Là người trong cuộc, Tuyết Hương đương nhiên biết rõ người bắt mình là hạng người thế nào, nếu không Dương Bách Xuyên sẽ mạo hiểm.

Bây giờ ...

Dương Bách Xuyên không kìm được nữa.

Hắn lẩm bẩm: "Nha đầu ngốc, chờ đấy, ta nhất định sẽ cứu ngươi."

Vừa dứt lời, bàn tay Dương Bách Xuyên lóe lên màu đỏ, cốt khí U Minh xuất hiện.

Thanh kiếm Đồ Long trong tay kia cũng lóe lên ánh sáng lạnh.

"Tiểu tử, đừng manh động như thế ~" Lúc này, chim Thần Ma sốt ruột nói.

Mà Tuyết Hương nhìn thấy cảnh này thì lắc đầu cầu xin, nước mắt chảy ra giàn giụa, mở miệng nói thầm hai chữ: "Đừng mà ~"

Nhưng ...

Dương mỗ đã làm ra một hành động vĩ đại, xông thẳng lên vì cứu mỹ nhân.

"Chết~"

Một chữ đằng đằng sát khí phun ra, hắn phi người nhảy lên khán đài, một nhát kiếm bỗng nhiên chém về phía người cách lồng sắt gần nhất.

"À~"

Mất cảnh giác, người này bị kiếm của Dương Bách Xuyên chẻ làm hai và chết ngay lập tức.

Tại thời điểm Dương Bách Xuyên ra tay, khí tức của người này bạo phát, nhưng Dương Bách Xuyên không hề né tránh là bởi vì hắn phát hiện đối phương là Tiên nhân Đại La.

Bây giờ, Đại La ở trước mắt hắn chẳng là cái thá gì cả.

Mặc dù hắn không có pháp lực, nhưng có Nguyên Thần toàn vẹn, cảnh giới cũng vẫn còn đó.

Hơn nữa, hắn vừa ra tay chính là đánh bất ngờ, thậm chí còn có sự gia trì nhờ lực Thần Hồn của Hắc Liên, một nhát kiếm có thể giết chết người này cũng không có gì ngạc nhiên.

Dương mỗ dám ra tay trước mặt mọi người cũng không phải là không có thủ đoạn.

Mặc dù Càn Khôn Đạo Nguyên có vấn đề, hắn mất đi pháp lực, nhưng thực lực thân thể vẫn còn đó, sau lần uống đan Tôi Thể trước đó, thể lực thân thể của hắn có thể đạt tới trình độ khá cao. Theo lời chim Thần Ma nói, thân thể hắn có căn cơ chính đạo, có thể nói bản thân hắn cũng không biết rốt cuộc thân thể mình cường đại như thế nào.

Luc han phi nguoi nhay len cung dong thoi van chuyen Can Khon Tôi Thể Quyết, sức mạnh thân thể lập tức bạo phát, cho nên có thể thông qua một nhát kiếm chém chết Đại La mà không mất chút sức lực nào.

"Đi đi, đừng quan tâm đến ta, ngươi không phải là đối thủ của bọn họ đâu, người bắt ta là một cường giả Tiên Nhân hậu kỳ, đừng động đến ta ... "

Tuyết Hương cuối cùng cũng hét lớn.

"Âm~"

Một nhát kiếm chém vào lồng sắt, phát ra tiếng ầm vang.

Nhưng vẫn không thể phá vỡ lồng sắt.

"Muốn chết à~"

Dương Bách Xuyên cũng không có thời gian nói chuyện với Tuyết Hương, chỉ có tieng noi gian vang len.

Người trước đo đang rao bán Tuyết Hương lập tức xuất hiện bên cạnh Dương Bách Xuyên, xuất thủ thành trảo, biến thành một bàn tay khổng lồ, chộp về phía ót của Dương Bách Xuyên.

Khí thế quả nhiên vô cùng mạnh mẽ.

Người này chắc là Tiên quân Tiên Nhân hậu kỳ mà Tuyết Hương vừa nhắc tới, cũng chính là người bắt Tuyết Hương.

Không kịp nghĩ nhiều, lúc này Dương Bách Xuyên không có pháp lực, hắn không dám tự tin dễ dàng đụng vào người này, bèn thúc giục cốt khí U Minh trong tay, khoảnh khắc tiếp theo, cốt khí U Minh biến thành một con lợn béo lớn và chắn trước mặt hắn.

"Âm ~"

Một âm thanh nặng nề vang lên.

Lòng bàn tay khổng lồ của Tiên quân này đánh trúng con lợn U Minh.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo đã bị bắn ngược trở lại, bàn tay hoa thành Tiên Nguyên rồi biến mất vô hình.

Dương Bách Xuyên vui mừng khôn xiết.

Heo U Minh phát huy tác dụng rồi.

Quả nhiên không hề làm hắn bị thương chút nào, đòn công kích của đối phương đều bị heo U Minh chống lại.

Hơn nữa, hắn còn phát hiện một hiện tượng thú vị là pháp lực của đòn công kích lên người heo U Minh càng lớn thì phản lực cũng càng lớn.

Chỉ có Dương Bách Xuyên mới biết sinh vật U Minh có lực Thần Hồn cường đại, còn về pháp lực thì không thể nhìn ra.

Bây giờ trong lòng hắn đã tự tin hơn một chút.

Hắn đánh không lại thì có thể dùng heo U Minh để chống lại.

Dù sao hắn cũng có thể khống chế nó tuỳ theo ý mình.


Vu Nhất Phổ nhìn chằm chẳm vào đối phương, trầm giọng nói: "Đạo hữu, ngươi đã phá hỏng quy tắc rồi, mặc dù ở đây là chợ đen, nhưng muốn có được nữ yêu này thì ngươi phải dùng tiên thạch để mua, đánh cướp như thế có thể không phải là biện pháp tốt gì, có khi sẽ chết đấy."

Vu Nhất Phổ thử thăm dò, nhưng cũng là cảnh cáo.

Lúc này, Dương Bách Xuyên biết đối phương đã kiêng dè, tổng cộng có năm người, một người đã bị hắn giết, bốn người còn lại hiển nhiên là thủ lĩnh lên tiếng, ba người còn lại đều là thuộc hạ, xem ra tu vi cũng là Đại La, bọn họ chỉ dám vậy quanh hắn chứ cũng không dám tiến lên.

Mà đám người xung quanh đã nổi lên bàn tán xôn xao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện