiễm Nam nhìn Nhã Hân, cười cười nghĩ ‘Mình không tiện ra mặt, nếu không phải ở đây không đông người ngoài và lại là đêm trong rừng sâu mình cũng sẽ không hiện thân.
Nguyễn Văn Chiến lại không có phòng ngự mạnh như mình nên dĩ nhiên phải gọi theo nhiều người cho chắc ăn, để bảo đảm an toàn cho Nhã Hân và Tiểu Ly rồi’
“Em cứ làm siêu anh hùng của em đi, bọn họ giúp em tìm bọn xấu rồi giao cho em xử lý.
Được không?” Nhiễm Nam hỏi bằng truyền âm.
“Vậy còn dễ nói.
Hi hi” Nhã Hân cười tươi rồi sau đó cùng Tiểu Ly tung tăng được Hắc Vận mang theo bay khỏi rừng đêm.
Nhiễm Nam phẩy tay.
Thủy Nha gật đầu, tất cả các còng điện trường bị mấy mấy bàn tay thủy linh lực trong suốt điều khiển ào ào lên, chụp vào khắp người Hắc Anh, cho tên này thành giá trưng bày còng của dị cảnh.
Sau đó từng bàn tay liền đồng loạt thao tác, kích hoạt năng lượng của còng điện trường, tia điện chớp lóe, có một trường lực kỳ lạ bao lấy các còng làm phá hoại khả năng vận dụng dị năng của Hắc Anh.
Mấy bàn tay linh lực đang tiếp xúc còng điện trường bụp bụp mấy tiếng vang lên rồi vỡ thành nước.
Nước chưa rơi tới đất thì hóa thành khí rồi tan biến mất.
Hắc Anh chính thức sa lưới.
Sau đó Phong Nha thu hồi phép thuật, những khối chân không đang bao bọc mấy cánh quạt của thảm thần khí dưới chân Nhiễm Nam biến mất.
m thanh từ các cánh quạt liền phát ra vù vù.
Phong Nha tu linh lực phong hệ hay đúng hơn là một dạng lực lượng áp suất di chuyển không cần tới nhiệt độ hay chất khí dẫn.
Việc thi triển phép tạo gió đa chiều đẩy hết vật chất trong một vùng không gian nhỏ tạo thành chân không đối với anh ta là chuyện bình thường.
Nếu anh ta cấp độ đủ mạnh thì thậm chí thổi bay trái đất đi cũng có thể làm được.
Nhờ khối chân không duy trì liên tục mà giúp Nhiễm Nam che giấu tiếng cánh quạt, không để Hắc Anh trước khi mở mắt ra nghe được.
Phong Nha lại nhanh chóng làm phép khác, tạo ra luồng gió xoay vòng mạnh mẽ, mang theo Hắc Anh nhập bọn chung với bốn tên đàn em của hắn cũng đang bị luồng gió khác quây trên không trung khu rừng.
Ở bên cạnh đó còn có luồng gió khác nữa đang đỡ mấy cô cậu bé bị bắt cóc.
Chuyện xong giải tán.
Mấy nạn nhân bị bắt cóc được đưa đến đồn công an.
Bốn tên đàn em và Hắc Anh cũng bị vứt trong khu vực tạm giam chờ Cục Phòng Vệ tới kéo đi.
Cơ thể Nhã Hân di chuyên qua lại như thể đang ngồi trên một chiếc xe kéo ở trước song sắt, ánh mắt ngời ngời nhìn qua nhìn lại Hắc Anh ở phía bên kia trong phòng tạm giam.
“Nói đi.
Bọn xấu mấy người bắt cóc con nít định bán đi đâu? Bán cho ai? Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng”
“Phải đó, trả lời đi thì miễn được cái đau thể xác, nếu không, hì hì, Hân, cậu cho tớ thử nghiệm mấy trò tra tấn anh Khổ Ca đã dạy tớ nhé? Mà cậu hỏi tên này xem sao cái mặt hắn như con nít mới đẻ kỳ vậy? Đi trong đêm ai mà nhìn thấy chắc đứng tim chết mất.” Tiểu Ly ngồi trên một cái ghế, gậm nhấm một cây kẹo nhìn Nhã Hân điều tra tội phạm.
“Ừhm ừhm Grưừ” Hắc Vận lúc này lại không phải là cô gái 16 tuổi nữa mà đã biến thành một con chó mực không lông to như loài hổ trưởng thành chở Nhã Hân ngồi trên lưng bước tới bước lui.
Thi thoảng còn nhe răng nhọn hù dọa mấy tên đàn em của Hắc Anh và vài tên du thủ du thực khác ở trong phòng tạm giam của sở cảnh sát huyện.
“...” Hắc Anh xụ mặt.
Sĩ khả sát bất khả nhục nha.
Mặt người ta sinh ra vốn thế, bộ ta muốn hay sao?
---[1]---
Gió lạnh đêm khuya, bán nguyệt xạ quang.
Nhiễm Nam với thân thể siêu đại mỹ nữ ngồi trên nóc nhà của cục cảnh sát huyện, đón gió ngắm sao.
Mái tóc dài bay bay mềm mại như dãi huyễn lụa trong bóng trăng.
Lông tơ trên mặt thoải mái với luồng khí lạnh ban đêm.
“Xem ra khu này sắp có trời mưa” Nhiễm Nam đưa tay chụp chụp những làn gió lạnh vô hình trong không trung.
Cảm giác không khí xung quanh ngày càng lạnh hơn, nhìn lên trời thấy mây đen đang kéo tới chậm rãi, dần che khuất ánh trăng liền biết sắp có mưa.
Lòng khoan khái.
Nhiễm Nam dường như nghĩ đến các thi sĩ ngày xa xưa đứng trong đình viện ngắm cảnh mưa rơi, nhất bộ nhất câu, từng tuyệt tác thơ ca ra đời cũng trong những cơn mưa đêm khiến người bồi hồi thế này.
Nỗi nhớ Huỳnh Ni, sự thôi thúc mong mỏi có tin tức hạ lạc của Chân Tâm để đập tên khốn chen ngang vào này ra bả.
Nguyệt Dạ cứng cỏi, Meow Meow lầy lội, Hoa tinh nghịch, Niệm e dè, Nhã Hân ngây thơ, Tiểu Ly tiểu hung hăng, âm mưu của các quốc gia, sắp đặt của Lục Hồng Huấn, nhóm siêu anh hùng của mình.
Tất cả những lo nghĩ đó quyện vào thành một tiếng thở dài của Nhiễm Nam.
Cậu ta thật muốn tuôn ra những câu thơ bất hủ để diễn đạt nổi lòng mệt mỏi của mình.
Mệt mỏi này đã manh nha từ sau khi Hồng Nhan và hai đứa con chưa đủ tháng của Nhiễm Nam chết đi khiến cho Nhiễm Nam từ trong ăn chơi trác táng thức tỉnh.
Sau khi diệt xong phân đà Đông Nam Hội ở Việt Nam rồi Meow Meow và Huỳnh Ni trà trộn vào tổng đà của kẻ địch, xa các nàng và còn phải mạo hiểm ở quần đảo Hoàng Sơn.
Sự chán ghét tranh đấu trong lòng cậu ta đã hình thành rồi lớn dần.
Chỉ là người trong giang hồ thân bất do kỷ.
Không vì lý do này thì cũng có nguyên do khác ép ngươi phải gặp sóng gió, phải tranh đấu.
‘Sau khi cứu được Ni, mình sẽ tìm xem có cách nào giải quyết di chứng của Ma Hóa hay không rồi mang mọi người ẩn cư ở một quốc gia hẻo lánh nào đó yên lặng tu luyện sống tới thiên trường địa cửu với các nàng mới được’ Nhiễm Nam nhìn trăng sắp bị mây mưa che lấp rồi âm thầm quyết định giống với Huỳnh Ni khi trước.
“Thế nào, em học được bài học gì thông qua trận chiến vừa rồi?” Nhiễm Nam liếc mắt nhìn một cái bóng xinh xinh nhỏ nhỏ, cái đầu tròn tròn đang buồn bực bấu vào mấy gờ tường của cục cảnh sát mà trèo lên, như con sóc trèo cây, phóng nhanh lên nóc nhà, cười cười hỏi.
“Anh Nam xấu.
Sao không mang em bay lên đây? Để người ta trèo mệt bở hơi tai” Nhã Hân lè lưỡi thở phì phò.
Cặp mắt láo liên, trán nhăn lại cố gắng nặng ra mấy giọt mồ hôi.
Tiếc là dưới cái nhìn muốn cười mà không dám cười của Nhiễm Nam, mãi vẫn không có giọt mồ hôi nào rịn ra khiến Nhã Hân quê đỏ mặt.
“Em cấp 30 rồi nha.
Nhún chân cái là nhảy lên tới đây rồi, cần gì phải trèo?” Nhiễm Nam nói.
“Hứ” Nhã Hân ngoắt đầu nhìn lên trời không thèm trả lời.
Không khí yên lặng một chút.
Nhã Hân không nhịn được sự trầm lặng liền mở miệng nói “Anh Nhiễm Nam.
Linh tu như em với Tiểu Ly, tốc độ di chuyển, sức mạnh cơ thể điều yếu ớt quá, nếu bị áp sát gần như thua chắc.
Vậy phải làm sao hả anh?”
“Ha ha.
Nhận ra điểm yếu của mình rồi sao? Em muốn làm anh hùng thì phải chiến đấu với rất nhiều kẻ xấu.
Cho nên việc nhận ra điểm mạnh, điểm yếu của mình là rất quan trọng.
Từ đó mới có chiến thuật chiến đấu hợp lý dẫn tới chiến thắng được.
Ngoài ra, trừ khi không có cách nào hoặc địch nhân tới quá bất ngờ nếu không thì trước khi chính thức chiến đấu cũng phải tìm cách thử xem đối phương có điểm mạnh điểm yếu gì thì mới có kế sách chính xác.
Lần này nói xem em phạm sai lầm gì? Nói đúng thì anh trả lời em làm sao để bổ sung yếu điểm linh tu giả cho em biết.”
Nhiễm Nam nhớ lại kinh nghiệm vài lần vào sinh ra tử của mình, liền bắt đầu dẫn đường cho Nhã Hân.
Chính bản thân cậu ta ngày trước cũng lao đầu vào nguy hiểm chứ có thèm thăm dò trước chút gì đâu.
Nhưng mà kẻ mệnh tu thì có tư cách như vậy, kế hoạch an toàn quá lại không thể khiến bản thân chiến đấu phấn khích mà thăng cấp được.
Còn linh tu giả, cơ thể yếu ớt không nói, trừ khi công pháp quái dị như Chân Tâm nếu không khả năng khôi phục thật quá yếu, rất dễ chết trong tay địch nhân.
“Uhm… Là bọn em đứng gần tên người xấu đó quá phải không? Với lại anh mới nói đó, bọn em không tìm hiểu kỹ khả năng của địch nhân?” Nhã Hân đưa ngón tay lên môi dưới nhịp nhịp, nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói.
“Đúng rồi đó.
Tên đó là dạng cơ bắp cận chiến.
Bọn em tới gần không khác gì giao địa lợi vào tay hắn.
Rừng đêm, linh tu giả phản ứng tinh thần thì đủ nhạy nhưng phản ứng cơ thể thì không, nơi thiếu sáng như vậy chẳng khác nào thiên thời cũng thuộc về tên đó.
Nếu không có bọn anh theo bảo kê, không có anh trợ giúp, tức là không có sự nhân hòa cực mạnh ủng hộ em và Tiểu Ly thì bọn em lần này chắc chắn thất bại.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Ba yếu tố này không chỉ áp dụng cho đánh trận mà cả đánh nhau cũng phải cân nhắc.
Em phải nhớ kỹ đó”
“Em nhớ rồi.
Anh mau nói cho em biết cách cải thiện điểm yếu của linh tu trong chiến đấu đi.
Tên có cái mặt em bé đó đã khai ra bọn mua trẻ em bị bắt cóc rồi.
Em muốn dẫn biệt đội Oách Xà Lách đi bắt lũ xấu xa này” Nhã Hân chồm qua lay lay cánh tay Nhiễm Nam, mắt to long lanh ngước nhìn cậu ta.
Thực tế chả có bọn người mua trẻ em bắt cóc nào bị khai ra cả.
Hắc Anh chỉ khai ra bang hội Sọ Lóc của Ma Cẩu mà thôi.
Tên khốn này muốn hướng đám người Nhiễm Nam đi gây chuyện với kẻ mạnh hơn hắn là Ma Cẩu, trả thù việc mình bị bắt giao cho Cục Phòng Vệ.
Có tên dị nhân nào biết về Cục Phòng Vệ mà không biết một chuyện rằng, một khi lọt vào tay họ thì 90 phần trăm sẽ bị Quách Gia giải đi đem nghiên cứu, thí nghiệm vô nhân tính các loại chứ? Đời hắn thế là xem như tăm tối mãi mãi rồi…
“Ồ.
Khai rồi à? Bọn đó là ai? Em có hỏi thăm chi tiết thực lực chúng không?”
“Chết cha.
Để em đi hỏi lại.
Anh nói phải biết người biết ta đúng hem.
Hi hi, em là nói một hiểu mười đó.
Để em đi hỏi lại tên đó” Nhã Hân chồm dậy định nhảy xuống dưới.
Bất chợt cô bé dừng lại, phụng phịu nói “em sợ độ cao, anh đưa em xuống đi”
“Thật là.” Nhiễm Nam vò mái tóc cô bé rối lên làm cô nhóc vội gạt tay hắn ra phản đối.
Cậu ta nói “được rồi, để anh đưa em xuống.
Lời của kẻ xấu em chỉ nên tin một phần thôi.
Chín phần còn lại em nên cẩn thận quan sát, kiểm chứng mới được đó.
Đừng tin cái tên mặt trẻ em đó quá”
Nhiễm Nam bế Nhã Hân nhảy một cái, nhẹ nhàng hạ xuống đất bằng khinh công thượng thừa.
Nhã Hân cười một cái tót xuống khỏi tay hắn.
“ Dạ.
Biết rồi.
Anh Nhiễm Nam.
Làm sao khắc phục vậy?”
“Đơn giản lắm.
Linh tu thân thể yếu ớt, phản xạ chậm chạp so với thể tu như Nguyễn Văn Chiến và mệnh tu như anh.
Rất sợ bị cận chiến.
Chỉ có hai cách tốt nhất để san bằng điểm yếu này mà thôi.
Một là bên cạnh em phải có cao thủ cận chiến thủ hộ hoặc là em đánh hội đồng kẻ địch, bên cạnh mình có nhiều người cùng là linh tu thì sẽ mang lại sự an toàn hơn.
Hai là khi bắt đầu chiến đấu phải bằng mọi cách kéo dãn khoảng cách giữa em và địch nhân ra.
Việc này có thể nhờ vào phép thuật, pháp bảo hoặc là em nhanh chân chạy ra xa trước rồi mới bắt đầu làm đối phương chú ý tới mình.
Nếu em bị phát hiện sớm khi chưa chạy ra xa được, vậy em phải dùng phép thuật của mình ép đối phương lùi xa ra, làm chậm đối phương lại.
Tóm gọn là bằng mọi thủ đoạn khiến khoảng cách đôi bên kéo giãn trước, đặt mình ở vị trí an toàn rồi mới sống mái với kẻ địch.
Mà theo anh thấy cách chiến đấu tốt nhất của linh tu giả chính là núp kỹ thân mình rồi tiến hành đánh lén.
Vậy là an toàn nhất.
Em nói đúng không?” Nhiễm Nam đi sau lưng Nhã Hân, vừa đi vừa tóm tắt tâm đắc của bản thân, cậu ta vừa thâm nghĩ
‘Phải nha.
Mệnh tu cũng có thể điều khiển đánh từ xa.
Sau này mình núp ở thật xa, thông qua nhìn trộm điều khiển thần khí tới đánh lén thì bố con thằng nào làm gì được mình? Ha ha ha.
Ta đúng là thiên tài mà.
Nhưng mà việc này cũng chỉ được lúc đầu thôi.
Lúc sau, nếu kẻ địch có tu linh hồn thì có thể truy theo dấu vết linh hồn lực khi điều khiển thần khí mà tìm tới chỗ mình núp.
Cho dù chỉ được thời gian ngắn lúc đầu thì mình cũng được lợi thế cực lớn rồi.
Điều khiển thần khí chiến đấu có thể cách không truyền mệnh lực vào mà, dại gì không chơi trò đánh lén.
Chỉ là phải đợi mình hết bị Mẫu Hoàng nguyền rủa đã chứ bây giờ mệnh lực của mình không thể lộ trong không khí, không thể cách không truyền năng lượng được…’
“Em biết rồi.
Như vậy linh tu phải có vệ sĩ chuyên rèn luyện cận chiến đi kèm bảo vệ hoặc phải đi thành đội chứ không nên đi lẻ đúng không anh Nam? Anh để chú Chiến đi theo cạnh em đi.
Bạn Tiểu Ly thì nhờ chú Phong, chú Hỏa, chú Thủy bảo vệ.
Mấy chú ấy tuy cũng là linh tu nhưng nhiều người lực lớn, chắc là có thể như anh nói dùng phép thuật ép kẻ địch ra xa mình” Nhã Hân nhảy chân sáo, một bước nhảy phắt qua năm bậc thang của cục cảnh sát.
Ngoái đầu nhìn lại Nhiễm Nam đằng sau, lí lắc nói.
“Sao, em không sợ mấy người đó đoạt mất công lao làm người hùng của bọn em à?”
“Không sợ.
Ai cho họ ra tay đâu, họ chỉ bảo vệ bọn em thôi.
Hi hi”
Bây giờ là đêm, cục cảnh sát cũng không có quá nhiều người nên Nhiễm Nam cũng không sợ có người chú ý mình quá.
Vả lại cậu ta cũng không đi theo Nhã Hân vào trong nên cũng không ngại có người để ý quan hệ của mình với Nhã Hân.
Sau khi cô bé khuất bóng, Nhiễm Nam liền phóng lên mái nhà ngồi ngắm trăng.
Từng hạt mưa lất phất bắt đầu rơi.
Xem ra chỉ là mưa phùng nho nhỏ.
Thi hứng trong lòng Nhiễm Nam từ từ lớn dần…
…
Tí.
Tách.
Tách.
Tí.
Tách.
Hạt mưa nhỏ vỗ lên mái nhà kêu lên vui tai.
Nhiễm Nam ngồi trong mưa có thần khí Khí Bảy Màu sơn đen hóa thành hắc ô nên không bị ướt.
Môi cậu ta rưng rưng… Ánh mắt dần mông lung nhạt nhòa…
“Nhã Hân.
Để anh làm bài thơ ca ngợi nhóm Oách Xà Lách bọn em nha.
Sau này đem nó phát sóng lên truyền hình để khiến ai ai cũng phải biết tới việc nghĩa bọn em làm, ai cũng phải hâm mộ bọn em hết”
“A… Anh biết làm thơ hả?” Nhã Hân không biết từ lúc nào đã đi ra, chắc là đã hỏi han lại những điều cần biết từ Hắc Anh rồi.
Cô bé nhảy lên đây không một tiếng động, núp dưới cán dù của Nhiễm Nam, sùng bái nhìn hắn.
Không ngờ anh Nhiễm Nam không chỉ biết kể chuyện cổ tích hiện đại mà còn biết làm thơ nữa.
Giỏi ghê.
“E hèm… Dĩ nhiên rồi.
Nói cho em biết, tại em không có đi học cấp ba em không biết thôi.
Điểm văn 5 phẩy là xem như thần đồng môn này đó.
Ngày xưa anh học văn được tận 4,5.
Đứng nhất lớp đó.
Anh mà làm thơ là thành tuyệt phẩm luôn” Nhiễm Nam nói mà không chút đỏ mặt chứng tỏ trình dộ da mặt dày của mình.
Văn cuối kỳ 4,5 mà không ở lại lớp thì không biết cậu ta lúc trước có đút lót thầy cô hay không nữa.
Dù tu linh hồn khiến trí não mở rộng, trí nhớ và khả năng tính toán suy diễn mạnh lên rất nhiều lần nhưng muốn làm thơ hay ư? Cái này phải có thiên phú và một tâm hồn đầy cảm xúc mới được.
Cái thứ này với Nhiễm Nam cách xa nhau tới mười vạn tám ngàn cây số.
Muôn đời không chạm mặt.
“Hay quá.
Anh mau làm thơ tuyên dương đội bọn em đi.
A… Tiểu Ly, Hắc Vận, chú Chiến và mọi người nữa, lại đây nghe anh Nam làm thơ nè.
Hay lắm” Nhã Hân nhác thấy Tiểu Ly bước từ trong cục cảnh sát ra cùng với Hắc Vận và mấy người khác liền hô hoán vẫy tay kêu gọi mọi người đến nghe thần thi sáng tác.
Cái mặt mo của Nhiễm Nam không lửa tự nóng, hơi đỏ lên muốn lảng tránh.
Chẳng ngờ Nhã Hân đang hứng trí bừng bừng, ôm chặt tay cậu chàng vào lòng, hai mắt lấp lánh ánh sao sùng bái ngước nhìn, chờ đợi sự phun châu nhả ngọc của Nhiễm Nam.
Quẫn bách, hết cách.
Nhiễm Nam đành đằng hắng mấy tiếng, đứng thẳng người lên, cháp tay sau đít, ngẩng đầu nhìn mây mưa ra vẻ cao siêu.
Đầu óc vận chuyển điên cuồng.
Bắt đầu rặn ra một bài thơ mà bản thân cho là hay nhất từng làm trong đời.
Tiểu Ly cũng thích thú bước vào trong mưa rồi nhảy lên nóc nhà ngồi cạnh Nhã Hân, từ Bao Tay Trữ Vật lấy ra cây dù rồi tự mình che mưa.
Hắc Vận trong hình dạng hắc cẩu khổng lồ cũng tò mò nhảy lên theo.
Nguyễn Văn Chiến, Phong Nha, Thủy Nha và Hỏa Nha núp dưới mái nhà cục cảnh sát ngóng đầu lên nhìn.
Cả đám cũng muốn biết ông chủ của mình có tài làm thơ như thế nào.
Dưới mây đêm mưa lạnh.
Ánh đèn đường và đèn trong cục cảnh sát rọi lên.
Trong khi chờ đợi Cục Phòng Vệ đến để giao người.
Nhà thơ Nhiễm Nam bắt đầu sáng tác… Mọi người cùng lắng nghe, ai nấy điều chết lặng bởi những câu từ mỹ miều đó…
“Oách Xà Lách, Oách Xà Lách.”
Nhiễm Nam bắt đầu ngâm thơ, quỷ khóc thần sầu.
--- Lời Tác Giả ---
Giải thích một chút về dị năng của Mẫu Hoàng và tình huống của Nhiễm Nam hiện tại.
Nhiễm Nam bị biến thành nữ.
Mệnh lực Nhiễm Nam va chạm với vật chất trong không gian như vi khuẩn, cát bụi,...!Thì sẽ mất hiệu lực, tan biến do dị năng của Mẫu Hoàng ám lên.
Nhiễm Nam không thể bay hay điều khiển vật khác bay bằng mệnh lực.
Vì muốn tự bay hoặc điều khiển vật khác bay thì mệnh lực phải bao trùm cả trong lẫn ngoài vật thể muốn bay.
Mà mệnh lực như đã nói thì không thể chạm vào không khí.
→ suy ra:
Để chiến đấu:
- Để tạo sát thương:
Nhiễm Nam chỉ có thể truyền mệnh lực giấu bên trong thần khí.
Sau đó phần bên trong thần khí do Nhiễm Nam dùng mệnh lực điều khiển biến hình nhưng lớp phía ngoài thì không.
Giống như một khối kẹo dẽo mà nhân ở bên trong là mảnh sắt, mảnh sắt biến hình khiến lớp vỏ dẻo biến dạng theo.
Dĩ nhiên thần khí không phải kẹo dẻo nên lớp ngoài khi thay đổi hình dạng thì mang theo sự sắt bén nguyên bản của nó.
Như vậy thần khí đã biến hình có thể gây sát thương và cũng không thể bay (vì mệnh lực chỉ bao trùm ở bên trong mà không bao bên ngoài).
Nhiễm Nam chỉ có thể cầm thần khí, dựa vào tốc độ chạy và sự sắt bén sẵn có của thần khí mà gây tổn thương kẻ địch → sát thương giảm mạnh.
- Để tạo phòng ngự: Tương tự như trên, bên trong thần khí biến hình khiến bên ngoài thay đổi theo.
Khi đỡ đòn, lớp ngoài chỉ mang phòng ngự nguyên bản của thần khí.
Nếu va chạm quá mạnh với lớp ngoài thì lực truyền vào sẽ do lớp trong nhận lấy.
Do thần khí rất bền chắc nên lớp ngoài sẽ không hư hại mà lớp trong chịu được thì nó sẽ không bị biến về nguyên dạng.
Để bay:
- Để tự bay: Không thể.
Chỉ có thể điều khiển quần áo do thần trang biến thành giúp cho bay.
Nguyên lý giống cơ chế tấn công - phòng ngự đã nói ở trên.
Biến ảo thần trang ra vô số cánh quạt nhỏ mini mà chỉ là phần giữa thần trang biến hình kéo theo lớp ngoài thay đổi hình dạng.
Sau đó khiến cánh quạt quay trong giới hạn chịu đựng vốn có của thần trang.
Từ đó tạo gió giúp cơ thể bay.
---> tốc độ bay giảm mạnh
- Để bay bằng điều khiển vật chở: Tương tự như đối với thần trang nhưng áp dụng cho thần khí Khí Bảy Màu vì nó có thể biến hóa đa dạng.
Tạo những cánh quạt để bay.
---> tốc độ bay giảm mạnh
Đặp vào mặt hắn đầu tiên là hai cái vòng tròn màu bạc.
Kết nối hai cái vòng tròn là một sợi sích màu bạc ngắn.
Giữa sợi xích bạc lại có một khối vuông bên trong lấp lóe điện quang.
Bên cạnh vật này còn có một bàn tay trong suốt lưu chuyển ánh sáng trắng óng ánh.
Bàn tay này cầm lấy nó và lơ lững giữa chừng không.
Thứ này không hề xa lạ gì đối với giới dị nhân và dị cảnh.
Chính là còng điện từ trường chuyên khắc chế dị năng lực của dị nhân, thậm chí đối với tu tiên giả cũng có tác dụng nhất định.
Mắt Hắc Anh mở lớn như muốn lòi ra.
Tròng mắt liếc sang bên phải, hơn trăm cái còng điện trường đang được cầm bay lơ lửng.
Lại liếc mắt sang bên trái cũng có mấy chục cái còng điện trường.
Hắc Anh không kịp nhăn nhó vội bật dậy định bỏ chạy.
Bởi vì trước mặt hắn không chỉ có mấy cái còng mà thôi.
Trước mắt hắn còn có tận tám người đang bay lơ lửng.
Khả năng bay này hắn cũng có nghe nói tới, chỉ những dị nhân đạt cấp độ 50 trở lên mới làm được.
Dị nhân cấp 50, mạnh hơn hắn - một kẻ chưa thể bay là chắc chắn.
Tám người này trong đó ngoài trừ Nhã Hân và Tiểu Ly phải nhờ Hắc Vận chụp vai kéo bay lên thì năm người còn lại, ai cũng có thể tự mình bay lơ lững.
Thậm chí còn có một cô gái cực kỳ xinh đẹp vừa đứng trên thảm đen bay vừa múa vũ điệu quái dị rung rung giật giật như bị bệnh.
Cái thảm của cô gái này trong như trong câu chuyện nghìn lẻ một đêm nhưng lại có thêm vô số cánh quạt nhỏ hoặc đứng hoặc nằm đang quay tít nhưng lại không có âm thanh gì phát ra.
Cả tám người điều không vang chút tiếng động, mang theo ánh mắt trào phúng mà lơ lửng ở đó như hồn ma nhìn Hắc Anh diễn trò giả chết.
Định bỏ chạy nhưng nhìn lại thì… Mặt Hắc Anh đen lại, tuyệt vọng, buông tay chịu trói.
Trong tám người này còn có cả tên lúc đầu xuất hiện vứt bay tảng đá khổng lồ che chắn cửa hang mà hắn sợ, thêm vào bốn người khác không yếu hơn.
Hắn làm sao dám phản kháng.
Vốn nghĩ giả chết có thể đợi được ba cô bé cứu người, bắt đàn em hắn xong thì sẽ bỏ đi vì dù sao ở đây chỉ còn lại một cái xác của một tên dị phạm là hắn mà thôi.
Ai dè không thể qua mắt được mấy kẻ đứng sau ba cô bé được.
Lúc đầu hai cô bé kinh nghiệm chiến đấu non trẻ hắn có thể không sợ, nhưng mà nháy mắt sau hai cô bé lại phối hợp tốt như vậy khiến mình bị thương, hắn liền biết xung quanh vẫn âm thầm có người quan sát chỉ dẫn cho hai nhóc này.
Lại nhớ tới Nguyễn Văn Chiến lúc trước xuất hiện, hắn liền lo nghĩ ‘Chỉ sợ hôm nay mình không thoát được’.
Một kế nảy ra, giả chết.
Tiếc thay cho tên này.
Hắn giả chết quả thật qua mắt được Nhã Hân, Tiểu Ly, Hắc Vận.
Thậm chí là Nguyễn Văn Chiến đang quang chiến cũng bị lừa.
Ba người khác là Phong Nha, Thủy Nha, Hỏa Nha được Nhiễm Nam kéo đi theo lần này cũng bị lừa nốt.
Bọn họ lúc này cũng tu luyện tới cấp 50, điều có thể tự bay được và có cảm ngộ đầy đủ.
Hắc Anh lừa được tất cả nhưng lại không qua được mắt Nhiễm Nam.
Cậu ta tu là mệnh lực, cảm giác nhạy cảm với sinh mạng sống rất mạnh.
Dù Hắc Anh giả chết rất thật, đến cả hơi thở, nhịp tim vâng vâng điều biến mất nhưng cậu chàng vẫn phát hiện được trò lừa dối.
Vết thương ở bụng của Hắc Anh, bề ngoài máu me be bét thật ghê người.
Nhưng sâu bên trong rõ ràng đang nhanh chóng liền lại, hồi phục.
Chết rồi còn có thể dùng dị năng chữa thương sao? Thế là cậu ta truyền âm cho mọi người, tặng cho Hắc Anh một sự ngạc nhiên khi bò dậy.
“Anh Nhiễm Nam.
Sao anh kéo theo nhiều người quá vậy? Chú Chiến, Chú Phong, Chú Thủy, Chú Hỏa.
Anh gọi hết mọi người tới à” Nhã Hân dẩu môi nói.
Được nhiều bảo kê như vầy khiến cô bé giảm hẳn cảm giác thành tựu siêu anh hùng bắt giặc của mình a.
Hầu như trừ Lục Hồng Huấn, Khổ Ca, Lão Nhân và các mẹ, các dì, những người mà cô bé biết điều bị Nhiễm Nam gọi theo.
Nhiễm Nam nhìn Nhã Hân, cười cười nghĩ ‘Mình không tiện ra mặt, nếu không phải ở đây không đông người ngoài và lại là đêm trong rừng sâu mình cũng sẽ không hiện thân.
Nguyễn Văn Chiến lại không có phòng ngự mạnh như mình nên dĩ nhiên phải gọi theo nhiều người cho chắc ăn, để bảo đảm an toàn cho Nhã Hân và Tiểu Ly rồi’
“Em cứ làm siêu anh hùng của em đi, bọn họ giúp em tìm bọn xấu rồi giao cho em xử lý.
Được không?” Nhiễm Nam hỏi bằng truyền âm.
“Vậy còn dễ nói.
Hi hi” Nhã Hân cười tươi rồi sau đó cùng Tiểu Ly tung tăng được Hắc Vận mang theo bay khỏi rừng đêm.
Nhiễm Nam phẩy tay.
Thủy Nha gật đầu, tất cả các còng điện trường bị mấy mấy bàn tay thủy linh lực trong suốt điều khiển ào ào lên, chụp vào khắp người Hắc Anh, cho tên này thành giá trưng bày còng của dị cảnh.
Sau đó từng bàn tay liền đồng loạt thao tác, kích hoạt năng lượng của còng điện trường, tia điện chớp lóe, có một trường lực kỳ lạ bao lấy các còng làm phá hoại khả năng vận dụng dị năng của Hắc Anh.
Mấy bàn tay linh lực đang tiếp xúc còng điện trường bụp bụp mấy tiếng vang lên rồi vỡ thành nước.
Nước chưa rơi tới đất thì hóa thành khí rồi tan biến mất.
Hắc Anh chính thức sa lưới.
Sau đó Phong Nha thu hồi phép thuật, những khối chân không đang bao bọc mấy cánh quạt của thảm thần khí dưới chân Nhiễm Nam biến mất.
m thanh từ các cánh quạt liền phát ra vù vù.
Phong Nha tu linh lực phong hệ hay đúng hơn là một dạng lực lượng áp suất di chuyển không cần tới nhiệt độ hay chất khí dẫn.
Việc thi triển phép tạo gió đa chiều đẩy hết vật chất trong một vùng không gian nhỏ tạo thành chân không đối với anh ta là chuyện bình thường.
Nếu anh ta cấp độ đủ mạnh thì thậm chí thổi bay trái đất đi cũng có thể làm được.
Nhờ khối chân không duy trì liên tục mà giúp Nhiễm Nam che giấu tiếng cánh quạt, không để Hắc Anh trước khi mở mắt ra nghe được.
Phong Nha lại nhanh chóng làm phép khác, tạo ra luồng gió xoay vòng mạnh mẽ, mang theo Hắc Anh nhập bọn chung với bốn tên đàn em của hắn cũng đang bị luồng gió khác quây trên không trung khu rừng.
Ở bên cạnh đó còn có luồng gió khác nữa đang đỡ mấy cô cậu bé bị bắt cóc.
Chuyện xong giải tán.
Mấy nạn nhân bị bắt cóc được đưa đến đồn công an.
Bốn tên đàn em và Hắc Anh cũng bị vứt trong khu vực tạm giam chờ Cục Phòng Vệ tới kéo đi.
Cơ thể Nhã Hân di chuyên qua lại như thể đang ngồi trên một chiếc xe kéo ở trước song sắt, ánh mắt ngời ngời nhìn qua nhìn lại Hắc Anh ở phía bên kia trong phòng tạm giam.
“Nói đi.
Bọn xấu mấy người bắt cóc con nít định bán đi đâu? Bán cho ai? Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng”
“Phải đó, trả lời đi thì miễn được cái đau thể xác, nếu không, hì hì, Hân, cậu cho tớ thử nghiệm mấy trò tra tấn anh Khổ Ca đã dạy tớ nhé? Mà cậu hỏi tên này xem sao cái mặt hắn như con nít mới đẻ kỳ vậy? Đi trong đêm ai mà nhìn thấy chắc đứng tim chết mất.” Tiểu Ly ngồi trên một cái ghế, gậm nhấm một cây kẹo nhìn Nhã Hân điều tra tội phạm.
“Ừhm ừhm Grưừ” Hắc Vận lúc này lại không phải là cô gái 16 tuổi nữa mà đã biến thành một con chó mực không lông to như loài hổ trưởng thành chở Nhã Hân ngồi trên lưng bước tới bước lui.
Thi thoảng còn nhe răng nhọn hù dọa mấy tên đàn em của Hắc Anh và vài tên du thủ du thực khác ở trong phòng tạm giam của sở cảnh sát huyện.
“...” Hắc Anh xụ mặt.
Sĩ khả sát bất khả nhục nha.
Mặt người ta sinh ra vốn thế, bộ ta muốn hay sao?
---[1]---
Gió lạnh đêm khuya, bán nguyệt xạ quang.
Nhiễm Nam với thân thể siêu đại mỹ nữ ngồi trên nóc nhà của cục cảnh sát huyện, đón gió ngắm sao.
Mái tóc dài bay bay mềm mại như dãi huyễn lụa trong bóng trăng.
Lông tơ trên mặt thoải mái với luồng khí lạnh ban đêm.
“Xem ra khu này sắp có trời mưa” Nhiễm Nam đưa tay chụp chụp những làn gió lạnh vô hình trong không trung.
Cảm giác không khí xung quanh ngày càng lạnh hơn, nhìn lên trời thấy mây đen đang kéo tới chậm rãi, dần che khuất ánh trăng liền biết sắp có mưa.
Lòng khoan khái.
Nhiễm Nam dường như nghĩ đến các thi sĩ ngày xa xưa đứng trong đình viện ngắm cảnh mưa rơi, nhất bộ nhất câu, từng tuyệt tác thơ ca ra đời cũng trong những cơn mưa đêm khiến người bồi hồi thế này.
Nỗi nhớ Huỳnh Ni, sự thôi thúc mong mỏi có tin tức hạ lạc của Chân Tâm để đập tên khốn chen ngang vào này ra bả.
Nguyệt Dạ cứng cỏi, Meow Meow lầy lội, Hoa tinh nghịch, Niệm e dè, Nhã Hân ngây thơ, Tiểu Ly tiểu hung hăng, âm mưu của các quốc gia, sắp đặt của Lục Hồng Huấn, nhóm siêu anh hùng của mình.
Tất cả những lo nghĩ đó quyện vào thành một tiếng thở dài của Nhiễm Nam.
Cậu ta thật muốn tuôn ra những câu thơ bất hủ để diễn đạt nổi lòng mệt mỏi của mình.
Mệt mỏi này đã manh nha từ sau khi Hồng Nhan và hai đứa con chưa đủ tháng của Nhiễm Nam chết đi khiến cho Nhiễm Nam từ trong ăn chơi trác táng thức tỉnh.
Sau khi diệt xong phân đà Đông Nam Hội ở Việt Nam rồi Meow Meow và Huỳnh Ni trà trộn vào tổng đà của kẻ địch, xa các nàng và còn phải mạo hiểm ở quần đảo Hoàng Sơn.
Sự chán ghét tranh đấu trong lòng cậu ta đã hình thành rồi lớn dần.
Chỉ là người trong giang hồ thân bất do kỷ.
Không vì lý do này thì cũng có nguyên do khác ép ngươi phải gặp sóng gió, phải tranh đấu.
‘Sau khi cứu được Ni, mình sẽ tìm xem có cách nào giải quyết di chứng của Ma Hóa hay không rồi mang mọi người ẩn cư ở một quốc gia hẻo lánh nào đó yên lặng tu luyện sống tới thiên trường địa cửu với các nàng mới được’ Nhiễm Nam nhìn trăng sắp bị mây mưa che lấp rồi âm thầm quyết định giống với Huỳnh Ni khi trước.
“Thế nào, em học được bài học gì thông qua trận chiến vừa rồi?” Nhiễm Nam liếc mắt nhìn một cái bóng xinh xinh nhỏ nhỏ, cái đầu tròn tròn đang buồn bực bấu vào mấy gờ tường của cục cảnh sát mà trèo lên, như con sóc trèo cây, phóng nhanh lên nóc nhà, cười cười hỏi.
“Anh Nam xấu.
Sao không mang em bay lên đây? Để người ta trèo mệt bở hơi tai” Nhã Hân lè lưỡi thở phì phò.
Cặp mắt láo liên, trán nhăn lại cố gắng nặng ra mấy giọt mồ hôi.
Tiếc là dưới cái nhìn muốn cười mà không dám cười của Nhiễm Nam, mãi vẫn không có giọt mồ hôi nào rịn ra khiến Nhã Hân quê đỏ mặt.
“Em cấp 30 rồi nha.
Nhún chân cái là nhảy lên tới đây rồi, cần gì phải trèo?” Nhiễm Nam nói.
“Hứ” Nhã Hân ngoắt đầu nhìn lên trời không thèm trả lời.
Không khí yên lặng một chút.
Nhã Hân không nhịn được sự trầm lặng liền mở miệng nói “Anh Nhiễm Nam.
Linh tu như em với Tiểu Ly, tốc độ di chuyển, sức mạnh cơ thể điều yếu ớt quá, nếu bị áp sát gần như thua chắc.
Vậy phải làm sao hả anh?”
“Ha ha.
Nhận ra điểm yếu của mình rồi sao? Em muốn làm anh hùng thì phải chiến đấu với rất nhiều kẻ xấu.
Cho nên việc nhận ra điểm mạnh, điểm yếu của mình là rất quan trọng.
Từ đó mới có chiến thuật chiến đấu hợp lý dẫn tới chiến thắng được.
Ngoài ra, trừ khi không có cách nào hoặc địch nhân tới quá bất ngờ nếu không thì trước khi chính thức chiến đấu cũng phải tìm cách thử xem đối phương có điểm mạnh điểm yếu gì thì mới có kế sách chính xác.
Lần này nói xem em phạm sai lầm gì? Nói đúng thì anh trả lời em làm sao để bổ sung yếu điểm linh tu giả cho em biết.”
Nhiễm Nam nhớ lại kinh nghiệm vài lần vào sinh ra tử của mình, liền bắt đầu dẫn đường cho Nhã Hân.
Chính bản thân cậu ta ngày trước cũng lao đầu vào nguy hiểm chứ có thèm thăm dò trước chút gì đâu.
Nhưng mà kẻ mệnh tu thì có tư cách như vậy, kế hoạch an toàn quá lại không thể khiến bản thân chiến đấu phấn khích mà thăng cấp được.
Còn linh tu giả, cơ thể yếu ớt không nói, trừ khi công pháp quái dị như Chân Tâm nếu không khả năng khôi phục thật quá yếu, rất dễ chết trong tay địch nhân.
“Uhm… Là bọn em đứng gần tên người xấu đó quá phải không? Với lại anh mới nói đó, bọn em không tìm hiểu kỹ khả năng của địch nhân?” Nhã Hân đưa ngón tay lên môi dưới nhịp nhịp, nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói.
“Đúng rồi đó.
Tên đó là dạng cơ bắp cận chiến.
Bọn em tới gần không khác gì giao địa lợi vào tay hắn.
Rừng đêm, linh tu giả phản ứng tinh thần thì đủ nhạy nhưng phản ứng cơ thể thì không, nơi thiếu sáng như vậy chẳng khác nào thiên thời cũng thuộc về tên đó.
Nếu không có bọn anh theo bảo kê, không có anh trợ giúp, tức là không có sự nhân hòa cực mạnh ủng hộ em và Tiểu Ly thì bọn em lần này chắc chắn thất bại.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Ba yếu tố này không chỉ áp dụng cho đánh trận mà cả đánh nhau cũng phải cân nhắc.
Em phải nhớ kỹ đó”
“Em nhớ rồi.
Anh mau nói cho em biết cách cải thiện điểm yếu của linh tu trong chiến đấu đi.
Tên có cái mặt em bé đó đã khai ra bọn mua trẻ em bị bắt cóc rồi.
Em muốn dẫn biệt đội Oách Xà Lách đi bắt lũ xấu xa này” Nhã Hân chồm qua lay lay cánh tay Nhiễm Nam, mắt to long lanh ngước nhìn cậu ta.
Thực tế chả có bọn người mua trẻ em bắt cóc nào bị khai ra cả.
Hắc Anh chỉ khai ra bang hội Sọ Lóc của Ma Cẩu mà thôi.
Tên khốn này muốn hướng đám người Nhiễm Nam đi gây chuyện với kẻ mạnh hơn hắn là Ma Cẩu, trả thù việc mình bị bắt giao cho Cục Phòng Vệ.
Có tên dị nhân nào biết về Cục Phòng Vệ mà không biết một chuyện rằng, một khi lọt vào tay họ thì 90 phần trăm sẽ bị Quách Gia giải đi đem nghiên cứu, thí nghiệm vô nhân tính các loại chứ? Đời hắn thế là xem như tăm tối mãi mãi rồi…
“Ồ.
Khai rồi à? Bọn đó là ai? Em có hỏi thăm chi tiết thực lực chúng không?”
“Chết cha.
Để em đi hỏi lại.
Anh nói phải biết người biết ta đúng hem.
Hi hi, em là nói một hiểu mười đó.
Để em đi hỏi lại tên đó” Nhã Hân chồm dậy định nhảy xuống dưới.
Bất chợt cô bé dừng lại, phụng phịu nói “em sợ độ cao, anh đưa em xuống đi”
“Thật là.” Nhiễm Nam vò mái tóc cô bé rối lên làm cô nhóc vội gạt tay hắn ra phản đối.
Cậu ta nói “được rồi, để anh đưa em xuống.
Lời của kẻ xấu em chỉ nên tin một phần thôi.
Chín phần còn lại em nên cẩn thận quan sát, kiểm chứng mới được đó.
Đừng tin cái tên mặt trẻ em đó quá”
Nhiễm Nam bế Nhã Hân nhảy một cái, nhẹ nhàng hạ xuống đất bằng khinh công thượng thừa.
Nhã Hân cười một cái tót xuống khỏi tay hắn.
“ Dạ.
Biết rồi.
Anh Nhiễm Nam.
Làm sao khắc phục vậy?”
“Đơn giản lắm.
Linh tu thân thể yếu ớt, phản xạ chậm chạp so với thể tu như Nguyễn Văn Chiến và mệnh tu như anh.
Rất sợ bị cận chiến.
Chỉ có hai cách tốt nhất để san bằng điểm yếu này mà thôi.
Một là bên cạnh em phải có cao thủ cận chiến thủ hộ hoặc là em đánh hội đồng kẻ địch, bên cạnh mình có nhiều người cùng là linh tu thì sẽ mang lại sự an toàn hơn.
Hai là khi bắt đầu chiến đấu phải bằng mọi cách kéo dãn khoảng cách giữa em và địch nhân ra.
Việc này có thể nhờ vào phép thuật, pháp bảo hoặc là em nhanh chân chạy ra xa trước rồi mới bắt đầu làm đối phương chú ý tới mình.
Nếu em bị phát hiện sớm khi chưa chạy ra xa được, vậy em phải dùng phép thuật của mình ép đối phương lùi xa ra, làm chậm đối phương lại.
Tóm gọn là bằng mọi thủ đoạn khiến khoảng cách đôi bên kéo giãn trước, đặt mình ở vị trí an toàn rồi mới sống mái với kẻ địch.
Mà theo anh thấy cách chiến đấu tốt nhất của linh tu giả chính là núp kỹ thân mình rồi tiến hành đánh lén.
Vậy là an toàn nhất.
Em nói đúng không?” Nhiễm Nam đi sau lưng Nhã Hân, vừa đi vừa tóm tắt tâm đắc của bản thân, cậu ta vừa thâm nghĩ
‘Phải nha.
Mệnh tu cũng có thể điều khiển đánh từ xa.
Sau này mình núp ở thật xa, thông qua nhìn trộm điều khiển thần khí tới đánh lén thì bố con thằng nào làm gì được mình? Ha ha ha.
Ta đúng là thiên tài mà.
Nhưng mà việc này cũng chỉ được lúc đầu thôi.
Lúc sau, nếu kẻ địch có tu linh hồn thì có thể truy theo dấu vết linh hồn lực khi điều khiển thần khí mà tìm tới chỗ mình núp.
Cho dù chỉ được thời gian ngắn lúc đầu thì mình cũng được lợi thế cực lớn rồi.
Điều khiển thần khí chiến đấu có thể cách không truyền mệnh lực vào mà, dại gì không chơi trò đánh lén.
Chỉ là phải đợi mình hết bị Mẫu Hoàng nguyền rủa đã chứ bây giờ mệnh lực của mình không thể lộ trong không khí, không thể cách không truyền năng lượng được…’
“Em biết rồi.
Như vậy linh tu phải có vệ sĩ chuyên rèn luyện cận chiến đi kèm bảo vệ hoặc phải đi thành đội chứ không nên đi lẻ đúng không anh Nam? Anh để chú Chiến đi theo cạnh em đi.
Bạn Tiểu Ly thì nhờ chú Phong, chú Hỏa, chú Thủy bảo vệ.
Mấy chú ấy tuy cũng là linh tu nhưng nhiều người lực lớn, chắc là có thể như anh nói dùng phép thuật ép kẻ địch ra xa mình” Nhã Hân nhảy chân sáo, một bước nhảy phắt qua năm bậc thang của cục cảnh sát.
Ngoái đầu nhìn lại Nhiễm Nam đằng sau, lí lắc nói.
“Sao, em không sợ mấy người đó đoạt mất công lao làm người hùng của bọn em à?”
“Không sợ.
Ai cho họ ra tay đâu, họ chỉ bảo vệ bọn em thôi.
Hi hi”
Bây giờ là đêm, cục cảnh sát cũng không có quá nhiều người nên Nhiễm Nam cũng không sợ có người chú ý mình quá.
Vả lại cậu ta cũng không đi theo Nhã Hân vào trong nên cũng không ngại có người để ý quan hệ của mình với Nhã Hân.
Sau khi cô bé khuất bóng, Nhiễm Nam liền phóng lên mái nhà ngồi ngắm trăng.
Từng hạt mưa lất phất bắt đầu rơi.
Xem ra chỉ là mưa phùng nho nhỏ.
Thi hứng trong lòng Nhiễm Nam từ từ lớn dần…
…
Tí.
Tách.
Tách.
Tí.
Tách.
Hạt mưa nhỏ vỗ lên mái nhà kêu lên vui tai.
Nhiễm Nam ngồi trong mưa có thần khí Khí Bảy Màu sơn đen hóa thành hắc ô nên không bị ướt.
Môi cậu ta rưng rưng… Ánh mắt dần mông lung nhạt nhòa…
“Nhã Hân.
Để anh làm bài thơ ca ngợi nhóm Oách Xà Lách bọn em nha.
Sau này đem nó phát sóng lên truyền hình để khiến ai ai cũng phải biết tới việc nghĩa bọn em làm, ai cũng phải hâm mộ bọn em hết”
“A… Anh biết làm thơ hả?” Nhã Hân không biết từ lúc nào đã đi ra, chắc là đã hỏi han lại những điều cần biết từ Hắc Anh rồi.
Cô bé nhảy lên đây không một tiếng động, núp dưới cán dù của Nhiễm Nam, sùng bái nhìn hắn.
Không ngờ anh Nhiễm Nam không chỉ biết kể chuyện cổ tích hiện đại mà còn biết làm thơ nữa.
Giỏi ghê.
“E hèm… Dĩ nhiên rồi.
Nói cho em biết, tại em không có đi học cấp ba em không biết thôi.
Điểm văn 5 phẩy là xem như thần đồng môn này đó.
Ngày xưa anh học văn được tận 4,5.
Đứng nhất lớp đó.
Anh mà làm thơ là thành tuyệt phẩm luôn” Nhiễm Nam nói mà không chút đỏ mặt chứng tỏ trình dộ da mặt dày của mình.
Văn cuối kỳ 4,5 mà không ở lại lớp thì không biết cậu ta lúc trước có đút lót thầy cô hay không nữa.
Dù tu linh hồn khiến trí não mở rộng, trí nhớ và khả năng tính toán suy diễn mạnh lên rất nhiều lần nhưng muốn làm thơ hay ư? Cái này phải có thiên phú và một tâm hồn đầy cảm xúc mới được.
Cái thứ này với Nhiễm Nam cách xa nhau tới mười vạn tám ngàn cây số.
Muôn đời không chạm mặt.
“Hay quá.
Anh mau làm thơ tuyên dương đội bọn em đi.
A… Tiểu Ly, Hắc Vận, chú Chiến và mọi người nữa, lại đây nghe anh Nam làm thơ nè.
Hay lắm” Nhã Hân nhác thấy Tiểu Ly bước từ trong cục cảnh sát ra cùng với Hắc Vận và mấy người khác liền hô hoán vẫy tay kêu gọi mọi người đến nghe thần thi sáng tác.
Cái mặt mo của Nhiễm Nam không lửa tự nóng, hơi đỏ lên muốn lảng tránh.
Chẳng ngờ Nhã Hân đang hứng trí bừng bừng, ôm chặt tay cậu chàng vào lòng, hai mắt lấp lánh ánh sao sùng bái ngước nhìn, chờ đợi sự phun châu nhả ngọc của Nhiễm Nam.
Quẫn bách, hết cách.
Nhiễm Nam đành đằng hắng mấy tiếng, đứng thẳng người lên, cháp tay sau đít, ngẩng đầu nhìn mây mưa ra vẻ cao siêu.
Đầu óc vận chuyển điên cuồng.
Bắt đầu rặn ra một bài thơ mà bản thân cho là hay nhất từng làm trong đời.
Tiểu Ly cũng thích thú bước vào trong mưa rồi nhảy lên nóc nhà ngồi cạnh Nhã Hân, từ Bao Tay Trữ Vật lấy ra cây dù rồi tự mình che mưa.
Hắc Vận trong hình dạng hắc cẩu khổng lồ cũng tò mò nhảy lên theo.
Nguyễn Văn Chiến, Phong Nha, Thủy Nha và Hỏa Nha núp dưới mái nhà cục cảnh sát ngóng đầu lên nhìn.
Cả đám cũng muốn biết ông chủ của mình có tài làm thơ như thế nào.
Dưới mây đêm mưa lạnh.
Ánh đèn đường và đèn trong cục cảnh sát rọi lên.
Trong khi chờ đợi Cục Phòng Vệ đến để giao người.
Nhà thơ Nhiễm Nam bắt đầu sáng tác… Mọi người cùng lắng nghe, ai nấy điều chết lặng bởi những câu từ mỹ miều đó…
“Oách Xà Lách, Oách Xà Lách.”
Nhiễm Nam bắt đầu ngâm thơ, quỷ khóc thần sầu.
--- Lời Tác Giả ---
Giải thích một chút về dị năng của Mẫu Hoàng và tình huống của Nhiễm Nam hiện tại.
Nhiễm Nam bị biến thành nữ.
Mệnh lực Nhiễm Nam va chạm với vật chất trong không gian như vi khuẩn, cát bụi,...!Thì sẽ mất hiệu lực, tan biến do dị năng của Mẫu Hoàng ám lên.
Nhiễm Nam không thể bay hay điều khiển vật khác bay bằng mệnh lực.
Vì muốn tự bay hoặc điều khiển vật khác bay thì mệnh lực phải bao trùm cả trong lẫn ngoài vật thể muốn bay.
Mà mệnh lực như đã nói thì không thể chạm vào không khí.
→ suy ra:
Để chiến đấu:
- Để tạo sát thương:
Nhiễm Nam chỉ có thể truyền mệnh lực giấu bên trong thần khí.
Sau đó phần bên trong thần khí do Nhiễm Nam dùng mệnh lực điều khiển biến hình nhưng lớp phía ngoài thì không.
Giống như một khối kẹo dẽo mà nhân ở bên trong là mảnh sắt, mảnh sắt biến hình khiến lớp vỏ dẻo biến dạng theo.
Dĩ nhiên thần khí không phải kẹo dẻo nên lớp ngoài khi thay đổi hình dạng thì mang theo sự sắt bén nguyên bản của nó.
Như vậy thần khí đã biến hình có thể gây sát thương và cũng không thể bay (vì mệnh lực chỉ bao trùm ở bên trong mà không bao bên ngoài).
Nhiễm Nam chỉ có thể cầm thần khí, dựa vào tốc độ chạy và sự sắt bén sẵn có của thần khí mà gây tổn thương kẻ địch → sát thương giảm mạnh.
- Để tạo phòng ngự: Tương tự như trên, bên trong thần khí biến hình khiến bên ngoài thay đổi theo.
Khi đỡ đòn, lớp ngoài chỉ mang phòng ngự nguyên bản của thần khí.
Nếu va chạm quá mạnh với lớp ngoài thì lực truyền vào sẽ do lớp trong nhận lấy.
Do thần khí rất bền chắc nên lớp ngoài sẽ không hư hại mà lớp trong chịu được thì nó sẽ không bị biến về nguyên dạng.
Để bay:
- Để tự bay: Không thể.
Chỉ có thể điều khiển quần áo do thần trang biến thành giúp cho bay.
Nguyên lý giống cơ chế tấn công - phòng ngự đã nói ở trên.
Biến ảo thần trang ra vô số cánh quạt nhỏ mini mà chỉ là phần giữa thần trang biến hình kéo theo lớp ngoài thay đổi hình dạng.
Sau đó khiến cánh quạt quay trong giới hạn chịu đựng vốn có của thần trang.
Từ đó tạo gió giúp cơ thể bay.
---> tốc độ bay giảm mạnh
- Để bay bằng điều khiển vật chở: Tương tự như đối với thần trang nhưng áp dụng cho thần khí Khí Bảy Màu vì nó có thể biến hóa đa dạng.
Tạo những cánh quạt để bay.
---> tốc độ bay giảm mạnh
Danh sách chương