Thể theo lời kể của chim mất dạy thì Tiên Vực hỗn loạn là một thế giới Tiên sơn vô cùng lớn. Trong Tiên Giới có rất nhiều Tiên Vực và toàn bộ Tiên Vực, từ lớn đến nhỏ đều được tạo thành từ vô số Tiên sơn, chỉ duy nhất Tiên Vực hỗn loạn là hạc trong bầy gà, một ngọn Tiên sơn làm nên nguyên một Tiên Vực.
Thế nên ở Tiên Giới, Tiên Vực này cũng xem như có danh có tiếng.
Và thường Dương Bách Xuyên rất có hứng thú với những nơi như thế này.
Chủng loại phong phú, rồng rắn lẫn lộn, ngọa hổ tàng long...
Có thể nói nơi ấy là một phiên bản thu nhỏ của Tiên Giới, thậm chí còn đa dạng hơn nhiều. Nếu tới đó lịch lãm, chắc chắn làm ít công to.
Dương Bách Xuyên muốn du lịch khắp Tiên Giới, nhưng đó không phải việc dễ dàng, thế nên với hắn mà nói, Tiên Vực hỗn loạn là một sự lựa chọn không †ồi.
Vừa nghĩ tới những chủng tộc, những sinh vật kỳ bí sống tại Tiên Vực hỗn loạn mà chim mất dạy đã giảng cho mình nghe là nhịp tim của Dương Bách Xuyên lại tăng tốc. Lúc này, hắn có cảm giác bản chất của mình chính là một nhà thám hiểm tí tiện. Càng là những nơi nguy hiểm thì càng có sức cuốn hút hắn.
Tiên Vực hỗn loạn - một nơi vô cùng thần kỳ, không có pháp tắc, không có đạo đức, không bị quy luật ràng buộc, nhưng chỗ nào cũng đầy dãy khuôn phép. Ở đó không hề có sự tồn tại của một kẻ thống trị đúng nghĩa, chỉ có vô vàn chủng tộc san sát nhau như rừng. Yêu, ma, tiên... tất cả cùng sống chung dưới một mái nhà...
xước
Sau khi rời khỏi sơn động, Dương Bách Xuyên phát hiện trước mặt là một dấy núi mênh mông, rộng lớn, nhìn không thấy điểm cuối.
Chẳng biết làm thế nào mà ý thức Ma Thần tìm được cái chốn khỉ ho cò gáy này nữa? Nhìn dãy núi trập trùng trước mặt, Dương Bách Xuyên thật sự chẳng biết nên đi hướng nào, thế là quay sang hỏi hai người đẹp bên cạnh: “Chúng ta nên đi đâu bây giờ?”
Đối diện với câu hỏi này của Dương Bách Xuyên, cả Cảnh Xán lẫn Lạc Dương đều lắc đầu. Khoảng cách giữa Tiên Vực hỗn loạn và thành Tiên Đan quá xa xôi, dù là Lạc Dương thì cũng chỉ từng nghe người khác nhắc đến, chứ chưa tới lần nào. Cảnh Xán càng không cần bàn tới, phạm vi hoạt động của nàng ta chỉ quẩn quanh khu vực thành Tiên Đan, chưa một lần vượt quá Tiên Vực kia.
Nhưng dẫu sao Lạc Dương cũng là cao thủ cấp Tiên Vương, kiến thức sâu rộng, nghĩ ngợi vài giây rồi nói: “Tuy ta chưa từng tới Tiên Vực hỗn loạn lần nào, nhưng lại từng nghe qua về nơi này, gần chỗ chúng ta đang đứng có suối nguồn Ma Sát, nếu ý thức Ma Thần bỏ chạy tới đây, chứng tỏ nó đã cảm ứng được gì đó. Nếu ta đoán không sai, hiện tại chúng ta đã tiến vào địa bàn của Ma tộc ở Tiên Vực hỗn loạn rồi.
Theo những gì được ghi lại trong điển tịch, nơi ở của Ma tộc tại Tiên Vực hỗn loạn là một ngọn núi có tên Thập Vạn Ma. nghe đồn đó là một dãy núi hùng vĩ hình trăng lưỡi liềm, được tạo thành từ trăm nghìn ma của Ma tộc, đây là nơi duy. nhất hội tụ lượng lớn khí Ma Sát, nên mới được Ma tộc chọn làm hang ổ.
Vì vậy, chuyện chúng ta nên làm bây giờ hẳn là rời khỏi địa bàn của Ma tộc, bằng không một khi trời tối, ta e sẽ có nguy hiểm ập tới. Nguyên nhân chính là ý thức Ma Thần sẽ thức tỉnh vào buổi tối, mà ta lại không đối phó được, cộng thêm sự độc đáo của Tiên Vực hỗn loạn nên chu kỳ thời gian ở đây cũng được chia thành sáng và tối giống như dưới Hạ Giới.”
Nghe Lạc Dương nói xong, Dương Bách Xuyên vô thức gật đầu tán thành. Đúng là với hắn mà nối, nếu tới tối ý thức Ma Thần trong Lạc Dương thức tỉnh quả thật chẳng phải chuyện tốt lành gì, dù có trứng côn bằng trấn áp, nhưng khó mà đảm bảo sẽ không gây ra hỗn loạn.
“Đi, nhanh rời khỏi đây thôi.” Dương Bách Xuyên quan sát sắc trời, có vẻ đã sắp hoàng hôn, quyết định tăng tốc.
Vốn Dương Bách Xuyên định bay khỏi đây, nhưng cuối cùng lại từ bỏ vì nhớ tới một câu chim Thần Ma từng nói, đó là nếu bay lượn giữa các ngọn núi lớn trong Tiên Vực hỗn loạn thì rất dễ trở thành mục tiêu cho các sinh vật cường đại. Thôi thì thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cả ba người họ đều có tu vi cao cường, tốc độ đi lại cũng không chậm hơn bao nhiêu, thế nên đi bộ cũng được.
Vậy là ba người lại lên đường, cứ nhắm thẳng về phía trước mà chạy như điên, có khó khăn, trắc trở cũng không dừng lại.
Tiếc thay, tầm ba tiếng sau, màn đêm đã phủ xuống. Đúng lúc này, chim Thần Ma bỗng mở miệng: “Gà rù, đừng chạy nữa, ban đêm không an toàn đâu.”
Hiện tại xung quanh không có người ngoài, chim Thần Ma mở miệng nói thẳng tiếng người luôn, thế nên cả ba đều nghe được lời khuyên của nó.
Những lời này của chim Thần Ma tạo cho Dương Bách Xuyên cảm giác ý tại ngôn ngoại, không kiềm được hỏi ra khỏi miệng: “Ban đêm không an toàn? Chẳng lẽ đằng sau còn nguyên nhân nào khác?”
Bấy giờ, Lạc Dương bỗng tiếp lời: “Phải rồi, ta từng nghe sư phụ nhắc tới nơi này, trích lời sư phụ Tinh Thần Tử của ta thì Tiên Vực hỗn loạn là di tích có từ thời hồng hoang, có thể tại đây đã xảy ra trận quyết chiến giữa Thần và Ma, mang tới kiếp nạn lớn cho sinh linh vạn vật. Không giống những loài sinh vật khác, sự diệt vong của Thần - Ma không đồng nghĩa với cái chết, bởi sức mạnh ý chí của họ vượt trội hơn bình thường, thế nên dù chết đi, sức mạnh ý chí vẫn còn tồn tại, hình thành thực thể vô cùng mạnh mẽ lại rất kỳ lạ.
Truyền thuyết kể rằng trong đại kiếp Thần - Ma, tất cả Thần Ma đã chết khi màn đêm buông xuống, thế nên sức mạnh ý chí tạo thành từ cảm xúc không cam tâm của họ đã chọn sống tiếp dưới hình dạng một lời nguyền, rằng mỗi ngày, khi đêm đen bao trùm lấy mặt đất, họ sẽ sống lại từ trong bóng tối. Đương nhiên, không phải sống lại thật, mà chỉ là thực thể đặc biệt do sức mạnh ý chí hòa thành thôi. Có điều không một ai miêu tả được rõ ràng hình thù của thực thể này.
Nhưng chuyện nó có thể giết người là thật, tới cả Tiên Đế, Tiên Tôn cũng không dám tự tiện chọc giận những sinh vật tồn tại trong bóng tối này. Ngoài ra, vì là dấu tích từ thời đại Thần Ma nên chúng không chỉ có mỗi Thần - Ma, mà còn có các loài thực vật hoa cỏ khác nữa.
Phàm là những loài có thể trở thành sinh vật trong bóng tối thì đều sở hữu sức mạnh vô cùng khủng khiếp, thế nên tại Tiên Vực hỗn loạn, sau khi màn đêm buông xuống, gần như không có ai dám bước chân ra khỏi nhà, một là trốn ở một nơi các sinh vật bóng tối không thể lui tới, hai là chui vào động phủ hoặc thành trì ngồi chờ trời sáng. Tóm lại thì tốt nhất là đừng tùy tiện di chuyển trong đêm.”
Chuyến này, Dương Bách Xuyên xem như được mở mang tầm mắt, ngạc nhiên hỏi lại: “Còn có chuyện lạ đời như thế nữa ư?”
Chim Thần Ma nói tiếp: “Ở Tiên Vực hỗn loạn, có thấy xảy ra chuyện gì kỳ lạ cũng đừng quá bất ngờ, chỗ này chính là vậy đó, chốn nào cũng đầy ắp sự nguy hiểm và bất ngờ, thậm chí còn ẩn chứa vô vàn bí mật chưa được bật mí nữa”
“Vậy chúng ta cần tìm một nơi thế nào mới trốn được bóng tối? Cũng đâu thể tìm đại một chỗ được, đúng không? Vì khả năng cao sẽ chẳng có ích lợi chỉ hết.” Dương Bách Xuyên hỏi.
“Tất nhiên rồi, mặc dù ban đêm ở Tiên Vực hỗn loạn rất khủng bố, nhưng vẫn có cách đối phó, bằng không ở đây đã sớm chẳng còn chút sự sống nào. Ở thời đại hồng hoang viễn cổ, sinh linh tiên thế gian lấy Thần Ma là chủ, thờ phụng Thần Ma là người thống trị g thời cầu nguyện họ sẽ phù hộ mình vạn sự như ý. Cứ thế ba nghìn đại thế giới cùng vô số tiểu thế giới dưới hạ thế đều có vài pho tượng của các Thần Ma.
Vì tin rằng chỉ cần thờ phụng họ sẽ được bình an, nên chỗ nào cũng tạc tượng 'Thần Ma, có lớn có nhỏ, Thần miếu, Ma điện cũng mọc lên như nấm sau mưa... Tiếc thay, sau đại kiếp nạn Thần Ma ở hồng hoang viễn cổ, tu tiên giả theo thời thế mà xuất hiện, rất nhiều tượng Thần Ma cũng nhue miếu thờ, cung điện ở các nơi bị dỡ sạch, bởi vì thời đại thống trị của Tiên đã tới, tất nhiên họ sẽ không hy vọng trên đời vẫn còn tồn tại dấu vết của thời đại Thần Ma, thậm chí có người còn muốn lãng quên toàn bộ những gì có liên quan tới Thần Ma nữa kìa.
Cuối cùng, chỉ còn mỗi Tiên Vực hỗn loạn là còn giữ lại vết tích của Thần Ma, thế nên chuyện tìm kiếm di tích Thần Ma ở Tiên Vực hỗn loạn không phải chuyện gì khó. Ngươi nhìn những nơi đang tỏa ánh hào quang màu vàng kia đi, đó là những chỗ còn sót lại di tích Thần Ma đó, chỉ cần tìm được dù chỉ một bức tượng. Thần Ma thì cũng đủ để ngươi an toàn vượt qua đêm tối này rồi.”
Nói xong, chim Thần ma lập tức ra hiệu cho Dương Bách Xuyên nhanh chân đi tìm.
Dương Bách Xuyên lại trợn mắt lườm nó: “Đang ở trong núi đấy, đi đâu tìm tượng Thần Ma bây giờ.”
Lúc này, hoàng hôn đã sắp lặn hẳn, Dương Bách Xuyên càng thêm sốt ruột, chờ tới khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, đến lúc đó nếu còn chưa tìm được chỗ trốn, vậy bọn họ coi như xong.
Chợt, Lạc Dương bỗng mở miệng: “Hình như bên kia có ánh sáng vàng kìa.”
Nghe vậy, Dương Bách Xuyên lập tức kích phát Càn Khôn Nhãn, Càn Khôn Nhãn của hắn cũng là một dạng thiên phú thuộc Thiên Nhấn thần thông đó. Ngay giây sau, quả nhiên, theo hướng ngón tay Lạc Dương đang chỉ, phóng mắt ra xa tầm ba trăm mét, Dương Bách Xuyên nhìn thấy ở đó có một vòng hào quang màu vàng rực rỡ.
Ba người co giò chạy tới, sau đó nhìn thấy một núi đá đổ vỡ. Tổng thể trông khá giống một tòa miếu Sơn Thần, dưới tác dụng của Càn Khôn Nhãn, hẳn đã tìm thấy vị trí của nguồn sáng, đó là một bức tượng không có đầu. Nhìn bằng mắt thường thì đó chỉ là một khối đá vỡ, nhưng thông qua Càn Khôn Nhãn, hắn có thể thấy bức tượng không đầu này đang tỏa ra quầng sáng rực rỡ với phạm vi chiếu sáng lên tới trăm mét.
Thế nên ở Tiên Giới, Tiên Vực này cũng xem như có danh có tiếng.
Và thường Dương Bách Xuyên rất có hứng thú với những nơi như thế này.
Chủng loại phong phú, rồng rắn lẫn lộn, ngọa hổ tàng long...
Có thể nói nơi ấy là một phiên bản thu nhỏ của Tiên Giới, thậm chí còn đa dạng hơn nhiều. Nếu tới đó lịch lãm, chắc chắn làm ít công to.
Dương Bách Xuyên muốn du lịch khắp Tiên Giới, nhưng đó không phải việc dễ dàng, thế nên với hắn mà nói, Tiên Vực hỗn loạn là một sự lựa chọn không †ồi.
Vừa nghĩ tới những chủng tộc, những sinh vật kỳ bí sống tại Tiên Vực hỗn loạn mà chim mất dạy đã giảng cho mình nghe là nhịp tim của Dương Bách Xuyên lại tăng tốc. Lúc này, hắn có cảm giác bản chất của mình chính là một nhà thám hiểm tí tiện. Càng là những nơi nguy hiểm thì càng có sức cuốn hút hắn.
Tiên Vực hỗn loạn - một nơi vô cùng thần kỳ, không có pháp tắc, không có đạo đức, không bị quy luật ràng buộc, nhưng chỗ nào cũng đầy dãy khuôn phép. Ở đó không hề có sự tồn tại của một kẻ thống trị đúng nghĩa, chỉ có vô vàn chủng tộc san sát nhau như rừng. Yêu, ma, tiên... tất cả cùng sống chung dưới một mái nhà...
xước
Sau khi rời khỏi sơn động, Dương Bách Xuyên phát hiện trước mặt là một dấy núi mênh mông, rộng lớn, nhìn không thấy điểm cuối.
Chẳng biết làm thế nào mà ý thức Ma Thần tìm được cái chốn khỉ ho cò gáy này nữa? Nhìn dãy núi trập trùng trước mặt, Dương Bách Xuyên thật sự chẳng biết nên đi hướng nào, thế là quay sang hỏi hai người đẹp bên cạnh: “Chúng ta nên đi đâu bây giờ?”
Đối diện với câu hỏi này của Dương Bách Xuyên, cả Cảnh Xán lẫn Lạc Dương đều lắc đầu. Khoảng cách giữa Tiên Vực hỗn loạn và thành Tiên Đan quá xa xôi, dù là Lạc Dương thì cũng chỉ từng nghe người khác nhắc đến, chứ chưa tới lần nào. Cảnh Xán càng không cần bàn tới, phạm vi hoạt động của nàng ta chỉ quẩn quanh khu vực thành Tiên Đan, chưa một lần vượt quá Tiên Vực kia.
Nhưng dẫu sao Lạc Dương cũng là cao thủ cấp Tiên Vương, kiến thức sâu rộng, nghĩ ngợi vài giây rồi nói: “Tuy ta chưa từng tới Tiên Vực hỗn loạn lần nào, nhưng lại từng nghe qua về nơi này, gần chỗ chúng ta đang đứng có suối nguồn Ma Sát, nếu ý thức Ma Thần bỏ chạy tới đây, chứng tỏ nó đã cảm ứng được gì đó. Nếu ta đoán không sai, hiện tại chúng ta đã tiến vào địa bàn của Ma tộc ở Tiên Vực hỗn loạn rồi.
Theo những gì được ghi lại trong điển tịch, nơi ở của Ma tộc tại Tiên Vực hỗn loạn là một ngọn núi có tên Thập Vạn Ma. nghe đồn đó là một dãy núi hùng vĩ hình trăng lưỡi liềm, được tạo thành từ trăm nghìn ma của Ma tộc, đây là nơi duy. nhất hội tụ lượng lớn khí Ma Sát, nên mới được Ma tộc chọn làm hang ổ.
Vì vậy, chuyện chúng ta nên làm bây giờ hẳn là rời khỏi địa bàn của Ma tộc, bằng không một khi trời tối, ta e sẽ có nguy hiểm ập tới. Nguyên nhân chính là ý thức Ma Thần sẽ thức tỉnh vào buổi tối, mà ta lại không đối phó được, cộng thêm sự độc đáo của Tiên Vực hỗn loạn nên chu kỳ thời gian ở đây cũng được chia thành sáng và tối giống như dưới Hạ Giới.”
Nghe Lạc Dương nói xong, Dương Bách Xuyên vô thức gật đầu tán thành. Đúng là với hắn mà nối, nếu tới tối ý thức Ma Thần trong Lạc Dương thức tỉnh quả thật chẳng phải chuyện tốt lành gì, dù có trứng côn bằng trấn áp, nhưng khó mà đảm bảo sẽ không gây ra hỗn loạn.
“Đi, nhanh rời khỏi đây thôi.” Dương Bách Xuyên quan sát sắc trời, có vẻ đã sắp hoàng hôn, quyết định tăng tốc.
Vốn Dương Bách Xuyên định bay khỏi đây, nhưng cuối cùng lại từ bỏ vì nhớ tới một câu chim Thần Ma từng nói, đó là nếu bay lượn giữa các ngọn núi lớn trong Tiên Vực hỗn loạn thì rất dễ trở thành mục tiêu cho các sinh vật cường đại. Thôi thì thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cả ba người họ đều có tu vi cao cường, tốc độ đi lại cũng không chậm hơn bao nhiêu, thế nên đi bộ cũng được.
Vậy là ba người lại lên đường, cứ nhắm thẳng về phía trước mà chạy như điên, có khó khăn, trắc trở cũng không dừng lại.
Tiếc thay, tầm ba tiếng sau, màn đêm đã phủ xuống. Đúng lúc này, chim Thần Ma bỗng mở miệng: “Gà rù, đừng chạy nữa, ban đêm không an toàn đâu.”
Hiện tại xung quanh không có người ngoài, chim Thần Ma mở miệng nói thẳng tiếng người luôn, thế nên cả ba đều nghe được lời khuyên của nó.
Những lời này của chim Thần Ma tạo cho Dương Bách Xuyên cảm giác ý tại ngôn ngoại, không kiềm được hỏi ra khỏi miệng: “Ban đêm không an toàn? Chẳng lẽ đằng sau còn nguyên nhân nào khác?”
Bấy giờ, Lạc Dương bỗng tiếp lời: “Phải rồi, ta từng nghe sư phụ nhắc tới nơi này, trích lời sư phụ Tinh Thần Tử của ta thì Tiên Vực hỗn loạn là di tích có từ thời hồng hoang, có thể tại đây đã xảy ra trận quyết chiến giữa Thần và Ma, mang tới kiếp nạn lớn cho sinh linh vạn vật. Không giống những loài sinh vật khác, sự diệt vong của Thần - Ma không đồng nghĩa với cái chết, bởi sức mạnh ý chí của họ vượt trội hơn bình thường, thế nên dù chết đi, sức mạnh ý chí vẫn còn tồn tại, hình thành thực thể vô cùng mạnh mẽ lại rất kỳ lạ.
Truyền thuyết kể rằng trong đại kiếp Thần - Ma, tất cả Thần Ma đã chết khi màn đêm buông xuống, thế nên sức mạnh ý chí tạo thành từ cảm xúc không cam tâm của họ đã chọn sống tiếp dưới hình dạng một lời nguyền, rằng mỗi ngày, khi đêm đen bao trùm lấy mặt đất, họ sẽ sống lại từ trong bóng tối. Đương nhiên, không phải sống lại thật, mà chỉ là thực thể đặc biệt do sức mạnh ý chí hòa thành thôi. Có điều không một ai miêu tả được rõ ràng hình thù của thực thể này.
Nhưng chuyện nó có thể giết người là thật, tới cả Tiên Đế, Tiên Tôn cũng không dám tự tiện chọc giận những sinh vật tồn tại trong bóng tối này. Ngoài ra, vì là dấu tích từ thời đại Thần Ma nên chúng không chỉ có mỗi Thần - Ma, mà còn có các loài thực vật hoa cỏ khác nữa.
Phàm là những loài có thể trở thành sinh vật trong bóng tối thì đều sở hữu sức mạnh vô cùng khủng khiếp, thế nên tại Tiên Vực hỗn loạn, sau khi màn đêm buông xuống, gần như không có ai dám bước chân ra khỏi nhà, một là trốn ở một nơi các sinh vật bóng tối không thể lui tới, hai là chui vào động phủ hoặc thành trì ngồi chờ trời sáng. Tóm lại thì tốt nhất là đừng tùy tiện di chuyển trong đêm.”
Chuyến này, Dương Bách Xuyên xem như được mở mang tầm mắt, ngạc nhiên hỏi lại: “Còn có chuyện lạ đời như thế nữa ư?”
Chim Thần Ma nói tiếp: “Ở Tiên Vực hỗn loạn, có thấy xảy ra chuyện gì kỳ lạ cũng đừng quá bất ngờ, chỗ này chính là vậy đó, chốn nào cũng đầy ắp sự nguy hiểm và bất ngờ, thậm chí còn ẩn chứa vô vàn bí mật chưa được bật mí nữa”
“Vậy chúng ta cần tìm một nơi thế nào mới trốn được bóng tối? Cũng đâu thể tìm đại một chỗ được, đúng không? Vì khả năng cao sẽ chẳng có ích lợi chỉ hết.” Dương Bách Xuyên hỏi.
“Tất nhiên rồi, mặc dù ban đêm ở Tiên Vực hỗn loạn rất khủng bố, nhưng vẫn có cách đối phó, bằng không ở đây đã sớm chẳng còn chút sự sống nào. Ở thời đại hồng hoang viễn cổ, sinh linh tiên thế gian lấy Thần Ma là chủ, thờ phụng Thần Ma là người thống trị g thời cầu nguyện họ sẽ phù hộ mình vạn sự như ý. Cứ thế ba nghìn đại thế giới cùng vô số tiểu thế giới dưới hạ thế đều có vài pho tượng của các Thần Ma.
Vì tin rằng chỉ cần thờ phụng họ sẽ được bình an, nên chỗ nào cũng tạc tượng 'Thần Ma, có lớn có nhỏ, Thần miếu, Ma điện cũng mọc lên như nấm sau mưa... Tiếc thay, sau đại kiếp nạn Thần Ma ở hồng hoang viễn cổ, tu tiên giả theo thời thế mà xuất hiện, rất nhiều tượng Thần Ma cũng nhue miếu thờ, cung điện ở các nơi bị dỡ sạch, bởi vì thời đại thống trị của Tiên đã tới, tất nhiên họ sẽ không hy vọng trên đời vẫn còn tồn tại dấu vết của thời đại Thần Ma, thậm chí có người còn muốn lãng quên toàn bộ những gì có liên quan tới Thần Ma nữa kìa.
Cuối cùng, chỉ còn mỗi Tiên Vực hỗn loạn là còn giữ lại vết tích của Thần Ma, thế nên chuyện tìm kiếm di tích Thần Ma ở Tiên Vực hỗn loạn không phải chuyện gì khó. Ngươi nhìn những nơi đang tỏa ánh hào quang màu vàng kia đi, đó là những chỗ còn sót lại di tích Thần Ma đó, chỉ cần tìm được dù chỉ một bức tượng. Thần Ma thì cũng đủ để ngươi an toàn vượt qua đêm tối này rồi.”
Nói xong, chim Thần ma lập tức ra hiệu cho Dương Bách Xuyên nhanh chân đi tìm.
Dương Bách Xuyên lại trợn mắt lườm nó: “Đang ở trong núi đấy, đi đâu tìm tượng Thần Ma bây giờ.”
Lúc này, hoàng hôn đã sắp lặn hẳn, Dương Bách Xuyên càng thêm sốt ruột, chờ tới khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, đến lúc đó nếu còn chưa tìm được chỗ trốn, vậy bọn họ coi như xong.
Chợt, Lạc Dương bỗng mở miệng: “Hình như bên kia có ánh sáng vàng kìa.”
Nghe vậy, Dương Bách Xuyên lập tức kích phát Càn Khôn Nhãn, Càn Khôn Nhãn của hắn cũng là một dạng thiên phú thuộc Thiên Nhấn thần thông đó. Ngay giây sau, quả nhiên, theo hướng ngón tay Lạc Dương đang chỉ, phóng mắt ra xa tầm ba trăm mét, Dương Bách Xuyên nhìn thấy ở đó có một vòng hào quang màu vàng rực rỡ.
Ba người co giò chạy tới, sau đó nhìn thấy một núi đá đổ vỡ. Tổng thể trông khá giống một tòa miếu Sơn Thần, dưới tác dụng của Càn Khôn Nhãn, hẳn đã tìm thấy vị trí của nguồn sáng, đó là một bức tượng không có đầu. Nhìn bằng mắt thường thì đó chỉ là một khối đá vỡ, nhưng thông qua Càn Khôn Nhãn, hắn có thể thấy bức tượng không đầu này đang tỏa ra quầng sáng rực rỡ với phạm vi chiếu sáng lên tới trăm mét.
Danh sách chương