Cố Lam tựa vào chiếc ghế được khắc bằng vàng ròng, ưu nhã phun ra một ngụm khói nhạt. Chiếc tẩu được cô xoay xoay trên bàn tay, tựa như một cán cân chực đổ chực rơi, khiến cho lòng người lạnh dần.
"Các vị lão đại, nhập tiệc đi nào..." Cố Lam mỉm cười, ưu nhã nâng một quả cherry bỏ vào miệng, hương thơm ngào ngạt sau đắm lòng người khiến cho cô phải bật cười thành tiếng.
Cố Lam chính là như vậy, cô sẽ không hề che dấu đi cảm xúc của bản thân mình, khi cô cảm thấy thứ gì thú vị, cô sẽ hết lời ca tụng nó, nâng niu nó, khi cô yêu thích một ai, cô sẽ hắn trói lại bằng chiếc ruy băng hồng nhạt, đeo cho hắn chiếc xích làm bằng vàng nạm kim cương, sau đó nhốt hắn vào chiếc lồng son trong khu rừng âm u nhất, thần bí nhất.
Tiếng cười của Cố Lam khiến cho từng vị lão đại ngồi xuống trong run rẩy, tiếng đũa và bát đĩa va chạm vào nhau trong im lặng. Mẹ nó người nhà họ Cố đều là một bộ dáng thần kinh như thế này! "Phát quà nào <3" Cố Lam búng tay một cái, từng đám nam nhân áo đen cầm trên tay súng ngắn xuất hiện, bao vây lấy hội trường. Cũng từ phía sau, từng tốp nữ nhân mặc đồ hầu gái bước ra, trên tay mỗi người là một tấm thiệp đỏ, cung kính dâng lên trước mặt từng người.
"Cái gì??!" Một vị lão đại sau khi mở tấm thiệp đỏ ra thì giật mình, á khẩu. Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống...
[Gia tộc....
Địa bàn: miền Bắc nước Lúc Xăm Bua
Thành tựu: Khống chế toàn Lúc Xăm Bua, hiện đang vươn tay ra các nước bên cạnh.
Tội nghiệt:
Mạng người trực tiếp: 2018 người
Mạng người gián tiếp: Hơn 500000 người. (Bao gồm gia đình, đàn em, tay chân)
Buôn bán thuốc phiện.
Buôn bán vũ khí trái phép qua biên giới và nội biên.]
"Ngươi... ngươi!!!" Lão ta ngã xuống mặt đất, ánh mắt trừng lớn về phía Cố Lam. "Làm... làm sao ngươi biết.....!!!!"
"Hì hì..." Cố Lam che miệng cười. "Bẩn thỉu, thì sẽ không thể lau sạch hoàn mỹ. Chỉ cần ngươi dính một chút bùn, chúng ta, sẽ móc từng chút một trái tim thối rữa của ngươi ra..."
"Nào, các chàng trai lực lưỡng, đem lão ta rửa sạch khỏi tội nghiệt của lão đi..." Cố Lam vỗ vỗ lưng người áo đen bên cạnh, hắn ta mặt không đổi sắc vẫy tay, ra lệnh cho hai người xuất hiện phía sau lưng lão xui xẻo. "Các ngươi không cần phí sức liên lạc nha, những tay chân các ngươi mang đến, ta đã đem tặng chúng một giấc ngủ thẳng đến thiên đường rồi."
Những vị lão đại đang cố gắng các động tác nhỏ tay chợt cứng lại, sắc mặt xanh mét đem liên lạc khí ném đi.
"Ngoan~ Hi hi hi..." Cố Lam vỗ tay, ánh mắt cong cong như trăng rằm.
"Không.... không!!!! Cô Cố, tôi sẽ làm tất cả.... xin hãy tha thứ cho tôi!!! Tôi sẽ làm mọi thứ cô bảo... Làm ơn...." Lão xui xẻo khóc nấc lên, cuống quít quỳ dập đầu. Hai họng súng đen ngòm bên cạnh cùng nỗi sợ tuyệt đối đẩy lão vào đường cùng.
"A ha... Xem kìa, một vị lão đại hắc đạo nha ~ mất đi chiếc súng trong tay, mất đi những đàn em chết thế bên cạnh, sẽ tự động lộ ra nguyên hình xấu xí. Lão đại hắc đạo thời bấy giờ, cũng chỉ có thế mà thôi <3" Cố Lam bước đến bên cạnh lão xui xẻo, có chút nuối tiếc lắc lắc đầu.
Các vị lão đại xung quanh xấu hổ cúi mặt xuống.
"Thế nhưng làm sao đây!!?" Cố Lam che miệng, ánh mắt lung linh như ngàn ánh sao nhìn xuống lão xui xẻo phía dưới chân. "Ta thực sự... thực sự không dậy nổi một chút hứng thú nào với đống thịt thúi trên người ngươi..."
Lão xui xẻo nghe vậy, viền mắt càng thêm đỏ bừng, từng đường vân máu hằn lên.
"Ấy ~ nếu ngươi tự mình đem tim của con trai ngươi móc ra, ta sẽ tha cho ngươi, thế nào? Khanh khách ~" Cố Lam chỉ chỉ về phía một tên béo đang sợ vã ra quần, đôi mắt to tròn chớp chớp bán manh một cách đáng yêu. "Thấy không? Đơn giản quá mà <3"
"A? Con trai ta? Chỉ cần như vậy?" Lão xui xẻo ngẩng đầu nhìn Cố Lam, ánh mắt tràn ngập không thể tin cùng vui mừng như điên. "Quá... quá tốt! Đa tạ ngài Cố, đa tại ngài! Ha ha... ha ha ha..."
Tên béo nhìn người cha đang điên cuồng bước lại gần, sắc mặt sánh ngang cùng màu gan heo, hai chân nhũn ra như bún, thế nhưng hắn lại điên cuồng lùi ra phía sau nhằm tránh khỏi ma trảo của người bố ruột thịt của hắn. "Bố... bố.... không nên... không được!!!! Tôi là... là con ông cơ mà!!!"
"Ha... ha ha... phải cảm ơn ngươi, nếu như ngày hôm nay ngươi không ở đây, bố ngươi hẳn đã phải chết rồi..." Lão cười khanh khách, nắm lên con dao cắt hoa quả xông đến.
"A a a!!!!!!!" Tên béo hoảng loạn hét lên, ánh mắt tia thấy một con dao bên cạnh thì nắm lấy.
"Ah.... ah... Ọc..." Người đàn ông ánh mắt không thể tin nhìn con dao găm trên bụng, ánh mắt triệt để phát điên, con dao tàn nhẫn hạ xuống chính con trai của mình. "Nghiệt tử! Súc sinh! Mày dám... Ọc... giết cha mày!!! Mày có còn là con người không!!! Chết đi! Chết đi đồ khốn nạn!!!"
Màn kịch kết thúc, có hài, cũng có bi.
Cố Lam phấn khích vỗ tay, tiếng cười vui vẻ phối hợp với màn máu tanh càng thêm rợn người. Các vị lão đại cũng chỉ có thể tái mặt mà vỗ tay, trên miệng treo một nụ cười khó coi đến cực điểm.
Quả nhiên, cho dù là nam hay nữ thì người nào họ Cố cũng đều là ác ma.
Một ác ma có sức mạnh đáng sợ cùng bàn tay có thể thao túng nhân tâm, ha ha..
=========
Xì poi nè:
Dạ Dương nắm lấy đôi bàn tay nõn nà, ánh mắt bình thản nhìn chiếc dao mổ nhỏ xinh trên tay cô. Hắn không tự chủ nghĩ về khuôn mặt dịu dàng trong quá khứ, đôi môi mím mím lại thành một đường thẳng băng lãnh.
Quả nhiên, cô ta không phải Cố Lam.
Còn nếu cô là thực là Cố Lam, vậy thì Cố Lam đang diễn một màn xiếc thế thân trước mặt hắn mà thôi. Loại phụ nữ bẩn thỉu đó, không xứng để làm thế thân cho cô gái của hắn.
"Các vị lão đại, nhập tiệc đi nào..." Cố Lam mỉm cười, ưu nhã nâng một quả cherry bỏ vào miệng, hương thơm ngào ngạt sau đắm lòng người khiến cho cô phải bật cười thành tiếng.
Cố Lam chính là như vậy, cô sẽ không hề che dấu đi cảm xúc của bản thân mình, khi cô cảm thấy thứ gì thú vị, cô sẽ hết lời ca tụng nó, nâng niu nó, khi cô yêu thích một ai, cô sẽ hắn trói lại bằng chiếc ruy băng hồng nhạt, đeo cho hắn chiếc xích làm bằng vàng nạm kim cương, sau đó nhốt hắn vào chiếc lồng son trong khu rừng âm u nhất, thần bí nhất.
Tiếng cười của Cố Lam khiến cho từng vị lão đại ngồi xuống trong run rẩy, tiếng đũa và bát đĩa va chạm vào nhau trong im lặng. Mẹ nó người nhà họ Cố đều là một bộ dáng thần kinh như thế này! "Phát quà nào <3" Cố Lam búng tay một cái, từng đám nam nhân áo đen cầm trên tay súng ngắn xuất hiện, bao vây lấy hội trường. Cũng từ phía sau, từng tốp nữ nhân mặc đồ hầu gái bước ra, trên tay mỗi người là một tấm thiệp đỏ, cung kính dâng lên trước mặt từng người.
"Cái gì??!" Một vị lão đại sau khi mở tấm thiệp đỏ ra thì giật mình, á khẩu. Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống...
[Gia tộc....
Địa bàn: miền Bắc nước Lúc Xăm Bua
Thành tựu: Khống chế toàn Lúc Xăm Bua, hiện đang vươn tay ra các nước bên cạnh.
Tội nghiệt:
Mạng người trực tiếp: 2018 người
Mạng người gián tiếp: Hơn 500000 người. (Bao gồm gia đình, đàn em, tay chân)
Buôn bán thuốc phiện.
Buôn bán vũ khí trái phép qua biên giới và nội biên.]
"Ngươi... ngươi!!!" Lão ta ngã xuống mặt đất, ánh mắt trừng lớn về phía Cố Lam. "Làm... làm sao ngươi biết.....!!!!"
"Hì hì..." Cố Lam che miệng cười. "Bẩn thỉu, thì sẽ không thể lau sạch hoàn mỹ. Chỉ cần ngươi dính một chút bùn, chúng ta, sẽ móc từng chút một trái tim thối rữa của ngươi ra..."
"Nào, các chàng trai lực lưỡng, đem lão ta rửa sạch khỏi tội nghiệt của lão đi..." Cố Lam vỗ vỗ lưng người áo đen bên cạnh, hắn ta mặt không đổi sắc vẫy tay, ra lệnh cho hai người xuất hiện phía sau lưng lão xui xẻo. "Các ngươi không cần phí sức liên lạc nha, những tay chân các ngươi mang đến, ta đã đem tặng chúng một giấc ngủ thẳng đến thiên đường rồi."
Những vị lão đại đang cố gắng các động tác nhỏ tay chợt cứng lại, sắc mặt xanh mét đem liên lạc khí ném đi.
"Ngoan~ Hi hi hi..." Cố Lam vỗ tay, ánh mắt cong cong như trăng rằm.
"Không.... không!!!! Cô Cố, tôi sẽ làm tất cả.... xin hãy tha thứ cho tôi!!! Tôi sẽ làm mọi thứ cô bảo... Làm ơn...." Lão xui xẻo khóc nấc lên, cuống quít quỳ dập đầu. Hai họng súng đen ngòm bên cạnh cùng nỗi sợ tuyệt đối đẩy lão vào đường cùng.
"A ha... Xem kìa, một vị lão đại hắc đạo nha ~ mất đi chiếc súng trong tay, mất đi những đàn em chết thế bên cạnh, sẽ tự động lộ ra nguyên hình xấu xí. Lão đại hắc đạo thời bấy giờ, cũng chỉ có thế mà thôi <3" Cố Lam bước đến bên cạnh lão xui xẻo, có chút nuối tiếc lắc lắc đầu.
Các vị lão đại xung quanh xấu hổ cúi mặt xuống.
"Thế nhưng làm sao đây!!?" Cố Lam che miệng, ánh mắt lung linh như ngàn ánh sao nhìn xuống lão xui xẻo phía dưới chân. "Ta thực sự... thực sự không dậy nổi một chút hứng thú nào với đống thịt thúi trên người ngươi..."
Lão xui xẻo nghe vậy, viền mắt càng thêm đỏ bừng, từng đường vân máu hằn lên.
"Ấy ~ nếu ngươi tự mình đem tim của con trai ngươi móc ra, ta sẽ tha cho ngươi, thế nào? Khanh khách ~" Cố Lam chỉ chỉ về phía một tên béo đang sợ vã ra quần, đôi mắt to tròn chớp chớp bán manh một cách đáng yêu. "Thấy không? Đơn giản quá mà <3"
"A? Con trai ta? Chỉ cần như vậy?" Lão xui xẻo ngẩng đầu nhìn Cố Lam, ánh mắt tràn ngập không thể tin cùng vui mừng như điên. "Quá... quá tốt! Đa tạ ngài Cố, đa tại ngài! Ha ha... ha ha ha..."
Tên béo nhìn người cha đang điên cuồng bước lại gần, sắc mặt sánh ngang cùng màu gan heo, hai chân nhũn ra như bún, thế nhưng hắn lại điên cuồng lùi ra phía sau nhằm tránh khỏi ma trảo của người bố ruột thịt của hắn. "Bố... bố.... không nên... không được!!!! Tôi là... là con ông cơ mà!!!"
"Ha... ha ha... phải cảm ơn ngươi, nếu như ngày hôm nay ngươi không ở đây, bố ngươi hẳn đã phải chết rồi..." Lão cười khanh khách, nắm lên con dao cắt hoa quả xông đến.
"A a a!!!!!!!" Tên béo hoảng loạn hét lên, ánh mắt tia thấy một con dao bên cạnh thì nắm lấy.
"Ah.... ah... Ọc..." Người đàn ông ánh mắt không thể tin nhìn con dao găm trên bụng, ánh mắt triệt để phát điên, con dao tàn nhẫn hạ xuống chính con trai của mình. "Nghiệt tử! Súc sinh! Mày dám... Ọc... giết cha mày!!! Mày có còn là con người không!!! Chết đi! Chết đi đồ khốn nạn!!!"
Màn kịch kết thúc, có hài, cũng có bi.
Cố Lam phấn khích vỗ tay, tiếng cười vui vẻ phối hợp với màn máu tanh càng thêm rợn người. Các vị lão đại cũng chỉ có thể tái mặt mà vỗ tay, trên miệng treo một nụ cười khó coi đến cực điểm.
Quả nhiên, cho dù là nam hay nữ thì người nào họ Cố cũng đều là ác ma.
Một ác ma có sức mạnh đáng sợ cùng bàn tay có thể thao túng nhân tâm, ha ha..
=========
Xì poi nè:
Dạ Dương nắm lấy đôi bàn tay nõn nà, ánh mắt bình thản nhìn chiếc dao mổ nhỏ xinh trên tay cô. Hắn không tự chủ nghĩ về khuôn mặt dịu dàng trong quá khứ, đôi môi mím mím lại thành một đường thẳng băng lãnh.
Quả nhiên, cô ta không phải Cố Lam.
Còn nếu cô là thực là Cố Lam, vậy thì Cố Lam đang diễn một màn xiếc thế thân trước mặt hắn mà thôi. Loại phụ nữ bẩn thỉu đó, không xứng để làm thế thân cho cô gái của hắn.
Danh sách chương