Một lần tu luyện suýt chút nữa đã bị nổ tung cơ thể, bây giờ lại nhảy thẳng đến Kim Tiên đại viên mãn.
Lờ mờ vượt qua năm cảnh giới nhỏ như vậy.
Dương Bách Xuyên nhìn bên trong một lúc lâu, cuối cùng cũng chắc chắn đây không phải là giấc mơ, hiện tại tu vi của hän chính là Kim Tiên đại viên mãn.
Kim Tiên đấy!!!
Lại còn là đại viên mãn, tiến thêm một bước nữa thôi thì hắn sẽ là Đại La thượng tiên rồi.
Nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên cảm thấy như đang ở trong mơ.
Mới vừa rồi, trong cơ thể hắn còn đang hỗn loạn, nổ tung do một lần nuốt chín viên Kim Nguyên Chân Đạo.
Vậy mà lúc này hắn đã ở cảnh giới cao nhất của Kim Tiên. Có câu nói đời như một giấc mơ.
Suy nghĩ kỹ, Dương Bách Xuyên dần dần tỉnh táo lại, mơ hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình.
Hắn biết nếu chỉ riêng uy lực của chín viên Kim Nguyên Chân Đạo Đan thì cũng không mạnh được đến thế.
Bởi vì số lượng Kim Nguyên Chân Đạo mà hắn dùng lần đầu tiên cũng là chín viên, nhưng hắn chỉ từ một Chân Tiên trung phẩm lên Chân Tiên thượng phẩm.
Lần thứ hai dùng là nuốt một lúc chín viên, suýt chút nữa đã nổ tung cơ thể, cho dù hắn luyện hóa hoàn bộ năng lượng của lần uống thứ hai thì từ Chân Tiên thượng phẩm lên đại viên mãn đã khó, bởi vì công hiệu sẽ ngày càng giảm, không thể nào lên được cảnh giới Kim Tiên.
Thế nên lý do duy nhất chính là chim Thần Ma.
Khi cơ thể sắp nổ tung, hắn nhớ giữa lông mày của mình bị mổ, sau đó một luồng sức mạnh nóng rực tiến vào trong cơ thể, hắn biết đó chính là máu.
Máu màu vàng, hắn cũng nhớ con chim chụi lông kia mắng cái gì mà máu bổn mạng, có vẻ như rất đau đớn.
Hiện tại xem ra hắn lên được cảnh giới Kim Tiên đại viên mãn chắc chắn là công lao của giọt máu kia.
Nghĩ như vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng bình thường trở lại, hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp chim Thần Ma, một giọt máu nhỏ xuống của nó đã có thể khiến cây khô tràn đầy sức sống, rất kỳ thần kỳ.
Nhưng giọt máu lần đó có màu đỏ, hẳn là máu bình thường mà thôi.
Còn máu lần này chim Thần Ma cho hắn có màu vàng, hơn nữa còn là máu bổn mạng.
Cuối cùng hắn cũng nghĩ thông suốt ~
Một giọt máu đỏ thông thường đã có thể tái sinh cây khô, huống chỉ là máu vàng bổn mạng.
Máu của chim Thần Ma đã cứu hắn một mạng, đồng thời cũng khiến tu vi hắn từ Chân Tiên thượng phẩm tiến vào Kim Tiên đại viên mãn, nhảy thẳng năm cảnh giới nhỏ, cuối cùng hắn cũng hiểu.
Hiện tại điều mà Dương Bách Xuyên tò mò là, rốt cuộc chim Thần Ma này là gì? Một giọt máu bình thường đã giúp cây khô sống lại, máu bổn mạng cứu hắn đang trên bờ vực nổ tung cơ thể, tu vi còn tăng mạnh, đạt tới Kim Tiên đại viên mãn, với Dương Bách Xuyên thì điều này có thể nói là kỳ tích.
Rất khó tưởng tượng, rốt cuộc con hàng này có lai lịch gì?
Lế nào nó thật sự là chim Thần Ma đệ nhất tam giới?
Trước kia Dương Bách Xuyên luôn chế nhạo câu tự xưng này của chim Thần Ma, nhưng bây giờ trong lòng hắn lại mơ hồ tin tưởng.
Nếu không có chim Thần Ma thì hắn đâu thể một lần nhảy tới Kim Tiên đại viên mãn?
Thế nào là thần ma?
Dương Bách Xuyên không biết rõ, thậm chí là hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng hắn biết con hàng này chắc chắn không phải loại chim thông thường.
Nghĩ tới đây hắn mới nhớ đến, sau khi chim Thần Ma cho hắn một giọt máu bổn mạng, trong lúc chửi mắng hình như cơ thể nó rất yếu, không biết bây giờ nó đi đâu rồi?
Đối với công thần cứu mạng bản thân, trong lòng hắn đã có sự thay đổi tốt đẹp.
“Qua đen...”
Vừa hô vừa nhìn xung quanh, Dương Bách Xuyên giật mình, hắn thấy chim Thần Ma đang nằm cứng đơ cách đó không xa.
Đầu tiên là căng thẳng, sau đó thì thở phào nhẹ nhõm Mới nhìn qua, hắn đã nghĩ con hàng này không phải chết thật rồi đấy chứ?
Nhưng sau đó hắn nhìn thấy trên người con chim có ánh sáng mờ nhạt, nghĩa là nó chưa chết, có lẽ chỉ tiến vào trạng thái hôn mê.
Dù sao thì bỏ ra một giọt máu bổn mạng, cũng xem như là đổ nhiều máu. Máu bổn mạng của chim Thần Ma không đơn giản. Nhìn qua có lế nguyên khí bị tổn thương nặng nề.
Dương Bách Xuyên không dám làm phiền nhưng hắn thu nó vào trong không gian Càn Khôn, không biết lúc nào chim Thần Ma mới tỉnh lại.
Sau đó Dương Bách Xuyên cũng không sốt ruột đi ra ngoài mà ngồi xếp bằng. xuống, hắn cần phải kiểm tra thân thể.
Cảnh giới tu vi đã tăng, hiện tại hắn chính là Kim Tiên đại viên mãn.
Quan trọng là hắn cảm thấy trái tim mình có gì đó không đúng lắm, chuyện này nhất định có liên quan rất lớn tới máu bổn mạng của chim Thần Ma.
Đương nhiên hắn không lo lắng sẽ có hại, nếu như chim Thần Ma đã cứu hắn thì sẽ không hại hắn.
Hắn nhận ra bên trong cơ thể mình có gì đó không đúng, hoặc nói đúng hơn là nơi trái tim hơi khác lạ.
Dù sao thì hắn cũng đã hấp thụ máu của chim Thần Ma. Điều hắn quan tâm là, nó sẽ mang lại cho hắn điều gì?
Sau khi nhìn vào bên trong, Dương Bách Xuyên thấy trái tim của mình không có gì khác biệt, vẫn như thường lệ.
Chỉ là máu lưu thông nhanh hơn bình thường, đây là chuyện tốt.
Trừ cái đó ra thì hình như cũng không có gì thay đổi.
Nhưng Dương Bách Xuyên cảm thấy trái tim của hắn không giống như trước. Không nhìn ra được nhưng lại cảm nhận được.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như trái tim hắn có thêm một con mắt. Hắn tương đối nhạy cảm những thứ mà mình để ý tới...
Không nhìn được nhưng trong lòng lại biết.
Giống như một dự báo...
Đợi đã!
Cảm giác dự đoán???
Một ý nghĩ xoẹt qua đầu Dương Bách Xuyên.
Lờ mờ vượt qua năm cảnh giới nhỏ như vậy.
Dương Bách Xuyên nhìn bên trong một lúc lâu, cuối cùng cũng chắc chắn đây không phải là giấc mơ, hiện tại tu vi của hän chính là Kim Tiên đại viên mãn.
Kim Tiên đấy!!!
Lại còn là đại viên mãn, tiến thêm một bước nữa thôi thì hắn sẽ là Đại La thượng tiên rồi.
Nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên cảm thấy như đang ở trong mơ.
Mới vừa rồi, trong cơ thể hắn còn đang hỗn loạn, nổ tung do một lần nuốt chín viên Kim Nguyên Chân Đạo.
Vậy mà lúc này hắn đã ở cảnh giới cao nhất của Kim Tiên. Có câu nói đời như một giấc mơ.
Suy nghĩ kỹ, Dương Bách Xuyên dần dần tỉnh táo lại, mơ hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình.
Hắn biết nếu chỉ riêng uy lực của chín viên Kim Nguyên Chân Đạo Đan thì cũng không mạnh được đến thế.
Bởi vì số lượng Kim Nguyên Chân Đạo mà hắn dùng lần đầu tiên cũng là chín viên, nhưng hắn chỉ từ một Chân Tiên trung phẩm lên Chân Tiên thượng phẩm.
Lần thứ hai dùng là nuốt một lúc chín viên, suýt chút nữa đã nổ tung cơ thể, cho dù hắn luyện hóa hoàn bộ năng lượng của lần uống thứ hai thì từ Chân Tiên thượng phẩm lên đại viên mãn đã khó, bởi vì công hiệu sẽ ngày càng giảm, không thể nào lên được cảnh giới Kim Tiên.
Thế nên lý do duy nhất chính là chim Thần Ma.
Khi cơ thể sắp nổ tung, hắn nhớ giữa lông mày của mình bị mổ, sau đó một luồng sức mạnh nóng rực tiến vào trong cơ thể, hắn biết đó chính là máu.
Máu màu vàng, hắn cũng nhớ con chim chụi lông kia mắng cái gì mà máu bổn mạng, có vẻ như rất đau đớn.
Hiện tại xem ra hắn lên được cảnh giới Kim Tiên đại viên mãn chắc chắn là công lao của giọt máu kia.
Nghĩ như vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng bình thường trở lại, hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp chim Thần Ma, một giọt máu nhỏ xuống của nó đã có thể khiến cây khô tràn đầy sức sống, rất kỳ thần kỳ.
Nhưng giọt máu lần đó có màu đỏ, hẳn là máu bình thường mà thôi.
Còn máu lần này chim Thần Ma cho hắn có màu vàng, hơn nữa còn là máu bổn mạng.
Cuối cùng hắn cũng nghĩ thông suốt ~
Một giọt máu đỏ thông thường đã có thể tái sinh cây khô, huống chỉ là máu vàng bổn mạng.
Máu của chim Thần Ma đã cứu hắn một mạng, đồng thời cũng khiến tu vi hắn từ Chân Tiên thượng phẩm tiến vào Kim Tiên đại viên mãn, nhảy thẳng năm cảnh giới nhỏ, cuối cùng hắn cũng hiểu.
Hiện tại điều mà Dương Bách Xuyên tò mò là, rốt cuộc chim Thần Ma này là gì? Một giọt máu bình thường đã giúp cây khô sống lại, máu bổn mạng cứu hắn đang trên bờ vực nổ tung cơ thể, tu vi còn tăng mạnh, đạt tới Kim Tiên đại viên mãn, với Dương Bách Xuyên thì điều này có thể nói là kỳ tích.
Rất khó tưởng tượng, rốt cuộc con hàng này có lai lịch gì?
Lế nào nó thật sự là chim Thần Ma đệ nhất tam giới?
Trước kia Dương Bách Xuyên luôn chế nhạo câu tự xưng này của chim Thần Ma, nhưng bây giờ trong lòng hắn lại mơ hồ tin tưởng.
Nếu không có chim Thần Ma thì hắn đâu thể một lần nhảy tới Kim Tiên đại viên mãn?
Thế nào là thần ma?
Dương Bách Xuyên không biết rõ, thậm chí là hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng hắn biết con hàng này chắc chắn không phải loại chim thông thường.
Nghĩ tới đây hắn mới nhớ đến, sau khi chim Thần Ma cho hắn một giọt máu bổn mạng, trong lúc chửi mắng hình như cơ thể nó rất yếu, không biết bây giờ nó đi đâu rồi?
Đối với công thần cứu mạng bản thân, trong lòng hắn đã có sự thay đổi tốt đẹp.
“Qua đen...”
Vừa hô vừa nhìn xung quanh, Dương Bách Xuyên giật mình, hắn thấy chim Thần Ma đang nằm cứng đơ cách đó không xa.
Đầu tiên là căng thẳng, sau đó thì thở phào nhẹ nhõm Mới nhìn qua, hắn đã nghĩ con hàng này không phải chết thật rồi đấy chứ?
Nhưng sau đó hắn nhìn thấy trên người con chim có ánh sáng mờ nhạt, nghĩa là nó chưa chết, có lẽ chỉ tiến vào trạng thái hôn mê.
Dù sao thì bỏ ra một giọt máu bổn mạng, cũng xem như là đổ nhiều máu. Máu bổn mạng của chim Thần Ma không đơn giản. Nhìn qua có lế nguyên khí bị tổn thương nặng nề.
Dương Bách Xuyên không dám làm phiền nhưng hắn thu nó vào trong không gian Càn Khôn, không biết lúc nào chim Thần Ma mới tỉnh lại.
Sau đó Dương Bách Xuyên cũng không sốt ruột đi ra ngoài mà ngồi xếp bằng. xuống, hắn cần phải kiểm tra thân thể.
Cảnh giới tu vi đã tăng, hiện tại hắn chính là Kim Tiên đại viên mãn.
Quan trọng là hắn cảm thấy trái tim mình có gì đó không đúng lắm, chuyện này nhất định có liên quan rất lớn tới máu bổn mạng của chim Thần Ma.
Đương nhiên hắn không lo lắng sẽ có hại, nếu như chim Thần Ma đã cứu hắn thì sẽ không hại hắn.
Hắn nhận ra bên trong cơ thể mình có gì đó không đúng, hoặc nói đúng hơn là nơi trái tim hơi khác lạ.
Dù sao thì hắn cũng đã hấp thụ máu của chim Thần Ma. Điều hắn quan tâm là, nó sẽ mang lại cho hắn điều gì?
Sau khi nhìn vào bên trong, Dương Bách Xuyên thấy trái tim của mình không có gì khác biệt, vẫn như thường lệ.
Chỉ là máu lưu thông nhanh hơn bình thường, đây là chuyện tốt.
Trừ cái đó ra thì hình như cũng không có gì thay đổi.
Nhưng Dương Bách Xuyên cảm thấy trái tim của hắn không giống như trước. Không nhìn ra được nhưng lại cảm nhận được.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như trái tim hắn có thêm một con mắt. Hắn tương đối nhạy cảm những thứ mà mình để ý tới...
Không nhìn được nhưng trong lòng lại biết.
Giống như một dự báo...
Đợi đã!
Cảm giác dự đoán???
Một ý nghĩ xoẹt qua đầu Dương Bách Xuyên.
Danh sách chương