… Khô Lâu đảo.
“Thiếu chủ, Bá Lực Sa Vương đã chết!”
Đến bên cạnh Đông Hải thiếu chủ, Thủy lão nặng nề nói khiến không chỉ con trai của Đông Hải tộc trưởng mà toàn bộ võ giả xung quanh thất kinh.
“Nhanh như vậy? Là Ma Đế gì đó trực tiếp ra tay sao?”
Có chút hoảng hốt nhưng người đẹp đang ở trước mặt nên Đông Hải thiếu chủ cắn răng kìm nén cảm xúc, hắn giả bộ lạnh nhạt mở miệng hỏi như cái chết của Bá Lực Sa Vương không mấy quan trọng.
“Lão phu đoán rằng không phải, Ma Đế nếu trực tiếp đến đây thì sợ rằng hòn đảo này sớm đã bị chôn vùi dưới đáy đại dương rồi!”
Chưa từng chạm mặt Ma Đế nhưng Thủy Lão đã nghe tin tên tuyệt thế hung thần này có thể tự lực đàn áp hết thảy giang hồ Trung Hoa để lập ra Ma Tông, chỉ riêng chuyện đó thôi cũng đủ chứng minh sức mạnh của hắn là khủng bố đến nhường nào.
“Lệnh cho Đệ tam và Đệ tứ binh đoàn tham chiến, Thập Bát Giao Tướng các ngươi mang đầu kẻ dám gϊếŧ Bá Lực Sa Vương về đây cho ta!”
Hừ lạnh một hơi vì cho rằng Thủy lão quá đề cao địch thủ, Đông Hải thiếu chủ khoác tay hạ xuống một loạt mệnh lệnh.
“Đông Hải nhất tộc đã đổ máu vì Bạch Hổ Môn thì chúng ta có thể ngồi nhìn? Tào Hùng ta nguyện dâng ra tính mạng nhỏ bé này để bảo hộ môn phái, các ngươi ai theo ta?”
Cầm lấy đại đao sáng loáng, Tào Hùng gầm lớn và bá đạo xoay lưng đi ra khỏi đại điện, nhìn lấy bóng lưng hắn mà chín phần võ giả Bạch Hổ Môn sục sôi khí thế chưa từng có, từng tên từng tên một nhìn nhau để rồi lũ lượt đi theo phó môn chủ nghênh đón địch nhân, uy vọng của Tào Hùng hiện tại có thể nói đã vượt xa Bành Tiêu Nhiễm rất rất nhiều.
“Môn chủ…”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Đại trưởng lão hiện cũng là người cuối cùng bên cạnh Bành Tiêu Nhiễm muốn nói rồi lại thôi.
“Ta biết, Tào Hùng không quá ngu ngốc như chúng ta vẫn nghĩ… nhưng… cuộc chiến này, ngài nghĩ Bạch Hổ Môn ta có thể thắng sao?” Nở một nụ cười tang thương, Bành Tiêu Nhiễm mệt mỏi đáp.
“Thứ cho lão già này nói thẳng, Đông Hải nhất tộc không phải là đối thủ của Ma Tông, Ma Đế sẽ không xuất chinh nếu không nắm chắc phần thắng, không biết chừng hắn đang ở một nơi nào đó quan sát lấy bàn cờ dưới chân mình!” Là kẻ lăn lộn qua nhiều thời đại, Đại trưởng lão lắc đầu nói.
“Không sai, chỉ vì hai ả đàn bà của đồ đệ mà điều động một đội quân hùng hậu đến thế trong khi hắn thừa biết chỉ cần thả ra một lời thì Bạch Hổ Môn ta sẽ vui vẻ trả người cùng với chấp nhận bồi thường bằng bất cứ giá nào không phải sao?” Bành Tiêu Nhiễm cơ trí cười lạnh nói.
“Môn chủ! Ý ngài là?” Đại trưởng lão trợn to hai mắt trước suy đoán của Bành Tiêu Nhiễm.
“Đúng, hắn là muốn một thứ gì đó ở Bạch Hổ Môn mà hai ả đàn bà kia chỉ là cái cớ mà thôi!” Bành Tiêu Nhiễm gật đầu đáp.
“Vậy sao hắn không tự mình đến? Với sức mạnh của hắn thì tại Bạch Hổ Môn này thì liệu ai có thể chống đỡ được?” Đại trưởng lão nghi hoặc hỏi.
“Hắn sợ… không… đúng hơn là hắn e ngại Thánh Chủ, ta đoán hắn sẽ tuyệt đối không ra tay trước khi xác định được tình trạng hiện tại của Thánh Chủ… nắm trong tay thực lực mà còn vận dụng thủ đoạn xảo quyệt… Ma Đế, là một kẻ vô cùng đáng sợ!” Ngả mình trên ghế, Bành Tiêu Nhiễm run run nói, nàng đã suy nghĩ rất nhiều và càng suy nghĩ thì càng sợ hãi.
“Đúng… nha đầu ngươi suy đoán rất chuẩn xác, hắn là đang đợi lão phu lộ diện!”
Bỗng nhiên, một giọng già nua vang lên từ sau lưng Bành Tiêu Nhiễm cùng Đại trưởng lão khiến cả hai chấn kinh…
….
…………
“GϊếŧTT… GϊếŧTT… GϊếŧTT… GϊếŧTT…”
Chưa đầy một giờ đồng hồ, một vùng biển xanh đẹp như ngọc bích trước Khô Lâu đảo cứ thế bị máu tươi nhuộm đỏ thập phần kinh dị, cánh tay cẳng chân cùng nội tạng người nổi lềnh bềnh khắp nơi như địa ngục trầm luân tại thế gian tuy nhiên bên trên mặt biển cuộc chiến càng lúc càng ác liệt hơn, Đông Hải đệ nhị binh đoàn trực tiếp đối chiến với mấy vạn võ giả đến từ lục địa hết sức ác liệt, mỗi giây mỗi phút trôi qua lại có không ngừng những tính mạng bị chôn vùi vĩnh viễn vào biển sâu thăm thẳm.
“Chết đi đám hải tộc khốn kiếp!”
Gϊếŧ… gϊếŧ đến đỏ mắt, một lão giả là chưởng môn của một môn phái nhỏ trong giang hồ gào lớn xỏ một kích xuyên thủng đầu lâu hai tên hải tộc xấu số, cùng với lão tham chiến lần này là năm đứa con trai nhưng hiện chỉ còn một mình lão, hy sinh lớn lao là thế nhưng gương mặt lão giả vẫn hết sức hưng phấn, chỉ cần lập công và được Ma Tông ban thưởng cho một tên Cường Giả ngũ cấp hay lục cấp thôi thì mọi đánh đổi hôm nay đều đáng giá, con có thể sinh thêm nhưng cao thủ không thể tự sinh ra.
“Gϊếŧ nhiều hải tộc ta như vậy, xuống địa ngục sám hối đi lão cẩu!”
Rốt cuộc cũng có một tên hải tộc thống lĩnh để mắt đến lão già, hắn nổi giận hạ một đao bổ đôi địch nhân trước mặt sau đó gào lớn xông đến ôm chầm lấy lão giả mà há to miệng cắn phập vào cổ họng lão, máu tươi bắn ra xối xả.
“Ầmmm!!!”
Cổ họng bị xé toạc khiến sinh mệnh của lão giả chỉ còn tính bằng ít giây ngắn ngủi, thân thể lão nặng nề rơi xuống biển và hình ảnh cuối cùng mà lão nhìn thấy là đầu lâu của tên hải tộc vừa gϊếŧ mình cũng bị một đường kiểm từ phía sau cắt xuyên qua như xẻ một trái dưa hấu… tính mạng hai chữ này trong giang hồ thật mong manh làm sao?!
…
“OANHHH… OANHHH…”
Phía trước bãi biển, một thân ảnh bắn ngược trở về rạch ra trên mặt biển một đường trắng xóa đến mấy trăm mét có hơn, thật bất ngờ đó chinh là Tà Tôn cùng với đại kỳ phấp phới trên tay, trước mặt hắn là mười tám tên hải tộc thập phần cường hãn, Đông Hải - Thập Bát Giao Tướng rất nhanh đã bắt lấy được địch thủ của mình.
“Đại nhân, chúng ta có thể hỗ trợ!”
Đông hải hai đại binh đoàn còn lại cũng đã kéo đến và đối chiến trực tiếp với chúng là hơn một trăm Ma Lang, các nàng rất mạnh nhưng quân số của hải tộc rất đông nên tạm thời bị kiềm chế không thể tiến vào Khô Lâu đảo, nhận lấy tình cảnh của Tà Tôn ở bên này mà một số Tiên Thiên cao thủ ngay lập tức thả ra ý tứ muốn trợ giúp, là nữ nhân của Ma Đế nhưng vị thế của các nàng cũng phải xếp sau Tà Tôn một bậc.
“Không cần, vốn dĩ cho rằng tiến đánh Bạch Hổ Môn rất tẻ nhạt nhưng thật không ngờ hải tộc đã mang đến cho ta một sự hưng phấn không nhỏ, có thêm mười tám cái đầu lâu của Tiên Thiên cấp thì đại kỳ của Ma Tông sẽ uy vũ đến nhường nào chứ?!”
Cười lạnh khước từ lời đề nghị của Ma Lang, Tà Tôn ngước nhìn lấy đại kỳ của Ma Tông đang bay phần phật trong gió lớn mà ngạo nghễ nói, Thập Bát Giao Tướng tuy chỉ là Tiên Thiên từ nhị cấp đến tam cấp nhưng phối hợp nhuần nhuyễn đến cấp độ gần như hoàn mỹ, ăn phải trái đắng một lần đã kích phát sự hiếu chiến của tôn sát thần này.
…
“Hắn… rất mạnh!”
Danh sách chương