“Oách Xà Lách, Oách Xà Lách.
Không phải xà lách bày trên dĩa.
Hai bé gái một chó mực mặt đen.
Cứu khổ cứu nạn.
Mang nữ nạn khỏi bị phá trinh.
Kéo nạn nam khỏi mất nội tạng.
Hủy kèo ‘mai thúy’.
Oách Xà Lách, Oách Xà Lách.
Tám bàn chân nhỏ thăm khắp nơi
Lũ xấu đón gió nghe thanh.
Đang i nặng cũng phải hết hồn.
Mứt rơi tòm tòm…”
Lỗ Tai Nhã Hân và mọi người cảm thấy đau đớn.

Thơ Nhiễm Nam làm ra khiến nghười nghe tuột hết cả “smooth”, nhói cả tai.
“Anh Nhiễm Nam” Nhã Hân ôm tay Nhiễm Nam hét toán lên.

Tiểu Ly loạng choạng chụp tay cô bé khiến cô bé bị kéo té nên vội bám chặt.
“Grừ Grừ” Hắc Vận nghe mấy câu hảo thơ của Nhiễm Nam xong sùi bọt mép tại chỗ.

Hai mắt trợn ngược, tắt thở.

Mà đúng hơn thì loài Sơ không cần thở nên vốn nó cũng có thở bao giờ.
Nguyễn Văn Chiến, Phong Nha, Hỏa Nha, Thủy Nha vốn đang nhìn Nhiễm Nam nghe được ba câu đầu ai nấy nhìn ngó khắp nơi làm như bận rộn cái gì, giả vờ không quen biết với cô gái xinh đẹp đang sáng tác thi từ trên nóc nhà cục cảnh sát huyện.
“Á hự…” Tiểu Ly ngồi mé mé của mái nhà lúc này rớt cái rầm xuống nền xi măng bên dưới sân.

Mông đau đau, đầu óc không biết phương hướng gì nữa.

Nhiễm Nam có tuyệt chiêu thật là lợi hại, trong vô hình vô chất khiến cô bé tổn thương tâm linh non nớt.
“Sao vậy bé Hân? Thơ này hay lắm đúng không, vừa mô tả được khí khái của nhóm Oách Xà Lách vừa mô tả được việc tốt mà nhóm làm.

Em có muốn in thơ thành sách bán cho người hâm mộ sau này của nhóm không?” Nhiễm Nam vỗ vỗ bồng đảo mềm mại trước ngực mình, tự hào quay sang Nhã Hân hỏi.
Nhã Hân giữ vững lại thế ngồi, mặt cô nhóc đen lại như đáy nồi nấu bếp củi.

Giận giận dùng hai tay đẩy Nhiễm Nam ra xa mình, miệng hừ hừ nói “Để dành nó cho nhóm Miu Miu của anh với mấy mẹ đi.

Thơ gì thấy ghớm hà.”
“Em Chê à? Vậy để anh làm bài khác cho nha”
“Oách Xà Lách, Oách Xà Lách.
Ba anh hùng nhí ba cái mông.
Đờ i tờ nặng một cái.
Ác nhân hãi hùng nhăn mặt.
…”
“A a a a a” Nhã Hân ôm đầu đập vào mái nhà nghe côm cốp.

Tiểu Ly ở dưới vừa đứng dậy lại trượt chân té tiếp khi nghe Nhiễm Nam làm bài thứ hai.

Nhóm Nguyễn Văn Chiến biến mất tăm tích.

Hắc Vận giống như tu luyện bị phản ngược, tẩu hỏa nhập ma, hình dạng thay đổi liên tục từ chó mèo gà vịt cho đến nam nữ già trẻ lớn bé.

Cuối cùng nó biến thành một vũng nước đen trượt khỏi mái nhà, chui lổ cống biến mất.

---[1]---
Nhã Hân mặt đen thùi lùi, cái đen này không phải đen màu sắc mà là đen sắc thái biểu cảm.

Cô bé hầm hầm bước đi đằng trước.

Lúc này đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.
Bên cạnh cô bé vẫn là Tiểu Ly xinh xắn và Hắc Vận trong hình dạng con chó.

Lần này là chó màu trắng nhằm hy vọng tránh bị hóa thân vào thơ của ai đó như đêm qua.
Xa xa sau lưng cô bé là nhóm người Phong Nha, Hỏa Nha, Thủy Nha đi theo cảnh giới.

Hôm qua đã nói để ba người bên cạnh Tiểu Ly để bảo vệ nhưng đi chung với họ cả Tiểu Ly lẫn Nhã Hân điều cảm thấy không thích lắm.

Dạng kiểu như nếu có thành tựu công lao gì thì người ta thấy cũng ồ lên “À thì ra là có người lớn giúp đỡ chứ nếu không hai đứa con nít thì làm được gì?”.

Cho nên cuối cùng ba người vẫn như cũ, theo sau phía xa xa.

Khi nào nguy hiểm thật thì mới chạy tới hỗ trợ.
Nguyễn Văn Chiến vẫn là tiên phong mở đường như tối qua.

Nhiễm Nam thì ẩn vào dòng người đi theo Nhã Hân.
Tất cả mọi người cùng hướng về phía biên giới, chuẩn bị vượt biên đi xử lý Sọ Lóc của Ma Cẩu.
Tối qua từ miệng Hắc Anh biết được Sọ Lóc của Ma Cẩu cũng không quá mạnh.

Theo hắn mô tả thì trong bang này không có ai quá cấp 50 tự bay được cả.

Chỉ có điều số lượng dị nhân mạnh hơn hắn thì không ít.

Bao gồm một tên trùm là Ma Cẩu có dị năng linh dị khống hỏa, 8 tên thủ lĩnh dưới trướng cũng là dị nhân, chia ra hoạt động phạm pháp ở biên giới Việt Nam, Lào, Thái Lan và Campuchia.

Với thực lực như vậy của chúng, Nhiễm Nam cảm thấy cũng không quá mạnh nên mới đồng ý để Nguyễn Văn Chiến và Phong Nha, Hỏa Nha, Thủy Nha rời khỏi Nhã Hân mà đi đằng xa.
Sáng này Nhã Hân và Tiểu Ly cùng quyết định đi giải quyết tên Ma Cẩu trước.

Hắc Anh không nắm hành tung chính xác của Ma Cẩu nhưng lại biết tên Ma Cẩu này gần đây đang có làm ăn gì đó ở biên giới Campuchia với Việt Nam.

Thế là mọi người đi đến cửa khẩu phía trước để định vượt biên, điều tra hành tung Ma Cẩu.
Mặt Nhã Hân đen lại đó là bởi vì Nhiễm Nam rất là nhàm chán, cậu ta không mở miệng thì buồn ngủ hay sao, cứ truyền âm sáng tác thơ, thậm chí là bài hát cho Nhã Hân và Tiểu Ly nghe rồi hỏi ý kiến.

Tên này bỗng nhưng có hứng thú bừng bừng với thơ ca, giống như là bị nhà thơ nào hay nhạc sĩ nào nhập vậy.

Cũng có thể là do Meow Meow các nàng điều là nghệ sĩ, trổ tài ca hát nhảy múa đánh đàn khi chiến đấu nên hắn cũng có một vai trò tương tự.

Mấy nàng ấy ca hát thì cậu ta ngâm thơ để quấy rối tinh thần địch nhân chăng?
“A aaaa.

Dừng lại” Nhã Hân dẩu môi lên la lớn.
“Gì thế Hân?” Tiểu Ly ở bên cạnh vỗ vỗ vai Nhã Hân, quan tâm hỏi.
“Ăn sáng.

Mọi người giải tán đi ăn sáng a” Nhã Hân buồn bực quay người bước bịch bịch về phía một quán hủ tiếu nhỏ ven đường.
“A… Nhã Hân, Tiểu Ly hai người ăn đi.

Tui đi dạo một chút” Con chó trắng Hắc Vận nhìn thấy đằng xa xa trong một con hẻm sáng sủa, hai con chó đang dính lẹo nhau liền sáng mắt lên.

Nó muốn tới đó hấp thụ năng lượng cảm xúc thăng hoa của hai con chó đang “ứa ừa” đó.
“Ừ.

Chút nữa nhớ quay lại nha” Nhã Hân đồng ý.

Cô bé nhảy phắt một cái vượt qua gần 3 mét, ngồi cái “ành” lên chiếc ghế nhựa của quán hủ tiếu khiến chủ quán và vài thực khách nhìn thấy mà há hốc mồm.
“Cô chủ ơi.

Cho con hủ tiếu mỳ không hành.

Một ổ bánh mỳ” Nhã Hân gọi món.
Tiểu Ly thì trầm lắng hơn, cô bé đi từ từ vào quán rồi ngồi đối diện với Nhã Hân, chung một cái bàn.

“Con tô hoành thánh”.
Hắc Vận hí hửng, đủng đỉnh đánh mông chó qua lại, quẩy quẩy đuôi.

Bốn cái chân nó chạy cà tưng cà tưng từng chút đến gần chỗ hai con chó kia chỗ con hẻm.


Miệng chó của nó mỉm cười vui vẻ.
Từng chút một tới gần cặp vợ chồng chó đang hành lạc.
Khoảng cách đôi bên còn 10 mét.

Hắc Vận vui vẻ tiếp cận gần hơn.
Khoảng cách hai bên còn 7 mét, rồi 5 mét.

Vợ chồng chó đang hí hửng với nhau đã chú ý thấy con chó trắng to như loài chó Husky đến gần mình.

Chúng nó có hơi cảnh giác, chó chồng đang hẩy hẩy trên mông chó vợ hơi chậm lại, nhe răng đe dọa Hắc Vận.
Brừm.

Brừm.

Brừm…
Nơi cửa khẩu cũng không quá vắng vẻ, thi thoảng vẫn có xe hai bánh vặn ga chạy ngang qua.

Tiếng xe máy lâu lâu lại từ phía xa xăm lớn dần khi đến gần rồi nhỏ lại khi đi xa.
Hắc Vận trong thân hình chó trắng muốt đầy cơ bắp và không lông ngày càng đến gần đôi vợ chồng chó.

Khoảng cách chỉ còn chừng 2 mét.

Nó dừng lại, miệng hé ra như đang cười khì khì.

Tròng mắt nó lướt theo luồng năng lượng cảm xúc “tới nái” của con chó cái trước mặt bị Vạn Dục Môn trong cơ thể hấp thu.

Lòng nó cảm thấy vui vẻ nghĩ “Đứng đây xem là được rồ… Ặc”.
Cơ thể dạng chó của Hắc Vận trong nháy mắt biến thành tàn ảnh.

BRUỘNG BR…UỘNG tiếng động thật to lướt qua chỗ Hắc Vận.

Một vật thể to lớn lướt qua… Vợ chồng chó kia cuống cuồng bỏ chạy, vừa chạy vừa dính lẹo vào nhau.
“Trúng mánh rồi.

Bán con này cho Cẩu huynh chắc chắn được cả chục triệu.

Tao mày chia đôi mỗi người năm triệu.

Tối nay đi đ*ụ gái chơi.

Ha ha ha” Có giọng nói một tên thanh niên the thé vang lên.

Thì ra là một tên chuyên bắt trộm chó.

Hắn ngồi ở chỗ sau của chiếc xe vừa lao ngang qua con hẻm có đôi vợ chồng chó.

Trong tay hắn còn cầm một đoạn gỗ mà ở đầu là một sợi thòng lọng.
Chiếc xe do tên đồng bọn lái xiêu vẹo một chút rồi nhanh chóng lấy lại thăng bằng, rồ ga chạy nhanh hơn.

Tên này khóe mắt nhìn vào kính chiếu hậu, miệng cười vui vẻ khi thấy thằng bạn mình vừa tròng cổ được một con chó trắng cực kỳ bự con.

Con chó này chính là Hắc Vận, cổ nó bị dây thừng xiết chặt, lưỡi thè ra, cơ thể bị kéo lê trên mặt đường đất theo sau chiếc xe Exciter của hai tên bắt chó dạo.

Thằng lái xe nói “Đ*ụ má.

Con này nặng vãi kứt.

Chắc cũng 30 ký quá.

Chưa thấy con nào nặng như con này.

Cẩu huynh chắc thích lắm.”
Hai mắt Hắc Vận đảo đảo, cứ như vậy mặc kệ mình bị tròng cổ kéo đi.

Khuất bóng ở ngã ba cuối con đường.
“Chỗ này làm nước lèo cũng được quá há Tiểu Ly” Nhã Hân quệt miệng bằng cái khăn chùi miệng bằng giấy.

Cười nói với Tiểu Ly cũng vừa ăn xong.
“Ừ.

Mình cũng ăn xong rồi.

Lên đường làm siêu anh hùng tiếp thôi.” Tiểu Ly rót một ly nước trà đá từ thùng nước của quán uống ực ực rồi trả lời, đôi mắt cô bé dòm xuống đất, nhìn qua nhìn lại.

“Ủa, Hắc Vận đâu? Chưa quay lại nữa à?”
“Mình không biết” Nhã Hân trả tiền cho cô chủ quán xong cũng vội nhìn quanh quẩn đoạn đường trước quán.

“Lạ thật.

Hắc Vận đi đâu rồi ta?”
“Hai em tìm con chó trắng to con hả?” Một thực khách vừa dựng xe đạp xuống, bước vào quán thấy hai cô bé nhìn ngó tìm kiếm liền hỏi.

Gã này khi nãy ngồi ở quán nước đối diện uống cà phê sáng nên cũng nhìn thấy lúc đầu là Nhã Hân và Tiểu Ly là đi chung với chó trắng Hắc Vận.
“Dạ đúng rồi.

Anh thấy Hắc Vận đi đâu hả anh? Chỉ bọn em biết đi” Nhã Hân ngước đầu lên hỏi.
“Anh thấy nó bị hai thằng đi Ex chuyên bắt trộm chó vùng này tròng cổ lôi đi rồi.

Mấy em nuôi chó phải cẩn thận nha.

Vùng này có một băng đảng chuyên ăn thịt chó đó.

Nên lũ bắt chó dạo nhiều lắm” Người này trả lời rồi không để ý tới Nhã Hân và Tiểu Ly nữa, bắt đầu gọi chủ quán bán đồ ăn sáng.
Nhã Hân há hốc mồm không tin vào sự thật này.

Hắc Vận còn mạnh hơn mình đó.

Cậu ta mà bị trộm chó bắt á?
“Anh ơi.

Anh biết bọn chuyên ăn thịt chó đó ở chỗ nào không?” Nhã Hân tuy không tin nổi nhưng vẫn lo lắng cho Hắc Vận.

Khều khều tay áo của người vừa rồi, hỏi thăm.
“Tụi em định đi chuộc lại con chó đó hả? Về nhà gọi người lớn dẫn đi nha.

Tụi nó nổi tiếng lắm.

Hỏi ai cũng biết hết.

Hai em cứ về nhà nhờ người lớn đi chuộc lại đi” Tên này trả lời xong thì không để ý nữa, bắt đầu ăn bữa sáng của mình.
Nhã Hân quay sang nhìn Tiểu Ly.

Hai đứa nhìn nhau rồi đi ra khỏi quán hủ tiếu.

Nhã Hân nhìn quanh kêu gọi “anh Nhiễm Nam.

Anh Nhiễm Nam”
“Gì thế Nhã Hân?” Nhiễm Nam không biết ẩn thân ở đâu, truyền âm tới hỏi.
“Anh nhờ chú Chiến đi với bọn em đi.

Đi hỏi thăm cái bọn chuyên ăn thịt chó ở gần đây.

Tụi em muốn đi cứu Hắc Vận” Nhiễm Nam nói nhỏ.

Nói chuyện với không khí kiểu này cô bé cũng ngại người ta nghĩ mình bị thần kinh bất thường.

Nhiễm Nam có chút không muốn.

Tên Hắc Vận này rõ ràng cố ý để người ta bắt đi.

Đi cứu để làm cái gì chứ.

Haiz… Nhã Hân đã muốn thì mình chiều thôi.
Mấy phút sau.

Nhã Hân, Tiểu Ly và Nguyễn Văn Chiến đã có mặt trước một dinh thự cực lớn ở một khoảnh đất trống cực rộng.

Khó mà ngờ được ở cái nơi khỉ ho cò gáy gần biên giới quốc gia thế này lại có một chỗ hoành tráng như vậy.
Nhã Hân há mồm không tin nổi cái mà mắt mình nhìn thấy được.

Dinh thự cao ba tầng, cực kỳ to lớn được xây dựng ở giữa mảnh đất.

Quanh nó là vườn cây, hồ nước, vườn nuôi chim cảnh.

Tất cả điều bình thường cho tới khi cô bé nhìn thấy ở góc phía đông có một khu rất rộng được bao bọc bằng song sắt.
Đằng sau những song sắt, Nhã Hân có thể thấy được có hàng ngàn con chó lớn nhỏ khác nhau đang lờ đờ đi loạn bên trong.

Tất cả chúng điều im lặng mà bước đi hỗn loạn.

Con nào con nấy điều ốm tới mức da bọc xương.

Dường như không con nào có tí thịt, chỉ có da và xương mà thôi.

Về loài thì những con chó này thuộc đủ các loại chó, các màu khác nhau.
Nhã Hân cắn răng.

Nhìn mấy con chó, cô bé có thể tưởng tượng được chúng đã bị bỏ đói đến cỡ nào.

Thật đáng ghét mà, đáng giận.

Lũ thích ăn thịt chó này, ăn thì ăn đi, sao còn hành hạ bọn nó như vậy chứ? Cô bé co lại bàn tay đầy phẫn nộ.
Bên trong khuông viên của dinh thự có vài người đi qua đi lại.

Đa số những người này điều cao to vạm vợ, người đầy hình xăm.

Lúc này bọn chúng đã nhìn thấy Nhã Hân và Tiểu Ly đang đứng trên đầu tường chỗ cổng vao.

Nguyễn Văn Chiến thì đứng dưới đất, ngay trước cánh cổng to lớn.

Cả bọn điều trở nên ngạc nhiên, điều nghĩ ‘Lũ nào đây? sao lại còn có con nít?’
Lúc này, từ mé hông biệt thự có hai tên thanh niên đi ra.

Cả hai vừa cười vừa nói với nhau.
“Cẩu huynh hào phóng thật nha”
“Tao tưởng bán con chó trắng to xác đó được cao lắm 10 triệu chứ.

Ai ngờ Cẩu huynh mua tới 50 triệu.

Tao với mày đi một chuyến qua casino mé bên kia chơi đi”
“Ừ.”
Hai tên này chính là hai tên đã bắt Hắc Vận.

Mua bán xong thì ra về.

Nhã Hân tuy mới cấp 30 nhưng cơ thể cũng được tẩm bổ bằng linh lực khá mạnh so với người thường rồi.

Tuy khoảng cách hơn 100 mét nhưng lỗ tai cô bé vẫn giật giật vì nghe được những lời chúng nói.

“Ra là hai tên xấu xa này bắt Hắc Vận”.
“Tiểu Ly.

Tụi mình xử lý đám xấu xa này đi, từ nay không con chó nào ở nơi này bị chúng làm hại nữa” Nhã Hân một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt mấy người ở bên trong.

Cô bé hét lên “Nhân danh công lý.

Tất cả các người mau đầu hàng.

Bọn ta là biệt đội siêu anh hùng Oách Xà Lách.

Đến đây để trừng trị lũ ác ôn các người”
Mấy tay anh chị ở trong dinh thự và hai tên trộm chó nghe thế liền cười ha hả một lúc lâu.

Cười cười một hồi mặt chúng dần biến sắc.

Từ chỗ này tới cổng có hơn 100 mét a.

Không ngờ một con nhóc con lại có thể hét tới tận đây vẫn còn nghe rõ ràng.

Miệng nó là cái loa phát thanh phường hay sao?
Lúc này, cả bọn lại thấy có một vật thể lạ từ ngoài cổng bay tới.

Nó là một khối màu đen, có nhiều chắn song, dường như làm bằng sắt.

Tốc độ bay cực nhanh, hình tới rồi mới nghe thấy tiếng sau.
Véo… Ầm…
Cánh cổng máy tự động nặng gần 100 ký của dinh thự bay như sao băng vào trong rồi đánh rầm lên tầng hai dinh thự khiến gạch đá nứt nẻ rơi lã tã.

Nguyễn Văn Chiến nhẹ nhàng bước vào sau khung cổng.

Nhã Hân và Tiểu Ly cũng nhúng nhẹ chân đáp đất kế bên anh chàng thể tu này.
Ba người ngênh ngang đi vào khiến bọn người bên trong há mồm trợn mắt.

Ngay sau đó chúng đã hiểu chuyện gì sắp xảy ra.

Tên nào tên nấy liếc mắt với nhau rồi giải tán.

Rất nhanh sau đó chúng lại tập hợp, trên tay tên nào cũng có hàng nguội.

Dao, mã tấu, ống sắt khua loảng xoảng.
Chúng biết là lần này có kẻ tới phá rối Cẩu đại ca của chúng.

Tuy chúng chỉ là người thường, nhìn thấy có kẻ đủ sức một sút đá bay cả cánh cổng nặng nề đi hơn trăm mét nhưng chẳng tên nào tỏ ra sợ hãi.

Bởi vì chúng biết, trong dinh thự này có một lực lượng cực kỳ cường đại có thể bảo vệ chúng.

Lấy hàng nguội ra cầm chỉ là thể hiện lòng trung thành với chủ nhân nơi đây mà thôi.
Hai tên trộm chó thì căng thẳng, vội chạy ngược ra phía sau dinh thự muốn chuồn cửa hậu.

Cả hai vừa đi tới cánh cổng hậu nho nhỏ, nói với kẻ canh giữ ở đây mấy câu khiến kẻ này vội quơ lấy khúc cây rồi chạy ra đằng trước nhà.

Sau đó hai tên trộm chó vội mở cửa hậu bỏ chạy.
Chúng vừa bước được hai bước ra ngoài liền phải dừng lại ngẩng đầu lên.

Trước mặt hắn một cô nàng cực kỳ xinh đẹp xuất hiện.


Hai cái còng tay nhanh chóng còng chúng dính lại với nhau và dính vào cánh cửa hậu.

Nhiễm Nam đã xuất hiện bắt hai tên này lại để lát nữa cho Nhã Hân xử trí.
Kẻ được gọi là Cẩu huynh nghe thấy tiếng động va chạm cực lớn liền giật mình tỉnh dậy trong cơn ngủ say.

Mặt hắn nhăn nhó tức giận.

Cả người hầm hầm bùng phát.

Tên nào không biết điều, phá giấc ngủ trưa của hắn, đúng là muốn chết mà.

Mặt hắn ta chuyển sang lạnh tanh, mặc lấy áo vest đen rồi từ phòng ngủ tầng ba bước ra ban công.

Mỗi bước đi điều khiến gạch dưới chân nát ra văng khắp phòng.

Tên này thò đầu ra ngoài, muốn xem xem là chuyện gì mà động trời như vậy.

Kẻ nào gây ra thì sẽ biết tay hắn.
Ngay khi hắn thức dậy, khó chịu vì bị phá giấc ngủ mà vận khởi dị năng định đe dọa xử lý kẻ làm ồn.

Uy áp của Cẩu huynh mặc dù không phải tập trung vào Nhiễm Nam nhưng uy áp này lại phát ra làm mặt sàn gạch dưới chân hắn nứt ra.

Tiếng vang nức nẻ và va chạm làm Nhiễm Nam ở sau nhà nghe thấy.

Hồn lực cảm quan liền tràn ra quan sát tầng ba căn biệt thự.
Tuy vì có vật cản không thể nhìn thấy bằng mắt được nhưng dựa vào hồn lực cảm quan, Nhiễm Nam có thể nhận ra trong phòng có một người cùng một trường áp lực tỏa ra ở trong phòng.

Cậu ta liền khó coi nhìn lên phía tầng ba.

‘Không ngờ ở đây lại có kẻ mạnh như vậy.

Chỉ là một bọn tiêu thụ chó gian vậy mà lại có dị nhân tồn tại.

Nếu bọn chúng không kích hoạt dị năng mình còn tưởng ở đây chỉ toàn người thường chứ’.
Nhiễm Nam buồn bực.

Giữa dị nhân và tu giả có một khác nhau cơ bản là dị nhân ở trạng thái bình thường thì chẳng khác gì thường nhân, còn tu giả không cần vận năng lượng, chỉ cần đến gần và ý đồ là Nhiễm Nam sẽ cảm nhận được ngay.

Đối với dị nhân ở trạng thái thường thì không thể dùng hồn lực dò xét được.

Thậm chí khi chúng tấn công lén, nếu không biết, không tản ra hồn thức cảnh giác từ trước thì khó mà phát hiện.

Đây cũng là nguyên nhân Nhiễm Nam và Huỳnh Ni bị dị nhân đánh lén nhiều lần.
Cửa chính tòa nhà mở ra, một người khác cũng mặt vest đen xuất hiện.

Mấy tên đàn em nhanh chóng thu lại vũ khí lạnh, cuối đầu chào.
“Chào buổi sáng Cẩu đại ca”
“Có chuyện gì?” Tên Cẩu đại ca trên tầng ba cũng ló đầu ra khỏi ban công, nhìn xuống dưới cất tiếng lạnh lẽo hỏi.

Hai mắt hắn đục ngầu khiến đám đàn em nhìn vào điều hết hồn.

Chúng mãi vẫn không quen được.

Đôi mắt của hắn cùng tên Cẩu ở tầng dưới luôn đụt ngầu khiến khi người khác nhìn thấy vào đều rùng mình, ớn lạnh.
Không ngờ lại có hai người điều là Cẩu đại ca.

Tên ở dưới đất là Cẩu đại ca, tên trên lầu ba cũng là Cẩu lão đại.

Hai xưng hô này có ý nghĩa gần nhau là nhằm để bọn đàn em phân biệt giữa hai người.

Cả hai tên điều là dị nhân hệ cường lực.
Cẩu bang của chúng chỉ mới thành lập gần đây không lâu.

Gần như cách ngày Tà xuất hiện trong cuộc họp liên họp quốc về vấn đề vụ nổ bom hạt nhân ở hòn đảo hoang Nhật Bản do Tà Nam làm ra không quá hai ngày là Cẩu lão đại và Cẩu đại ca đã cùng một con chó con không lông xuất hiện ở vùng này.

Sau đó là thành lập bang ăn thịt chó, tuyên truyền đạo trộm chó và cướp lấy tài sản khổng lồ này của một băng nhóm người thường khác.
Nói về thân thế của hai kẻ Cẩu này thì có liên quan không nhỏ tới Tà Nam, đúng hơn là do Tà Nam mà hai tên này mới từ người thường biến thành dị nhân.
Ngày đó Tà Nam ra lệnh cho anh em vệ sĩ Đầu Gấu mang theo bom nhiệt hạch treo ở bầu trời thủ đô tất cả các quốc gia rồi xuất hiện ở nhà trắng, cướp chỗ ngồi của tổng thống mỹ, buông lời đe dọa cùng yêu sách đòi các nước phải hỗ trợ tìm Chân Tâm.

Để thị uy hơn nữa.

Hắn ta đã nhờ Quách Thị Hoa mang mặc đồ du hành không gian, bay ra bên ngoài tầng ozone, mang theo bom nhiệt hạch rồi kích nổ.

Khi đó có không ít vệ tinh nhân tạo cũng bị vạ lây.
Đa số vệ tinh là không người, nhưng cũng có một cái vệ tinh có người.

Xui xẻo cho họ, vụ nổ vì ở trong môi trường không trọng lực nên lan ra cực kỳ rộng, nuốt chửng lấy cái vệ tinh này.

Toàn bộ thành viên bên trong nhiễm phóng xạ chết sạch.

Vệ tinh cũng hư hại, rời khỏi quỹ đạo bay ban đầu, bốc cháy rồi dần bị trọng lực của trái đất hút xuống.

Cuối cùng nổ tung chia năm xẻ bảy bay khắp nơi, rơi xuống đại địa bên dưới.

Có một mảnh bay tới khu biên giới này, đập vào đồng ruộng, nổ uỳnh tạo ra một hố sâu.
Khi đó ở đồng ruộng có một người nông dân đang đào mương dẫn nước và một con chó con tò mò ở bên cạnh.

Cả hai xấu số bị mảnh vở vệ tinh đè chết.
Trong lúc người dân còn chưa tập trung tới thì từ đống phế tích của mảnh vệ tinh, một người bổng từ bùn đất đứng dậy.

Trên người người này đầy vết tích của việc bị thêu cháy, ở tay và chân vẫn còn vài mảnh của bộ đồ phi hành gia vũ trụ.

Không ai khác chính là một nhân viên trên vệ tinh xấu số đó.
Vụ nổ xảy ra trong không gian vũ trụ, phóng xạ tràn ngập khắp nơi.

Bức xạ của mặt trời cũng không ít.

Dưới sự tác động của lực hút trái đất, tác động của lực nổ tàn dư, tần số rung động ngẫu nhiên và vô số thứ có lần thứ nhất không có lần thứ hai khác như trị số dao động sóng âm, cường độ sóng điện từ, vâng vâng mây mây.

Cuối cùng phi hành gia kia đã chết lại sống lại, cơ thể biến dị trở thành dị nhân.

Anh nông dân và con chó vô tình dính vào chuyện này cũng thay đổi.
Cả ba nhanh chóng đi khỏi khu vực đồng ruộng, biến mất vào chiều tà.

Sau đó xuất hiện băng đảng chuyên ăn thịt chó do hai vị Cẩu thành lập.

Cẩu lão đại và Cẩu Đại ca cũng không phải là quá ham mê thịt chó.

Lập cái bang này chỉ là để tìm đủ thịt chó về cho con chó con của anh nông dân ăn mà thôi.

Con chó con này điên cuồng thèm ăn, và chỉ ăn mỗi thịt chó kể từ việc biến đổi sau cái ngày đó.

Anh nông dân và phi hành gia mà bây giờ là hai vị Cẩu dường như thờ con chó con này lên đầu để cung phụng.

Nó muốn cái gì hai kẻ này cũng tìm mọi cách để thực hiện.
Ngày hôm nay có hai thằng du thủ du thực mang một con chó trắng cực to (Hắc Vận) tới bán.

Con chó con trọc lông nhìn thấy liền thèm chảy nước miếng.

Nó nhìn Cẩu đại ca liền sủa to mấy tiếng.

Miệng nhỏ của nó gặm ngay cái lỗ tai của chó trắng cường tráng lôi đi về phía chuồng chó cực rộng ở phía đông, chuẩn bị ăn tươi nuốt sống.
Ở trong nhà Cẩu đại ca thấy vậy đành trả tiền cao một chút rồi đuổi nhanh hai tên trộm chó đi tránh để chúng tò mò thấy chuyện không nên rồi đem đồn linh tinh ra ngoài.
Ở trong chuồng chó rộng lớn, chó con trọc lông định cắn vào đùi chó trắng cường tráng để ăn thì phía trước nhà liền vang lên tiếng động cực to khiến nó giật cả mình.

Nháy mắt nó chạy mất vào trong nhà, có lẽ là muốn đi xem chuyện gì đang xảy ra.
Chó trắng cường tráng không lông âm trầm đứng dậy.

Hai mắt nó đầy thất vọng nhìn mấy ngàn con chó trong cả chuồng chó.

Lầm bà lầm bầm “Đây mà chó cái gì? Tưởng bị bắt tới đây sẽ có thể hút được nhiều năng lượng cảm xúc mặt trái của lũ chó bị bắt.

Ai dè lại thế này… Chán thiệt”
Ở phía trước nhà, Nhã Hân nhớ tới bài dạy của Nhiễm Nam hôm qua, cô bé không đi sâu vào trong dinh thự mà cứ đứng ở ngoài cổng để bảo trì khoảng cách mà cô bé nghĩ là an toàn.

Mở miệng, vận linh lực để khuếch đại, nói vọng về phía đám người xấu “Các ngươi thật xấu xa.

Có biết mấy con chó đó không ít con được chủ người ta nưng niu xem như người thân không hả, dám bắt trộm để ăn thịt.

Bộ mấy người thèm thuồng lắm hả.

Thèm quá sao không tự nuôi mà ăn, lại đi bắt của người ta.

Hôm nay bổn cô nương đây sẽ bắt trói hết các người… Bắt trói hết các người… Tiểu Ly, bắt bọn họ giao cho ai giờ? Công an có bỏ tù bọn chúng không?”

Tiểu Ly nghe Nhã Hân hỏi, đầu gục xuống suy nghĩ rồi nói “Hình như là không.

Mình không rõ nữa.

Hay là bắt họ nhốt vào Thời Không Giới đi”
“Ừ.

Bỏ đói họ cho họ biết cảm giác chết đói.

Dám bỏ đói mấy chú chó cưng trong cái khu nhốt đằng kia.” Nhã Hân nhanh chóng đồng ý.

Kim Cầu được cô bé lấy từ trong Đan điền ra.
“Ha ha ha.

Con nhóc miệng hôi sữa mẹ kia.

Có biết đạo ăn thịt chó không hả? Ăn thịt chó thì phải ăn những con chó được nuôi của người khác chứ ăn chó nuôi công nghiệp thì ngon lành gì nữa? Có thế mà cũng hỏi” Đám đàn em cười khả ố hét vọng lại phía Nhã Hân khiến cô bé nghiến răng tức giận.
Lúc này, Phong Nha, Thủy Nha và Hỏa Nha cũng xuất hiện đứng bên cạnh Tiểu Ly.

Cùng với Nguyễn Văn Chiến, mặt ai nấy cũng trầm trọng.

Ngay cả Nhiễm Nam cũng đã xuất hiện trên đầu tường phía sau lưng mọi người.
“Ủa mọi người làm gì dạ? Sao bu hết lại đây thế.

Họ toàn người thường không à, đừng lo, con có thể thắng được họ.” Nhã Hân thấy lạ bèn quay sang Phong Nha hỏi.
“Nhã Hân.

Em với Tiểu Ly ở yên một chỗ.

Bọn người xấu có cao thủ” Nhiễm Nam nhấn mạnh truyền âm cho Nhã Hân và Tiểu Ly khiến hai cô nhóc ngơ ngác mất một lúc.

Có cao thủ sao? Sao mình không cảm nhận thấy ai là cao thủ nhỉ?
“Anh Nam.

Sao anh biết có cao thủ? Em không cảm thấy gì hết á”
“Cấp độ hồn lực của em không đủ, hơn nữa đối phương là dị nhân không phải tu giả.

Năng lượng không khởi động là gần như không tiết ra uy áp.

Với cấp độ hồn lực của em thì không thể phát hiện được.

Em đừng đi lung tung.

Anh sẽ bảo vệ em và Tiểu Ly.

Chuyện còn lại giao cho các chú Nguyễn Văn Chiến đi”
“Dạ.” Nhã Hân ngoan ngoãn.

Cô bé nhìn Tiểu Ly một cái rồi từ Bao Tay Trữ Vật lấy ra một bịch đậu phộng, hai bịch bánh tráng trộn, ba trái ổi, bốn trái xoài, năm quả mận, mấy trái đào cùng bàn và ghế.
“Tiểu Ly, lại đây ngồi ăn với mình, xem mấy chú xử đẹp bọn người xấu.

Hi hi”
Tiểu Ly thấy Nhã Hân vẫy tay liền bước tới ngồi trên cái ghế trống cạnh Nhã Hân, vừa cạp mận vừa tò mò hỏi “Nhiều đồ ăn vặt thế? Bạn mua đem theo sẵn để dành ăn à”
“Ừa.

Mẹ Hoa nói, con gái ra ngoài phải biết lo cho bản thân mình, lúc nào cũng phải có đầy đủ đồ ăn thức uống.

Đừng có bỏ đói bản thân á”
“...” Nhiễm Nam mặt đen lên.

Haizz.

Toàn là học thói xấu không là sao vậy Hân? Bỏ qua hai cô bé.

Nhiễm Nam trịnh trọng nhìn về phía ngôi nhà.

Nơi mà lúc này đã bày binh bố trận với uy áp ngập tràn.
Cẩu lão đại từ lan can lầu ba nhảy xuống.

Dị năng khởi động, uy nhiếp của kẻ có chiến lực trên 30 Tinh điểm bạo phát ra ngoài.
Cẩu đại ca cũng bước ra phía trước đám đàn em.

Hai tay cầm hai cây cuốc vung múa xoay tít như hai cánh quạt.

Quanh người có đường viền bằng tia sáng màu xanh da trời chạy quanh.

Từng chấn động chứng tỏ sức mạnh không dưới 20 Tinh điểm cũng từ trên người hắn chập chờn dao động.
Đám đàn em phía sau lưng Cẩu đại ca hò reo trợ uy.

Cả đám lùi lại đứng trên bật tam cấp vào nhà, vung múa vũ khí lạnh lên và chỉa về phía nhóm Nhiễm Nam như thị uy.

Tất cả địch nhân là một đám rặt nam nhân nhe răng ra gằm ghè.
Cùng lúc này.

Sự việc đầy quỷ dị liền diễn ra.

Ở phía đông, từng cái bóng lao vút tới rồi nhanh chóng hình thành vòng vây trong và ngoài dinh thự, cắt đứt đường lui của nhóm Nhiễm Nam.

Sau khi những cái bóng này ngừng lại, Nhã Hân thấy một cái, sắc mặt cô bé liền xanh lét.

Tiểu Ly cũng chẳng khá hơn.
Đó là mấy ngàn con chó ốm đói.

Bọn chúng đi xuyên qua song sắt của khu vực nhốt chúng mà ra ngoài rồi đường như bị Cẩu lão đại điều khiển bằng một ống sáo không âm thanh trên tay, tất cả với tốc độ nhanh không tưởng bao vây cô bé và mọi người lại.
“Cái chuồng đó… Cho có thôi à?” Nhã Hân sợ hãi lên tiếng.
“Bọn chó này ốm quá, mấy cái lỗ chắn song bự hơn chúng a” Tiểu Ly nuốt nước bọt, trả lời.
“Mấy con chó này, con nào cũng có sức bật tương đương dị nhân cận cao cấp và cao cấp” Nguyễn Văn Chiến nhíu mày nói.

Sức bật đã như vậy thì hẳn sức sát thương cũng chẳng kém gì.

Nhóm mình chỉ có năm người là chiến đấu được.

Đối phương có tới mấy ngàn con chó biến dị và hai tên đại ca cực mạnh.

Thế này thì… Phe mình đánh làm sao lại?
Nguyễn Văn Chiến lo lắng khi cảm nhận thấy được chiến lực của bầy chó đói từ tốc độ và lực phóng tới của chúng.

Dựa theo phân chia chiến lực của học viện X-Gen thì mấy con chó này đã đạt tới đỉnh cấp của trung cấp, cấp C++ tới sơ kỳ của cao cấp - cấp B.
Trung cấp là chiến lực có điểm từ 5000 đến 10,000 điểm.

Cao cấp là phân bậc dành cho dị nhân có chiến lực từ 10,000 điểm đến 25,000 điểm X-Gen.

Đỉnh cấp là để chỉ những dị nhân có chiến lực từ 25,000 điểm đến 35,000 điểm, dùng A cấp để đại diện.

Với sức mạnh đỉnh cấp, thường thường thì là những dị nhân sắp bị dị năng bào mòn sắp chết cho nên không có dị năng nào có thể vượt qua cấp A++.
Tuy nhiên vẫn còn một cấp cao hơn nữa mà học viện X-Gen gọi nó là cấp S - siêu cấp dị nhân.

Phân bậc này dùng để phân loại cho những dị nhân nào có khả năng trong thời gian ngắn bằng biện pháp gì đó gia tăng sức mạnh của mình vượt qua mốc 35,000 điểm X-Gen.

Giống như Demon Monkey của Bất Nhân Hình, khi ông ta gồng hết sức, chiến lực có thể đạt đến 90,000 điểm, lúc đó ông ta là dị nhân siêu cấp, cấp SS++.
“Bọn mày là ai? Muốn cái gì?” Cẩu lão đại vừa múa may cây sáo nhỏ vừa hét vọng tới, hỏi.
“Không cần hỏi.

Giết bọn chúng, bắt tên cầm đầu cùng hai con nhóc kia rồi hỏi cũng không muộn” Cẩu đại ca đang múa cuốc cũng nhếch cái môi đầy tàn tích của vết bỏng để lại lên, âm thanh khàn khàn trầm đục vang vọng.
“Vậy được.

Các chú cún yêu.

Lên, cắn chết bọn chúng trừ cô gái xinh đẹp kia và hai con nhóc cho ta” Cẩu lão đại nhanh chóng đưa sáo lên môi, thổi ra những âm thanh mà không ai nghe thấy được.
Bầy chó mấy ngàn con liền đồng loạt nhảy lên cao hơn chục mét, lao tới nhóm Nhiễm Nam, rợp trời rợp đất khiến cả nhóm sợ hãi đứng trơ ra cả đám.
Nhã Hân và Tiểu Ly sợ cứng người.

Đồ ăn vặt từ trong miệng rơi ra, hai tay sợ hãi giơ lên che mặt.
Bầy chó đói trơ xương vẫn không vang chút tiếng sủa nào, như những thây ma hạ ầm ầm xuống chỗ Nhã Hân.

Những hàm răng sắt nhọn táp tới.
Xương xẩu ngay lập tức bay tứ tung, da dẻ tán loạn, vô số mảnh thịt nhỏ bị xung lực đẩy bay khỏi cơ thể.

Huyết hoa bắn ra tám phương.

Một cái đầu lâu nữ bị ngặm kéo ra khiến phần da cổ vì lực kéo mà dãn ra rồi đứt bực bực mấy tiếng.

Mạch máu bay múa loạn xạ, đỏ lòm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện