Chiếc Bugatti La Voiture Noire kia chính là phiên bản giới hạn toàn cầu, toàn thế giới độc tôn duy nhất một chiếc này. Với công suất hơn một nghìn bốn trăm mã lực, hoàn toàn có thể tăng tốc đến một trăm kilomet trên giây.
Chính Mộ Nhược Vi cũng không biết vì sao cô lại hiểu rõ nó đến như thế. Nhưng hiện tại thay vì chờ đợi xe cấp cứu trong vô vọng, cũng chỉ có nó mới có khả năng đến bệnh viện nhanh nhất có thể, cũng chỉ có nó níu kéo thêm chút thời gian cho Tịch Cảnh Dương.
Mộ Nhược Vi quay sang mò mẫm trong túi quần của Tịch Cảnh Dương, sau khi lấy được chìa khoá, cô nhờ những người đang giúp anh cầm máu, đỡ anh vào trong xe.
Những người qua đường hơi thoáng do dự, chiếc siêu xe này tuy họ không rõ nguồn gốc, nhưng làm gì có ai dám lái chứ, vừa nhìn là biết chỉ cần một vết sướt thôi, thì họ bán nhà cũng không đền nổi.
"Tôi lái, cứ đưa anh ấy lên xe giúp tôi, thời gian hiện tại rất gấp rồi!" Nhìn thấy vẻ do dự của họ, Mộ Nhược Vi lập tức hiểu ra, cô dùng giọng điệu khẩn thiết để nhờ vả sự giúp đỡ.
Tuy con người Tịch Cảnh Dương không quá to con, nhưng anh lại rất cao, một mình cô có thể dìu được anh, nhưng đó là khi anh vẫn còn khoẻ mạnh, nếu chỉ vì một chút hấp tấp của cô, rất có thể khiến vết thương trầm trọng thêm. Chính vì thế cô rất cần sự giúp đỡ của họ.
Nhìn cô bé học sinh đang mặc đồng phục trên người, chiếc váy đã đẫm máu từ người đàn ông, nên nhìn cô có chút nhếch nhác. Họ thật sự không dám làm liều, một cô bé như thế làm sao có thể lái xe được, chưa kể họ cũng không muốn dính dáng phiền phức gì tới mình.
Mộ Nhược Vi khẽ căn môi, hai mắt đỏ ửng, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
"Mọi hậu quả tôi sẽ chịu, anh ấy không chịu được lâu nữa, làm ơn!"
Nhìn thấy mỹ nữ lại sắp rơi lệ, một số người thật sự không nhịn được nữa mà cuối người xuống cùng nhau đỡ Tịch Cảnh Dương lên xe.
Mộ Nhược Vi nhanh chóng tiến đến vị trí ghế lại, thuần thục khởi động xe rồi chạy vọt đi trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Ban nãy khi lấy chìa khoá, cô cũng sẵn tiện lấy luôn điện thoại của Tịch Cảnh Dương. Cô khẽ liếc nhìn anh một cái, dường như anh đã có lại chút ý thức. Cô vội vàng lên tiếng.
"Anh Cảnh Dương, anh sao rồi? Chúng ta sắp đến bệnh viện rồi!"
Vết thương trên lưng Tịch Cảnh Dương vẫn không khép miệng, máu vẫn đang chảy ra, chiếc áo sơ mi trắng hiện tại đã nhuốm thành màu đỏ tươi. Nhìn thấy anh đang muốn ngồi dậy Mộ Nhược Vi cũng hoảng loạn theo.
"Anh đừng có nhúc nhích cũng đừng có ngủ, em sẽ đưa anh đến bệnh viện nhanh thôi, đừng có nhúc nhích!"
Tịch Cảnh Dương cố gắng mở mắt ra, nhưng mí mắt anh nặng trĩu, thật ra nhát dao đó nếu là cô của trước đây thì hoàn toàn có thể tránh được, nhưng cô của hiện tại thì lại không. Liệu anh có đúng khi đã biến cô thành Mộ Nhược Vi như hiện tại không. Nếu không phải quá bất ngờ, thì có lẻ anh cũng có thể tránh được nhát dao ấy, nhưng một người như anh lại luôn vì cô mà xảy ra những biến số không ngờ như vậy.
Mộ Nhược Vi một tay lái xe, một tay mở điện thoại của Tịch Cảnh Dương, điện thoại của anh có cài vân tay của cô, nên cô cũng không cần tốn thời gian để mò mật khẩu.
Lụt tìm trong danh bạ của anh nhìn thấy hai chữ Phó Tuần, cô lập tức bấm gọi.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã trả lời:"Chuyện gì?"
"Bác sĩ Phó, là em Nhược Vi! Anh có thể đến Bệnh Viện Phong Vân ngay bây giờ được không? Nếu có thể giúp em chuẩn bị một lượng lớn máu ABRH-, hiện tại em đang trên đường đến đó, anh cũng cho người chuẩn bị phòng phẫu thuật giúp em!"
Nhìn thấy giọng điệu gấp gáp của cô gái, Phó Tuần nhắt cho trợ lí của mình làm theo những gì cô đã yêu cầu, rồi lại hỏi cô.
"Tiểu Vi, em bình tĩnh, nói rõ cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án
2. Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
3. Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE
4. Mây Bay Trăng Chuyển
=====================================
Mộ Nhược Vi ngó nhìn người đàn ông cạnh mình khẽ hốt hoảng.
"Anh Cảnh Dương, anh đừng ngủ chúng ta sắp đến rồi! Anh tuyệt đối đừng ngủ!"
"Anh Phó Tuần, anh Cảnh Dương đỡ cho em một nhát dao, vết thương của anh ấy không cầm máu được, em nhớ hình như anh ấy là máu gấu trúc, đã vậy còn có chứng máu khó đông, với tình trạng anh ấy hiện tại cần được truyền máu gấp!''
Phó Tuần nghe cô nói xong, trán cũng toát một tầng mồ hôi lạnh. Người bạn này của anh, bệnh tình của cậu ta làm sao anh có thể không biết chứ. Anh lập tức chạy xuống phía dưới bệnh viện, vừa hay chiếc Bugatti màu đen cũng vừa tiến đến.
Cô gái cố gắng thắng nhẹ lại để không ảnh hưởng đến người trên ghế lái phụ. Nhìn thấy Phó Tuần, trái tim treo ngược của cô cũng có thể thả lỏng được đôi chút.
Các bác sĩ và y tá cùng với Phó Tuần nhanh chóng đỡ Tịch Cảnh Dương lên cán cứu thương đẩy anh vào phòng phẫu thuật. Trên đường đi, Mộ Nhược Vi không ngừng chạy theo nắm chặt lấy tay anh an ủi.
"Anh Cảnh Dương, sẽ không sao đâu, chúng ta đã đến bệnh viện rồi, có thần y như bác sĩ Phó, anh nhất định sẽ không sao. Nghe em tuyệt đối đừng ngủ, cầu xin anh đừng ngủ!"
...----------------...
Chính Mộ Nhược Vi cũng không biết vì sao cô lại hiểu rõ nó đến như thế. Nhưng hiện tại thay vì chờ đợi xe cấp cứu trong vô vọng, cũng chỉ có nó mới có khả năng đến bệnh viện nhanh nhất có thể, cũng chỉ có nó níu kéo thêm chút thời gian cho Tịch Cảnh Dương.
Mộ Nhược Vi quay sang mò mẫm trong túi quần của Tịch Cảnh Dương, sau khi lấy được chìa khoá, cô nhờ những người đang giúp anh cầm máu, đỡ anh vào trong xe.
Những người qua đường hơi thoáng do dự, chiếc siêu xe này tuy họ không rõ nguồn gốc, nhưng làm gì có ai dám lái chứ, vừa nhìn là biết chỉ cần một vết sướt thôi, thì họ bán nhà cũng không đền nổi.
"Tôi lái, cứ đưa anh ấy lên xe giúp tôi, thời gian hiện tại rất gấp rồi!" Nhìn thấy vẻ do dự của họ, Mộ Nhược Vi lập tức hiểu ra, cô dùng giọng điệu khẩn thiết để nhờ vả sự giúp đỡ.
Tuy con người Tịch Cảnh Dương không quá to con, nhưng anh lại rất cao, một mình cô có thể dìu được anh, nhưng đó là khi anh vẫn còn khoẻ mạnh, nếu chỉ vì một chút hấp tấp của cô, rất có thể khiến vết thương trầm trọng thêm. Chính vì thế cô rất cần sự giúp đỡ của họ.
Nhìn cô bé học sinh đang mặc đồng phục trên người, chiếc váy đã đẫm máu từ người đàn ông, nên nhìn cô có chút nhếch nhác. Họ thật sự không dám làm liều, một cô bé như thế làm sao có thể lái xe được, chưa kể họ cũng không muốn dính dáng phiền phức gì tới mình.
Mộ Nhược Vi khẽ căn môi, hai mắt đỏ ửng, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
"Mọi hậu quả tôi sẽ chịu, anh ấy không chịu được lâu nữa, làm ơn!"
Nhìn thấy mỹ nữ lại sắp rơi lệ, một số người thật sự không nhịn được nữa mà cuối người xuống cùng nhau đỡ Tịch Cảnh Dương lên xe.
Mộ Nhược Vi nhanh chóng tiến đến vị trí ghế lại, thuần thục khởi động xe rồi chạy vọt đi trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Ban nãy khi lấy chìa khoá, cô cũng sẵn tiện lấy luôn điện thoại của Tịch Cảnh Dương. Cô khẽ liếc nhìn anh một cái, dường như anh đã có lại chút ý thức. Cô vội vàng lên tiếng.
"Anh Cảnh Dương, anh sao rồi? Chúng ta sắp đến bệnh viện rồi!"
Vết thương trên lưng Tịch Cảnh Dương vẫn không khép miệng, máu vẫn đang chảy ra, chiếc áo sơ mi trắng hiện tại đã nhuốm thành màu đỏ tươi. Nhìn thấy anh đang muốn ngồi dậy Mộ Nhược Vi cũng hoảng loạn theo.
"Anh đừng có nhúc nhích cũng đừng có ngủ, em sẽ đưa anh đến bệnh viện nhanh thôi, đừng có nhúc nhích!"
Tịch Cảnh Dương cố gắng mở mắt ra, nhưng mí mắt anh nặng trĩu, thật ra nhát dao đó nếu là cô của trước đây thì hoàn toàn có thể tránh được, nhưng cô của hiện tại thì lại không. Liệu anh có đúng khi đã biến cô thành Mộ Nhược Vi như hiện tại không. Nếu không phải quá bất ngờ, thì có lẻ anh cũng có thể tránh được nhát dao ấy, nhưng một người như anh lại luôn vì cô mà xảy ra những biến số không ngờ như vậy.
Mộ Nhược Vi một tay lái xe, một tay mở điện thoại của Tịch Cảnh Dương, điện thoại của anh có cài vân tay của cô, nên cô cũng không cần tốn thời gian để mò mật khẩu.
Lụt tìm trong danh bạ của anh nhìn thấy hai chữ Phó Tuần, cô lập tức bấm gọi.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã trả lời:"Chuyện gì?"
"Bác sĩ Phó, là em Nhược Vi! Anh có thể đến Bệnh Viện Phong Vân ngay bây giờ được không? Nếu có thể giúp em chuẩn bị một lượng lớn máu ABRH-, hiện tại em đang trên đường đến đó, anh cũng cho người chuẩn bị phòng phẫu thuật giúp em!"
Nhìn thấy giọng điệu gấp gáp của cô gái, Phó Tuần nhắt cho trợ lí của mình làm theo những gì cô đã yêu cầu, rồi lại hỏi cô.
"Tiểu Vi, em bình tĩnh, nói rõ cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án
2. Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
3. Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE
4. Mây Bay Trăng Chuyển
=====================================
Mộ Nhược Vi ngó nhìn người đàn ông cạnh mình khẽ hốt hoảng.
"Anh Cảnh Dương, anh đừng ngủ chúng ta sắp đến rồi! Anh tuyệt đối đừng ngủ!"
"Anh Phó Tuần, anh Cảnh Dương đỡ cho em một nhát dao, vết thương của anh ấy không cầm máu được, em nhớ hình như anh ấy là máu gấu trúc, đã vậy còn có chứng máu khó đông, với tình trạng anh ấy hiện tại cần được truyền máu gấp!''
Phó Tuần nghe cô nói xong, trán cũng toát một tầng mồ hôi lạnh. Người bạn này của anh, bệnh tình của cậu ta làm sao anh có thể không biết chứ. Anh lập tức chạy xuống phía dưới bệnh viện, vừa hay chiếc Bugatti màu đen cũng vừa tiến đến.
Cô gái cố gắng thắng nhẹ lại để không ảnh hưởng đến người trên ghế lái phụ. Nhìn thấy Phó Tuần, trái tim treo ngược của cô cũng có thể thả lỏng được đôi chút.
Các bác sĩ và y tá cùng với Phó Tuần nhanh chóng đỡ Tịch Cảnh Dương lên cán cứu thương đẩy anh vào phòng phẫu thuật. Trên đường đi, Mộ Nhược Vi không ngừng chạy theo nắm chặt lấy tay anh an ủi.
"Anh Cảnh Dương, sẽ không sao đâu, chúng ta đã đến bệnh viện rồi, có thần y như bác sĩ Phó, anh nhất định sẽ không sao. Nghe em tuyệt đối đừng ngủ, cầu xin anh đừng ngủ!"
...----------------...
Danh sách chương