Lại nói về ba người Tôn Phi Dương, Tôn Văn Hùng và Trương Phóng đang loanh quanh trên đường mộ. Những nét màu xanh tuy vẽ ra đường lối trong bố cục mới của lăng mộ nhưng có rất nhiều nơi vẫn còn rối rắm, ngoài mấy dấu gạch chéo xiên vẹo, những cái vòng tròn bọn họ cũng chả hiểu là gì.
Trương Phóng đi cuối, với nhà họ Tôn, lão vẫn luôn giữ lòng cảnh giác.
Tôn Phi Dương tay đút vào túi, ngón tay không ngừng vuốt ve khẩu súng bên trong như thể đó chính là làn da của người hắn yêu, vẻ mặt lại bực bội vì không thể thổi tắt hết đèn rồi dùng bữa tối lãng mạn dưới ánh nến với cây súng của mình.
“Chỗ này có một vòng tròn.” Tôn Văn Hùng chỉ vào cây đèn trên tường.
Trương Phóng vuốt cằm, bảo: “Ban đầu chúng ta đoán là bẫy nhưng đi qua bao nhiêu cái vẫn không dính cái nào. Nếu bảo là cơ quan thì cũng không hẳn, chúng ta tìm tới tìm lui cũng có thấy gì đâu.”
Thấy Tôn Văn Hùng chỉ đứng im không nói gì, lão bèn nói tiếp: “Có khi nào là tổ tiên để lại thứ gì không?”
Tôn Văn Hùng lắc đầu đáp: “Đúng như cụ Trương từng bảo ấy, tấm bản đồ này chưa được hoàn chỉnh, bởi các cụ hồi xưa gián tiếp lấy được từ tay người khác. Những cụ xuống mộ đều có đi mà không có về.”
Trương Phóng giật mình, thầm oán hận trong lòng: Lúc mời bọn tao thì cứ ba hoa chích chòe tâng bốc tấm bản đồ này, rồi nào là bảo vật thế này thế kia, làm gì có nói tổ tiên đều một đi không trở về.
Tôn Văn Hùng thấy mặt Trương Phóng sầm xuống thì biết ngay lão đang nghĩ gì, gã cũng biết mình đuối lý nên chỉ đành cười xòa cho qua chuyện, “Hay là chúng ta đi chung quanh xem thế nào.”
Trương Phóng gật đầu, quay đi mò mẫm những nơi khác.
Sau lưng lão, mắt Trương Phi Dương đột nhiên bừng lên hai ngọn lửa, bàn tay đang nắm súng không kìm được run lên vì hưng phấn.
Tôn Văn Hùng giữ hắn lại, thấp giọng quát: “Con lại nữa rồi!”
Tôn Phi Dương cười hì hì, “Chỉ là một lão già thôi mà, giải quyết nhanh lắm.”
Tôn Văn Hùng sợ Trương Phóng nghe thấy bèn kéo hắn qua một bên rồi mới khiển trách: “Nói linh tinh cái gì vậy! Bây giờ chúng ta và Trương Phóng đang ngồi chung một thuyền, lão ta mà chết thì chúng ta cũng không khá khẩm hơn đâu.”
“Có mấy tên cương thi thích giả ma giả quỷ thôi mà, chả có gì phải lo. Trương Phóng gian trá xảo quyệt, thả hổ về rừng mới thật sự phải hối hận.”
“Trong đầu con đang nghĩ linh tinh gì thế? Chúng ta có phải môn phái võ lâm tranh giành ngôi vị minh chủ đâu! Thả hổ về rừng thì đã sao? Lẽ nào bọn chúng có sẽ dẫn theo họ hàng bà con tới nhà chúng ta tử chiến?! Nói chung chú không cho phép con động tới lão.”
Sắc mặt Tôn Phi Dương thoáng thay đổi. Hắn đã bắt đầu hết nhịn nổi ông chú Tôn Văn Hùng cứ ba lần bảy lượt cản trở, giọng hắn bắt đầu cương quyết hơn, “Chú bảo vệ được lão một phút hai phút chứ không bảo vệ nổi lão một tiếng, hai tiếng đồng hồ đâu.”
Tôn Văn Hùng không ngờ thằng cháu này lại ngạo mạn tới mức chống đối mình ra mặt thế này, chút nhẫn nại còn sót lại trong bụng dần dần biến mất. Gã bắt lấy tay hắn toan đoạt lấy súng.
Tôn Phi Dương làm sao lại chịu cho gã đoạt, thế là hai người bắt đầu đánh nhau.
Trương Phóng đứng cách đó không xa, “…”
Từ lúc hai người bắt đầu xì xầm bàn tán, Trương Phóng đã đề cao cảnh giác sợ họ đánh lén, lão đang tập trung cao độ, nào ngờ hai người đó đúng là đã ra tay, nhưng lại là ra tay với nhau.
Chuyện này…
Trương Phóng do dự không biết có nên tới khuyên giải hay không. Dưới sự uy hiếp của cương thi, tự tàn sát lẫn nhau chẳng nào đâm đầu vào chỗ chết. Có điều vừa bước thêm mấy bước, lão đã nhìn thấy rõ ràng thứ đang bị Tôn Văn Hùng và Tôn Phi Dương tranh giành là thứ gì.
Lão lập tức dừng bước, thầm nhủ: Bọn chúng đều là người nhà họ Tôn, có đánh thế nào cũng sẽ không thật sự ra tay. Bốn gia tộc lớn nghiêm cấm nội chiến, người trái luật nhẹ thì bị trục xuất khỏi gia tộc, nặng sẽ phải chịu cực hình. Lão nghĩ tới vai vế của Tôn Phi Dương và Tôn Văn Hùng, hai người này lại không có tranh chấp lợi ích, không thể nào cạn tàu ráo máng với nhau. Nhưng mình thì khác, biết đâu vừa tới gần là sẽ bị hai người thừa cơ tiêu diệt.
Vừa nghĩ tới đó, đi tới lập tức đổi thành đi lùi.
Lão vừa định tìm một nơi để tránh thì nghe thấy “đoàng” một tiếng, một viên đạn bay xẹt qua đầu lão cắm thẳng vào tường. Lão chỉ cần đứng chếch qua phải thêm mười ly là viên đạn đã bay xuyên qua đầu lão rồi.
Phen này Trương Phóng thật sự nổi giận, lão rút súng bắn liền mấy phát vào ngay bên cạnh Tôn Văn Hùng và Tôn Phi Dương.
Tôn Văn Hùng và Tôn Phi Dương dừng tay cùng một lúc, đồng thời quay sang nhìn lão.
“Tụi bây quậy đủ chưa?!”
Trương Phóng tuy già nhưng giọng vẫn chưa già, một tiềng gầm giận dữ của lão làm chấn động cả đường mộ, cũng làm Tôn Văn Hùng phải ngại ngùng dừng tay. Gã đương nhiên không thể mặt dày như Tôn Phi Dương, đánh nhau trước mặt người ngoài thật sự đã làm gã thấy rất mất mặt.
Tôn Phi Dương như lợn chết không sợ nước sôi, hắn cười gằn giơ súng lên: “Ông chết là chúng tôi quậy cũng đủ.” Nếu Tôn Văn Hùng đã muốn cản không cho hắn trở mặt với Trương Phóng, vậy quá đơn giản, hắn cứ quậy lên thôi, với sự bao che của Tôn Văn Hùng và tính thù dai của Trương Phóng, e rằng hai người này tuyệt đối không thể nào giảng hòa được nữa.
Tôn Văn Hùng giật thót, giơ tay lên toan cản Tôn Phi Dương nhưng được nửa đường lại dứt khoát dừng lại. Tôn Phi Dương đoán không sai, trước khi hai bên để lộ mặt thật gã chắc chắn sẽ cản trở hắn, nhưng một khi đã để lộ, gã vẫn tiếp tục bảo vệ người ngoài hay sẽ bao che cho Tôn Phi Dương? Đáp án không cần nói cũng biết.
Điểm này Trương Phóng cũng sớm lường trước, vừa thấy Tôn Phi Dương rút súng, lão liền quay đầu bỏ chạy.
Trong chớp mắt Tôn Phi Dương đã bắn liên tiếp ba phát súng nhưng lại không có phát nào lấy được mạng lão.
Trương Phóng lùi đến chân tường thì đột nhiên dán người vào vách tường, sau đó như một con thằn lằn mà bò trên tường, chẳng mấy chốc đã chìm hẳn vào bóng tối.
Tôn Phi Dương không ngờ lão còn có chiêu này, hắn ngẩn ra một chút, đến lúc nổ súng lại thì đối phương đã chẳng thấy còn tung tích.
Tôn Văn Hùng đã hận Tôn Phi Dương đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng tình hình trước mắt không cho phép gã do dự, gã tức giận quát: “Mau đuổi theo! Quyết không thể nào để lão ta hội họp với những nhà khác!”
Tôn Phi Dương vừa đuổi theo vừa hỏi: “Chiêu đó của lão là công phu gì vậy?”
“Ba Bích Công (bò tường) của nhà họ Trương, nghe nói là do tổ tiên nhà họ nghiên cứu ra dựa vào một môn nội cung tâm pháp kỳ lạ tên Phá Bích Công (phá tường). Mẹ, bây giờ mày còn lo mấy chuyện đó làm gì?”
“Con chỉ tò mò thôi, một người sờ sờ làm sao có thể biến thành thằn lằn được nhỉ? Biết đâu lão ta là cho thằn lằn sinh ra thì sao.” Tôn Phi Dương cố ý cười nói lớn tiếng, hai mắt hắn vẫn dán chặt vào bóng tối chung quanh để đề phòng Trương Phóng đánh trả.
Tôn Văn Hùng cười lạnh, “Trương Phóng mà để mày nói khích mấy câu dụ ra thì đã không phải lão cáo già.”
Hai mắt Tôn Phi Dương lóe lên ý định giết người nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế, việc này khiến cho mặt hắn có chút méo mó. Bất thình lình, hắn “a” một tiếng rồi tông thẳng đầu vào tường.
Tôn Văn Hùng cả kinh, đưa tay bắt lấy tay hắn nhưng lại không dám kéo mạnh, sợ thằng cháu nổi điên làm mình bị thương.
Cú này là tông thật. Lúc Tôn Phi Dương quay đầu lại, hai mắt hắn nổ đom đóm, đầu thì đầy máu, còn mặt bên đỏ bên trắng trông rất dữ tợn.
Tôn Văn Hùng run giọng hỏi: “Con làm gì vậy?”
Tôn Phi Dương nhìn thẳng vào gã, ban đầu còn có vẻ ngơ ngác nhưng lập tức biến thành hung tợn, hắn hét lên: “Giết…”
“Giết ai?”
“Giết,” Tôn Phi Dương ngừng lại, đôi mày hắn xoắn lại với nhau, mắt trái thì hung ác nhưng mắt phải lại chảy nước mắt, “giết con.”
Tôn Văn Hùng: “…” Điên dữ vậy!
Tôn Phi Dương dậm chân gào thét: “Giết con!”
Tôn Văn Hùng: “…” Chắc không phải bệnh di truyền của gia tộc, vậy tại sao cháu mình lại bị bệnh? Tôn Phi Dương một tay bưng đầu làm đụng phải vết thương. Tôn Văn Hùng chỉ đứng nhìn mà đã rít ngược vào một hơi, chính Tôn Phi Dương càng khỏi phải nói. Hắn đau đớn kêu lên một tiếng rồi bất thình lình rút súng ra bắn lung tung vào tường.
Tôn Văn Hùng chụp lấy súng của hắn.
Tôn Phi Dương đưa tay đánh trả!
Tôn Văn Hùng nghiêng người tránh được, trong lòng đã không còn xem Tôn Phi Dương như một thằng cháu bình thường của nhà họ Tôn mà đối xử với hắn như một tên điên nguy hiểm. Hiện tại gã vô cùng hối hận vì ban nãy đã hợp tác với Tôn Phi Dương để đối phó Trương Phóng, nếu ông cụ nhà họ Trương còn ở đây, hai người cùng lên thì đã chắc ăn hơn vài phần.
Dẫu sao Tôn Phi Dương vẫn còn trẻ, ra tay mạnh mẽ, hùng hồn, Tôn Văn Hùng đỡ vài cú đã thấy bắt đầu không chịu nổi. Những nơi gã chạm trán với đứa cháu đều đang đau lâm râm cứ như không phải đánh vào máu thịt mà là sắt thép. Nhìn cái trán rỉ máu không ngớt của Tôn Phi Dương, trong lòng gã khó tránh tự lẩm bẩm: Người bình thường đầu tét một lỗ to như thế nhất định hoạt động sẽ bị ảnh hưởng, vậy mà Tôn Phi Dương chẳng những tỏ vẻ không thèm để ý, hơn nữa ra tay còn hung hãn hơn lúc chưa bị thương, quả đúng là thấy sóng cả mà vẫn không ngã tay chèo!
Cổ họng Tôn Phi Dương phát ra tiếng khặc khặc thỏa mãn vô cùng khó nghe.
Tôn Văn Hùng vừa tránh đòn vừa quan sát mỗi một hành động của Tôn Phi Dương, nghe thấy tiếng khặc khặc của hắn thì như bắt được linh cảm mơ hồ nào đó từ trong không trung.
Tôn Phi Dương thấy gã ra tay chậm nửa nhịp thì tung thẳng một quyền vào dạ dày của gã không chút do dự.
Dạ dày Tôn Văn Hùng như lộn tùng phèo, cơ thể gã hơi khựng lại trong chốc lát, tạm thời mất đi sức hoạt động.
Tôn Phi Dương thừa cơ túm lấy tóc gã, nhắm chuẩn vào dạ dày mà giáng thêm mấy đấm thật nặng tay.
Tôn Văn Hùng co quắp người lại, há mồm nôn ra một ngụm nước vàng khè.
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Tôn Văn Hùng, gã bỗng chốc nhớ ra mình từng nghe thấy tiếng khặc khặc ban nãy ở nơi nào.
“Cổ Thất Tình Lục Dục?” Vừa dứt lời thì bụng đã trúng thêm một đấm nữa, thế là cả người gã quỳ rạp xuống đất.
Tôn Phi Dương dừng tay, rút súng ra chỉa ngay vào huyệt thái dương Tôn Văn Hùng, cười hi hi và nói: “Tôi sớm đã muốn làm vậy. Ông hô mưa gọi gió trong nhà họ Tôn, cái điệu bộ đắc ý vênh váo của ông thiệt làm cho người ta chướng mắt.”
Tôn Văn Hùng ôm bụng. Đối mặt với cái chết, lực quan sát và khả năng cảm giác của gã được đẩy lên tới đỉnh điểm. Gã chưa bao giờ cảm nhận được tác dụng của lỗ chân lông rõ ràng như hiện tại, gã thấy mình bây giờ chẳng khác nào một cái nhiệt ẩm kế, nhiệt độ và độ ẩm trong không khí gã đều có thể cảm giác được vô cùng chính xác. Không những vậy, gã còn nhìn thấy một cái bóng không phải của Tôn Phi Dương xuất hiện sau lưng hắn. Chủ nhân của cái bóng chắc hẳn đang dán người trên vách tường.
Tôn Văn Hùng nói: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau, mày giết tao thì chẳng mấy chốc sẽ có người giết mày.”
Tôn Phi Dương hỏi: “Có phải ông đang báo với tôi rằng có kẻ đang đứng sau lưng tôi không?”
Tôn Văn Hùng đánh thót một cái, vội bảo: “Ha! Tao còn muốn nói với mày trước mặt đang nằm một kẻ vốn chẳng bao lâu trước rất xem trọng mày, xem mày như con trai ruột của hắn, muốn bồi dưỡng mày thành chủ nhân của một gia tộc.”
“Bây giờ dùng mấy chiêu ủy mị đấy làm gì?” Sự chú ý của Tôn Phi Dương quả nhiên bị đánh lạc hướng, “Thế nhưng ông không biết rằng, tôi không hề có ý định ngồi lên vị trí chủ nhân của nhà họ Tôn.”
“Vậy chứ mày muốn cái gì?” Tôn Văn Hùng nhìn thấy cái bóng từng bước từng bước tiếp cận Tôn Phi Dương. Đối phương rõ ràng sợ nhỡ cử động hơi mạnh là sẽ đánh động tới Tôn Phi Dương, vì vậy mỗi động tác đều hết sức cẩn thận.
“Ông biết mà! Ông đã sớm biết tôi muốn vào đại học, muốn cầm cọ vẽ, muốn trở thành họa sĩ. Lúc tôi còn học vẽ men sứ xanh đã có lý tưởng này rồi.”
Thái độ của Tôn Văn Hùng lại vô cùng bình tĩnh, “Điểm thi tốt nghiệp cấp ba của mày không đủ.”
“Tôi khinh! Sở trường của tôi là mỹ thuật, ông rõ ràng muốn gây khó dễ cho tôi, rốt cuộc ông muốn như thế nào?”
“Muốn mày xuống mộ.”
“…” Tôn Phi Dương ngây người, không phải bởi vì câu trả lời này quá vô sỉ mà bởi vì câu trả lời vô sỉ này lại phát ra từ phía sau lưng hắn.
Chính vào lúc Tôn Phi Dương quay đầu lại, Trương Phóng cũng từ trên tường phóng xuống.
Cũng chính lúc này, Tôn Văn Hùng quỳ trên mặt đất như đã mất hết sức chống cự bỗng nhiên duỗi chân đá vào hạ bàn của Tôn Phi Dương.
Trên dưới bị tấn công làm Tôn Phi Dương lảo đảo ngã ngửa về phía sau, súng trong tay hắn chỉa lên nóc mộ cớp cò một phát làm một tảng đất rơi xuống.
Tôn Văn Hùng đứng dậy, co một chân giẫm lên cổ tay cầm súng của hắn, còn Trương Phóng rút dao găm thẳng tay cắt đứt cổ họng của Tôn Phi Dương.
Người thường nếu bị cắt cổ hai trăm phần trăm sẽ đứt hơi chết ngay, vậy mà Tôn Phi Dương vẫn còn cười ha ha được hai tiếng, “Xuống địa ngục tôi sẽ xếp hàng giữ chỗ cho hai vị!”
Với hắn thì Trương Phóng chả thèm thương xót, lão cười khẩy đáp: “Thích thì tự đi mà xếp!”
“Ông không muốn biết ai giết Trương Kiến Nghiệp sao?” Chẳng hiểu sao Tôn Phi Dương vẫn còn có thể nói chuyện một cách rất thản nhiên.
“Là mày!” Trương Phóng biến sắc.
Tôn Phi Dương ha hả cười đáp: “Tôi cũng muốn đấy nhưng có kẻ còn đặt trước tôi rồi, quân tử không tranh thứ kẻ khác thích, tôi nhường cơ hội cho hắn.”
Trương Phóng tin lúc này hắn không cần phải nói dối nữa, lão liếc mắt nhìn Tôn Văn Hùng một cái lại thấy gã chẳng buồn ngăn cản thì thầm loại gã ra khỏi danh sách tình nghi, “Là anh em nhà họ Sở hay vợ chồng Tư Mã?”
“Không phải.”
“Là những con quái vật trong lăng mộ?”
“Cũng không phải.”
Trương Phóng nhìn Tôn Văn Hùng.
Tôn Văn Hùng xoa bụng, cười khổ bảo: “Em lúc nào chả đi cùng cụ Trương.”
Trương Phóng ngạc nhiên hỏi: “Thế là ai?”
Sắc mặt Tôn Phi Dương tái xanh, mắt cũng dần thất thần, chỉ còn miệng là vẫn đang cười, “Đúng vậy đấy, ông bảo xem là ai nào?”
Mặt Trương Phóng biến sắc như vừa nghĩ tới chuyện gì đó, “Mày chết tới nơi mà còn muốn gây ly gián?”
“Ông chưa nghe à… Người trước khi chết, lời nói cũng sẽ…” Nói tới đó, Tôn Phi Dương há hốc mồm nhưng cuối cùng vẫn không thể nào tiếp tục được nữa.
Giây phút hắn tắt thở, Tôn Văn Hùng lấy ra một cái túi dầu to vứt xuống ngay cổ hắn. Túi làm bằng ny lon, có đục một cái lỗ, dầu chảy lênh láng trên mặt đất. Trương Phóng nhanh tay lấy hột quẹt ra đánh lửa rồi vứt xuống đất.
Lửa phừng lên cao ngút.
Trương Phóng và Tôn Văn Hùng đều lùi lại năm, sáu bước rồi bình tĩnh đứng nhìn. Hai người đều thạo cách đối phó với cổ trùng nên phối hợp rất chặt chẽ, chỉ có điều…
Chít chít chít chít…
Thi thể đang cháy của Tôn Phi Dương phát ra những âm thanh hết sức quái lạ.
Tôn Văn Hùng và Trương Phóng mặt đanh lại.
Trương Phóng hỏi: “Súng của chú nhanh không?”
Tôn Văn Hùng cầm lấy khẩu súng đoạt được từ tay Tôn Phi Dương, trả lời một cách cân nhắc: “Tùy tình hình.”
Trương Phóng nói: “Đao của tôi lúc xưa rất nhanh rất chuẩn, hiện tại lại không dám chắc có thể đâm trúng con sâu đó hay không.”
“Em ghét sâu nhất trên đời.”
“Tôi cũng bắt đầu ghét rồi.”
Lửa cháy bập bùng, hai người đều im lặng không nói câu nào, tập trung tinh thần quan sát ánh lửa và thi thể. Tôn Phi Dương bị cắt cổ mà không chết đã chứng minh hắn thật sự trúng cổ Thất Tình Lục Dục.
Cổ Thất Tình Lục Dục là một trong những loài cổ bí ẩn nhất, cũng là loài đáng sợ nhất, xuất hiện từ thời Thượng cổ. Loài cổ này chủ yếu kích thích những cảm xúc ẩn sâu trong lòng, những cảm xúc không muốn để người khác biết nhất. Khi chưa gặp được mồi dẫn kích thích, nó sẽ nằm im trong cơ thể người không gây ra triệu chứng gì lạ, một khi đã bùng phát thì sẽ không còn cách nào chữa trị. Lấy Tôn Phi Dương làm ví dụ, vì trong lòng hắn luôn giữ mối thù với Tôn Văn Hùng nên khi đi cùng với gã, mối thù này từ từ bị kích thích, thôi thúc thân thể sinh ra dục vọng giết người, để rồi người đó sẽ biến thành ác ma cuồng giết người. Cũng giống như khi người trúng cổ chôn giấu tình cảm với một người nào đó, đến khi chỉ có hai người ở bên nhau cổ sẽ bị kích thích, kết quả vẫn là dục vọng giết người bị thôi thúc.
Kết quả cuối cùng cổ Thất Tình Lục Dục mang lại chỉ có một, đó là biến thành một ác ma cuồng giết người, trừ trường hợp người trúng cổ không gặp được người hắn luôn ghi nhớ trong lòng, thế nhưng khả năng này là rất nhỏ.
Tôn Văn Hùng và Trương Phóng vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng, âm thầm đấu đá lẫn nhau, nhưng thái độ của hai người về chuyện này là nhất trí. Nếu không tiêu diệt con cổ Thất Tình Lục Dục này thì tất cả những người trong lăng mộ này đều có khả năng trở thành vật chủ cho nó ký sinh.
“CHÍT…!!!”
Giữa ngọn lửa bỗng nhiên vang lên một tiếng rít chói tai.
Tiếng rít như muốn xuyên thủng cả lăng mộ này!
Trương Phóng đi cuối, với nhà họ Tôn, lão vẫn luôn giữ lòng cảnh giác.
Tôn Phi Dương tay đút vào túi, ngón tay không ngừng vuốt ve khẩu súng bên trong như thể đó chính là làn da của người hắn yêu, vẻ mặt lại bực bội vì không thể thổi tắt hết đèn rồi dùng bữa tối lãng mạn dưới ánh nến với cây súng của mình.
“Chỗ này có một vòng tròn.” Tôn Văn Hùng chỉ vào cây đèn trên tường.
Trương Phóng vuốt cằm, bảo: “Ban đầu chúng ta đoán là bẫy nhưng đi qua bao nhiêu cái vẫn không dính cái nào. Nếu bảo là cơ quan thì cũng không hẳn, chúng ta tìm tới tìm lui cũng có thấy gì đâu.”
Thấy Tôn Văn Hùng chỉ đứng im không nói gì, lão bèn nói tiếp: “Có khi nào là tổ tiên để lại thứ gì không?”
Tôn Văn Hùng lắc đầu đáp: “Đúng như cụ Trương từng bảo ấy, tấm bản đồ này chưa được hoàn chỉnh, bởi các cụ hồi xưa gián tiếp lấy được từ tay người khác. Những cụ xuống mộ đều có đi mà không có về.”
Trương Phóng giật mình, thầm oán hận trong lòng: Lúc mời bọn tao thì cứ ba hoa chích chòe tâng bốc tấm bản đồ này, rồi nào là bảo vật thế này thế kia, làm gì có nói tổ tiên đều một đi không trở về.
Tôn Văn Hùng thấy mặt Trương Phóng sầm xuống thì biết ngay lão đang nghĩ gì, gã cũng biết mình đuối lý nên chỉ đành cười xòa cho qua chuyện, “Hay là chúng ta đi chung quanh xem thế nào.”
Trương Phóng gật đầu, quay đi mò mẫm những nơi khác.
Sau lưng lão, mắt Trương Phi Dương đột nhiên bừng lên hai ngọn lửa, bàn tay đang nắm súng không kìm được run lên vì hưng phấn.
Tôn Văn Hùng giữ hắn lại, thấp giọng quát: “Con lại nữa rồi!”
Tôn Phi Dương cười hì hì, “Chỉ là một lão già thôi mà, giải quyết nhanh lắm.”
Tôn Văn Hùng sợ Trương Phóng nghe thấy bèn kéo hắn qua một bên rồi mới khiển trách: “Nói linh tinh cái gì vậy! Bây giờ chúng ta và Trương Phóng đang ngồi chung một thuyền, lão ta mà chết thì chúng ta cũng không khá khẩm hơn đâu.”
“Có mấy tên cương thi thích giả ma giả quỷ thôi mà, chả có gì phải lo. Trương Phóng gian trá xảo quyệt, thả hổ về rừng mới thật sự phải hối hận.”
“Trong đầu con đang nghĩ linh tinh gì thế? Chúng ta có phải môn phái võ lâm tranh giành ngôi vị minh chủ đâu! Thả hổ về rừng thì đã sao? Lẽ nào bọn chúng có sẽ dẫn theo họ hàng bà con tới nhà chúng ta tử chiến?! Nói chung chú không cho phép con động tới lão.”
Sắc mặt Tôn Phi Dương thoáng thay đổi. Hắn đã bắt đầu hết nhịn nổi ông chú Tôn Văn Hùng cứ ba lần bảy lượt cản trở, giọng hắn bắt đầu cương quyết hơn, “Chú bảo vệ được lão một phút hai phút chứ không bảo vệ nổi lão một tiếng, hai tiếng đồng hồ đâu.”
Tôn Văn Hùng không ngờ thằng cháu này lại ngạo mạn tới mức chống đối mình ra mặt thế này, chút nhẫn nại còn sót lại trong bụng dần dần biến mất. Gã bắt lấy tay hắn toan đoạt lấy súng.
Tôn Phi Dương làm sao lại chịu cho gã đoạt, thế là hai người bắt đầu đánh nhau.
Trương Phóng đứng cách đó không xa, “…”
Từ lúc hai người bắt đầu xì xầm bàn tán, Trương Phóng đã đề cao cảnh giác sợ họ đánh lén, lão đang tập trung cao độ, nào ngờ hai người đó đúng là đã ra tay, nhưng lại là ra tay với nhau.
Chuyện này…
Trương Phóng do dự không biết có nên tới khuyên giải hay không. Dưới sự uy hiếp của cương thi, tự tàn sát lẫn nhau chẳng nào đâm đầu vào chỗ chết. Có điều vừa bước thêm mấy bước, lão đã nhìn thấy rõ ràng thứ đang bị Tôn Văn Hùng và Tôn Phi Dương tranh giành là thứ gì.
Lão lập tức dừng bước, thầm nhủ: Bọn chúng đều là người nhà họ Tôn, có đánh thế nào cũng sẽ không thật sự ra tay. Bốn gia tộc lớn nghiêm cấm nội chiến, người trái luật nhẹ thì bị trục xuất khỏi gia tộc, nặng sẽ phải chịu cực hình. Lão nghĩ tới vai vế của Tôn Phi Dương và Tôn Văn Hùng, hai người này lại không có tranh chấp lợi ích, không thể nào cạn tàu ráo máng với nhau. Nhưng mình thì khác, biết đâu vừa tới gần là sẽ bị hai người thừa cơ tiêu diệt.
Vừa nghĩ tới đó, đi tới lập tức đổi thành đi lùi.
Lão vừa định tìm một nơi để tránh thì nghe thấy “đoàng” một tiếng, một viên đạn bay xẹt qua đầu lão cắm thẳng vào tường. Lão chỉ cần đứng chếch qua phải thêm mười ly là viên đạn đã bay xuyên qua đầu lão rồi.
Phen này Trương Phóng thật sự nổi giận, lão rút súng bắn liền mấy phát vào ngay bên cạnh Tôn Văn Hùng và Tôn Phi Dương.
Tôn Văn Hùng và Tôn Phi Dương dừng tay cùng một lúc, đồng thời quay sang nhìn lão.
“Tụi bây quậy đủ chưa?!”
Trương Phóng tuy già nhưng giọng vẫn chưa già, một tiềng gầm giận dữ của lão làm chấn động cả đường mộ, cũng làm Tôn Văn Hùng phải ngại ngùng dừng tay. Gã đương nhiên không thể mặt dày như Tôn Phi Dương, đánh nhau trước mặt người ngoài thật sự đã làm gã thấy rất mất mặt.
Tôn Phi Dương như lợn chết không sợ nước sôi, hắn cười gằn giơ súng lên: “Ông chết là chúng tôi quậy cũng đủ.” Nếu Tôn Văn Hùng đã muốn cản không cho hắn trở mặt với Trương Phóng, vậy quá đơn giản, hắn cứ quậy lên thôi, với sự bao che của Tôn Văn Hùng và tính thù dai của Trương Phóng, e rằng hai người này tuyệt đối không thể nào giảng hòa được nữa.
Tôn Văn Hùng giật thót, giơ tay lên toan cản Tôn Phi Dương nhưng được nửa đường lại dứt khoát dừng lại. Tôn Phi Dương đoán không sai, trước khi hai bên để lộ mặt thật gã chắc chắn sẽ cản trở hắn, nhưng một khi đã để lộ, gã vẫn tiếp tục bảo vệ người ngoài hay sẽ bao che cho Tôn Phi Dương? Đáp án không cần nói cũng biết.
Điểm này Trương Phóng cũng sớm lường trước, vừa thấy Tôn Phi Dương rút súng, lão liền quay đầu bỏ chạy.
Trong chớp mắt Tôn Phi Dương đã bắn liên tiếp ba phát súng nhưng lại không có phát nào lấy được mạng lão.
Trương Phóng lùi đến chân tường thì đột nhiên dán người vào vách tường, sau đó như một con thằn lằn mà bò trên tường, chẳng mấy chốc đã chìm hẳn vào bóng tối.
Tôn Phi Dương không ngờ lão còn có chiêu này, hắn ngẩn ra một chút, đến lúc nổ súng lại thì đối phương đã chẳng thấy còn tung tích.
Tôn Văn Hùng đã hận Tôn Phi Dương đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng tình hình trước mắt không cho phép gã do dự, gã tức giận quát: “Mau đuổi theo! Quyết không thể nào để lão ta hội họp với những nhà khác!”
Tôn Phi Dương vừa đuổi theo vừa hỏi: “Chiêu đó của lão là công phu gì vậy?”
“Ba Bích Công (bò tường) của nhà họ Trương, nghe nói là do tổ tiên nhà họ nghiên cứu ra dựa vào một môn nội cung tâm pháp kỳ lạ tên Phá Bích Công (phá tường). Mẹ, bây giờ mày còn lo mấy chuyện đó làm gì?”
“Con chỉ tò mò thôi, một người sờ sờ làm sao có thể biến thành thằn lằn được nhỉ? Biết đâu lão ta là cho thằn lằn sinh ra thì sao.” Tôn Phi Dương cố ý cười nói lớn tiếng, hai mắt hắn vẫn dán chặt vào bóng tối chung quanh để đề phòng Trương Phóng đánh trả.
Tôn Văn Hùng cười lạnh, “Trương Phóng mà để mày nói khích mấy câu dụ ra thì đã không phải lão cáo già.”
Hai mắt Tôn Phi Dương lóe lên ý định giết người nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế, việc này khiến cho mặt hắn có chút méo mó. Bất thình lình, hắn “a” một tiếng rồi tông thẳng đầu vào tường.
Tôn Văn Hùng cả kinh, đưa tay bắt lấy tay hắn nhưng lại không dám kéo mạnh, sợ thằng cháu nổi điên làm mình bị thương.
Cú này là tông thật. Lúc Tôn Phi Dương quay đầu lại, hai mắt hắn nổ đom đóm, đầu thì đầy máu, còn mặt bên đỏ bên trắng trông rất dữ tợn.
Tôn Văn Hùng run giọng hỏi: “Con làm gì vậy?”
Tôn Phi Dương nhìn thẳng vào gã, ban đầu còn có vẻ ngơ ngác nhưng lập tức biến thành hung tợn, hắn hét lên: “Giết…”
“Giết ai?”
“Giết,” Tôn Phi Dương ngừng lại, đôi mày hắn xoắn lại với nhau, mắt trái thì hung ác nhưng mắt phải lại chảy nước mắt, “giết con.”
Tôn Văn Hùng: “…” Điên dữ vậy!
Tôn Phi Dương dậm chân gào thét: “Giết con!”
Tôn Văn Hùng: “…” Chắc không phải bệnh di truyền của gia tộc, vậy tại sao cháu mình lại bị bệnh? Tôn Phi Dương một tay bưng đầu làm đụng phải vết thương. Tôn Văn Hùng chỉ đứng nhìn mà đã rít ngược vào một hơi, chính Tôn Phi Dương càng khỏi phải nói. Hắn đau đớn kêu lên một tiếng rồi bất thình lình rút súng ra bắn lung tung vào tường.
Tôn Văn Hùng chụp lấy súng của hắn.
Tôn Phi Dương đưa tay đánh trả!
Tôn Văn Hùng nghiêng người tránh được, trong lòng đã không còn xem Tôn Phi Dương như một thằng cháu bình thường của nhà họ Tôn mà đối xử với hắn như một tên điên nguy hiểm. Hiện tại gã vô cùng hối hận vì ban nãy đã hợp tác với Tôn Phi Dương để đối phó Trương Phóng, nếu ông cụ nhà họ Trương còn ở đây, hai người cùng lên thì đã chắc ăn hơn vài phần.
Dẫu sao Tôn Phi Dương vẫn còn trẻ, ra tay mạnh mẽ, hùng hồn, Tôn Văn Hùng đỡ vài cú đã thấy bắt đầu không chịu nổi. Những nơi gã chạm trán với đứa cháu đều đang đau lâm râm cứ như không phải đánh vào máu thịt mà là sắt thép. Nhìn cái trán rỉ máu không ngớt của Tôn Phi Dương, trong lòng gã khó tránh tự lẩm bẩm: Người bình thường đầu tét một lỗ to như thế nhất định hoạt động sẽ bị ảnh hưởng, vậy mà Tôn Phi Dương chẳng những tỏ vẻ không thèm để ý, hơn nữa ra tay còn hung hãn hơn lúc chưa bị thương, quả đúng là thấy sóng cả mà vẫn không ngã tay chèo!
Cổ họng Tôn Phi Dương phát ra tiếng khặc khặc thỏa mãn vô cùng khó nghe.
Tôn Văn Hùng vừa tránh đòn vừa quan sát mỗi một hành động của Tôn Phi Dương, nghe thấy tiếng khặc khặc của hắn thì như bắt được linh cảm mơ hồ nào đó từ trong không trung.
Tôn Phi Dương thấy gã ra tay chậm nửa nhịp thì tung thẳng một quyền vào dạ dày của gã không chút do dự.
Dạ dày Tôn Văn Hùng như lộn tùng phèo, cơ thể gã hơi khựng lại trong chốc lát, tạm thời mất đi sức hoạt động.
Tôn Phi Dương thừa cơ túm lấy tóc gã, nhắm chuẩn vào dạ dày mà giáng thêm mấy đấm thật nặng tay.
Tôn Văn Hùng co quắp người lại, há mồm nôn ra một ngụm nước vàng khè.
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Tôn Văn Hùng, gã bỗng chốc nhớ ra mình từng nghe thấy tiếng khặc khặc ban nãy ở nơi nào.
“Cổ Thất Tình Lục Dục?” Vừa dứt lời thì bụng đã trúng thêm một đấm nữa, thế là cả người gã quỳ rạp xuống đất.
Tôn Phi Dương dừng tay, rút súng ra chỉa ngay vào huyệt thái dương Tôn Văn Hùng, cười hi hi và nói: “Tôi sớm đã muốn làm vậy. Ông hô mưa gọi gió trong nhà họ Tôn, cái điệu bộ đắc ý vênh váo của ông thiệt làm cho người ta chướng mắt.”
Tôn Văn Hùng ôm bụng. Đối mặt với cái chết, lực quan sát và khả năng cảm giác của gã được đẩy lên tới đỉnh điểm. Gã chưa bao giờ cảm nhận được tác dụng của lỗ chân lông rõ ràng như hiện tại, gã thấy mình bây giờ chẳng khác nào một cái nhiệt ẩm kế, nhiệt độ và độ ẩm trong không khí gã đều có thể cảm giác được vô cùng chính xác. Không những vậy, gã còn nhìn thấy một cái bóng không phải của Tôn Phi Dương xuất hiện sau lưng hắn. Chủ nhân của cái bóng chắc hẳn đang dán người trên vách tường.
Tôn Văn Hùng nói: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau, mày giết tao thì chẳng mấy chốc sẽ có người giết mày.”
Tôn Phi Dương hỏi: “Có phải ông đang báo với tôi rằng có kẻ đang đứng sau lưng tôi không?”
Tôn Văn Hùng đánh thót một cái, vội bảo: “Ha! Tao còn muốn nói với mày trước mặt đang nằm một kẻ vốn chẳng bao lâu trước rất xem trọng mày, xem mày như con trai ruột của hắn, muốn bồi dưỡng mày thành chủ nhân của một gia tộc.”
“Bây giờ dùng mấy chiêu ủy mị đấy làm gì?” Sự chú ý của Tôn Phi Dương quả nhiên bị đánh lạc hướng, “Thế nhưng ông không biết rằng, tôi không hề có ý định ngồi lên vị trí chủ nhân của nhà họ Tôn.”
“Vậy chứ mày muốn cái gì?” Tôn Văn Hùng nhìn thấy cái bóng từng bước từng bước tiếp cận Tôn Phi Dương. Đối phương rõ ràng sợ nhỡ cử động hơi mạnh là sẽ đánh động tới Tôn Phi Dương, vì vậy mỗi động tác đều hết sức cẩn thận.
“Ông biết mà! Ông đã sớm biết tôi muốn vào đại học, muốn cầm cọ vẽ, muốn trở thành họa sĩ. Lúc tôi còn học vẽ men sứ xanh đã có lý tưởng này rồi.”
Thái độ của Tôn Văn Hùng lại vô cùng bình tĩnh, “Điểm thi tốt nghiệp cấp ba của mày không đủ.”
“Tôi khinh! Sở trường của tôi là mỹ thuật, ông rõ ràng muốn gây khó dễ cho tôi, rốt cuộc ông muốn như thế nào?”
“Muốn mày xuống mộ.”
“…” Tôn Phi Dương ngây người, không phải bởi vì câu trả lời này quá vô sỉ mà bởi vì câu trả lời vô sỉ này lại phát ra từ phía sau lưng hắn.
Chính vào lúc Tôn Phi Dương quay đầu lại, Trương Phóng cũng từ trên tường phóng xuống.
Cũng chính lúc này, Tôn Văn Hùng quỳ trên mặt đất như đã mất hết sức chống cự bỗng nhiên duỗi chân đá vào hạ bàn của Tôn Phi Dương.
Trên dưới bị tấn công làm Tôn Phi Dương lảo đảo ngã ngửa về phía sau, súng trong tay hắn chỉa lên nóc mộ cớp cò một phát làm một tảng đất rơi xuống.
Tôn Văn Hùng đứng dậy, co một chân giẫm lên cổ tay cầm súng của hắn, còn Trương Phóng rút dao găm thẳng tay cắt đứt cổ họng của Tôn Phi Dương.
Người thường nếu bị cắt cổ hai trăm phần trăm sẽ đứt hơi chết ngay, vậy mà Tôn Phi Dương vẫn còn cười ha ha được hai tiếng, “Xuống địa ngục tôi sẽ xếp hàng giữ chỗ cho hai vị!”
Với hắn thì Trương Phóng chả thèm thương xót, lão cười khẩy đáp: “Thích thì tự đi mà xếp!”
“Ông không muốn biết ai giết Trương Kiến Nghiệp sao?” Chẳng hiểu sao Tôn Phi Dương vẫn còn có thể nói chuyện một cách rất thản nhiên.
“Là mày!” Trương Phóng biến sắc.
Tôn Phi Dương ha hả cười đáp: “Tôi cũng muốn đấy nhưng có kẻ còn đặt trước tôi rồi, quân tử không tranh thứ kẻ khác thích, tôi nhường cơ hội cho hắn.”
Trương Phóng tin lúc này hắn không cần phải nói dối nữa, lão liếc mắt nhìn Tôn Văn Hùng một cái lại thấy gã chẳng buồn ngăn cản thì thầm loại gã ra khỏi danh sách tình nghi, “Là anh em nhà họ Sở hay vợ chồng Tư Mã?”
“Không phải.”
“Là những con quái vật trong lăng mộ?”
“Cũng không phải.”
Trương Phóng nhìn Tôn Văn Hùng.
Tôn Văn Hùng xoa bụng, cười khổ bảo: “Em lúc nào chả đi cùng cụ Trương.”
Trương Phóng ngạc nhiên hỏi: “Thế là ai?”
Sắc mặt Tôn Phi Dương tái xanh, mắt cũng dần thất thần, chỉ còn miệng là vẫn đang cười, “Đúng vậy đấy, ông bảo xem là ai nào?”
Mặt Trương Phóng biến sắc như vừa nghĩ tới chuyện gì đó, “Mày chết tới nơi mà còn muốn gây ly gián?”
“Ông chưa nghe à… Người trước khi chết, lời nói cũng sẽ…” Nói tới đó, Tôn Phi Dương há hốc mồm nhưng cuối cùng vẫn không thể nào tiếp tục được nữa.
Giây phút hắn tắt thở, Tôn Văn Hùng lấy ra một cái túi dầu to vứt xuống ngay cổ hắn. Túi làm bằng ny lon, có đục một cái lỗ, dầu chảy lênh láng trên mặt đất. Trương Phóng nhanh tay lấy hột quẹt ra đánh lửa rồi vứt xuống đất.
Lửa phừng lên cao ngút.
Trương Phóng và Tôn Văn Hùng đều lùi lại năm, sáu bước rồi bình tĩnh đứng nhìn. Hai người đều thạo cách đối phó với cổ trùng nên phối hợp rất chặt chẽ, chỉ có điều…
Chít chít chít chít…
Thi thể đang cháy của Tôn Phi Dương phát ra những âm thanh hết sức quái lạ.
Tôn Văn Hùng và Trương Phóng mặt đanh lại.
Trương Phóng hỏi: “Súng của chú nhanh không?”
Tôn Văn Hùng cầm lấy khẩu súng đoạt được từ tay Tôn Phi Dương, trả lời một cách cân nhắc: “Tùy tình hình.”
Trương Phóng nói: “Đao của tôi lúc xưa rất nhanh rất chuẩn, hiện tại lại không dám chắc có thể đâm trúng con sâu đó hay không.”
“Em ghét sâu nhất trên đời.”
“Tôi cũng bắt đầu ghét rồi.”
Lửa cháy bập bùng, hai người đều im lặng không nói câu nào, tập trung tinh thần quan sát ánh lửa và thi thể. Tôn Phi Dương bị cắt cổ mà không chết đã chứng minh hắn thật sự trúng cổ Thất Tình Lục Dục.
Cổ Thất Tình Lục Dục là một trong những loài cổ bí ẩn nhất, cũng là loài đáng sợ nhất, xuất hiện từ thời Thượng cổ. Loài cổ này chủ yếu kích thích những cảm xúc ẩn sâu trong lòng, những cảm xúc không muốn để người khác biết nhất. Khi chưa gặp được mồi dẫn kích thích, nó sẽ nằm im trong cơ thể người không gây ra triệu chứng gì lạ, một khi đã bùng phát thì sẽ không còn cách nào chữa trị. Lấy Tôn Phi Dương làm ví dụ, vì trong lòng hắn luôn giữ mối thù với Tôn Văn Hùng nên khi đi cùng với gã, mối thù này từ từ bị kích thích, thôi thúc thân thể sinh ra dục vọng giết người, để rồi người đó sẽ biến thành ác ma cuồng giết người. Cũng giống như khi người trúng cổ chôn giấu tình cảm với một người nào đó, đến khi chỉ có hai người ở bên nhau cổ sẽ bị kích thích, kết quả vẫn là dục vọng giết người bị thôi thúc.
Kết quả cuối cùng cổ Thất Tình Lục Dục mang lại chỉ có một, đó là biến thành một ác ma cuồng giết người, trừ trường hợp người trúng cổ không gặp được người hắn luôn ghi nhớ trong lòng, thế nhưng khả năng này là rất nhỏ.
Tôn Văn Hùng và Trương Phóng vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng, âm thầm đấu đá lẫn nhau, nhưng thái độ của hai người về chuyện này là nhất trí. Nếu không tiêu diệt con cổ Thất Tình Lục Dục này thì tất cả những người trong lăng mộ này đều có khả năng trở thành vật chủ cho nó ký sinh.
“CHÍT…!!!”
Giữa ngọn lửa bỗng nhiên vang lên một tiếng rít chói tai.
Tiếng rít như muốn xuyên thủng cả lăng mộ này!
Danh sách chương