- Ra lệnh thu binh, ra lệnh thu binh!

Tiếng chiêng vang lên.

Đại quân chủ lực của tộc Sa Man kỷ luật nghiêm minh, lui về phía sau như thủy triều.

Hơn nữa bọn họ rút lui cũng đặc biệt lợi hại.

Trực tiếp từ trên tường thành nhảy xuống.

Tường thành cao năm mét, ấy vậy mà họ trực tiếp nhảy đến trên mặt đất, một chút việc không có, thực sự linh hoạt như khỉ vậy.

Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi.

Trên đầu thành, đại quân chủ lực của tộc Sa Man biến mất sạch sẽ.

Để lại thi thể đầy đất.

Tất cả thi thể cũng không có hoàn chỉnh, toàn bộ đầu tường cơ hồ bị máu tươi che mất.

Thành Vệ Quân dưới trướng Thẩm Lãng không có truy kích.

Bởi vì, bọn họ giết đã nghiện.

Nín chừng mấy ngày, cuối cùng đủ phê.

Lúc này cả người vui sướng.

- Thoải mái, thoải mái...

- Đã...

...

Bên trong đại doanh tộc Sa Man.

Qua kiểm tra giản lược thô sơ, sau đó số thương vong đã có kết quả.

Gần một vạn ba!

Trong đó hai phần ba chết ở dưới tường thành.

Toàn bộ quá trình có thể duy trì hơn một canh giờ.

Từ đầu thành nện xuống tới mấy vạn tảng đá, mấy vạn khúc gỗ, vô số dầu sôi, vô số nước vàng.

Còn có hai phần ba, khoảng chừng năm nghìn người, là xung phong lên đầu thành sau đó bị giết.

Trước sau có hơn một vạn người xông lên tường thành, bị giết ngay trên đó.

Sức chiến đấu Thành Vệ Quân của Thẩm Lãng, rõ ràng phá trần.

Đợt công thành đầu tiên của Tô Nan tổng cộng vận dụng hai vạn người, trở về chỉ có bảy ngàn, còn lại đều chết hết.

Lần trước ở chiến trường nước Nam Ẩu, hơn ba vạn người đánh hai mươi vạn chủ lực nước Việt, thương vong cũng chỉ bất quá hơn một vạn.

Lần này hai vạn người đánh một vạn người Thẩm Lãng, thương vong một vạn ba.

Mấy con số này, để người ta phải tuyệt vọng!

Tô Nan lại một lần nữa cảm nhận được cổ khí tức quen thuộc kia.

Cái loại khí tức da đầu tê dại, rợn cả tóc gáy.

Đã cách hai năm từ khi ấy, công tử Thẩm Lãng nhà ngươi vẫn mạnh đến để cho người ta hít thở không thông.

Cùng người như ngươi là địch, rõ ràng ác mộng!

Nhưng mà, ở sâu trong nội tâm ông ta không còn quá khiếp sợ nữa.

Bởi vì hai năm trước càng khiếp sợ hơn.

Nhất là sau khi cái tin vua Khương Arutai toàn quân huỷ diệt, đại quân họ Tô ở dưới thành Bạch Dạ toàn quân huỷ diệt truyền đến đã khiến cho ông dùng hết sự sợ hãi của cả đời mất rồi.

Ở trước khi khai chiến, bản năng của ông ta đã cảm thấy Thẩm Lãng chắc chắn rất khó chơi.

Không nghĩ tới!

Thực sự chơi khó khăn như vậy.

Người này quả thực... Biến thái!

Ta biết ngươi rất mạnh là chuyện bình thường, nhưng ngươi có thể ngoài ý muốn một lần hay không?

Có thể thua một lần hay không?

Thẩm công tử, phong quang của Việt quốc một mình ngài chẳng lẽ muốn độc chiếm tám phần mười?

Tô Nan khiếp sợ còn đang trong phạm vi tiếp thụ.

Mà đại tướng tộc Sa Man, thì có chút hoài nghi nhân sinh.

Trong đại doanh, tĩnh lặng không tiếng động.

Tại sao hả?

Cũng là quân đội Việt quốc, mà lại chênh lệch lớn như vậy chứ?

Một bên yếu giống như một đống cứt.

Một mạnh đến nổi như là chó điên.

Cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua quân đội như vậy, ta cho là quân đội tộc Sa Man chúng ta điên cuồng nhất, đám điên của nước Khương xếp hạng nhì.

Không nghĩ tới, nhánh quân đội này của Thẩm Lãng mới là trùm điên.

Nào chỉ không sợ chết? Quả thực chính là...

Đại tướng tộc Sa Man quá thiếu thốn tri thức, tìm không được một từ ngữ để hình dung.

- Không phải nói Thành Vệ Quân của Việt quốc, là quân đội bét nhè nhất à? - Có một đại tướng tộc Sa Man hỏi.

Đương nhiên là quân rác rưởi.

Tô Nan rõ ràng nhất, nhưng sau khi qua tay Thẩm Lãng thì nhánh quân cặn bã này lại trở nên mạnh như vậy.

- Bọn họ thương vong bao nhiêu?

- Không biết, nhưng cũng không ít. Bất quá khôi giáp bọn hắn quá dày, đã trúng mấy đao đều không chết. Quân đội của chúng ta đập một đao liền chết, cho nên bọn họ thụ thương rất nhiều, tử trận không nhiều lắm.

- Đại quân tộc Sa Man chúng ta vì sao không trang bị nhiều giáp mây?

- Sợ hỏa công, Thẩm Lãng quỷ kế đa đoan, dùng lửa đến xuất thần nhập hóa.

- Tên tiểu bạch kiểm này thật mạnh mẽ.

- Đúng vậy, bệ hạ chúng ta cũng là tiểu bạch kiểm, cũng rất mạnh!

- Vậy ngươi cảm thấy Thẩm Lãng cùng bệ hạ, ai mạnh hơn?

- Đó còn cần phải nói, đương nhiên là vua Căng bệ hạ.

- Vậy ngươi cảm thấy bệ hạ cùng Thẩm Lãng, ai tiểu bạch kiểm hơn?

- Chắc hẳn là Thẩm Lãng đi?

- Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy là Thẩm Lãng? Ngươi lại chưa từng thấy qua?

- Không phải nghe đồn nói Thẩm Lãng là mỹ nam số một của nước Việt à?

- Bệ hạ chúng ta lúc ở nước Việt, còn được xưng là mỹ nam số một mà, bằng không công chúa Ninh La cũng sẽ không chủ động ngủ bệ hạ chúng ta.

- Ngươi nghe lầm, bệ hạ ở Việt quốc đã từng quân tử đệ nhất, không phải đệ nhất mỹ nam.

- Lẽ nào ngươi cảm thấy bệ hạ chúng ta không đẹp trai sao?

Nghe đến đó, Tô Nan không nhịn được.

Được rồi, đề tài này của các ngươi lệch đến vô biên vô hạn.

Trên thực tế, dẫn đại quân tộc Sa Man rất thoải mái, cũng rất đau đầu.

Thoải mái là bởi vì nhánh quân đội này rất lợi hại, hơn nữa dũng mãnh vô cùng.

Đau đầu là bởi vì không hề có tính kỷ luật, trên cơ bản không chịu dạy dỗ.

Vì quản mười mấy đại tướng tộc Sa Man ở dưới trướng này, Tô Nan đánh hơn trăm lần. Đánh từng đại tướng tới gần chết, mới xem như là nghe lời.

Đám người kia cũng rõ ràng không có tim không có phổi.

Bị bại thảm như vậy, các ngươi cũng không đau buồn, còn ở nơi này thảo luận vua Căng cùng Thẩm Lãng ai đẹp trai hơn?

- Khụ...

Tô Nan nhịn không được ho khan một tiếng.

Phía dưới mười mấy đại tướng tộc Sa Man ngoảnh mặt làm ngơ.

Tô Nan nắm chặt tay, gân mạch toàn thân nghe rôm rốp.

Tức khắc, toàn tràng tĩnh lặng!

Nếu không yên lặng, Xu Mật Sứ Tô Nan sẽ phải đánh chết người đó.

Tô Nan siêu cấp bất đắc dĩ.

Ở triều đình Việt quốc, ông ta căn bản sẽ không có cơ hội động võ, toàn bộ dùng là mưu kế cùng thủ đoạn.

Mà ở tộc Sa Man?

Thủ đoạn chính trị là vô dụng, chỉ có thể dựa vào nắm đấm.

Rõ ràng may mà Tô Nan ta đây tấn chức tông sư.

- Các vị, hôm nay thảm bại, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? - Tô Nan bèn hỏi.

- Có thể làm sao? Ngày mai tái chiến, hai vạn người chưa đủ, ngày mai sẽ năm vạn người xông lên! - Một tên đại tướng tộc Sa Man nói.

Trên thực tế, đối với hôm nay thảm bại bọn họ vô cùng khiếp sợ, gần như không thể tin nổi. Thế nhưng... không thấy được bi thương đến cỡ nào.

Tộc Sa Man có điều kiện sinh tồn ác liệt, rất nhiều người đều sống không quá ba mươi tuổi.

Cái gọi là chết, hoàn toàn thấy quen mặt, căn bản không có truyền thống thương phong bi thu.

Ngày hôm nay đánh thua, đã chết rất nhiều người? Không hề gì, ngày mai đánh lại, luôn luôn đánh tới chết hết mới thôi.

Tô Nan bỏ chuyện cùng bọn họ tiến hành giao lưu.

Đám người kia là dũng tướng, nhưng tuyệt đối không làm được thống soái.

Tất cả quyết định, vẫn là phải do ông làm.

Ông vứt bỏ mười mấy đại tướng tộc Sa Man bên trong đại doanh, đi ra bên ngoài.

Ngắm nhìn ngọn thành Dương Qua.

Một tòa thành nhỏ xíu thôi.

Không nghĩ tới hôm nay lại có thể quyết định vận mệnh cả nước Việt.

Nguyên bản sẽ dễ đánh, kết quả lại đụng phải đầu rơi máu chảy.

Tô Nan phải suy tính rất sâu xa.

Nếu thành Dương Qua đều thất bại, vậy phủ Hầu tước Huyền Vũ lại thêm không cần phải nói.

Thẩm Lãng là kẻ lo nhà trước mới đến nước, chắc chắn dùng quân đội tinh nhuệ nhất để phòng thủ phủ Hầu tước Huyền Vũ.

Nam Cung Ngạo bên kia có hơn năm vạn đại quân, hơn phân nửa cũng là hàng quân, sức chiến đấu càng thêm đáng lo, chỉ biết bị bại thảm hại hơn.

Bây giờ cục diện đáng sợ nhất chính là Nam Cung Ngạo bên kia toàn quân huỷ diệt, tiếp đó tinh nhuệ bên trong phủ Hầu tước Huyền Vũ nhào ra giết tới, cùng quân phòng thủ thành Dương Qua nội ứng ngoại hợp, cục diện kia liền đáng sợ.

Nhưng mà, Tô Nan với Nam Cung Ngạo vẫn là có lòng tin.

Người này dù cho đánh không thắng, nhưng ít ra biết tiến lui, mới có thể giữ được một bộ phận quân đội, kiềm chế tinh nhuệ họ Kim bên trong phủ Hầu tước Huyền Vũ vẫn có thể đủ làm được.

Mấu chốt là kế tiếp ông ta phải làm gì?

Dựa theo đại tướng tộc Sa Man nói như vậy, ngày mai gần năm vạn đại quân áp lên đi? Nói cho đúng là bốn vạn bảy!

Tô Nan có thể đã nhìn ra, nếu như toàn quân áp lên chắc hẳn là có thể thắng, có thể bắt thành Dương Qua.

Thế nhưng phải bỏ ra bao nhiêu thương vong?

Võ sĩ tộc Sa Man quá quý giá.

Chết một người thiếu một người.

Nhánh quân đội này là vốn liếng của bệ hạ, tuyệt đối không thể tiêu xài.

Vì bắt thành Dương Qua, mà hao tổn cái hai ba vạn?

Vậy cái được không bù đắp đủ cái mất.

Quan trọng nhất là, một khi ngươi yếu đi.

Tương lai thế nào đối mặt với hai quốc gia sói hổ như nước Sở, nước Ngô?

- Phu quân...

Một cô gái đã đi tới, đè xuống huyệt Thái Dương của Tô Nan.

Cô gái này rất cao, vượt qua một mét tám.

Vóc dáng đặc biệt khỏe đẹp nóng bỏng, da ngăm đen, tướng mạo... cũng được.

Nàng là một người con gái khác của tù trưởng Sa Duyên, chị vợ của vua Căng, năm nay mới hai mươi lăm tuổi, là một goá phụ.

Tô Nan sở dĩ lấy nàng, là bởi vì huyết mạch thiên phú của nàng cao, võ công rất mạnh.

Hai người như thế sinh sôi hậu duệ, cũng sẽ rất mạnh.

Hôm nay không đến hai năm, nàng cũng đã sinh cho Tô Nan một đứa con trai, một đứa con gái.

Chính là ngầu như vậy, sau khi sinh đứa trước, ba tháng sau lại mang thai tiếp.

Tô Nan rất hài lòng người vợ này, cũng không chú ý nàng người từng có một đời chồng.

Cô gái này cũng rất hài lòng Tô Nan, mặc dù đã sáu mươi ra mặt, nhưng vẫn là người đàn ông mạnh nhất.

- Chàng đang suy nghĩ gì? - Vợ ông bèn hỏi.

Tô Nan đáp:

- Ta cần phải chọn thắng, hay là chọn giữ gìn thực lực.

Vợ ông nói:

- Phu quân, vậy chàng muốn nghe nghe ý kiến của ta à?

- Đương nhiên! - Tô Nan nói:

- Ý kiến của nàng đối với ta vô cùng quan trọng.

Vợ ông nói:

- Ta muốn thắng.

Tô Nan nói:

- Vậy ta hiểu rồi.

Ông lựa chọn giữ gìn thực lực.

Ông vô cùng thích người vợ này, nhưng trên cơ bản phải đoán ngược lại ý nàng mới là chính xác.

Nếu như Tô Nan không có đoán sai, một vạn Thành Vệ Quân này trở nên mạnh như vậy, phải cùng cái gọi là Hoàng Kim Long Huyết có liên quan.

Về tin tức Thẩm Lãng, vua Căng tìm hiểu rất kỹ càng.

Dĩ nhiên, Nam Cung Ngạo cùng Thái tử Ninh Dực cũng bán đứng rất chi tiết.

Cho nên chuyện Thẩm Lãng bán Hoàng Kim Long Huyết lừa năm trăm vạn lượng vàng, vua Căng cùng Tô Nan đều biết.

Chỉ bất quá Thái tử thề thốt rằng cái thử Hoàng Kim Long Huyết đã bán xong, bằng không Thẩm Lãng không có khả năng có tiền không kiếm.

Sự thực chứng minh, Thẩm Lãng còn chưa có bán xong.

Nếu như là Hoàng Kim Long Huyết thì chỉ có hiệu lực trong thời gian một tháng.

Thậm chí không cần một tháng, Thành Vệ Quân trong thành Dương Qua lại sẽ biến thành gỏi gà, thậm chí còn giống đồ ăn hơn trước.

Cho nên lựa chọn chính xác chính là chờ một tháng.

Vây mà không đánh.

Cũng là... Bây giờ có một vấn đề mấu chốt.

Thẩm Lãng còn có Hoàng Kim Long Huyết à?

Lần này thực sự hoàn toàn dùng hết chưa?

Mặt khác ông biết rất đại khái, cái thứ Hoàng Kim Long Huyết này trên cơ bản chỉ có tác dụng một lần.

Nếu sử dụng lần thứ hai thì tác dụng không còn lớn như trước nữa.

Nhưng mấu chốt là, nhỡ ra Thẩm Lãng vẫn còn Hoàng Kim Long Huyết dư lại, dùng ở trên người một vạn Thành Vệ Quân kinh đô thì sao?

Còn có, trong thời gian một tháng, quân đội trong phủ Hầu tước Huyền Vũ có xông đến không?

Tô Nan nghĩ đến đau đầu!

Nhưng cuối cùng vẫn quyết định!

Vây mà không đánh, giữ gìn thực lực.

Mặt khác phái ra trinh sát giám sát phủ Hầu tước Huyền Vũ hướng, cùng quân đội Nam Cung Ngạo lúc nào cũng bảo trì liên động.

Không thể không nói, Tô Nan vẫn là một chủ soái đặc biệt lão luyện.

Ở cục diện rất nhiều thứ không biết, làm ra lựa chọn chính xác nhất!

...

Chiến cuộc thành Dương Qua tạm thời chìm yên tĩnh trở lại!

Tô Nan cẩn thận lựa chọn vây mà không đánh.

Vậy trận chiến đầu tiên, Thành Vệ Quân dưới trướng Thẩm Lãng bị thương vong bao nhiêu?

Cực kỳ cao!

Thụ thương vượt qua sáu ngàn người.

Thế nhưng vong trận, cũng không đến một nghìn ba!

Đám Thành Vệ Quân này quá dũng cảm, căn bản cũng không phòng thủ.

Võ sĩ tộc Sa Man thật sự có tiêu chuẩn chiến đấu cao.

Võ sĩ Thành Vệ Quân đều đã cường hóa lực lượng, nhanh nhẹn, tinh thần, nhưng luận đao pháp, luận tố chất chiến đấu vẫn không bằng tộc Sa Man.

Cho nên chỉ cần đánh giáp lá cà, gần như mỗi người đều bị thương tích.

Nhưng mà, Thẩm Lãng trang bị áo giáp cho bọn họ quá tốt, cho nên đại bộ phận người chẳng qua bị thương nhẹ.

Tử trận một nghìn ba trăm người, cũng là bị đánh trúng chỗ hiểm.

Hơn nữa đại bộ phận cũng là trúng vào động mạch chủ ở cổ, võ sĩ tộc Sa Man dùng đao quá xảo quyệt.

Còn lại hơn tám ngàn Thành Vệ Quân, đang tiếp thụ trị liệu tốt nhất.

Nhưng muốn chủ động xuất kích, đã không thể nào.

...

Khổ Đầu Hoan nói:

- Công tử, như thế phát triển tiếp, thế cục không ổn. Tô Nan vây nhưng không đánh, chỉ cần chờ hơn mười ngày, hiệu quả Hoàng Kim Long Huyết trên người Thành Vệ Quân sẽ không còn nữa, như thế bọn họ sẽ không chịu nổi một đòn.

Khổ Đầu Hoan nói đúng.

Chỉ cần chờ hơn mười ngày, Tô Nan bắt đầu công kích thăm dò, sẽ phát hiện quân phòng thủ trong thành giảm đi sức chiến đấu.

Cho đến lúc này, ông ta thậm chí chỉ cần phái ra năm nghìn võ sĩ tộc Sa Man, có thể dễ dàng đem thành Dương Qua đánh hạ.

Thành Dương Qua một khi thất thủ.

Vậy cái gì đều không cần nói, Thẩm Lãng bỏ trốn mất dạng.

Đại quân của Tô Nan lên bắc, trực tiếp tiến đánh đô thành Việt quốc.

Tiếp đó... Chính là Việt quốc diệt vong.

Ninh Chính hỏi:

- Tám ngàn người này của chúng ta có khả năng xuất kích hay không đây?

Khổ Đầu Hoan lắc đầu nói:

- Không thể nào, qua một trận chiến này, sức của tám ngàn người tiêu hao rất lớn, hơn nữa gần như mỗi người mang thương tich.

Vậy cục diện này liền đặc biệt bất lợi, thậm chí vô cùng nguy hiểm!

- Không sao, cái đó và cục diện trong tưởng tượng của ta giống hệt nhau. - Thẩm Lãng nói:

- Ta muốn tranh thủ chính là thời gian mười mấy ngày nay.

Khổ Đầu Hoan nói:

- Quân Niết Bàn thứ hai của phủ Hầu tước Huyền Vũ có thể đánh bại đại quân Nam Cung Ngạo, tiếp đó đánh sang thành Dương Qua cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp, đánh bại quân chủ lực của Tô Nan hay không?

Thẩm Lãng lắc đầu nói:

- Không được, không cần nghĩ đến khả năng này!

Tiếp đó, hắn đi tới bản đồ trước mặt nói:

- Điện hạ, trận đại chiến này đã kết thúc một nửa phần!

Đối với Thẩm Lãng mà nói, hơn nửa hiệp quả thực kết thúc.

- Nửa hiệp sau, sẽ phải do thần và vua Căng tự mình giao thủ, nếu thần thắng, Việt quốc đại thắng. Nếu thần thua, Việt quốc diệt vong!

Tiếp tục, Thẩm Lãng hướng Ninh Chính cùng Khổ Đầu Hoan nói:

- Ta phải đi, chiến trường nơi này liền giao cho hai người đó.

Nghe những lời này, Khổ Đầu Hoan kinh hãi.

Thẩm Lãng phải đi?

Đi đâu?

- Ta đi cùng vua Căng giao thủ, đi quyết định số phận nước Việt, huynh liền cầu nguyện ta có thể thắng đi! - Thẩm Lãng nói.

Khổ Đầu Hoan nói:

- Nếu như, Tô Nan tiến công, phải làm sao?

Thẩm Lãng nói:

- Trong vòng nửa tháng, Tô Nan tuyệt đối sẽ không chủ động tiến công quy mô lớn. Nửa tháng sau, ông ta sẽ tiến hành thử tiến công quy mô nhỏ, kiểm tra quân đội của chúng ta có mất đi sức chiến đấu hay không, cho đến lúc này thì có thể làm cho ba trăm tên quân Niết Bàn l đầu tiên ên.

Lần này Thẩm Lãng trừ một vạn Thành Vệ Quân còn còn mang theo ba trăm quân Niết Bàn, vốn là lấy tư cách đội bảo vệ của hắn, bây giờ cũng có tác dụng.

- Tô Nan đa nghi, trước khi tiến công quy mô lớn, nhất định sẽ nhiều lần thăm dò, ba trăm tên quân Niết Bàn đầu tiên cũng đủ để cho ông ta bỏ thăm dò mấy lần trước. - Thẩm Lãng nói:

- Hai mười vài ngày sau, ông ta có thể sẽ nhìn thấu mánh khóe, tiến hành tiến công quy mô lớn.

Hai mươi mấy ngày sau, một khi Tô Nan phát động tiến công quy mô lớn lần thứ hai, vậy thần tiên cũng cứu không được thành Dương Qua, nhất định sẽ thất thủ.

- Ở trong vòng hai mươi mấy ngày, cục diện nhất định phải phát sinh biến hóa lớn. - Thẩm Lãng nói:

- Cho nên một trận chiến này, then chốt không ở thành Dương Qua, cũng không ở phủ Hầu tước Huyền Vũ, mà là trận chiến giữa ta và vua Căng! Ta và bệ hạ từng nói, chỉ có sáu bảy thành chắc chắn. Nếu như Tô Nan phát động tiến công quy mô lớn trước, cục diện còn chưa có xảy ra nghịch chuyển, liền chứng minh ta thua, ngươi mang theo Ninh Chính điện hạ lập tức rời khỏi, trực tiếp vượt biển đi thành Nộ Triều!

Khổ Đầu Hoan nói:

- Vậy, vậy bệ hạ ở đâu?

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ sẽ phải tự sát, hy vọng cục diện này sẽ không phát sinh.

Tiếp đó hắn hướng Ninh Chính cùng Khổ Đầu Hoan chắp tay nói:

- Cáo từ, bảo trọng!

Lúc nửa đêm!

Hai người Thẩm Lãng cùng Kiếm vương Lý Thiên Thu rời khỏi thành Dương Qua thần không biết quỷ không hay.

Có người nói thành Dương Qua không phải bị bao vây à? Làm sao còn có thể rời khỏi?

Dù một tòa thành này này nhỏ đi nữa, cũng có chu vi tường thành gần mười mấy dặm, trong tay Tô Nan bây giờ cũng chỉ có bốn vạn bảy quân đội, vòng vây làm sao có thể kín không kẽ hở.

...

Phủ Hầu tước Huyền Vũ!

Bên này cục diện thì càng thảm một chút.

Nam Cung Ngạo cùng hơn năm vạn đại quân Sa Duyên hôm nay chỉ còn lại ba vạn. Hơn nữa võ sĩ tộc Sa Man, chỉ còn lại hơn một ngàn người.

Ba vạn đại quân này đã hoàn toàn mất đi năng lực tiến công phủ Hầu tước Huyền Vũ.

Cho nên, liên quân Nam Cung Ngạo cùng Sa Duyên thậm chí rút lui mấy trăm mét, tiếp đó tại chỗ xây dựng thành lũy cùng hào nước.

Bây giờ đã rất rõ ràng, hoàn toàn vây mà không đánh, đợi ý chỉ hoàn toàn mới của vua Căng. Nếu như phải tiếp tục tác chiến, liền nhất định chờ vua Căng xuất ra đội xạ thủ tinh nhuệ nhất.

Dưới trướng vua Căng có một nhánh quân vương bài thần bí, đến nay chưa từng xuất thủ.

Nam Cung Ngạo nghe nói, số lượng đội quân này không nhiều lắm, nhưng cũng là thần xạ thủ siêu mạnh.

Mộc Lan cùng Kim Trác, đại sư Lan Đạo đang tiến hành thương nghị.

- Bây giờ đặt ở trước mặt chúng ta có một nan đề, quân Niết Bàn thứ hai có nên ra ngoài, tiêu diệt liên quân Nam Cung Ngạo cùng Sa Duyên, đi cứu viện thành Dương Qua. - Kim Trác bèn hỏi:

- Lan Đạo đại sư, quân Niết Bàn thứ hai nếu như toàn lực xuất kích, có thể tiêu diệt ba vạn liên quân Nam Cung Ngạo cùng Sa Duyên hay không?

Lan Đạo đại sư ngẫm lại một hồi nói:

- Có thể có thể! Nhưng... Không đáng, thương vong quá lớn!

Ba nghìn tám trăm người đánh ba vạn người, nếu còn phòng thủ trong thành lũy sẽ còn ưu thế lớn. Nhưng nếu tiến hành chiến đấu trận địa thì mạo hiểm quá lớn.

Số lượng quân địch quá nhiều, một khi nhánh quân xạ thủ này bị bao vây, hậu quả kia sẽ rất khủng khiếp. Hơn nữa dưới trướng Nam Cung Ngạo còn có hai nghìn kỵ binh.

Kim Mộc Lan nói xong rồi nhắm nhắm mắt lại, trên người nàng giống như đang nổi lên một khí tức nguy hiểm.

Sau khi mở mắt ra, Mộc Lan nói:

- Còn có một lựa chọn, ta dẫn đầu ba nghìn tên quân Niết Bàn bí mật rời khỏi phủ Hầu tước Huyền Vũ, đi thuyền xuôi nam, trèo đèo lội suối, tiến đánh đô thành Nam Ẩu, tiến đánh đại bản doanh vua Căng, lập tức xông vào nơi hiểm yếu đánh bại quân thù!

Nghe những lời này, Lan Đạo cùng Kim Trác tức khắc ngây người!

Cái này... Cái này quá điên cuồng.

Mộc Lan nói:

- Nam Cung Ngạo chiến bại, nhất định sẽ trước tiên bẩm báo vua Căng. Hơn nữa thành Dương Qua bên kia, Tô Nan cũng sẽ chiến bại. Hai cái này chiến trường thất bại tin tức truyền tới vua Căng, sau đó hoặc là hắn lui binh, hoặc là tiếp viện. Dựa theo cục diện dưới mắt, nhất định sẽ tiếp viện. Bởi vì trận chiến này đối với vua Căng mà nói, cũng chỉ có thể thắng không thể thua. Cho nên phía trong nước Nam Ẩu, ngược lại sẽ cực độ trống rỗng.

- Bất kỳ một nhánh quân nào trong thiên hạ, cũng không thể bay qua núi lớn cùng rừng rậm xông vào nơi hiểm yếu đánh bại quân thù ngay đô thành nước Nam Ẩu, nhưng quân Niết Bàn thứ hai chúng ta có thể, bởi vì chúng ta mới là vua trong rừng rậm.

Đại tông sư Lan Đạo rơi vào sự im lặng.

Quân Niết Bàn thứ hai quả thực có thể!

Điều kiện của đảo Niết Bàn so với tộc Sa Man còn ác liệt hơn, trong vòng nửa năm này, bọn họ tiến hành vô số lần hành quân dã ngoại rất hiểm ác đáng sợ.

Leo lên vách núi, xuyên qua rừng thẳm, toàn đi những nơi không có đường.

Người trong thiên hạ chẳng ai không nghĩ ra, quân Niết Bàn thứ hai lại rời khỏi phủ Hầu tước Huyền Vũ, càng không nghĩ tới sẽ trực tiếp tiến đánh đô thành nước Nam Ẩu.

Bởi vì, không có một nhánh quân đội có năng lực này.

Bất kỳ quân đội tiến vào bên trong rừng rậm nước Nam Ẩu sau đó cũng phải lạc đường.

Nhưng Mộc Lan sẽ không như vậy!

Bởi vì, nàng huyết mạch lột xác, sau đó có khả năng nhận biết mạnh mẽ.

Đối phương chắc chắn tuyệt đối tinh chuẩn, nhưng đây là tuyệt mật, không người biết.

Cho nên một chiêu này, tuy rằng vô cùng hiểm, nhưng quả thực xuất kỳ bất ý.

Dù cho người điên cũng không dám nghĩ đến quân đội dưới trướng Thẩm Lãng sẽ đi tiến đánh đại bản doanh vua Căng.

Kim Trác hỏi:

- Thẩm Lãng đã từng đề cập đến phương án này với con à?

Mộc Lan lắc đầu đáp:

- Chàng không có, chàng không bỏ được. Nhưng... con có thể cảm nhận suy nghĩ của chàng.

Lan Đạo đại sư nói:

- Mộc Lan, cháu cần phải suy nghĩ kỹ. Vượt biển đi nước Nam Ẩu dễ, đăng ký nước Nam Ẩu sau đó, khoảng cách đô thành Nam Ẩu còn có hai ba trăm dặm, thời gian này các cháu mang lương thực có hạn. Mang số tên có hạn, mỗi người tối đa mang bốn năm trăm mũi tên.

Bốn năm trăm mũi tên đã vô cùng kinh người, bởi vì trọng lượng thì có gần ba trăm cân, cộng thêm phụ trọng khác, dễ dàng đạt được gần bốn trăm cân.

Nhưng mà, đây chỉ là lượng huấn luyện bình thường của quân Niết Bàn thứ hai!

Mộc Lan chợt cắn răng nói:

- Cứ quyết định như vậy!

Kim Trác muốn nói lại thôi.

Mộc Lan nói:

- Cục diện lúc này đây, chỉ có thể thắng vì đánh bất ngờ! Phu quân từng nói, một trận chiến này hắn chỉ có sáu bảy thành chắc chắn, con muốn tăng một quả cân phía trên cán cân của chàng thôi.

Kim Trác nói:

- Vậy cần phải an bài một thế thân cho con.

Mộc Lan nói:

- Chỉ cần cô giáo Lâm Thường được rồi, dáng của người cũng đủ cao, có thể mặc được áo giáp của con.

Kim Trác nói:

- Chỉ sợ Lâm trưởng lão không vui!

...

- Cô giáo!

Lâm Thường mở mắt ra nói:

- Đừng kêu như vậy, ta cũng không có phúc khí làm sư phụ của con.

- Cô giáo! - Mộc Lan lại kêu lên lần nữa, giọng cực kỳ ngọt ngào.

Khuôn mặt Lâm Thường hết hồn:

- Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!

(*) Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp

Mộc Lan nói:

- Cô giáo, ta muốn dẫn binh đi tiến đánh đô thành nước Nam Ẩu.

Lâm Thường kinh ngạc, rồi nói:

- Nha đầu, con điên rồi? Con biết ở từ đây cách đô thành nước Nam Ẩu xa bao nhiêu không? Con biết chỗ đó có bao nhiêu nguy hiểm không? Khắp nơi đều có độc trùng mãnh thú, khắp nơi đều có chướng khí, bất kỳ quân đội tiến vào bên trong rừng rậm nước Nam Ẩu, đều có thể...

Nói đến đây, Lâm Thường nói:

- Quên đi, thiếu chút nữa quên con có lỗ mũi chó.

Tiếp tục, Tuyết Sơn Lão Yêu Lâm Thường nói:

- Nhưng mà, quả thực có thể thực hiện kế sách này, thiên hạ bất luận kẻ nào đều nghĩ không ra con điên thế này, mang theo mấy nghìn người đi đánh đại bản doanh vua Căng, hoàn toàn cách thiên sơn vạn thủy. Hơn nữa, phía trong nước Nam Ẩu lúc này đang trống rỗng.

Mộc Lan nói:

- Thế nhưng con không thể để cho bất luận kẻ nào biết con đã rời đi phủ Hầu tước Huyền Vũ, cho nên cần có một người giả thành con. Nhưng bên trong cả phủ Hầu tước chỉ có khí chất của ngài tốt nhất, vóc người tốt nhất, tầm vóc lại cao, cho nên...

Lâm Thường vừa nghe liền không muốn làm.

Không thể trở thành là đại tông sư, để lòng tự ái của nàng so với người bình thường mạnh hơn nhiều.

Lâm Thường ta đây chỉ muốn làm chính mình.

Ta chính là ta, không muốn làm pháo hoa.

Để ta làm người khác thế thân?

Không có khả năng!

Lúc đó ta chính là không muốn làm cái bóng cho Ban Nhược, mới phản bội Ma Nham Đạo Cung.

- Không được, chớ hòng mơ tưởng! - Lâm Thường như đinh đóng cột.

Mộc Lan ngồi chồm hổm ở trước mặt của nàng, dịu dàng nói:

- Cô giáo!

Mắt Mộc Lan mở lớn, lấp lánh như có những ngôi sao bên trong.

- Con có cố lấy lòng cũng không được. - Lâm Thường quay mặt đi.

Mộc Lan lại đi tới trước mặt nàng, giọng trở nên càng ngọt hơn, mắt mở to hơn, hồn nhiên như trẻ sơ sinh vậy.

- Cô... giáo…

Lâm Thường bị kêu đến nổi cả da gà da vịt.

- Cô giáo...

- Được, được, được, đồng ý với con, ta đồng ý.

- Một đời anh danh của Tuyết Sơn Lão Yêu ta đây sẽ phải hủy ở chỗ này.

Nói thực sự, cô giáo Lâm Thường ngài đây vốn chẳng có anh danh gì.

Bởi biệt hiệu của ngài là Lâm Lão Yêu Chưa Hề Thắng Nổi.

...

Vào lúc ban đêm, Tuyết Sơn Lão Yêu Lâm Thường đóng cửa không ra, mặc vào áo giáp của Mộc Lan, xức nước hoa của Mộc Lan rồi học cách bước đi của nàng.

Vóc dáng Mộc Lan quá đẹp nên khi bước đi, bản năng đã vô cùng quyến rũ.

Mà Tuyết Sơn Lão Yêu Lâm Thường tuy có vóc người thon dài nhưng lại… cứng nhắc.

Vì học cách Mộc Lan bước đi, nàng quả thực hủy diệt tiết tháo nửa đời người, mới đi ra khỏi phần này mê hoặc.

Quả thực ngày chó má.

Nàng thật hối hận, vì sao để trúng phải làm nũng đại pháp của nha đầu kia mà hồ đồ đáp ứng.

...

Lúc nửa đêm!

Mộc Lan mang theo ba nghìn tên quân Niết Bàn thứ hai, từ phía sau núi phủ Hầu tước Huyền Vũ leo ra ngoài.

Không sai, đúng là ngọn núi phía sau, hơn nữa đại bộ phận cũng là vách núi.

Cái chỗ này, không có quân Nam Cung Ngạo phòng thủ, quân phòng thủ của ông ta cũng không leo được đến ngọn núi đó.

Leo qua phía sau núi, ba nghìn người vẫn không đi đường, luôn luôn dọc theo núi non cùng rừng rậm, hướng biển rộng phía đông đi tới.

Bốn canh giờ sau đó!

Đi tới bờ biển!

Lại qua hai canh giờ, Mộc Lan cùng ba nghìn tên quân Niết Bàn thứ hai leo lên năm chiếc tàu biển cỡ lớn, bí mật xuôi nam.

Mục tiêu, ven bờ phía nam nước Nam Ẩu!

Nàng muốn dẫn đầu quân Niết Bàn thứ hai, tiến hành một lần viễn chinh.

Lập tức xông vào nơi hiểm yếu đánh bại kẻ thù!

...

Ba ngày sau!

Ở kinh đô tạm thời của nước Đại Nam, đô thành Nam Ẩu.

Vua Căng đứng trước bản đồ.

Bên cạnh là Thái tử Ninh Dực cụt một tay, còn có Tổng đốc hành tỉnh Thiên Nam Chúc Nhung.

Hai người này còn chưa có bỏ đi, còn đang liều mạng thuyết phục vua Căng.

- Vua Căng, theo thời gian dự đoán, đại quân của Tô Nan cũng đã cuốn phăng tất cả toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, tiến quân thẳng đến đô thành Việt quốc. - Tổng đốc Chúc Nhung nói:

- Chẳng lẽ ngài thật sự muốn tiêu diệt Việt quốc à? Như thế ngài liền trở thành mục tiêu công kích, nước Ngô cùng nước Sở, tuyệt đối không cam lòng để ngài chiếm lĩnh đô thành Việt quốc.

Vua Căng không để ý đến.

Ninh Dực Thái tử nói:

- Vua Căng, bây giờ tất cả còn kịp, muội muội Ninh Hàn của ta đã tự viết thư, nó đáp ứng giao dịch này. Chỉ cần ngài thả ta, đồng thời để ta diễn tiết mục ra ngăn cơn sóng dữ, nó sẽ vận dụng tất cả lực lượng, thuyết phục đế quốc Đại Viêm sắc phong ngài là quốc quân Đại Nam, biến thành một thành viên vương triều Đại Viêm, không lâu sau sau khi ngài sẽ cùng Sở vương, Ngô vương địa vị ngang nhau, đây chính là công lao sự nghiệp tổ tiên ngài còn chưa hoàn thành.

Vua Căng cười nói:

- Ninh Dực, ta vẫn luôn chưa nói với ngươi, ta không cần đế quốc Đại Viêm sắc phong, càng không cần xin rủ lòng thương. Ta muốn cái gì, ta sẽ tự mình bỏ sức đi lấy, những thứ mà kẻ khác ban thưởng, sẽ mãi không bền chắc, cái kinh nghiệm giáo huấn này ngươi còn chưa hiểu đủ sâu sao?

Ninh Dực mặt đỏ tới mang tai.

Tổng đốc Chúc Nhung nói:

- Vua Căng, Việt quốc diệt vong đối với ngài là tuyệt đối bất lợi. Một Việt quốc nhỏ yếu mà lại phồn vinh mới phù hợp lợi ích của ngài, có thể liên tục không ngừng cung cấp đủ loại vật tư cho ngài. Phía sau chúng tao có hội Ẩn Nguyên, có vô số kể tiền tài cùng vật tư, cũng đủ để nước Đại Nam của ngài phát triển vượt bậc.

Vua Căng tiếp tục nhìn xuống bản đồ, ánh mắt rơi vào hai điểm thành Dương Qua cùng phủ Hầu tước Huyền Vũ.

Tiếp đó, gã thờ ơ nói:

- Chúc Nhung đại nhân, ngài xem như là trung thành, đến bây giờ cũng không muốn bỏ đi Ninh Dực. Nhưng gia tộc của ngài, có thể cũng định cải biến phe cánh.

Nghe những lời này, Thái tử Ninh Dực sắc mặt kịch biến nói:

- Vua Căng, lời này của ngài là có ý gì?

Vua Căng nói:

- Trong vở kịch lớn này, các ngươi bỏ quên hai người, một là Thẩm Lãng, một người khác là Ninh Kỳ.

Ninh Dực cất giọng run rẩy:

- Ý của ngươi là tổ phụ sẽ hỗ trợ Ninh Kỳ? Không có khả năng, không có khả năng!

Tổ phụ trong miệng gã là Chúc Hoằng Chủ.

Vua Căng không nói gì thêm, mà là phất tay.

Mấy cao thủ tộc Sa Man bước qua mang Ninh Dực cùng Chúc Nhung đi ra ngoài.

...

Vợ của vua Căng tên là Sa Mạn!

Nàng không giống như là đàn bà tộc Sa Man, dịu dàng, xinh đẹp, trắng trẻo lại có trí tuệ.

Nàng là ngôi sao may mắn của vua Căng.

Vua Căng có thể thành tựu đại nghiệp, nàng có công lao rất lớn.

Lúc này, vua Căng đang cùng nàng vẽ tranh.

Nội dung vẻ đặc biệt thần bí, không giống như là những thứ của thế giới này mà như một họa quyển thời thượng cổ.

Vẽ xong, sau đó hai người ôm hôn cùng một chỗ.

- Rõ ràng tưởng nhớ cái thời khắc kia, hai người chúng ta rơi vào cái di tích kia, tiếp đó chàng ngủ với ta. - Sa Mạn nói.

- Là nàng ngủ với ta. - Vua Căng nói.

- Là chàng ngủ với thiếp.

Bản năng loài người chính là cỗ máy sao chép.

- Mạn Mạn, đây là câu hỏi có tính nguyên tắc, chúng ta nhất định phải biết rõ ràng. Lúc đó ta nhớ rõ ràng, là miệng nàng chủ động hôn ta trước.

Sa Mạn nói:

- Lưu manh, cũng xin chàng nhớ rõ ràng, là chàng chủ động luồn tay vào váy thiếp đấy.

Vua Căng nói:

- Được, đây coi là đánh ngang. Thế nhưng nàng chủ động cưỡi ta, cái này cuối cùng không sai đi!

Sa Mạn nói:

- Nếu như chàng không vạch trần thiếp thì thiếp sẽ cưỡi chàng sao?

Sặc...

Đây là vua Căng hùng tài đại lược?

Hai người này đối thoại thật là trẻ con.

Hai người không ngừng tranh luận, ai cũng không thuyết phục được người nào.

Tiếp đó, bắt đầu ứ ừ với nhau.

Kết quả, vẫn là tương xứng, ai cũng không hơn ai cả.

- Phu quân, chàng có yêu Ninh La không? - Sa Mạn nói.

- Trên thế giới này, người đàn bà ta yêu chỉ có một.

Sa Mạn nói:

- Lại một lần nữa nhìn thấy, lẽ nào chàng không muốn ngủ với ả sao? Thiếp thấy cô ả ngược lại đang rục rịch khẩn cấp muốn chàng ngủ thì có.

Vua Căng nói:

- Đúng là có nhớ đấy nhưng không thể ngủ, một khi ngủ tính chất liền thay đổi.

- Hay nhỉ, hóa ra ở cùng với thiếp chàng còn muốn ngủ với người đàn bà khác.

Vua Căng nói:

- Mạn Mạn, Thẩm Lãng có một câu danh ngôn nói rất hay, thân thể vượt quá giới hạn không tính là vượt quá giới hạn.

...

Ban đêm!

Vua Căng thu được một phần mật thư.

Mật thư do Nam Cung Ngạo tự tay viết, để cho mật thư người ta khiếp sợ.

- Cuộc chiến tại phủ Hầu tước Huyền Vũ thất bại thảm hại, thương vong hơn phân nửa. Thẩm Lãng có một nhánh quân thần xạ thủ vô cùng mạnh, đã mất đi khả năng hôm nay tiến đánh phủ Hầu tước Huyền Vũ, kế tiếp đi con đường nào xin bệ hạ bảo cho biết!

Kế tiếp còn có một phần mật thư của Sa Duyên, viết càng thêm kể lại một chút.

Sáng sớm hôm sau!

Vua Căng lại thu được một phần mật thư.

Không phải người đưa tới, mà là quạ mang thư đưa tới.

Thế giới này không có dùng bồ câu đưa tin, quạ mang thư truyền tin, gần như xem như là tuyệt kỹ của tộc Sa Man.

Giống như tuyệt kỹ dân Khiết Đan huấn luyện Cắt Bắc Cực năm đó vậy.

Thành Dương Qua cách quá xa, dựa vào sức người báo tin quá chậm.

Nội dung trong mật thư của Tô Nan càng thêm chấn động.

Cuộc chiến thành Dương Qua thất bại thảm hại, chủ lực tộc Sa Man chết trận một vạn ba. Một vạn Thành Vệ Quân của Thẩm Lãng giống như được giao cho một thứ ma lực gì đó mà sức lực vô hạn, anh dũng không ngớt, cựu thần cảm thấy khả năng này liên quan đến với cái gọi là Hoàng Kim Long Huyết.

Những thứ mật thư này toàn bộ đều dùng văn tự bảo mật đặc biệt viết, chỉ có vua Căng mới có thể đọc hiểu.

Sau khi đọc xong hai phần mật thư này, vua Căng nhắm mắt lại.

Thật sự khiến cho người kinh hãi, rõ ràng to tin dữ lớn.

Thẩm Lãng, ngươi lợi hại!

Hai cái chiến trường này cũng làm cho ta đụng phải đầu rơi máu chảy, thương vong nặng nề.

Như vậy kế tiếp, chắc hẳn là hai người chúng ta quyết đấu.

Ta thực sự mong đợi rất lâu rồi!

Để chúng ta lấy thiên hạ là bàn cờ, đánh cờ một ván.

Quyết định số phận nước Việt.

...

Ngày kế!

Vua Căng dẫn đầu tám ngàn đại quân rời khỏi đô thành nước Nam Ẩu lên bắc, trợ giúp chiến trường nước Nam Ẩu.

Đây cơ hồ một nhánh quân mạnh nhất trong tay vua Căng.

Nhánh quân đội này bên trong có vương bài tinh nhuệ nhất của tộc Sa Man mà vua Căng chẳng bao giờ xuất động, toàn bộ sử dụng siêu cường cung một thạch rưỡi, tuy rằng cũng chỉ có năm nghìn người, nhưng sức chiến đấu siêu cường.

Cùng lúc đó!

Kim Mộc Lan suất lĩnh ba nghìn quân Niết Bàn thứ hai cập bến ở một bờ biển hẻo lánh.

Chính thức lên đất liền nước Nam Ẩu!

Đi sâu vào tim gan nước Nam Ẩu, lập tức xông vào nơi hiểm yếu đánh bại kẻ thù!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện