Cuốn sách đã hồi phục trở lại.
Long đoán có lẽ là do dòng khí kia, nó là tổng hợp của nhiều loại linh khí, ắt hẳn phải có Mộc linh khí mà cuốn sách muốn. Hắn cười chào lại Huy:
- Hồi phục rồi à? Đúng lúc lắm mày.
- Không phải vì mày thì tao cũng đâu có tổn thương nghiêm trọng vậy. Thực sự tao cũng không hiểu nổi, mày thực sự là ai.
Đáp lại hắn là vẻ mặt có phần trách móc của Huy.
- Là ý gì? – Hắn nghi hoặc.
- Có nhớ lần dung hợp cuối không? - Nhớ, lần ấy khi dung hợp bắt đầu, tao đột nhiên bị mất ý thức, khi tỉnh lại thì đã kết thúc dung hợp rồi. Có chuyện gì xảy ra trong khi tao bị mất ý thức à?
- Mày không nhớ gì thật hả?
- Không, xảy ra chuyện gì? Nói đi.
Huy đăm chiêu 1 lát, rồi bắt đầu kể lại:
- Ý thức tan vỡ khi dung hợp lần cuối là điều bình thường. Tất cả chủ nhân trước đây đều vậy. Ban đầu, mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ. Nhưng đột nhiên tao nghe thấy một giọng nói vang lên bên trong ý thức của mày, là nữ, gọi tên mày. Ban đầu, tao cũng không chú ý nhiều. Nhưng càng ngày, giọng nói ấy càng lớn, rồi bỗng nhiên ý thức mày đang trong trạng thái vô thức đột nhiên ngưng tụ lại thành hình dạng 1 con quỷ với cánh dơi, cơ thể đỏ rực như lửa. Mày trong trạng thái ấy thực sự khiến tao bất ngờ, vì khi ấy, tinh thần lực của mày mạnh đột biến, suýt chút nữa thì chính mày tự tay phá huỷ thế giới linh hồn của mày. Cả Long Nhị cũng bị biến thành quỷ giống mày vậy. Tao phải cố hết sức mới có thể áp chế cả 2 đứa, nhưng bị hao tổn năng lượng quá nhiều, rơi vào ngủ đông. Nhưng cũng may cho mày, là khi mày hoá quỷ, quá trình dung hợp vẫn tiếp tục diễn ra, và mày đủ mạnh để chống đỡ. Nên coi như trong cái rủi có cái may.
Long nghe Huy kể lại, thì nửa tin nửa ngờ. “Hoá quỷ? Sao có thể?” Hắn thực không thể nào tin được bản thân hắn, là con người, người Việt thuần huyết, làm sao có thể hoá quỷ? Và giọng nói vang lên kia, là từ đâu? Hắn không nhớ rằng trước đây, trong mơ hắn cũng đã từng nghe thấy giọng nói ấy.
- Hoá quỷ? Thật sự là tao hoá quỷ? Mày có tìm được ra nguyên nhân là gì không?
- Tao không rõ. Vì sự việc xảy ra khá đột ngột, nên rất khó truy tìm. Nhưng tao đoán có lẽ đây là ảnh hưởng từ tiền kiếp của mày. Có thể là 1 loại chú ấn hay nguyền rủa nào đó. Mặc dù mày đã trải qua Luân hồi tẩy lễ, nhưng vẫn còn sót 1 chút bám theo mày. Khi ý thức mày yếu nhất thì nó bùng nổ, biến mày thành ác quỷ cuồng sát, sinh để diệt mọi thứ trong tầm mắt.
- Thực là như thế sao? Vậy có cách nào xoá đi được không?
- Cách thì có. Nhưng với trình độ hiện tại của mày thì không đủ.
Hiện Long thực sự khó chịu. Khi không tự nhiên mọc đâu ra lời nguyền từ tiền kiếp. Dù là ai khi biết mình bị dính nguyền rủa thì cũng đều khó chịu cả, dù lời nguyền có yếu ớt đến mấy thì nó vẫn tồn tại, vẫn sẽ ảnh hưởng tới chủ thể.
- Tao biết với tao hiện tại thì khó mà xoá bỏ, nhưng mày thử nói cái cách mà mày biết đi, tao còn tính.
- Nói ra cũng được, cách thì có vài cách. Trực tiếp nhất là dùng tu vi mạnh mẽ xoá bỏ nguyền ấn. Nhưng tao thấy, cách này không được. Vì loại nguyền rủa có thể vượt qua Luân hồi, thì ít nhất phải là nguyền rủa cấp Hoá Thần. Mặc dù hiện tại nó còn nhỏ yếu, nhưng trải qua Luân hồi lực tẩy lễ, nó cũng đã có biến đổi nhất định để thích ứng, nên dù nhỏ yếu, nhưng càng khó tẩy trừ hơn. Yêu cầu tu vi mày phải cực kì mạnh mẽ. Đợi tới lúc ấy thì không chỉ mày mạnh lên, mà nguyền rủa cũng mạnh theo. Càng để lâu, càng khó trừ.
Long nghe Huy nói, cũng hình dung ra được sự bất phầm của nguyền rủa này. Đợi tới khi hắn trở thành Hoá Thần thì không biết đến bao giờ.
- Vậy cách thứ 2 là?
- Cách thứ 2 là chuyển lời nguyền này sang cho người khác. Nhưng cách này cũng không khả thi, vì muốn chuyển, cũng yêu cầu người chuyển phải có tu vi mạnh mẽ chống đỡ. Mà thời này, Nguyên Anh đỉnh phong đã là cực hạn thì thực rất là khó.
- Cách thứ 3?
Huy nghe Long hỏi, liền mỉm cười nhẹ nhàng đáp:
- Là xuống Âm Phủ 1 chuyến.
- Hả? Mày rủa tao chết à? *** mẹ.
- Bình tĩnh nào. Người chết nhất định phải xuống Âm Phủ, đây là thường thức. Nhưng người xuống Âm Phủ không nhất định phải là người chết.
- Là sao? Bố nói thẳng luôn hộ con. Văn vẻ.
- Haha, cách này nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói khó thì cũng khá là khó. Là xuống Âm Phủ, dùng nước của Hoàng Tuyền tẩy rửa linh hồn 1 lượt là được. Nghe có đơn giản không?
- Nghe thì cũng đơn giản. Vậy khó chỗ nào?
- Khó là ở cách xuống Âm Phủ. Thời xưa, khi mà mạt thế chưa xuất hiện, Âm Phủ - Nhân Gian – Tiên Giới được nối thông với nhau bởi các Giới Môn. Nhưng chính vì sự tồn tại của Giới Môn nên Tam giới thường xuyên có xung đột. Và vì nhiều lí do, Âm Phủ luôn bị coi là tà đạo, bị cả Nhân Giới và Tiên Giới hợp lực, bắt buộc phải tự huỷ Giới Môn thông tới Nhân Giới. Thời gian trôi qua, Âm Phủ luôn tách biệt, chỉ mở cửa nhỏ cho âm hồn xuống. Âm Phủ không hiện khiến liên minh Nhân Giới và Tiên Giới tan vỡ. Tiên Giới cũng dần tách biệt với con người vì Tiên Tộc tự cho rằng nhân loại hèn kèm, không đáng giao lưu nên cũng đóng cửa Giới Môn kết nối Nhân Giới và Tiên Giới. Từ đó Tam Giới tách biệt. Nên mày muốn xuống Âm Phủ, thực còn khó hơn lên trời.
- Cái đm,... Không xuống được thì mày còn kể ra làm gì?
Huy nhếch miệng:
- Tao có nói là không xuống được à? Tao bảo khó, chứ không phải không thể.
- Vậy nói thử coi. – Long giục.
- Tao vừa biết được rằng Giới Môn kết nối Âm Phủ và Nhân Gian đã tái hiện. Vị trí là tại Tam Giác Quỷ Bermuda, Đại Tây Dương. Nhưng có vẻ Giới Môn này nguy hiểm hơn xưa nhiều lắm.
- Hiện tại tao có đủ để tới đó không?
- Mày à? Mới chỉ là Kim Đan sơ kì, coi như là Kim Đan hậu kì đi thì sức bảo vệ bản thân cũng còn phải xem xét. Đạt đến Nguyên Anh đi rồi tính. Âm Phủ không trải qua mạt thế, nên là hiện tại nó mạnh hơn Nhân Gian rất nhiều. Tiên Giới thì không biết, nhưng có lẽ cũng không thể nào so sánh được. Tam giới tồn tại giống như là 1 toà tháp, Âm Phủ dưới cùng, cũng là rộng lớn nhất, rồi tới Nhân Gian là trung gian, cầu nối giữa Âm Phủ với Tiên Giới ở trên cùng. Tiên Giới nhỏ nhất. Đó là về diện tích, còn về thực lực thì Âm Phủ số lượng đông nhưng không mạnh, còn Tiên Giới thì ngược lại, mạnh nhưng không đông. Có lẽ hiện nay, Nhân Gian là yếu nhất trong Tam giới vì bị mạt thế kìm hãm.
Nghe Huy giải thích, Long cũng hiểu dần về Tam Giới. Nhưng có điều hắn thắc mắc:
- Nghe mày nói từ nãy, 2 chữ “mạt thế” mày nhắc đi nhắc lại. Vậy, mạt thế là gì?
- Uh, hỏi hay lắm. Mạt thế là gì? Là sự suy giảm cả về số lượng lẫn chất lượng của tu sĩ. Nguyên nhân là do đâu? Là do Tam giới chiến lần cuối, chiến trường là tại Nhân Giới. Cuộc chiến thảm khốc đến nỗi khiến cho thiên địa biến đổi, không gian bất ổn làm cho linh khí bị thất thoát ra ngoài hư vô. Vết nứt không gian ấy hiện nay vẫn còn, vẫn tồn tại tại 1 nơi mà nhân loại gọi là Chiến Trường Viễn Cổ, chính là nơi diễn ra trận đánh định mệnh ấy. Vì vậy mà linh khí của Nhân Gian ngày càng ít, tương lai không xa sẽ không còn linh khí, không còn sự sống nếu không đóng vết nứt ấy lại.
- Ok, hiểu. Vậy vì sao Nguyên Anh lại là cực hạn mà không thể đột phá lên Hoá Thần?
- Vấn đề này cũng là do cái vết nứt kia tồn tại. Mày hãy tưởng tượng, thế giới này là 1 quả bóng, bên trong chứa đầy khí. Khí này chính là linh khí, còn vỏ quả bóng chính là thứ ngăn cách thế giới với hư vô bên ngoài. Vỏ quả bóng được tại thành từ nhiều mắt xích quy tắc khác nhau. Bây giờ 1 mắt xích hỏng, cả hệ thống sẽ bị đứt quãng. Vì vậy khiến cho quá trình tu luyện của tu sĩ chỉ tới Nguyên Anh mà không thể đạt đến Hoá Thần. Vì con đường đã bị cắt đứt. Hiểu chưa?
- Uh, hiểu rồi. Vậy tức là tại Nhân Gian không thể đột phá Hoá Thần, nhưng nếu qua Âm Phủ hay Tiên Giới thì vẫn có thể. Vấn đề là do quy tắc của Nhân Giới chứ không phải do tu sĩ. Đúng không?
- Chính là như thế.
Long đã hiểu sơ sơ về cái thế giới này. Hắn đoán có lẽ ngoài hắn ra thì ít người có thể biết được những thông tin trên, thời gian quá dài dòng, đủ để khiến cho nhận thức con người thay đổi. Nếu không phải cuốn sách nắm giữ tri thức toàn nhân loại thì thực không biết khi nào hắn mới có thể biết được những điều trên.
Long đoán có lẽ là do dòng khí kia, nó là tổng hợp của nhiều loại linh khí, ắt hẳn phải có Mộc linh khí mà cuốn sách muốn. Hắn cười chào lại Huy:
- Hồi phục rồi à? Đúng lúc lắm mày.
- Không phải vì mày thì tao cũng đâu có tổn thương nghiêm trọng vậy. Thực sự tao cũng không hiểu nổi, mày thực sự là ai.
Đáp lại hắn là vẻ mặt có phần trách móc của Huy.
- Là ý gì? – Hắn nghi hoặc.
- Có nhớ lần dung hợp cuối không? - Nhớ, lần ấy khi dung hợp bắt đầu, tao đột nhiên bị mất ý thức, khi tỉnh lại thì đã kết thúc dung hợp rồi. Có chuyện gì xảy ra trong khi tao bị mất ý thức à?
- Mày không nhớ gì thật hả?
- Không, xảy ra chuyện gì? Nói đi.
Huy đăm chiêu 1 lát, rồi bắt đầu kể lại:
- Ý thức tan vỡ khi dung hợp lần cuối là điều bình thường. Tất cả chủ nhân trước đây đều vậy. Ban đầu, mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ. Nhưng đột nhiên tao nghe thấy một giọng nói vang lên bên trong ý thức của mày, là nữ, gọi tên mày. Ban đầu, tao cũng không chú ý nhiều. Nhưng càng ngày, giọng nói ấy càng lớn, rồi bỗng nhiên ý thức mày đang trong trạng thái vô thức đột nhiên ngưng tụ lại thành hình dạng 1 con quỷ với cánh dơi, cơ thể đỏ rực như lửa. Mày trong trạng thái ấy thực sự khiến tao bất ngờ, vì khi ấy, tinh thần lực của mày mạnh đột biến, suýt chút nữa thì chính mày tự tay phá huỷ thế giới linh hồn của mày. Cả Long Nhị cũng bị biến thành quỷ giống mày vậy. Tao phải cố hết sức mới có thể áp chế cả 2 đứa, nhưng bị hao tổn năng lượng quá nhiều, rơi vào ngủ đông. Nhưng cũng may cho mày, là khi mày hoá quỷ, quá trình dung hợp vẫn tiếp tục diễn ra, và mày đủ mạnh để chống đỡ. Nên coi như trong cái rủi có cái may.
Long nghe Huy kể lại, thì nửa tin nửa ngờ. “Hoá quỷ? Sao có thể?” Hắn thực không thể nào tin được bản thân hắn, là con người, người Việt thuần huyết, làm sao có thể hoá quỷ? Và giọng nói vang lên kia, là từ đâu? Hắn không nhớ rằng trước đây, trong mơ hắn cũng đã từng nghe thấy giọng nói ấy.
- Hoá quỷ? Thật sự là tao hoá quỷ? Mày có tìm được ra nguyên nhân là gì không?
- Tao không rõ. Vì sự việc xảy ra khá đột ngột, nên rất khó truy tìm. Nhưng tao đoán có lẽ đây là ảnh hưởng từ tiền kiếp của mày. Có thể là 1 loại chú ấn hay nguyền rủa nào đó. Mặc dù mày đã trải qua Luân hồi tẩy lễ, nhưng vẫn còn sót 1 chút bám theo mày. Khi ý thức mày yếu nhất thì nó bùng nổ, biến mày thành ác quỷ cuồng sát, sinh để diệt mọi thứ trong tầm mắt.
- Thực là như thế sao? Vậy có cách nào xoá đi được không?
- Cách thì có. Nhưng với trình độ hiện tại của mày thì không đủ.
Hiện Long thực sự khó chịu. Khi không tự nhiên mọc đâu ra lời nguyền từ tiền kiếp. Dù là ai khi biết mình bị dính nguyền rủa thì cũng đều khó chịu cả, dù lời nguyền có yếu ớt đến mấy thì nó vẫn tồn tại, vẫn sẽ ảnh hưởng tới chủ thể.
- Tao biết với tao hiện tại thì khó mà xoá bỏ, nhưng mày thử nói cái cách mà mày biết đi, tao còn tính.
- Nói ra cũng được, cách thì có vài cách. Trực tiếp nhất là dùng tu vi mạnh mẽ xoá bỏ nguyền ấn. Nhưng tao thấy, cách này không được. Vì loại nguyền rủa có thể vượt qua Luân hồi, thì ít nhất phải là nguyền rủa cấp Hoá Thần. Mặc dù hiện tại nó còn nhỏ yếu, nhưng trải qua Luân hồi lực tẩy lễ, nó cũng đã có biến đổi nhất định để thích ứng, nên dù nhỏ yếu, nhưng càng khó tẩy trừ hơn. Yêu cầu tu vi mày phải cực kì mạnh mẽ. Đợi tới lúc ấy thì không chỉ mày mạnh lên, mà nguyền rủa cũng mạnh theo. Càng để lâu, càng khó trừ.
Long nghe Huy nói, cũng hình dung ra được sự bất phầm của nguyền rủa này. Đợi tới khi hắn trở thành Hoá Thần thì không biết đến bao giờ.
- Vậy cách thứ 2 là?
- Cách thứ 2 là chuyển lời nguyền này sang cho người khác. Nhưng cách này cũng không khả thi, vì muốn chuyển, cũng yêu cầu người chuyển phải có tu vi mạnh mẽ chống đỡ. Mà thời này, Nguyên Anh đỉnh phong đã là cực hạn thì thực rất là khó.
- Cách thứ 3?
Huy nghe Long hỏi, liền mỉm cười nhẹ nhàng đáp:
- Là xuống Âm Phủ 1 chuyến.
- Hả? Mày rủa tao chết à? *** mẹ.
- Bình tĩnh nào. Người chết nhất định phải xuống Âm Phủ, đây là thường thức. Nhưng người xuống Âm Phủ không nhất định phải là người chết.
- Là sao? Bố nói thẳng luôn hộ con. Văn vẻ.
- Haha, cách này nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói khó thì cũng khá là khó. Là xuống Âm Phủ, dùng nước của Hoàng Tuyền tẩy rửa linh hồn 1 lượt là được. Nghe có đơn giản không?
- Nghe thì cũng đơn giản. Vậy khó chỗ nào?
- Khó là ở cách xuống Âm Phủ. Thời xưa, khi mà mạt thế chưa xuất hiện, Âm Phủ - Nhân Gian – Tiên Giới được nối thông với nhau bởi các Giới Môn. Nhưng chính vì sự tồn tại của Giới Môn nên Tam giới thường xuyên có xung đột. Và vì nhiều lí do, Âm Phủ luôn bị coi là tà đạo, bị cả Nhân Giới và Tiên Giới hợp lực, bắt buộc phải tự huỷ Giới Môn thông tới Nhân Giới. Thời gian trôi qua, Âm Phủ luôn tách biệt, chỉ mở cửa nhỏ cho âm hồn xuống. Âm Phủ không hiện khiến liên minh Nhân Giới và Tiên Giới tan vỡ. Tiên Giới cũng dần tách biệt với con người vì Tiên Tộc tự cho rằng nhân loại hèn kèm, không đáng giao lưu nên cũng đóng cửa Giới Môn kết nối Nhân Giới và Tiên Giới. Từ đó Tam Giới tách biệt. Nên mày muốn xuống Âm Phủ, thực còn khó hơn lên trời.
- Cái đm,... Không xuống được thì mày còn kể ra làm gì?
Huy nhếch miệng:
- Tao có nói là không xuống được à? Tao bảo khó, chứ không phải không thể.
- Vậy nói thử coi. – Long giục.
- Tao vừa biết được rằng Giới Môn kết nối Âm Phủ và Nhân Gian đã tái hiện. Vị trí là tại Tam Giác Quỷ Bermuda, Đại Tây Dương. Nhưng có vẻ Giới Môn này nguy hiểm hơn xưa nhiều lắm.
- Hiện tại tao có đủ để tới đó không?
- Mày à? Mới chỉ là Kim Đan sơ kì, coi như là Kim Đan hậu kì đi thì sức bảo vệ bản thân cũng còn phải xem xét. Đạt đến Nguyên Anh đi rồi tính. Âm Phủ không trải qua mạt thế, nên là hiện tại nó mạnh hơn Nhân Gian rất nhiều. Tiên Giới thì không biết, nhưng có lẽ cũng không thể nào so sánh được. Tam giới tồn tại giống như là 1 toà tháp, Âm Phủ dưới cùng, cũng là rộng lớn nhất, rồi tới Nhân Gian là trung gian, cầu nối giữa Âm Phủ với Tiên Giới ở trên cùng. Tiên Giới nhỏ nhất. Đó là về diện tích, còn về thực lực thì Âm Phủ số lượng đông nhưng không mạnh, còn Tiên Giới thì ngược lại, mạnh nhưng không đông. Có lẽ hiện nay, Nhân Gian là yếu nhất trong Tam giới vì bị mạt thế kìm hãm.
Nghe Huy giải thích, Long cũng hiểu dần về Tam Giới. Nhưng có điều hắn thắc mắc:
- Nghe mày nói từ nãy, 2 chữ “mạt thế” mày nhắc đi nhắc lại. Vậy, mạt thế là gì?
- Uh, hỏi hay lắm. Mạt thế là gì? Là sự suy giảm cả về số lượng lẫn chất lượng của tu sĩ. Nguyên nhân là do đâu? Là do Tam giới chiến lần cuối, chiến trường là tại Nhân Giới. Cuộc chiến thảm khốc đến nỗi khiến cho thiên địa biến đổi, không gian bất ổn làm cho linh khí bị thất thoát ra ngoài hư vô. Vết nứt không gian ấy hiện nay vẫn còn, vẫn tồn tại tại 1 nơi mà nhân loại gọi là Chiến Trường Viễn Cổ, chính là nơi diễn ra trận đánh định mệnh ấy. Vì vậy mà linh khí của Nhân Gian ngày càng ít, tương lai không xa sẽ không còn linh khí, không còn sự sống nếu không đóng vết nứt ấy lại.
- Ok, hiểu. Vậy vì sao Nguyên Anh lại là cực hạn mà không thể đột phá lên Hoá Thần?
- Vấn đề này cũng là do cái vết nứt kia tồn tại. Mày hãy tưởng tượng, thế giới này là 1 quả bóng, bên trong chứa đầy khí. Khí này chính là linh khí, còn vỏ quả bóng chính là thứ ngăn cách thế giới với hư vô bên ngoài. Vỏ quả bóng được tại thành từ nhiều mắt xích quy tắc khác nhau. Bây giờ 1 mắt xích hỏng, cả hệ thống sẽ bị đứt quãng. Vì vậy khiến cho quá trình tu luyện của tu sĩ chỉ tới Nguyên Anh mà không thể đạt đến Hoá Thần. Vì con đường đã bị cắt đứt. Hiểu chưa?
- Uh, hiểu rồi. Vậy tức là tại Nhân Gian không thể đột phá Hoá Thần, nhưng nếu qua Âm Phủ hay Tiên Giới thì vẫn có thể. Vấn đề là do quy tắc của Nhân Giới chứ không phải do tu sĩ. Đúng không?
- Chính là như thế.
Long đã hiểu sơ sơ về cái thế giới này. Hắn đoán có lẽ ngoài hắn ra thì ít người có thể biết được những thông tin trên, thời gian quá dài dòng, đủ để khiến cho nhận thức con người thay đổi. Nếu không phải cuốn sách nắm giữ tri thức toàn nhân loại thì thực không biết khi nào hắn mới có thể biết được những điều trên.
Danh sách chương