Tiếp theo nàng ta đã phát động người tìm kiếm Dương Bách Xuyên ở thành Tiên Đan, nhưng sau hôm đó lại chưa từng thấy Dương Bách Xuyên, Cố Liên Hoa không tin tà, thề nhất định phải tìm bằng được Minh Văn Đạo Phù lướt qua nàng ta.

Theo nàng ta nghĩ thì chính là đồ của nàng ta.

Chỉ là thần sai quỷ khiến trong thời gian một chén trà đã bị một tiểu tử vô danh lấy mất.

Cố Liên Hoa hậm hực tìm kiếm khắp Tiên Thành, kết quả lại không ngờ sau hôm đó Dương Bách Xuyên đã trực tiếp bế quan chưa từng ra ngoài.

Lúc này đã qua hơn ba tuần, tương đương với ba năm của Tu Chân Giới.

Cuối cùng Cố Liên Hoa sốt ruột rồi, nàng ta không muốn dùng thế lực của Tiên Đan Lâu để người ta biết nàng ta đang tìm Minh Văn Đạo Phù, nhưng thời gian lâu quá, sợ đêm dài lắm mộng, nên đã dùng thế lực Tiên Đan Lâu tìm kiếm, cuối cùng đã tra được đến nơi này.

Cố Liên Hoa không ngờ vì phát động thế lực Tiên Đan Lâu tìm kiếm một người khắp thành, mà để lộ chuyện này, còn cả chuyện hôm đó của nàng ta và ông già bán hàng.

Rất nhiều thế lực đều u tử vô danh mua được một viên đá rất có thể là Minh Văn Đạo Phù ở quầy hàng.

Lúc này ngay cả bản thân Gố Liên Hoa cũng không biết, vì Minh Văn Đạo Phù mà cả thành Tiên Đan đều đã bắt đầu nổi sóng ngầm...

Nghe đối phương nói, Dương Bách Xuyên híp mắt: “Cô nương nói cái gì, tại hạ nghe không hiểu.”

“Ha ha, cô nãi nãi không vòng vo với tiểu tử ngươi, nói thật cho ngươi biết, cô nãi nãi tên là Cố Liên Hoa, là người của Tiên Đan Lâu, một trong tam đại thế lực thành Tiên Đan, lại cho ngươi biết lâu chủ Tiên Đan Lâu Cố Diệp là ông nội ta.”

“Ba năm trước ngươi đã mua một viên đá Kim Tinh với giá bảy trăm Tiên Thạch ở quầy hàng ven đường, đồng thời đã lấy một viên đá màu xám coi như quà tặng kèm. Hôm nay tìm ngươi là muốn viên đá màu xám kia trong tay ngươi, yên tâm ta không chiếm lời, cho ngươi bảy nghìn Tiên Thạch, viên đá màu xám kia ở trong tay ngươi cũng vô dụng.”

Cố Liên Hoa nghĩ, hôm đó Dương Bách Xuyên chính là vô tình lấy được viên đá màu xám kia, có lẽ hoàn toàn không biết chuyện trong viên đá màu xám có Minh Văn Đạo Phù.

Nghĩ lại thấy cũng đúng, cho dù là đại tiểu thư của Tiên Đan Lâu như nàng ta cũng chỉ biết thông tin của Minh Văn Đạo Phù từ trong cổ tịch, nếu không căn bản sẽ không biết.

Sao tiểu tử này có thể biết được? Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, nhìn Cố Liên Hoa nói: “Xin lỗi, ta thích sưu tầm kỳ thạch, đồ vào tay sẽ không bán.”

“Ngươi... ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Nếu đã đến thành Tiên Đan, thì nên biết rõ Tiên Đan Lâu bọn ta là thế lực thế nào! Tiểu đệ đệ, khuyên ngươi một câu, làm người phải biết điều, nếu không chết rất đáng tiếc, ngươi nói có đúng không?” Cố Liên Hoa nói chuyện mang theo ý uy hiếp nồng đậm.

Nếu đổi thành người khác, có lẽ lúc này cũng khuất phục rồi.

Đáng tiếc lại đụng phải Dương Bách Xuyên, một người không chịu uy hiếp, còn là một người đã định trước là phải chống đối với Tiên Đan Lâu.

“Ha ha... Đừng uy hiếp ta, Dương Bách Xuyên ta trước giờ không sợ uy hiếp. Là đồ của ta, ta không muốn bán, ngươi có thể làm gì? Hơn nữa thật sự cho rằng tiểu gia ta không biết viên đá màu xám kia là cái gì à? Nói thật cho ngươi biết, Minh Văn Đạo Phù đã bị ta luyện hóa, ngươi nản lòng đi, mẹ nó còn uy hiếp tiểu gia, cẩn thận tiểu gia không thương hoa tiếc ngọc.”

Dương Bách Xuyên bị Cố Liên Hoa chọc cười, nếu người của Tiên Đan Lâu đều có đức hạnh này, vậy thì chuyện hắn đồng ý với Kỳ Quân Tiên Nhân phải phá hủy Tiên Đan Lâu cũng không có gánh nặng gì trong lòng nữa rồi.

Cố Liên Hoa bị Dương Bách Xuyên cãi thẳng lại, trong phút chốc hơi mờ mịt, rồi lại nghe Dương Bách Xuyên nhắc đến Minh Văn Đạo Phù, lúc này nàng ta mới phản ứng lại. Giờ xem ra tiểu tử này cũng không phải người tầm thường, người bình thường sẽ không biết Minh Văn Đạo Phù.

Hơn nữa giọng điệu và thái độ của hắn vô cùng cứng rắn, cũng không biết có lai lịch gì, chỉ nghe hắn tự xưng là Dương Bách Xuyên. Cố Liên Hoa không chắc. chắn, tiểu tử này có phải có liên quan tới Dương gia của Tiên Minh Luyện Tạo không?

Nàng ta biết Tiên Minh Luyện Tạo có Dương gia, đó là cao tầng của Tiên Minh Luyện Tạo, thiên tài xuất hiện lớp lớp, cho dù là Tiên Đan Lâu bọn họ cũng phải kiêng nể ba phần.

Nhưng mà nghĩ lại, nếu thật sự là người của Dương gia Tiên Minh Luyện Tạo, thì sao có thể ở chỗ sơ sài này? Hơn nữa nếu có được Minh Văn Đạo Phù, thì phải trở về Tiên Minh Luyện Tạo từ lâu rồi mới đúng, nhưng hắn lại chưa đi.

Mặc kệ thế nào phải thử trước mới được, nếu không sao Gố Liên Hoa có thể cam lòng?

Ngay sau đó, Cố Liên Hoa hừ nói: “Luyện hóa Minh Văn Đạo Phù thì sao, cô nãi nãi giết ngươi, Minh Văn Đạo Phù vẫn là của ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện