Thẩm phu nhân tức giận khi nhìn những đoạn video chói mắt kia, bà ta bước đến tát thẳng vào mặt Lâm Lạc Ý mắng.

"Đê tiện, bà dám quyến rũ chồng tôi? Bà đúng là không biết xấu hổ mà!"

Thẩm phu nhân xông đến định đánh Lâm Lạc Ý, Thẩm Ngạo Bằng vội bước ra can ngăn.

"Bà bình tĩnh lại, đây... đây không phải là sự thật đâu."

Một tiếng tát chói tay, Thẩm phu nhân thẳng tay tát vào mặt Thẩm Ngạo Bằng khiến ông ta lùi mấy bước. Cơn tức giận trong lòng càng dâng cao khi thấy Thẩm Ngạo Bằng lên tiếng bênh vực cho Lâm Lạc Ý, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ngạo Bằng bà tức giận hỏi.

"Ông còn dám lên tiếng bảo vệ bà ta trước mặt tôi? Nói! Ông và bà ta đã lén lút sau lưng tôi bao lâu rồi?"

"Tôi không có, bà bình tĩnh đi."

"Sự thật rành rành như thế ông còn nói hiểu lầm sao?"

"Bà thông gia đây không phải sự thật, đây chỉ là hình ảnh cắt ghép để hãm hại tôi thôi. Nói đi, rốt cuộc là ai đã phát tán video này hãm hại tôi? Mau tắt ngay cho tôi!"

Lâm Lạc Ý lớn tiếng hỏi đưa mắt nhìn khắp lễ đường, Cố Hàn Đình đến trước mặt bà lạnh giọng nói.

"Cắt ghép có thể chân thật như vậy sao? Những câu nói của bà là đang lừa con nít ba tuổi sao?"

"Hàn Đình, con không đứng về phía mẹ bảo vệ mẹ thì thôi, cớ gì còn đặt nghi vấn cho mẹ như vậy? Con có còn coi mẹ là mẹ của mẹ không?"

"Dù tôi có muốn coi bà là gì đi nữa, thì cũng không coi bà là mẹ tôi. Lâm Lạc Ý, hai mươi mấy năm qua tôi sống trong sự dối trá của bà như thế quá đủ rồi."

Lâm Lạc Ý vô cùng kinh ngạc khi nghe Cố Hàn Đình nói như thế. Trong lòng bà dâng lên một dự cảm không lành, chẳng lẽ nó đã biết hết sự thật năm xưa rồi sao? Nhưng làm sao nó biết được chuyện này! Chẳng lẽ.... Phương Văn Tình bà đúng là đáng chết mà. Cơn giận trong lòng không thể nguôi ngoai bà ta liền lấy điện thoại gọi đi, chợt bà nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong lễ đường, Ngô Tuyết Nhi cầm trong tay chiếc điện thoại giơ lên bước về phía bà nói.

"Bà đang gọi cho ai vậy Cố phu nhân?"

Nhìn thấy Ngô Tuyết Nhi bước vào lễ đường cùng Phương Văn Tình và Hạ Uyển Ân, Lâm Lạc Ý lại một phen kinh ngạc. Chuyện gì đang xảy ra vậy?Sao bọn họ lại có mặt ở đây? Chẳng phải bà vừa gọi điện kiểm tra mọi chuyện vẫn tốt sao? Sao bây giờ lại thành ra thế này? Cố Hàn Đình nhìn thấy Hạ Uyển Ân thì mừng rỡ bước về phía cô kéo cô vào lòng ôm lấy trong sự ngỡ ngàng của tất cả khách mời có mặt.

"Ân Ân, anh xin lỗi. Làm liên lụy em rồi."

"Em không sao?"

Thẩm Lưu Ly bước đến kéo Hàn Đình ra tức giận hỏi.

"Hàn Đình anh làm vậy là ý gì? Đứng trước mặt vợ sắp cưới của mình ôm ấp người phụ nữ khác, anh không thấy như vậy là có lỗi với em sao?"

"Tôi chưa từng nói muốn cưới cô, hôn lễ này là do các người ép buộc tôi.

Người tôi yêu là Hạ Uyển Ân, và người tôi muốn lấy làm vợ cũng chỉ có mình cô ấy mà thôi."

"Hàn Đình suy nghĩ cho kỹ đi! Nếu như anh lấy cô ta thì anh sẽ không còn là tổng giám đốc của Cố thị nữa, bác gái sẽ thu hồi toàn bộ quyền lực mà bác ấy đã cho anh, anh muốn như thế sao?"

"Bà ta có quyền đó sao? Cô đánh giá cao bà ta quá rồi."

Cố Hàn Đình vừa nói dứt lời,Ngô Tuyết Nhi bước lên phía trước đối diện Lâm Lạc Ý nói.

"Cố phu nhân mời bà về sở cảnh sát một chuyến để phối hợp điều tra, tôi nghi ngờ bà là chủ mưu trong vụ bắt cóc cô Hạ Uyển Ân và bà Phương Văn Tình. Và vụ án cố ý gây tai nạn chết người hai mươi bảy năm về trước của bà Tiêu Ngọc Vân

Câu nói của Ngô Tuyết Nhi làm cả lễ đường thêm một phen kinh ngạc xì xầm bàn tán, rốt cuộc Cố phu nhân là người thế nào mà lại làm ra những chuyện độc ác như vậy chứ! Tâm lý Lâm Lạc Ý hoàn toàn chấn động khi nghe Ngô Tuyết Nhi nhắc đến vụ tai nạn hai mươi mấy năm về trước. Chuyện đó chẳng phải đã qua nhiều năm như vậy rồi, sao cô ta lại biết mà nhắc đến chứ! Tâm trí hoảng loạn vô cùng hoang mang bà bước đến nắm lấy tay Thẩm Ngạo Bằng cất giọng vang xin.

"Ngạo Bằng anh mau cứu em với, em không muốn đi với bọn họ đâu.

Thẩm Ngạo Bằng liền hất tay bà ta ra phủi sạch quan hệ nói.

"Cố phu nhân tôi và bà chỉ là quan hệ thông gia, xin bà đừng lôi kéo tôi vào chuyện rắc rối của các người. Tôi cũng không có ý định làm thông gia với một gia đình phức tạp như Cố gia nữa, hôm nay chúng ta tuyên bố hủy hôn đi!"

"Thẩm Ngạo Bằng ông...

"Ba, con không đồng ý! Con yêu Hàn Đình, nhất định con phải lấy anh ấy làm chồng."

"Lấy một người trong tay không có gì như nó có gì vinh quang mà con cứ nằng nặc muốn lấy chứ! Cố gia bây giờ chỉ là hữu danh vô thực thôi."

"Ông nói thế là có ý gì?"

Thẩm Ngạo Bằng ngạo nghễ bước đến trước mặt Cổ Hàn Đình giơ lên tờ giấy chuyển nhượng cổ phần nói.

"Vì tôi bây giờ nắm trong tay bốn mươi lăm phần trăm cổ phần của ba cậu. Cái ghế chủ tịch tập đoàn Cố thị đã chính thức thuộc về tôi, cậu không có gì cả. Hiểu chưa?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện