Tế Thiên Đại Điển kết thúc.
Hoàn mỹ trước nay chưa từng có, thậm chí có thể nói vô tiền khoáng hậu.
Sau khi chấm dứt, quốc quân lại một lần nữa đi bộ trở về hoàng cung.
Lúc đến, quốc quân đi trầm trọng, trong lòng nặng nề, quần thần đi lại nhẹ nhàng, trong lòng thoải mái.
Lúc trở về, quốc quân long hành hổ bộ, đắc ý dào dạt. Quần thần đi lại gian nan, biểu cảm nghiêm trọng, thậm chí chấn động trong lòng bắt đầu dâng trào.
Rất nhiều thần tử, hoàn toàn được xưng là tâm loạn như ma.
Mà nội tâm phức tạp nhất, chẳng ai bằng Thái tử Ninh Dực.
Ngày hôm nay gã bị đánh mạnh nhất.
Ninh Chính làm một cú giật gân, có thể nói hoàn toàn là giẫm ở trên đỉnh đầu gã.
Địa vị Thái tử của gã, ngay hôm nay có một chút lỏng lẻo.
Tuy rằng quyền thế gã vẫn vững chắc, thế nhưng danh vọng đang nhận được tổn thất to lớn.
Thái tử rất cần nhất là gì v?
Chính là danh vọng!
Ý trời rất đáng sợ.
Một màn ngày hôm này chẳng bao lâu sẽ truyền khắp thiên hạ, kế tiếp sẽ truyền ra ý trời ở bên Ninh Chính, mà không ở Ninh Dực.
Sau khi trở về kinh đô.
Ninh Chính thậm chí cũng không có theo quốc quân tiến vào hoàng cung, mà là trực tiếp đi phủ Đề đốc Thiên Việt, căn bản đều không có thời gian chúc mừng thắng lợi.
Gã thật sự chẳng cố làm ra vẻ.
Vì cái này Tế Thiên Đại Điển, gã đã bỏ ba ngày công vụ, không biết trì hoãn bao nhiêu chuyện.
Mấy ngày kế tiếp, hắn đại khái là không cần nằm ngủ, thời thời khắc khắc đều phải liều mạng!
......
Thái tử Ninh Dực tiến vào thư phòng Tể tướng Chúc Hoằng Chủ.
Bầu không khí có chút nặng nề.
Hai người giống như im lặng giao lưu.
Ninh Dực trong lòng có vô tận oán giận.
Dựa vào cái gì?
Phụ vương dựa vào cái gì đối với ta như vậy?
Năm đó lúc Khương Ly huỷ diệt, ông ta như chó chết chủ, hoảng sợ không chịu nổi một ngày, vì lấy lòng gia tộc họ Chúc, bỏ rơi vợ cả của mình, đẩy Chúc Thị làm vương hậu.
Vì xin họ Chúc ở Viêm Kinh cứu, ông ta ăn nói khép nép mà cầu khẩn Chúc Hoằng Chủ.
Năm đó lẽ nào những sự việc không thể tả như vầy phụ vương đều đã quên à?
Bây giờ ông cần thần khí quái gì kia chứ?
Đương nhiên, những lời này Thái tử đều không có nói ra, chẳng qua là từ trên nét mặt phát tiết ra ngoài.
Chúc Hoằng Chủ chẳng qua là ôn hòa nhìn Thái tử Ninh Dực.
Lão biết ý đồ Thái tử đến, muốn qua chỗ Viêm Kinh gây áp lực cho Ninh Nguyên Hiến.
Thái tử Ninh Dực lên ngôi làm vua, không chỉ có riêng là họ Chúc ý chí, thậm chí cũng là ý chí đế quốc Đại Viêm.
Hoàng đế hy vọng kẻ nối ngôi của đám vương quốc chư hầu bên dưới là vua văn nhân, mà không phải vua quân nhân.
Nói một câu càng thêm thực dụng, hoàng đế hy vọng đời vua Việt tiếp theo có thể khống chế.
Thậm chí trình độ nào đó, Chúc Hoằng Chủ càng giống như là người phát ngôn của đế quốc Đại Viêm, đúng là Khương Ly huỷ diệt, mới đưa đến họ Chúc biến thành lãnh tụ văn thần tuyệt đối của Việt quốc.
Khương Ly huỷ diệt, đối với ảnh hưởng toàn bộ thiên hạ đều vô cùng to lớn.
- Vẫn chưa tới thời điểm! - Tể tướng Chúc Hoằng Chủ nói:
- Coi như là bệ hạ, bây giờ cũng không có ý dịch trữ, người trong thiên hạ cũng mau quên. Một màn ngày hôm nay quả thực cũng đặc biệt chấn động, lúc này ngài cần phải làm phai nhạt loại ảnh hưởng này, tối đa hai tháng tất cả mọi người sẽ đem nó quên đi.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Nhưng danh tiếng của Ninh Chính lại vang dội, sau đó tất cả mọi người nhắc tới nó, đều cho là thiên mệnh.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Cái thứ gọi là thanh danh này, không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông. Nhưng ngài lấy tư cách Thái tử, tuyệt đối không nên ngay lúc Ninh Chính có danh tiếng tốt mà lấy danh nghĩa đè ép nó, dạng này chẳng có phong cách. Kế tiếp cháu phải làm hai chuyện, chuyện thứ nhất là chính là cuộc chiến nước Nam Ẩu! Cái gọi là Tế Thiên Đại Điển cũng là hư, nếu như diễn hỏng, dùng để lấy tư cách công kích quyền hành đương nhiên tốt, bởi vì đây vốn chính là hư. Nhưng diễn hoàn mỹ cũng là hư thôi, chỉ có cuộc chiến nước Nam Ẩu mới là thật. Một trận chiến này, Việt quốc chỉ có thể thắng không thể thua. Nếu như thắng, cháu sẽ đoạt được quốc lực thắng lợi nhất. Bởi vì đây là cuộc chiến nghiêng nước, mang tới danh dự vượt xa gấp mười lần Tế Thiên Đại Điển.
Thái tử vô cùng thông minh, lập tức hiểu Chúc Hoằng Chủ nói bóng gió.
- Tổ phụ, ý của ngài là, để lúc cần thiết, tôn nhi đi nước Nam Ẩu tọa trấn sao!
Ninh Dực cùng Chúc Hoằng Chủ không có bất kỳ quan hệ huyết thống, gã chẳng qua làm con thừa tự dưới gối vương hậu họ Chúc.
Dù cho gã là vương hậu sinh ra, vậy cũng có thể kêu là ngoại tổ phụ.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Đúng, khi bảo đảm đại chiến sắp thắng lợi, tôn nhi sẽ đi tọa trấn, thu hoạch thành quả thắng lợi.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Nhưng mà, ông ấy đối với tôn nhi đã đầy thành kiến, khi chiến trường nước Nam Ẩu sắp thắng lợi, có thể ông ta sẽ không cho tôn nhi đi hưởng thành quả này đâu.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Nếu như cục diện phát triển đến nước không phải tôn nhi không đi thì không được thì sao? Nếu như tôn nhi không đi, thậm chí sẽ ảnh hưởng chiến cuộc thắng bại thì sao?
Thái tử Ninh Dực nói:
- Tổ phụ, của ngài là Nam Cung Ngạo?
Chúc Hoằng Chủ gật đầu.
Hôm nay chiến trường nước Nam Ẩu có hai người tọa trấn, đại tướng quân Chúc Lâm, công chúa Ninh La, mà một khi Trấn Bắc Hầu Nam Cung Ngạo đi, thanh thế cũng hoàn toàn không thua gì Chúc Lâm.
Chúc Lâm không cần phải nói, đương nhiên là dòng chính của Thái tử.
Thế nhưng Nam Cung Ngạo cũng chẳng thèm dựa vào ai, có thể xem ông ta là người của quốc quân, người này cũng là dựa vào tẩy trừ phe phái của Ninh Nguyên Vũ mà lên lon.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Bệ hạ tuy rằng tùy hứng, nhưng vẫn là có thể lấy đại cục làm trọng. Một khi đến thời khắc mấu chốt, Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo đồng thời phát ra tiếng, vì chiến cuộc, bệ hạ nhất định sẽ thỏa hiệp.
Ninh Dực nói:
- Với Nam Cung Ngạo, ta cũng nhiều lần ám chỉ, nhưng ông ta không nhúc nhích chút nào.
Đây là dĩ nhiên, bởi vì Nam Cung Ngạo đã leo đến đỉnh.
Người cầm đầu ghế của Xu Mật Viện vĩnh viễn là Biện Tiêu, Nam Cung Ngạo không có trông cậy vào, tấn chức Công tước cũng không có trông cậy vào.
Từ trình độ nào đó, Nam Cung Ngạo cũng đã có vị thế cực cao, nhiều lắm là từ Thái tử Thiếu Bảo biến thành Thái Tử Thái Bảo, còn có ý nghĩa gì?
Cho nên ông ta đương nhiên không muốn đứng thành hàng.
Bất kể là Thái tử mượn hơi, hay là Tam vương tử mượn hơi, ông ta đều chỉ coi như không thấy.
Dĩ nhiên, Ninh Chính thì càng không si nhê gì trong mắt ông ta.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Nam Cung Ngạo thời khắc mấu chốt, sẽ mở miệng.
Nghe những lời này, Thái tử không khỏi run lên, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên lớn lao.
Chúc Hoằng Chủ nói như vậy, chính là đại biểu cho lão có chắc chắn tuyệt đối.
Chuyện này chứng minh cái gì? Chứng minh họ Chúc đã nắm giữ Nam Cung Ngạo?!
- Chuyện thứ hai, không thể để cho Ninh Chính cường đại tiếp túc, nói cho đúng không thể để cho Thẩm Lãng lại tiếp tục mạnh hơn được.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Tổ phụ, cũng không thể được vận dụng Thiên Nhai Hải Các trực tiếp bắt Thẩm Lãng sao?
Chúc Hoằng Chủ lắc đầu:
- Không thể.
Bất kỳ tổ chức đều có giá tiền.
Chỉ bất quá có chút tổ chức giá tiền thực sự quá cao, giống như ngươi lấy một triệu có thể mua học vị Nghiên cứu sinh của một đại học bình thường, thế nhưng Cambridge, Oxford tuyệt đối không phải giá một triệu, mười triệu dollar có thể duy tính một chút.
Chính là một Thẩm Lãng, còn không đáng Thiên Nhai Hải Các động thủ, gánh không nổi người này.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Vậy núi Phù Đồ thì sao? Việc Thẩm Lãng làm gần đây, đã có chút khiêu khích ranh giới của bọn họ.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Phạm vi thế lực của núi Phù Đồ không ở Việt quốc, việc Thẩm Lãng làm chẳng qua là khiêu khích ranh giới cuối cùng bọn họ, nhưng vẫn chưa lướt qua ranh giới cuối cùng.
Vậy lẽ nào mặc cho do Thẩm Lãng thế này muốn làm gì thì làm tiếp nữa à?
Chúc Hoằng Chủ cười, uống một ly trà.
- Chuyện đã kích Thẩm Lãng không phải tôn nhi đã làm rồi sao?
Thái tử Ninh Dực gật đầu.
- Nhưng chúng ta chẳng qua là cắt đứt gốc rễ của quân Niết Bàn mà thôi, cái này còn chưa đủ.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Quân đội là địa bàn Ninh Kỳ, có một số việc thượng tôn nhi có thể đi tìm Ninh Kỳ nói, chí ít ở việc đả kích Thẩm Lãng cùng Ninh Chính, hai đứa có cùng mục tiêu.
......
Thái tử Ninh Dực đương nhiên không sẽ chủ động đi cùng Tam vương tử Ninh Kỳ gặp mặt.
Thế nhưng Trác Chiêu Nhan cùng Tiết Tuyết gặp mặt.
Trác Chiêu Nhan biểu hiện ra là ngoại thất Thái tử, trên thực tế phía sau là hội Ẩn Nguyên, thậm chí xem như là người của công chúa Ninh Hàn.
Dĩ nhiên, Ninh Hàn cho tới bây giờ cũng không có thừa nhận qua điểm này.
Trác Chiêu Nhan chắc chắn đại biểu không được Thiên Nhai Hải Các, nhiều lắm chẳng qua là một lái buôn của công chúa Ninh Hàn mà thôi.
Mà Tiết Tuyết, chẳng những là đệ tử của Yến Nan Phi, con gái của Tiết Triệt, còn là nhị phu nhân của Tam vương tử Ninh Kỳ.
Hơn nữa, sau lưng của ả còn có núi Phù Đồ đứng như ẩn như hiện.
Bằng không lúc đó cổ độc hãm hại vợ của Kiếm vương làm sao tới tay của Yến Nan Phi được.
Hai nữ nhân này gặp mặt, có thể nói là ai cũng coi thường người kia nhưng lại ra sức lấy lòng lẫn nhau.
- Phủ thái tử, Trác Chiêu Nhan gặp qua Tiết muội muội.
- Thiên Việt phủ Đô đốc Tiết Tuyết, gặp qua Trác tỷ tỷ.
Tiếp đó, hai người yên lâng.
Ước chừng một lúc lâu sau, Trác Chiêu Nhan nói:
- Ý kiến của Thái tử điện hạ là, hơn ba ngàn thằng đần độn này mỗi bên một nửa.
Những thằng đần độn trong miệng bọn họ đương nhiên là người có huyết mạch trống rỗng, cũng chính là nhóm quân Niết Bàn thứ hai của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng gọi là người huyết mạch số không, đây là một loại xưng hô trung tính. Mà họ luôn mồm thằng đần độn, tràn đầy thái độ khinh miệt.
Tiết Tuyết nói:
- Chuyện này không công bằng, bởi vì cướp được cái nhóm đần độn này, sau đó thế nào cải biến huyết mạch của bọn họ biến thành quân đoàn vương bài, vẫn cần nhờ quan hệ của núi Phù Đồ chúng ta. Cho nên cần phải Tam vương tử được một phần ba, Thái tử điện hạ được một phần ba.
Trác Chiêu Nhan hỏi:
- Núi Phù Đồ có thể có phương pháp sửa đổi huyết mạch nhóm người này à? Cho dù có, bọn họ sẵn lòng giao ra đây cho muội sao?
Tiết Tuyết nói:
- Cái này cũng không nhọc nhằn phí tâm.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Chưa kể, nếu như các người lấy được phương pháp sửa đổi huyết mạch này sẽ cho chúng ta sao? Các người có núi Phù Đồ, chúng ta có Thiên Nhai Hải Các, chuyện này cũng không nhất định phải đi cầu cạnh các người.
Tiết Tuyết nói:
- Hắc Kính Ti cùng hội Thiên Đạo dưới trướng Thẩm Lãng phái ra vô số tinh nhuệ hộ tống ba ngàn thằng đần độn, hơn nữa tuyến đường cực kỳ bí ẩn, muốn trinh sát hành tung của bọn họ, phải dựa vào họ Tiết cùng Hắc Thủy Đài chúng ta.
Trác Chiêu Nhan cười lạnh nói:
- Quân Niết Bàn nói là Thẩm Lãng cùng Ninh Chính, nhưng xét đến cùng là bệ hạ. Điều tra đến tung tích của bọn họ thì như thế nào? Hắc Thủy Đài có thể tiết lộ tin tức cho các ngươi, chẳng lẽ còn có thể xuất động cao thủ cướp người à? Đến lúc đó là người của Nam Hải kiếm phái động thủ, hay là người Hắc Thủy Đài động thủ?
Tiết Tuyết lặng im.
Mặc kệ Hắc Thủy Đài hay là Nam Hải kiếm phái, cũng là dòng chính của quốc quân.
Có chút ranh giới cuối cùng bọn họ chí ít bây giờ là không dám vượt qua.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Dám động thủ cướp đi nhóm hạt giống quân Niết Bàn thứ hai của Thẩm Lãng chỉ có hội Ẩn Nguyên.
Hội Ẩn Nguyên thế lực lớn, hơn nữa cùng quốc quân đã bắt đầu trở mặt, bọn họ quả thực dám làm ra chuyện như vậy.
- Cứ như vậy, hơn ba ngàn cái kẻ đần độn, cướp tới tay, sau đó chúng ta một bên một nửa!
Tiết Tuyết lặng im chỉ chốc lát, gật đầu nói:
- Có thể, một bên một nửa!
Quả nhiên kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè.
Đây coi như là Thái tử cùng Tam vương tử lần đầu tiên liên thủ đi.
…
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã chừng mười ngày.
Công hiệu Hoàng Kim Long Huyết mà Thẩm Lãng bán ra đã dần dần rút đi.
Càng ngày càng nhiều người phát hiện mình bị lừa.
Dĩ nhiên, ngay từ đầu nhiều người còn tưởng rằng là bản thân mình đụng đàn bà mới hết tác dụng..
Bởi vì dược lực đồ chơi kia quá mạnh mẽ, dù cho Ninh Chính uống vào, sau đó còn tìm vợ nhiều lần.
Huống chi những tay nhà giàu này?
Căn bản liền không nhịn được được rồi.
Thế nhưng cuối cùng có một chút người thực sự nhịn được, không có thăm dò nữ nhân, nhưng công hiệu Hoàng Kim Long Huyết vẫn không ngừng giảm xuống.
Sau khi bí mật trao đổi lẫn nhau, tất cả mọi người hoàn toàn xác định bị lừa.
Trong lúc nhất thời, đám người kia hoàn toàn phẫn nộ.
Hay cho Thẩm Lãng nhà người, không chỉ sỉ nhục tôn nghiêm của chúng ta, còn làm nhục chỉ số thông minh chúng ta, còn lừa gạt cả tiền tài chúng ta nữa?
Buồn cười?
Chính là đám người kia ngay từ đầu chỉ dám ở trong lòng mắng chửi, không dám đánh tới cửa đi.
Bởi vì một khi công khai chẳng phải là tự chui đầu vào lưới?
Thái tử cùng Tam vương tử cũng đã nói, bất kỳ người nào dám đưa tiền cho Thẩm Lãng phải bị cấm vận.
Cho nên chỉ có thể ngậm bồ hòn, ở trong lòng nguyền rủa Thẩm Lãng.
Nhưng mà ngay hôm qua.
Phủ thái tử cùng phủ Tam vương tử đều thả phong thanh đến.
Đối với những người đã đưa tiền cho Thẩm Lãng đều sẽ bỏ qua chuyện cũ. Sau này thế nào, nhìn mỗi người biểu hiện.
Lần này tất cả mọi người nghe hiểu ngay.
Đây là giựt giây tất cả bọn họ đến gây rối trong nhà Thẩm Lãng.
Thế là hơn một nghìn tên thiếu gia ăn chơi hô bằng hoán hữu, tập kết mấy nghìn người thực sự đánh tới cửa.
- Trả tiền lại, trả tiền lại, trả tiền lại!
Mấy nghìn người bao vây phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính chật như nêm cối.
Dĩ nhiên, tất cả mọi người biết số tiền này Thẩm Lãng không có lấy nửa lượng vàng, toàn bộ nộp lên cho quốc quân làm quân phí, thậm chí còn thêm vào một khoản tiền.
Nhưng những người này là thiếu gia ăn chơi, nơi nào quản được nhiều thứ thế này?
Hơn nữa, toàn bộ Việt quốc hơn phân nửa quyền quý gia tộc đều ở nơi này.
Lẽ nào quốc quân còn có thể bắt hết bọn họ được sao?
Pháp không trách chúng!
Đám người kia cũng không dám nhảy vào phủ Hầu tước Trường Bình, chỉ dám ở bên ngoài hô to.
Đồng thời đưa cáo trạng đến huyện nha Vạn Niên, lại bẩm báo Thiên Việt Trung đô đốc phủ.
Kiện cáo hồ đồ thế này đương nhiên là đánh không rõ ràng.
Đám thiếu gia ăn chơi này có đầy thời gian, mỗi ngày đều bao vây bên ngoài phủ Hầu tước Trường Bình.
Hơn nữa mắng càng ngày càng khó nghe.
- Thẩm Lãng nhà ngươi sinh con trai không bi.
- Thẩm Lãng ngươi lừa gạt tiền của chúng ta, không chết tử tế được, không chết tử tế được.
- Thẩm Lãng nhà ngươi thiếu tiền, vì sao không bán đàn bà nhà ngươi đi? Lại muốn tới lừa gạt tiền của chúng ta?
Đối mặt những tiếng chửi rủa cùng bao vây tấn công, Thẩm Lãng vẫn không có tức giận, kết quả quốc quân trước nổi giận, trực tiếp sẽ phải hạ lệnh cấm quân trục xuất.
Bởi vì số tiền này ông mới là người được lợi sau cùng, Thẩm Lãng chẳng qua là thay mặt vua mà nhận.
Nhưng mà liên lụy được thực sự quá rộng, lừa tiền nhiều gia tộc như vậy, quốc quân trong lòng cũng hơi có chút hổ thẹn, tối đa cũng chỉ có thể là trục xuất mà thôi, cũng không thể bắt người.
Kết quả Thẩm Lãng cự tuyệt ý tốt thật sự của quốc quân.
Chuyện này hắn muốn tự mình giải quyết.
...
- Oa oa oa...
Con gái cưng của Thẩm Lãng khóc lớn.
Cô bé vốn cực kỳ ngoàn, gần như chưa bao giờ khóc.
Bởi vì bên ngoài thực sự quá ồn, để cô bé không cách nào ngủ được.
Ngay từ đầu đám thiếu gia ăn chơi này còn dè dặt chửi, sau đó phát hiện quốc quân không có phản ứng, Thẩm Lãng cũng không có phản ứng, tức khắc cảm thấy Thẩm Lãng nhất định chột dạ.
Hắn lừa chúng ta nhiều tiền như vậy, chắc chắn chột dạ.
Những người chúng ta đây đã đại biểu hơn phân nửa quyền quý Việt quốc, Thẩm Lãng cho dù có ba đầu sáu tay cũng không dám là địch với tất cả bọn ta..
Cho nên đám người kia càng chửi càng khó nghe, càng chửi càng lớn tiếng.
Dựa vào chính mình chửi vẫn không được, cuối cùng nhân số quá ít, hơn nữa từng người một được chiều chuộng dễ hỏng, cộng thêm công hiệu Hoàng Kim Long Huyết đã rút đi, bọn họ lại lần nữa biến thành phế thải, không có hơi sức để mắng.
Thế là, liền mướn lưu manh côn đồ tới chửi.
Đám lưu manh côn đồ này lúc đầu không dám lớn họng, thế nhưng đám con cháu ăn chơi này chi đậm, hơn nữa đây cơ hội tốt cùng đám quyền quý này kết giao tình.
Thậm chí, lần này có Thái tử cùng Tam vương tử làm chỗ dựa.
Cho nên lưu manh hơi có chút can đảm sau khi lấy tiền, mang theo mặt nạ bảo hộ mắng hộ cho đám nhà giàu này.
Nhìn thấy Thẩm Lãng vẫn không có phản ứng, lá gan đám người kia dần dần lớn lên, càng ngày càng nhiều lưu manh côn đồ thêm vào.
Cuối cùng, bên ngoài phủ Hầu tước Trường Bình có tầm năm ba ngàn người vây quanh.
Ngày về tối không ngừng chửi rủa, càng ngày càng khó nghe hơn.
Lúc này mới làm cho bé con Thẩm Mật không cách nào đi vào giấc ngủ, bị hoảng sợ.
Đến phía sau, đám người kia to gan lớn mật đến độ dội phân vào phủ Hầu tước Trường Bình.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ phủ Hầu tước mùi hôi tận trời!
Thẩm Lãng ôm bé cưng Thẩm Mật an ủi nhẹ nhàng.
- Bé ngoan đừng sợ, bé ngoan đừng sợ!
Đứa bé khóc quá hung, thế cho nên có chút co giật.
Băng Nhi tới dỗ, cho cô bé bú mới dần dần yên lại.
- Cô gia, đi điều binh đi! - Băng Nhi tức giận nói.
Thẩm Lãng nói:
- Nhanh, nhanh thôi.
Ninh Chính điện hạ chuyện bên kia sắp xong xuôi.
Thành Vệ Quân lớn tập huấn sắp kết thúc.
Tất cả mọi chuyện trình tự nhất định phải biết rõ ràng.
Đối với Ninh Chính mà nói, triệt để đem hai vạn Thành Vệ Quân nắm trong tay mới là trọng yếu nhất.
Chỉ có nắm giữ Thành Vệ Quân, mới có thể với kinh đô lưu manh côn đồ động thủ.
Hành động Xuân Lôi!
Đây là tên của lần càn quét tội phạm của kinh đô lên này.
Cường độ sẽ lớn đến mức trước nay chưa từng có.
Loạn thế dùng trọng điển.
Mấy ngày nữa đại quân sẽ phải xuôi nam đi chiến trường nước Nam Ẩu.
Cuộc chiến nghiêng nước bùng nổ vô cùng nhanh chóng.
Lúc này, càng cần một hoàn cảnh cực kỳ yên ổn.
Cho nên lần càn quét này sẽ đặc biệt kinh người.
Sẽ gây tai họa cho toàn bộ lưu manh du côn của kinh đô trong khoảng thời gian này, găng lưới bắt hết phần tử ác ôn một lượt.
Tất cả yêu ma quỷ quái tiêu diệt toàn bộ.
Quốc quân trực tiếp cho Ninh Chính mật chỉ, toàn bộ mật chỉ có một số lượng.
Ba ngàn!
Đây là ý gì?
Có thể giết ba ngàn người!
Hơn nữa có thể xử phạt mức cao nhất theo pháp luật.
Kỳ thực vốn ban đầu quốc quân cùng ý kiến với Ninh Chính là không giết, bắt những người này đi khổ dịch suốt đời.
Nhưng là bởi vì Tế Thiên Đại Điển trước nay chưa từng có thành công, cộng thêm những tên lưu manh du côn này tìm đường chết, đám quyền quý hoàn khố này gây rối, triệt để chọc giận quốc quân.
Ta không thể động thủ đối với những thứ quyền quý các ngươi.
Nhưng có thể động thủ đối với lưu manh côn đồ các ngươi thuê tới.
Hơn nữa những thứ thiếu gia quyền quý ăn chơi cũng không sạch sẽ, cùng những bang phái đầu sỏ kinh đô đều có quan hệ thiên ti vạn lũ.
Tiếp tục lần này hành động Xuân Lôi, có thể đốt ngọn lửa trực tiếp lên đầu bọn họ.
Mượn danh hành động Xuân Lôi, hung hăng bắt một nhóm, giết một nhóm.
Giết gà dọa khỉ!
Hơn nữa hành động Xuân Lôi lần này, tuyệt đối bảo mật.
Thậm chí Hắc Thủy Đài cũng không có tham gia, trực tiếp do Lê Chuẩn chịu trách nhiệm cùng Ninh Chính giao lưu.
Tế Thiên Đại Điển thành công trước nay chưa từng có, trực tiếp nhất thu hoạch chính là Thành Vệ Quân tăng nhanh thuần phục.
Ninh Chính có phương pháp tập huấn vô cùng hiệu quả, để quân Niết Bàn dung hợp Thành Vệ Quân.
Thế nhưng tốc độ không nhanh, mà theo hiệu quả Tế Thiên Đại Điển lên men, sau đó danh tiếng được người trời chọn Ninh Chính truyền bá ra.
Chuyện này đối với cao tầng quyền quý ảnh hưởng có hạn.
Nhưng đối với Thành Vệ Quân dưới trướng Ninh Chính lại chấn động rất lớn.
Bởi vì ngay ngày hôm ấy tham gia Tế Thiên Đại Điển, thì có hai nghìn Thành Vệ Quân, bọn họ là thấy tận mắt chứng tất cả chuyện này, bị tác động mạnh chưa từng có trước đấy, tiếp đó rất nhanh lan tràn đến toàn bộ Thành Vệ Quân.
Khổ Đầu Hoan cùng mười huynh đệ họ Lan, nhất là Lan Phong Tử, mượn cơ hội không ngừng tẩy não.
Khiến cho rằng cần thời gian mấy tháng mới có thể hoàn thành tập huấn, chỉ trong một tháng liền hoàn thành!
Ninh Chính đã hoàn thành nắm giữ Thành Vệ Quân về cơ bản!
Chí ít bây giờ, nhánh quân đội này đã phục tùng mệnh lệnh của gã.
...
Lúc này, hơn một ngàn quyền quý hoàn khố cùng mấy nghìn tên lưu manh côn đồ chết đã đến nơi còn không biết.
Vẫn thời thời khắc khắc bao vây tấn công phủ Hầu tước Trường Bình, chửi bới mười tám đời tổ tông của Thẩm Lãng.
Dù sao cũng Thẩm Lãng lừa gạt tiền, để hắn trả tiền lại có lý lẽ chính đáng.
Dội phân, đập đá, thủ đoạn càng ngày càng kịch liệt, còn kém phóng hỏa!
Mà bãi săn Bắc Uyển bên trong!
Nhóm Thành Vệ Quân cuối cùng kết thúc tập huấn.
Đang tiến hành buổi lễ tốt nghiệp.
Tầm hai vạn Thành Vệ Quân, thật chỉnh tề đứng ở sàn vật trên.
Bọn họ có chút kinh ngạc cùng sửng sốt.
Tập huấn kết thúc cũng không coi là chuyện gì lớn, vì sao phải tụ họp tất cả mọi người lại vậy?
Chẳng lẽ có đại sự gì muốn phát sinh à?
Toàn bộ những gì xảy ra tiếp theo, càng thêm phản ánh đúng ý nghĩ của bọn họ.
Bởi vì một xe lại một xe áo giáp chở tới.
Một xe lại một xe binh khí chở tới.
Lần này tập huấn, bọn họ cũng không có mặc giáp.
Bây giờ lại phải võ trang đầy đủ, khẳng định có cái gì nhiệm vụ gì lớn.
Một lát sau!
Ninh Chính điện hạ một thân nhung trang xuất hiện.
Khổ Đầu Hoan vẫn là quân hàm Thiên hộ, nhưng là lần này huấn luyện viên tổng tập huấn này.
- Được giáp!
Ra lệnh một tiếng.
Hai vạn Thành Vệ Quân chỉnh tề mặc vào áo giáp.
- Cầm đao!
- Cầm cung!
Theo từng đạo mệnh lệnh.
Hai vạn Thành Vệ Quân vũ trang đến tận răng.
Ngay sau đó, tâm phúc thái giám của quốc quân Đại công công Lê Chuẩn xuất hiện.
- Bệ hạ có chỉ, quỳ!
Tất cả mọi người ở đây toàn bộ quỳ xuống.
Nhưng bởi vì áo giáp trong người, quỳ một chân.
- Vào kinh đô rối loạn, dân chúng không yên, cuồng đồ không hợp pháp hoành hành ương ngạnh, nhiều lần quốc pháp, nhìn thấy mà giật mình! Là khiến cho vạn dân quốc gia yên ổn an cư lạc nghiệp, quả nhân quyết định tiến hành hành động Xuân Lôi, quét dọn tất cả cuồng đồ trái pháp luật ở kinh đô. Lần hành động này sẽ nghiêm trị, mặc kệ liên lụy tới người nào, tuyệt bất dung tình!
- Sắc phong Trường Bình Hầu Ninh Chính là Đại tổng quản Xuân Lôi Hành Động, khâm thử!
Ninh Chính dập đầu:
- Thần tuân chỉ!
Toàn bộ Thành Vệ Quân chấn động không ngớt, cảm giác của bọn họ không có sai, quả nhiên có hành động lớn.
Ninh Chính tiếp chỉ ý, cỡi chiến mã, lớn tiếng hạ lệnh:
- Đại quân, vào kinh đô!
Theo gã ra lệnh một tiếng.
Hai vạn võ Thành Vệ Quân trang đầy đủ, trùng trùng điệp điệp rời khỏi bãi săn Bắc Uyển, đi kinh đô!
Hành động Xuân Lôi, chính thức mở ra!
Trận càn quét trừ khử băng đảng trước nay chưa từng có phải bắt đầu!
...
Vì để cho con gái cưng yên tĩnh, Thẩm Lãng ôm cô bé xuống tầng hầm.
Ở đây liền nghe không được tiếng chửi rủa bên ngoài.
Trong bóng đêm, bé con đang dựng thẳng lỗ tai, trợn to hai mắt, vô cùng khoái chí.
Bởi vì vợ của Kiếm vương Lý Thiên Thu đang hát.
Bà hát nhạc thiếu nhi quá hay.
Mỗi một bài đều cơ hồ muốn hát chạm đến trái tim của người nghe.
Bởi vì bà quá thích trẻ con, quá khát vọng có một đứa con của mình.
Mặc dù bà đã khỏi hẳn, thế nhưng cảm thấy da mình còn chưa có khôi phục, sợ có chỗ không sạch sẽ, mặc dù vô cùng khát vọng ôm bé con, nhưng lại không dám ôm.
Thế là, bà liền hát.
Hát hết bài này đến bài khác.
Cô bé thích nghe cực kỳ.
- Hi hi...hi...
Nghe được vui vẻ chỗ, bé cưng Thẩm Mật còn cười khanh khách.
Còn vỗ tay nhỏ mũm mĩm.
Băng Nhi vui vẻ nói:
- Thẩm thẩm thật lợi hại, tiểu bảo bảo chúng ta vẫn luôn vô cùng nghiêm túc, chẳng hay cười chút nào.
Quả thực như thế, bé cưng Thẩm Mật hay căng thẳng, hiếm khi cười.
Thẩm Lãng hay làm mặt xấu muốn chọc cười cô bé, kết quả bé con chẳng qua là trợn to hai mắt tò mò nhìn hắn, từ đầu đến cuối không cười.
Thậm chí còn sẽ lộ ra vẻ nghi hoặc.
Papa này đang làm gì vậy?
Kết quả bây giờ nghe được vợ của Kiếm vương Khâu Thị hát những ca khúc thiếu nhi thú vị lại cười.
Nghe tiếng cười trẻ thơ, vợ của Kiếm vương cảm giác trái tim mình đều phải hòa tan.
Lại liên tục ca hát không ngừng, cũng không biết bà từ chỗ nào biết nhiều bản nhạc thiếu nhi thú vị đến thế.
Mà cô bé vừa cười, vừa há mồm muốn học theo.
Nhưng mà cô bé còn không biết nói chuyện, chỉ biết ê a theo thôi.
...
Mà bên ngoài phủ Hầu tước Trường Bình.
Hơn một nghìn thiếu gia ăn chơi vẫn mang theo mấy nghìn điêu nô, du côn ở bên ngoài bao vây tấn công chửi rủa.
Bởi vì Thẩm Lãng không để ý tới, khiến cho tiếng mắng chửi bọn họ càng thêm khó nghe.
- Thẩm Lãng, trả tiền lại, trả tiền lại.
- Ngươi bới không ra số tiền này đúng không? Không có vấn đề gì, để vợ của ngươi đi ra tiếp khách là được rồi, chúng ta cho giá trên trời, một lần một trăm lượng vàng, tiếp khách năm vạn lần coi như là trả hết nợ nợ nần.
- Thẩm Lãng ngươi lừa gạt tiền của chúng ta, không sợ trời đánh ngũ lôi à? Nghe nói vợ ngươi Kim Mộc Lan mang thai, sinh được con trai chắc chắn không có bi!
Phía ngoài trên vách tường không chỉ dội đầy phân người, hơn nữa đầy chữ dương nanh múa vuốt.
Thẩm Lãng trả tiền lại, Thẩm Lãng trả tiền lại!
Tên bịp bợm Thẩm Lãng, không chết tử tế được!
- Thẩm Lãng, nếu như vợ ngươi đi ra tiếp khách còn không đủ, chính ngươi cũng có thể đi ra bán. Năm lượng vàng một lần, tin tưởng có rất nhiều đàn ông sẽ chiếu cố.
Ngay sau đó, có một cây đuốc chợt từ trong đám người ném ra, trực tiếp ném vào bên trong tường rào.
Tất cả mọi người tức khắc hết hồn.
Lá gan này có phần quá lớn đi!
Chửi rủa bao vây tấn công còn không hề gì, cuối cùng Thẩm Lãng lừa gạt tiền trước đây, mọi người tới đòi tiền lý lẽ chính đáng.
Nhưng nếu nhà ngươi phóng hỏa đốt phủ Hầu tước Trường Bình, vậy tính chất liền thay đổi.
Ai phóng lửa vậy?
Đương nhiên là người của Thẩm Lãng, bọn họ nằm vùng ở trong đám thiếu gia ăn chơi gây rối bao vây tấn công.
Nhận được tín hiệu, sau đó bọn họ lập tức làm lớn chuyện lên.
Hỏa thiêu phủ Hầu tước Trường Bình.
Thế nhưng, bên trong Thẩm Lãng vẫn không có phản ứng!
Có mấy trăm người nằm vùng bên trong đốt đuốc ném vào trong phủ Hầu tước Trường Bình.
Nhìn thấy một màn này.
Đám thiếu gia ăn chơi gây chuyện này hơi sợ?
Cái này... Cái này là người nào hả?
Hổ báo cáo chồn như vậy?
Huyên náo lớn như vậy, có thể gặp rắc rối hay không?
Kết quả, bên trong Thẩm Lãng vẫn không có phản ứng, cũng không có tức giận phản kích.
Thẩm Lãng nhát thế này à?
Không thể nào!
Hàng trăm người này giống như phát điên không ngừng liên tục ném đuốc vào bên trong phủ Hầu tước.
Sau một lát!
Bên trong phủ Hầu tước Trường Bình, hỏa hoạn hừng hực đốt cháy.
Khói đặc xông thẳng tới chân trời!
Đám thiếu gia ăn chơi tới gây chuyện này cuối cùng cảm giác được không ổn, một khí tức đặc biệt nguy hiểm lan tràn.
Mà đám lưu manh côn đồ sợ thiên hạ không loạn, ngược lại lớn tiếng vỗ tay tán thưởng.
- Cháy sạch đi, cháy sạch hết đi!
- Đốt chết cái thằng chó má Thẩm Lãng, đốt chết mấy con đàn bà của Thẩm Lãng!
- Thẩm Lãng, đi ra, đi ra mau!
Lúc này, hỏa hoạn bên trong phủ Hầu tước càng ngày càng kinh người!
Có thể không kinh người à?
Ở trên một mảnh đất trống, Vũ Liệt cùng Hàm Nô chờ nữ tráng sĩ đặc biệt không diệt lửa, ngược lại ra sức đi lên châm củi, để hỏa hoạn càng cháy càng lớn!
- Hỏa thiêu Thẩm Lãng, hỏa thiêu tiểu bạch kiểm!
- Mau đến xem, mau đến xem!
Nhưng đám thiếu gia ăn chơi này sắc mặt trắng bệch, muốn dần dần rút đi, trốn đến nhà.
Đám người kia mặc dù là phế thải, thế nhưng phương diện này độ nhạy cảm vẫn phải có.
Chỗ này có âm mưu!
Nhưng mà!
Bọn họ không đi được!
Bởi vì đường phố chung quanh phủ Hầu tước Trường Bình, đã bị bao vây toàn bộ!
Một vạn Thành Vệ Quân võ trang đầy đủ, trùng trùng điệp điệp mà tiến vào!
Nhìn thấy đại quân này.
Tất cả thiếu gia ăn chơi gần như muốn bất tỉnh đi.
Quả nhiên có âm mưu, có âm mưu lớn!
Đây, đây là xảy ra đại sự!
- Ầm ầm ầm rầm!
Một chục ngàn đại quân như là ngọn núi di động, từng bước một đóng chặt.
Từng bước một thu lại vòng vây!
Ninh Chính tọa trấn phủ Đề đốc Thiên Việt, dẫn đầu đại quân là Khổ Đầu Hoan!
- Những thứ cuồng đồ phạm pháp như các ngươi cũng dám hỏa thiêu phủ Hầu tước Trường Bình, to gan lớn mật!
- Xung phong!
- Bắt toàn bộ những kẻ phạm pháp này cho ta.
- Kẻ nào dám can đảm chống lại, kẻ dám can đảm chạy trốn, giết chết bất luận tội, giết chết bất luận tội!
Theo Khổ Đầu Hoan ra lệnh một tiếng.
Một vạn Thành Vệ Quân bắt đầu xung phong!
Trong nháy mắt!
Đám thiếu gia quyền quý ăn chơi này hoàn toàn run rẩy.
Trải qua sợ hãi ngắn ngủi, sau đó bọn họ hô to.
- Chạy mau, tất cả mọi người xông ra, pháp không trách chúng, bọn họ không dám giết người, không dám giết người!
Đám người kia đương nhiên là muốn lợi dụng những thứ lưu manh côn đồ này lao ra khỏi vòng vây, thừa cơ để cho bọn họ chạy trốn.
Mà những lưu manh côn đồ gây chuyện nghe được tiếng la, sau đó cũng thừa cơ cuồng xung phong.
- Xông ra, xông ra,, pháp không trách chúng, bọn họ không dám giết chúng ta.
- Cẩu tặc Thẩm Lãng, thiên lôi đánh xuống!
- Xông ra!
Mấy nghìn lưu manh côn đồ điên cuồng lao ra, muốn chạy trốn.
Khổ Đầu Hoan ánh mắt run lên.
Đang lo chỉ tiêu Xuân Lôi hành động chưa đủ mà.
- Giết, giết, giết!
Theo gã ra lệnh một tiếng.
Thành Vệ Quân bắn tên như mưa!
Đại khai sát giới!
Máu tươi tung toé.
Hoàn mỹ trước nay chưa từng có, thậm chí có thể nói vô tiền khoáng hậu.
Sau khi chấm dứt, quốc quân lại một lần nữa đi bộ trở về hoàng cung.
Lúc đến, quốc quân đi trầm trọng, trong lòng nặng nề, quần thần đi lại nhẹ nhàng, trong lòng thoải mái.
Lúc trở về, quốc quân long hành hổ bộ, đắc ý dào dạt. Quần thần đi lại gian nan, biểu cảm nghiêm trọng, thậm chí chấn động trong lòng bắt đầu dâng trào.
Rất nhiều thần tử, hoàn toàn được xưng là tâm loạn như ma.
Mà nội tâm phức tạp nhất, chẳng ai bằng Thái tử Ninh Dực.
Ngày hôm nay gã bị đánh mạnh nhất.
Ninh Chính làm một cú giật gân, có thể nói hoàn toàn là giẫm ở trên đỉnh đầu gã.
Địa vị Thái tử của gã, ngay hôm nay có một chút lỏng lẻo.
Tuy rằng quyền thế gã vẫn vững chắc, thế nhưng danh vọng đang nhận được tổn thất to lớn.
Thái tử rất cần nhất là gì v?
Chính là danh vọng!
Ý trời rất đáng sợ.
Một màn ngày hôm này chẳng bao lâu sẽ truyền khắp thiên hạ, kế tiếp sẽ truyền ra ý trời ở bên Ninh Chính, mà không ở Ninh Dực.
Sau khi trở về kinh đô.
Ninh Chính thậm chí cũng không có theo quốc quân tiến vào hoàng cung, mà là trực tiếp đi phủ Đề đốc Thiên Việt, căn bản đều không có thời gian chúc mừng thắng lợi.
Gã thật sự chẳng cố làm ra vẻ.
Vì cái này Tế Thiên Đại Điển, gã đã bỏ ba ngày công vụ, không biết trì hoãn bao nhiêu chuyện.
Mấy ngày kế tiếp, hắn đại khái là không cần nằm ngủ, thời thời khắc khắc đều phải liều mạng!
......
Thái tử Ninh Dực tiến vào thư phòng Tể tướng Chúc Hoằng Chủ.
Bầu không khí có chút nặng nề.
Hai người giống như im lặng giao lưu.
Ninh Dực trong lòng có vô tận oán giận.
Dựa vào cái gì?
Phụ vương dựa vào cái gì đối với ta như vậy?
Năm đó lúc Khương Ly huỷ diệt, ông ta như chó chết chủ, hoảng sợ không chịu nổi một ngày, vì lấy lòng gia tộc họ Chúc, bỏ rơi vợ cả của mình, đẩy Chúc Thị làm vương hậu.
Vì xin họ Chúc ở Viêm Kinh cứu, ông ta ăn nói khép nép mà cầu khẩn Chúc Hoằng Chủ.
Năm đó lẽ nào những sự việc không thể tả như vầy phụ vương đều đã quên à?
Bây giờ ông cần thần khí quái gì kia chứ?
Đương nhiên, những lời này Thái tử đều không có nói ra, chẳng qua là từ trên nét mặt phát tiết ra ngoài.
Chúc Hoằng Chủ chẳng qua là ôn hòa nhìn Thái tử Ninh Dực.
Lão biết ý đồ Thái tử đến, muốn qua chỗ Viêm Kinh gây áp lực cho Ninh Nguyên Hiến.
Thái tử Ninh Dực lên ngôi làm vua, không chỉ có riêng là họ Chúc ý chí, thậm chí cũng là ý chí đế quốc Đại Viêm.
Hoàng đế hy vọng kẻ nối ngôi của đám vương quốc chư hầu bên dưới là vua văn nhân, mà không phải vua quân nhân.
Nói một câu càng thêm thực dụng, hoàng đế hy vọng đời vua Việt tiếp theo có thể khống chế.
Thậm chí trình độ nào đó, Chúc Hoằng Chủ càng giống như là người phát ngôn của đế quốc Đại Viêm, đúng là Khương Ly huỷ diệt, mới đưa đến họ Chúc biến thành lãnh tụ văn thần tuyệt đối của Việt quốc.
Khương Ly huỷ diệt, đối với ảnh hưởng toàn bộ thiên hạ đều vô cùng to lớn.
- Vẫn chưa tới thời điểm! - Tể tướng Chúc Hoằng Chủ nói:
- Coi như là bệ hạ, bây giờ cũng không có ý dịch trữ, người trong thiên hạ cũng mau quên. Một màn ngày hôm nay quả thực cũng đặc biệt chấn động, lúc này ngài cần phải làm phai nhạt loại ảnh hưởng này, tối đa hai tháng tất cả mọi người sẽ đem nó quên đi.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Nhưng danh tiếng của Ninh Chính lại vang dội, sau đó tất cả mọi người nhắc tới nó, đều cho là thiên mệnh.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Cái thứ gọi là thanh danh này, không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông. Nhưng ngài lấy tư cách Thái tử, tuyệt đối không nên ngay lúc Ninh Chính có danh tiếng tốt mà lấy danh nghĩa đè ép nó, dạng này chẳng có phong cách. Kế tiếp cháu phải làm hai chuyện, chuyện thứ nhất là chính là cuộc chiến nước Nam Ẩu! Cái gọi là Tế Thiên Đại Điển cũng là hư, nếu như diễn hỏng, dùng để lấy tư cách công kích quyền hành đương nhiên tốt, bởi vì đây vốn chính là hư. Nhưng diễn hoàn mỹ cũng là hư thôi, chỉ có cuộc chiến nước Nam Ẩu mới là thật. Một trận chiến này, Việt quốc chỉ có thể thắng không thể thua. Nếu như thắng, cháu sẽ đoạt được quốc lực thắng lợi nhất. Bởi vì đây là cuộc chiến nghiêng nước, mang tới danh dự vượt xa gấp mười lần Tế Thiên Đại Điển.
Thái tử vô cùng thông minh, lập tức hiểu Chúc Hoằng Chủ nói bóng gió.
- Tổ phụ, ý của ngài là, để lúc cần thiết, tôn nhi đi nước Nam Ẩu tọa trấn sao!
Ninh Dực cùng Chúc Hoằng Chủ không có bất kỳ quan hệ huyết thống, gã chẳng qua làm con thừa tự dưới gối vương hậu họ Chúc.
Dù cho gã là vương hậu sinh ra, vậy cũng có thể kêu là ngoại tổ phụ.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Đúng, khi bảo đảm đại chiến sắp thắng lợi, tôn nhi sẽ đi tọa trấn, thu hoạch thành quả thắng lợi.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Nhưng mà, ông ấy đối với tôn nhi đã đầy thành kiến, khi chiến trường nước Nam Ẩu sắp thắng lợi, có thể ông ta sẽ không cho tôn nhi đi hưởng thành quả này đâu.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Nếu như cục diện phát triển đến nước không phải tôn nhi không đi thì không được thì sao? Nếu như tôn nhi không đi, thậm chí sẽ ảnh hưởng chiến cuộc thắng bại thì sao?
Thái tử Ninh Dực nói:
- Tổ phụ, của ngài là Nam Cung Ngạo?
Chúc Hoằng Chủ gật đầu.
Hôm nay chiến trường nước Nam Ẩu có hai người tọa trấn, đại tướng quân Chúc Lâm, công chúa Ninh La, mà một khi Trấn Bắc Hầu Nam Cung Ngạo đi, thanh thế cũng hoàn toàn không thua gì Chúc Lâm.
Chúc Lâm không cần phải nói, đương nhiên là dòng chính của Thái tử.
Thế nhưng Nam Cung Ngạo cũng chẳng thèm dựa vào ai, có thể xem ông ta là người của quốc quân, người này cũng là dựa vào tẩy trừ phe phái của Ninh Nguyên Vũ mà lên lon.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Bệ hạ tuy rằng tùy hứng, nhưng vẫn là có thể lấy đại cục làm trọng. Một khi đến thời khắc mấu chốt, Chúc Lâm cùng Nam Cung Ngạo đồng thời phát ra tiếng, vì chiến cuộc, bệ hạ nhất định sẽ thỏa hiệp.
Ninh Dực nói:
- Với Nam Cung Ngạo, ta cũng nhiều lần ám chỉ, nhưng ông ta không nhúc nhích chút nào.
Đây là dĩ nhiên, bởi vì Nam Cung Ngạo đã leo đến đỉnh.
Người cầm đầu ghế của Xu Mật Viện vĩnh viễn là Biện Tiêu, Nam Cung Ngạo không có trông cậy vào, tấn chức Công tước cũng không có trông cậy vào.
Từ trình độ nào đó, Nam Cung Ngạo cũng đã có vị thế cực cao, nhiều lắm là từ Thái tử Thiếu Bảo biến thành Thái Tử Thái Bảo, còn có ý nghĩa gì?
Cho nên ông ta đương nhiên không muốn đứng thành hàng.
Bất kể là Thái tử mượn hơi, hay là Tam vương tử mượn hơi, ông ta đều chỉ coi như không thấy.
Dĩ nhiên, Ninh Chính thì càng không si nhê gì trong mắt ông ta.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Nam Cung Ngạo thời khắc mấu chốt, sẽ mở miệng.
Nghe những lời này, Thái tử không khỏi run lên, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên lớn lao.
Chúc Hoằng Chủ nói như vậy, chính là đại biểu cho lão có chắc chắn tuyệt đối.
Chuyện này chứng minh cái gì? Chứng minh họ Chúc đã nắm giữ Nam Cung Ngạo?!
- Chuyện thứ hai, không thể để cho Ninh Chính cường đại tiếp túc, nói cho đúng không thể để cho Thẩm Lãng lại tiếp tục mạnh hơn được.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Tổ phụ, cũng không thể được vận dụng Thiên Nhai Hải Các trực tiếp bắt Thẩm Lãng sao?
Chúc Hoằng Chủ lắc đầu:
- Không thể.
Bất kỳ tổ chức đều có giá tiền.
Chỉ bất quá có chút tổ chức giá tiền thực sự quá cao, giống như ngươi lấy một triệu có thể mua học vị Nghiên cứu sinh của một đại học bình thường, thế nhưng Cambridge, Oxford tuyệt đối không phải giá một triệu, mười triệu dollar có thể duy tính một chút.
Chính là một Thẩm Lãng, còn không đáng Thiên Nhai Hải Các động thủ, gánh không nổi người này.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Vậy núi Phù Đồ thì sao? Việc Thẩm Lãng làm gần đây, đã có chút khiêu khích ranh giới của bọn họ.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Phạm vi thế lực của núi Phù Đồ không ở Việt quốc, việc Thẩm Lãng làm chẳng qua là khiêu khích ranh giới cuối cùng bọn họ, nhưng vẫn chưa lướt qua ranh giới cuối cùng.
Vậy lẽ nào mặc cho do Thẩm Lãng thế này muốn làm gì thì làm tiếp nữa à?
Chúc Hoằng Chủ cười, uống một ly trà.
- Chuyện đã kích Thẩm Lãng không phải tôn nhi đã làm rồi sao?
Thái tử Ninh Dực gật đầu.
- Nhưng chúng ta chẳng qua là cắt đứt gốc rễ của quân Niết Bàn mà thôi, cái này còn chưa đủ.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Quân đội là địa bàn Ninh Kỳ, có một số việc thượng tôn nhi có thể đi tìm Ninh Kỳ nói, chí ít ở việc đả kích Thẩm Lãng cùng Ninh Chính, hai đứa có cùng mục tiêu.
......
Thái tử Ninh Dực đương nhiên không sẽ chủ động đi cùng Tam vương tử Ninh Kỳ gặp mặt.
Thế nhưng Trác Chiêu Nhan cùng Tiết Tuyết gặp mặt.
Trác Chiêu Nhan biểu hiện ra là ngoại thất Thái tử, trên thực tế phía sau là hội Ẩn Nguyên, thậm chí xem như là người của công chúa Ninh Hàn.
Dĩ nhiên, Ninh Hàn cho tới bây giờ cũng không có thừa nhận qua điểm này.
Trác Chiêu Nhan chắc chắn đại biểu không được Thiên Nhai Hải Các, nhiều lắm chẳng qua là một lái buôn của công chúa Ninh Hàn mà thôi.
Mà Tiết Tuyết, chẳng những là đệ tử của Yến Nan Phi, con gái của Tiết Triệt, còn là nhị phu nhân của Tam vương tử Ninh Kỳ.
Hơn nữa, sau lưng của ả còn có núi Phù Đồ đứng như ẩn như hiện.
Bằng không lúc đó cổ độc hãm hại vợ của Kiếm vương làm sao tới tay của Yến Nan Phi được.
Hai nữ nhân này gặp mặt, có thể nói là ai cũng coi thường người kia nhưng lại ra sức lấy lòng lẫn nhau.
- Phủ thái tử, Trác Chiêu Nhan gặp qua Tiết muội muội.
- Thiên Việt phủ Đô đốc Tiết Tuyết, gặp qua Trác tỷ tỷ.
Tiếp đó, hai người yên lâng.
Ước chừng một lúc lâu sau, Trác Chiêu Nhan nói:
- Ý kiến của Thái tử điện hạ là, hơn ba ngàn thằng đần độn này mỗi bên một nửa.
Những thằng đần độn trong miệng bọn họ đương nhiên là người có huyết mạch trống rỗng, cũng chính là nhóm quân Niết Bàn thứ hai của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng gọi là người huyết mạch số không, đây là một loại xưng hô trung tính. Mà họ luôn mồm thằng đần độn, tràn đầy thái độ khinh miệt.
Tiết Tuyết nói:
- Chuyện này không công bằng, bởi vì cướp được cái nhóm đần độn này, sau đó thế nào cải biến huyết mạch của bọn họ biến thành quân đoàn vương bài, vẫn cần nhờ quan hệ của núi Phù Đồ chúng ta. Cho nên cần phải Tam vương tử được một phần ba, Thái tử điện hạ được một phần ba.
Trác Chiêu Nhan hỏi:
- Núi Phù Đồ có thể có phương pháp sửa đổi huyết mạch nhóm người này à? Cho dù có, bọn họ sẵn lòng giao ra đây cho muội sao?
Tiết Tuyết nói:
- Cái này cũng không nhọc nhằn phí tâm.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Chưa kể, nếu như các người lấy được phương pháp sửa đổi huyết mạch này sẽ cho chúng ta sao? Các người có núi Phù Đồ, chúng ta có Thiên Nhai Hải Các, chuyện này cũng không nhất định phải đi cầu cạnh các người.
Tiết Tuyết nói:
- Hắc Kính Ti cùng hội Thiên Đạo dưới trướng Thẩm Lãng phái ra vô số tinh nhuệ hộ tống ba ngàn thằng đần độn, hơn nữa tuyến đường cực kỳ bí ẩn, muốn trinh sát hành tung của bọn họ, phải dựa vào họ Tiết cùng Hắc Thủy Đài chúng ta.
Trác Chiêu Nhan cười lạnh nói:
- Quân Niết Bàn nói là Thẩm Lãng cùng Ninh Chính, nhưng xét đến cùng là bệ hạ. Điều tra đến tung tích của bọn họ thì như thế nào? Hắc Thủy Đài có thể tiết lộ tin tức cho các ngươi, chẳng lẽ còn có thể xuất động cao thủ cướp người à? Đến lúc đó là người của Nam Hải kiếm phái động thủ, hay là người Hắc Thủy Đài động thủ?
Tiết Tuyết lặng im.
Mặc kệ Hắc Thủy Đài hay là Nam Hải kiếm phái, cũng là dòng chính của quốc quân.
Có chút ranh giới cuối cùng bọn họ chí ít bây giờ là không dám vượt qua.
Trác Chiêu Nhan nói:
- Dám động thủ cướp đi nhóm hạt giống quân Niết Bàn thứ hai của Thẩm Lãng chỉ có hội Ẩn Nguyên.
Hội Ẩn Nguyên thế lực lớn, hơn nữa cùng quốc quân đã bắt đầu trở mặt, bọn họ quả thực dám làm ra chuyện như vậy.
- Cứ như vậy, hơn ba ngàn cái kẻ đần độn, cướp tới tay, sau đó chúng ta một bên một nửa!
Tiết Tuyết lặng im chỉ chốc lát, gật đầu nói:
- Có thể, một bên một nửa!
Quả nhiên kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè.
Đây coi như là Thái tử cùng Tam vương tử lần đầu tiên liên thủ đi.
…
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã chừng mười ngày.
Công hiệu Hoàng Kim Long Huyết mà Thẩm Lãng bán ra đã dần dần rút đi.
Càng ngày càng nhiều người phát hiện mình bị lừa.
Dĩ nhiên, ngay từ đầu nhiều người còn tưởng rằng là bản thân mình đụng đàn bà mới hết tác dụng..
Bởi vì dược lực đồ chơi kia quá mạnh mẽ, dù cho Ninh Chính uống vào, sau đó còn tìm vợ nhiều lần.
Huống chi những tay nhà giàu này?
Căn bản liền không nhịn được được rồi.
Thế nhưng cuối cùng có một chút người thực sự nhịn được, không có thăm dò nữ nhân, nhưng công hiệu Hoàng Kim Long Huyết vẫn không ngừng giảm xuống.
Sau khi bí mật trao đổi lẫn nhau, tất cả mọi người hoàn toàn xác định bị lừa.
Trong lúc nhất thời, đám người kia hoàn toàn phẫn nộ.
Hay cho Thẩm Lãng nhà người, không chỉ sỉ nhục tôn nghiêm của chúng ta, còn làm nhục chỉ số thông minh chúng ta, còn lừa gạt cả tiền tài chúng ta nữa?
Buồn cười?
Chính là đám người kia ngay từ đầu chỉ dám ở trong lòng mắng chửi, không dám đánh tới cửa đi.
Bởi vì một khi công khai chẳng phải là tự chui đầu vào lưới?
Thái tử cùng Tam vương tử cũng đã nói, bất kỳ người nào dám đưa tiền cho Thẩm Lãng phải bị cấm vận.
Cho nên chỉ có thể ngậm bồ hòn, ở trong lòng nguyền rủa Thẩm Lãng.
Nhưng mà ngay hôm qua.
Phủ thái tử cùng phủ Tam vương tử đều thả phong thanh đến.
Đối với những người đã đưa tiền cho Thẩm Lãng đều sẽ bỏ qua chuyện cũ. Sau này thế nào, nhìn mỗi người biểu hiện.
Lần này tất cả mọi người nghe hiểu ngay.
Đây là giựt giây tất cả bọn họ đến gây rối trong nhà Thẩm Lãng.
Thế là hơn một nghìn tên thiếu gia ăn chơi hô bằng hoán hữu, tập kết mấy nghìn người thực sự đánh tới cửa.
- Trả tiền lại, trả tiền lại, trả tiền lại!
Mấy nghìn người bao vây phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính chật như nêm cối.
Dĩ nhiên, tất cả mọi người biết số tiền này Thẩm Lãng không có lấy nửa lượng vàng, toàn bộ nộp lên cho quốc quân làm quân phí, thậm chí còn thêm vào một khoản tiền.
Nhưng những người này là thiếu gia ăn chơi, nơi nào quản được nhiều thứ thế này?
Hơn nữa, toàn bộ Việt quốc hơn phân nửa quyền quý gia tộc đều ở nơi này.
Lẽ nào quốc quân còn có thể bắt hết bọn họ được sao?
Pháp không trách chúng!
Đám người kia cũng không dám nhảy vào phủ Hầu tước Trường Bình, chỉ dám ở bên ngoài hô to.
Đồng thời đưa cáo trạng đến huyện nha Vạn Niên, lại bẩm báo Thiên Việt Trung đô đốc phủ.
Kiện cáo hồ đồ thế này đương nhiên là đánh không rõ ràng.
Đám thiếu gia ăn chơi này có đầy thời gian, mỗi ngày đều bao vây bên ngoài phủ Hầu tước Trường Bình.
Hơn nữa mắng càng ngày càng khó nghe.
- Thẩm Lãng nhà ngươi sinh con trai không bi.
- Thẩm Lãng ngươi lừa gạt tiền của chúng ta, không chết tử tế được, không chết tử tế được.
- Thẩm Lãng nhà ngươi thiếu tiền, vì sao không bán đàn bà nhà ngươi đi? Lại muốn tới lừa gạt tiền của chúng ta?
Đối mặt những tiếng chửi rủa cùng bao vây tấn công, Thẩm Lãng vẫn không có tức giận, kết quả quốc quân trước nổi giận, trực tiếp sẽ phải hạ lệnh cấm quân trục xuất.
Bởi vì số tiền này ông mới là người được lợi sau cùng, Thẩm Lãng chẳng qua là thay mặt vua mà nhận.
Nhưng mà liên lụy được thực sự quá rộng, lừa tiền nhiều gia tộc như vậy, quốc quân trong lòng cũng hơi có chút hổ thẹn, tối đa cũng chỉ có thể là trục xuất mà thôi, cũng không thể bắt người.
Kết quả Thẩm Lãng cự tuyệt ý tốt thật sự của quốc quân.
Chuyện này hắn muốn tự mình giải quyết.
...
- Oa oa oa...
Con gái cưng của Thẩm Lãng khóc lớn.
Cô bé vốn cực kỳ ngoàn, gần như chưa bao giờ khóc.
Bởi vì bên ngoài thực sự quá ồn, để cô bé không cách nào ngủ được.
Ngay từ đầu đám thiếu gia ăn chơi này còn dè dặt chửi, sau đó phát hiện quốc quân không có phản ứng, Thẩm Lãng cũng không có phản ứng, tức khắc cảm thấy Thẩm Lãng nhất định chột dạ.
Hắn lừa chúng ta nhiều tiền như vậy, chắc chắn chột dạ.
Những người chúng ta đây đã đại biểu hơn phân nửa quyền quý Việt quốc, Thẩm Lãng cho dù có ba đầu sáu tay cũng không dám là địch với tất cả bọn ta..
Cho nên đám người kia càng chửi càng khó nghe, càng chửi càng lớn tiếng.
Dựa vào chính mình chửi vẫn không được, cuối cùng nhân số quá ít, hơn nữa từng người một được chiều chuộng dễ hỏng, cộng thêm công hiệu Hoàng Kim Long Huyết đã rút đi, bọn họ lại lần nữa biến thành phế thải, không có hơi sức để mắng.
Thế là, liền mướn lưu manh côn đồ tới chửi.
Đám lưu manh côn đồ này lúc đầu không dám lớn họng, thế nhưng đám con cháu ăn chơi này chi đậm, hơn nữa đây cơ hội tốt cùng đám quyền quý này kết giao tình.
Thậm chí, lần này có Thái tử cùng Tam vương tử làm chỗ dựa.
Cho nên lưu manh hơi có chút can đảm sau khi lấy tiền, mang theo mặt nạ bảo hộ mắng hộ cho đám nhà giàu này.
Nhìn thấy Thẩm Lãng vẫn không có phản ứng, lá gan đám người kia dần dần lớn lên, càng ngày càng nhiều lưu manh côn đồ thêm vào.
Cuối cùng, bên ngoài phủ Hầu tước Trường Bình có tầm năm ba ngàn người vây quanh.
Ngày về tối không ngừng chửi rủa, càng ngày càng khó nghe hơn.
Lúc này mới làm cho bé con Thẩm Mật không cách nào đi vào giấc ngủ, bị hoảng sợ.
Đến phía sau, đám người kia to gan lớn mật đến độ dội phân vào phủ Hầu tước Trường Bình.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ phủ Hầu tước mùi hôi tận trời!
Thẩm Lãng ôm bé cưng Thẩm Mật an ủi nhẹ nhàng.
- Bé ngoan đừng sợ, bé ngoan đừng sợ!
Đứa bé khóc quá hung, thế cho nên có chút co giật.
Băng Nhi tới dỗ, cho cô bé bú mới dần dần yên lại.
- Cô gia, đi điều binh đi! - Băng Nhi tức giận nói.
Thẩm Lãng nói:
- Nhanh, nhanh thôi.
Ninh Chính điện hạ chuyện bên kia sắp xong xuôi.
Thành Vệ Quân lớn tập huấn sắp kết thúc.
Tất cả mọi chuyện trình tự nhất định phải biết rõ ràng.
Đối với Ninh Chính mà nói, triệt để đem hai vạn Thành Vệ Quân nắm trong tay mới là trọng yếu nhất.
Chỉ có nắm giữ Thành Vệ Quân, mới có thể với kinh đô lưu manh côn đồ động thủ.
Hành động Xuân Lôi!
Đây là tên của lần càn quét tội phạm của kinh đô lên này.
Cường độ sẽ lớn đến mức trước nay chưa từng có.
Loạn thế dùng trọng điển.
Mấy ngày nữa đại quân sẽ phải xuôi nam đi chiến trường nước Nam Ẩu.
Cuộc chiến nghiêng nước bùng nổ vô cùng nhanh chóng.
Lúc này, càng cần một hoàn cảnh cực kỳ yên ổn.
Cho nên lần càn quét này sẽ đặc biệt kinh người.
Sẽ gây tai họa cho toàn bộ lưu manh du côn của kinh đô trong khoảng thời gian này, găng lưới bắt hết phần tử ác ôn một lượt.
Tất cả yêu ma quỷ quái tiêu diệt toàn bộ.
Quốc quân trực tiếp cho Ninh Chính mật chỉ, toàn bộ mật chỉ có một số lượng.
Ba ngàn!
Đây là ý gì?
Có thể giết ba ngàn người!
Hơn nữa có thể xử phạt mức cao nhất theo pháp luật.
Kỳ thực vốn ban đầu quốc quân cùng ý kiến với Ninh Chính là không giết, bắt những người này đi khổ dịch suốt đời.
Nhưng là bởi vì Tế Thiên Đại Điển trước nay chưa từng có thành công, cộng thêm những tên lưu manh du côn này tìm đường chết, đám quyền quý hoàn khố này gây rối, triệt để chọc giận quốc quân.
Ta không thể động thủ đối với những thứ quyền quý các ngươi.
Nhưng có thể động thủ đối với lưu manh côn đồ các ngươi thuê tới.
Hơn nữa những thứ thiếu gia quyền quý ăn chơi cũng không sạch sẽ, cùng những bang phái đầu sỏ kinh đô đều có quan hệ thiên ti vạn lũ.
Tiếp tục lần này hành động Xuân Lôi, có thể đốt ngọn lửa trực tiếp lên đầu bọn họ.
Mượn danh hành động Xuân Lôi, hung hăng bắt một nhóm, giết một nhóm.
Giết gà dọa khỉ!
Hơn nữa hành động Xuân Lôi lần này, tuyệt đối bảo mật.
Thậm chí Hắc Thủy Đài cũng không có tham gia, trực tiếp do Lê Chuẩn chịu trách nhiệm cùng Ninh Chính giao lưu.
Tế Thiên Đại Điển thành công trước nay chưa từng có, trực tiếp nhất thu hoạch chính là Thành Vệ Quân tăng nhanh thuần phục.
Ninh Chính có phương pháp tập huấn vô cùng hiệu quả, để quân Niết Bàn dung hợp Thành Vệ Quân.
Thế nhưng tốc độ không nhanh, mà theo hiệu quả Tế Thiên Đại Điển lên men, sau đó danh tiếng được người trời chọn Ninh Chính truyền bá ra.
Chuyện này đối với cao tầng quyền quý ảnh hưởng có hạn.
Nhưng đối với Thành Vệ Quân dưới trướng Ninh Chính lại chấn động rất lớn.
Bởi vì ngay ngày hôm ấy tham gia Tế Thiên Đại Điển, thì có hai nghìn Thành Vệ Quân, bọn họ là thấy tận mắt chứng tất cả chuyện này, bị tác động mạnh chưa từng có trước đấy, tiếp đó rất nhanh lan tràn đến toàn bộ Thành Vệ Quân.
Khổ Đầu Hoan cùng mười huynh đệ họ Lan, nhất là Lan Phong Tử, mượn cơ hội không ngừng tẩy não.
Khiến cho rằng cần thời gian mấy tháng mới có thể hoàn thành tập huấn, chỉ trong một tháng liền hoàn thành!
Ninh Chính đã hoàn thành nắm giữ Thành Vệ Quân về cơ bản!
Chí ít bây giờ, nhánh quân đội này đã phục tùng mệnh lệnh của gã.
...
Lúc này, hơn một ngàn quyền quý hoàn khố cùng mấy nghìn tên lưu manh côn đồ chết đã đến nơi còn không biết.
Vẫn thời thời khắc khắc bao vây tấn công phủ Hầu tước Trường Bình, chửi bới mười tám đời tổ tông của Thẩm Lãng.
Dù sao cũng Thẩm Lãng lừa gạt tiền, để hắn trả tiền lại có lý lẽ chính đáng.
Dội phân, đập đá, thủ đoạn càng ngày càng kịch liệt, còn kém phóng hỏa!
Mà bãi săn Bắc Uyển bên trong!
Nhóm Thành Vệ Quân cuối cùng kết thúc tập huấn.
Đang tiến hành buổi lễ tốt nghiệp.
Tầm hai vạn Thành Vệ Quân, thật chỉnh tề đứng ở sàn vật trên.
Bọn họ có chút kinh ngạc cùng sửng sốt.
Tập huấn kết thúc cũng không coi là chuyện gì lớn, vì sao phải tụ họp tất cả mọi người lại vậy?
Chẳng lẽ có đại sự gì muốn phát sinh à?
Toàn bộ những gì xảy ra tiếp theo, càng thêm phản ánh đúng ý nghĩ của bọn họ.
Bởi vì một xe lại một xe áo giáp chở tới.
Một xe lại một xe binh khí chở tới.
Lần này tập huấn, bọn họ cũng không có mặc giáp.
Bây giờ lại phải võ trang đầy đủ, khẳng định có cái gì nhiệm vụ gì lớn.
Một lát sau!
Ninh Chính điện hạ một thân nhung trang xuất hiện.
Khổ Đầu Hoan vẫn là quân hàm Thiên hộ, nhưng là lần này huấn luyện viên tổng tập huấn này.
- Được giáp!
Ra lệnh một tiếng.
Hai vạn Thành Vệ Quân chỉnh tề mặc vào áo giáp.
- Cầm đao!
- Cầm cung!
Theo từng đạo mệnh lệnh.
Hai vạn Thành Vệ Quân vũ trang đến tận răng.
Ngay sau đó, tâm phúc thái giám của quốc quân Đại công công Lê Chuẩn xuất hiện.
- Bệ hạ có chỉ, quỳ!
Tất cả mọi người ở đây toàn bộ quỳ xuống.
Nhưng bởi vì áo giáp trong người, quỳ một chân.
- Vào kinh đô rối loạn, dân chúng không yên, cuồng đồ không hợp pháp hoành hành ương ngạnh, nhiều lần quốc pháp, nhìn thấy mà giật mình! Là khiến cho vạn dân quốc gia yên ổn an cư lạc nghiệp, quả nhân quyết định tiến hành hành động Xuân Lôi, quét dọn tất cả cuồng đồ trái pháp luật ở kinh đô. Lần hành động này sẽ nghiêm trị, mặc kệ liên lụy tới người nào, tuyệt bất dung tình!
- Sắc phong Trường Bình Hầu Ninh Chính là Đại tổng quản Xuân Lôi Hành Động, khâm thử!
Ninh Chính dập đầu:
- Thần tuân chỉ!
Toàn bộ Thành Vệ Quân chấn động không ngớt, cảm giác của bọn họ không có sai, quả nhiên có hành động lớn.
Ninh Chính tiếp chỉ ý, cỡi chiến mã, lớn tiếng hạ lệnh:
- Đại quân, vào kinh đô!
Theo gã ra lệnh một tiếng.
Hai vạn võ Thành Vệ Quân trang đầy đủ, trùng trùng điệp điệp rời khỏi bãi săn Bắc Uyển, đi kinh đô!
Hành động Xuân Lôi, chính thức mở ra!
Trận càn quét trừ khử băng đảng trước nay chưa từng có phải bắt đầu!
...
Vì để cho con gái cưng yên tĩnh, Thẩm Lãng ôm cô bé xuống tầng hầm.
Ở đây liền nghe không được tiếng chửi rủa bên ngoài.
Trong bóng đêm, bé con đang dựng thẳng lỗ tai, trợn to hai mắt, vô cùng khoái chí.
Bởi vì vợ của Kiếm vương Lý Thiên Thu đang hát.
Bà hát nhạc thiếu nhi quá hay.
Mỗi một bài đều cơ hồ muốn hát chạm đến trái tim của người nghe.
Bởi vì bà quá thích trẻ con, quá khát vọng có một đứa con của mình.
Mặc dù bà đã khỏi hẳn, thế nhưng cảm thấy da mình còn chưa có khôi phục, sợ có chỗ không sạch sẽ, mặc dù vô cùng khát vọng ôm bé con, nhưng lại không dám ôm.
Thế là, bà liền hát.
Hát hết bài này đến bài khác.
Cô bé thích nghe cực kỳ.
- Hi hi...hi...
Nghe được vui vẻ chỗ, bé cưng Thẩm Mật còn cười khanh khách.
Còn vỗ tay nhỏ mũm mĩm.
Băng Nhi vui vẻ nói:
- Thẩm thẩm thật lợi hại, tiểu bảo bảo chúng ta vẫn luôn vô cùng nghiêm túc, chẳng hay cười chút nào.
Quả thực như thế, bé cưng Thẩm Mật hay căng thẳng, hiếm khi cười.
Thẩm Lãng hay làm mặt xấu muốn chọc cười cô bé, kết quả bé con chẳng qua là trợn to hai mắt tò mò nhìn hắn, từ đầu đến cuối không cười.
Thậm chí còn sẽ lộ ra vẻ nghi hoặc.
Papa này đang làm gì vậy?
Kết quả bây giờ nghe được vợ của Kiếm vương Khâu Thị hát những ca khúc thiếu nhi thú vị lại cười.
Nghe tiếng cười trẻ thơ, vợ của Kiếm vương cảm giác trái tim mình đều phải hòa tan.
Lại liên tục ca hát không ngừng, cũng không biết bà từ chỗ nào biết nhiều bản nhạc thiếu nhi thú vị đến thế.
Mà cô bé vừa cười, vừa há mồm muốn học theo.
Nhưng mà cô bé còn không biết nói chuyện, chỉ biết ê a theo thôi.
...
Mà bên ngoài phủ Hầu tước Trường Bình.
Hơn một nghìn thiếu gia ăn chơi vẫn mang theo mấy nghìn điêu nô, du côn ở bên ngoài bao vây tấn công chửi rủa.
Bởi vì Thẩm Lãng không để ý tới, khiến cho tiếng mắng chửi bọn họ càng thêm khó nghe.
- Thẩm Lãng, trả tiền lại, trả tiền lại.
- Ngươi bới không ra số tiền này đúng không? Không có vấn đề gì, để vợ của ngươi đi ra tiếp khách là được rồi, chúng ta cho giá trên trời, một lần một trăm lượng vàng, tiếp khách năm vạn lần coi như là trả hết nợ nợ nần.
- Thẩm Lãng ngươi lừa gạt tiền của chúng ta, không sợ trời đánh ngũ lôi à? Nghe nói vợ ngươi Kim Mộc Lan mang thai, sinh được con trai chắc chắn không có bi!
Phía ngoài trên vách tường không chỉ dội đầy phân người, hơn nữa đầy chữ dương nanh múa vuốt.
Thẩm Lãng trả tiền lại, Thẩm Lãng trả tiền lại!
Tên bịp bợm Thẩm Lãng, không chết tử tế được!
- Thẩm Lãng, nếu như vợ ngươi đi ra tiếp khách còn không đủ, chính ngươi cũng có thể đi ra bán. Năm lượng vàng một lần, tin tưởng có rất nhiều đàn ông sẽ chiếu cố.
Ngay sau đó, có một cây đuốc chợt từ trong đám người ném ra, trực tiếp ném vào bên trong tường rào.
Tất cả mọi người tức khắc hết hồn.
Lá gan này có phần quá lớn đi!
Chửi rủa bao vây tấn công còn không hề gì, cuối cùng Thẩm Lãng lừa gạt tiền trước đây, mọi người tới đòi tiền lý lẽ chính đáng.
Nhưng nếu nhà ngươi phóng hỏa đốt phủ Hầu tước Trường Bình, vậy tính chất liền thay đổi.
Ai phóng lửa vậy?
Đương nhiên là người của Thẩm Lãng, bọn họ nằm vùng ở trong đám thiếu gia ăn chơi gây rối bao vây tấn công.
Nhận được tín hiệu, sau đó bọn họ lập tức làm lớn chuyện lên.
Hỏa thiêu phủ Hầu tước Trường Bình.
Thế nhưng, bên trong Thẩm Lãng vẫn không có phản ứng!
Có mấy trăm người nằm vùng bên trong đốt đuốc ném vào trong phủ Hầu tước Trường Bình.
Nhìn thấy một màn này.
Đám thiếu gia ăn chơi gây chuyện này hơi sợ?
Cái này... Cái này là người nào hả?
Hổ báo cáo chồn như vậy?
Huyên náo lớn như vậy, có thể gặp rắc rối hay không?
Kết quả, bên trong Thẩm Lãng vẫn không có phản ứng, cũng không có tức giận phản kích.
Thẩm Lãng nhát thế này à?
Không thể nào!
Hàng trăm người này giống như phát điên không ngừng liên tục ném đuốc vào bên trong phủ Hầu tước.
Sau một lát!
Bên trong phủ Hầu tước Trường Bình, hỏa hoạn hừng hực đốt cháy.
Khói đặc xông thẳng tới chân trời!
Đám thiếu gia ăn chơi tới gây chuyện này cuối cùng cảm giác được không ổn, một khí tức đặc biệt nguy hiểm lan tràn.
Mà đám lưu manh côn đồ sợ thiên hạ không loạn, ngược lại lớn tiếng vỗ tay tán thưởng.
- Cháy sạch đi, cháy sạch hết đi!
- Đốt chết cái thằng chó má Thẩm Lãng, đốt chết mấy con đàn bà của Thẩm Lãng!
- Thẩm Lãng, đi ra, đi ra mau!
Lúc này, hỏa hoạn bên trong phủ Hầu tước càng ngày càng kinh người!
Có thể không kinh người à?
Ở trên một mảnh đất trống, Vũ Liệt cùng Hàm Nô chờ nữ tráng sĩ đặc biệt không diệt lửa, ngược lại ra sức đi lên châm củi, để hỏa hoạn càng cháy càng lớn!
- Hỏa thiêu Thẩm Lãng, hỏa thiêu tiểu bạch kiểm!
- Mau đến xem, mau đến xem!
Nhưng đám thiếu gia ăn chơi này sắc mặt trắng bệch, muốn dần dần rút đi, trốn đến nhà.
Đám người kia mặc dù là phế thải, thế nhưng phương diện này độ nhạy cảm vẫn phải có.
Chỗ này có âm mưu!
Nhưng mà!
Bọn họ không đi được!
Bởi vì đường phố chung quanh phủ Hầu tước Trường Bình, đã bị bao vây toàn bộ!
Một vạn Thành Vệ Quân võ trang đầy đủ, trùng trùng điệp điệp mà tiến vào!
Nhìn thấy đại quân này.
Tất cả thiếu gia ăn chơi gần như muốn bất tỉnh đi.
Quả nhiên có âm mưu, có âm mưu lớn!
Đây, đây là xảy ra đại sự!
- Ầm ầm ầm rầm!
Một chục ngàn đại quân như là ngọn núi di động, từng bước một đóng chặt.
Từng bước một thu lại vòng vây!
Ninh Chính tọa trấn phủ Đề đốc Thiên Việt, dẫn đầu đại quân là Khổ Đầu Hoan!
- Những thứ cuồng đồ phạm pháp như các ngươi cũng dám hỏa thiêu phủ Hầu tước Trường Bình, to gan lớn mật!
- Xung phong!
- Bắt toàn bộ những kẻ phạm pháp này cho ta.
- Kẻ nào dám can đảm chống lại, kẻ dám can đảm chạy trốn, giết chết bất luận tội, giết chết bất luận tội!
Theo Khổ Đầu Hoan ra lệnh một tiếng.
Một vạn Thành Vệ Quân bắt đầu xung phong!
Trong nháy mắt!
Đám thiếu gia quyền quý ăn chơi này hoàn toàn run rẩy.
Trải qua sợ hãi ngắn ngủi, sau đó bọn họ hô to.
- Chạy mau, tất cả mọi người xông ra, pháp không trách chúng, bọn họ không dám giết người, không dám giết người!
Đám người kia đương nhiên là muốn lợi dụng những thứ lưu manh côn đồ này lao ra khỏi vòng vây, thừa cơ để cho bọn họ chạy trốn.
Mà những lưu manh côn đồ gây chuyện nghe được tiếng la, sau đó cũng thừa cơ cuồng xung phong.
- Xông ra, xông ra,, pháp không trách chúng, bọn họ không dám giết chúng ta.
- Cẩu tặc Thẩm Lãng, thiên lôi đánh xuống!
- Xông ra!
Mấy nghìn lưu manh côn đồ điên cuồng lao ra, muốn chạy trốn.
Khổ Đầu Hoan ánh mắt run lên.
Đang lo chỉ tiêu Xuân Lôi hành động chưa đủ mà.
- Giết, giết, giết!
Theo gã ra lệnh một tiếng.
Thành Vệ Quân bắn tên như mưa!
Đại khai sát giới!
Máu tươi tung toé.
Danh sách chương