Kỷ Thần Hi mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh theo dõi từng cử động của người phụ nữ béo phệ. Bà ta hưng phấn, không ngần ngại đưa tay định với lấy bộ trang sức lấp lánh của JS, nhưng ngay lập tức, quản lý cửa hàng đã ngăn lại bằng một giọng điệu lịch sự:"Xin lỗi, phu nhân. Bà cần thanh toán trước khi chạm vào sản phẩm."
Người phụ nữ mập nhướng mày, vẻ mặt không giấu nổi sự khó chịu, nhưng vẫn rút thẻ ngân hàng AVBank ra, thái độ vênh váo:"Chỉ một bộ trang sức nhỏ, có gì mà không thanh toán được?"
Quản lý cửa hàng nhìn tấm thẻ ngân hàng với ánh mắt thờ ơ, khẽ mỉm cười:"Hạn mức tối đa của thẻ này là một trăm triệu, không đủ để thanh toán thưa bà."
Sự tức giận trào dâng trong người phụ nữ mập. "Chỉ là một bộ trang sức ghẻ, giá có thể hơn mười triệu sao?" Bà ta quát lớn, giọng điệu đầy phẫn nộ.
Quản lý cửa hàng kiên nhẫn đưa ra tờ giấy xác nhận mà bà ta đã ký, lòng kiên định không hề lung lay:"Xin lỗi, nhưng mời phu nhân xem. Một khi đã ký, bà có nghĩa vụ thanh toán. Và số tiền đó đã được in rõ ràng ở đây."
Con số hai cùng rất nhiều con số 0 ở phía nhau khiến sắc mặt người phụ nữ mập lập tức tái nhợt, bà lắp bắp tìm cách thoái thác trách nhiệm, nhưng nụ cười nhàn nhã của Kỷ Thần Hi lại vang lên, làm không khí càng thêm căng thẳng:"Chỉ có hai tỷ mà cũng không có? Hoá ra bà nghèo như thế đấy?"
Người phụ nữ mập tức thì đỏ mặt, nhưng cô đã không dừng lại. Mỗi câu nói của Kỷ Thần Hi như một mũi tên bắn trúng vào lòng tự tôn của bà ta. Diệp Lạc Anh đứng bên cạnh, thoáng nở nụ cười tinh nghịch, như thể đang thưởng thức một màn kịch thú vị.
Người phụ nữ mập gào lên:"Cô có quyền gì mà nói tôi? Cô nghĩ mình là ai?" Bà ta cúi xuống, mắt rực lửa nhìn thẳng vào Kỷ Thần Hi, nhưng trong ánh mắt đó, có lẽ chỉ có sự bất an lẫn sợ hãi. Người ký giấy xác nhận là bà ta, cho dù Kỷ Thần Hi có nói gì thì người phải trả hai tỷ cho mấy món trang sức kia, cũng chính là bà.
Quản lý cửa hàng đứng bên cạnh, nhận thấy tình hình đang trở nên nghiêm trọng, liền đanh mặt lại, khéo léo nhắc nhở:"Bà đã ký vào giấy xác nhận, mọi thứ đều có chứng cứ. Nếu không thanh toán, tôi buộc phải báo cảnh sát."
"Cảnh sát?" Người phụ nữ mập lắp bắp, sự bình tĩnh đã hoàn toàn bị phá vỡ. Bà ta nhìn quanh, nhận thấy ánh mắt của những khách hàng khác đang dõi theo, trong lòng bỗng chốc dâng trào cảm giác xấu hổ.
Kỷ Thần Hi đứng im, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như tảng băng, theo dõi từng phản ứng của người phụ nữ mập. Bà ta, giờ đã không còn vẻ kiêu ngạo ban đầu, lắp bắp tìm kiếm những lời biện minh.
"Các người...các người thông đồng với nhau để gạt tiền của tôi có đúng không?" Giọng bà ta run rẩy, nhưng sắc mặt đã biến thành màu xanh từ lúc nào chẳng hay. Nhìn vào bà lúc này chẳng khác gì con ếch xanh dưới giếng, chưa bao giờ nhìn thấy sự đời.
Diệp Lạc Anh đứng bên cạnh, không thể ngăn nổi nụ cười nhàn nhạt: "Số tiền in rõ trên giấy xác nhận, và bà đã ký rồi, không lẽ giờ lại muốn xé bỏ chữ ký của mình?” Bà nhẹ nhàng nói, giọng điệu như đang dạy dỗ một đứa trẻ.
Người phụ nữ mập nuốt nước bọt, sự ngạo mạn giờ đã bị thay thế bằng sự hoảng loạn. Mỗi ánh mắt nhìn vào bà, mỗi tiếng thì thầm đều như một cái tát vào mặt, khiến bà ta càng thêm bẽ mặt.
"Mày... tụi mày không biết tạo là ai hay gì?" Bà ta quát, nhưng câu nói đã trở nên yếu ớt, không còn sức nặng, cố chống đỡ lại những ánh mắt đang phản xét bà.
Kỷ Thần Hi với vẻ điềm nhiên lên tiếng:"Bà là ai không quan trọng. Quan trọng là mau thanh toán đi."
Người phụ nữ mập hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, nhưng tiếng nói của Kỷ Thần Hi như những nhát dao cứa vào lòng tự tôn của bà. Bà ta lắc đầu, đôi mắt long lanh hoảng loạn:"Tao sẽ không thanh toán! Đây là một trò lừa đảo! Hai tỷ cho một bộ trang sức rẻ tiền? Không đời nào!"
Quản lý cửa hàng nhìn bà với vẻ mặt nghiêm nghị:"Thưa phu nhân, đây là sản phẩm cao cấp và đã được định giá theo đúng giá trị của nó. Nếu bà không có khả năng thanh toán, tôi sẽ buộc phải thực hiện theo quy định được đề ra trên giấy xác nhận"
Nói rồi quản lý dứt khoát nhấn nút gọi bảo vệ, đồng thời dặn dò nhân viên nữ bên cạnh gọi cảnh sát giúp ông.
Người phụ nữ mập như bị dồn vào chân tường, bà ta bặm môi, giọng quát tháo đầy ấm ức:"Tụi mày nhất định là cùng một giuộc với nhau! Muốn thông đồng với nhau để hãm hại lừa tiền của tao chứ gì, được thôi gọi cảnh sát đi, tao sẽ gông cổ cả đám tụi mày vào đồn!"
Diệp Lạc Anh thoáng cười nhạt:"Chỉ có vài đồng tiền lẻ mà thôi, cần phải lừa đảo bà mới có được chắc? Hai tỷ ấy à...còn chưa bằng được số tiền tiêu vặt mỗi tháng con trai tôi chuyển cho tôi đâu."
Người phụ nữ mập nhướng mày, vẻ mặt không giấu nổi sự khó chịu, nhưng vẫn rút thẻ ngân hàng AVBank ra, thái độ vênh váo:"Chỉ một bộ trang sức nhỏ, có gì mà không thanh toán được?"
Quản lý cửa hàng nhìn tấm thẻ ngân hàng với ánh mắt thờ ơ, khẽ mỉm cười:"Hạn mức tối đa của thẻ này là một trăm triệu, không đủ để thanh toán thưa bà."
Sự tức giận trào dâng trong người phụ nữ mập. "Chỉ là một bộ trang sức ghẻ, giá có thể hơn mười triệu sao?" Bà ta quát lớn, giọng điệu đầy phẫn nộ.
Quản lý cửa hàng kiên nhẫn đưa ra tờ giấy xác nhận mà bà ta đã ký, lòng kiên định không hề lung lay:"Xin lỗi, nhưng mời phu nhân xem. Một khi đã ký, bà có nghĩa vụ thanh toán. Và số tiền đó đã được in rõ ràng ở đây."
Con số hai cùng rất nhiều con số 0 ở phía nhau khiến sắc mặt người phụ nữ mập lập tức tái nhợt, bà lắp bắp tìm cách thoái thác trách nhiệm, nhưng nụ cười nhàn nhã của Kỷ Thần Hi lại vang lên, làm không khí càng thêm căng thẳng:"Chỉ có hai tỷ mà cũng không có? Hoá ra bà nghèo như thế đấy?"
Người phụ nữ mập tức thì đỏ mặt, nhưng cô đã không dừng lại. Mỗi câu nói của Kỷ Thần Hi như một mũi tên bắn trúng vào lòng tự tôn của bà ta. Diệp Lạc Anh đứng bên cạnh, thoáng nở nụ cười tinh nghịch, như thể đang thưởng thức một màn kịch thú vị.
Người phụ nữ mập gào lên:"Cô có quyền gì mà nói tôi? Cô nghĩ mình là ai?" Bà ta cúi xuống, mắt rực lửa nhìn thẳng vào Kỷ Thần Hi, nhưng trong ánh mắt đó, có lẽ chỉ có sự bất an lẫn sợ hãi. Người ký giấy xác nhận là bà ta, cho dù Kỷ Thần Hi có nói gì thì người phải trả hai tỷ cho mấy món trang sức kia, cũng chính là bà.
Quản lý cửa hàng đứng bên cạnh, nhận thấy tình hình đang trở nên nghiêm trọng, liền đanh mặt lại, khéo léo nhắc nhở:"Bà đã ký vào giấy xác nhận, mọi thứ đều có chứng cứ. Nếu không thanh toán, tôi buộc phải báo cảnh sát."
"Cảnh sát?" Người phụ nữ mập lắp bắp, sự bình tĩnh đã hoàn toàn bị phá vỡ. Bà ta nhìn quanh, nhận thấy ánh mắt của những khách hàng khác đang dõi theo, trong lòng bỗng chốc dâng trào cảm giác xấu hổ.
Kỷ Thần Hi đứng im, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như tảng băng, theo dõi từng phản ứng của người phụ nữ mập. Bà ta, giờ đã không còn vẻ kiêu ngạo ban đầu, lắp bắp tìm kiếm những lời biện minh.
"Các người...các người thông đồng với nhau để gạt tiền của tôi có đúng không?" Giọng bà ta run rẩy, nhưng sắc mặt đã biến thành màu xanh từ lúc nào chẳng hay. Nhìn vào bà lúc này chẳng khác gì con ếch xanh dưới giếng, chưa bao giờ nhìn thấy sự đời.
Diệp Lạc Anh đứng bên cạnh, không thể ngăn nổi nụ cười nhàn nhạt: "Số tiền in rõ trên giấy xác nhận, và bà đã ký rồi, không lẽ giờ lại muốn xé bỏ chữ ký của mình?” Bà nhẹ nhàng nói, giọng điệu như đang dạy dỗ một đứa trẻ.
Người phụ nữ mập nuốt nước bọt, sự ngạo mạn giờ đã bị thay thế bằng sự hoảng loạn. Mỗi ánh mắt nhìn vào bà, mỗi tiếng thì thầm đều như một cái tát vào mặt, khiến bà ta càng thêm bẽ mặt.
"Mày... tụi mày không biết tạo là ai hay gì?" Bà ta quát, nhưng câu nói đã trở nên yếu ớt, không còn sức nặng, cố chống đỡ lại những ánh mắt đang phản xét bà.
Kỷ Thần Hi với vẻ điềm nhiên lên tiếng:"Bà là ai không quan trọng. Quan trọng là mau thanh toán đi."
Người phụ nữ mập hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, nhưng tiếng nói của Kỷ Thần Hi như những nhát dao cứa vào lòng tự tôn của bà. Bà ta lắc đầu, đôi mắt long lanh hoảng loạn:"Tao sẽ không thanh toán! Đây là một trò lừa đảo! Hai tỷ cho một bộ trang sức rẻ tiền? Không đời nào!"
Quản lý cửa hàng nhìn bà với vẻ mặt nghiêm nghị:"Thưa phu nhân, đây là sản phẩm cao cấp và đã được định giá theo đúng giá trị của nó. Nếu bà không có khả năng thanh toán, tôi sẽ buộc phải thực hiện theo quy định được đề ra trên giấy xác nhận"
Nói rồi quản lý dứt khoát nhấn nút gọi bảo vệ, đồng thời dặn dò nhân viên nữ bên cạnh gọi cảnh sát giúp ông.
Người phụ nữ mập như bị dồn vào chân tường, bà ta bặm môi, giọng quát tháo đầy ấm ức:"Tụi mày nhất định là cùng một giuộc với nhau! Muốn thông đồng với nhau để hãm hại lừa tiền của tao chứ gì, được thôi gọi cảnh sát đi, tao sẽ gông cổ cả đám tụi mày vào đồn!"
Diệp Lạc Anh thoáng cười nhạt:"Chỉ có vài đồng tiền lẻ mà thôi, cần phải lừa đảo bà mới có được chắc? Hai tỷ ấy à...còn chưa bằng được số tiền tiêu vặt mỗi tháng con trai tôi chuyển cho tôi đâu."
Danh sách chương