Nghe Hắc Liên nói xong, Dương Bách Xuyên cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng chợt thấp thỏm lạ thường, bèn hỏi vội: "Có ... Có ý gì?"

"Không có gì đâu, đừng lo, để ta ra trước đã rồi nói tiếp, ngươi thả lỏng biển ý thức đi." Hắc Liên đáp.

Dương Bách Xuyên vô thức làm theo, thả lỏng biển ý thức. Ngay sau đó, hắn cảm nhận được khí thế bàng bạc cuồn cuộn thoát ra ngoài.

... Cùng lúc này.

Trong mắt những kẻ đứng ngoài xem trò hay, Dương Bách Xuyên lúc này đã bị Trịnh Đại Sơn dọa sợ điếng người, chỉ biết đứng yên bất động tại chỗ. Sau đó, mọi người nhìn thấy Trịnh Đại Sơn Tiên Vương giơ tay về phía Dương Bách Xuyên, uy lực của Tiên Vương mạnh không lường được, thế nên vừa thấy ông ta ra tay, ai cũng cho rằng chắc chắn Dương Bách Xuyên sẽ tiêu tùng. Mỗi uy áp của Tiên Vương thôi đã có thể làm Dương Bách Xuyên bất động, chứ đừng nói gì tới khi ông ta chính thức tung chiêu. Có khi chỉ cần vẫy tay nhẹ một cái là Dương Bách Xuyên đã mất mạng rồi cũng nên.

Mà cũng khó trách mọi người lại nghĩ như vậy, vì trong mắt họ hiện tại, Dương Bách Xuyên cứ đứng ngây ra đó, trông chẳng khác nào bị dọa sợ tới nhun chân cả.

Có người tính tình nóng vội, không kiềm được hét lớn: "Nè, thằng kia, đừng có ngu người ra nữa, đánh không lại thì bỏ chạy đi chứ, không có gì phải xấu hổ hết!"

“Lạy ông, đừng nói nữa, đó là Tiên Vương đấy, không đụng vào nổi đâu."

"Tiên Vương thì sao chứ? Trên Tiên Vương còn có Tiên Đế nữa đấy, không biết hả? Ta chỉ đơn giản là chướng mắt họ thôi. Ngươi nghĩ lại xem mấy năm qua, đám người chợ đen Tinh Quang đa làm bao nhiêu chuyen that đức rồi? Trước kia thì bắt yêu tu về bán, giờ lại bắt luôn cả người lẫn yêu về bán, thậm chí là đâm dao sau lưng người ta, mấy việc mất dạy cỡ này cũng chỉ có người của bên chợ đen Tinh Quang mới làm được thôi ... "

“Đừng nói nữa, xin luôn đấy ... "

“Đúng đúng đúng, nhỏ giọng chút đi, nghe bảo thế lực đứng sau chợ đen Tinh Quang không đơn giản đâu."

"Không đơn giản như nào co? Một thế lực siêu nhiên nào đó ở Tiên Giới hay

gì?”

"Chính xác là như vậy đấy, mấy người nghĩ lại mà xem, trong số các thế lực đứng đầu Tiên Giới, kẻ nào mang họ Vu?”

"Đương nhiên trên đời có rất nhiều người mang họ Vu, nhưng nếu chỉ tính trong số các thế lực siêu nhiên thì đúng là không quá nhiều, để ta nhớ xem ... Trời ạ ... Đừng bảo là các người đang nhắc tới ...? "

“Đúng rồi đấy, theo những gì ta nghe được thì thiếu chủ của chợ đen Tinh Quang, tức cái tên Vu Nhất Phổ kia, có quan hệ không tầm thường với người đó đấy, nghe đồn là con riêng ... Chứ không các ngươi nghĩ lại xem, đường đường là Tiên Vương, sao lại cam tâm xưng một người như vậy là thiếu chủ? Với cả tên đó không chỉ có hộ vệ là Tiên Quân, mà còn có thể tác oai tác quái ở cái nơi thuộc Tiên Thành Hỗn Loạn này nhiều năm như vậy nhưng vẫn bình an vô sự, nếu chỉ là người bình thường thì nghĩ xem có khả năng đó không?"

“Nghe ngươi nói vậy, ta bỗng thấy cũng rất hợp lý đó ... "

“Chứ gì nữa, thôi, đừng nói nữa, không chọc vào nổi đâu."

“Vây thì đã là gì, mấy người không thấy Tiên Giới này có tận ba vị đại Tiên Tôn, Vu Tiên Tôn chỉ là một trong số đó thôi, chứ đâu phải có một không hai, hừ!"

“Ông cố của ta ơi, làm ơn đừng nói nữa, cầu xin ngươi luôn đó, lỡ rước họa vào thân thì sao đây?"

"Sợ gì chứ, thiếu gia đây cũng là Tiên Vương, mới không thèm sợ Trịnh Đại Son đó đâu. Hơn nữa nơi đay là Tiên Vực Hỗn Loạn, Tiên Thành Hỗn Loạn, tên Tiên Tôn gì đó chẳng đáng lọt vào mắt nhà ta nữa là. Trái lại, bổn thiếu gia khá là thích thằng nhóc tóc bạc kia đấy, trong các ngươi có ai biết thng nhóc đó tên gì không?"

Người năm lần bảy lượt nói giúp cho Dương Bách Xuyên là một thanh niên đang lơ lửng giữa không trung, thoạt nhìn chỉ tầm một mét năm sáu, dáng người mỏng manh, yếu đuối, nhưng trên vai lại vác một thanh đại đao dài chừng ba mét, có điều trông cũng hài hòa lắm. Từ giọng điệu của thanh niên, có thể thấy ấn tượng của hắn ta về Dương Bách Xuyên khá tốt, hơn nữa không thèm để Tiên Vương Trịnh Đại Sơn vào mắt.

Đứng bên cạnh hắn ta là một ông cụ có vẻ là người hầu cận, trên mặt ông ta hiện rõ vẻ sốt ruột, căng thẳng, lại bó tay không làm gì được ông trời con này, cuối cùng chỉ có thể nắm lấy tay hắn ta, vội vàng thoát khỏi đám đông, sợ còn ở lại nữa thì cái miệng của thiếu gia nhà mình sẽ rước họa lớn về mất.

Chờ cặp chủ tớ này đi xa, có người hoai nghi nói: "Tên mở miệng nói luyên thuyên ban nãy hình như là thiếu chủ độc đinh của gia tộc Đông Phương - một trong bốn gia tộc lớn ở Tiên Thành Hỗn Loạn, Đông Phương Thiết Nhân thì phải."

"Ta thấy cũng giống lắm đấy, mà cũng chỉ có người của gia tộc Đông Phương mới dám thốt ra mấy lời đó."

"Thôi thôi, đừng nói nữa, kẻo tự chuốc lấy họa đấy, chúng ta cũng không phải người của gia tộc Đông Phương đâu ... "

***

Hiển nhiên Trịnh Đại Sơn và Vu Nhất Phổ cũng nghe thấy lời bàn tán của những người xung quanh, họ híp mắt đảo quanh một vòng, rất nhiều người không dám đối diện với ánh mắt của họ, chỉ biết quay đầu né tránh.

Đúng là với Trịnh Đại Sơn và Vu Nhất Phổ mà nói, ngoại trừ một số gia tộc và chủng tộc lâu đời ở Tiên Vực Hỗn Loạn đáng để họ phải e dè ra thì họ chẳng ngán bất cứ ai hay thế lực nào khác. Về phần gia tộc Đông Phương, Trịnh Đại Sơn chỉ liếc nhìn thoáng qua rồi thôi, không nói thêm gì nữa. Có điều đó là vì hiện tại họ đang ở Tiên Thành Hỗn Loạn, chứ nếu là nơi khác thì ông ta đã sớm xuống tay giết chết tên kia rồi.

Với cả chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải đập cho tên ranh con đầu bạc đối diện chịu mở miệng nhận thua, quỳ xuống xin họ tha thứ.

Mặc dù khi tiến vao Tiên Thành Hon Loạn, ông ta và thiếu chủ Vu Nhất Phổ không hề công khai thân phận của mình với bất cứ ai, nhưng đương nhiên không phải là vì không thể để người khác biết. Lúc này, nếu đã bại lộ, vậy Trịnh Đại Sơn cũng chẳng thèm giấu diếm làm chi, dù sao chợ đen cũng tiêu tùng rồi, sau khi giải quyết xong chuyện này ông ta sẽ dẫn thiếu chủ về nhà ngay, không nán lại đây làm gì nữa.

Lý do họ đến Tiên Thành Hỗn Loạn là vì tên nhị thế tổ kia muốn chứng minh cho gia tộc thấy bản thân không phải một kẻ bất tài vô dụng thôi, Trịnh Đại Sơn đã chịu quá đủ cái nhiệm vụ lẽo đẽo theo sau làm thư đồng cho thái tử này rồi, chẳng thà nhân dịp này thu dọn đồ đạc về nhà luôn cho xong. Vu Thiên Tôn Tiên Vực nơi chín tầng mây mới là chỗ ông ta muốn ở lại. Còn Tiên Vực Hỗn Loạn với Tiên Thành Hỗn Loạn, nói thẳng ra là cái chốn hoang vu, tạp nham, hỗn độn, chỉ những kẻ đầu óc có vấn đề mới thích chui rúc ở đây thôi.

Rõ ràng là tiên nhân tới từ Tiên Vực Vu Tôn vĩ đại, sở hữu thân phận cao quý hơn người, vậy mà lại chạy tới cái nơi Tiên Vực Hỗn Loạn man rợ này, còn phải cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói, sợ vô tình đụng chạm đến một vài thế lực lâu đời mà mình không nên dây vào, trông có khác nào thỏ đế không !? Vì quá chán ghét chuyện đó nên bình thường Trịnh Đại Sơn không thích ra ngoài đi dạo, tối ngày ở lì dưới mật thất bế quan tu luyện, cũng vì vậy mà không có bao nhiêu người biết tới sự tồn tại của ông ta. Mãi tới hôm nay, chính xác là mới ban nãy, vị thiếu chủ hiện đang đứng cạnh ông ta đây thình lình xông vào mật thất tu luyện, hoảng loạn nói với ông ta rằng có kẻ dám cả gan phá hoại chợ đen, lúc này ông ta mới chịu xuất quan.

Thế là ông ta ung dung vung tay, chuẩn bị hạ gục Dương Bách Xuyên. Nhưng Trịnh Đại Sơn lại không ngờ được rằng đúng lúc này, tên nhóc tóc bạc kia sẽ thình lình bùng lên khí thế cuồn cuộn bao phủ khắp cơ thể. Kế tiếp, ông ta chợt nhìn thấy cả người thẳng ranh tóc bạc sáng bừng lên, tỏa chiếu hào quang rực rỡ, ngay giây sau, từ Thiên Linh của hắn xuất hiện một đài sen màu đen.

***

"Đó là ...? " Cảm giác nặng trĩu muốn nghẹn thở như nhấn chìm toàn bộ trái tim Trịnh Đại Sơn, trực giác của ông ta mách bảo rằng có gì đó không ổn.

Đúng lúc này, một cậu nhóc thình lình ló người ra từ đài sen tối đen như mực, cảnh tượng kỳ lạ đến cùng cực, khí tràng xung quanh cũng dần dần thay đổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện