“Đừng...” Giọng nói yếu ớt truyền ra từ miệng Lạc Dương.

Dương Bách Xuyên thở dài, biết kiểu gì cũng thành ra như vầy.

Sau khi ý thức Ma Thần bị trấn áp tâm vài phút, Dương Bách Xuyên nhìn thấy màu đỏ trong mắt nàng ta dần rút đi, thay vào đó là màu đen bình thường của con ngươi.

Chim mất dạy đã nói từ trước rằng kết quả cuộc chiến giữa ý thức Ma Thần và ý thức của Lạc Dương chỉ có một, đó là cắn nuốt lẫn nhau, chứ không có chuyện một phương tiêu tán.

Hắn rất muốn tìm cách nào đó để ý thức Ma Thần trực tiếp tan biến, nhưng không làm được, bởi trong quá trình trấn áp, mỗi khi ý thức Ma Thần không còn sức chống lại sức mạnh của trứng côn bằng, nó sẽ tự động trốn ngược xuống nơi sâu nhất dưới biển ý thức của Lạc Dương. Cùng lúc này, ý thức của Lạc Dương sẽ trồi lên, chiếm quyền chủ đạo.

Và hiển nhiên, hiện tại người đang nắm giữ quyền điều khiển là ý thức của Lạc Dương.

Thế là Dương Bách Xuyên chỉ đành dừng tay. Mà không dừng cũng không được, còn tiếp tục nữa thì người bị thương sẽ là ý thức của Lạc Dương, và đó không phải điều hắn muốn nhìn thấy.

Bởi mục tiêu của hắn là cứu Lạc Dương. Nhưng với tình hình hiện tại thì đó là một nút chết, và chuyện có gỡ được nút thắt này hay không phụ thuộc hết vào bản thân Lạc Dương.

“Hầy.” Dương Bách Xuyên thở dài, nhìn Lạc Dương nói: “Trước đó ta cứ nghĩ có thể giúp ngươi, nhưng giờ xem ra, vẫn không được, tạm thời chỉ có thể trấn áp ý thức Ma Thần thôi."

“Cảm ơn, ngươi đã giúp ta rất nhiều, chỉ cần thành công trấn áp được ý thức. Ma Thần trong biển ý thức, linh hồn của nó sẽ không thể mạnh lên, nghĩa là tôi vẫn có cơ hội cắn ngược lại nó.” Lạc Dương đứng dậy, cảm tạ Dương Bách Xuyên.

“Nếu cô nương có thể điều khiển quan tài máu, vậy chúng ta hãy mau chóng rời khỏi đây, chứ đợi lát nữa ý thức Ma Thần lại trỗi dậy thì nguy, ta không muốn bị ả mang đi huyết tế rồi luyện hóa lần nữa đâu.” Dương Bách Xuyên nhìn Lạc Dương, nói.

“Ừm, được, ta biết pháp quyết để ra khỏi đây.” Lạc Dương gật đầu, lập tức cử động hai tay, trận pháp trong đại điện đặt quan tài máu bắt đầu khởi động, bên trên xuất hiện cửa ra, sau đó, hào quang màu đỏ lóe lên, hai người đồng thời biến mất.

Lúc cả hai xuất hiện trở lại, họ phát hiện mình đang đứng trong một sơn động, còn quan tài máu to lớn thì nằm trong một con suối nồng nặc ma khí.

Dương Bách Xuyên nhìn Lạc Dương: “Để đề phòng bất trắc, ta sẽ phong ấn cỗ quan tài máu này lại, ngươi thấy sao?”

Mặc dù quan tài máu thuộc về ý thức Ma Thần, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn hỏi ý kiến Lạc Dương.

“Ta đồng ý, trong cỗ quan tài máu này chỉ toàn ma khí, còn ta lại là tu tiên giả, hai bên xung khắc với nhau, để ngươi bảo quản nó cũng tốt, tránh cho sau này nó tái xuất lại gây ra hỗn loạn không đáng có.” Lạc Dương đáp.

Dương Bách Xuyên gật đầu, thu quan tài máu vào túi, dù sao thì Lạc Dương cũng đã nói, cỗ quan tài máu tai ác này cũng chẳng có ích gì, vậy hắn sẽ mang về cho mấy đồ đệ của mình sử dụng, đúng lúc hẳn đang lo không có bảo bối phù hợp đưa cho Mông Điềm.

Với quỷ tu thì cỗ quan tài máu Hoàng Tuyền này là thứ thích hợp nhất, dù là dùng để tu luyện hay xem như pháp khí mà sử dụng cũng đều được, không thành vấn đề.

Tới đây, bầu không khí hơi lắng xuống, kỳ thật Dương Bách Xuyên luôn ở trong trạng thái cảnh giác tột độ với Lạc Dương, vì hắn sợ ý thức Ma Thần trong người nàng ta sẽ nhân lúc hắn không đề phòng mà tỉnh lại, sau đó ra tay ám sát hắn, nên hắn có hơi sợ nàng ta.

Đương nhiên, nếu hai bên quyết một trận đường hoàng, chưa chắc Dương. Bách Xuyên đã sợ, ít nhất thì tất cả bày rõ ra trước mắt. Hắn chỉ sợ những trường hợp không xác định như vầy, bởi ý thức Ma Thần có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào.


Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười: “ Không cần cảm ơn, ta từng nói với ngươi rằng giữa ta và ngươi có mối quan hệ sâu xa đó, ngươi có nhớ không?”

“Ta biết ngươi đã gia nhập chỉ nhánh Tiên Minh Luyện Tạo của bọn ta ở thành Tiên Đan, chẳng lẽ ý ngươi là mối quan hệ này?” Lạc Dương hỏi.

Dương Bách Xuyên lắc đầu: “Không phải chuyện đó, gia nhập chi nhánh Tiên Minh Luyện Tạo ở thành Tiên Đan chỉ là tình cờ thôi, hiện tại, ta có một chuyện muốn hỏi, hy vọng ngươi có thể trả lời đúng sự thật.”

Lạc Dương nhìn Dương Bách Xuyên, ở trong mắt cô, thời gian tu hành của chàng thiếu niên tóc bạc phơ này không quá dài, cao nhất cũng chỉ tầm bốn nghìn năm đổ lại, vậy mà đã đạt tới cảnh giới Hỗn Nguyên sơ phẩm. Dù là trên tiên giới thì người sở hữu tu vi cao cường như vậy cũng rất hiếm thấy, thế nên sao mà nàng ta không tò mò về Dương Bách Xuyên cho được?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện