Chim Thần Ma cảm nhận được sát ý đang lan tỏa từ trên người Dương Bách Xuyên, nó lập tức truyền âm cảnh báo: "Tiểu tử ngươi phải bình tĩnh, nơi này là chợ đen, là không gian trận pháp so với người, tuy là nhìn có vẻ như không ai quản, nhưng chưa biết chừng chỉ cần ngươi hành động thiếu suy nghĩ, có thể sẽ rơi vào bẫy và bị bao vây, mất mạng như chơi."

"Còn ngươi nữa ... Hiện giờ Đạo Nguyên của tiểu tử ngươi đang có vấn đề, ngươi không có pháp lực thì làm sao đánh nhau? Còn nữa, Tuyết Hương cũng là tu vi Hỗn Nguyên Đạo Tiên, ngươi suy nghĩ xem người nào đó có thể bắt được Tuyết Hương thì tu sao có thể kém được?"

"Có thể cũng là cấp bậc Tiên nhân, thậm chí tu vi còn cao hơn Tiên nhân. Nếu ngươi hành động thiếu suy nghĩ ở đây, tiểu tử ngươi sẽ phải chịu thua thiệt, làm không cẩn thận thì cái mạng nhỏ của ngươi cũng mất đấy, tuyệt đối không được manh động, chúng ta quay về bàn bạc kế sách kỹ lưỡng xem làm thế nào để cứu Tuyết Hương?"

Ha!"

Dương Bách Xuyên giễu cợt: "Hôm nay lão tử sẽ bốc đồng một trận, đúng là một tên khốn khiếp chó má, không tìm thấy tôn tử bị chém đầu, tiểu gia ta sẽ không bỏ qua, cùng lắm thì lại sử dụng một lần ... "

Câu nói tiếp theo chưa nói ra được, nhưng sử dụng cái gì thì chỉ có hắn biết, sử dụng lá át chủ bài không phải là uy lực của thần điện Càn Khôn.

Về phần hậu quả, Dương mỗ cũng không nghĩ tới, trong người hắn hiện giờ chỉ có nỗi hận tận xương tuỷ, trong mắt chỉ thấy Tuyết Hương bị giam trong lồng sắt, toàn thân nàng ấy đầy thương tích, chỉ có sát ý lửa giận vô tận, trong đầu hắn không còn nghĩ gì khác được nữa.

Tiếng la hét ở phía bên kia vẫn tiếp tục ~

Nhưng vẫn không có ai ra giá

Có người trong đám người hô to: "Một vạn tiên thạch trung phẩm cũng không phải là một con số nhỏ, chúng ta chỉ nhìn thấy bản thể yêu tu, làm sao biết là vẻ đẹp tuyệt thế?"

Lúc này, người trên sân khấu nói: "Điều này rất đơn giản, chỉ cần ta cho mọi người xem là được chứ gì."

Vừa dứt lời, một đạo Tiên Nguyên đánh vào lồng sắt đang giam giữ Tuyết Huơng

"Gào ~"

Tiếng rồng gầm vang lên, chắc là phong ấn nào đó trên người Tuyết Hương đã được hoa giải, ngay sau đó quang mang lấp lánh, Tuyết Hương biến thành hình người trong lồng sắt.

Đó quả nhiên là Tuyết Hương.

Xung quanh đều vang lên tiếng thổn thức không ngừng.

"Oa~ Đúng là tuyệt sắc nha, ha ha ha, một vạn tiên thạch trung phẩm, ta thích nữ yêu này rồi.”

"Ta ra một vạn một ... "

"Một vạn năm ~"

"Hai vạn ... "

Âm thanh xung quanh tiếp tục vang lên, chẳng mấy chốc giá của Tuyết Hương đã đột phá đến hai vạn tiên thạch trung phẩm, giá vẫn đang không ngừng tăng lên ..

Dương Bách Xuyên đứng trong đám người, sắc mặt tối sầm lại.

Trong lòng hắn chưa bao giờ coi Tuyết Tương là yêu hay là vật phẩm gì đó, hắn cũng không cho phép người khác làm như vậy.

Đúng là đang thách thức ranh giới cuối cùng của hắn mà.

Yêu tu ở rất nhiều nơi trong Tiên giới thực ra địa vị đều thấp, chỉ có thể trở thành lò tu luyện cho một số Tiên nhân.

Không cần suy nghĩ, Dương Bách Xuyên cũng có thể biết nếu như Tuyết Hương bị người ta mua đi thì kết quả sẽ như thế nào.

Đặc biệt là ở Tiên Vực Hỗn Loạn này, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra với chúng ta.

Cũng không phải hắn chưa từng nghĩ đến hậu quả, nhưng hắn không nhịn được, một khi Tuyết Hương bị người nơi này mua đi, muốn đi tìm cũng sẽ rất khó khăn. Lúc đi ra chỉ cần kích hoạt lệnh bài là có thể lập tức đi ra ngoài. Hơn nữa, sau khi ra ngoài còn rất nhiều nơi chứ không phải một nơi, cho nên trong lòng Dương Bách Xuyên rất sốt ruột.

Nhìn tình huống Thái Thượng, người hét lên rao bán Tuyết Hương là một người đàn ông, không cao, không thể nhìn thấu tu vi, xung quanh có bốn tu sĩ đứng canh gác, chắc cũng không phải hạng người vô danh, thậm chí còn có thể là một thế lực lớn.

Dương Bách Xuyên không biết hậu quả? Hắn đương nhiên biết, cũng biết vấn đề mà chim Thần Ma đã nhắc nhở.

Nhưng hắn dẫn vặt trong lòng ...

Cứu thì nhất định phải cứu, nhưng nếu ra tay ở chỗ này hắn thật sự không biết mình có nắm chắc hay không.

Ngay lúc đó, Tuyết Hương đang bị nhốt trong lồng sắt đột nhiên tỉnh dậy sau cơn hôn mê bán phần.

Ánh mắt nàng ấy rơi vào trên mặt hắn.

Lúc này, trên mặt Dương Bách Xuyên có một tầng sương mù dày đặc, Tuyết Hương hẳn là không thể nhìn ra hắn là ai, nhưng giữa hai người có cảm ứng, có nước Sinh Mệnh làm mối liên kết nên nàng ấy đương nhiên có thể biết đó là Dương Bách Xuyên.

Còn Tuyết Hương đang bị nhốt trong lồng sắt, bị coi như một vật phẩm, lại không có sương mù dày đặc che phủ, Dương Bách Xuyên và tất cả mọi người đều có thể thấy rõ nàng ấy trông như thế nào.

Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được Tuyết Hương đã phát hiện ra mình.


Nhưng Dương Bách Xuyên có thể đi sao?

Đương nhiên không thể.

Nhìn ánh mắt của Tuyết Hương, lắc đầu xong thì giây tiếp theo lại mỉm cười, Dương Bách Xuyên hiểu ý của nàng ấy.

Hãy để nàng ấy đi, đừng mạo hiểm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện