Nói xong chưa kịp đợi người phụ nữ mập kia phản ứng lại, Diệp Lạc Anh chìa tay ra đặt lên bàn một tấm thẻ đen với ký hiệu đặc biệt của ngân hàng quốc tế, cất giọng đầy thản nhiên nói:"Ngoại trừ bộ trang sức của JS, thanh toán toàn bộ trang sức hiện có trong cửa hàng giúp tôi. Tuy hai mẹ con tôi không dùng hết cũng chẳng sao, tôi để con gái tôi ném chơi cũng được!"
Kỷ Thần Hi thoáng có chút thụ sủng nhược kinh. Bà ấy gọi cô là "con gái" chứ không phải "con dâu" sao? Người phụ nữ mập trợn tròn mắt, rồi bật cười như vừa nghe thấy một câu chuyện hài. Dù bản thân bà ta còn lo chưa xong số tiền thanh toán cho bộ trang sức của JS, thì đã quay sang miệt thị Diệp Lạc Anh một lần nữa.
"Ha ha, cầm trong tay một tấm thẻ giả lại tưởng bản thân là người có tiền thật sao? Đúng là kẻ bần tiện thường mắc chứng hoang tưởng mà."
Giọng nói của người phụ nữ mập càng lúc càng lớn, những người khách khác trong cửa hàng lẫn người đang đi gần đó, không nhịn được tò mò mà hướng mắt về phía nhóm người đang ở trung tâm của cuộc cãi vả.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm, lại còn có tiếng xì xào vang lên xung quanh, Kỷ Thần Hi bất giác nhíu mày. Đây là lần đầu tiên cô đi dạo với mẹ chồng, thật sự không muốn để lại ấn tượng xấu chút nào, đáng tiếc là ở hiền gặp phiền.
"Vị phu nhân này xem ra là người rất có địa vị nhỉ?" Kỷ Thần Hi nở một nụ cười nhẹ, giọng điệu trở nên thân thiện một cách lạ thường, đến mức Diệp Lạc Anh cũng phải dùng ánh mắt khó hiểu để nhìn cô.
Người phụ nữ mập bắt được trọng tâm, liền hất mặt lên, hóng hách nói to:"Bà đây chính là đại phu nhân của nhà họ Ngô, so với mấy kẻ vô danh nghèo hèn như các người, đương nhiên là có địa vị hơn rồi!"
"Ồ, ra là nhà họ Ngô. Mẹ biết nhà họ Ngô đó không?" Kỷ Thần Hi nghiêng đầu hỏi Diệp Lạc Anh, dù sao cô không phải người ở đây nên cũng không hiểu biết gì nhiều về thế lực ở Thủ Đô hiện tại.
Diệp Lạc Anh cũng bắt đầu suy ngẫm, trong trí nhớ của bà thì vòng tròn các thế gia lớn ở Thủ Đô hoàn toàn không có gia tộc nào họ Ngô thì phải.
Ở vùng đất hội tụ những gia tộc thuộc hàng đỉnh cao quyền lực, nhà họ Tịch được mệnh danh là đỉnh của kim tự tháp, nên những gia tộc lớn muốn kết thân với họ không hề ít, nhưng trong số đó Diệp Lạc Anh có thể khẳng định không hề có nhà nào có họ Ngô.
"Không có." Diệp Lạc Anh dứt khoác trả lời, bà tự tin vào trí nhớ của mình. Cho dù có nhớ sai đi nữa cũng chẳng sao, vì chẳng có gia tộc nào độ được với nhà của họ cả, bà hoàn toàn có thể đứng ra chống lưng cho Kỷ Thần Hi nếu cô muốn.
Không hiểu sao Diệp Lạc Anh có cảm giác Kỷ Thần Hi ra vẻ tiếc nuối khi nghe câu trả lời của bà.
Lúc này Kỷ Thần Hi quả thật có chút không vui khi biết nhà họ Ngô gì đó lại vô danh đến vậy. Nếu cô ra tay xử lý họ thì chẳng khác nào dùng dao mổ trâu để giết gà cả.
Kỷ Thần Hi lấy điện thoại ra nhấn gọi đi ngay trước mặt người phụ nữ mập, đến khi bên kia bắt máy, một giọng nói đầy hào hứng vang lên từ phía bên kia.
"Thần Thần bảo bối, cháu tìm bác ba có chuyện gì sao?" Kỷ Tam vui vẻ ra mặt, khiến cho thư ký của ông đang đứng bên cạnh báo cáo cũng phải nghệch mặt ra.
Với cách xưng hô này của mấy ông bác nhà họ Kỷ, Kỷ Thần Hi cũng không còn gì lấy làm lạ nữa, cô hằng giọng một cái, làm ra dáng vẻ của một công dân chính nghĩa, rồi nói:"Bác ba, xin lỗi vì làm phiền bác giờ này. Nhưng cháu vừa phát hiện ra một hành động trốn thuế có quy mô khá nghiêm trọng, nên phải báo lại cho bác ngay đây ạ"
Kỷ Tam là bác ba của Kỷ Thần Hi, hiện tại ông đang đảm nhiệm chức vụ phó tổng cục trưởng của Tổng cục thuế Quốc Gia. Những hành vi liên quan đến thuế này, còn ai có thể giải quyết tốt hơn ông được nữa.
Cô lại nhìn đến chiếc áo lông trên người của người phụ nữ mập, nếu cô đoán không nhầm đó là lông của báo hoa mai Amur, một loài nằm được phân loại là Cực kỳ nguy cấp trong Danh sách đỏ các loài bị đe dọa của Liên minh Bảo tồn Thiên nhiên Quốc tế (IUCN).
"Bác ba, ngoại trừ điều tra thuế, cháu nghĩ bác nên điều tra luôn cả nhà đó luôn, biết đâu còn có bất ngờ khác nữa đấy"
Vụ liên quan đến thuế thì Kỷ Thần Hi chỉ dám chắc 8 phần, vì thẻ ngân hàng của người phụ nữ mập kia dùng đến từ ngân hàng AVBANK, một trong những ngân hàng có tiếng rửa tiền của giới nhà giàu. Nếu như cô đoán đúng, vậy thì tiện thể giúp cho bác ba nhà cô dọn sạch một thể đống rác này luôn. Còn về phần áo lông thú, cô hoàn toàn chắc chắn nó là lông của một loài nằm trong sách đỏ, mà một khi đã liên quan đến bọn săn trộm trái phép, nhất định phải chịu trách nhiệm hình sự.
Kỷ Thần Hi thoáng có chút thụ sủng nhược kinh. Bà ấy gọi cô là "con gái" chứ không phải "con dâu" sao? Người phụ nữ mập trợn tròn mắt, rồi bật cười như vừa nghe thấy một câu chuyện hài. Dù bản thân bà ta còn lo chưa xong số tiền thanh toán cho bộ trang sức của JS, thì đã quay sang miệt thị Diệp Lạc Anh một lần nữa.
"Ha ha, cầm trong tay một tấm thẻ giả lại tưởng bản thân là người có tiền thật sao? Đúng là kẻ bần tiện thường mắc chứng hoang tưởng mà."
Giọng nói của người phụ nữ mập càng lúc càng lớn, những người khách khác trong cửa hàng lẫn người đang đi gần đó, không nhịn được tò mò mà hướng mắt về phía nhóm người đang ở trung tâm của cuộc cãi vả.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm, lại còn có tiếng xì xào vang lên xung quanh, Kỷ Thần Hi bất giác nhíu mày. Đây là lần đầu tiên cô đi dạo với mẹ chồng, thật sự không muốn để lại ấn tượng xấu chút nào, đáng tiếc là ở hiền gặp phiền.
"Vị phu nhân này xem ra là người rất có địa vị nhỉ?" Kỷ Thần Hi nở một nụ cười nhẹ, giọng điệu trở nên thân thiện một cách lạ thường, đến mức Diệp Lạc Anh cũng phải dùng ánh mắt khó hiểu để nhìn cô.
Người phụ nữ mập bắt được trọng tâm, liền hất mặt lên, hóng hách nói to:"Bà đây chính là đại phu nhân của nhà họ Ngô, so với mấy kẻ vô danh nghèo hèn như các người, đương nhiên là có địa vị hơn rồi!"
"Ồ, ra là nhà họ Ngô. Mẹ biết nhà họ Ngô đó không?" Kỷ Thần Hi nghiêng đầu hỏi Diệp Lạc Anh, dù sao cô không phải người ở đây nên cũng không hiểu biết gì nhiều về thế lực ở Thủ Đô hiện tại.
Diệp Lạc Anh cũng bắt đầu suy ngẫm, trong trí nhớ của bà thì vòng tròn các thế gia lớn ở Thủ Đô hoàn toàn không có gia tộc nào họ Ngô thì phải.
Ở vùng đất hội tụ những gia tộc thuộc hàng đỉnh cao quyền lực, nhà họ Tịch được mệnh danh là đỉnh của kim tự tháp, nên những gia tộc lớn muốn kết thân với họ không hề ít, nhưng trong số đó Diệp Lạc Anh có thể khẳng định không hề có nhà nào có họ Ngô.
"Không có." Diệp Lạc Anh dứt khoác trả lời, bà tự tin vào trí nhớ của mình. Cho dù có nhớ sai đi nữa cũng chẳng sao, vì chẳng có gia tộc nào độ được với nhà của họ cả, bà hoàn toàn có thể đứng ra chống lưng cho Kỷ Thần Hi nếu cô muốn.
Không hiểu sao Diệp Lạc Anh có cảm giác Kỷ Thần Hi ra vẻ tiếc nuối khi nghe câu trả lời của bà.
Lúc này Kỷ Thần Hi quả thật có chút không vui khi biết nhà họ Ngô gì đó lại vô danh đến vậy. Nếu cô ra tay xử lý họ thì chẳng khác nào dùng dao mổ trâu để giết gà cả.
Kỷ Thần Hi lấy điện thoại ra nhấn gọi đi ngay trước mặt người phụ nữ mập, đến khi bên kia bắt máy, một giọng nói đầy hào hứng vang lên từ phía bên kia.
"Thần Thần bảo bối, cháu tìm bác ba có chuyện gì sao?" Kỷ Tam vui vẻ ra mặt, khiến cho thư ký của ông đang đứng bên cạnh báo cáo cũng phải nghệch mặt ra.
Với cách xưng hô này của mấy ông bác nhà họ Kỷ, Kỷ Thần Hi cũng không còn gì lấy làm lạ nữa, cô hằng giọng một cái, làm ra dáng vẻ của một công dân chính nghĩa, rồi nói:"Bác ba, xin lỗi vì làm phiền bác giờ này. Nhưng cháu vừa phát hiện ra một hành động trốn thuế có quy mô khá nghiêm trọng, nên phải báo lại cho bác ngay đây ạ"
Kỷ Tam là bác ba của Kỷ Thần Hi, hiện tại ông đang đảm nhiệm chức vụ phó tổng cục trưởng của Tổng cục thuế Quốc Gia. Những hành vi liên quan đến thuế này, còn ai có thể giải quyết tốt hơn ông được nữa.
Cô lại nhìn đến chiếc áo lông trên người của người phụ nữ mập, nếu cô đoán không nhầm đó là lông của báo hoa mai Amur, một loài nằm được phân loại là Cực kỳ nguy cấp trong Danh sách đỏ các loài bị đe dọa của Liên minh Bảo tồn Thiên nhiên Quốc tế (IUCN).
"Bác ba, ngoại trừ điều tra thuế, cháu nghĩ bác nên điều tra luôn cả nhà đó luôn, biết đâu còn có bất ngờ khác nữa đấy"
Vụ liên quan đến thuế thì Kỷ Thần Hi chỉ dám chắc 8 phần, vì thẻ ngân hàng của người phụ nữ mập kia dùng đến từ ngân hàng AVBANK, một trong những ngân hàng có tiếng rửa tiền của giới nhà giàu. Nếu như cô đoán đúng, vậy thì tiện thể giúp cho bác ba nhà cô dọn sạch một thể đống rác này luôn. Còn về phần áo lông thú, cô hoàn toàn chắc chắn nó là lông của một loài nằm trong sách đỏ, mà một khi đã liên quan đến bọn săn trộm trái phép, nhất định phải chịu trách nhiệm hình sự.
Danh sách chương