“Chú Sở công phu cừ thật.” Một phát súng kết liễu Tư Mã Thành Khẩn chính là do Trương Quân bắn. Hắn nhặt từ dưới đất lên một khúc gỗ đen sì làm gậy rồi cất súng vào ngực, mặt mày hớn hở đầy vẻ nịnh nọt.

Đứng trước mặt hắn là một người trung niên bốn, năm mươi tuổi, mái tóc đen dày được dùng keo vuốt chặt, dáng vẻ nhã nhặn, lịch sự, áo quần bảnh bao, nếu không phải ông ta đang đứng trong mộ thì trông chẳng khác nào một thương nhân thành đạt. Ông ta chỉnh lại găng tay màu đen của mình và nói: “Giải quyết xong vợ chồng Tư Mã rồi, tìm tên tiếp theo.” Giọng điệu ông cực kỳ nhẹ nhàng, nghe còn có vẻ thích thú nữa là khác.

Trương Quân nghe vậy mà thấy lòng mình lạnh ngắt, nhưng ngoài miệng hắn vẫn nói: “Không tính hai cậu Sở thì vẫn còn ba người Tôn Văn Hùng, Tôn Phi Dương và Trương Phóng.”

Người trung niên hỏi: “Ai bảo không tính chúng nó?”

Trương Quân ngẩn người.

Người trung niên nói: “Nếu hai đứa nó chết trong tay chú thì chỉ trách chúng học nghề chưa vững.”

Trương Quân thầm nhủ: Hai người đó là con nuôi của ông đó, ông nuôi họ bao lâu nay mà có thể xuống tay được sao? Quả là không có nhân tính. Hắn đã có hơi hối hận vì đã hợp tác với ông ta.

Sở Thiên Âm vươn tay vuốt đầu Trương Quân.

Trương Quân như bị dội nước đá vào người, lông gà lông vịt dựng ngược hết lên nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên chịu đựng, hơn nữa còn tỏ vẻ rất sung sướng.

“A Quân này.” Sở Thiên Âm nói: “Chú rất xem trọng con.”

Trương Quân mặt mày đầy vẻ “biết ơn”, “Được chú Sở xem trọng là chuyện vinh hạnh nhất đời này của con, nếu không chả biết bây giờ con đang ngồi mốc trong xó xỉnh nào của nhà họ Trương nữa.”

“Chú còn thích con hơn cả hai thằng con trai của chú.”

Trương Quân: “…” Câu này hắn cũng chẳng biết nên vuốt theo thế nào luôn.

Sở Thiên Âm thở dài, “Nhỡ Hiểu Hải muốn giết con thì con cứ giết nó nhé.”

Trương Quân muốn chảy nước mắt. Đây vốn không phải chuyện dễ dàng gì, huống hồ đối tượng còn là Sở Hiểu Hải! Nửa đoạn đối thoại sau của họ là vừa đi vừa nói. Tuy Sở Diệm và Thanh Phong không nghe được hết nhưng cũng đủ để họ đoán được nội dung đại khái.

Thanh Phong tuy không rõ những nhân vật này có quan hệ thế nào với nhau nhưng nó biết kiếp này Ung Hoài tên Sở Diệm, vì vậy vừa nghe nhắc tới “hai cậu Sở” thì cũng hiểu một trong hai người đó là nói về Sở Diệm. Nó khó tránh cảm thấy lo lắng liền giơ tay vỗ nhẹ vào lưng Sở Diệm.

Sở Diệm đi đến bên thi thể của hai vợ chồng Tư Mã, nhẹ nhàng vuốt mắt họ lại.

Thanh Phong hỏi: “Ngươi thích hai người họ à?”

Sở Diệm trầm mặc rất lâu rất lâu, lâu tới mức Thanh Phong đã không còn hy vọng vào câu trả lời của hắn thì chợt nghe hắn trả lời: “Lúc cha mẹ ta qua đời, họ cũng mặn nồng như thế này.”

Thanh Phong kìm lòng không đặng ôm choàng lấy hắn từ phía sau, bởi lẽ trông hắn lúc này quá đỗi cô đơn, quá đỗi bất lực.

Hiếm khi Sở Diệm cũng chẳng buồn từ chối hơi ấm nó mang lại cho hắn, “Nơi này còn có quan tài rỗng không?”

Thanh Phong ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có, nhưng ta không biết có thể tìm thấy hay không, bố cục của lăng mộ đã thay đổi rồi.”

Cuối cùng Sở Diệm chỉ đành đặt di thể vợ chồng Tư Mã nằm sát bên nhau trong gian phòng đất, niệm một đoạn chú Vãng Sanh rồi mới thì thầm nói: “Chúc anh chị kiếp sau có thể tiếp tục làm vợ chồng.” Nói xong hắn vẫn ở yên đó không hề nhúc nhích cả nửa buổi trời.

“Ngươi đừng quá đau lòng.”

“Ta không đau lòng.” Sở Diệm khẽ cựa quậy vai, “Ta chỉ muốn hỏi ngươi định ôm tới chừng nào?”

Thanh Phong đang đu hết nửa người trên mình hắn, nghe vậy đành tiếc nuối rụt tay về, “Ta muốn an ủi ngươi thôi mà.”

“Không cần.” Sở Diệm lạnh lùng nói: “Ta không buồn.”

Thanh Phong bị những lời nói đầy mâu thuẫn của hắn làm cho rối tinh rối mù, “Mới nãy ngươi còn bảo nhớ tới cha mẹ…”

Sở Diệm đáp: “Đúng, vì vậy nên ta càng không thể buồn. Ta từng thề rằng ta nhất định phải báo thù cho họ. Nên buồn phải là kẻ thù của cha mẹ ta mới đúng.”

“Kẻ thù của ngươi là ai?” Thanh Phong tự động mặc định kẻ thù của Sở Diệm cũng là kẻ thù của nó.

Sở Diệm không trả lời mà chỉ lẳng lặng nhặt cái túi vứt trên mặt đất đeo lên rồi đi ra ngoài.

Thanh Phong loi choi bám theo sau hắn, “Ta sẽ giúp ngươi.”

Sở Diệm dừng bước, cúi đầu nhìn nó, “Tại sao ta lại phải tin ngươi?”

“Bởi vì ta sẽ không gạt ngươi.” Đôi mắt của nó chan chứa chân thành và bình thản vô bờ, trong trẻo và tinh khiết như nước từ tuyết đọng trên đỉnh núi tan chảy, khiến người ta không thể nào không tin vào lời nó nói.

Sở Diệm không hề rời mắt khỏi nó, “Điều kiện thì sao?”

Thanh Phong lắc đầu đáp: “Ngươi làm gì ta cũng ủng hộ, không có điều kiện.”

“Nếu như ta không phải Ung Hoài thì sao?”

Thanh Phong phì cười, “Không thể nào.” Nó giơ tay lên chạm nhẹ vào nốt son nơi khóe mắt Sở Diệm, nhưng rất biết điều mà rụt tay lại khi thấy đối phương cau mày, “Đây là máu của ta, ta nhận ra.” Máu chảy ra từ vết thương do Phi Cương để lại đã biến thành dấu ấn của Ung Hoài, đây là ông trời đã định sẵn việc Ung Hoài sẽ phải quay lại thực hiện lời hứa.

Sở Diệm ngạc nhiên mò mẫm nốt son ngay khóe mắt. Mẹ hắn từng bảo đây là ký hiệu do Thần Tài để lại cho hắn, có ý nghĩa là cả đời hắn sẽ được bình an, mạnh khỏe, cả đời thuận buồm xuôi gió. Lời nói dối này vào giây phút cha mẹ hắn bị Sở Thiên Âm giết chết đã hoàn toàn tiêu tan, nào ngờ giờ đây lại có thêm một cách nói mới.

Thanh Phong hớn hở nói: “Số mệnh đã định tụi mình sẽ không bao giờ chia ly.”

Với cách nói này, thái độ của Sở Diệm là dè bỉu, “Ta không thích mang ơn kẻ khác. Ngươi giúp ta báo thù, ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi đây.” Hắn biết giao dịch này hắn chiếm lợi thế, bởi vì đường dẫn ra cửa mộ ở ngay tại đây, Thanh Phong muốn thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Nhưng hai mắt Thanh Phong thoáng cái lại sáng bừng lên, sáng như sao trời, sáng như muốn chiếu rọi cả gian mộ.

Tim Sở Diệm chẳng hiểu vì sao lại bất chợt tăng tốc, trong lòng còn cảm thấy vui vui.

“Ừ.” Như sợ hắn rút lại lời nói, Thanh Phong gắng sức gật lấy gật để.

Sở Diệm cầm lòng không đặng lấy tay chọt vào trán nó. Ngón tay hắn chạm vào trán Thanh Phong, đầu ngón tay hắn tiếp xúc với làn da mềm mại, trơn nhẵn, sờ thích vô cùng của nó. Hắn chọt một cái, rồi nhịn không được phải chọt thêm cái nữa.

Trán nó bị chọt có hơi ửng lên nhưng Thanh Phong chỉ hận mình không thể kéo tay kia của hắn lên để hắn chọt cùng một lúc. Thực tế thì nó làm vậy thật, kết quả là… Sở Diệm xấu hổ rụt tay lại.

Từ sau năm bảy tuổi hình như hắn đâu còn làm mấy chuyện ấu trĩ vậy nữa thì phải? Sở Diệm quẳng túi lên lưng, đút hai tay vào túi quần rồi xoay lưng bước ra đường mộ.

Thanh Phong sờ trán, đứng cười ngu ngơ.

“Đi mau.” Sở Diệm quay lại giục nó.

“Được!” Thanh Phong xông ra muốn giành đi trước dẫn đường.

Nhìn thấy dáng vẻ nhanh nhảu, loắt choắt của nó, trước mắt Sở Diệm bỗng hiện lên một hình ảnh. Cũng bóng lưng ấy, cũng đường mộ này, chỉ là trên đầu cái bóng ấy có thêm một đôi sừng rồng, dưới lưng mọc thêm một cái đuôi dài ngoe nguẩy…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện