Lúc trước Lạc Dương chỉ nghe nhóm Đinh Hòa Bình nói qua vài thông tin đơn giản về Dương Bách Xuyên, chứ những chuyện sâu hơn thì nàng ta không biết. Giờ nghe Dương Bách Xuyên nói, có vẽ giữa hai người vẫn còn mối liên hệ sâu xa nào đó, điều này khiến Lạc Dương càng thêm tò mò.

Nàng ta dám chắc trước kia mình chưa từng gặp Dương Bách Xuyên. Nhưng từ thái độ của Dương Bách Xuyên thì hình như hắn đã quen biết nàng ta từ rất lâu, và lạ thay, trong lòng Lạc Dương cũng có cảm giác tương tự, nàng ta cảm thấy Dương Bách Xuyên rất thân quen, tựa như một người mình quen biết nhiều năm vậy.

Nhưng Lạc Dương có thể khẳng định trước giờ mình chưa từng nhìn thấy Dương Bách Xuyên.

Có điều, nếu Dương Bách Xuyên đã nhắc lại tận hai lần, vậy nàng ta cũng rất vui lòng nghe thử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ vậy, Lạc Dương nhìn Dương Bách Xuyên, nghiêm túc hỏi: “Trước kia chúng ta từng gặp nhau hả?”

Dương Bách Xuyên như đoán được suy nghĩ trong đầu Lạc Dương, cười bảo: “Chưa từng gặp, nhưng... Có thể sợi dây liên kết giữa ta và sư phụ của ngươi vô cùng sâu sắc đấy.”

Dương Bách Xuyên vừa nói hết câu, mặt mày Lạc Dương lập tức biến sắc, thái độ biết ơn vì Dương Bách Xuyên đã cứu mạng mình cũng tức tốc tan biến không còn lại chút gì, thậm chí còn lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Trước giờ Lạc Dương rất ít khi nhắc tới sư phụ trước mặt người ngoài, thậm chí các đại sư ở chỉ nhánh thành Tiên Đan như nhóm Đinh Hòa Bình cũng không. biết, thế mà Dương Bách Xuyên lại bảo có quan hệ sâu sắc với sư phụ mình?

Sư phụ nàng ta là người nào?

Một Hỗn Nguyên Đạo Tiên nhỏ bé như Dương Bách Xuyên mà cũng có tư cách quen biết?

Quan trọng nhất là Lạc Dương biết các sư phụ đang làm một chuyện cực kỳ nguy hiểm ở Tiên Giới, thế nên nàng ta tuyệt đối không thể lơ là. Hơi thở cường đại tỏa ra từ người Lạc Dương, che kín đỉnh đầu của Dương Bách Xuyên không chút nương tình, có thể nói Dương Bách Xuyên lúc này đã hoàn toàn nằm trong tầm ngắm, như thể nếu ngươi không đưa là được lời giải thích hợp lý, bà đây sẽ trở mặt liền cho ngươi xem.

Nhưng Dương Bách Xuyên lại không để trong lòng chuyện Lạc Dương thay đổi một trăm tám chục độ, vì hắn biết Lạc Dương đang nghĩ gì trong lòng, bèn cong môi cười: “Đừng căng thẳng như vậy, ta sẽ từ từ kể hết cho ngươi nghe mà. Đầu tiên, ta có thể khẳng định bản thân không hề ôm ý xấu gì với ngươi, thứ hai, về mối liên hệ sâu xa giữa ta và sư phụ ngươi mà ta nói ban nấy, kỳ thật cũng chính là điều ta muốn xác minh lại với ngươi ngay sau đây.

Ngoài ra, lý do lần này ta mạo hiểm cả tính mạng, chạy tới thành trấn của Ma tộc để tìm ngươi, hay đúng hơn là cứu ngươi, cũng là vì nể mặt sư phụ ngươi, thế nên mới mặc kệ hiểm nguy như vậy.

Xét từ điểm này, có thể thấy ta hoàn toàn không có ý đồ gì với ngươi, ban nấy †a nói giữa chúng ta có quan hệ sâu xa, ta hy vọng ngươi sẽ không hiểu sai hai chữ “sâu xa” này, nó chỉ đơn giản có nghĩa là khả năng cao giữa hai ta có quan hệ thân thích, như vậy ngươi đã thấy yên tâm hơn chưa?

Ngoài ra, ta mong rằng ngươi sẽ trả lời đúng sự thật những câu hỏi kế tiếp của ta, dù có là vì nể tình ta đã cứu tính mạng ngươi cũng được, tuyệt đối đừng nói dối, bởi chuyện đó vô cùng quan trọng với ta, cũng rất quan trọng với ngươi sau này.

Đừng thấy lạ, bởi tiếp sau đây ta muốn xác nhận quan hệ sâu xa giữa ta, ngươi và sư phụ ngươi, việc này sẽ quyết định ta có nên tiếp tục chăm sóc cho. ngươi hay không.”

Nghe Dương Bách Xuyên kể xong, Lạc Dương cũng chậm rãi bình tĩnh lại, đúng như những gì Dương Bách Xuyên nói, trước hết, người ta là ân nhân cứu mạng của mình, chuyện này là sự thật, không thể chối cãi.

'Thế nên hẳn Dương Bách Xuyên sẽ không hại mình, nghĩa là hắn cũng không phải kẻ thù của sư phụ, bởi nếu là kẻ thù của sư phụ, tuyệt đối không có chuyện Dương Bách Xuyên mạo hiểm tính mạng cứu nàng ta.

“Được, ngươi hỏi đi.”

Sau khi nghĩ thông suốt, Lạc Dương gật đầu với Dương Bách Xuyên, có lẽ mọi chuyện không hề phức tạp như những gì nàng ta tưởng tượng.

Sư phụ nàng ta là ai? Là người mà Lạc Dương vô cùng sùng bái, là một cường giả hàng đầu, thế nên không cần lo lắng nhiều, bởi Dương Bách Xuyên chỉ là một Hỗn Nguyên Đạo Tiên thôi, chưa đủ trình uy hiếp đến sự an toàn của sư phụ.

“Thế mới đúng chứ, đừng căng thẳng, xem như hai ta chính thức làm quen, nói vài câu trao đổi thông tin đơn giản thôi.” Dương Bách Xuyên cười bảo, rồi nhìn thẳng vào mắt Lạc Dương, hỏi: “Sư phụ ngươi tên Tinh Thần Tử đúng không?”

Cả người Lạc Dương khẽ run, hai mắt nhìn chằm chặp Dương Bách Xuyên, nhưng ánh mắt Dương Bách Xuyên lại vô cùng trong trẻo, không có chút cảm xúc âm u nào khác. Thấy vậy, nàng ta gật đầu, như một lời khẳng định.

Những gì hắn biết hẳn không khác biệt bao nhiêu.

Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng có cảm giác tìm được tổ chức của mình. Chỉ cần có Lạc Dương ở đây, hản có thể tới được tổng bộ của Tiên Minh Luyện Tạo, tức là có thể tìm tới chỗ ông già.

Nhìn bộ dạng đề phòng của Lạc Dương, Dương Bách Xuyên bật cười thành tiếng: “Ta là sư thúc nhỏ tuổi nhất của con, là sư đệ của sư phụ con, cũng là sư đệ của sư thúc Tử Hà của con.”

Nghe vậy, Lạc Dương cười khẩy, nhìn Dương Bách Xuyên, nói: “Ha ha, sao. ngươi không bảo mình là sư gia của ta luôn đi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện