Hai vị Thiên Địa Minh Sứ, chín vị Chiến Vệ toàn lực cũng không thể tru diệt Tà Tôn mà nhìn đến hắn càng đánh càng mạnh làm Thập Lục Tháp võ giả thật sự mất đi hoàn toàn chiến ý, nhìn tên quái vật tùy tiện ra đòn đã đồ sát hơn nghìn nhân mạng thành một con đường máu sau lưng làm chúng quá đỗi hoảng sợ, có tên Tiên Thiên nhị tầng nào mạnh đến như thế sao? Tiên Thiên ngũ tầng hay lục tầng sợ rằng cũng không khoa trương đến vậy chứ.

“Hắc hắc… đã có gan đến diệt Ma Tông thì phải có gan chịu chết, hôm nay các ngươi là ngoan ngoãn nằm lại tại đây đi!”

“Oanhhh… Haha… Đến đây… Phanhhh… Phanhhh… Hahaha… Muốn chạy sao? Chết đi cho ta…. Ầmmm… Ầmmm…”

Lực lượng hồi phục liên tục nhờ cắn nuốt những xác chết dưới tay giúp Tà Tôn khôi phục rất nhanh, hắn mặc cho vô số thần binh lợi khí nhằm đến người mình mà thỏa thích thi triển sát chiêu tiếp tục đồ sát không ngừng nghỉ, quyền đầu của sát thần đi đến đâu lại khiến từng mảng từng mảng thi thể ngã xuống, binh bại núi đổ thật không sai.
…….

...

“Sư phụ, nếu ngài còn không ra tay thì Thập Lục Tháp các vị tổ lão cũng sẽ không dung thứ cho ta, tổn thất đã quá lớn!”

Mang tới đội quân hùng hổ như muốn lật trời thế nhưng lại đại bại trước chỉ một mình Tà Tôn, Thiên Tôn quan chiến ở một góc trời hết sức tức giận nói với lão giả ở bên cạnh, thân phận của lão cũng không xa lạ gì khi là Thập Lục Tháp tối cao khanh khách và cũng là sư phụ của hắn, thân làm kẻ khởi xướng của lần xuất chinh này nên Thiên Tôn không thể trốn tránh trách nhiệm của mình nếu thất bại xảy ra.

“Ngươi muốn vi phu xuống tay với một tên Tiên Thiên nhị tầng? Núi cao còn có núi cao hơn, tài không bằng người thì phải học cách chấp nhận, thất bại lần này đúng là nặng nề nhưng cũng là bài học cho võ giả Thập Lục Tháp, những kẻ đã quá quen với lối sống nhung lụa mà quên đi trách nhiệm của mình!” Lắc đầu với đồ đệ, lão giả ôn tồn nói.
“Nhưng các vị tổ lão sẽ không tha cho đệ tử, công sức bao năm qua của ta tại Thập Lục Tháp sẽ biến thành mây khói chỉ vì thất bại này!” Thiên Tôn cắn răng nói.

“Có vi phu tại, không kẻ nào dám động đến ngươi, chỉ là một chút khiển trách chẳng lẽ ngươi không chịu nổi?” Lão già liếc mắt lạnh nhạt nói.

“Ta… ta không cam lòng… sư phụ, đệ tử muốn đấu với Tà Tôn một trận!” Không thể thuyết phục lão già làm Thiên Tôn triệt để nổi điên, hắn gầm gừ với khuôn mặt vặn vẹo.

“Ngươi không phải là đối thủ của hắn!” Lão giả cười nhạt nói nhưng hai mắt lại lóe lên hai luồng tinh quang.

“Không phải sư phụ nói chỉ có nếm trải thất bại mới có thể lớn lên sao? Đệ tử muốn trực tiếp cảm nhận được sự bất lực trước sức mạnh tuyệt đối!” Thiên Tôi cúi đầu nói đầy kiên quyết.
“Ngươi có thể sẽ chết và vi phu nhất định sẽ không can thiệp, ngươi vẫn quyết định?” Lão giả vân vê chòm râu hỏi một lần nữa.

“Tuyệt không hối hận!” Thiên Tôn chắp tay đáp không một chút do dự.

“Được, tu vi của ngươi và hắn quá chênh lệch nên vi phu phá lệ trợ giúp một lần, hãy nhớ ta cũng chỉ có thể đề thăng tu vi của ngươi trong vòng nửa canh giờ, sống hay chết phụ thuộc vào chính bản lĩnh của ngươi rồi!” Lão giả hài lòng vỗ vai đồ đệ nói, làm võ giả quan trọng nhất chính là chiến ý, mất đi chiến ý chính là mất đi bản ngã của người luyện võ.

“Đa tạ sư phụ thành toàn, đồ nhi thề với trời cho dù có chết cũng không làm lão nhân gia ngài mất mặt!” Thiên Tôn vui mừng quỳ gối hô.

“Haha… lão phu tin số mệnh sẽ không bạc đãi kẻ can đảm… làm quen với sức mạnh mới đi!”
Lão giả vừa dứt lời cũng là thời điểm tu vi bạo khởi khiến mảnh thiên địa xung quanh tối sầm lại, chân khí siêu cường của lão bùng nổ thổi bay râu tóc cùng lam bào cuồng loạn, một sát na sau đó đỉnh đầu của Thiên Tôn đã bị hai bàn tay của sư phụ áp lên, cuồn cuộn lực lượng bắt đầu trùng kích vào cơ thể hắn đẩy tu vi của tên thập nhất cấp cao thủ bạo khởi không ngừng nghỉ.

“Oanhhh… thập nhị cấp… thập nhị cấp đỉnh phong…”

“Oanhhh… nửa bước tam cấp… Tiên Thiên đệ nhất tầng… Tiên Thiên đệ nhị tầng… Oanhhh… Oanhhh… tam tầng… tứ tầng… ngũ tầng… Tiên Thiên đệ lục tầng.”

Một hơi đề thăng tu vi của đồ đệ đến Tiên Thiên đệ lục tầng thì lão giả mới chịu dừng lại, sắc mặt của vị Vương Giả cấp theo đó tái nhợt một vòng chứng tỏ lão cũng tiêu hao không nhỏ, tu vi và sức mạnh của Thiên Tôn cũng chỉ duy trì trong một đoạn thời gian trước khi đại tự nhiên lấy lại cân bằng, miệng dạy dỗ nghiêm khắc nhưng trong thâm tâm của lão giả rất quan tâm đến Thiên Tôn nên mới đẩy tu vi của hắn vượt qua Tà Tôn đến bốn cấp độ, lão không tin đệ tử mình không thể chống cự lại đối phương khi chênh lệch hai bên là quá lớn lao…
… mang tiếng là khanh khách của Thập Lục Tháp nhưng sống chết của đám võ giả Thập Lục Tháp bên dưới thì lão chẳng mảy may quan tâm đến vì đơn giản một điều lão không nhìn thấu Ma Đế, có thể tồn tại qua vô số năm tháng đã dạy cho lão bài học quý báu để sống sót qua các thời đại đó chính là kẻ nào nhìn không thấu thì không nên dây vào, lão không bán mạng cho Thập Lục Tháp.

“Sức mạnh này… đây chính là sức mạnh mà ta hằng mong ước sao?”

Cảm giác cơ thể căng tràn lực lượng và còn là thứ lực lượng vượt xa cực hạn của bản thân lúc trước làm Thiên Tôn hưng phấn cực kỳ reo lên, đương nhiên cảm xúc của hắn là thật vì cho dù là khôi lỗi của Tôn Thượng thì hắn vẫn còn đó chút lý trí, lòng tự tôn và háo thắng chưa bao giờ biến mất trong suy nghĩ của kẻ đứng đầu Tôn Sứ.
“Ngươi không có nhiều thời gian nên làm quen với nó đi, lực lượng của ngươi đã vượt qua Tà Tôn nhưng không thể khinh địch, kình lực của hắn rất mạnh nên không thể ngạnh kháng trực tiếp, rõ chưa?” Lão giả nghiêm mặt căn dặn.

“Đệ tử đã rõ!”

Gật nhẹ đầu hiểu ý, hình bóng của Thiên Tôn dần tiêu thất giữa hư không và chỉ một cái chớp mắt sau đã xuất hiện trước chiến trường, nhìn lấy bóng lưng đồ đệ mà sao lão giả lại có cảm giác bất an thật khó tả.



“KHẶC KHẶC… ĐẾN ĐÂY… CHƯA ĐỦ… TA VẪN CHƯA THỎA MÃN…”

“PHANHH… PHẬPPP… ẦMMM… ẦMMM… ẦMMM…”

Chiến hóa ác liệt vẫn tiếp tục nổ ra, Tà Tôn lúc này chẳng khác nào một con nhím bởi vô số các loại vũ khí ghim vào thế nhưng sát thần vẫn tuyệt đối dũng mãnh hết đánh đông lại dẹp tây kéo theo tầng tầng lớp lớp thi thể chồng chất dưới chân, tại bốn cánh tay hắn vẫn còn đó găm chặt hàng tá sọ người khi tại thời điểm tuyệt vọng chúng tìm đến biện pháp cuối cùng là cẩu xực và bị kéo phăng đầu ra khỏi cổ.
“Tà Tôn, ngươi đã sức cùng lực kiệt, mau mau đầu hàng…” Một tên thập nhất cao thủ cầm thương vọt đến gào lớn.

“Tên?” Tà Tôn lười biếng mở miệng.

“Thập Lục Tháp Tinh Anh Chiến Vệ - Ngô Phiên!” Tên võ giả tự hào đáp.

“CHẾT!”

“OÀNHHH!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện