Trong khách sạn xa hoa nổi tiếng, những người nhân viên đang bàn tán xôn xao về sự có mặt của những vị khách kì lạ xuất hiện trong ngày hôm nay. Bọn họ hoặc tai to mặt lớn, hoặc áo đen bí ẩn, hoặc cao quý sang trọng, hoặc thậm chí chỉ mặc độc một bộ áo trắng sờn chỉ. Thế nhưng tất cả bọn họ đều không ngoại lệ, đều đeo một khuôn mặt đưa đám nhìn nhau.
5 ngày trước, tất cả mọi nhân vật dù lớn dù nhỏ trong hắc bạch lưỡng đạo đều nhận được một tấm thiệp mời khắc đồ họa một con bướm tím sống động nạm bằng kim cương. Không một ai nói gì, đều nuốt lưỡi vào trong bụng, nghiêm chỉnh chờ cho đúng 5 ngày sau đi dự tiệc.
Hôm nay, sẽ là ngày cả hắc đạo lại bị trói buộc bởi tên đao phủ họ "Cố", hay là sự hủy diệt của mầm mống cuối cùng mang tên gia tộc này? "A, họ Dạ."
"Là Dạ Dương..."
"Nhà họ Dạ..."
Tất cả những người đang bồn chồn lo âu, sau khi nhìn thấy những người họ Dạ, mà dẫn đầu là Dạ Dương thì đều giống như thở phào được một hơi, hớt hải ngồi xuống. Hai hổ cắn nhau, cả họ được nhờ.
"Dạ tổng, xin chào ngài. Tôi là Alan Minles, đến từ vùng hắc đạo biển đen..." Một người đàn ông "đen" từ đầu đến chân xuất hiện, cung kính cúi đầu trước Dạ Dương. "Không biết, ngài Dạ đây có hứng thú đến bàn ăn của chúng tôi để thảo luận một chút về bữa tiệc này hay không?"
Ông ta cúi người, để lộ ra một hướng đi nhỏ trước mắt Dạ Dương.
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú." Dạ Dương liếc nhìn khuôn mặt của Alan Minles, nhàn nhạt bước qua. "Chỉ có kẻ yếu mới có hứng thú tụ tập lại với nhau thành một khối trước bão tố. Còn kẻ mạnh, sẽ nghiền nát nó một cách dễ dàng mà thôi."
Alan Minles nhìn bóng lưng của nam nhân, ánh mắt hiểm độc nhẫn nhịn cúi xuống, che dấu ganh tỵ và oán hận ngập tràn.
Đúng vậy, chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách nêu ra điều kiện, kẻ yếu, chỉ có thể co rúm lại trong một góc, tìm cách húp chút nước canh thừa.
"Nói rất hay!"
"Bang bang bang." Tiếng vỗ tay vang dội đột ngột xuất hiện, giống như một tiếng trống cảnh tỉnh những kẻ đang thăm dò phương hướng, nhắc nhở cho bọn họ, đã đúng 8 giờ, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
"Keng..." Chiếc nĩa rơi xuống, một nam nhân ôm ngực ngã ra nền nhà, khóe miệng sủi bọt mép.
"Họa... Họa điệp... là Cố gia..." Nam nhân lẩm bẩm, sau đó ngất đi.
"Trả lời chính xác, nhưng lại không có thưởng <3." Nữ nhân cười khanh khách như tiếng chuông ngân vang. Từng bước chân ưu nhã lướt trên thảm đỏ, ánh mắt câu nhân lướt đi qua từng khuôn mặt, khiên cho tát cả bọn họ đều sợ hãi mà co rút cơ thể lại. Đồ án bươm bướm trên nửa khuôn mặt cô càng thêm sống động mà tinh mỹ, mỹ lệ đến máu tanh.
"Xin chào anh, Dạ tổng. Tên tôi là Cố Lam." Cố Lam mỉm cười, dịu dàng giơ ra đôi bàn tay trắng nõn nã đến trước mặt Dạ Dương. "Rất vui được gặp... anh~"Dạ Dương nhếch mày nhìn nữ nhân cũng mang tên gọi "Cố Lam" đang đứng trước mặt hắn, khuôn mặt lạnh tanh không có lấy chút biểu tình nào thừa thãi.
"Ấy, bị bơ ~" Cố Lam bực mình bĩu môi, tự mình xông đến nắm lấy tay Dạ Dương, kéo sát hắn đến bên mình.
"Đừng bơ người ta, người ta... tổn thương đó nha ~" Cố Lam liếm khóe môi, ánh mắt khiêu khích lướt khắp khuôn mặt Dạ Dương, giống như một con báo đang ưu mỹ đánh giá con mồi, đầy kiêu ngạo.
Dạ Dương cảm thấy sau gáy hơi lạnh, liếc mắt nhìn cô gái lớn mật đang nhìn chằm chằm hắn. 1 giây sau, tay hắn chợt động, tiến thẳng đến cần cổ trắng nõn của Cố Lam.
"Chát!"
Thế nhưng không dễ dàng như trong dự liệu của Dạ Dương, cánh tay hắn không cảm nhận được xúc cảm non mịn, mà chỉ cảm nhận được một cơn đau tê rần. Tay hắn, bị đánh bật ra.
"Ấy, sao anh có thể... nỡ lòng nào ra tay với một người đẹp như tôi cơ chứ?" Cố Lam đôi mắt tròn xoe, tràn đầy vẻ "khiếp sợ" nhìn Dạ Dương. Sau đó, tay của cô khẽ chuyển, để lộ ra một miếng sắt nhỏ xinh đẹp. "Rất may mắn nha, tôi đã chuẩn bị thứ này để phòng bị sắc lang ~ sắc lang a~"
Nói đến đây, Cố Lam giống như mất hết sức lực, ngã nhào vào lòng Dạ Dương, đùi nhỏ khiêu khích che vào giữa hai chân của hắn, ma sát. Cô vòng tay qua cổ hắn, hơi hơi cắn lên chiếc yết hầu xinh đẹp.
"Sắc lang, có hứng thú bàn chuyện nhân sinh trời đất không, khanh khách..." Cố Lam cười hì hì, mắt phượng khẽ híp, ngón tay xoa xoa lồng ngực nam nhân, dần dần di chuyển xuống dưới.
Dạ Dương nắm lấy cổ tay đang làm càn của cô, mắt hơi nheo lại. Cô gái này thật nguy hiểm.
"Tránh ra." Dạ Dương nhàn nhạt lôi Cố Lam ra khỏi cơ thể mình, ghét bỏ nhăn chặt mày.
"Ấy, vũ phu ~" Cố Lam khanh khách cười, hồ điệp trên mặt lóe lên, giống như cười cợt, cũng giống như chế nhạo. "Được rồi, đây là danh thiếp của tôi." Cô khiêu khích nắm lấy túi áo của Dạ Dương, nhẹ nhàng ném vào một tấm thẻ.
"Chu ~ đến đêm hãy đến với tôi để thảo luận chuyện ~ nhân ~ sinh ~ giữa ~ hai ~ con ~ người ~ nha ~" Cố Lam thả qua một nụ hôn gió, sau đó lắc lư rời đi.
Dạ Dương âm trầm nhìn bóng lưng người phụ nữ vừa mới khiêu khích hắn, xong đó lại bỏ của chạy lấy người, tâm tình rất không tốt.
Cố Lam này, số liệu cơ thể, hơi thở, cách đi đứng hoàn toàn giống với Cố Lam mà hắn biết. Nếu nói rằng đây là hai người hoàn toàn khác nhau, hắn còn không tin nổi nữa là.
Cho dù là sinh đôi, cũng không thể giống nhau hoàn toàn đến thế này.
"Xoẹt."
Tấm danh thiếp bị Dạ Dương nhẹ nhàng xé đi, đến liếc mắt một cái hắn cũng không buồn liếc.
Hắn có thể vì Ngữ Linh làm tất cả, hay là buông bỏ mọi thứ để tìm kiếm Cố Lam, đều chỉ là vì tìm lấy cô gái ấy của hắn. Còn lại tất cả, hắn thực sự không khơi dậy nổi hứng thú.
Cho dù cô ta có giống Cố Lam đến mức nào đi chăng nữa, hắn cũng chỉ cảm thấy, cô ta thật bẩn thỉu.
Loại đàn bà bất cứ ai cũng có thể nhào lên tán tỉnh đó, hoàn toàn không xứng sở hữu gương mặt của Cố Lam, không xứng để so sánh với cô gái của hắn.
"Tạm thời để cho cô ta sống tốt vài ngày. Đến khi ta tìm được Cố Lam, sẽ đem khuôn mặt đó của cô ta, hủy đi."
Nếu Cố Lam thực sự là cô ấy, hắn sẽ đem tất cả những gì còn tồn tại trên đời này làm bôi nhọ đến cô, tất cả đều hủy hết.
Còn vấn đề Cố Lam thứ hai, Dạ Dương hoàn toàn vứt ra sau đầu, chỉ đem cô ta liệt vào danh sách người sắp chết mà thôi.
=======
Xì poi nè:
"Ấy ~ nếu ngươi tự mình đem tim của con trai ngươi móc ra, ta sẽ tha cho ngươi, thế nào? Khanh khách ~"
5 ngày trước, tất cả mọi nhân vật dù lớn dù nhỏ trong hắc bạch lưỡng đạo đều nhận được một tấm thiệp mời khắc đồ họa một con bướm tím sống động nạm bằng kim cương. Không một ai nói gì, đều nuốt lưỡi vào trong bụng, nghiêm chỉnh chờ cho đúng 5 ngày sau đi dự tiệc.
Hôm nay, sẽ là ngày cả hắc đạo lại bị trói buộc bởi tên đao phủ họ "Cố", hay là sự hủy diệt của mầm mống cuối cùng mang tên gia tộc này? "A, họ Dạ."
"Là Dạ Dương..."
"Nhà họ Dạ..."
Tất cả những người đang bồn chồn lo âu, sau khi nhìn thấy những người họ Dạ, mà dẫn đầu là Dạ Dương thì đều giống như thở phào được một hơi, hớt hải ngồi xuống. Hai hổ cắn nhau, cả họ được nhờ.
"Dạ tổng, xin chào ngài. Tôi là Alan Minles, đến từ vùng hắc đạo biển đen..." Một người đàn ông "đen" từ đầu đến chân xuất hiện, cung kính cúi đầu trước Dạ Dương. "Không biết, ngài Dạ đây có hứng thú đến bàn ăn của chúng tôi để thảo luận một chút về bữa tiệc này hay không?"
Ông ta cúi người, để lộ ra một hướng đi nhỏ trước mắt Dạ Dương.
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú." Dạ Dương liếc nhìn khuôn mặt của Alan Minles, nhàn nhạt bước qua. "Chỉ có kẻ yếu mới có hứng thú tụ tập lại với nhau thành một khối trước bão tố. Còn kẻ mạnh, sẽ nghiền nát nó một cách dễ dàng mà thôi."
Alan Minles nhìn bóng lưng của nam nhân, ánh mắt hiểm độc nhẫn nhịn cúi xuống, che dấu ganh tỵ và oán hận ngập tràn.
Đúng vậy, chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách nêu ra điều kiện, kẻ yếu, chỉ có thể co rúm lại trong một góc, tìm cách húp chút nước canh thừa.
"Nói rất hay!"
"Bang bang bang." Tiếng vỗ tay vang dội đột ngột xuất hiện, giống như một tiếng trống cảnh tỉnh những kẻ đang thăm dò phương hướng, nhắc nhở cho bọn họ, đã đúng 8 giờ, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
"Keng..." Chiếc nĩa rơi xuống, một nam nhân ôm ngực ngã ra nền nhà, khóe miệng sủi bọt mép.
"Họa... Họa điệp... là Cố gia..." Nam nhân lẩm bẩm, sau đó ngất đi.
"Trả lời chính xác, nhưng lại không có thưởng <3." Nữ nhân cười khanh khách như tiếng chuông ngân vang. Từng bước chân ưu nhã lướt trên thảm đỏ, ánh mắt câu nhân lướt đi qua từng khuôn mặt, khiên cho tát cả bọn họ đều sợ hãi mà co rút cơ thể lại. Đồ án bươm bướm trên nửa khuôn mặt cô càng thêm sống động mà tinh mỹ, mỹ lệ đến máu tanh.
"Xin chào anh, Dạ tổng. Tên tôi là Cố Lam." Cố Lam mỉm cười, dịu dàng giơ ra đôi bàn tay trắng nõn nã đến trước mặt Dạ Dương. "Rất vui được gặp... anh~"Dạ Dương nhếch mày nhìn nữ nhân cũng mang tên gọi "Cố Lam" đang đứng trước mặt hắn, khuôn mặt lạnh tanh không có lấy chút biểu tình nào thừa thãi.
"Ấy, bị bơ ~" Cố Lam bực mình bĩu môi, tự mình xông đến nắm lấy tay Dạ Dương, kéo sát hắn đến bên mình.
"Đừng bơ người ta, người ta... tổn thương đó nha ~" Cố Lam liếm khóe môi, ánh mắt khiêu khích lướt khắp khuôn mặt Dạ Dương, giống như một con báo đang ưu mỹ đánh giá con mồi, đầy kiêu ngạo.
Dạ Dương cảm thấy sau gáy hơi lạnh, liếc mắt nhìn cô gái lớn mật đang nhìn chằm chằm hắn. 1 giây sau, tay hắn chợt động, tiến thẳng đến cần cổ trắng nõn của Cố Lam.
"Chát!"
Thế nhưng không dễ dàng như trong dự liệu của Dạ Dương, cánh tay hắn không cảm nhận được xúc cảm non mịn, mà chỉ cảm nhận được một cơn đau tê rần. Tay hắn, bị đánh bật ra.
"Ấy, sao anh có thể... nỡ lòng nào ra tay với một người đẹp như tôi cơ chứ?" Cố Lam đôi mắt tròn xoe, tràn đầy vẻ "khiếp sợ" nhìn Dạ Dương. Sau đó, tay của cô khẽ chuyển, để lộ ra một miếng sắt nhỏ xinh đẹp. "Rất may mắn nha, tôi đã chuẩn bị thứ này để phòng bị sắc lang ~ sắc lang a~"
Nói đến đây, Cố Lam giống như mất hết sức lực, ngã nhào vào lòng Dạ Dương, đùi nhỏ khiêu khích che vào giữa hai chân của hắn, ma sát. Cô vòng tay qua cổ hắn, hơi hơi cắn lên chiếc yết hầu xinh đẹp.
"Sắc lang, có hứng thú bàn chuyện nhân sinh trời đất không, khanh khách..." Cố Lam cười hì hì, mắt phượng khẽ híp, ngón tay xoa xoa lồng ngực nam nhân, dần dần di chuyển xuống dưới.
Dạ Dương nắm lấy cổ tay đang làm càn của cô, mắt hơi nheo lại. Cô gái này thật nguy hiểm.
"Tránh ra." Dạ Dương nhàn nhạt lôi Cố Lam ra khỏi cơ thể mình, ghét bỏ nhăn chặt mày.
"Ấy, vũ phu ~" Cố Lam khanh khách cười, hồ điệp trên mặt lóe lên, giống như cười cợt, cũng giống như chế nhạo. "Được rồi, đây là danh thiếp của tôi." Cô khiêu khích nắm lấy túi áo của Dạ Dương, nhẹ nhàng ném vào một tấm thẻ.
"Chu ~ đến đêm hãy đến với tôi để thảo luận chuyện ~ nhân ~ sinh ~ giữa ~ hai ~ con ~ người ~ nha ~" Cố Lam thả qua một nụ hôn gió, sau đó lắc lư rời đi.
Dạ Dương âm trầm nhìn bóng lưng người phụ nữ vừa mới khiêu khích hắn, xong đó lại bỏ của chạy lấy người, tâm tình rất không tốt.
Cố Lam này, số liệu cơ thể, hơi thở, cách đi đứng hoàn toàn giống với Cố Lam mà hắn biết. Nếu nói rằng đây là hai người hoàn toàn khác nhau, hắn còn không tin nổi nữa là.
Cho dù là sinh đôi, cũng không thể giống nhau hoàn toàn đến thế này.
"Xoẹt."
Tấm danh thiếp bị Dạ Dương nhẹ nhàng xé đi, đến liếc mắt một cái hắn cũng không buồn liếc.
Hắn có thể vì Ngữ Linh làm tất cả, hay là buông bỏ mọi thứ để tìm kiếm Cố Lam, đều chỉ là vì tìm lấy cô gái ấy của hắn. Còn lại tất cả, hắn thực sự không khơi dậy nổi hứng thú.
Cho dù cô ta có giống Cố Lam đến mức nào đi chăng nữa, hắn cũng chỉ cảm thấy, cô ta thật bẩn thỉu.
Loại đàn bà bất cứ ai cũng có thể nhào lên tán tỉnh đó, hoàn toàn không xứng sở hữu gương mặt của Cố Lam, không xứng để so sánh với cô gái của hắn.
"Tạm thời để cho cô ta sống tốt vài ngày. Đến khi ta tìm được Cố Lam, sẽ đem khuôn mặt đó của cô ta, hủy đi."
Nếu Cố Lam thực sự là cô ấy, hắn sẽ đem tất cả những gì còn tồn tại trên đời này làm bôi nhọ đến cô, tất cả đều hủy hết.
Còn vấn đề Cố Lam thứ hai, Dạ Dương hoàn toàn vứt ra sau đầu, chỉ đem cô ta liệt vào danh sách người sắp chết mà thôi.
=======
Xì poi nè:
"Ấy ~ nếu ngươi tự mình đem tim của con trai ngươi móc ra, ta sẽ tha cho ngươi, thế nào? Khanh khách ~"
Danh sách chương