Lâm Lạc Ý khi nghe những lời của Thẩm Ngạo Bằng thì vô cùng kinh ngạc, bà ta vội bước đến cướp lấy tờ giấy trên tay Thẩm Ngạo Bằng, nhìn từng dòng từng chữ trên tờ giấy kia mà bà không sao đứng vững được. Bà ta quay sang Thẩm Ngạo Bằng lên tiếng hỏi.

"Thế này là sao? Chẳng phải ông nói giúp tôi có được số cổ phần này sao? Sao bây giờ nó lại biến thành của ông chứ?"

"Ai hứa với bà? Tôi hứa với bà từ khi nào? Số cổ phần này là do chính Cố Đình Sâm trước đây đã từng ký bán lại cho tôi, chẳng qua tôi nghĩ hai nhà sắp làm thông gia, trước sau gì chúng cũng sẽ thuộc về con gái tôi nên tôi nhân nhượng thôi. Bà nghĩ nó là của bà sao? Ngây thơ quá đấy!"

"Thẩm Ngạo Bằng tên xấu xa đề tiện này, mày lừa tạo. Rõ ràng là mày đã lừa tao đưa tờ giấy kia cho mày, giờ mày lại nói Cố Đình Sâm đã bán cho mày sao? Mày đúng là đồ lừa gạt."

Lâm Lạc Ý bước đến giơ tay tát Thẩm Ngạo Bằng, nhưng ông ta đã nhanh bắt lấy tay bà ta gắn giọng hỏi.

"Bà đang lên cơn gì vậy? Ai lừa gạt bà? Bằng chứng đâu?"

"Tôi chính là bằng chứng."

Câu nói vừa dứt, Phó Trạch Dương đẩy xe lăn cho Cố Đình Sâm bước vào lễ đường trước con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, đặc biệt là Thẩm Ngạo Bằng và Lâm Lạc Ý. Sắc mặt nhợt nhạt Cố Đình Sâm nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ngạo Bằng lên tiếng hỏi.

"Một bằng chứng sống như tôi không biết ông thấy đã đủ giá trị chứng thực chưa?"

"Đình Sâm... ông ... ông tỉnh rồi sao?"

"Nhìn thấy tôi tỉnh lại chắc bà thất vọng lắm nhỉ?"

"Tôi..."

Lâm Lạc Ý kinh ngạc đến mức nói lắp bắp đi, Thẩm Ngạo Bằng dù kinh ngạc trước sự xuất hiện của Cố Đình Sâm, nhưng ông ta vẫn một suy nghĩ của kẻ thắng trận mà nhìn Cố Đình Sâm khinh bỉ nói.

"Cố Đình Sâm không ngờ mạng của ông cũng lớn thật, sống thực vật mười năm vậy mà vẫn có thể tỉnh lại được.Ông trời cũng không có mắt quá đấy! Nhưng cho dù ông tỉnh lại thì đã sao? Ông có thể thay đổi được gì? Cố thị bây giờ đã là của tôi, tất cả tài sản dưới tên ông bây giờ đều thuộc về tôi. Phế vật như ông tốt nhất nên biết thân biết phận mà cút khỏi đây ngay đi!"

"Thẩm Ngạo Bằng ông sai rồi, ông trời mắt vẫn rất sáng nên mới để tôi tỉnh lại đấy chứ! Ông nghĩ với một tờ giấy giả mạo thì có thể lấy đi số cổ phần kia sao?"

"Giả mạo??? Ông có gì chứng minh đây là giả mạo? Cố Đình Sâm cuộc chiến này ông thua rồi."

"Vở kịch còn chưa hạ màn thì chưa biết ai thắng ai thua đâu, Thẩm Ngạo Bằng tôi thấy ông đắc ý quá sớm rồi."

Cố Hàn Đình vừa nói vừa chỉ tay lên màn hình, đoạn video Thẩm Ngạo Bằng và Lâm Lạc Ý nói chuyện về tờ giấy ủy quyền giả kia được phát tán khiến ông ta có chút hoảng. Nhưng không vì thế mà ông ta từ bỏ, vẫn cố vênh mặt lên nhìn Cố Hàn Đình thách thức.

"Cậu nghĩ một cái video cắt ghép thì có thể hạch tội được tôi sao? Cậu cũng ngây thơ quá đấy!"

"Vậy còn người này thì sao?"

Người của Cố Hàn Đình đưa một người đàn ông bước vào khiến Thẩm Ngạo Bằng vô cùng kinh ngạc, bởi người mà Cố Hàn Đình đưa vào chính là người ông ta đã thuê để giả chữ ký của Cố Đình Sâm. Nhưng rõ ràng sau khi xong chuyện ông ta đã cho người xử lý hắn rồi cơ mà, sao bây giờ hắn lại xuất hiện ở đây chứ! "Ông ngạc nhiên khi hắn vẫn còn sống đúng không? Ông đã thuê hắn giả mạo chữ ký của ba tôi, sao khi xong chuyện thì giết người diệt khẩu. Nhưng rất may người của tôi đã cứu hắn kịp thời, và hôm nay đến đây để vạch bộ mặt của ông."

"Thẩm Ngạo Bằng ông trăm tính ngàn tính nhưng ông lại không hề biết rằng, toàn bộ cổ phần dưới tên Cố Đình Sâm tôi đã chuyển cho Cố Hàn Đình trước hôm tôi bị tai nạn. Cho nên tờ giấy lộn trên tay ông không có tác dụng gì cả"

"Ông nói dối! Rõ ràng bà ta cũng đã làm giả giấy tờ để ngồi vào vị trí chủ tịch Mộ thị, thì làm gì có chuyện số cổ phần kia đã đứng tên Cổ Hàn Đình được chứ?"

"Chuyện này tôi có thể xác nhận, tôi là thành viên của hội đồng quản trị Mộ thị, năm đó anh Cố đã làm giấy chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho con trai mình là tổng giám đốc Cố Hàn Đình. Cũng chính vì thế mà mặc dù cậu ấy ngồi vị trí Tổng giám đốc nhưng chúng tôi đều tôn trọng và nghe theo quyết định của cậu ấy.

Sau lời giải thích của vị cổ đông kia, Thẩm Ngạo Bằng vẫn không tin vào sự thật này mà hoảng loạn la hét.

"Không đúng, là các người lừa tôi. Tôi bây giờ mới chính là chủ tịch của Mộ thị, các người chẳng qua vì ghen ăn tức ở nên mới nói như thế thôi."

"Thẩm Ngạo Bằng ông bình tĩnh đi, món quà lớn của tôi dành cho ông không chỉ bấy nhiêu đó thôi đâu."

Cố Hàn Đình vừa nói dứt lời liền đưa mắt nhìn sang Ngô Tuyết Nhi, cô gật đầu bước về phía Thẩm Ngạo Bằng đưa lên trước mặt ông một tờ giấy nói.

"Thẩm tổng, đây là lệnh triệu tập ông về sở cảnh sát để phối hợp điều tra. Chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan đến vụ tai nạn mười năm trước của ông Cố Đình Sâm"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện