Với sự hỗ trợ từ Phó Tuần, Tịch Cảnh Dương nhanh chóng được đẩy vào phòng phẫu thuật, còn Mộ Nhược Vi phải ở bên ngoài để chờ.
Cô ngồi sụp xuống đất, vết máu trên váy đã khô, nhưng vết thương của anh lại không cầm máu được. Nhìn hai bàn tay toàn là màu đỏ tươi của máu, nội tâm Mộ Nhược Vi như sụp đổ hoàn toàn. Cô lấy tay ôm lấy đầu đang đau như búa bổ của mình.
Kể từ khoảng khắc bị Tống Ngọc Linh tấn công, đến khi bước lên xe ngồi vào vị trí lái, rất nhiều dòng hồi ức ẩn hiện liên tục trong đầu cô, khiến cô không thể chuyên tâm suy nghĩ được điều gì.
Từng giờ từng phút trôi qua, đã hơn hai tiếng đồng hồ nhưng đèn của phòng phẫu thuật vẫn sáng, tâm trạng của Mộ Nhược Vi càng thêm tồi tệ. Cô bất an ngồi đó, gục mặt mà khóc.
Tất cả đều do cô, nếu cô không quá kiêu ngạo, nếu cô không dính dáng gì đến lũ người không não đó, thì Tịch Cảnh Dương sẽ không xảy ra chuyện gì.
Đều là cô đã hại anh, nếu nhát dao đó đâm trúng cô thì chưa chắc đã ra nông nỗi như bây giờ, nhưng đối với người có thể chất đặc biệt như anh, thì nhát dao đó chẳng khác nào nhát dao đòi mạng.
Bỗng cửa phòng phẫu thuật mở ra, Phó Tuần trong bộ đồ phẫu thuật bước ra trước, Mộ Nhược Vi vội đứng dậy hỏi anh tình hình bên trong.
Phó Tuần lắc đầu:"Trước mắt đã cầm được máu, nhưng do cậu ta mất máu quá nhiều mà lượng máu dự trữ ở bệnh viện lại không đủ, trong khoảng hai mươi phút tới cậu ấy cần được truyền máu gấp."
Mộ Nhược Vi sững người, phải biết máu của Tịch Cảnh Dương là máu hiếm, trong khoảng thời gian ngắn muốn tìm người có nhóm máu này đã khó, đừng nói đến là hai mươi phút.
"Em cũng không cần phải quá lo lắng. Anh đã liên lạc với Mục Hành, cậu ta đang chuẩn bị máu rồi, rất nhanh sẽ được đưa đến đây." Nhìn thấy vẻ lo lắng của cô gái, cùng với đôi mắt đã đỏ hoe của cô, Phó Tuần vội lên tiếng an ủi.
"Trợ lý Mục? Anh ấy kiếm máu ở đâu?" Mộ Nhược Vi khó hiểu hỏi lại.
Phó Tuần khẽ mỉm cười một cái:"Những người như bọn anh đều luôn có những chiếc phao cứu sinh khẩn cấp. Chưa kể cậu ta chính là Gia Chủ hiện tại của Tịch Gia, làm sao mấy lão già nhà họ Tịch lại không có máu tích trữ cho đứa cháu trai bảo bối nhà họ chứ?"
Vừa nói xong hàng loạt tiếng bước chân trên hành lang truyền đến, một tốp người áo đen dẫn đầu là Mục Hành chạy đến.
"Phó Thiếu, máu gặp chút vấn đề không thể chuyển đến đây ngay được, tình hình của Ngài Tịch thế nào rồi?" Mục Hành vội lên tiếng hỏi.
Vừa dứt lời cả Phó Tuần và Mộ Nhược Vi đều rơi vào trầm mặc. Thời gian có hạn nhưng máu lại gặp vấn đề, cách duy nhất hiện tại chỉ có thể huy động những người có nhóm máu gấu trúc gần đây mà thôi.
Trong khi Phó Tuần còn đang nghĩ cách, Mộ Nhược Vi nắm lấy tay anh.
"Bác sĩ Phó, hình như em cũng là máu gấu trúc?''
Mặc dù cô không nhớ rõ, nhưng hồ sơ ghi thông tin của cô mà Tịch Cảnh Dương để cô xem, hình như đã ghi nhóm máu của cô cũng là ABRH-, vậy nên hiện tại cô có thể hiến máu cho anh đúng không? Lần này đến lượt Mục Hành và Phó Tuần rơi vào im lặng. Đúng thật Mộ Nhược Vi có nhóm máu gấu trúc, nhưng mà cô có phải là Mộ Nhược Vi chân chính đâu cơ chứ.
Mục Hành là cánh tay phải thân cận của Tịch Cảnh Dương, nên anh ta cũng biết khá rõ về cô "Mộ Tiểu Thư" này. Còn Phó Tuần chính là người điều trị chính cho cô sau vụ tai nạn kia, lại còn là bạn thân của Tịch Cảnh Dương, nên việc cô không phải Mộ Nhược Vi thật, anh cũng biết rất rõ.
Nhìn hai người đàn ông trước mắt im lặng nhìn nhau, Mộ Nhược Vi có chút tức giận.
"Tịch Ca không còn có nhiều thời gian để hai người ở đây nhìn nhau đâu, lập tức chuẩn bị đi em sẽ hiến máu cho anh ấy!"
Phó Tuần:"..."
Mục Hành:"..."
"Em không thể hiến!" Phó Tuần bất đắc dĩ lên tiếng.
Mộ Nhược Vi:"Tại sao?"
Phó Tuần:"Bởi vì em chưa đủ 18 tuổi."
Mộ Nhược Vi:"..."
Mục Hành:"..." Phó Thiếu, anh lấy lí do có cần qua loa vậy không?
Thật ra Phó Tuần biết dù cô không có cùng nhóm máu gấu trúc với Tịch Cảnh Dương, nhưng cô cũng có thể truyền máu cho cậu ta, bởi vì nhóm máu của cô thật sự rất đặc biệt. Lần ấy khi kiểm tra sức khoẻ cho cô, anh cũng đã rất bất ngờ, vì đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một nhóm máu đặc biệt như vậy.
Một loại máu có thể dung hoà được với mọi nhóm máu khác, tuy nhiên đây lại là phản ứng một chiều, vì khi nhận lại từ nhóm máu khác thì sẽ xuất hiện hiện tượng bài xích.
Cho nên việc để cô hiến máu cho Tịch Cảnh Dương mặc dù là hoàn toàn có khả năng, nhưng so với lượng máu cần truyền cho cậu ta với lượng máu của cô cần hiến căn bản là không đủ.
Chưa kể với tính cách của cô, nhất định sẽ bằng mọi giá để cứu lấy cậu ta. Tịch Cảnh Dương mất máu quá nhiều thì vẫn sẽ có máu dự trữ, nhưng cô gái nhỏ này màu mất máu giống như thế, thì thật sự sẽ chỉ có một con đường chết mà thôi vì sẽ không có một ai có thể truyền máu lại cho cô.
Và nếu anh thật sự dám làm vậy, đến khi Tịch Cảnh Dương tỉnh lại, có khi cậu ta sẽ xử tử anh ngay và luôn ấy chứ.
Phó Tuần thầm thương xót cho ông bạn già của mình, vì sao gia đình cậu ta lại bất hạnh như vậy, chồng thì không thể bị thương, vợ thì không thể mất máu, kiểu nào cũng là đòi mạng.
...----------------...
Cô ngồi sụp xuống đất, vết máu trên váy đã khô, nhưng vết thương của anh lại không cầm máu được. Nhìn hai bàn tay toàn là màu đỏ tươi của máu, nội tâm Mộ Nhược Vi như sụp đổ hoàn toàn. Cô lấy tay ôm lấy đầu đang đau như búa bổ của mình.
Kể từ khoảng khắc bị Tống Ngọc Linh tấn công, đến khi bước lên xe ngồi vào vị trí lái, rất nhiều dòng hồi ức ẩn hiện liên tục trong đầu cô, khiến cô không thể chuyên tâm suy nghĩ được điều gì.
Từng giờ từng phút trôi qua, đã hơn hai tiếng đồng hồ nhưng đèn của phòng phẫu thuật vẫn sáng, tâm trạng của Mộ Nhược Vi càng thêm tồi tệ. Cô bất an ngồi đó, gục mặt mà khóc.
Tất cả đều do cô, nếu cô không quá kiêu ngạo, nếu cô không dính dáng gì đến lũ người không não đó, thì Tịch Cảnh Dương sẽ không xảy ra chuyện gì.
Đều là cô đã hại anh, nếu nhát dao đó đâm trúng cô thì chưa chắc đã ra nông nỗi như bây giờ, nhưng đối với người có thể chất đặc biệt như anh, thì nhát dao đó chẳng khác nào nhát dao đòi mạng.
Bỗng cửa phòng phẫu thuật mở ra, Phó Tuần trong bộ đồ phẫu thuật bước ra trước, Mộ Nhược Vi vội đứng dậy hỏi anh tình hình bên trong.
Phó Tuần lắc đầu:"Trước mắt đã cầm được máu, nhưng do cậu ta mất máu quá nhiều mà lượng máu dự trữ ở bệnh viện lại không đủ, trong khoảng hai mươi phút tới cậu ấy cần được truyền máu gấp."
Mộ Nhược Vi sững người, phải biết máu của Tịch Cảnh Dương là máu hiếm, trong khoảng thời gian ngắn muốn tìm người có nhóm máu này đã khó, đừng nói đến là hai mươi phút.
"Em cũng không cần phải quá lo lắng. Anh đã liên lạc với Mục Hành, cậu ta đang chuẩn bị máu rồi, rất nhanh sẽ được đưa đến đây." Nhìn thấy vẻ lo lắng của cô gái, cùng với đôi mắt đã đỏ hoe của cô, Phó Tuần vội lên tiếng an ủi.
"Trợ lý Mục? Anh ấy kiếm máu ở đâu?" Mộ Nhược Vi khó hiểu hỏi lại.
Phó Tuần khẽ mỉm cười một cái:"Những người như bọn anh đều luôn có những chiếc phao cứu sinh khẩn cấp. Chưa kể cậu ta chính là Gia Chủ hiện tại của Tịch Gia, làm sao mấy lão già nhà họ Tịch lại không có máu tích trữ cho đứa cháu trai bảo bối nhà họ chứ?"
Vừa nói xong hàng loạt tiếng bước chân trên hành lang truyền đến, một tốp người áo đen dẫn đầu là Mục Hành chạy đến.
"Phó Thiếu, máu gặp chút vấn đề không thể chuyển đến đây ngay được, tình hình của Ngài Tịch thế nào rồi?" Mục Hành vội lên tiếng hỏi.
Vừa dứt lời cả Phó Tuần và Mộ Nhược Vi đều rơi vào trầm mặc. Thời gian có hạn nhưng máu lại gặp vấn đề, cách duy nhất hiện tại chỉ có thể huy động những người có nhóm máu gấu trúc gần đây mà thôi.
Trong khi Phó Tuần còn đang nghĩ cách, Mộ Nhược Vi nắm lấy tay anh.
"Bác sĩ Phó, hình như em cũng là máu gấu trúc?''
Mặc dù cô không nhớ rõ, nhưng hồ sơ ghi thông tin của cô mà Tịch Cảnh Dương để cô xem, hình như đã ghi nhóm máu của cô cũng là ABRH-, vậy nên hiện tại cô có thể hiến máu cho anh đúng không? Lần này đến lượt Mục Hành và Phó Tuần rơi vào im lặng. Đúng thật Mộ Nhược Vi có nhóm máu gấu trúc, nhưng mà cô có phải là Mộ Nhược Vi chân chính đâu cơ chứ.
Mục Hành là cánh tay phải thân cận của Tịch Cảnh Dương, nên anh ta cũng biết khá rõ về cô "Mộ Tiểu Thư" này. Còn Phó Tuần chính là người điều trị chính cho cô sau vụ tai nạn kia, lại còn là bạn thân của Tịch Cảnh Dương, nên việc cô không phải Mộ Nhược Vi thật, anh cũng biết rất rõ.
Nhìn hai người đàn ông trước mắt im lặng nhìn nhau, Mộ Nhược Vi có chút tức giận.
"Tịch Ca không còn có nhiều thời gian để hai người ở đây nhìn nhau đâu, lập tức chuẩn bị đi em sẽ hiến máu cho anh ấy!"
Phó Tuần:"..."
Mục Hành:"..."
"Em không thể hiến!" Phó Tuần bất đắc dĩ lên tiếng.
Mộ Nhược Vi:"Tại sao?"
Phó Tuần:"Bởi vì em chưa đủ 18 tuổi."
Mộ Nhược Vi:"..."
Mục Hành:"..." Phó Thiếu, anh lấy lí do có cần qua loa vậy không?
Thật ra Phó Tuần biết dù cô không có cùng nhóm máu gấu trúc với Tịch Cảnh Dương, nhưng cô cũng có thể truyền máu cho cậu ta, bởi vì nhóm máu của cô thật sự rất đặc biệt. Lần ấy khi kiểm tra sức khoẻ cho cô, anh cũng đã rất bất ngờ, vì đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một nhóm máu đặc biệt như vậy.
Một loại máu có thể dung hoà được với mọi nhóm máu khác, tuy nhiên đây lại là phản ứng một chiều, vì khi nhận lại từ nhóm máu khác thì sẽ xuất hiện hiện tượng bài xích.
Cho nên việc để cô hiến máu cho Tịch Cảnh Dương mặc dù là hoàn toàn có khả năng, nhưng so với lượng máu cần truyền cho cậu ta với lượng máu của cô cần hiến căn bản là không đủ.
Chưa kể với tính cách của cô, nhất định sẽ bằng mọi giá để cứu lấy cậu ta. Tịch Cảnh Dương mất máu quá nhiều thì vẫn sẽ có máu dự trữ, nhưng cô gái nhỏ này màu mất máu giống như thế, thì thật sự sẽ chỉ có một con đường chết mà thôi vì sẽ không có một ai có thể truyền máu lại cho cô.
Và nếu anh thật sự dám làm vậy, đến khi Tịch Cảnh Dương tỉnh lại, có khi cậu ta sẽ xử tử anh ngay và luôn ấy chứ.
Phó Tuần thầm thương xót cho ông bạn già của mình, vì sao gia đình cậu ta lại bất hạnh như vậy, chồng thì không thể bị thương, vợ thì không thể mất máu, kiểu nào cũng là đòi mạng.
...----------------...
Danh sách chương