[*] Gốc là “路漫” (mạn lộ). “Mạn” (漫) ở đây là tính từ, có nghĩa là “dài, xa”, giống như “mạn” trong “mạn mạn trường dạ” (đêm dài dằng dặc).
Tô Vũ Tễ sức yếu, đánh quyền pháp rất kém, ngày hôm sau, nàng ấy cố ý dậy sớm, muốn nhân lúc võ đài không có ai thì rèn luyện quyền pháp. Nhưng mà, lúc nàng ấy tới võ đài thì bất ngờ phát hiện ra bên trong đã có người rồi.
Ngoài ý muốn hơn là, người kia là Minh Hoa Thường nổi danh củi mục hôm qua.
Nàng mặc một bộ y phục luyện công màu trắng, tóc quấn cao, tóc mai xõa xuống hơi ẩm, gương mặt trắng trẻo ửng hồng, trông có vẻ khí huyết dồi dào, cũng có chí tiến thủ. Nàng nhìn thấy Tô Vũ Tễ thì cũng giật mình, sau đó cười nói: “Chào buổi sáng.”
Tô Vũ Tễ không quen Minh Hoa Thường, vốn dĩ nàng ấy cũng chẳng phải là một người thân thiện, huống hồ chi, lần đầu gặp Minh Hoa Thường cũng chẳng vui vẻ gì. Thế nên, lúc Tô Vũ Tễ nhìn thấy Minh Hoa Thường, nàng ấy luôn có cảm giác khó chịu khó nói nên lời.
Tô Vũ Tễ lạnh nhạt gật đầu, xem như đáp lễ. Tô Vũ Tễ đi ra xa luyện quyền, Minh Hoa Thường cũng lẳng lặng đứng dưới tàng cây nghỉ ngơi, chẳng người nào có ý định nói chuyện với người kia cả.
Tuy rằng bọn họ cùng huấn luyện ở đây, nhưng đến cả tên thật của nhau cũng không biết, thế thì càng chẳng cần phải nói tới tình nghĩa gì. Tất cả mọi người giữ khoảng cách xã giao, không can thiệp vào chuyện của nhau, mấy người Minh Hoa Thường, Giang Lăng cãi nhau ầm ĩ mới là khác loài.
Minh Hoa Thường nghĩ tới việc người ban nãy mới là thiên kim thật của phủ Trấn Quốc công, thế nên nàng thật sự thấy xấu hổ khi phải nói chuyện với đối phương. Nàng vô cùng buồn chán mà đứng trong bóng cây, chờ Minh Hoa Chương trở về.
Sau lưng có người gọi “muội muội”, Minh Hoa Thường vô thức quay đầu lại, lúc hai ánh mắt chạm nhau, cả hai bên đều sửng sốt. Tô Hành Chỉ vội nói: “Xin lỗi, ta nhận lầm người rồi.”
Minh Hoa Thường cười lắc đầu: “Không sao. Thiên Sơn huynh, huynh tới tìm Nhược Thủy cô nương ạ?”
Tô Hành Chỉ gật đầu: “Đúng vậy. Ngươi thấy muội ấy ở đâu không?”
Minh Hoa Thường chỉ về hướng Tô Vũ Tễ đã rời đi, Tô Hành Chỉ ngẩng đầu nhìn, quả thật y đã trông thấy một bóng dáng màu trắng. Y chắp tay hành lễ, vô cùng khách sáo và xa cách: “Đa tạ. Ban nãy đã nhận lầm cô nương là xá muội, thật sự có lỗi. Xin hỏi tục danh của cô nương là gì?”
Tất nhiên là Minh Hoa Thường không thể nói mình là thiên kim giả Minh Hoa Thường, muội muội hư hư thực thực của Tô Hành Chỉ được rồi. Lúc đầu, khi nàng nghe về hành động tráo hai đứa trẻ của Tô ma ma, nàng thật sự chẳng dám hy vọng rằng gia đình của một người như vậy có thể nuôi ra được một người kế thừa tốt gì, không ngờ là Tô Hành Chỉ lại có khí thái vững vàng, tuy xuất thân khó nghèo nhưng không đánh mất bản chất quân tử, trông có vẻ rất có tài.
Minh Hoa Thường có ấn tượng tốt với Tô Hành Chỉ, nàng rất muốn có mối quan hệ tốt với huynh trưởng tương lai, vì vậy nàng rất nhiệt tình mà cười nói: “Thiên Sơn huynh khách sáo rồi, ta là Song Bích. Bộ y phục luyện công này ai cũng giống ai, nhìn từ sau lưng tất cả mọi người đều giống nhau, quả thật là rất dễ nhận nhầm. Ta cũng bị gọi nhầm người nhiều lần, Thiên Sơn huynh không cần để ở trong lòng.”
Hai câu cuối của thiếu nữ như mang theo sự phàn nàn, giọng điệu nũng nịu một cách đầy tự nhiên, Tô Hành Chỉ cười nhẹ, thầm thấy hơi kinh ngạc.
Một mặt kinh ngạc vì Minh Hoa Thường tự nhiên như thể là họ đã thân quen từ trước, một mặt y thấy kinh ngạc vì mình lại nhận nhầm người.
Bây giờ mặt trời còn chưa lên, ánh sáng dưới bóng cây u tối, y nhìn bộ áo dài trắng, bóng lưng nữ tử mảnh mai yểu điệu, vô thức cho rằng người đó là Tô Vũ Tễ. Ai ngờ lại là Minh Hoa Thường.
Y và Tô Vũ Tễ lớn lên cùng nhau, theo lý mà nói, y không nên phạm phải sai lầm này mới phải chứ? Minh Hoa Thường có thể hiểu là Tô Hành Chỉ cũng chẳng có ý quen thân, nàng hiểu rõ tốt quá hóa dở nên cười nói: “Ta sẽ không quấy rầy Thiên Sơn huynh nữa, lát nữa gặp.”
Từ trong mộng, nàng biết được chuyện Tô Hành Chỉ là huynh trưởng ruột của nàng, nhưng ở trong mắt Tô Hành Chỉ, nàng chỉ là một người xa lạ mà y đã gặp đến lần thứ hai, quá nhiệt tình sẽ làm người ta hoài nghi. Cứ từ từ, dù sao thì vẫn còn một năm nữa mà.
Đánh kẻ chạy đi chứ chẳng ai đánh người chạy lại, Tô Hành Chỉ cũng chẳng thể lạnh lùng với một thiếu nữ dịu dàng xinh đẹp nên hàn huyên thêm hai câu rồi mới tới võ đài bên kia tìm Tô Vũ Tễ. Minh Hoa Thường giữ nụ cười trên mặt mà nhìn theo Tô Hành Chỉ đã đi xa.
Tô Hành Chỉ năm nay mười tám tuổi, chỉ lớn hơn Giang Lăng một tuổi nhưng trông có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều. Nếu nói Giang Lăng là cây vạn niên thanh chân thành thuần khiết ở trong vườn hoa, vậy thì Tô Hành Chỉ là cây tùng bách dầm mưa dãi gió ở chốn núi rừng, vẻ mặt mạnh mẽ cứng cỏi, quý công tử ca như Giang Lăng không thể bắt chước nổi.
Minh Hoa Thường nhìn tới nỗi ngây người, cũng không phát hiện ra có người đang đứng sau mình. Minh Hoa Chương nương theo tầm mắt của nàng mà nhìn theo thật lâu, sau đó bất ngờ hỏi: “Muội đang nhìn cái gì đấy?”
Minh Hoa Thường giật mình, quay đầu lại thì nhìn thấy Minh Hoa Chương, ánh mắt nàng cũng sáng lên ngay lập tức: “Nhị huynh, huynh làm muội giật mình đó! Huynh tới từ lúc nào vậy, sao đi đường mà chẳng có tiếng động gì thế?”
Minh Hoa Chương nhìn mặt Minh Hoa Thường, nói: “Vừa mới tới. Muội đang ở đây nhìn ai, sao lại ngây ra như thế? Nếu là trong lúc làm nhiệm vụ thì bây giờ muội đã bị giết rồi.”
Minh Hoa Thường thầm bĩu môi, cúi đầu nói: “Muội sai rồi, Nhị huynh, về sau muội bảo đảm là sẽ giữ tập trung, không bao giờ ngây người nữa. Nhị huynh, huynh biết không, ngoài chúng ta ra thì còn có người tới võ đài rèn luyện thêm đó!”
Minh Hoa Thường một lòng chia sẻ chuyện kỳ lạ này cho Minh Hoa Chương, nhưng mà Minh Hoa Chương chỉ lạnh nhạt đáp lại, trông như là chẳng hề để tâm đến. Minh Hoa Thường không dám làm phiền huynh trưởng của mình nữa, hậm hực ngậm miệng, quay đầu tiếp tục ngẩn người.
Minh Hoa Chương thấy biểu hiện ấy của nàng thì lòng hắn càng khó chịu hơn.
Hôm nay Minh Hoa Thường tới võ đài trước nửa canh giờ, Minh Hoa Chương giúp nàng huấn luyện thể lực và sức bền, tiếc là nền tảng của nàng quá kém, chỉ mới luyện được một nửa đã chảy đầy mồ hôi.
Minh Hoa Chương sợ nàng mất sức quá nhiều, lát nữa chạy mười vòng không nổi bèn chấm dứt thời gian huấn luyện thêm, cho nàng đứng ở dưới tàng cây hồi sức.
Không ngờ là hắn chỉ mới rời đi một lúc, khi trở về đã thấy nàng cười nói vui vẻ với Tô Hành Chỉ. Tuy rằng Minh Hoa Thường chu toàn lễ nghĩa, nhưng cũng không phải là kiểu người xã giao mưu cầu danh lợi, thậm chí là, vào mấy năm trước, nàng còn không bước chân ra khỏi phủ Trấn Quốc Công, đến cả yến hội tiểu nương tử thích tham dự mà nàng cũng không đi nữa là.
Nhưng mới đây nàng lại chủ động lấy lòng một kẻ hàn môn vốn không quen biết, vì sao lại thế?
Minh Hoa Chương vẫn thường mang dáng vẻ cao ngạo chín chắn, nhưng chẳng hiểu sao Minh Hoa Thường lại thấy lành lạnh. Nàng ôm chặt cánh tay, không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ.
Nàng nói gì sai rồi sao? Vì sao trông Minh Hoa Chương có vẻ mất hứng vậy?
Cũng may mà rất nhanh sau đó đã có người tới phá vỡ sự im lặng đầy lúng túng giữa hai người. Minh Hoa Thường thầm thờ phào, đi tới bên cạnh mấy người Tạ Tế Xuyên, Giang Lăng, bắt đầu phần khổ sở của ngày hôm nay.
Không hề nằm ngoài ý muốn, Minh Hoa Thường vẫn là người đứng cuối như lần trước, nhưng tốc độ hôm nay đã nhanh hơn hôm qua nhiều. Lúc nàng chạy xong, ít nhất là nàng cũng theo được nửa bài quyền pháp.
Giang Lăng đang bị Nhậm Dao “ngược đãi” như bao cát. Thái độ luyện võ của Nhậm Dao rất đơn giản, chẳng cần chuẩn bị gì, cứ đánh là học được.
Giang Lăng nhìn thấy Minh Hoa Thường tới, nước mắt sắp trào ra luôn rồi: “Cuối cùng ngươi cũng tới! Ta phải đổi đối tượng luyện tập, ta không muốn cùng đội với ả nam nhân này đâu!”
“Làm như ta thích ngươi lắm đấy?” Nhậm Dao cười lạnh: “Ta cùng đội với muội ấy, còn ngươi đánh với cọc gỗ đi!”
Minh Hoa Thường không muốn bị kéo vào chuyện cãi nhau của hai bọn họ, nàng còn chưa lên tiếng từ chối thì Minh Hoa Chương đã lạnh lùng mở miệng nói: “Đến đây, ta luyện với muội.”
Tạ Tế Xuyên khẽ tặc lưỡi, cười mà như không cười, nói: “Đúng thật là “thân ở Tào doanh tâm ở Hán” [*], nói vậy thì ta mới là dư thừa à?”
[*] Thân ở Tào doanh tâm ở Hán: dù ở đâu cũng chỉ nhớ về một phương.
Ba người tranh giành cùng đội với nàng, Minh Hoa Thường rất bình tĩnh, dù sao thì, không cần biết nàng về cùng đội với ai, vì có về cùng đội với ai thì nàng đều sẽ bị đánh cả thôi, chẳng thà cứ tìm người mạnh nhất. Minh Hoa Thường chắp tay trước ngực với Tạ Tế Xuyên, hai mắt tội nghiệp: “Nguy Nguyệt huynh, ta không muốn tranh giành với huynh, phiền huynh chờ trong chốc lát, đến khi ta học xong thì ta sẽ đi ngay tức thì.”
“Không sao.” Tạ Tế Xuyên phất tay, bả vai thả lỏng, dùng vẻ mặt trấn an mà nói: “Ta đã muốn nghỉ ngơi từ lâu rồi, vừa hay muội đã đến, ta cầu còn chẳng được.”
Tạ Tế Xuyên nói xong thì lập tức đi sang bên cạnh nghỉ ngơi, chẳng chậm trễ lấy một giây nào. Hắn ta nghiêng người mà dựa vào lan can, nhìn Giang Lăng bị Nhậm Dao đánh xối xả, hiếm hoi lắm mới có lúc Nhậm Dao dừng lại để lấy hơi, những lúc ấy Giang Lăng mới có cơ hội để thở dốc.
Tạ Tế Xuyên ôm cánh tay mà ngả người ra, nhìn Giang Lăng với ánh mắt đầy thương hại: “Có cần phải nghỉ ngơi một lát không?”
Giang Lăng đi tới, nhấc chân ngồi lên rào chắn, thở dài: “Thật đáng sợ, nữ nhân này còn đáng sợ hơn cả hồng thủy mãnh thú.”
Tạ Tế Xuyên vô cùng đồng cảm mà gật đầu: “Không khác lắm, dù sao thì không có ai nhìn thấy đâu, đâu cần phải liều mạng như vậy đâu nhỉ?”
Hiếm có khi nào Giang Lăng gặp được tri âm, lập tức mở máy hát lên, thao thao bất tuyệt mà “lên án”, hắn ta nói: “Là do ngươi không biết nữ nhân này chăm chỉ đến mức nào đâu! Hôm nay, mới giờ Mão một khắc đã tới phá cửa, ta chỉ dậy muộn có một chút thôi mà nàng ta đã lấy nước lạnh giội ta! Trời ạ, rốt cuộc thì ta đã làm điều gì sai trái thế, sao trời cao phải tra tấn ta như vậy?”
Nhậm Dao còn làm rất nhiều “việc ác” khiến cho người ta tức lộn ruột, Giang Lăng chỉ mới nói phần mở đầu thôi mà sau lưng bỗng vang lên một tiếng “bịch”. Hắn ta và Tạ Tế Xuyên quay đầu lại, kinh ngạc thấy Minh Hoa Thường đã bị đánh ngã bịch xuống đất.
Minh Hoa Chương đã khống chế sức mạnh, nhưng lúc xuất chiêu vẫn có một lớp bụi đất toả ra, Minh Hoa Thường nằm trên mặt đất và bị bụi đất che phủ.
Giang Lăng: “…”
Hắn ta bỗng cảm thấy, ả nam nhân cũng không tệ với hắn cho lắm.
Tiểu nương tử xinh đẹp chịu tội như thế này, Tạ Tế Xuyên thấy mà đau lòng, nhưng trông Minh Hoa Chương như thể là không biết “thương hương tiếc ngọc” viết như thế nào vậy, chẳng có vẻ gì là chẳng nỡ cả, bảo Minh Hoa Thường đứng lên, tiếp tục đánh cho nàng ngã xuống.
Tạ Tế Xuyên buồn bã lên tiếng: “Bọn họ là ruột thịt thật sao? Kẻ thù có ân oán còn không tới mức này nữa mà nhỉ?”
Giang Lăng mang tâm trạng ưu tư vô cùng như thế mà gật gật đầu. Hắn ta bỗng cảm thấy Nhậm Dao vô cùng hiểu thấu lòng người, rất có nghĩa khí, hắn ta bèn nhảy xuống khỏi lan can, muốn vỗ vai Tạ Tế Xuyên, nhưng lại bị Tạ Tế Xuyên vô tình né tránh.
“Đừng đụng vào ta.” Tạ Tế Xuyên liếc nhìn bàn tay dính đầy đất của Giang Lăng, ra vẻ xem thường mà nói: “Tay của ngươi bẩn lắm.”
Giang Lăng nhìn bàn tay toàn đất, bỏ tay xuống rồi nói: “Vậy ngươi ngồi đi, ta đi trước đây.”
Minh Hoa Thường cảm giác mình giống như một ổ bánh, bị đập nhiều lầm, xương cốt sắp vỡ thành bột nhão luôn rồi. Minh Hoa Chương lạnh lùng, đến nỗi khiến cho người ta ngỡ như đây là một người khác, khác hẳn so với người huynh trưởng dịu dàng hôm qua mang cháo nóng đến cho nàng, hắn nghiêm khắc hỏi: “Nhớ kỹ chưa?”
Minh Hoa Thường như một người đang lâm vào cảnh khốn cùng, yếu ớt gật đầu: “Nhớ kỹ rồi ạ.”
Minh Hoa Chương thấy vẻ đáng thương của nàng, lòng hắn khẽ dao động. Nhưng hắn biết, nhẹ tay với nàng mới là hại nàng, vậy nên hắn vẫn lạnh lùng như trước, dáng vẻ rất nghiêm túc và đầy vô tình, lại nói: “Vậy luyện tập đi, mỗi chiêu thức đánh một trăm lần, đánh xong mới thôi.”
Minh Hoa Thường ngoan ngoãn đi sang mảnh đất trống bên cạnh đánh quyền, Tạ Tế Xuyên tựa vào lan can mà nhìn một lát, vỗ vỗ lan can bên cạnh rồi hỏi han nàng: “Muội muội, có mệt không? Mệt thì nghỉ một lát đi.”
“Nguy Nguyệt.” Minh Hoa Chương nhíu mày nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh như băng: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Tạ Tế Xuyên tặc lưỡi, chậm rãi đứng thẳng người dậy, vẫn không quên nói với Minh Hoa Thường: “Muội muội cẩn thận chút, lát nữa ta tới thăm muội.”
Tạ Tế Xuyên không hề muốn trở lại sân luyện tập một chút nào cả, nhưng hắn ta vẫn phải quay trở về, Minh Hoa Chương cúi đầu cử động ngón tay, lạnh nhạt liếc nhìn Tạ Tế Xuyên, lạnh lùng nói: “Từ lúc nào ngươi thích nhúng tay vào chuyện của người khác vậy hả?”
“Chuyện của người khác thì tất nhiên là ta sẽ bỏ qua rồi.” Tạ Tế Xuyên nói: “Nhưng tiểu nương tử đáng yêu như muội muội thì lại khác, ta rất muốn san sẻ với tiểu mỹ nhân.”
Minh Hoa Chương gật đầu, biết rõ là mình không cần phải nói nhiều, có một vài đạo lý nên nói bằng nắm đấm thì hắn ta mới có thể nhớ kỹ. Tạ Tế Xuyên thấy Minh Hoa Chương xuất chiêu, cảm giác không ổn, nhíu mày nói: “Ta cảnh cáo ngươi, muội muội không tính toán với ngươi, nhưng nếu ngươi đánh ngã ta như thế, ta sẽ tức giận đấy.”
Minh Hoa Chương chỉ nhẹ nhàng “À” một tiếng đáp lại.
Sau cùng, Tạ Tế Xuyên xụ mặt mà đi về thay y phục. Cuối cùng thì Minh Hoa Thường cũng đã đánh xong một trăm cái, tay chân nàng mỏi như không phải là của mình. Buổi trưa nàng quay về, vừa ngả đầu xuống là ngủ say, tới chiều đi học vẫn mơ mơ màng màng, ngẩn ngơ như thế.
Trong nội đường, nhiều đệ tử cũng có tình trạng không khác nàng là bao, tất cả mọi người đều buồn ngủ, ánh nắng sau giờ Ngọ chiếu vào, nghe phu tử giảng mật ngữ bằng chất giọng như dùng nước sôi.
Ngày đầu tiên quả đúng là ngày “săn sóc người mới”, hôm nay mật ngữ khó hơn, cũng buồn ngủ hơn.
Minh Hoa Thường lặng lẽ ngáp một cái, nỗ lực ngăn chặn cơn buồn ngủ lại, nhưng mà khi nàng vô tình nhìn qua thì mới phát hiện Tạ Tế Xuyên đã nằm nhoài trên bàn mà ngủ rồi.
Minh Hoa Thường: “?”
Chẳng phải hắn ta là công tử thế gia sao? Đây đường đường là Tạ gia, chữ “Tạ” trong “Cựu thời Vương Tạ đường tiền Yến” [*], ấy vậy mà bây giờ hắn ta lại ngủ gật trên lớp ư?
[*] Câu thơ đầy đủ là “旧时王谢堂前燕,飞入寻常百姓家”, nghĩa là những con én trước đây từng ở dưới mái hiên của những gia đình giàu có giờ đây có thể bay vào nhà của những người bình thường.
Hiển nhiên phu tử cũng biết Tạ Tế Xuyên rất phách lối, phu tử lạnh lùng nói: “Vị đệ tử này, mật ngữ ta vừa nói có ý nghĩa gì?”
Phu tử bỗng hỏi như thế nên có rất nhiều đệ tử đã mệt rã rời bỗng chốc tỉnh táo lại. Mọi người lặng lẽ quay đầu lại, nhìn về phía Tạ Tế Xuyên.
Tạ Tế Xuyên vẫn nằm ở trên bàn không nhúc nhích, Minh Hoa Chương gác bút trong tay lại, mượn ống tay áo che bàn tay mà bắn cực nhanh lên người Tạ Tế Xuyên, bấy giờ Tạ Tế Xuyên mới tỉnh lại.
Hắn ta đỡ trán, dáng vẻ vừa bị đánh thức cũng không thể làm mất phong thái ấy của hắn ta được, ngược lại, trông hắn càng có khí chất hào sảng của danh sĩ Ngụy Tấn. Giọng của hắn ta hơi khàn khàn, hỏi: “Làm sao vậy?”
Phu tử lạnh mặt lặp lại câu hỏi. Tạ Tế Xuyên cúi đầu, tùy ý lật hai trang sách rồi chẳng cần nghĩ ngợi gì mà cứ thế dịch ra ý nghĩa một chuỗi mật ngữ dài của phu tử.
Mọi người nín thở tập trung nhìn, chờ diễn biến tiếp theo, không ngờ phu tử khựng lại rồi không nói gì. Sau đó, Tạ Tế Xuyên lại nằm nhoài người lên trên bàn mà ngủ, hắn ta cũng không để ý tới nữa.
Minh Hoa Thường trừng to mắt không dám tin. Tạ Tế Xuyên trả lời đúng ư?
Nàng đã nghe hơn nửa bài rồi mà vẫn còn ngơ ngác, không hiểu gì, còn Tạ Tế Xuyên thì căn bản là không nghe, chỉ tùy ý lật hai trang sách là đã học xong rồi ư?
Có công lý sao?
Giang Lăng, Nhậm Dao bên cạnh cũng không thể tin được: “Thật hay giả thế? Không phải là hắn ta bịa chuyện đâu nhỉ?”
Tạ Tế Xuyên bịa chuyện, phu tử cũng bịa chuyện ư? Minh Hoa Thường thầm thở dài, nghe nói, từ nhỏ Tạ Tế Xuyên đã là thần đồng nổi danh, từng thấy qua là sẽ không thể quên được, viết một mạch không ngừng, trước kia Minh Hoa Thường còn tưởng là do người ta thổi phồng, hôm nay thì xem ra đó là sự thật rồi.
Bữa cơm ông trời ban cho, không thể so sánh được.
Minh Hoa Thường cảm thán một hồi rồi lại tiếp tục ghi chép bài đàng hoàng. Đây là bài tập hôm qua Minh Hoa Chương giao cho nàng, nếu nói Tạ Tế Xuyên có thiên phú dị bẩm, thì Minh Hoa Chương lại có sự tự kỷ luật trong thời gian dài nên mới rèn ra được năng lực tư duy mạnh mẽ.
Người trước là có cơm ông trời ban cho, người sau là cho dù có trở mặt với ông trời thì vẫn có thể tự xây nên thành lũy từ trong cát sỏi trên mặt đất.
Nàng muốn trở thành Minh Hoa Chương hơn.
Cuối cùng thì tiết học mật ngữ buồn chán dài dòng cũng kết thúc, đầu Minh Hoa Thường còn chưa thả lòng được một nén nhang mà tân phu tử lại tới.
Bất ngờ hơn cả là, vị phu tử bây giờ là Hàn Hiệt. Hàn Hiệt nhìn thấy bọn họ buồn bã mỏi mệt, ông ta không ép bọn họ giữ vững tinh thần nghe giảng, mà ngược lại, ông ta tiện tay ném quyển trục cuốn lên bàn, nói: “Thời tiết càng ngày càng nóng bức, nhiều chữ quá ta lười đọc, chi bằng hôm nay chúng ta chơi một trò chơi đi.”
Người bên dưới cảnh giác hỏi lại: “Tướng quân có ý gì thế ạ?”
Hàn Hiệt vuốt râu cười nói: “Huyền Kiêu Vệ không chỉ phải giết người, còn phải cứu người. Ta có một câu chuyện nhỏ thú vị, không bằng các ngươi đoán thử xem, kẻ nào là hung thủ?”
——————
Lời tác giả:
Tạ Tế Xuyên: Học thần đang ngủ, đừng có quấy rầy.
Tô Vũ Tễ sức yếu, đánh quyền pháp rất kém, ngày hôm sau, nàng ấy cố ý dậy sớm, muốn nhân lúc võ đài không có ai thì rèn luyện quyền pháp. Nhưng mà, lúc nàng ấy tới võ đài thì bất ngờ phát hiện ra bên trong đã có người rồi.
Ngoài ý muốn hơn là, người kia là Minh Hoa Thường nổi danh củi mục hôm qua.
Nàng mặc một bộ y phục luyện công màu trắng, tóc quấn cao, tóc mai xõa xuống hơi ẩm, gương mặt trắng trẻo ửng hồng, trông có vẻ khí huyết dồi dào, cũng có chí tiến thủ. Nàng nhìn thấy Tô Vũ Tễ thì cũng giật mình, sau đó cười nói: “Chào buổi sáng.”
Tô Vũ Tễ không quen Minh Hoa Thường, vốn dĩ nàng ấy cũng chẳng phải là một người thân thiện, huống hồ chi, lần đầu gặp Minh Hoa Thường cũng chẳng vui vẻ gì. Thế nên, lúc Tô Vũ Tễ nhìn thấy Minh Hoa Thường, nàng ấy luôn có cảm giác khó chịu khó nói nên lời.
Tô Vũ Tễ lạnh nhạt gật đầu, xem như đáp lễ. Tô Vũ Tễ đi ra xa luyện quyền, Minh Hoa Thường cũng lẳng lặng đứng dưới tàng cây nghỉ ngơi, chẳng người nào có ý định nói chuyện với người kia cả.
Tuy rằng bọn họ cùng huấn luyện ở đây, nhưng đến cả tên thật của nhau cũng không biết, thế thì càng chẳng cần phải nói tới tình nghĩa gì. Tất cả mọi người giữ khoảng cách xã giao, không can thiệp vào chuyện của nhau, mấy người Minh Hoa Thường, Giang Lăng cãi nhau ầm ĩ mới là khác loài.
Minh Hoa Thường nghĩ tới việc người ban nãy mới là thiên kim thật của phủ Trấn Quốc công, thế nên nàng thật sự thấy xấu hổ khi phải nói chuyện với đối phương. Nàng vô cùng buồn chán mà đứng trong bóng cây, chờ Minh Hoa Chương trở về.
Sau lưng có người gọi “muội muội”, Minh Hoa Thường vô thức quay đầu lại, lúc hai ánh mắt chạm nhau, cả hai bên đều sửng sốt. Tô Hành Chỉ vội nói: “Xin lỗi, ta nhận lầm người rồi.”
Minh Hoa Thường cười lắc đầu: “Không sao. Thiên Sơn huynh, huynh tới tìm Nhược Thủy cô nương ạ?”
Tô Hành Chỉ gật đầu: “Đúng vậy. Ngươi thấy muội ấy ở đâu không?”
Minh Hoa Thường chỉ về hướng Tô Vũ Tễ đã rời đi, Tô Hành Chỉ ngẩng đầu nhìn, quả thật y đã trông thấy một bóng dáng màu trắng. Y chắp tay hành lễ, vô cùng khách sáo và xa cách: “Đa tạ. Ban nãy đã nhận lầm cô nương là xá muội, thật sự có lỗi. Xin hỏi tục danh của cô nương là gì?”
Tất nhiên là Minh Hoa Thường không thể nói mình là thiên kim giả Minh Hoa Thường, muội muội hư hư thực thực của Tô Hành Chỉ được rồi. Lúc đầu, khi nàng nghe về hành động tráo hai đứa trẻ của Tô ma ma, nàng thật sự chẳng dám hy vọng rằng gia đình của một người như vậy có thể nuôi ra được một người kế thừa tốt gì, không ngờ là Tô Hành Chỉ lại có khí thái vững vàng, tuy xuất thân khó nghèo nhưng không đánh mất bản chất quân tử, trông có vẻ rất có tài.
Minh Hoa Thường có ấn tượng tốt với Tô Hành Chỉ, nàng rất muốn có mối quan hệ tốt với huynh trưởng tương lai, vì vậy nàng rất nhiệt tình mà cười nói: “Thiên Sơn huynh khách sáo rồi, ta là Song Bích. Bộ y phục luyện công này ai cũng giống ai, nhìn từ sau lưng tất cả mọi người đều giống nhau, quả thật là rất dễ nhận nhầm. Ta cũng bị gọi nhầm người nhiều lần, Thiên Sơn huynh không cần để ở trong lòng.”
Hai câu cuối của thiếu nữ như mang theo sự phàn nàn, giọng điệu nũng nịu một cách đầy tự nhiên, Tô Hành Chỉ cười nhẹ, thầm thấy hơi kinh ngạc.
Một mặt kinh ngạc vì Minh Hoa Thường tự nhiên như thể là họ đã thân quen từ trước, một mặt y thấy kinh ngạc vì mình lại nhận nhầm người.
Bây giờ mặt trời còn chưa lên, ánh sáng dưới bóng cây u tối, y nhìn bộ áo dài trắng, bóng lưng nữ tử mảnh mai yểu điệu, vô thức cho rằng người đó là Tô Vũ Tễ. Ai ngờ lại là Minh Hoa Thường.
Y và Tô Vũ Tễ lớn lên cùng nhau, theo lý mà nói, y không nên phạm phải sai lầm này mới phải chứ? Minh Hoa Thường có thể hiểu là Tô Hành Chỉ cũng chẳng có ý quen thân, nàng hiểu rõ tốt quá hóa dở nên cười nói: “Ta sẽ không quấy rầy Thiên Sơn huynh nữa, lát nữa gặp.”
Từ trong mộng, nàng biết được chuyện Tô Hành Chỉ là huynh trưởng ruột của nàng, nhưng ở trong mắt Tô Hành Chỉ, nàng chỉ là một người xa lạ mà y đã gặp đến lần thứ hai, quá nhiệt tình sẽ làm người ta hoài nghi. Cứ từ từ, dù sao thì vẫn còn một năm nữa mà.
Đánh kẻ chạy đi chứ chẳng ai đánh người chạy lại, Tô Hành Chỉ cũng chẳng thể lạnh lùng với một thiếu nữ dịu dàng xinh đẹp nên hàn huyên thêm hai câu rồi mới tới võ đài bên kia tìm Tô Vũ Tễ. Minh Hoa Thường giữ nụ cười trên mặt mà nhìn theo Tô Hành Chỉ đã đi xa.
Tô Hành Chỉ năm nay mười tám tuổi, chỉ lớn hơn Giang Lăng một tuổi nhưng trông có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều. Nếu nói Giang Lăng là cây vạn niên thanh chân thành thuần khiết ở trong vườn hoa, vậy thì Tô Hành Chỉ là cây tùng bách dầm mưa dãi gió ở chốn núi rừng, vẻ mặt mạnh mẽ cứng cỏi, quý công tử ca như Giang Lăng không thể bắt chước nổi.
Minh Hoa Thường nhìn tới nỗi ngây người, cũng không phát hiện ra có người đang đứng sau mình. Minh Hoa Chương nương theo tầm mắt của nàng mà nhìn theo thật lâu, sau đó bất ngờ hỏi: “Muội đang nhìn cái gì đấy?”
Minh Hoa Thường giật mình, quay đầu lại thì nhìn thấy Minh Hoa Chương, ánh mắt nàng cũng sáng lên ngay lập tức: “Nhị huynh, huynh làm muội giật mình đó! Huynh tới từ lúc nào vậy, sao đi đường mà chẳng có tiếng động gì thế?”
Minh Hoa Chương nhìn mặt Minh Hoa Thường, nói: “Vừa mới tới. Muội đang ở đây nhìn ai, sao lại ngây ra như thế? Nếu là trong lúc làm nhiệm vụ thì bây giờ muội đã bị giết rồi.”
Minh Hoa Thường thầm bĩu môi, cúi đầu nói: “Muội sai rồi, Nhị huynh, về sau muội bảo đảm là sẽ giữ tập trung, không bao giờ ngây người nữa. Nhị huynh, huynh biết không, ngoài chúng ta ra thì còn có người tới võ đài rèn luyện thêm đó!”
Minh Hoa Thường một lòng chia sẻ chuyện kỳ lạ này cho Minh Hoa Chương, nhưng mà Minh Hoa Chương chỉ lạnh nhạt đáp lại, trông như là chẳng hề để tâm đến. Minh Hoa Thường không dám làm phiền huynh trưởng của mình nữa, hậm hực ngậm miệng, quay đầu tiếp tục ngẩn người.
Minh Hoa Chương thấy biểu hiện ấy của nàng thì lòng hắn càng khó chịu hơn.
Hôm nay Minh Hoa Thường tới võ đài trước nửa canh giờ, Minh Hoa Chương giúp nàng huấn luyện thể lực và sức bền, tiếc là nền tảng của nàng quá kém, chỉ mới luyện được một nửa đã chảy đầy mồ hôi.
Minh Hoa Chương sợ nàng mất sức quá nhiều, lát nữa chạy mười vòng không nổi bèn chấm dứt thời gian huấn luyện thêm, cho nàng đứng ở dưới tàng cây hồi sức.
Không ngờ là hắn chỉ mới rời đi một lúc, khi trở về đã thấy nàng cười nói vui vẻ với Tô Hành Chỉ. Tuy rằng Minh Hoa Thường chu toàn lễ nghĩa, nhưng cũng không phải là kiểu người xã giao mưu cầu danh lợi, thậm chí là, vào mấy năm trước, nàng còn không bước chân ra khỏi phủ Trấn Quốc Công, đến cả yến hội tiểu nương tử thích tham dự mà nàng cũng không đi nữa là.
Nhưng mới đây nàng lại chủ động lấy lòng một kẻ hàn môn vốn không quen biết, vì sao lại thế?
Minh Hoa Chương vẫn thường mang dáng vẻ cao ngạo chín chắn, nhưng chẳng hiểu sao Minh Hoa Thường lại thấy lành lạnh. Nàng ôm chặt cánh tay, không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ.
Nàng nói gì sai rồi sao? Vì sao trông Minh Hoa Chương có vẻ mất hứng vậy?
Cũng may mà rất nhanh sau đó đã có người tới phá vỡ sự im lặng đầy lúng túng giữa hai người. Minh Hoa Thường thầm thờ phào, đi tới bên cạnh mấy người Tạ Tế Xuyên, Giang Lăng, bắt đầu phần khổ sở của ngày hôm nay.
Không hề nằm ngoài ý muốn, Minh Hoa Thường vẫn là người đứng cuối như lần trước, nhưng tốc độ hôm nay đã nhanh hơn hôm qua nhiều. Lúc nàng chạy xong, ít nhất là nàng cũng theo được nửa bài quyền pháp.
Giang Lăng đang bị Nhậm Dao “ngược đãi” như bao cát. Thái độ luyện võ của Nhậm Dao rất đơn giản, chẳng cần chuẩn bị gì, cứ đánh là học được.
Giang Lăng nhìn thấy Minh Hoa Thường tới, nước mắt sắp trào ra luôn rồi: “Cuối cùng ngươi cũng tới! Ta phải đổi đối tượng luyện tập, ta không muốn cùng đội với ả nam nhân này đâu!”
“Làm như ta thích ngươi lắm đấy?” Nhậm Dao cười lạnh: “Ta cùng đội với muội ấy, còn ngươi đánh với cọc gỗ đi!”
Minh Hoa Thường không muốn bị kéo vào chuyện cãi nhau của hai bọn họ, nàng còn chưa lên tiếng từ chối thì Minh Hoa Chương đã lạnh lùng mở miệng nói: “Đến đây, ta luyện với muội.”
Tạ Tế Xuyên khẽ tặc lưỡi, cười mà như không cười, nói: “Đúng thật là “thân ở Tào doanh tâm ở Hán” [*], nói vậy thì ta mới là dư thừa à?”
[*] Thân ở Tào doanh tâm ở Hán: dù ở đâu cũng chỉ nhớ về một phương.
Ba người tranh giành cùng đội với nàng, Minh Hoa Thường rất bình tĩnh, dù sao thì, không cần biết nàng về cùng đội với ai, vì có về cùng đội với ai thì nàng đều sẽ bị đánh cả thôi, chẳng thà cứ tìm người mạnh nhất. Minh Hoa Thường chắp tay trước ngực với Tạ Tế Xuyên, hai mắt tội nghiệp: “Nguy Nguyệt huynh, ta không muốn tranh giành với huynh, phiền huynh chờ trong chốc lát, đến khi ta học xong thì ta sẽ đi ngay tức thì.”
“Không sao.” Tạ Tế Xuyên phất tay, bả vai thả lỏng, dùng vẻ mặt trấn an mà nói: “Ta đã muốn nghỉ ngơi từ lâu rồi, vừa hay muội đã đến, ta cầu còn chẳng được.”
Tạ Tế Xuyên nói xong thì lập tức đi sang bên cạnh nghỉ ngơi, chẳng chậm trễ lấy một giây nào. Hắn ta nghiêng người mà dựa vào lan can, nhìn Giang Lăng bị Nhậm Dao đánh xối xả, hiếm hoi lắm mới có lúc Nhậm Dao dừng lại để lấy hơi, những lúc ấy Giang Lăng mới có cơ hội để thở dốc.
Tạ Tế Xuyên ôm cánh tay mà ngả người ra, nhìn Giang Lăng với ánh mắt đầy thương hại: “Có cần phải nghỉ ngơi một lát không?”
Giang Lăng đi tới, nhấc chân ngồi lên rào chắn, thở dài: “Thật đáng sợ, nữ nhân này còn đáng sợ hơn cả hồng thủy mãnh thú.”
Tạ Tế Xuyên vô cùng đồng cảm mà gật đầu: “Không khác lắm, dù sao thì không có ai nhìn thấy đâu, đâu cần phải liều mạng như vậy đâu nhỉ?”
Hiếm có khi nào Giang Lăng gặp được tri âm, lập tức mở máy hát lên, thao thao bất tuyệt mà “lên án”, hắn ta nói: “Là do ngươi không biết nữ nhân này chăm chỉ đến mức nào đâu! Hôm nay, mới giờ Mão một khắc đã tới phá cửa, ta chỉ dậy muộn có một chút thôi mà nàng ta đã lấy nước lạnh giội ta! Trời ạ, rốt cuộc thì ta đã làm điều gì sai trái thế, sao trời cao phải tra tấn ta như vậy?”
Nhậm Dao còn làm rất nhiều “việc ác” khiến cho người ta tức lộn ruột, Giang Lăng chỉ mới nói phần mở đầu thôi mà sau lưng bỗng vang lên một tiếng “bịch”. Hắn ta và Tạ Tế Xuyên quay đầu lại, kinh ngạc thấy Minh Hoa Thường đã bị đánh ngã bịch xuống đất.
Minh Hoa Chương đã khống chế sức mạnh, nhưng lúc xuất chiêu vẫn có một lớp bụi đất toả ra, Minh Hoa Thường nằm trên mặt đất và bị bụi đất che phủ.
Giang Lăng: “…”
Hắn ta bỗng cảm thấy, ả nam nhân cũng không tệ với hắn cho lắm.
Tiểu nương tử xinh đẹp chịu tội như thế này, Tạ Tế Xuyên thấy mà đau lòng, nhưng trông Minh Hoa Chương như thể là không biết “thương hương tiếc ngọc” viết như thế nào vậy, chẳng có vẻ gì là chẳng nỡ cả, bảo Minh Hoa Thường đứng lên, tiếp tục đánh cho nàng ngã xuống.
Tạ Tế Xuyên buồn bã lên tiếng: “Bọn họ là ruột thịt thật sao? Kẻ thù có ân oán còn không tới mức này nữa mà nhỉ?”
Giang Lăng mang tâm trạng ưu tư vô cùng như thế mà gật gật đầu. Hắn ta bỗng cảm thấy Nhậm Dao vô cùng hiểu thấu lòng người, rất có nghĩa khí, hắn ta bèn nhảy xuống khỏi lan can, muốn vỗ vai Tạ Tế Xuyên, nhưng lại bị Tạ Tế Xuyên vô tình né tránh.
“Đừng đụng vào ta.” Tạ Tế Xuyên liếc nhìn bàn tay dính đầy đất của Giang Lăng, ra vẻ xem thường mà nói: “Tay của ngươi bẩn lắm.”
Giang Lăng nhìn bàn tay toàn đất, bỏ tay xuống rồi nói: “Vậy ngươi ngồi đi, ta đi trước đây.”
Minh Hoa Thường cảm giác mình giống như một ổ bánh, bị đập nhiều lầm, xương cốt sắp vỡ thành bột nhão luôn rồi. Minh Hoa Chương lạnh lùng, đến nỗi khiến cho người ta ngỡ như đây là một người khác, khác hẳn so với người huynh trưởng dịu dàng hôm qua mang cháo nóng đến cho nàng, hắn nghiêm khắc hỏi: “Nhớ kỹ chưa?”
Minh Hoa Thường như một người đang lâm vào cảnh khốn cùng, yếu ớt gật đầu: “Nhớ kỹ rồi ạ.”
Minh Hoa Chương thấy vẻ đáng thương của nàng, lòng hắn khẽ dao động. Nhưng hắn biết, nhẹ tay với nàng mới là hại nàng, vậy nên hắn vẫn lạnh lùng như trước, dáng vẻ rất nghiêm túc và đầy vô tình, lại nói: “Vậy luyện tập đi, mỗi chiêu thức đánh một trăm lần, đánh xong mới thôi.”
Minh Hoa Thường ngoan ngoãn đi sang mảnh đất trống bên cạnh đánh quyền, Tạ Tế Xuyên tựa vào lan can mà nhìn một lát, vỗ vỗ lan can bên cạnh rồi hỏi han nàng: “Muội muội, có mệt không? Mệt thì nghỉ một lát đi.”
“Nguy Nguyệt.” Minh Hoa Chương nhíu mày nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh như băng: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Tạ Tế Xuyên tặc lưỡi, chậm rãi đứng thẳng người dậy, vẫn không quên nói với Minh Hoa Thường: “Muội muội cẩn thận chút, lát nữa ta tới thăm muội.”
Tạ Tế Xuyên không hề muốn trở lại sân luyện tập một chút nào cả, nhưng hắn ta vẫn phải quay trở về, Minh Hoa Chương cúi đầu cử động ngón tay, lạnh nhạt liếc nhìn Tạ Tế Xuyên, lạnh lùng nói: “Từ lúc nào ngươi thích nhúng tay vào chuyện của người khác vậy hả?”
“Chuyện của người khác thì tất nhiên là ta sẽ bỏ qua rồi.” Tạ Tế Xuyên nói: “Nhưng tiểu nương tử đáng yêu như muội muội thì lại khác, ta rất muốn san sẻ với tiểu mỹ nhân.”
Minh Hoa Chương gật đầu, biết rõ là mình không cần phải nói nhiều, có một vài đạo lý nên nói bằng nắm đấm thì hắn ta mới có thể nhớ kỹ. Tạ Tế Xuyên thấy Minh Hoa Chương xuất chiêu, cảm giác không ổn, nhíu mày nói: “Ta cảnh cáo ngươi, muội muội không tính toán với ngươi, nhưng nếu ngươi đánh ngã ta như thế, ta sẽ tức giận đấy.”
Minh Hoa Chương chỉ nhẹ nhàng “À” một tiếng đáp lại.
Sau cùng, Tạ Tế Xuyên xụ mặt mà đi về thay y phục. Cuối cùng thì Minh Hoa Thường cũng đã đánh xong một trăm cái, tay chân nàng mỏi như không phải là của mình. Buổi trưa nàng quay về, vừa ngả đầu xuống là ngủ say, tới chiều đi học vẫn mơ mơ màng màng, ngẩn ngơ như thế.
Trong nội đường, nhiều đệ tử cũng có tình trạng không khác nàng là bao, tất cả mọi người đều buồn ngủ, ánh nắng sau giờ Ngọ chiếu vào, nghe phu tử giảng mật ngữ bằng chất giọng như dùng nước sôi.
Ngày đầu tiên quả đúng là ngày “săn sóc người mới”, hôm nay mật ngữ khó hơn, cũng buồn ngủ hơn.
Minh Hoa Thường lặng lẽ ngáp một cái, nỗ lực ngăn chặn cơn buồn ngủ lại, nhưng mà khi nàng vô tình nhìn qua thì mới phát hiện Tạ Tế Xuyên đã nằm nhoài trên bàn mà ngủ rồi.
Minh Hoa Thường: “?”
Chẳng phải hắn ta là công tử thế gia sao? Đây đường đường là Tạ gia, chữ “Tạ” trong “Cựu thời Vương Tạ đường tiền Yến” [*], ấy vậy mà bây giờ hắn ta lại ngủ gật trên lớp ư?
[*] Câu thơ đầy đủ là “旧时王谢堂前燕,飞入寻常百姓家”, nghĩa là những con én trước đây từng ở dưới mái hiên của những gia đình giàu có giờ đây có thể bay vào nhà của những người bình thường.
Hiển nhiên phu tử cũng biết Tạ Tế Xuyên rất phách lối, phu tử lạnh lùng nói: “Vị đệ tử này, mật ngữ ta vừa nói có ý nghĩa gì?”
Phu tử bỗng hỏi như thế nên có rất nhiều đệ tử đã mệt rã rời bỗng chốc tỉnh táo lại. Mọi người lặng lẽ quay đầu lại, nhìn về phía Tạ Tế Xuyên.
Tạ Tế Xuyên vẫn nằm ở trên bàn không nhúc nhích, Minh Hoa Chương gác bút trong tay lại, mượn ống tay áo che bàn tay mà bắn cực nhanh lên người Tạ Tế Xuyên, bấy giờ Tạ Tế Xuyên mới tỉnh lại.
Hắn ta đỡ trán, dáng vẻ vừa bị đánh thức cũng không thể làm mất phong thái ấy của hắn ta được, ngược lại, trông hắn càng có khí chất hào sảng của danh sĩ Ngụy Tấn. Giọng của hắn ta hơi khàn khàn, hỏi: “Làm sao vậy?”
Phu tử lạnh mặt lặp lại câu hỏi. Tạ Tế Xuyên cúi đầu, tùy ý lật hai trang sách rồi chẳng cần nghĩ ngợi gì mà cứ thế dịch ra ý nghĩa một chuỗi mật ngữ dài của phu tử.
Mọi người nín thở tập trung nhìn, chờ diễn biến tiếp theo, không ngờ phu tử khựng lại rồi không nói gì. Sau đó, Tạ Tế Xuyên lại nằm nhoài người lên trên bàn mà ngủ, hắn ta cũng không để ý tới nữa.
Minh Hoa Thường trừng to mắt không dám tin. Tạ Tế Xuyên trả lời đúng ư?
Nàng đã nghe hơn nửa bài rồi mà vẫn còn ngơ ngác, không hiểu gì, còn Tạ Tế Xuyên thì căn bản là không nghe, chỉ tùy ý lật hai trang sách là đã học xong rồi ư?
Có công lý sao?
Giang Lăng, Nhậm Dao bên cạnh cũng không thể tin được: “Thật hay giả thế? Không phải là hắn ta bịa chuyện đâu nhỉ?”
Tạ Tế Xuyên bịa chuyện, phu tử cũng bịa chuyện ư? Minh Hoa Thường thầm thở dài, nghe nói, từ nhỏ Tạ Tế Xuyên đã là thần đồng nổi danh, từng thấy qua là sẽ không thể quên được, viết một mạch không ngừng, trước kia Minh Hoa Thường còn tưởng là do người ta thổi phồng, hôm nay thì xem ra đó là sự thật rồi.
Bữa cơm ông trời ban cho, không thể so sánh được.
Minh Hoa Thường cảm thán một hồi rồi lại tiếp tục ghi chép bài đàng hoàng. Đây là bài tập hôm qua Minh Hoa Chương giao cho nàng, nếu nói Tạ Tế Xuyên có thiên phú dị bẩm, thì Minh Hoa Chương lại có sự tự kỷ luật trong thời gian dài nên mới rèn ra được năng lực tư duy mạnh mẽ.
Người trước là có cơm ông trời ban cho, người sau là cho dù có trở mặt với ông trời thì vẫn có thể tự xây nên thành lũy từ trong cát sỏi trên mặt đất.
Nàng muốn trở thành Minh Hoa Chương hơn.
Cuối cùng thì tiết học mật ngữ buồn chán dài dòng cũng kết thúc, đầu Minh Hoa Thường còn chưa thả lòng được một nén nhang mà tân phu tử lại tới.
Bất ngờ hơn cả là, vị phu tử bây giờ là Hàn Hiệt. Hàn Hiệt nhìn thấy bọn họ buồn bã mỏi mệt, ông ta không ép bọn họ giữ vững tinh thần nghe giảng, mà ngược lại, ông ta tiện tay ném quyển trục cuốn lên bàn, nói: “Thời tiết càng ngày càng nóng bức, nhiều chữ quá ta lười đọc, chi bằng hôm nay chúng ta chơi một trò chơi đi.”
Người bên dưới cảnh giác hỏi lại: “Tướng quân có ý gì thế ạ?”
Hàn Hiệt vuốt râu cười nói: “Huyền Kiêu Vệ không chỉ phải giết người, còn phải cứu người. Ta có một câu chuyện nhỏ thú vị, không bằng các ngươi đoán thử xem, kẻ nào là hung thủ?”
——————
Lời tác giả:
Tạ Tế Xuyên: Học thần đang ngủ, đừng có quấy rầy.
Danh sách chương