Tiên Đan Lâu à! Thế lực Dương Bách Xuyên đồng ý với Kỳ Quân Tiên Nhân sẽ phá hủy, hắn còn chưa đi tìm, người ta đã tìm đến tận cửa rồi.
Quan trọng là hắn đã nghe thấy bốn chữ Cố đại tiểu thư. Bỗng chốc, hắn nhớ đến nữ tử nghe nói ở chỗ ông già bán hàng lúc trước.
Mặc dù lúc đó hắn không thèm nhìn vội vàng rời đi, nhưng lại nhớ rất rõ, ông già bán hàng từng nói là Cố tiểu thư Tiên Đan Lâu.
Nữ tử kia cũng nói ra Minh Văn Đạo Phù. Chỉ đáng tiếc nàng ta đến chậm một bước, bị hắn lấy trước rồi. Không ngờ lúc này lại trực tiếp đến tìm hắn.
Bây giờ nghĩ lại lúc, Tiên Đan Lâu là tam đại thế lực ở thành Tiên Đan, chắc. thế lực còn mạnh hơn tưởng tượng của hắn.
€ó thể nhanh chóng tìm thấy hắn cũng không có gì kỳ lạ.
Bây giờ điều Dương Bách Xuyên lo lắng là mục đích của đối phương.
Có đến tám chín phần là nhắm vào Minh Văn Đạo Phù.
Nhưng hắn không biết rốt cuộc là chuyện gì.
Là phúc không phải họa, là họa không thể tránh khỏi, nếu người ta đã tìm đến tận cửa, vậy mặc kệ thế nào, Dương Bách Xuyên đều phải đi xem trước rồi nói sau.
Hơn nữa hắn cũng muốn tìm hiểu thế lực Tiên Đan Lâu này.
Theo lời của Yến Xích Hà, Gố đại tiểu thư gì kia chính là người của Tiên Đan Lâu.
Còn hắn chính là người tương lai phải phá hủy Tiên Đan Lâu.
Dương Bách Xuyên hít sâu, nói với Yến Xích Hà: “Đối phương có bao nhiêu người?”
“Bẩm chủ nhân, có ba người, Cố đại tiểu thư dẫn theo hai đại hán hình như là tùy tùng.” Yến Xích Hà nói.
“Đi xem thử.” Dương Bách Xuyên nhấc chân đi ra ngoài. Vừa đi vừa hỏi: “Có nhìn ra đối phương là tu vi gì không?” Yến Xích Hà nói: “Thuộc hạ không trông cửa, tạm thời không biết.”
Lúc hai người nói chuyện đã đi đến cổng, lúc này Tuyết Hương cũng thấy không đúng, bước tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
“Không sao, xem đã rồi nói sau.” Dương Bách Xuyên mỉm cười.
Thấy Tuyết Hương, trong lòng hắn không khỏi sửng sốt, mặc kệ thế nào, bên cạnh hắn vẫn còn Tuyết Hương là cao thủ cấp bậc Đại La đỉnh phong, bình thường cũng có thể ứng phó với một số tình huống bất ngờ. Hắn không tin người của Tiên Đan Lâu không kiêng dè tới mức tùy tiện ra tay giết người ở thành Tiên Đan.
Nếu đúng là như vậy, thì hắn cũng không phải người dễ bắt nạt.
Tiểu viện Yến Xích Hà thuê này là thuộc sản nghiệp của Tiên Minh Luyện Tạo, có kết giới phòng ngự, chưa nói bên ngoài có người có thể phá ra hay không, chỉ riêng danh hiệu của Tiên Minh Luyện Tạo đã không phải nơi người bình thường dám phá hoại.
Mặc dù Tiên Đan Lâu là thế lực lớn ở thành Tiên Đan, nhưng so với Tiên Minh Luyện Tạo thì vẫn kém hơn nhiều.
Nói trắng ra, Tiên Đan Lâu chỉ là thế lực một nhà, nhưng Tiên Minh Luyện Tạo là quái vật khổng lồ do tất cả thế lực Chế Luyện đạo của Tiên Giới tạo thành, Tiên Đan Lâu không thể nào so sánh.
Cho nên đến bây giờ, Cố đại tiểu thư kia vẫn chỉ điên cuồng gào thét ở bên ngoài, không có hành vi phá hoại cấm chế phòng ngự của tiểu viện này.
“Rầm rầm rầm!”
Tiếng đập cửa nặng nề không ngừng vang lên.
“Mở cửa, mở cửa. Còn không mở cửa, bọn ta sẽ xông vào!” Tiếng nói chói tai mang theo sự kiêu căng vang lên.
Dương Bách Xuyên cau mày, nói với Yến Xích Hà: “Mở cửa!” “Vâng, chủ nhân.”
Yến Xích Hà lấy chìa khóa ngọc bài của tiểu viện ra vung về phía cổng, cổng lập tức mở ra.
Dương Bách Xuyên dẫn đầu bước ra khỏi cổng, Tuyết Hương và Yến Xích Hà theo sát ngay sau, ba người vừa bước ra đã thấy một nữ tử trẻ trung dẫn theo hai đại hán đứng bên ngoài.
“Chao ôi, cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi, tiểu soái ca, ngươi khiến tỷ tỷ ta tìm vất vả quái”
Dương Bách Xuyên vừa bước ra, nữ tử đứng cách ba mét nói, có vẻ nghiền ngẫm.
Giọng nói này chính là tiếng người đối thoại với ông già bán hàng, đòi viên đá màu xám, mặc dù Dương Bách Xuyên không nhìn thấy, nhưng lại nhớ giọng.
Hắn nhìn qua, mặc kệ là nữ tử tướng mạo rất bình thường nhưng trang điểm nồng đậm yêu dị này, hay là hai đại hán bên cạnh nàng ta, hắn đều không thể nhìn thấu tu vi.
Có điều Dương Bách Xuyên không thấy kỳ lạ, muốn ẩn giấu cảnh giới tu vi để không bị người ta nhìn ra, cũng có rất nhiều công pháp có thể làm được. Đương nhiên nếu gặp cường giả có tu vi cao hơn, thì sẽ không có tác dụng.
Nghe nữ tử nói chuyện, mặc dù Dương Bách Xuyên đã đoán được ý đồ nàng †a tìm tới tận cửa, nhưng lúc này chỉ có thể giả ngốc, ngẩn người nói: “Tại hạ và cô nương chưa từng gặp mặt, không biết cô nương tìm tới là vì chuyện gì?”
“Bớt giả bộ đi, tiểu đệ đệ đã lấy đồ cô nãi nãi coi trọng, bây giờ giao ra, cô nãi nãi sẽ mua, không chiếm lời của ngươi.” Cố Liên Hoa nhất định phải có được Minh Văn Đạo Phù, lúc này cũng không màng tới thể diện gì.
Nàng ta là cháu gái lâu chủ Tiên Đan Lâu Gố Diệp, ngọc quý trên tay của Cố gia, nàng ta muốn đúng là không gì không có được. Đồ nàng ta coi trọng bị Dương Bách Xuyên nhanh chân đến trước lấy mất, điều này khiến trong lòng Cố Liên Hoa rất khó chịu.
Quan trọng là hắn đã nghe thấy bốn chữ Cố đại tiểu thư. Bỗng chốc, hắn nhớ đến nữ tử nghe nói ở chỗ ông già bán hàng lúc trước.
Mặc dù lúc đó hắn không thèm nhìn vội vàng rời đi, nhưng lại nhớ rất rõ, ông già bán hàng từng nói là Cố tiểu thư Tiên Đan Lâu.
Nữ tử kia cũng nói ra Minh Văn Đạo Phù. Chỉ đáng tiếc nàng ta đến chậm một bước, bị hắn lấy trước rồi. Không ngờ lúc này lại trực tiếp đến tìm hắn.
Bây giờ nghĩ lại lúc, Tiên Đan Lâu là tam đại thế lực ở thành Tiên Đan, chắc. thế lực còn mạnh hơn tưởng tượng của hắn.
€ó thể nhanh chóng tìm thấy hắn cũng không có gì kỳ lạ.
Bây giờ điều Dương Bách Xuyên lo lắng là mục đích của đối phương.
Có đến tám chín phần là nhắm vào Minh Văn Đạo Phù.
Nhưng hắn không biết rốt cuộc là chuyện gì.
Là phúc không phải họa, là họa không thể tránh khỏi, nếu người ta đã tìm đến tận cửa, vậy mặc kệ thế nào, Dương Bách Xuyên đều phải đi xem trước rồi nói sau.
Hơn nữa hắn cũng muốn tìm hiểu thế lực Tiên Đan Lâu này.
Theo lời của Yến Xích Hà, Gố đại tiểu thư gì kia chính là người của Tiên Đan Lâu.
Còn hắn chính là người tương lai phải phá hủy Tiên Đan Lâu.
Dương Bách Xuyên hít sâu, nói với Yến Xích Hà: “Đối phương có bao nhiêu người?”
“Bẩm chủ nhân, có ba người, Cố đại tiểu thư dẫn theo hai đại hán hình như là tùy tùng.” Yến Xích Hà nói.
“Đi xem thử.” Dương Bách Xuyên nhấc chân đi ra ngoài. Vừa đi vừa hỏi: “Có nhìn ra đối phương là tu vi gì không?” Yến Xích Hà nói: “Thuộc hạ không trông cửa, tạm thời không biết.”
Lúc hai người nói chuyện đã đi đến cổng, lúc này Tuyết Hương cũng thấy không đúng, bước tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
“Không sao, xem đã rồi nói sau.” Dương Bách Xuyên mỉm cười.
Thấy Tuyết Hương, trong lòng hắn không khỏi sửng sốt, mặc kệ thế nào, bên cạnh hắn vẫn còn Tuyết Hương là cao thủ cấp bậc Đại La đỉnh phong, bình thường cũng có thể ứng phó với một số tình huống bất ngờ. Hắn không tin người của Tiên Đan Lâu không kiêng dè tới mức tùy tiện ra tay giết người ở thành Tiên Đan.
Nếu đúng là như vậy, thì hắn cũng không phải người dễ bắt nạt.
Tiểu viện Yến Xích Hà thuê này là thuộc sản nghiệp của Tiên Minh Luyện Tạo, có kết giới phòng ngự, chưa nói bên ngoài có người có thể phá ra hay không, chỉ riêng danh hiệu của Tiên Minh Luyện Tạo đã không phải nơi người bình thường dám phá hoại.
Mặc dù Tiên Đan Lâu là thế lực lớn ở thành Tiên Đan, nhưng so với Tiên Minh Luyện Tạo thì vẫn kém hơn nhiều.
Nói trắng ra, Tiên Đan Lâu chỉ là thế lực một nhà, nhưng Tiên Minh Luyện Tạo là quái vật khổng lồ do tất cả thế lực Chế Luyện đạo của Tiên Giới tạo thành, Tiên Đan Lâu không thể nào so sánh.
Cho nên đến bây giờ, Cố đại tiểu thư kia vẫn chỉ điên cuồng gào thét ở bên ngoài, không có hành vi phá hoại cấm chế phòng ngự của tiểu viện này.
“Rầm rầm rầm!”
Tiếng đập cửa nặng nề không ngừng vang lên.
“Mở cửa, mở cửa. Còn không mở cửa, bọn ta sẽ xông vào!” Tiếng nói chói tai mang theo sự kiêu căng vang lên.
Dương Bách Xuyên cau mày, nói với Yến Xích Hà: “Mở cửa!” “Vâng, chủ nhân.”
Yến Xích Hà lấy chìa khóa ngọc bài của tiểu viện ra vung về phía cổng, cổng lập tức mở ra.
Dương Bách Xuyên dẫn đầu bước ra khỏi cổng, Tuyết Hương và Yến Xích Hà theo sát ngay sau, ba người vừa bước ra đã thấy một nữ tử trẻ trung dẫn theo hai đại hán đứng bên ngoài.
“Chao ôi, cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi, tiểu soái ca, ngươi khiến tỷ tỷ ta tìm vất vả quái”
Dương Bách Xuyên vừa bước ra, nữ tử đứng cách ba mét nói, có vẻ nghiền ngẫm.
Giọng nói này chính là tiếng người đối thoại với ông già bán hàng, đòi viên đá màu xám, mặc dù Dương Bách Xuyên không nhìn thấy, nhưng lại nhớ giọng.
Hắn nhìn qua, mặc kệ là nữ tử tướng mạo rất bình thường nhưng trang điểm nồng đậm yêu dị này, hay là hai đại hán bên cạnh nàng ta, hắn đều không thể nhìn thấu tu vi.
Có điều Dương Bách Xuyên không thấy kỳ lạ, muốn ẩn giấu cảnh giới tu vi để không bị người ta nhìn ra, cũng có rất nhiều công pháp có thể làm được. Đương nhiên nếu gặp cường giả có tu vi cao hơn, thì sẽ không có tác dụng.
Nghe nữ tử nói chuyện, mặc dù Dương Bách Xuyên đã đoán được ý đồ nàng †a tìm tới tận cửa, nhưng lúc này chỉ có thể giả ngốc, ngẩn người nói: “Tại hạ và cô nương chưa từng gặp mặt, không biết cô nương tìm tới là vì chuyện gì?”
“Bớt giả bộ đi, tiểu đệ đệ đã lấy đồ cô nãi nãi coi trọng, bây giờ giao ra, cô nãi nãi sẽ mua, không chiếm lời của ngươi.” Cố Liên Hoa nhất định phải có được Minh Văn Đạo Phù, lúc này cũng không màng tới thể diện gì.
Nàng ta là cháu gái lâu chủ Tiên Đan Lâu Gố Diệp, ngọc quý trên tay của Cố gia, nàng ta muốn đúng là không gì không có được. Đồ nàng ta coi trọng bị Dương Bách Xuyên nhanh chân đến trước lấy mất, điều này khiến trong lòng Cố Liên Hoa rất khó chịu.
Danh sách chương