Thẩm Lưu Ly vừa cúp máy thì Cố Hàn Đình cũng vừa đến. Dù không muốn nhưng nếu anh vắng mặt trong buổi thử váy cưới này Lâm Lạc Ý chắc chắn sẽ làm khó anh, đại sự chưa thành nên anh cũng đành gượng ép đến. Nhìn thấy anh, Thẩm Lưu Ly liền nở nụ cười tươi bước đến nắm lấy tay anh nói.

"Đình, anh đến rồi. Em đợi anh lâu lắm rồi đấy, anh xem chiếc áo này có hợp với em không?"

Không nhìn lấy một cái, Cố Hàn Đình nhẹ gật đầu nhàn nhạt nói.

"Cũng được."

"Cũng được thôi sao? Vậy anh chọn cho em chiếc áo mà anh thấy em mặc vào sẽ đẹp nhất đi!"

"Tùy cô thôi, cô cứ chọn theo sở thích của mình là được."

Vừa nói Hàn Đình vừa bước đến sofa ngồi xuống cầm quyển tạp chí lên xem. Thái độ này của anh làm Thẩm Lưu Ly vô cùng khó chịu, cô ta siết chặt bàn tay thành nắm đấm nhìn anh cố kiềm chế cơn tức giận nói.

"Anh không thích cuộc hôn nhân này sao?"

"Cô thừa biết còn gì?"

"Anh không thích cuộc hôn nhân này hay vì trong lòng anh đã có ai khác rồi? Anh nói thật đi có phải anh thích con hầu gái kia đúng không?"

"Suy đoán của cô cũng phong phú đấy!"

"Vậy tại sao mỗi lần nhìn thấy cô ta anh đều không kiềm chế được ánh mắt và sự quan tâm của mình tới cô ta chứ!"

Cố Hàn Đình sắc mặt vẫn không chít thay đổi, đặt quyển tạp chí xuống bàn nhìn Thẩm Lưu Ly nói.

"Tôi để mắt đến cô ấy vì cô ấy là cháu gái của dì Phương. Dì Phương chăm sóc thương yêu tôi từ nhỏ không khác gì mẹ tôi, cháu của dì ấy thì cũng như là người thân của tôi. Tôi để mắt đến cô ấy giúp dì thì có gì là không được."

"Nhưng em không thích như thế, em mới là vợ sắp cưới của anh, anh chỉ có để mắt và lo lắng riêng một mình em thôi."

"Đi thử đồ cưới mà cãi nhau như thế thì có giống vợ chồng sắp cưới không

hả?"

Sau câu nói Lâm Lạc Ý cùng Thẩm Ngạo Bằng bước vào. Nhìn thấy hai người họ đi cùng nhau khiến Cố Hàn Đình vô cùng khó chịu, ba của anh còn đang thống khổ chống chọi với tử thần để dành giật mạng sống suốt mười năm qua, còn hai người họ lại ung dung hò hẹn hưởng thụ trên nỗi đau của người khác. Mối thù này anh nhất định phải bắt họ trả thật đắc thì mới hả cơn giận trong lòng.

"Con đó, có ai đưa vợ đi thử đồ cưới mà mặt ủ mày ê như con không? Lại còn cãi nhau ở đây nữa chứ! Nói mẹ nghe xem chuyện gì?"

"Bọn con không cãi nhau, cô ấy chỉ đang làm nũng với con thôi. Đúng không... tiểu Ly?"

Hai chữ tiểu Ly này rơi ra từ miệng của Cố Hàn Đình có chút khó khăn, nhưng khi vào tai của Thẩm Lưu Ly lại vô cùng ngọt ngào. Cô ta liền bước đến ôm lấy cánh tay của Hàn Đình bẽn lẽn nói.

"Đúng ạ, con chỉ đang làm nũng với anh ấy thôi. Sao bác gái lại đi cùng ba cháu vậy ạ?"

"Giờ này còn gọi bác sao? Không định gọi mẹ à?"

Thẩm Lưu Ly nghe Lâm Lạc Ý nói thế thì vui mừng đến mở cờ trong bụng, coi ta ra vẻ ngượng ngùng gọi.

"Mẹ."

"Như thế mới đúng chứ! Mẹ có hẹn với ông thông gia đây bàn chút việc, tiện đường nên đến xem hai đứa chọn đồ cưới thế nào rồi. Mẹ thấy tiểu Ly mặc chiếc áo cưới này rất đẹp lại còn sang trọng quý phái, đúng là viên ngọc quý của Thẩm gia không chê vào đâu được."

"Mẹ cứ trêu con, lúc nãy Hàn Đình nói chỉ tạm được thôi ạ."

"Anh nói như thế vì anh biết không có thứ gì có thể so sánh với em thôi."

Thẩm Lưu Ly nghe Cố Hàn Đình nói thế thì vui đến không ngậm được mồm, nhưng cô ta không hề biết những lời thật lòng vẫn đang gào thét trong lòng Hàn Đình. Làm gì có chiếc váy cưới nào có thể so sánh với một con người mưu mô thủ đoạn tâm địa độc ác như cô chứ! Nếu nói hợp với cô thì thật sĩ nhục những chiếc áo cưới ở đây quá rồi.

"Ông thông gia xem bọn trẻ mới hạnh phúc làm sao? Vậy chúng ta không nên làm phiền không gian riêng của bọn trẻ, chúng ta tìm chỗ nào đó bàn công việc một lúc đi!"

"Được, hai đứa cứ tiếp tục đi, ba đi trước nhé!"

Thẩm Ngạo Bằng và Lâm Lạc Ý vừa rời khỏi, Cố Hàn Đình liền rút tay mình ra khỏi tay Thẩm Lưu Ly nói.

"Cô cứ chọn đi, tôi đi vệ sinh một lát."

"Được, anh nhanh nhé, em chọn lễ phục cho anh."

Cố Hàn Đình vừa quay đi, Thẩm Lưu Ly liền nở nụ cười đắc thắng. Có lẽ cô nghĩ nhiều quá rồi, Hàn Đình sao có thể thích một con hầu nhơ nhuốc như cô ta chứ! Nhưng vẫn nên phòng bệnh hơn là chữa bệnh, để xem sau này ai còn dám có ý định với người đàn ông của Thẩm Lưu Ly này.

Cố Hàn Đình bước vào nhà vệ sinh nhìn ngó kỹ lưỡng liền lấy điện thoại ra gọi cho Phó Trạch Dương. Đầu dây bên kia liền nhanh chóng nhấc máy.

"Tôi nghe đây!"

"Cậu theo dõi Lâm Lạc Ý và Thẩm Ngạo Bằng xem họ đang đi đâu. Tôi nghi ngờ bọn họ sẽ đến nơi hẹn hò trước đây, cậu đã chuẩn bị tốt chứ?"

"Yên tâm, mọi chuyện đã đâu vào đấy cả rồi. Chỉ chờ bọn họ sa lưới thôi."

"Lâm Lạc Ý và Thẩm Ngạo Bằng là hai con cáo già rất mưu mô, cậu nhớ cẩn thận đừng để bọn họ phát hiện."

"Tin tôi, tôi sẽ không làm cậu thất vọng đâu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện