Uyển Ân vẫn đang phân vân không biết nên trả lời anh thế nào. Cô nên tin anh hay không? Vì sao tâm trạng cô lại bị ảnh hưởng khi thấy anh và Thẩm Lưu Ly thân mật với nhau như vậy? Chẳng lẽ chỉ mới mấy tháng thôi mà cô đã quên sạch tình cảm với Trọng Đình mà thích anh rồi sao? "Thiếu gia, bên ngoài có người thanh niên tên Trịnh Vỹ Ngôn muốn gặp Uyển Ân. Cậu ấy xông vào nhà rồi ạ."

Tiếng gọi của Phương Vãn Tình bên ngoài làm Uyển Ân giật mình khỏi dòng suy nghĩ, cô đưa mắt nhìn Cố Hàn Đình. Nghe dì Phương bên ngoài gõ cửa nói vọng vào, sắc mặt của Hàn Đình trở nên khó chịu nhìn ra cửa. Cũng vì hắn ta mà lúc nãy cô lớn tiếng quát anh, bây giờ hắn ta còn dám tìm đến tận đây sao? Hắn ta chán sống rồi. Vội bỏ Uyển Ân ra anh bước về phía cửa, Uyển Ân không biết anh định làm gì liền giữ lại hỏi.

"Hàn Đình, anh định làm gì?"

"Sao vậy, sợ anh làm gì anh ta sao?"

"Cậu ấy và em không có gì cả, chỉ là bạn bè thân thiết thôi"

"Thân thiết đến mức nào? Em có biết lúc nãy thấy em và anh ta nắm nắm kéo kéo anh khó chịu thế nào?"

"Vậy lúc nãy Thẩm Lưu Ly kia cũng ôm lấy anh đấy thì sao? Anh trong sạch chỗ nào chứ!"

"Anh..."

"Không trả lời được sao?"

"Anh là bất đắc dĩ nên mới..."

"Lời giải thích của anh không được chấp nhận. Mở cửa cho em đi, em muốn tự mình nói chuyện với cậu ấy."

Cố Hàn Đình không biết trả lời cô thế nào, anh đã giải thích vì bất đắc dĩ nên anh mới phải như thế với cô ta, sao cô cứ nhắm ngay chuyện này mà bắt bẻ anh vậy chứ!

"Được, coi như em thắng."

Cố Hàn Đình gượng ép bước đến mở cửa cho cô, Hạ Uyển Ân vừa xuống lầu đã thấy Trịnh Vỹ Ngôn đang giằng co với chú Lưu vội lên tiếng.

"Chú Lưu, để cháu nói chuyện với cậu ấy."

Trịnh Vỹ Ngôn thấy Hạ Uyển Ân vội bước về phía cầu thang, kéo cô về phía mình xoay cô một vòng như kiểm tra rồi lo lắng hỏi.

"Cậu có sao không? Anh ta có làm gì cậu không?"

"Không có, cậu đến đây làm gì thế?"

"Mình lo cho cậu thôi. Anh ta ức hiếp cậu sao? Đừng sợ, có mình ở đây mình sẽ bảo vệ cậu. Chúng ta rời khỏi đây đi!"

Nhìn một loạt hành động cùng lời nói của Trịnh Vỹ Ngôn làm Hàn Đình vô cùng khó chịu. Đuổi theo đến tận nhà gióng trống khua chiêng đòi người, còn dám mở miệng công khai muốn đưa người phụ nữ của anh đi. Anh ta nghĩ anh ta là ai chứ!

"Người của tôi, cậu nghĩ muốn đưa đi là đưa sao?"

Nhìn thấy Cố Hàn Đình bước xuống, Trịnh Vỹ Ngôn lập tức kéo cô về phía sau như đang muốn bảo vệ cô khỏi kẻ xấu vậy. Hành động này càng làm Cổ Hàn Đình cay cú hơn, còn dám nắm tay người phụ nữ của mình, hắn ta đang thách thức mình sao?

"Cố tổng, Ân Ân chỉ là giúp việc cho anh, anh không có quyền xen vào cuộc sống riêng tư của cô ấy."

"Nếu tôi cứ thích xen vào thì sao?"

Hai người đàn ông ánh mắt nảy lửa nhìn nhau không ai chịu thua ai, sợ nếu cứ để thế này e là sẽ có đánh nhau mất. Hạ Uyển Ân vội chen vào giữa hai người lên tiếng.

"Hai người đừng cãi nhau nữa, Vỹ Ngôn cậu về trước đi, khi khác mình nói chuyện với cậu sau."

"Không được, hôm nay mình sẽ đưa cậu đi cùng"

"Cậu về trước đi, chỉ là sự hiểu lầm thôi không ai ức hiếp mình cả. Mau về đi khi khác mình nói rõ với cậu sau."

Vừa nói Uyển Ân vừa kéo Vỹ Ngôn ra cửa. Vẻ mặt Cố Hàn Đình liền tỏ ra đắc ý, anh nhìn Trịnh Vỹ Ngôn như kẻ thắng cuộc nhìn người thua cuộc vậy. Trịnh Vỹ Ngôn thấy vẻ mặt đó cùng nụ cười của anh thì vô cùng tức giận nhưng cũng không thể làm gì, đành nghe theo lời Uyển Ân rời đi.

Trịnh Vỹ Ngôn vừa rời khỏi Uyển Ân quay trở vào nhà, nhìn sắc mặt đầy ý cười thích thú của Hàn Đình làm cô không vui. Lườm anh một cái cô quay lưng trở về phòng, Hàn Đình sắc mặt lại trở nên thống khổ đuổi theo cô nhưng Uyển Ân đã khóa chặt cửa, đứng bên ngoài thở dài anh thầm nghĩ. Lại dỗi rồi, đành đợi khi mọi chuyện xong xuôi dỗ dành cô ấy sau vậy.

Tại trung tâm thương mại lớn, Thẩm Lưu Ly đang tức điên lên vì thái độ lúc nãy của Hàn Đình dành cho cô ta. Trước mặt bao nhiêu người như thế vì một con đàn bà chửa hoang mà anh lại lớn tiếng đuổi cô đi, rốt cuộc cô ta có gì tốt mà hết lần này đến lần khác anh cứ ra mặt bảo vệ cô ta vậy chứ! Chẳng lẽ anh ấy có gì đó với cô ta sao? Càng nghĩ Thẩm Lưu Ly càng tức giận siết chặt nắm tay mình, cơn giận khó trôi cô ta lấy điện thoại gọi đi.

"Tôi có chuyện cho các người làm đây!"

"Thẩm tiểu thư cứ nói, tôi nhất định sẽ làm hết sức mình."

"Theo dõi con hầu gái của Cố Hàn Đình, tôi muốn cô ta biến mất mãi mãi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện