Lời Hàn Hiệt vừa thốt ra khiến tất cả mọi người đều chấn động, tinh thần ai nấy đều trở nên phấn chấn.
“Chuyện gì thế?”
“Có thật không? Chắc không phải là những lời bàn tán về núi rừng kỳ bí được biên soạn sẵn để vỗ về người ta đâu chứ nhỉ?”
“Phải đó, miệng nói thì không có bằng chứng, ai là hung thủ, ai không phải hung thủ chẳng phải đều dựa cả vào sự yêu thích của người kể chuyện sao? Nếu như cố tình giấu giếm tin tức, thế thì sao mà chúng ta đoán ra được đây?”
“Nói rất đúng.” Hàn Hiệt không quan tâm đến những nghi vấn bên dưới, ông ta vẫn mỉm cười mà nói: “Cho nên lần này ta sẽ cho người diễn tái hiện lại một lần, ta sẽ không nói gì hết. Sau khi phần biểu diễn kết thúc, các người tự tìm ra hung thủ.”
Cách chơi này rất thú vị, thu hút được sự chú ý của mọi người, đến cả Tạ Tế Xuyên cũng không ngủ nữa, hắn ta uể oải từ từ chống người ngồi thẳng dậy. Hắn ta ngáp một cái, ném bút lại cho Minh Hoa Chương rồi nói: “Cho ta xem ghi chép của ngươi đi.”
“Tự ngươi đi mà hỏi phu tử đi.”
“Ta lười bỏ công ra quá.” Tạ Tế Xuyên nói: “Ta tự xem trong một khắc là có thể học được rồi, vậy thì tại sao ta lại phải bỏ ra một, hai canh giờ để nghe lão ta nói dông nói dài? Đưa sách của ngươi cho ta đi, trước lúc tan học của hôm nay ta sẽ trả lại sách cho ngươi, không làm trễ nãi việc ngươi dạy muội muội đâu.”
Minh Hoa Chương như đã cười hắt ra một cái, hắn nhìn về Tạ Tế Xuyên với đôi mắt trong veo: “Một lúc có thể làm hai việc, ngươi tự tin về bản thân mình đến thế sao?”
“Một câu chuyện được bịa ra thì có thể khó đến đâu được đây?” Tạ Tế Xuyên không mấy để tâm, thản nhiên cất lời: “Chẳng cần phải động não làm gì, chỉ cần xem thử xem ai sắm vai không được tự nhiên là sẽ biết ngay người đó là hung thủ rồi. Nếu có liếc mắt nhiều thêm một cái cũng là do ta đã cân nhắc nhiều lắm rồi đấy.”
Minh Hoa Chương nghe vậy thì chỉ cười cười, tiện tay ném quyển sách sang: “Tùy ngươi.”
Tay trái của Tạ Tế Xuyên chống cằm, tay phải giơ lên trên không trung, nhẹ nhàng chộp một cú, đón chuẩn xác ám khí mà Minh Hoa Chương vừa ném sang. Hắn ta vừa cảm thấy vô nghĩa khi nghe Hàn Hiệt chiêu mộ diễn viên trong lớp, vừa đọc lướt nhanh như gió, đảo mắt đọc sơ qua ghi chép của Minh Hoa Chương.
Con người của Minh Hoa Chương khá vô vị, như thể là có thánh nhân đứng sau lưng hắn vậy, lúc nào hắn cũng có thể bày ra vẻ của một bậc quân tử cả, mỗi ngày đều phải đọc sách và tự suy ngẫm, lời mà hắn nói ra sẽ luôn đáng tin, sách vở thì chắc chắn là lúc nào cũng sẽ được hắn chuẩn bị trước. Tạ Tế Xuyên thật sự rất ghét phiền phức, hắn ta thường nói đùa rằng, Minh Hoa Chương còn giống người Tạ gia hơn cả hắn ta nữa, với những lễ nghi rườm rà kia, không những hắn không cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn cảm thấy tự hào.
Tuy lời Tạ Tế Xuyên nói ngoài miệng nghe như có độc, nhưng dù sao thì bản tính vẫn rất lương thiện, dẫu có ra sao thì tư duy suy luận của Minh Hoa Chương vẫn không hề tệ, hắn ta chỉ cần trích xuất nội dung trong sách, tóm tắt lại thành văn bản. Tạ Kỷ Xuyên tiết kiệm thời gian và công sức bằng cách đọc lại, làm như thế này còn nhanh hơn cả việc tự bản thân hắn ta học hành.
Tạ Tế Xuyên cứ như thế, vừa “chê bai” Minh Hoa Chương vừa trộm thành quả của hắn. Tạ Tế Xuyên liếc nhìn nó sơ qua một cái rồi thầm nghĩ, nào có cần dùng hết một tiết học đâu, cùng lắm là hắn ta chỉ mất một khắc thôi là đã có thể xem hết được rồi, rồi sau đó lại mất thêm một khắc nữa để xem hết nội dung của lớp học, thời gian còn lại thì dành để ngủ, hoàn mỹ.
Tạ Tế Xuyên không thèm ngẩng đầu lên lấy một cái nào, bên này Hàn Hiệt đang tập luyện dựng kịch với khí thế ngút trời. Trong phòng tiếng người ồn ào, vô cùng sôi nổi, căn bản là chẳng hề giống lớp học một chút nào cả, mà có vẻ giống rạp hát hơn.
Hàn Hiệt chọn người rồi nói: “Câu chuyện xảy ra trong một buổi yến hội. Nếu đến đóng vai khách mời thì tên của các ngươi phải là… À, Trương Tam, Lý Tứ, Vương Ngũ. Xem ra là lần sau chúng ta vẫn nên thêm nữ tử, không đủ diễn viên rồi, thôi vậy, các ngươi cứ lên đây hết cả đi, phân công người diễn vai ca cơ và thị nữ nhé.”
Lớp học tuy đông nhưng sự chênh lệch giữa nam và nữ lại rất lớn, nữ tử thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Minh Hoa Thường bị ép đóng vai kỹ nữ câu khách, diễn vai ca cơ đánh tỳ bà.
Tiết học trước là tiết mật ngữ, trong phòng có đầy đủ nhạc cụ, Minh Hoa Thường ôm một cây đàn tỳ bà hàng thật giá thật, sau đó nàng chợt thấy hơi hoảng hốt: “Tướng quân, ta không biết đánh đàn tỳ bà.”
“Hả?” Hàn Hiệt kinh ngạc, đây là chuyện hiếm có trong giới quý tộc ở Lạc Dương, thường thì ai cũng đều có thể chơi một loại nhạc cụ, Hàn Hiệt hỏi: “Trước kia ngươi chưa từng học qua sao?”
“Ta đã từng học…” Minh Hoa Thường thành thật đáp: “Nhưng không học được.”
Hàn Hiệt sửng sốt, Minh Hoa Thường chớp chớp mắt, vừa ngượng ngùng mà cũng vừa thản nhiên khi nhìn vào Hàn Hiệt, khiến ông ta không thể nói nên lời.
Tuy không phải là đang nói đến hắn, nhưng chẳng hiểu sao Minh Hoa Chương vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, là kiểu xấu hổ khiến cho người ta ngượng chín mặt. Tạ Tế Xuyên không sợ chết mà đi đến gần hắn, cười nói: “Này, ngươi suốt ngày nói về quân tử thận độc [*], nhưng mà tại sao ngươi lại chiều chuộng với muội muội ngươi đến thế vậy?”
[*] Thận độc: phương pháp học tập và tu dưỡng của Nho giáo. Thận độc (愼独) mang ý nghĩa tự mình tu dưỡng tính cách, cẩn thận về hành vi và lời nói của bản thân kể cả khi chỉ có một mình. Đây là lời răn dạy được truyền lại vào thời Nho giáo. Khuyên chúng ta phải tự biết kiềm chế bản thân dù xung quanh có người khác hay không (trích “Khi học tập hoá niềm vui”).
Minh Hoa Chương cắn răng nói: “Câm miệng.”
Nếu như là bình thường, có lẽ là Minh Hoa Chương sẽ ra ngoài thay cho Minh Hoa Thường, nhưng Hàn Hiệt lại muốn một nữ tử, Minh Hoa Chương thật lòng thương nàng nhưng cũng không thể giúp được gì cho nàng cả. Đúng ngay lúc Minh Hoa Chương đang thấy khó xử, thì Tô Vũ Tễ lại chủ động lên tiếng: “Tướng quân, để ta làm cho.”
Hàn Hiệt thở dài: “Vậy hai người các ngươi đổi đi, Song Bích đến hầu rượu, Nhược Thủy làm hoa khôi.”
Minh Hoa Thường nhẹ nhõm đặt đàn tỳ bà xuống và khẽ cảm ơn Tô Vũ Tễ, nhưng Tô Vũ Tễ lại phớt lờ nàng. Minh Hoa Thường cũng không để bụng, mỉm cười chạy sang bên kia, rót rượu cho Giang Lăng đang đóng vai chủ nhân: “Chủ nhân, uống rượu.”
Giang Lăng cảm thấy buồn nôn, da gà nổi lên đầy cả người: “Này, ngươi nói chuyện đàng hoàng đi, ghê chết đi được.”
Đứng ở một bên khác, Nhậm Dao đang đóng vai nha hoàn cũng thấy rất bất mãn: “Dựa vào đâu mà hắn được làm chủ nhân?”
Giang Lăng nghe vậy thì lập tức ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Tất nhiên là bởi vì ta có tướng mạo đường hoàng, khí chất cao quý.”
Nhậm Dao lạnh lùng cười một tiếng: “Ngươi? Người trông đẹp trai nhất vẫn còn đang ngồi bên dưới, vậy thì sao có thể đến lượt ngươi được làm nhân vật chính?”
Đám đông ồn ào chợt dừng lại, đôi mắt hóng hớt chuyện của họ đều dồn xuống phía dưới, những nam tử được công nhận đẹp trai như là Tạ Tế Xuyên, Minh Hoa Chương, Tô Hành Chỉ đều ngồi bên dưới, thế thì, ai mới là người đẹp trai nhất? Tạ Tế Xuyên cười nhẹ, chê không khí nơi đây chưa đủ nhốn nháo, hắn ta cười nói: “Đừng nhìn ta, tuy rằng ta thấy mình khá đẹp, nhưng bàn đến chữ “đẹp nhất” thì ta cũng không dám nhận.”
Tạ Tế Xuyên chủ động rút lui, mọi người không nhịn được mà chuyển qua Minh Hoa Chương và Tô Hành Chỉ. Minh Hoa Chương cảm thấy loại tranh chấp vô nghĩa này rất nhàm chán, hắn đang muốn rời đi, bỗng nhiên Minh Hoa Thường nói: “Nếu nói về đẹp nhất thì chắc chắn phải là ca ca Song Bích của ta rồi.”
Lớp học lại trở nên im lặng. Mặc dù mọi người có mặt nơi đây đều có lòng cảnh giác lẫn nhau, tình bạn thì cũng ít ỏi chẳng sâu sắc gì, nhưng dù sao thì họ cũng đều là những người trẻ tuổi, khi chủ đề này được khơi gợi lên, ai nấy đều thấy vô cùng phấn khích. Mọi người thì thầm với nhau: “Tại sao tên của hắn cũng là Song Bích?”
“Song Bích Song Bích, tất nhiên là hai người rồi.”
“Mối quan hệ của bọn họ là gì? Lẽ nào là tình nhân ư?”
Những người đang thì thầm nhỏ to ấy không cố tình hạ giọng nhỏ xuống nên Minh Hoa Chương có thể nghe thấy hết. Hắn thấy hơi xấu hổ, dùng vẻ mặt nghiêm túc mà nói với Minh Hoa Thường: “Đừng nói lung tung.”
“Muội đâu có nói sai!” Minh Hoa Thường nghiêm túc nói: “Lang quân đẹp trai nhất ở nơi này chính là huynh đó.”
Tạ Tế Xuyên lấy tay che ngực mình lại rồi nói: “Tuy rằng ta cũng biết tự hiểu lấy chính mình, nhưng mà, lúc thấy muội muội Song Bích chọn hắn mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì như thế này, lòng ta vẫn đau quá đi thôi.”
Ấy vậy mà Tô Hành Chỉ cũng nói: “Bàn về tài năng, học vấn hay dung mạo, ta đều không thể anh tuấn được như Song Bích huynh đây, ta xin nhận thua.”
Tô Hành Chỉ không biết vì sao Nam Đẩu lại cứ muốn đổi biệt hiệu, y đoán, có lẽ là do thân phận của Nam Đẩu đã bị bại lộ nên hắn mới muốn dẫn theo một nữ tử đến để che giấu thân phận. Tô Hành Chỉ vờ như không biết, nhân cơ hội này mà tiếp nhận chuyện này.
Nếu là người khác, chắc chắn là Tô Hành Chỉ sẽ không vì phóng đại tham vọng của người khác lên mà hủy hoại oai phong của chính mình. Nhưng đối phương lại chính là Nam Đẩu, người đã có danh tiếng vang dội và thành tích xuất sắc kể từ khi mới gia nhập, dù nhiệm vụ có khó khăn đến đâu, hắn cũng chưa bao giờ thất bại.
Tô Hành Chỉ vẫn luôn cho rằng Nam Đẩu là một lão trung niên chín chắn và đầy thận trọng, nhưng y lại không thể ngờ được rằng, người thật lại trẻ trung và đẹp trai đến nhường này, có vẻ như hắn còn trẻ hơn cả Tô Hành Chỉ nữa.
Dù lòng tự trọng của Tô Hành Chỉ có cao đến đâu, thì y cũng phải tự thừa nhận rằng mình không bằng Nam Đẩu. Hơn nữa, ngoại hình đâu thể lừa gạt được ai đâu, Tô Hành Chỉ cũng thấy Minh Hoa Chương rất đẹp.
Giang Lăng thấy mình thua Minh Hoa Chương nhưng hắn ta vẫn rất bình tĩnh, thoải mái xua tay nói: “Người khác nói gì thì nói, nhưng nếu là hắn thì ta thừa nhận, xếp sau hắn cũng chẳng có gì đáng xấu hổ cả.”
Minh Hoa Thường cùng Vinh Yên hừ một tiếng, vô cùng vui vẻ mà nói: “Điều đó là đương nhiên.”
Minh Hoa Chương đã quen với việc bị người ta nhìn, tất nhiên đây không phải là lần đầu tiên hắn được khen đẹp trai, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy ngượng ngùng đến vậy.
Lỗ tai Minh Hoa Chương hơi nóng lên, hắn ho khan một tiếng, nói với Minh Hoa Thường: “Muội đừng ồn ào.”
Tạ Tế Xuyên cười mà trông chẳng giống như đang cười, hắn ta nhìn Minh Hoa Chương, hắn chỉ nói là đừng ồn ào chứ không hề phủ nhận. Tại sao Tạ Tế Xuyên lại cảm thấy, thật ra Minh Hoa Chương rất hưởng thụ chuyện này thế nhỉ?
Hàn Hiệt lên tiếng kéo chủ đề đã lệch đi hơi xa quay trở về: “Việc ta chọn Kim Ngưu không liên quan gì đến ngoại hình cả, chủ yếu là vì tính phù hợp. Chủ tiệc là một người hào phóng, không kiềm chế, thích kết bạn, hơn nữa, trong nhà còn lộn xộn, thường hay có người ra vào. Khách mời đến tham dự bữa tiệc lần này cũng rất đông, bất kể là Song Bích, Nguy Nguyệt hay Thiên Sơn, giả trang xong đều không giống.”
Mọi người đều gật gù đồng ý với điều này. Minh Hoa Thường phát hiện ra rằng, Hàn Hiệt không chỉ đơn giản là kể một câu chuyện, ông ta rất kén chọn trong các chi tiết và liên tục tìm ra lỗi trong diễn xuất của các đệ tử.
“Ngươi đóng vai một học giả Dương Châu tài năng, kiêu ngạo, luôn tự hào về tài năng của mình, dù có tệ đến đâu thì cũng phải chuyển sang giọng Dương Châu đi chứ.”
Người đóng vai tài tử – Lý Tứ – rất mất kiên nhẫn: “Chỉ có một câu thôi mà, phải đổi giọng cho phiền phức tới mức này luôn ư?”
“Tại sao không đổi?” Hàn Hiệt nói: “Khi ngươi đi ra ngoài làm nhiệm vụ, bởi vì nói không đúng lời nên bị bại lộ, vậy thì đối phương có dễ dãi với ngươi hay không?”
Các đệ tử không thể nói nên lời, chỉ có thể vâng lời. Minh Hoa Thường đang xem cảnh người ta ồn ào, bỗng nhiên “lửa” ập lên người nàng: “Ngươi cũng vậy, ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực như thế này có giống người đang hầu rượu hay không? Người hầu rượu không phải là thị nữ, đầu phải ngẩng cao, vai hạ xuống, lưng không được thẳng, phải khiêm tốn, nhu mì, trường tụ thiện vũ [*].”
[*] Trường tụ thiện vũ: Đại ý ống tay áo dài khéo múa, khéo léo mới được việc.
Đây là lẽ thường tình, nơi nào có nam tử, có rượu thì không thể thiếu nữ tử được. Tuy nhiên, một khi yến hội đã bắt đầu, ngươi đừng mong đợi vào việc họ sẽ cư xử đúng mực, về cơ bản thì thê tử của các quan lại đều là những quý nữ môn đăng hộ đối. Mà, nếu để cho các danh môn thế nữ đến tham dự yến hội hỗn loạn với một đám nam tử như thế này thì còn ra thể thống gì nữa đâu?
Vì vậy, mọi người đều ngầm hiểu việc mời nữ tử thanh lâu đến dự tiệc có ý nghĩa là gì. Những nữ tử này có kiến thức rộng rãi, thông thạo cầm kỳ thi hoạ, vừa có thể giải quyết ổn thỏa mọi việc, vừa có thể “hâm nóng” bầu không khí của bữa tiệc. Khi bị động tay động chân, họ sẽ không tỏ ra khó chịu, thậm chí là, sau yến hội, họ còn có thể ngủ lại nữa, có thể nói là “nhất cử đa tiện”.
Các vị phu nhân ở hậu viện cũng nhận thức rõ được điều này, thường nhắm mắt làm ngơ. Về cơ bản thì, việc để cho trượng phu của mình đến dự yến hội thâu đêm chẳng khác nào là đang ngầm chấp nhận chuyện người nọ sẽ “ăn vụng”.
Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Minh Hoa Thường không muốn kết hôn. Con em của các quan chức ở Lạc Dương, Trường An lớn lên trong môi trường như vậy, từ phụ thân, thúc bá cho đến bằng hữu đều là người như vậy. Dù cho gia đình có quản lý chặt chẽ đi chăng nữa, thì sau khi trở thành quan chức, việc xã giao chốn quan trường thường được thực hiện ở những nơi có cảnh sắc “lãng mạn” như thế. Sau khi ở trong một môi trường như thế cả một khoảng thời gian dài, chúng ta còn có thể trông cậy vào việc bọn họ sẽ luôn “giữ mình trong sạch” được nữa ư?
Minh Hoa Thường vốn luôn coi thường loại phong tục này, nhưng bây giờ, khi đã trở thành một nữ tử hầu rượu, nàng mới nhận ra là mình thật may mắn, may mắn vì không ra đời trong hoàn cảnh yếu kém.
Minh Hoa Thường phát hiện ra rằng, Hàn Hiệt không chỉ yêu cầu họ diễn tập câu chuyện, mà ông ấy còn dùng phương pháp này để dạy họ cách ngụy trang danh tính và cách giả vờ thành những người khác nhau. Minh Hoa Thường kiềm chế sự khinh thường của mình lại, nàng cẩn thận nhớ lại những yến hội mà nàng đã từng xem được trước đây và cố gắng nghĩ cách để trở thành một nữ tử “dùng sắc để hầu rượu”.
Giang Lăng thấy Hàn Hiệt sai bảo mọi người đi xung quanh thì ôm lòng mong đợi mà hỏi: “Còn ta thì sao? Ta sẽ làm việc gì?”
Hàn Hiệt bình tĩnh liếc nhìn hắn ta một cái, nói: “Ngươi không cần làm gì cả, bởi vì ngươi đã chết.”
Hơi thở của Giang Lăng như đã ngưng trệ: “…”
Hắn ta biết ngay là sẽ chẳng có chuyện tốt lành gì rồi mà.
Nhậm Dao cười khẩy, cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng ấy nói rồi mà, dựa vào đâu mà nàng ấy phải đóng vai tỳ nữ ngoan ngoãn, còn cái gã Giang Lăng này thì có thể hưởng thụ. Hóa ra là vì hắn ta là người đã chết.
Minh Hoa Thường trở thành hầu rượu ngồi bên cạnh chủ nhân, nghe vậy, nàng nghiêm túc nói với Giang Lăng rằng: “Đây là cơ hội có một không hai, chúng ta đông đúc như vậy, tâm tư đều hướng về phía ngươi, ngươi phải tận hưởng đi.”
“…” Giang Lăng nói: “Vậy thì ta còn phải cảm ơn các ngươi nữa à?”
“Không cần phải cảm ơn.” Minh Hoa Thường cười nói: “Sau khi ngươi chết, ngươi chỉ cần nói cho ta biết lúc chết ngươi nghĩ đến điều gì là đủ rồi.”
Cuối cùng Hàn Hiệt cũng “đào tạo” ra được các diễn viên mà miễn cưỡng lắm mới làm người ta hài lòng với diễn xuất của họ được, sau đó ông ta ra hiệu cho họ bắt đầu. Ban đầu Minh Hoa Chương chỉ xem như một màn diễn kịch ồn ào, nhưng sau đó hắn dần dần trở nên nghiêm túc, Minh Hoa Chương vô tình quay lại, hắn phát hiện ra là Tạ Tế Xuyên không xem bài vở của mình nữa, không biết từ lúc nào mà hắn ta cũng đã tập trung hết mọi sự chú ý vào sân khấu.
Minh Hoa Chương khẽ hỏi: “Ngươi không vội đi ngủ nữa rồi à?”
Tạ Tế Xuyên lắc đầu: “Trò chơi phía trên có vẻ thú vị hơn nhiều, ngươi có muốn đánh cược hay không?”
Minh Hoa Chương nhìn Minh Hoa Thường đang dựa sát vào Giang Lăng, lông mày hơi nhíu lại, giọng điệu bỗng trở nên lạnh lùng: “Gì chứ?”
“Đánh cược xem ai có thể tìm ra được hung thủ trước.” Tạ Tế Xuyên nói: “Người thua sẽ phải sao chép bài mười ngày cho người thắng.”
Minh Hoa Chương thản nhiên liếc nhìn Tạ Tế Xuyên, thanh âm tựa như gió thổi cây rừng, như băng ngọc khẽ chạm vào nhau: “Tự tin rằng mình có thể thắng à?”
“Cứ nói thẳng ra là ngươi có muốn đánh cược hay không đi?”
“Được.” Minh Hoa Chương bình tĩnh đáp lại, nói: “Sau khi ta thắng, ta không cần ngươi phải chép bài cho ta, chỉ cần đưa cho ta một bản sao hồ sơ các vụ án lớn của Nam triều mà gia đình ngươi đã sưu tầm được là được rồi.”
Tạ Tế Xuyên rít lên: “Ngươi muốn gì nói đó thật đấy à? Ngươi có biết lịch sử Nam triều dài cỡ nào, trong khố có bao nhiêu chữ hay không? Mà ngươi cũng có đến Đại Lý tự đâu mà đọc những thứ này để làm gì?”
Tạ gia thịnh vượng mấy trăm năm, thời Nam Bắc triều, một nửa đất nước ở phía đông sông Dương Tử được chia đều ra, Hoàng đế của các triều đại Nam triều thay đổi qua từng năm, nhưng Tạ gia vẫn luôn đứng vững. Vào thời kỳ đỉnh cao, hơn một nửa số quan lại trong triều đình, từ Thừa tướng cho đến các tướng lĩnh quyền lực đều mang họ Tạ. Nói không chừng kho tàng của Tạ gia còn chi tiết và tỉ mỉ hơn nhiều so với lịch sử Nam triều do triều đình biên soạn.
Minh Hoa Chương không trả lời, Tạ Tế Xuyên dừng lại một chút, chợt hiểu ra: “À, là vì để cho nàng ấy xem. Chẳng phải ban đầu ngươi kịch liệt phản đối việc muội ấy tham gia vào à? Sao nào? Muội ấy chỉ mới đứng trước đám đông bảo ngươi đẹp nhất thôi mà ngươi đã bị thu phục rồi à? Nhanh thế sao?”
Minh Hoa Chương trầm mặc trong giây lát rồi nói: “Bọn ta là huynh muội, chớ có nói bậy bạ.”
Tạ Tế Xuyên nhìn hắn mà mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý. Minh Hoa Chương nhìn về phía trước, Minh Hoa Thường đã hóa thân vào nhân vật, vừa cẩn trọng mà lại vừa quyến rũ, đè giọng thật thấp: “Ta nhiều lần ngăn cản muội ấy, nhưng lại càng khiến cho muội ấy tỏa sáng hơn, biến tướng thành thúc đẩy muội ấy gia nhập Huyền Kiêu Vệ. Có lẽ đây là định mệnh. Nếu đã không thể xoay chuyển thì ta chỉ có thể cố gắng hết sức để bảo vệ muội ấy, ít nhất thì ta vẫn có thể bảo vệ muội ấy, để muội ấy được an toàn.”
Tài năng của Minh Hoa Thường là độc nhất vô nhị, Minh Hoa Chương đã nhận ra điều này khi ở vườn Phi Hồng. Khi đó, hắn nghiêm khắc yêu cầu nàng che giấu sự vụng về của mình lại và cố giấu nàng vào trong đám đông, nhưng rồi, đáng tiếc thay, việc này lại phản tác dụng.
Năng lực của nàng đã lọt vào tầm ngắm của Huyền Kiêu Vệ, càng ngăn cản nàng thì sẽ càng làm lãng phí tài năng của nàng và tăng thêm độ nguy hiểm cho nhiệm vụ. Tốt hơn hết là nên huấn luyện nàng thật tốt và để nàng dần dần thay đổi – từ việc dựa vào suy đoán trực quan sang dựa vào kinh nghiệm và kỹ năng để suy luận một cách có hệ thống.
Không ai có thể dựa vào tài năng cả đời, hắn cũng không muốn tài năng của nàng cạn kiệt và lụi tàn sớm.
Trên sân khấu, bữa tiệc đã bắt đầu. Khách khứa uống rượu và trò chuyện, thị nữ đi đi lại lại giữa đám đông, không dám dừng lại một khắc nào. Những nữ tử xinh đẹp nghiêng người dựa vào các nam nhân tài hoa, cùng trò chuyện và mỉm cười với họ. Ở nơi trung tâm, có một nữ tử cao ngạo ngồi đấy, nàng ấy ôm đàn tỳ bà trong tay, đầu ngón tay lướt nhanh qua dây đàn, tiếng nhạc vang lên, trong sự hưng phấn ẩn chứa một luồng khí lạnh người.
Minh Hoa Thường kinh ngạc, Tô Vũ Tễ biết chơi đàn thật ư? Nàng cứ nghĩ là Tô Vũ Tễ sẽ chỉ biết gảy gảy thân đàn mà thôi.
Minh Hoa Thường so sánh hai bên, nhìn ở trung tâm mà thấy vô cùng xấu hổ. Tô Vũ Tễ lớn lên ở nông thôn, tinh thông từ cầm kỳ thi hoạ cho đến thư từ nhạc lý, quả không hổ danh là muội muội của Minh Hoa Chương, từ trong xương cốt đã toát lên sự tài hoa. So sánh như thế mới thấy, Minh Hoa Thường nàng đúng thật là vô dụng.
Nhưng Tô Hành Chi trông có vẻ cũng rất tài hoa. Tạo hoá thiên vị nhiều quá, một nhà nam tài mà nữ cũng tài, đến phiên nàng thì lại tự dưng chẳng còn gì nữa?
Minh Hoa Thường u sầu một lúc lâu, sau đó có người tới nâng cốc chúc mừng chủ nhân, Minh Hoa Thường nhanh chóng tập trung suy nghĩ, lấy hết sức mình ra để đóng vai người hầu rượu.
Người vô cùng tài hoa tên là Lý Tứ, lời lẽ cực kỳ hoa mỹ, tán thưởng tài năng của chủ nhân. Trương Tam ngồi trên ghế xếp phía đối diện cũng cười và tham gia vào cuộc vui. Chủ nhân vui mừng mà nâng ly rượu lên, nhưng rồi, lại phát hiện ra là nó đã trống rỗng. Minh Hoa Thường vội cầm bình rượu lên, đổ đầy rượu vào, dùng giọng dịu dàng mà đưa cho Giang Lăng.
Giang Lăng kiêu ngạo đến mức uống hết chỉ bằng một ngụm, như thể là đang tham dự một bữa tiệc thật vậy. Các đệ tử nói giọng Dương Châu kém cỏi, vắt óc nịnh nọt, Hàn Hiệt ở bên ngoài lạnh lùng nhìn, đột nhiên nói: “Được rồi, Kim Ngưu có thể chết được rồi.”
Mọi người đều sửng sốt, Hàn Hiệt vỗ tay nói: “Chuyện đã kết thúc, chúng ta bắt đầu đoán xem hung thủ là ai?”
Giang Lăng lúc bấy giờ vẫn đang đắm chìm trong lời nói đầy “hùng hồn” ấy vô cùng khó hiểu: “Ta đã chết rồi sao? Ta chết như thế nào?”
Minh Hoa Thường nhìn vào ly rượu mà thốt lên: “Có độc. Trong rượu có độc?”
“Hả?” Càng lúc Giang Lăng càng thấy khó hiểu: “Mọi người đều uống rượu, vì sao chỉ có mỗi mình ta chết?”
Hàn Hiệt đứng sang một bên, ông ta chỉ nhìn mà không nói gì. Minh Hoa Thường đè Giang Lăng xuống, nói: “Thi thể không cần phải nói chuyện, đừng quấy rầy chúng ta truy bắt hung thủ thực sự.”
Các diễn viên khác lần lượt đứng dậy, nhìn nhau mà nói: “Nếu trong rượu có độc, chẳng phải chỉ có ngươi là người duy nhất tiếp xúc với ly rượu này thôi hay sao? Ngươi chính là hung thủ ư?”
Minh Hoa Thường giật mình, nàng vừa cười nhạo Giang Lăng xong, không ngờ là chỉ trong chớp mắt thôi, nàng đã bị cuốn vào chuyện này rồi. Minh Hoa Thường cau mày, bản năng sinh cảm giác kháng cự: “Không phải. Độc không chỉ có thể ở trong ly, mà còn có thể ở trong vò rượu. Ta nhớ là vò rượu này chỉ vừa được đặt lên trên bàn thôi. Quản gia mới dâng rượu lên để mời rượu tân khách, tất nhiên là bao gồm cả ta nữa, đều đã chạm vào bầu rượu này, thế nên, những người này đều có thể là hung thủ.”
“Chuyện gì thế?”
“Có thật không? Chắc không phải là những lời bàn tán về núi rừng kỳ bí được biên soạn sẵn để vỗ về người ta đâu chứ nhỉ?”
“Phải đó, miệng nói thì không có bằng chứng, ai là hung thủ, ai không phải hung thủ chẳng phải đều dựa cả vào sự yêu thích của người kể chuyện sao? Nếu như cố tình giấu giếm tin tức, thế thì sao mà chúng ta đoán ra được đây?”
“Nói rất đúng.” Hàn Hiệt không quan tâm đến những nghi vấn bên dưới, ông ta vẫn mỉm cười mà nói: “Cho nên lần này ta sẽ cho người diễn tái hiện lại một lần, ta sẽ không nói gì hết. Sau khi phần biểu diễn kết thúc, các người tự tìm ra hung thủ.”
Cách chơi này rất thú vị, thu hút được sự chú ý của mọi người, đến cả Tạ Tế Xuyên cũng không ngủ nữa, hắn ta uể oải từ từ chống người ngồi thẳng dậy. Hắn ta ngáp một cái, ném bút lại cho Minh Hoa Chương rồi nói: “Cho ta xem ghi chép của ngươi đi.”
“Tự ngươi đi mà hỏi phu tử đi.”
“Ta lười bỏ công ra quá.” Tạ Tế Xuyên nói: “Ta tự xem trong một khắc là có thể học được rồi, vậy thì tại sao ta lại phải bỏ ra một, hai canh giờ để nghe lão ta nói dông nói dài? Đưa sách của ngươi cho ta đi, trước lúc tan học của hôm nay ta sẽ trả lại sách cho ngươi, không làm trễ nãi việc ngươi dạy muội muội đâu.”
Minh Hoa Chương như đã cười hắt ra một cái, hắn nhìn về Tạ Tế Xuyên với đôi mắt trong veo: “Một lúc có thể làm hai việc, ngươi tự tin về bản thân mình đến thế sao?”
“Một câu chuyện được bịa ra thì có thể khó đến đâu được đây?” Tạ Tế Xuyên không mấy để tâm, thản nhiên cất lời: “Chẳng cần phải động não làm gì, chỉ cần xem thử xem ai sắm vai không được tự nhiên là sẽ biết ngay người đó là hung thủ rồi. Nếu có liếc mắt nhiều thêm một cái cũng là do ta đã cân nhắc nhiều lắm rồi đấy.”
Minh Hoa Chương nghe vậy thì chỉ cười cười, tiện tay ném quyển sách sang: “Tùy ngươi.”
Tay trái của Tạ Tế Xuyên chống cằm, tay phải giơ lên trên không trung, nhẹ nhàng chộp một cú, đón chuẩn xác ám khí mà Minh Hoa Chương vừa ném sang. Hắn ta vừa cảm thấy vô nghĩa khi nghe Hàn Hiệt chiêu mộ diễn viên trong lớp, vừa đọc lướt nhanh như gió, đảo mắt đọc sơ qua ghi chép của Minh Hoa Chương.
Con người của Minh Hoa Chương khá vô vị, như thể là có thánh nhân đứng sau lưng hắn vậy, lúc nào hắn cũng có thể bày ra vẻ của một bậc quân tử cả, mỗi ngày đều phải đọc sách và tự suy ngẫm, lời mà hắn nói ra sẽ luôn đáng tin, sách vở thì chắc chắn là lúc nào cũng sẽ được hắn chuẩn bị trước. Tạ Tế Xuyên thật sự rất ghét phiền phức, hắn ta thường nói đùa rằng, Minh Hoa Chương còn giống người Tạ gia hơn cả hắn ta nữa, với những lễ nghi rườm rà kia, không những hắn không cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn cảm thấy tự hào.
Tuy lời Tạ Tế Xuyên nói ngoài miệng nghe như có độc, nhưng dù sao thì bản tính vẫn rất lương thiện, dẫu có ra sao thì tư duy suy luận của Minh Hoa Chương vẫn không hề tệ, hắn ta chỉ cần trích xuất nội dung trong sách, tóm tắt lại thành văn bản. Tạ Kỷ Xuyên tiết kiệm thời gian và công sức bằng cách đọc lại, làm như thế này còn nhanh hơn cả việc tự bản thân hắn ta học hành.
Tạ Tế Xuyên cứ như thế, vừa “chê bai” Minh Hoa Chương vừa trộm thành quả của hắn. Tạ Tế Xuyên liếc nhìn nó sơ qua một cái rồi thầm nghĩ, nào có cần dùng hết một tiết học đâu, cùng lắm là hắn ta chỉ mất một khắc thôi là đã có thể xem hết được rồi, rồi sau đó lại mất thêm một khắc nữa để xem hết nội dung của lớp học, thời gian còn lại thì dành để ngủ, hoàn mỹ.
Tạ Tế Xuyên không thèm ngẩng đầu lên lấy một cái nào, bên này Hàn Hiệt đang tập luyện dựng kịch với khí thế ngút trời. Trong phòng tiếng người ồn ào, vô cùng sôi nổi, căn bản là chẳng hề giống lớp học một chút nào cả, mà có vẻ giống rạp hát hơn.
Hàn Hiệt chọn người rồi nói: “Câu chuyện xảy ra trong một buổi yến hội. Nếu đến đóng vai khách mời thì tên của các ngươi phải là… À, Trương Tam, Lý Tứ, Vương Ngũ. Xem ra là lần sau chúng ta vẫn nên thêm nữ tử, không đủ diễn viên rồi, thôi vậy, các ngươi cứ lên đây hết cả đi, phân công người diễn vai ca cơ và thị nữ nhé.”
Lớp học tuy đông nhưng sự chênh lệch giữa nam và nữ lại rất lớn, nữ tử thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Minh Hoa Thường bị ép đóng vai kỹ nữ câu khách, diễn vai ca cơ đánh tỳ bà.
Tiết học trước là tiết mật ngữ, trong phòng có đầy đủ nhạc cụ, Minh Hoa Thường ôm một cây đàn tỳ bà hàng thật giá thật, sau đó nàng chợt thấy hơi hoảng hốt: “Tướng quân, ta không biết đánh đàn tỳ bà.”
“Hả?” Hàn Hiệt kinh ngạc, đây là chuyện hiếm có trong giới quý tộc ở Lạc Dương, thường thì ai cũng đều có thể chơi một loại nhạc cụ, Hàn Hiệt hỏi: “Trước kia ngươi chưa từng học qua sao?”
“Ta đã từng học…” Minh Hoa Thường thành thật đáp: “Nhưng không học được.”
Hàn Hiệt sửng sốt, Minh Hoa Thường chớp chớp mắt, vừa ngượng ngùng mà cũng vừa thản nhiên khi nhìn vào Hàn Hiệt, khiến ông ta không thể nói nên lời.
Tuy không phải là đang nói đến hắn, nhưng chẳng hiểu sao Minh Hoa Chương vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, là kiểu xấu hổ khiến cho người ta ngượng chín mặt. Tạ Tế Xuyên không sợ chết mà đi đến gần hắn, cười nói: “Này, ngươi suốt ngày nói về quân tử thận độc [*], nhưng mà tại sao ngươi lại chiều chuộng với muội muội ngươi đến thế vậy?”
[*] Thận độc: phương pháp học tập và tu dưỡng của Nho giáo. Thận độc (愼独) mang ý nghĩa tự mình tu dưỡng tính cách, cẩn thận về hành vi và lời nói của bản thân kể cả khi chỉ có một mình. Đây là lời răn dạy được truyền lại vào thời Nho giáo. Khuyên chúng ta phải tự biết kiềm chế bản thân dù xung quanh có người khác hay không (trích “Khi học tập hoá niềm vui”).
Minh Hoa Chương cắn răng nói: “Câm miệng.”
Nếu như là bình thường, có lẽ là Minh Hoa Chương sẽ ra ngoài thay cho Minh Hoa Thường, nhưng Hàn Hiệt lại muốn một nữ tử, Minh Hoa Chương thật lòng thương nàng nhưng cũng không thể giúp được gì cho nàng cả. Đúng ngay lúc Minh Hoa Chương đang thấy khó xử, thì Tô Vũ Tễ lại chủ động lên tiếng: “Tướng quân, để ta làm cho.”
Hàn Hiệt thở dài: “Vậy hai người các ngươi đổi đi, Song Bích đến hầu rượu, Nhược Thủy làm hoa khôi.”
Minh Hoa Thường nhẹ nhõm đặt đàn tỳ bà xuống và khẽ cảm ơn Tô Vũ Tễ, nhưng Tô Vũ Tễ lại phớt lờ nàng. Minh Hoa Thường cũng không để bụng, mỉm cười chạy sang bên kia, rót rượu cho Giang Lăng đang đóng vai chủ nhân: “Chủ nhân, uống rượu.”
Giang Lăng cảm thấy buồn nôn, da gà nổi lên đầy cả người: “Này, ngươi nói chuyện đàng hoàng đi, ghê chết đi được.”
Đứng ở một bên khác, Nhậm Dao đang đóng vai nha hoàn cũng thấy rất bất mãn: “Dựa vào đâu mà hắn được làm chủ nhân?”
Giang Lăng nghe vậy thì lập tức ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Tất nhiên là bởi vì ta có tướng mạo đường hoàng, khí chất cao quý.”
Nhậm Dao lạnh lùng cười một tiếng: “Ngươi? Người trông đẹp trai nhất vẫn còn đang ngồi bên dưới, vậy thì sao có thể đến lượt ngươi được làm nhân vật chính?”
Đám đông ồn ào chợt dừng lại, đôi mắt hóng hớt chuyện của họ đều dồn xuống phía dưới, những nam tử được công nhận đẹp trai như là Tạ Tế Xuyên, Minh Hoa Chương, Tô Hành Chỉ đều ngồi bên dưới, thế thì, ai mới là người đẹp trai nhất? Tạ Tế Xuyên cười nhẹ, chê không khí nơi đây chưa đủ nhốn nháo, hắn ta cười nói: “Đừng nhìn ta, tuy rằng ta thấy mình khá đẹp, nhưng bàn đến chữ “đẹp nhất” thì ta cũng không dám nhận.”
Tạ Tế Xuyên chủ động rút lui, mọi người không nhịn được mà chuyển qua Minh Hoa Chương và Tô Hành Chỉ. Minh Hoa Chương cảm thấy loại tranh chấp vô nghĩa này rất nhàm chán, hắn đang muốn rời đi, bỗng nhiên Minh Hoa Thường nói: “Nếu nói về đẹp nhất thì chắc chắn phải là ca ca Song Bích của ta rồi.”
Lớp học lại trở nên im lặng. Mặc dù mọi người có mặt nơi đây đều có lòng cảnh giác lẫn nhau, tình bạn thì cũng ít ỏi chẳng sâu sắc gì, nhưng dù sao thì họ cũng đều là những người trẻ tuổi, khi chủ đề này được khơi gợi lên, ai nấy đều thấy vô cùng phấn khích. Mọi người thì thầm với nhau: “Tại sao tên của hắn cũng là Song Bích?”
“Song Bích Song Bích, tất nhiên là hai người rồi.”
“Mối quan hệ của bọn họ là gì? Lẽ nào là tình nhân ư?”
Những người đang thì thầm nhỏ to ấy không cố tình hạ giọng nhỏ xuống nên Minh Hoa Chương có thể nghe thấy hết. Hắn thấy hơi xấu hổ, dùng vẻ mặt nghiêm túc mà nói với Minh Hoa Thường: “Đừng nói lung tung.”
“Muội đâu có nói sai!” Minh Hoa Thường nghiêm túc nói: “Lang quân đẹp trai nhất ở nơi này chính là huynh đó.”
Tạ Tế Xuyên lấy tay che ngực mình lại rồi nói: “Tuy rằng ta cũng biết tự hiểu lấy chính mình, nhưng mà, lúc thấy muội muội Song Bích chọn hắn mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì như thế này, lòng ta vẫn đau quá đi thôi.”
Ấy vậy mà Tô Hành Chỉ cũng nói: “Bàn về tài năng, học vấn hay dung mạo, ta đều không thể anh tuấn được như Song Bích huynh đây, ta xin nhận thua.”
Tô Hành Chỉ không biết vì sao Nam Đẩu lại cứ muốn đổi biệt hiệu, y đoán, có lẽ là do thân phận của Nam Đẩu đã bị bại lộ nên hắn mới muốn dẫn theo một nữ tử đến để che giấu thân phận. Tô Hành Chỉ vờ như không biết, nhân cơ hội này mà tiếp nhận chuyện này.
Nếu là người khác, chắc chắn là Tô Hành Chỉ sẽ không vì phóng đại tham vọng của người khác lên mà hủy hoại oai phong của chính mình. Nhưng đối phương lại chính là Nam Đẩu, người đã có danh tiếng vang dội và thành tích xuất sắc kể từ khi mới gia nhập, dù nhiệm vụ có khó khăn đến đâu, hắn cũng chưa bao giờ thất bại.
Tô Hành Chỉ vẫn luôn cho rằng Nam Đẩu là một lão trung niên chín chắn và đầy thận trọng, nhưng y lại không thể ngờ được rằng, người thật lại trẻ trung và đẹp trai đến nhường này, có vẻ như hắn còn trẻ hơn cả Tô Hành Chỉ nữa.
Dù lòng tự trọng của Tô Hành Chỉ có cao đến đâu, thì y cũng phải tự thừa nhận rằng mình không bằng Nam Đẩu. Hơn nữa, ngoại hình đâu thể lừa gạt được ai đâu, Tô Hành Chỉ cũng thấy Minh Hoa Chương rất đẹp.
Giang Lăng thấy mình thua Minh Hoa Chương nhưng hắn ta vẫn rất bình tĩnh, thoải mái xua tay nói: “Người khác nói gì thì nói, nhưng nếu là hắn thì ta thừa nhận, xếp sau hắn cũng chẳng có gì đáng xấu hổ cả.”
Minh Hoa Thường cùng Vinh Yên hừ một tiếng, vô cùng vui vẻ mà nói: “Điều đó là đương nhiên.”
Minh Hoa Chương đã quen với việc bị người ta nhìn, tất nhiên đây không phải là lần đầu tiên hắn được khen đẹp trai, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy ngượng ngùng đến vậy.
Lỗ tai Minh Hoa Chương hơi nóng lên, hắn ho khan một tiếng, nói với Minh Hoa Thường: “Muội đừng ồn ào.”
Tạ Tế Xuyên cười mà trông chẳng giống như đang cười, hắn ta nhìn Minh Hoa Chương, hắn chỉ nói là đừng ồn ào chứ không hề phủ nhận. Tại sao Tạ Tế Xuyên lại cảm thấy, thật ra Minh Hoa Chương rất hưởng thụ chuyện này thế nhỉ?
Hàn Hiệt lên tiếng kéo chủ đề đã lệch đi hơi xa quay trở về: “Việc ta chọn Kim Ngưu không liên quan gì đến ngoại hình cả, chủ yếu là vì tính phù hợp. Chủ tiệc là một người hào phóng, không kiềm chế, thích kết bạn, hơn nữa, trong nhà còn lộn xộn, thường hay có người ra vào. Khách mời đến tham dự bữa tiệc lần này cũng rất đông, bất kể là Song Bích, Nguy Nguyệt hay Thiên Sơn, giả trang xong đều không giống.”
Mọi người đều gật gù đồng ý với điều này. Minh Hoa Thường phát hiện ra rằng, Hàn Hiệt không chỉ đơn giản là kể một câu chuyện, ông ta rất kén chọn trong các chi tiết và liên tục tìm ra lỗi trong diễn xuất của các đệ tử.
“Ngươi đóng vai một học giả Dương Châu tài năng, kiêu ngạo, luôn tự hào về tài năng của mình, dù có tệ đến đâu thì cũng phải chuyển sang giọng Dương Châu đi chứ.”
Người đóng vai tài tử – Lý Tứ – rất mất kiên nhẫn: “Chỉ có một câu thôi mà, phải đổi giọng cho phiền phức tới mức này luôn ư?”
“Tại sao không đổi?” Hàn Hiệt nói: “Khi ngươi đi ra ngoài làm nhiệm vụ, bởi vì nói không đúng lời nên bị bại lộ, vậy thì đối phương có dễ dãi với ngươi hay không?”
Các đệ tử không thể nói nên lời, chỉ có thể vâng lời. Minh Hoa Thường đang xem cảnh người ta ồn ào, bỗng nhiên “lửa” ập lên người nàng: “Ngươi cũng vậy, ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực như thế này có giống người đang hầu rượu hay không? Người hầu rượu không phải là thị nữ, đầu phải ngẩng cao, vai hạ xuống, lưng không được thẳng, phải khiêm tốn, nhu mì, trường tụ thiện vũ [*].”
[*] Trường tụ thiện vũ: Đại ý ống tay áo dài khéo múa, khéo léo mới được việc.
Đây là lẽ thường tình, nơi nào có nam tử, có rượu thì không thể thiếu nữ tử được. Tuy nhiên, một khi yến hội đã bắt đầu, ngươi đừng mong đợi vào việc họ sẽ cư xử đúng mực, về cơ bản thì thê tử của các quan lại đều là những quý nữ môn đăng hộ đối. Mà, nếu để cho các danh môn thế nữ đến tham dự yến hội hỗn loạn với một đám nam tử như thế này thì còn ra thể thống gì nữa đâu?
Vì vậy, mọi người đều ngầm hiểu việc mời nữ tử thanh lâu đến dự tiệc có ý nghĩa là gì. Những nữ tử này có kiến thức rộng rãi, thông thạo cầm kỳ thi hoạ, vừa có thể giải quyết ổn thỏa mọi việc, vừa có thể “hâm nóng” bầu không khí của bữa tiệc. Khi bị động tay động chân, họ sẽ không tỏ ra khó chịu, thậm chí là, sau yến hội, họ còn có thể ngủ lại nữa, có thể nói là “nhất cử đa tiện”.
Các vị phu nhân ở hậu viện cũng nhận thức rõ được điều này, thường nhắm mắt làm ngơ. Về cơ bản thì, việc để cho trượng phu của mình đến dự yến hội thâu đêm chẳng khác nào là đang ngầm chấp nhận chuyện người nọ sẽ “ăn vụng”.
Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Minh Hoa Thường không muốn kết hôn. Con em của các quan chức ở Lạc Dương, Trường An lớn lên trong môi trường như vậy, từ phụ thân, thúc bá cho đến bằng hữu đều là người như vậy. Dù cho gia đình có quản lý chặt chẽ đi chăng nữa, thì sau khi trở thành quan chức, việc xã giao chốn quan trường thường được thực hiện ở những nơi có cảnh sắc “lãng mạn” như thế. Sau khi ở trong một môi trường như thế cả một khoảng thời gian dài, chúng ta còn có thể trông cậy vào việc bọn họ sẽ luôn “giữ mình trong sạch” được nữa ư?
Minh Hoa Thường vốn luôn coi thường loại phong tục này, nhưng bây giờ, khi đã trở thành một nữ tử hầu rượu, nàng mới nhận ra là mình thật may mắn, may mắn vì không ra đời trong hoàn cảnh yếu kém.
Minh Hoa Thường phát hiện ra rằng, Hàn Hiệt không chỉ yêu cầu họ diễn tập câu chuyện, mà ông ấy còn dùng phương pháp này để dạy họ cách ngụy trang danh tính và cách giả vờ thành những người khác nhau. Minh Hoa Thường kiềm chế sự khinh thường của mình lại, nàng cẩn thận nhớ lại những yến hội mà nàng đã từng xem được trước đây và cố gắng nghĩ cách để trở thành một nữ tử “dùng sắc để hầu rượu”.
Giang Lăng thấy Hàn Hiệt sai bảo mọi người đi xung quanh thì ôm lòng mong đợi mà hỏi: “Còn ta thì sao? Ta sẽ làm việc gì?”
Hàn Hiệt bình tĩnh liếc nhìn hắn ta một cái, nói: “Ngươi không cần làm gì cả, bởi vì ngươi đã chết.”
Hơi thở của Giang Lăng như đã ngưng trệ: “…”
Hắn ta biết ngay là sẽ chẳng có chuyện tốt lành gì rồi mà.
Nhậm Dao cười khẩy, cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng ấy nói rồi mà, dựa vào đâu mà nàng ấy phải đóng vai tỳ nữ ngoan ngoãn, còn cái gã Giang Lăng này thì có thể hưởng thụ. Hóa ra là vì hắn ta là người đã chết.
Minh Hoa Thường trở thành hầu rượu ngồi bên cạnh chủ nhân, nghe vậy, nàng nghiêm túc nói với Giang Lăng rằng: “Đây là cơ hội có một không hai, chúng ta đông đúc như vậy, tâm tư đều hướng về phía ngươi, ngươi phải tận hưởng đi.”
“…” Giang Lăng nói: “Vậy thì ta còn phải cảm ơn các ngươi nữa à?”
“Không cần phải cảm ơn.” Minh Hoa Thường cười nói: “Sau khi ngươi chết, ngươi chỉ cần nói cho ta biết lúc chết ngươi nghĩ đến điều gì là đủ rồi.”
Cuối cùng Hàn Hiệt cũng “đào tạo” ra được các diễn viên mà miễn cưỡng lắm mới làm người ta hài lòng với diễn xuất của họ được, sau đó ông ta ra hiệu cho họ bắt đầu. Ban đầu Minh Hoa Chương chỉ xem như một màn diễn kịch ồn ào, nhưng sau đó hắn dần dần trở nên nghiêm túc, Minh Hoa Chương vô tình quay lại, hắn phát hiện ra là Tạ Tế Xuyên không xem bài vở của mình nữa, không biết từ lúc nào mà hắn ta cũng đã tập trung hết mọi sự chú ý vào sân khấu.
Minh Hoa Chương khẽ hỏi: “Ngươi không vội đi ngủ nữa rồi à?”
Tạ Tế Xuyên lắc đầu: “Trò chơi phía trên có vẻ thú vị hơn nhiều, ngươi có muốn đánh cược hay không?”
Minh Hoa Chương nhìn Minh Hoa Thường đang dựa sát vào Giang Lăng, lông mày hơi nhíu lại, giọng điệu bỗng trở nên lạnh lùng: “Gì chứ?”
“Đánh cược xem ai có thể tìm ra được hung thủ trước.” Tạ Tế Xuyên nói: “Người thua sẽ phải sao chép bài mười ngày cho người thắng.”
Minh Hoa Chương thản nhiên liếc nhìn Tạ Tế Xuyên, thanh âm tựa như gió thổi cây rừng, như băng ngọc khẽ chạm vào nhau: “Tự tin rằng mình có thể thắng à?”
“Cứ nói thẳng ra là ngươi có muốn đánh cược hay không đi?”
“Được.” Minh Hoa Chương bình tĩnh đáp lại, nói: “Sau khi ta thắng, ta không cần ngươi phải chép bài cho ta, chỉ cần đưa cho ta một bản sao hồ sơ các vụ án lớn của Nam triều mà gia đình ngươi đã sưu tầm được là được rồi.”
Tạ Tế Xuyên rít lên: “Ngươi muốn gì nói đó thật đấy à? Ngươi có biết lịch sử Nam triều dài cỡ nào, trong khố có bao nhiêu chữ hay không? Mà ngươi cũng có đến Đại Lý tự đâu mà đọc những thứ này để làm gì?”
Tạ gia thịnh vượng mấy trăm năm, thời Nam Bắc triều, một nửa đất nước ở phía đông sông Dương Tử được chia đều ra, Hoàng đế của các triều đại Nam triều thay đổi qua từng năm, nhưng Tạ gia vẫn luôn đứng vững. Vào thời kỳ đỉnh cao, hơn một nửa số quan lại trong triều đình, từ Thừa tướng cho đến các tướng lĩnh quyền lực đều mang họ Tạ. Nói không chừng kho tàng của Tạ gia còn chi tiết và tỉ mỉ hơn nhiều so với lịch sử Nam triều do triều đình biên soạn.
Minh Hoa Chương không trả lời, Tạ Tế Xuyên dừng lại một chút, chợt hiểu ra: “À, là vì để cho nàng ấy xem. Chẳng phải ban đầu ngươi kịch liệt phản đối việc muội ấy tham gia vào à? Sao nào? Muội ấy chỉ mới đứng trước đám đông bảo ngươi đẹp nhất thôi mà ngươi đã bị thu phục rồi à? Nhanh thế sao?”
Minh Hoa Chương trầm mặc trong giây lát rồi nói: “Bọn ta là huynh muội, chớ có nói bậy bạ.”
Tạ Tế Xuyên nhìn hắn mà mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý. Minh Hoa Chương nhìn về phía trước, Minh Hoa Thường đã hóa thân vào nhân vật, vừa cẩn trọng mà lại vừa quyến rũ, đè giọng thật thấp: “Ta nhiều lần ngăn cản muội ấy, nhưng lại càng khiến cho muội ấy tỏa sáng hơn, biến tướng thành thúc đẩy muội ấy gia nhập Huyền Kiêu Vệ. Có lẽ đây là định mệnh. Nếu đã không thể xoay chuyển thì ta chỉ có thể cố gắng hết sức để bảo vệ muội ấy, ít nhất thì ta vẫn có thể bảo vệ muội ấy, để muội ấy được an toàn.”
Tài năng của Minh Hoa Thường là độc nhất vô nhị, Minh Hoa Chương đã nhận ra điều này khi ở vườn Phi Hồng. Khi đó, hắn nghiêm khắc yêu cầu nàng che giấu sự vụng về của mình lại và cố giấu nàng vào trong đám đông, nhưng rồi, đáng tiếc thay, việc này lại phản tác dụng.
Năng lực của nàng đã lọt vào tầm ngắm của Huyền Kiêu Vệ, càng ngăn cản nàng thì sẽ càng làm lãng phí tài năng của nàng và tăng thêm độ nguy hiểm cho nhiệm vụ. Tốt hơn hết là nên huấn luyện nàng thật tốt và để nàng dần dần thay đổi – từ việc dựa vào suy đoán trực quan sang dựa vào kinh nghiệm và kỹ năng để suy luận một cách có hệ thống.
Không ai có thể dựa vào tài năng cả đời, hắn cũng không muốn tài năng của nàng cạn kiệt và lụi tàn sớm.
Trên sân khấu, bữa tiệc đã bắt đầu. Khách khứa uống rượu và trò chuyện, thị nữ đi đi lại lại giữa đám đông, không dám dừng lại một khắc nào. Những nữ tử xinh đẹp nghiêng người dựa vào các nam nhân tài hoa, cùng trò chuyện và mỉm cười với họ. Ở nơi trung tâm, có một nữ tử cao ngạo ngồi đấy, nàng ấy ôm đàn tỳ bà trong tay, đầu ngón tay lướt nhanh qua dây đàn, tiếng nhạc vang lên, trong sự hưng phấn ẩn chứa một luồng khí lạnh người.
Minh Hoa Thường kinh ngạc, Tô Vũ Tễ biết chơi đàn thật ư? Nàng cứ nghĩ là Tô Vũ Tễ sẽ chỉ biết gảy gảy thân đàn mà thôi.
Minh Hoa Thường so sánh hai bên, nhìn ở trung tâm mà thấy vô cùng xấu hổ. Tô Vũ Tễ lớn lên ở nông thôn, tinh thông từ cầm kỳ thi hoạ cho đến thư từ nhạc lý, quả không hổ danh là muội muội của Minh Hoa Chương, từ trong xương cốt đã toát lên sự tài hoa. So sánh như thế mới thấy, Minh Hoa Thường nàng đúng thật là vô dụng.
Nhưng Tô Hành Chi trông có vẻ cũng rất tài hoa. Tạo hoá thiên vị nhiều quá, một nhà nam tài mà nữ cũng tài, đến phiên nàng thì lại tự dưng chẳng còn gì nữa?
Minh Hoa Thường u sầu một lúc lâu, sau đó có người tới nâng cốc chúc mừng chủ nhân, Minh Hoa Thường nhanh chóng tập trung suy nghĩ, lấy hết sức mình ra để đóng vai người hầu rượu.
Người vô cùng tài hoa tên là Lý Tứ, lời lẽ cực kỳ hoa mỹ, tán thưởng tài năng của chủ nhân. Trương Tam ngồi trên ghế xếp phía đối diện cũng cười và tham gia vào cuộc vui. Chủ nhân vui mừng mà nâng ly rượu lên, nhưng rồi, lại phát hiện ra là nó đã trống rỗng. Minh Hoa Thường vội cầm bình rượu lên, đổ đầy rượu vào, dùng giọng dịu dàng mà đưa cho Giang Lăng.
Giang Lăng kiêu ngạo đến mức uống hết chỉ bằng một ngụm, như thể là đang tham dự một bữa tiệc thật vậy. Các đệ tử nói giọng Dương Châu kém cỏi, vắt óc nịnh nọt, Hàn Hiệt ở bên ngoài lạnh lùng nhìn, đột nhiên nói: “Được rồi, Kim Ngưu có thể chết được rồi.”
Mọi người đều sửng sốt, Hàn Hiệt vỗ tay nói: “Chuyện đã kết thúc, chúng ta bắt đầu đoán xem hung thủ là ai?”
Giang Lăng lúc bấy giờ vẫn đang đắm chìm trong lời nói đầy “hùng hồn” ấy vô cùng khó hiểu: “Ta đã chết rồi sao? Ta chết như thế nào?”
Minh Hoa Thường nhìn vào ly rượu mà thốt lên: “Có độc. Trong rượu có độc?”
“Hả?” Càng lúc Giang Lăng càng thấy khó hiểu: “Mọi người đều uống rượu, vì sao chỉ có mỗi mình ta chết?”
Hàn Hiệt đứng sang một bên, ông ta chỉ nhìn mà không nói gì. Minh Hoa Thường đè Giang Lăng xuống, nói: “Thi thể không cần phải nói chuyện, đừng quấy rầy chúng ta truy bắt hung thủ thực sự.”
Các diễn viên khác lần lượt đứng dậy, nhìn nhau mà nói: “Nếu trong rượu có độc, chẳng phải chỉ có ngươi là người duy nhất tiếp xúc với ly rượu này thôi hay sao? Ngươi chính là hung thủ ư?”
Minh Hoa Thường giật mình, nàng vừa cười nhạo Giang Lăng xong, không ngờ là chỉ trong chớp mắt thôi, nàng đã bị cuốn vào chuyện này rồi. Minh Hoa Thường cau mày, bản năng sinh cảm giác kháng cự: “Không phải. Độc không chỉ có thể ở trong ly, mà còn có thể ở trong vò rượu. Ta nhớ là vò rượu này chỉ vừa được đặt lên trên bàn thôi. Quản gia mới dâng rượu lên để mời rượu tân khách, tất nhiên là bao gồm cả ta nữa, đều đã chạm vào bầu rượu này, thế nên, những người này đều có thể là hung thủ.”
Danh sách chương