Đương khi Dương Bách Xuyên cho rằng bản thân sẽ cùng kẻ địch đồng quy vu tận, thế mà Hắc Liên lại chọn rất đúng thời cơ thể hiện ra từ biển ý thức.

Đây là lần đầu tiên Hắc Liên xuất hiện bên ngoài, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Tiếp đó, Hắc Liên biến đổi, hóa thành hình dạng một cô gái xinh đẹp tuyệt trần với khí chất lạnh lùng tựa băng tuyết hay hiện diện trong biển ý thức từ trước tới giờ.

Nàng ấy mở miệng: "Ta sẽ truyền cho ngươi đạo ngự kiếm, ngươi đưa kiếm Đồ Long cho ta mượn một lát."

Trong lúc nàng ấy nói chuyện, Dương Bách Xuyên cảm thấy trước mắt nhoáng lên, trong đầu xuất hiện vài thông tin, chắc là đạo ngự kiếm mà Hắc Liên nhắc tới. Còn chưa kịp nhìn kỹ, hắn đã vô thức đưa kiếm Đồ Long trong tay cho Hắc Liên.

Hắc Liên vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng ban đầu, nhận lấy kiếm Đồ Long từ tay hắn, đặng nói: "Ta múa kiếm, ngươi đứng xem, nhớ được bao nhiêu thì nhớ."

"À, được." Dương Bách Xuyên ngơ ngác trả lời.

Sau đó, kiếm Đồ Long trong tay Hắc Liên rung lên bần bật, tỏa chiếu hào quang rực rỡ.

Bấy giờ, Hắc Liên xoay người, mũi kiếm chỉ thẳng Tiên Vương Trịnh Đại Sơn, bình thản nói: "Ngự kiếm có thể giết địch cách ta cả ngàn dặm, thậm chí là bên ngoài phạm vi ngàn dặm. Đạo ngự kiếm quan trọng nhất chính là tâm niệm, ý chí ... Đi!"

Một từ “Đi” được nàng ấy từ tốn thốt ra khỏi miệng, lại như công tắc khiến kiếm Đồ Long sống dậy, vụt ra khỏi tay Hắc Liên, trong tiếng cộng hưởng ong ong, nó lao về phía Tiên Vương Trịnh Đại Sơn như một tia chớp.

Xuất kiếm.

Với Dương Bách Xuyên mà nói, một chiêu này chẳng có gì đặc biệt, nhưng hắn lại phát hiện mặt mày Tiên Vương Trịnh Đại Sơn đứng đối diện biến sắc. Ngay giây sau, lòng bàn tay ông ta lóe lên tia sáng chói lòa, một loại tiên khí xuất hiện, trông giống như bánh răng. Ông ta vừa chạy vừa hét lớn với Vu Nhất Phổ mà không thèm quay đầu lại: "Thiếu chủ chạy mau, trốn càng xa càng tốt, về nhà ngay đi.”

"Ong ong ong!" Âm thanh phát ra từ kiếm Đồ Long bùng nổ, vang dội khắp đất

trời

Hắc Liên đứng thẳng lưng, hai mắt nhắm lại, tay quơ nhẹ giữa khoảng không: "Ngự kiếm trảm Hoàng Tuyền."

“Âm!"

Chớp mắt một cái, Dương Bách Xuyên nhìn thấy kiếm Đồ Long chém ngang bầu trời, nhắm thẳng về phía Tiên Vương Trịnh Đại Sơn. Trong một khoảnh khắc, Dương Bách Xuyên có cảm giác bản thân đã nhìn thấy thế Thiên Địa mênh mông tựa biển lớn tụ hội về thân kiếm Đồ Long.

Bánh răng trong tay Trịnh Đại Sơn tức tốc tỏa ra ánh sáng vàng rực, chớp mắt đã biến lớn gấp mấy lần, đạt tới đường kính tận ba mươi mét. Ông ta giận dữ gào thét: "Bánh răng của trời, xoay chuyển vạn vật, phân tách!"

Kế tiếp, minh văn trên bánh răng sáng bừng lên, tiên nguyên lực từ thiên địa cuồn cuộn tụ về phía bánh răng, khí thế hùng hổ tựa rắn nuốt voi. Sau đó, bánh răng khổng lồ chợt tách ra thành từng lớp, nhìn từ xa như có hàng trăm hàng nghìn bánh răng xếp chồng lên nhau.

Ông ta muốn tạo thành một lá chắn.

Bấy giờ, Trịnh Đại Sơn phẫn nộ gầm lên: "Pháp của Tiên Vương, pháp từ thiên địa, tam pháp kim, mộc, thủy, hãy làm theo lệnh ta."

Khoảnh khắc Trịnh Đại Sơn vừa dứt câu, từ người ông ta lập tức phóng lên ba cột sáng màu vàng, đỏ và xanh.

Đồng thời, Hắc Liên khống chế kiếm, chém một nhát.

Cùng lúc đó, Vu Nhất Phổ bật người bay lên, chớp mắt đã trốn ra thật xa.

“Bùm."

Kiếm khí của kiếm Đồ long kéo dài trăm trượng, chỉ cần một nhát chém đã có thể phá hủy toàn bộ bánh răng khổng lồ của họ Trịnh.

Trong tiếng nổ vang dội đó ...

Dương Bách Xuyên phát hiện kiếm Đồ Long như phân ra thành mấy trăm nghìn cái bóng, nhưng nếu nhìn từ xa thì vẫn chỉ có đúng một nhát kiếm.

Chỉ một cái chớp mắt, bánh răng của Trịnh Đại Sơn đã hoàn toàn biến thành tro bụi. Trong lúc đó, ba luồng sáng vàng, đỏ, xanh lại như đang tìm cách cuốn lấy Hắc Liên.

Nhưng Dưong Bach Xuyen đứng sau lưng Hắc Liên lại nghe thấy rất rõ những lời Hắc Liên nói sau đây với giọng lạnh lùng: "Ba loại pháp tắc kim, mộc, thủy, tính ra cũng giỏi đấy, nhưng nếu muốn ngăn cản ta thì chỉ với tu vi Tiên Vương sơ kỳ đỉnh phong vẫn còn chưa đủ, nhất là khi ba pháp tắc còn chưa hoàn thiện thì lại càng không đủ. Đã vậy, chi bằng để ta tiễn ngươi một đoạn."

Dứt lời, Hắc Liên lại phất tay, nói nhẹ bẫng: "Ngũ Hành Ngự Kiếm, kiếm xuất truy hồn."

Thế là, kiến Đồ Long vừa mới phá tan bánh răng của Trịnh Đại Sơn chợt rung lên ong ong liền tù tì năm lần, sau đó phân ra thành năm thanh kiếm. Ba thanh bay vụt lên, hướng thẳng về ba cột sáng pháp tắc của Trịnh Đại Sơn. Ba tiếng nổ rền trời xuất hiện, theo ngay phía sau là hình ảnh ba cột sáng sụp đổ, tan biến ngay khi chỉ còn cách Hắc Liên tầm nửa mét.

Kiếm thứ tư lao thang về phía Trịnh Đại Sơn, còn kiếm thứ năm thì bay xa tận chân trời, trùng với hướng Vu Nhất Phổ chạy trốn.

Bấy giờ, sắc mặt Trịnh Đại Sơn trắng bệch như tờ giấy, càng làm nổi thêm vệt máu nơi khóe miệng. Trịnh Đại Sơn anh dũng xông lên đối đầu trực diện kiếm thứ tư, ông ta phun ra một ngụm máu, cả người hừng hực khí thế, há miệng thét lớn một tiếng đầy hiên ngang, dùng hết sức bình sinh để đỡ lấy nhát kiếm đó. Nhưng thanh kiếm thứ tư này được tạo thành từ kiếm khí, tức kiếm đạo, nào phải thứ ông ta muốn là có thể chống lại được đâu? Thanh kiếm nhoáng lên lại biến mất, ngay giây sau đã đâm xuyên cơ thể Trịnh Đại Son. Hào quang quanh người Trịnh Đại Sơn tức khắc tan biến, toàn thân ảm đạm gục xuống, không còn nhúc nhích gì nữa.

Đúng lúc này, Hắc Liên lại vung tay, thanh kiếm thứ năm đuổi theo chân trời cũng trở về. Và Dương Bách Xuyên có thể nhìn thấy rất rõ vết máu đọng trên thân kiếm.

Bấy giờ, hắn chợt hiểu ra ...

Mục đích của thanh kiếm thứ năm là đuổi giết Vu Nhất Phổ đang chạy trốn.

"Về lại chốn cũ." Hắc Liên nhẹ giọng.

Năm thanh kiem Đồ Long giống nhau như đuc tức khắc hợp thành một thể.


Nhưng những lời này lại khiến tất cả mọi người sợ ngây người, bốn phía lập tức vắng lặng như tờ.

"Khụ ... A!" Đúng vào lúc này, Tiên Vương Trịnh Đại Sơn chợt phun ra một ngụm máu, để lại một tiếng hét đầy thảm thiết trước khi thân xác nổ tung, hóa thành một màn mưa máu.

Đến đây, Tiên Vương Trịnh Đại Sơn và Vu Nhất Phổ đều đã chết. Chỉ là Dương Bách Xuyên vẫn chưa dám tin, tâm trí hãy còn chìm trong một chiêu ngự kiếm nhẹ tựa lông hồng của Hắc Liên ban nãy.

Hắn nghĩ hoài vẫn không nhớ nổi từ khi nào nàng ấy lại mạnh tới vậy? Sau đó còn chưa hoàn hồn thì đã nghe thêm một tin trời giáng - nàng ấy muốn rời đi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện