“Đầu tiên ta là người hạ giới phi thăng lên Tiên giới, thật sự là tiểu sư thúc của ngươi. Bởi vì ta và sư phụ Vân Thiên Tà có cơ duyên thầy trò ở hạ giới.

Sư phụ thu ta làm đệ tử quan môn, đứng hàng thứ tư. Có lẽ trong trí nhớ của ngươi, sư phụ đã mất, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, sư phụ là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên Chí Tôn, sao dễ dàng chết như vậy được? Cho nên ông ấy vẫn còn sống, bởi vì một vài nguyên nhân lưu lạc dưới hạ giới, nhận ta làm đệ tử quan môn, đây là lý do ngươi không biết ta.

Tiếp theo là đại sư huynh Vân Trường Sinh của ta, hơn 2000 năm trước đã phi thăng Tiên giới, không biết ngươi đã gặp huynh ấy chưa. Nếu ngươi vẫn luôn bị trấn áp ở thành Ma, vậy chắc hẳn ngươi chưa từng gặp đại sư bá Vân Trường Sinh của ngươi.”

Nghe đến đây, đáy lòng của Lạc Dương hơi dao động, đúng là hơn 2000 năm trước nàng ta đang ở thành Tiên Đan. Hơn 1000 năm sau lại bị nhốt ở thành của Ma tộc, tính ra đã hơn 3000 năm rồi nàng ta chưa gặp sư phụ, không đến tổng bộ.

Hơn nữa tên của đại sư bá là Vân Trường Sinh, sư phụ Tỉnh Thần Tử từng nói cho nàng ta.

Tiếp theo Dương Bách Xuyên nói Vân Thiên Tà chưa chết mà đi xuống hạ giới, nhận hắn là đồ đệ, nghĩ lại thì chuyện này cũng có khả năng.

Sư gia Vân Thiên Tà đúng là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên Chí Tôn, ở trong lòng của Lạc Dương, ông ấy giống như thần linh vậy, nên chuyện ông ấy còn sống rất bình thường.

Dương Bách Xuyên còn biết tên của sư gia.

Lúc này Lạc Dương đã bình tĩnh lại rất nhiều nhưng không nói gì, nghe Dương Bách Xuyên tiếp tục kể.

Dương Bách Xuyên nói tiếp: “Sư phụ ngươi tên Tinh Thần Tử, có một tông môn tên là Tinh Thần Môn ở Tu Chân giới, tiểu sư thúc của ngươi tên là Tử Hà...

Hơn nữa sư phụ thối đã về Tiên giới hơn 1000 năm trước, chắc hẳn đã đến tổng bộ Cửu Trọng Thiên Tiên Minh Luyện Tạo, mà ta cứu ngươi là vì biết ngươi là đệ tử của nhị sư huynh của ta. Nếu không tại sao ta phải mạo hiểm vì một người ngoài? Giờ ngươi đã tin ta là tiểu sư thúc của ngươi chưa?”

Nghe xong Lạc Dương cẩn thận suy nghĩ, mọi thứ đều đúng, nhưng Lạc Dương cũng biết có một thứ chính xác hơn, đó là truyền thừa sư môn.

Liếc nhìn Dương Bách Xuyên, Lạc Dương nói: “Sư gia đã truyền một thần thông cho đại sư bá, sư phụ và tiểu sư thúc Tử Hà. Ta là đệ tử thần truyền của sư phụ nên cũng tu hành, mời ngươi chứng minh truyền thừa đó.”

Dương Bách Xuyên cười nói: “Ngươi đang nhắc đến thần thông Thập Nhị Chí Tôn?”

Lạc Dương run rẩy, lúc này đã tin hơn nửa. Bởi vì nàng ta biết thần thông Thập Nhị Chí Tôn chính là thần thông độc truyền do sư gia Vân Thiên Tà tự sáng tạo, không phải đệ tử dòng chính cũng sẽ

không biết.

“Đúng vậy, mời ngài triển lãm một chút.” Trong vô thức Lạc Dương đã dùng kính xưng.

Nếu Dương Bách Xuyên thi triển được thần thông Thập Nhị Chí Tôn, vậy chứng tỏ hẳn là tiểu sư thúc của mình.

Mọi chuyện hắn nói đều là thật. “Nhìn kỹ.” Dương Bách Xuyên cười nói. Thập Nhị Chí Tôn tầng thứ nhất, Kim Cương Ấn, pháp tướng kim thân xuất hiện cao hơn 9 mét.

Nếu không phải trong sơn động có hạn thì còn có thể cao hơn nữa. Lạc Dương há hốc mồm.

Đây chính là pháp môn thần thông Thập Nhị Chí Tôn chân chính, pháp tướng kim thân, hơi thở giống hệt sư phụ Tinh Thần Tử.

Lạc Dương lập tức quỳ gối: “Đệ tử Lạc Dương, sư thừa là Tinh Thần Tử, xin bái kiến sư thúc.”

Dương Bách Xuyên cười thu hồi pháp tướng kim thân, đỡ Lạc Dương dậy: “Đúng là không dễ dàng, nha đầu nha ngươi lăn lộn sư thúc thật đấy, cuối cùng cũng tin ta.”

“Xin sư thúc tha lỗi cho sự vô lễ của đệ tử, cũng do Tiên Minh Luyện Tạo chúng ta chiến đấu với ba thế lực đầu sỏ ở Tiên giới suốt mấy ngàn năm, cho nên không thể không cẩn thận. Lạc Dương xin chịu mọi hình phạt của sư thúc.”

Lúc này Lạc Dương hoàn toàn tin Dương Bách Xuyên chính là tiểu sư thúc của mình, không thể sai được, thần thông Thập Nhị Chí Tôn, không phài thân truyền của sư gia thì không học được.

Ngay cả đệ tử đời thứ ba như bọn họ cũng chỉ được nhìn, sư phụ từng nói không có sự đồng ý của sư gia, sẽ không truyền thụ thần thông Thập Nhị Chí Tôn cho đệ tử đời thứ ba.

Thật ra trong lòng người nào đó rất sung sướng, một Hỗn Nguyên như hắn lại có thể chỉ dẫn một Tiên Quân như Lạc Dương, thậm chí bây giờ hắn còn không nhìn rõ tu vi của Lạc Dương.

Nghe thấy Dương Bách Xuyên nói vậy, Lạc Dương run rẩy, tình huống của nàng ta rất đặc thù nên nàng ta cũng không biết bây giờ nên làm gì cả.

Nhưng sư thúc đã hỏi vậy tức là có hy vọng, tuy sư thúc là Hỗn Nguyên, nhưng lại là đệ tử quan môn của sư gia Vân Thiên Tà, chắc chắn có chỗ độc đáo, có khi có biện pháp.

“Xin sư thúc chỉ dạy.” Lạc Dương khom lưng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện