Bên trong vương cung.

Ninh Nguyên Hiến giận tím mặt.

Hận không thể giết mấy người một hơi.

Có âm mưu, có âm mưu.

Những người này nhất định là muốn hại quả nhân, nhất định là muốn quả nhân mất mặt.

Trong lòng đám người Khâm Thiên Giám chống lại quả nhân, cho nên cố ý suy tính sai thời gian.

Rõ ràng coi là tốt, hôm nay là ngày lành tháng tốt.

Hơn nữa nhất định sẽ là một ngày nắng.

Kết quả thì sao?

Bầu trời mây đen nặng nề.

Căn bản không gặp nửa ánh nắng, thậm chí không có một điểm nào muốn sáng.

Đều đã đến lúc lúc này, sắc trời vẫn âm u.

Mỗi một lần tế thiên đều nhất định phải nhìn khí trời.

Tinh không vạn lí mới có vẻ ông trời tươi cười, âm trầm đây là muốn để ông trời tức giận à?

Mấy quan viên Khâm Thiên Giám quỳ ở nơi đó không ngừng dập đầu.

- Bệ hạ, oan uổng, mấy ngày lúc trước thần thấy rất rõ ràng, ngày hôm nay nhất định là trời nắng mà.

Ninh Nguyên Hiến cả giận:

- Các ngươi xem bên ngoài, cái này như là hình dạng trời nắng à?

- Ùng ùng...

Ngay sau đó, bầu trời vang lên từng đợt sấm rền.

Đây là tiếng sấm lần đầu tiên của năm nay sao?

Ngày hôm nay thời tiết này không chỉ âm trầm, hơn nữa còn muốn mưa sét đánh?

Quá không may.

Dường như là vì hưởng ứng ý niệm trong đầu quốc quân, bầu trời liên tiếp sấm rền.

Lòng dạ quốc quân giống như mây đen đầy bầu trời này vậy, âm trầm áp lực.

Nhưng lòng quần thần trong triều cảm thấy rất đã.

Bệ hạ mở mắt nhìn thấy rõ chưa, Khâm Thiên Giám lúc đầu tính rõ, hôm nay là lương thần cát nhật, hơn nữa nhất định là một ngày nắng.

Kết quả là ngài tùy hứng làm bậy, đi ngược lại lúc này mới xúc phạm trời cao.

Lại để một vương tử phế vật cà lăm tụng xướng sớ tế thiên?

Thiên thần chẳng phải tức giận sao?

Bệ hạ còn không mau nhận sai?

Còn không vội vàng thu hồi ý chỉ đi nào?

Văn võ đại thần sớm tới vương cung, từng người một mặt như đưa đám, nhưng nhưng trong lòng vui sướng vô cùng.

Quốc quân dù cho hung ác đến đâu, có thể hung ác qua nổi trời cao à?

Đây là trời cao muốn tát vô mặt của ngài, cũng không phải chúng ta mà.

Thái tử cũng mặc long bào màu vàng, chỉ so với quốc quân thiếu một móng.

Đương nhiên, long bào Việt vương so với hoàng đế của đế quốc Đại Viêm không chỉ ít một móng, hơn nữa còn thiếu một con rồng.

Lúc này trên mặt Thái tử không chút thay đổi, nhưng trong lòng cũng tràn đầy khoái ý tàn nhẫn.

Phụ vương gã bị trời cao làm mất mặt, trong lòng gã đương nhiên thoải mái.

Tính cách của vị Thái tử điện hạ này tương tự với Ninh Nguyên Hiến, thế nhưng càng thêm ngạo mạn.

Đối với phụ vương, tận sâu trong nội tâm của gã cũng có vài phần không ưa.

Hắn từ nhỏ được nuôi dưới gối vương hậu, bị họ Chúc ảnh hưởng rất lớn, nuôi dưỡng tạo nên tính cách như vương hậu.

Tự cao tự đại.

Có họ Chúc, hội Ẩn Nguyên, quan văn thiên hạ hỗ trợ, tuy rằng Tam vương tử Ninh Kỳ đối với gã có uy hiếp nhất định, nhưng cũng rất khó dao động vị trí Thiếu quân của gã.

Mấy năm trước, gã và Ninh Nguyên Hiến cũng có thể xem là phụ từ tử hiếu.

Nhưng lấy tư cách Thái tử, gã biết chân tướng càng nhiều.

Gã cảm thấy mình đã nhìn trộm đến bộ mặt thật của phụ vương, nhất là từ khi Khương Ly hủy diệt, sau đó phụ vương bỏ vợ, lập Chúc Thị làm hậu, cuối cùng ở dưới sự trợ giúp gia tộc họ Chúc mới thoát khỏi nguy cơ, mất mặt đến cỡ nào?

Không chỉ có như thế, phụ vương còn không kịp chờ đợi đưa công chúa Ninh Hàn đến Thiên Nhai Hải Các.

Tóm lại ở trong mắt Thái tử, quân vương như Ninh Nguyên Hiến có một chút ngoài mạnh trong yếu, bản lĩnh không cao bao nhiêu, lại càng thích cố làm ra vẻ.

Nhưng mà lúc trước quốc quân đối với gã cũng được, dù cho nâng đỡ Tam vương tử Ninh Kỳ, nhưng cho tới bây giờ cũng không có nhúc nhích dao động đến quyền uy của Thái tử này.

Thái tử đương nhiên cũng tỏ ý biểu hiện kính cẩn vâng lời một cách vui vẻ.

Nhưng từ lần trước quốc quân bị bệnh, sau đó tất cả đều thay đổi.

Thái tử cùng Tam vương tử đấu lộ ra răng nanh, trực tiếp chọc giận tới quốc quân.

Mà quốc quân bãi miễn Trương Triệu, để phế vật Ninh Chính làm Đề đốc Thiên Việt, cũng trực tiếp chọc giận tới Thái tử.

Cho nên mới có hội Ẩn Nguyên sự việc làm mất mặt quốc quân.

Chuyện này phía trên, Thái tử nhìn như biểu hiện đặc biệt vô tội, nhưng gã cảm kích, thậm chí cũng từng gật đầu đồng ý.

Quốc quân mượn không đến quân phí, lại muốn ta Thái tử Ninh Dực đứng ra, từ đó có thể thấy được Thái tử đó ngạo mạn.

Mặc dù không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng Thái tử cùng quốc quân đã ở vào tình trạng nửa giằng co.

Thái tử cùng quân vương mâu thuẫn, cái này ở Trung Quốc trong lịch sử cũng rõ ràng nhiều không kể xiết.

Rất nhiều tình huống hoàng đế là người thắng, ví như Lưu Triệt, lại ví như Lý Thế Dân.

Nhưng có chút thời điểm, quân vương cũng sẽ trở thành thất bại.

Hoàng đế Vạn Lịch có thể xem như lợi hại, kết quả vẫn bị thất bại, căn bản đổi Thái tử không được.

Minh Thành Tổ Chu Đệ càng là quân vương lợi hại ngút trời, trong lòng cũng không thích Thái tử Chu Cao Sí, nhưng sau cùng cũng không đổi Thái tử.

Lý Uyên thảm hại hơn, trực tiếp bị Lý Thế Dân cho rơi đài, giam lỏng ở trong cung làm Thái Thượng Hoàng biệt khuất.

Lúc này đây quốc quân tế thiên, lại làm cho Ninh Chính đọc sớ tế thiên.

Đây đối với Thái tử nào chỉ là gõ?

Quả thực chính là tát một bạt tai trên mặt Thái tử.

Cho nên thiên hạ quần thần mới có phản ứng lớn như vậy.

Bất kể là văn thần võ tướng, đều tấu chiết thảo phạt.

Lúc này sắc trời âm trầm, thiên lôi trận trận, hiển nhiên là trời cao bất mãn quốc quân.

Đây là muốn hạ chiếu nhận tội.

Mắt thấy phụ vương chật vật như vậy, làm sao trong lòng Thái tử không thoải mái?

Mắt thấy thời gian sắp đến, cần phải phải lên đường.

Nhưng mây đen trên trời ngược lại càng thêm âm trầm, tiếng sấm càng thêm dày đặc.

Chúng thần trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt lại bi thương sợ hãi.

- Chuyện này phải làm sao cho phải chứ?

- Chúc tướng, bằng không ngài đi gặp bệ hạ nói một chút, đổi cái ngày tế thiên đi?

Chúc Hoằng Chủ giống như không có nghe được vậy.

- Đại Tông Chính, bằng không ngài đi cùng bệ hạ nói một chút, đổi ngày tế thiên được không?

Một khi đổi ngày, vậy sẽ phải thu hồi ý chỉ, không thể do Ninh Chính đọc sớ tế thiên.

Chẳng khác nào quốc quân gắng chịu nhục.

Đại Tông Chính Ninh Dụ cũng giống như không có nghe thấy vậy.

Bỗng nhiên, lục vương tử Ninh Cảnh nói:

- Như thế chờ cũng không phải biện pháp, Ngũ ca việc này hoàn toàn nguyên nhân ngũ ca dựng lên, bằng không ngũ ca đi khuyên nhủ phụ vương đi?

Lời này chính là sự thật mất lòng.

Cái gì gọi là bởi vì Ninh Chính dựng lên?

Thật giống như ngày hôm nay mây đen nặng nề, tiếng sấm cuồn cuộn hoàn toàn là bởi vì Ninh Chính khai ra vậy.

Mà Tam vương tử Ninh Kỳ, giống như tất cả đều không có quan hệ gì với gã, một thân nhung trang, như là hàn băng đứng sừng sững.

Hôm nay Tế Thiên Đại Điển, gã là thống soái quân sự tối cao, duy trì toàn bộ trật tự buổi tế thiên này.

Lời của Lục vương tử Ninh Cảnh vừa xuất ra.

Tất cả mọi người đều hùa theo.

- Đúng đúng đúng, Ngũ vương tử ngài đi cùng bệ hạ nói một chút.

- Gần đây Ngũ điện hạ được bệ hạ coi trọng, lời của ngài bệ hạ có thể nghe lọt.

Ninh Chính vẫn là lần đầu tiên mặc áo mãng bào xuất hiện ở trong triều đình.

Trong con mắt của chúng thần tử, sự xuất hiện chói mắt của gã như vậy là dư thừa.

Lúc trước nhà ngươi luôn ở trong xó xỉnh, vì sao không cứ trốn trong chỗ hẻo lánh như trước? Vì sao cứ chạy đến vướng mắt mọi người kia chứ?

Toàn bộ thần tử đều bao vây tấn công Ninh Chính, thúc ép gã đi gặp quốc quân, thỉnh cầu đổi ngày tế thiên.

Giống như tất cả đều là lỗi lầm của gã.

Ninh Chính ngay từ đầu mặt đỏ gay, không biết làm sao, nhưng sau đó lại dần dần bình tĩnh lại.

- Được rồi!

Bỗng nhiên, Vương thúc Ninh Khải gầm lên một trận.

Lão đức cao vọng trọng, trong lòng cũng ghét Ninh Chính, càng không thích Thẩm Lãng.

Thế nhưng lão cũng không quen nhìn quần thần có chút hả hê, thúc ép quốc quân, thúc ép Ninh Chính thế này.

- Ghi nhớ lấy bản phận thần tử của các ngươi đi. - Vương thúc Ninh Khải cất giọng thản nhiên:

- Chúc tướng, Xung Xu mật sứ, quản lý tốt tốt người bên dưới của các người.

Giọng điệu này, đã vô cùng nghiêm trọng.

Vậy đại khái là có người lần đầu tiên nói không khách khí với Tể tướng Chúc Hoằng Chủ như vậy.

Tiếp đó, Vương thúc Ninh Khải rời khỏi đại điện, đi hậu cung.

...

- Bệ hạ, bằng không đổi ngày khác đi. - Vương thúc Ninh Khải nói:

- Hôm nay trời khó lòng mà trong nổi, tiếng sấm ngày càng mạnh, mây đen càng nặng.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến lạnh nhạt nói:

- Vương thúc, ngài cũng tới trách cứ quả nhân à?

Vương thúc Ninh Khải quỳ xuống, nói:

- Cựu thần không dám!

Ninh Nguyên Hiến hỏi:

- Vương thúc, những chuyện gần đây xảy ra trên triều đỉnh hẳn là ngài cũng thấy rõ ràng. Thái tử Ninh Dực có nửa phần hiếu thuận hay sao? Vụ mượn tiền của hội Ẩn Nguyên, còn có chuyện quần thuần bao vây tấn công quả nhân, nó có nửa điểm muốn giải vây à? Quả nhân chẳng những là quân vương mà còn là phụ thân của nó. Dù cho ta có đánh khẽ nó đi nữa thì sao? Con trai của một gia đình bình thường còn biết bảo vệ uy nghiêm của phụ thân? Mà nó thì sao?

Vương thúc Ninh Khải đáp:

- Bệ hạ là quân, Thái tử thiếu quân cũng là quân, Thái tử cũng phải bảo vệ quyền uy của mình, Thái tử cũng phải vì quần thần sau lưng làm gương mẫu. Nếu là Thái tử nhượng bộ, chẳng phải là phụ sự trung thành của quần thần sao?

- Ha ha ha... - Ninh Nguyên Hiến giận cười nói:

- Có thế chứ, có thế chứ, vậy quần thần ở trong lòng của nó còn quan trọng hơn cả quả nhân. Thái tử ở trước mặt quả nhân là thần, ở thần tử trước mặt là quân chủ. Vậy ngài nói một chút, nó cần phải tận dụng bản phận của thần tử trước hay tận dụng bản phận của quân chủ trước vậy?

Tức khắc Vương thúc Ninh Khải cứng họng không trả lời được.

Về mặt pháp lý, Thái tử đương nhiên là cần phải trước tận dụng thần tử bản phận.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Thái tử là một đám văn thần ủng hộ, từ nhỏ ăn no đọc sách thánh hiền, luôn mồm thiên địa quân thân sư, luôn mồm trung hiếu nhân nghĩa. Kết quả thì sao? Nó làm được hai chữ trung hiếu à? Sách của nó đều học từ trong bụng chó kia à? Có thể thấy được đám thư sinh này, đối với bọn họ có lợi liền luôn mồm thánh nhân giáo huấn, trung hiếu nhân nghĩa, gây bất lợi cho bọn họ liền giả vờ cái gì cũng không biết.

Tức khắc Vương thúc Ninh Khải lại một lần nữa cứng họng không trả lời được, lão là một người hiền lành, phẩm hạnh cũng khá chính trực, nhưng tài hoa cũng chỉ có vậy.

Ước chừng một lúc lâu, Ninh Khải nói:

- Bệ hạ, Thái tử là nền tảng lập quốc, không thể đơn giản dao động.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Vương thúc, ngài đã hiểu sai những lời này rồi. Thái tử là nền tảng lập quốc những lời này không sai, nhưng nói là vị trí Thái tử này là nền tảng lập quốc, nhất định phải duy trì quyền uy vị trí này, nhưng cũng không phải là dựa vào người này. Chính là bởi vì địa vị thái tử chính là nền tảng lập quốc, cho nên mới có đức có tài có hiền giả cư chi, đức hạnh phải đứng đầu tiên.

Ninh Khải trong lòng muốn nói chuyện đức hạnh của ngài cũng chỉ có thế kia, vì sao với Thái tử quá nghiêm khắc như vậy.

Thế nhưng nếu suy nghĩ thật kỹ, quốc quân Ninh Nguyên Hiến là kẻ cay nghiệt thiếu tình cảm, nhưng nếu muốn nói đức hạnh của ông kém, cũng không đến mức thế.

Suy nghĩ một hồi thật lâu, Vương thúc Ninh Khải nói:

- Hôm nay là thời buổi rối loạn, triều cục không thích hợp rung chuyển, cho nên quyền uy Thái tử vẫn nên giữ gìn là tốt hơn.

Ninh Nguyên Hiến thở dài một tiếng.

Vương thúc Ninh Khải nói một câu này đúng.

Cuộc chiến nghiêng nước đang ở trước mắt, triều cục quả thực cần phải ổn định là chủ đạo.

Cho nên ông cũng chỉ là muốn gõ nhẹ Thái tử một cái, căn bản không có ý dịch trữ (*).

(*) đổi Thái tử.

Nhưng mà không nghĩ tới phe Thái tử phản ứng kịch liệt như thế, cơ hồ là như là như thủy triều cuốn tới Ninh Nguyên Hiến.

Chân chính muôn người mắng mỏ.

Thái tử này quả nhân liền đụng chạm không được à?

Vậy nó còn là con trai quả nhân sao?

Năm đó hoàng đế Vạn Lịch cũng là bởi vì như thế, cùng chống lại thần tử của ông ta vài thập niên, kết quả kết thúc thất bại.

Vương thúc Ninh Khải nói:

- Trở lại chuyện chính, hôm nay tế thiên vẫn đổi ngày đi. Thần biết ý kiến quần thần, là muốn để bệ hạ chịu thua, thu hồi ý chỉ trước đó. Nhưng những thứ này bệ hạ có thể không cần để ý, ngài chỉ cần hạ chỉ đổi ngày tế thiên là được. Chuyện còn lại, cựu thần đi cùng Chúc tướng thương nghị.

Chuyện này như một cây đao chọt trúng trái tim của Ninh Nguyên Hiến.

Ông làm mai cho Kim Mộc Thông chính là thả ra một tín hiệu để giữ vững quyền vị của gia tộc họ Chúc.

Bất kể có phải Thái tử Ninh Dực thượng vị hay không, gia tộc họ Chúc đều sừng sững không ngã.

Bởi vì Kim Mộc Thông hiển nhiên dòng chính của Ninh Chính, gia tộc họ Chúc căn bản không cần phải đáp ứng hôn ước, chỉ cần tỏ ý ra thiện ý là được.

Màn ra mắt kia, căn bản cũng không phải là nhân duyên hai người mà là một lần thăm dò chính trị.

Kết quả gia tộc họ Chúc hoàn toàn không cảm kích, Kim Mộc Thông rõ ràng đã thông qua cái gọi là tương thân tam vấn (*) của Chúc Nịnh, thế nhưng bị cự tuyệt một tiếng, ngay cả thử hẹn hò cũng chẳng có.

(*) ba câu hỏi ra mắt

Lúc trước mỗi một lần gặp công kích, Chúc Hoằng Chủ đều sẽ xuất hiện che gió che mưa cho Ninh Nguyên Hiến.

Mà lần này, lão liền đứng ở bên cạnh quan sát, tùy ý quốc quân Ninh Nguyên Hiến bị gió táp mưa sa.

Tể tướng làm cái gì?

Tể tướng là trợ thủ quân vương, hơn nữa còn là người giảng hòa giữa quân vương cùng thần tử.

Tể tướng không ra mặt, đây là để quân vương tự mình đánh cờ với thần tử cho đến cuối sao?

Sở dĩ năm đó hoàng đế Gia Tĩnh hết chịu nổi chuyện chém giết tới chết với đám thần tử, liền chọn lựa con chó dữ Nghiêm Tung lên đài cùng các thần tử cắn xé, bản thân vẫn cao cao tại thượng ở trên cao làm trọng tài.

Nhưng cái chuyện như vậy, Ninh Nguyên Hiến thực sự không làm được. Tổ tông lưu lại giang sơn không chịu nổi giày vò thế này, hơn nữa thời gian của ông cũng không nhiều.

Thế nhưng tình hình ngày hôm nay phải làm thế nào bây giờ?

Mây đen nặng nề trên trời, tiếng sấm nổ vang.

Tế thiên có nên tiếp tục hay không?

Nếu như tiếp tục, nhỡ ra trời hạ xuống mưa lớn, vậy thật sự chính là một trận thảm kịch.

Cục diện sẽ hoàn toàn chuyển biến xấu!

Cho đến lúc này, vì bù đắp lại sĩ khí, chỉ sợ vị quân vương thực sự muốn hạ chiếu nhận tội.

Không tiếp tục?

Ngày khác tế thiên?

Vậy tỏ ý quân vương này thỏa hiệp nhận thua.

Đám quần thần nhất định sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, thừa dịp ngươi bệnh cần mạng ngươi.

Ngươi cho rằng mềm mỏng một cái, liền tất cả bình an vô sự?

Không thể nào!

Đấu tranh chính trị một khi thỏa hiệp chịu thua, chính là đưa cái bụng cho kẻ địch, lẽ nào đao của đối phương không đâm tới.

- Đi gọi Ninh Chính qua đây, để Thẩm Lãng cũng qua đây!

Một lát sau, Ninh Chính cùng Thẩm Lãng vào đây.

Ninh Chính không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống.

Nội tâm gã tràn đầy cảm giác tội lỗi, cảm thấy phụ vương sở dĩ lọt vào cục diện như vậy hoàn toàn là bởi vì chính mình.

Kỳ thực cái này không có quan hệ gì với Ninh Chính.

Tràng chiến dịch này là do Thái tử cùng Tam vương tử đưa tới.

Căn nguyên vẫn là lần quốc quân bị bệnh, hai người này bất chấp Ninh Nguyên Hiến trên giường bệnh, trực tiếp dấy lên tranh chấp đảng phái, bất chấp uy nghiêm của quốc quân

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Thẩm Lãng, quả nhân tin tưởng ngươi, ngươi bảo thời tiết hôm nay, có thể trong không? Có thể trời mưa hay không?

Bên cạnh Vương thúc Ninh Khải nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Thẩm Lãng, ngươi nói cẩn thận, không nên gây thêm phiền toái cho bệ hạ.

Ở Vương thúc Ninh Khải xem ra, quốc quân Ninh Nguyên Hiến sở dĩ có tình trạng bị động ngày hôm nay, Thẩm Lãng hoàn toàn là đầu sỏ gây nên.

Nhưng mà Ninh Nguyên Hiến sẽ không cùng lão so đó, Ninh Khải người này chính là một người hiền lành nghiêm túc, người như vậy thật sự không làm nổi chuyện xấu.

Thẩm Lãng trầm tư một hồi nói:

- Bệ hạ, thần không biết, thần không chắc.

Thẩm Lãng quả thực không chắc, hắn không phải vạn năng, không biết ngày hôm nay có thể có mưa hay không.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nhắm mắt lại, lâm vào do dự cùng vùng vẫy.

Bởi vì kế tiếp ông phải làm quyết định rất trọng yếu.

Là tuyên bố Tế Thiên Đại Điển tiếp tục, nếu như trời giáng mưa lớn liền ý nghĩa Tế Thiên Đại Điển thất bại, Ninh Nguyên Hiến làm trời cao tức giận, phải hạ chiếu nhận tội, uy nghiêm quân vương sẽ phải chịu cú đánh trí mạng.

Tuyên bố đổi ngày Tế Thiên Đại Điển, liền ý nghĩa đấu tranh lúc này đây, quốc quân chịu thua.

Chợt cắn răng một cái, quốc quân hạ chỉ đến:

- Tế Thiên Đại Điển tiếp tục!

Cùng lắm thì quả nhân hạ chiếu nhận tội được rồi.

...

Ý chỉ của quốc quân ra một cái.

Quần thần chấn động.

Tiếp đó phục tùng.

Ở sâu trong nội tâm, vẫn khát vọng cơn mưa lớn mau hạ xuống đi.

Như thế Tế Thiên Đại Điển liền thất bại.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến coi như vứt cả uy nghiêm

- Khởi giá, xuất cung!

Theo đại hoạn quan Lê Chuẩn ra lệnh một tiếng.

Mấy nghìn người của đội ngũ nghi trượng, trùng trùng điệp điệp rời khỏi hoàng cung, dọc theo đại lộ Huyền Vũ đi về phía nam, đi thượng cổ tế đàn.

Mấy trăm tên diễn viên, mặc đủ loại quần áo.

Mấy trăm tên nhạc thủ, mang mấy trăm loại biên chung nhạc khí.

Văn võ quần thần, mặc triều phục đặc chế theo sau.

Nam Cung Ngạo dẫn đầu một vạn đại quân, Ninh Kỳ dẫn đầu một vạn đại quân, một trước một sau, bảo vệ quân vương xung quanh, tham gia tế thiên.

...

Thượng cổ tế đàn, ở góc đông nam kinh đô, cách hoàng cung khoảng chín dặm.

Nơi này có một đàn tế thiên hình tròn cực kỳ rộng lớn.

Bên trong tế tự thượng cổ chư thần, Tam Hoàng Ngũ Đế.

Tầm đi một nửa canh giờ, mới đi kết thúc cái này chín dặm đường.

Bởi vì tế thiên phải thành tâm, cho nên dù cho quốc quân cũng phải đi bộ.

Toàn bộ đội ngũ nghiêm trang và đầy sát khí.

Gần như Ninh Nguyên Hiến cho tới bây giờ đều không cầu nguyện, lúc này cũng không nhịn được thầm cầu cầu nguyện trong lòng.

Trời tốt, thiên thần phù hộ.

Tạnh đi!

Thế nhưng sắc trời chẳng những không trong mà mây đen ngày càng thấp, hai thứ này cùng kéo đến một lượt.

Rõ ràng đã buổi sáng, trời cần phải càng ngày càng sáng, kết quả lại càng ngày càng mờ.

Tiếng sấm nổi lên ngày càng kinh người.

Hôm nay rõ ràng dọa người!

Quần thần lặng ngắt như tờ.

Thế nhưng dân chúng ở hai bên đường lớn Huyền Vũ lại bàn tán xôn xao.

Đây là trời cao nổi giận.

Đây tuyệt đối là hiện ra điềm không may.

Sự lo lắng trong lòng quốc quân ngày càng nặng trĩu.

Cuối cùng ông đã chẳng dám hy vọng xa với trời quang mây tạnh, chỉ cần không hạ xuống mưa lớn là được.

Trời cứ nặng nề như vậy, sấm cứ cuồn cuộn dẫn lối đến đàn tế thiên.

Như thế tuy rằng chưa nói tới thành công, nhưng tối thiểu không tính là triệt để thất bại.

Một khi trời giáng mưa lớn, vậy thật là một tràng tai nạn.

...

Đến thượng cổ tế đàn.

Tất cả mọi người dựa theo vị trí của mình, đứng thẳng thật chỉnh tề.

Dừng tiếng chuông.

Trống nổi lên

Tế thiên chính thức bắt đầu!

Đại Tông Chính Ninh Dụ, kiêm nhiệm ti chúc Tế Thiên Đại Điển, chủ trì toàn bộ đại điển.

Bước đầu tiên, Nghênh Đế Thần, quốc quân tứ cửa trái tiến vào đàn Viên Khâu, tới trung tầng bình đài bái lạy bếp lò bếp lò, nhạc tấu “Chương Thủy Bình”. Quốc quân tiến lên quỳ lạy trước bài chủ vị của Thiên Thượng Đế Thần, dâng hương, tiếp đó dâng hương trướ vị trí của liệt tổ liệt tông, sau đó lễ bái. Sau đó lại trở về, ba quỳ chín lạy với chư thần.

Bước thứ hai, Điện Ngọc Bạch: Quốc quân đến chủ vị, phối vị ở trước Điện Ngọc Bạch, nhạc tấu “Chương Cảnh Bình”, hồi bái vị.

Bước thứ ba, Tiến Trở: Quốc quân đến chủ vị, phối vị tiến lên lùi lại, nhạc tấu “Chương Hàm Bình”, hồi bái vị.

Ở trong mắt mấy chục ngàn người, Ninh Nguyên Hiến cẩn thận căn cứ quy định tế thiên, biểu cảm nghiêm túc uy nghiêm.

Nhưng là nội tâm của ông cũng đang không ngừng nặng nề.

Bởi vì sấm rền đã dần dần biến thành tiếng sấm nổ.

Mây đen đã nặng đến cực hạn.

Rõ ràng là xuân sơ, thế nhưng không khí lại đặc biệt ẩm ướt khó chịu.

Thậm chí chính ông cũng đánh hơi được mùi mưa lớn.

Mà thôi, mà thôi.

Nếu như trời cao muốn mưa, vậy xuống đi.

Cùng lắm thì quả nhân hạ chiếu nhận tội.

Ninh Nguyên Hiến trong lòng đã gần như bỏ đi hy vọng.

Mà thiên hạ quần thần phía dưới đứng yên, khuôn mặt trang nghiêm, nhưng trong lòng vô cùng thoải mái.

Trời cao trời mưa đi, trời mưa đi.

Nghiêm phạt cái tay quân vương tùy hứng này đi, cho biết bản thân sai rồi.

Mà hai vạn đại quân tại trận, trong lòng lại tràn đầy vẻ lo lắng.

Rất nhiều người trong số họ phải đi chiến trường nước Nam Ẩu, nếu như tế thiên thất bại, chẳng phải là hiện ra điềm không may.

Vậy có phải mang ý nghĩa đại chiến phải thất bại, bọn họ phải chết ở trên chiến trường?

Đại Tông Chính Ninh Dụ chau mày.

Mặc dù lão cũng hiểu được quốc quân quá tùy hứng, nhưng cuối cùng lão là trung nhân họ Ninh, cũng không thể gặp quần thần chống lại quân vương như thế.

Chỉ mong không nên dưới mưa lớn.

Tế Thiên Đại Điển bước thứ ba kết thúc.

Ninh Dụ hô lớn:

- Tế Thiên Đại Điển bước thứ tư, hành sơ hiến lễ!

Nghe những lời này, quần thần phấn chấn, mở to hai mắt, lỗ tai dựng thẳng lên.

Bởi vì sẽ nhanh chóng đến phần tụng xướng sớ tế thiên.

Ninh Chính sẽ mất mặt thê thảm.

Quốc quân cũng sẽ mất mặt thê thảm.

Lúc này Ninh Chính hồi hộp bất luận kẻ nào cũng nhìn ra được.

Cả người đều đang run rẩy.

Cho nên kế tiếp, khi gã tụng xướng sớ tế thiên, tuyệt đối cà lăm.

Nhất định sẽ xấu mặt, cực kỳ xấu.

Hơn nữa lúc này, tiếng sấm trên bầu trời đã vang đến mức tận cùng, mây đen cũng áp lực đến mức tận cùng, lập tức sẽ phải hạ mưa to.

Ninh Chính đọc sớ tế thiên cà lăm, thiên thần tức giận trời giáng mưa lớn, quả thực chính là đại thảm kịch.

Từ đó về sau, con đường Ninh Chính tranh ngôi hoàn toàn bế tắc.

Thái tử mượn oai của trời cao, áp đảo lòng của quốc quân, từ đó về sau quốc quân mới có thể trung thực, không dám chơi đùa lung tung.

Đang tiến hành bước tế thiên thứ tư.

Quốc quân đến trước chủ vị quỳ xuống, hồi bái vị, nhạc tấu “Chương Phụng Bình”, múa “Vũ Càn Thích”.

Kế tiếp!

Ninh Chính phải ra sân!

Gã phải đọc sớ tế thiên.

Ở bên trong tay áo, Ninh Chính rót một ống nước thuốc vào bên trong cơ thể.

Toàn bộ quá trình thần không biết quỷ không hay.

Trong nháy mắt!

Tất cả hồi hộp không còn nữa.

Cả người Ninh Chính, lại một lần nữa tiến vào trạng thái tự tin cực độ.

Cả cái linh hồn giống như xông phá thể xác, quan sát cả vùng đất rộng lớn.

Muôn người chú ý vốn để cho gã vô cùng lo lắng, thế nhưng lúc này lại nhắm mắt làm ngơ.

Mấy chục ngàn người này, giống như cây cỏ, như là sâu kiến.

Trên trời dưới đất này, chỉ có mình ta.

Ninh Chính long hành hổ bộ, đi tới trên đài tế.

Tất cả mọi người kinh ngạc phát hiện.

Khí chất của Ninh Chính thay đổi.

Lúc trước tất cả hồi hộp cùng khiếp đảm toàn bộ biến mất.

Tuy rằng vóc dáng bị thịt, thế nhưng cất bước đi lại tràn đầy khí thế bá vương.

Biểu tình, ánh mắt kia vậy mà bễ nghễ thiên hạ.

Đứng ở tế trên đài.

Muôn người chú ý Ninh Chính.

Cà lăm đi, nói cà lăm đi, mất mặt đi.

Sét đánh đi, trời mưa đi!

Quốc quân nên hạ chiếu nhận tội.

Nhưng mà vào lúc này!

- Ùng ùng...

Bầu trời nổi lên tiếng sấm đáng sợ.

Vô cùng đột nhiên, hết sức vang, đinh tai nhức óc.

Trong nháy mắt!

Rất nhiều đại thần chợt sợ đến run run một cái.

Có chút diễn viên thậm chí sợ đến đạo cụ rơi xuống đất.

Có mấy lão thần, thậm chí trực tiếp bị tiếng sấm sét này sợ đến ngã xuống đất.

Quá kinh người.

Tiếng sấm sét này vang lên quá lớn

Nhưng mà, đối mặt tiếng sấm vang dội như vậy, Ninh Chính sừng sững bất động.

Gã bắt đầu há miệng!

Bắt đầu tụng xướng.

Vào thuở hồng hoang ban sơ xa xưa còn hỗn loạn, ngũ hành không vận chuyển, mặt trời mặt trăng không rõ, ở giữa thẳng đứng, cảnh vật không có âm thanh, đến khi thần hoàng cai quản mới phân chia rõ ràng, tạo nên trời đất và loài người, muôn vật sinh sôi.

Âm thanh này vừa ra.

Tất cả mọi người khiếp sợ!

Ơ, chỗ này làm gì có nửa phần cà lăm hả?

Rõ ràng là trầm bồng du dương, rõ ràng từng chữ một, mười phần trung khí.

Hiệu quả tụng xướng này, có thể nói kinh ngạc!

Ngay sau đó, tiếng nhạc đệm từ biên khánh, biên chung, bác chung vang lên.

Trong phút chốc!

Bầu trời ngừng tiếng sâm!

Giống như trời cao chư thần đều nghiêng tai lắng nghe.

Ninh Chính tiếp tục tụng xướng.

Thanh âm chợt nâng cao.

Lúc này, chính là Thiên Ma Âm Quyết của đại tông sư Lê Mục.

Đại tông sư hòa giọng của mình vào trong giọng Ninh Chính kết thành một khối.

Trong phút chốc!

Giọng Ninh Chính cũng không thay đổi trở nên vang dội hơn bao nhiêu.

Nhưng lại là tràn đầy lực trùng kích, lực xuyên thấu, lực rung động mạnh mẽ.

Mọi người nghe vào rợn cả tóc gáy.

Ninh Chính tụng xướng càng ngày càng hùng dũng.

Tất cả tướng sĩ có mặt tại đây nghe đến nhiệt huyết sục sôi.

Vô số người cảm thấy da đầu run lên từng đợt.

Ai, ai đã viết sớ tế thiên này vậy?

Lại hào hùng như thế, hoa mỹ như thế?

Là ai sáng tác nhạc vậy?

Lại ưu mỹ, xa xăm như thế?

Đây rõ ràng là đọc sớ tế thiên.

Nhưng lại là giống như người hiện đại ở hiện trường cảm nhận bậc thầy diễn tấu vậy.

Wiener Musikverein (Áo) cộng với chất giọng tenor cấp quốc tế, bất kể có hiểu hay không đều khiến cho linh hồn ngươi phải run rẩy, khiến cho xương sọ cũng phải nhấc lên.

Mà lúc này, ở đây vô số người đang rơi vào loại cảm giác này.

Thiên Ma Âm Quyết của Đại tông sư Lê Mục quá cường đại.

Thanh âm dù cho cách hai dặm, cũng vẫn chấn động.

Chân chính đinh tai nhức óc.

Chân chính kinh ngạc bắn ra bốn phía.

Tất cả mọi người ở đây triệt để khiếp sợ!

Cũng chính là vào lúc này!

Bỗng nhiên, một trận lớn gió thổi qua.

Đại phong khởi hề vân phi dương! (*)

(*) Đây là câu trong bài Đại Phong Ca của Hán Cao Tổ Lưu Bang. Dịch nghĩa: Gió lớn nổi lên, mây bay toả ra.

Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân biến hóa long (*).

(*) Dịch nghĩa: Lân vàng há phải vật trong ao, nếu gặp mây gió sẽ hóa rồng.

Dù cho ở bên trong gió lớn.

Dáng vẻ Ninh Chính kiên định, tiếng tụng xướng lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Lại rõ ràng ép xuống tiếng gió to này.

Dù cho ở trong gió lớn, dù cho bọn binh sĩ đứng xa nhất, cũng nghe được rõ ràng.

Giọng của Ninh Chính ngày càng cao và lớn hơn.

Thiên Ma Âm Quyết của đại tông sư Lê Chuân càng ngày càng kinh người.

Ở trong gió lớn.

Dẫn phát mọi người run rẩy từng cơn.

Trong phút chốc!

Mây đen trên trời, bị cuồng phong cuốn lên, tản đi!

Một luồng ánh sáng mặt trời màu vàng chói lọi, chợt xuyên thấu tầng mây.

Trực tiếp soi sáng ở trên người Ninh Chính.

Trong phút chốc!

Trên người của hắn giống như bị kim quang che phủ.

Tất cả mọi người ở đây kinh ngạc đến ngây người!

Kể cả Thẩm Lãng, cũng triệt để ngây người.

Một màn này?

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới.

Trời dĩ nhiên là tốt như thế?

Tất cả chuyện này thật sự là ý trời hả?

Một khắc đồng hồ, Ninh Chính tụng xướng hoàn tất sớ tế thiên!

Chấn động vô song.

Biểu diễn hoa lệ cực kỳ.

Mà vừa vặn lúc này, mây đen trên trời tan hết.

Mặt trời chiếu khắp nơi.

Bầu trời sáng sủa!

Giống như ông trời tươi cười!

Quá, quá con mẹ nó kinh hãi.

Tất cả mọi người, bị chấn động đến lặng ngắt như tờ.

Ninh Chính lần đầu tiên ở trước mặt người trong thiên hạ biểu diễn, hết sức hoàn mỹ.

Làm ông trời cảm động phải tươi cười.

Mà hai chục ngàn tên lính tại trận bị rung động mãnh liệt, sau đó cũng không nhịn được nữa.

Đây là trời cao dự báo.

Đầu tiên là tiếng sấm âm trầm, sau khi mây đen tản ra, ánh sáng mặt trời chiếu khắp.

Cái này tỏ ý trận đại chiến này chúng ta phải đại hoạch toàn thắng.

Tức khắc, hai vạn binh sĩ vung tay hô to.

- Vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế!

- Việt quốc vạn tuế, Việt quốc uy vũ!

- Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế!

Thanh âm của hai vạn người như là tiếng sấm, vang vọng phía chân trời.

Đinh tai nhức óc.

Ninh Chính biểu diễn kết thúc, lui ra dàn tế.

Kế tiếp, sân khấu trả cho quốc quân Ninh Nguyên Hiến.

Lúc này bất kỳ ngôn ngữ đều không cách nào hình dung nội tâm hân hoan của Ninh Nguyên Hiến.

Thật tốt quá!

Quá hoàn mỹ!

Lần này không phải quả nhân động thủ, mà là trời cao tát bạt tai lên mặt quần thần thật hung hăng.

Nhìn phía dưới rất nhiều thần tử mặt mày vàng vọt, quốc quân Ninh Nguyên Hiến trong lòng vô cùng vui sướng.

Ha ha ha ha!

Trời cao đều đứng ở quả nhân.

Ý trời, ý trời!

Kế tiếp tế thiên tiếp tục!

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến vô cùng thoải mái biểu diễn, cả người đắc ý như muốn bay.

Tế thiên bước thứ năm, Hành Á Hiến Lễ.

Bước thứ sáu, Hành Chung Hiến Lễ.

Bước thứ bảy, Triệt Soạn.

Bước thứ tám, Tống Đế Thần.

Bước thứ chín, Vọng Liệu.

Tế Thiên Đại Điển kết thúc!

Mà thần tử ngay tại trận cơ hồ ngơ ngơ ngác ngác.

Vừa rồi một màn kia, quả thực mang đến cơn sốc không gì sánh nổi cho bọn họ.

Thậm chí nội tâm bọn họ đều tràn đầy hoài nghi.

Thật sự chẳng lẽ chính là ý trời sao?

Ngũ vương tử Ninh Chính thực sự được chư thần trên trời cao che chở?

Lẽ nào gã thật sự là chúa tể của số phận Việt quốc?

Bằng không vừa rồi vì sao có dị tượng như thế?

Quá kinh người!

Nào chỉ là thiên hạ quần thần?

Ngay cả quốc quân Ninh Nguyên Hiến cũng hoàn toàn bị sốc.

Trong lòng cũng ngạc nhiên, chẳng lẽ thật là trời cao dự báo?

Nhắc nhở quả nhân lập Ninh Chính là thiếu quân sao?

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ta đi ăn chút cơm, tiếp đó tiếp tục viết phần 2! Các huynh đệ hỗ trợ đừng có ngừng, bánh điểm tâm khấu tạ khấu đầu.

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Sợ nhất là chương thơ văn và điển lễ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện